-Hiểu Hiểu, nàng làm sao vậy?- Mộ Dung Phong ôm lấy hai vai Huỳnh Hiểu thắc mắc hỏi.

Hắn không biết tại sao sáng nay Huỳnh Hiểu rời giường rồi giận dỗi không thèm nói chuyện với hắn nữa. Hắn nhớ là hắn không có làm gì sai mà.

- Hừ.- Huỳnh Hiểu quay mặt đi lấy tay đẩy hắn ra xa, không thèm liếc hắn lấy một cái.

- Hiểu Hiểu nói chuyện nha, đừng không để ý đến ta mà.

Thấy Huỳnh Hiểu không đáp ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng Mộ Dung Phong có điểm lo lắng. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, ôm lấy bóng dáng nhỏ xinh rồi xoay cằm nàng hướng mặt về phía hắn :

- Nàng nói đi, tại sao lại tỏ thái độ này với ta?

Huỳnh Hiểu ương bướng gạt tay hắn ra, hai má bắt đầu ửng đỏ :

- Cậu…cậu còn dám hỏi tại sao? Tối hôm qua cậu đã làm gì hả? Ai dạy cậu cái trò đó?

Nghe nàng nói, Mộ Dung Phong đã hiểu ra vấn đề :

- À, nàng đang nói đến trò chơi kích thích đêm qua hả? Cái đó là hoàng huynh dạy ta. Huynh ấy cho ta xem mấy quyển sách xuân cung đồ gì gì ấy rồi bảo phải chơi trò này với nương tử trong đêm tân hôn. Sau này, nếu thích có thể mỗi ngày cùng nàng chơi.

Sặc máu. Huỳnh Hiểu khó khăn nuốt nước bọt, thầm chửi Mộ Dung Triệt nghìn lần. Tên hoàng đế mất nết đã hủy đi tâm hồn trong sáng của tiểu Phong nhà nàng. Cái gì mà trò chơi kích thích? Cái gì mà có thể mỗi ngày chơi đùa? Lão hư đốn kia muốn chơi thì tự mà chơi, mắc mớ gì lôi kéo tiểu Phong ngây thơ vào chứ? Huỳnh Hiểu chỉ nghĩ đến thôi đã thấy giận sôi máu.

- Hiểu Hiểu nàng cũng thích chơi trò đó đúng không?- Mộ Dung Phong nghiêng đầu nhìn nàng hỏi.

‘Thích cái đầu cậu đấy.’ Huỳnh Hiểu đỏ bừng mặt đánh vào vai Mộ Dung Phong hai cái :

- Ai…ai nói ta thích chứ? Không thích tí nào hết.

- Tỉ lại nói dối rồi. Hoàng huynh nói nữ nhân nào cũng khẩu thị tâm phi, miệng nói không thích, khi mới chơi sẽ ngượng ngùng nhưng một khi nhập cuộc sẽ rất nhiệt tình, rất hưng phấn. Hôm qua tỉ la to như thế mà giờ còn chối à? – Mộ Dung Phong cong cong khóe miệng , đưa tay cốc đầu nàng, giọng nói có ý châm chọc thái độ nghiện còn ngại của nàng.

Huỳnh Hiểu co rúm người. Trời ạ, Mộ Dung Phong từ khi nào biết nói những lời vô sỉ như thế chứ? Hắn nói nàng nhiệt tình, la to ? Aaaaa, mất mặt quá. Huỳnh Hiểu thật chỉ muốn kiếm cái mo che lấy mặt mình.

- Hiểu Hiểu hay là chúng ta chơi thêm lần nữa đi. Hôm qua là lần đầu tiên ta chơi trò đó nên biểu hiện có lẽ không tốt lắm. Lần này ta nhất định làm tốt hơn.- Mộ Dung Phong hưng phấn đề nghị, cái tay không an phận của hắn bắt đầu sờ đến ngực nàng.

Huỳnh Hiểu tái mặt, khuôn mặt vừa hồng vừa trắng biến đổi màu rất vi diệu, không khác con tắc kè. Nàng một cước đạp Mộ Dung Phong xuống đất, hét lên :

- Đồ lưu manh. Đi mà chơi một mình cậu đấy.

- Một mình ta không chơi được. Nàng chơi với ta đi.- Mộ Dung Phong lồm cồm đứng dậy túm lấy Huỳnh Hiểu.

- Không là không.- Huỳnh Hiểu lắc đầu nguầy nguậy. Tên ngựa đực này, làm cả đêm không biết mệt sao mà sáng sớm của đòi hỏi nữa?

Mộ Dung Phong không thèm để ý đến sự chống cự của nàng, hắn trực tiếp ôm nàng về phòng giải quyết. Huỳnh Hiểu la hét om sòm nhưng làm sao có thể thoát khỏi cái vuốt sói của kẻ nào đó. Nàng nước mắt lưng tròng bị con sói kia ăn sạch không còn đến một mẩu xương.

***

Huỳnh Hiểu gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Mộ Dung Phong thấp giọng hỏi :

- Tiểu Phong, tại sao cậu không gọi ta là tỉ tỉ nữa?

- Hoàng huynh nói nàng giờ là nương tử của ta rồi, ta không thể xưng hô với nàng như thế nữa. Hay là ta gọi nàng là tiểu nương tử nha?

-Tiểu nương tử? Nghe buồn nôn chết đi được, thà cậu cứ gọi ta là Hiểu Hiểu còn hơn.- Huỳnh Hiểu nhăn mày nói.

Nhưng vừa nghe thấy cụm từ “hoàng huynh bảo” thốt lên từ miệng hắn là sắc mặt nàng giảm đi vài phần. Hừ, hoàng huynh cậu nói gì cậu cũng nghe chắc? Nàng cá nếu tên hoàng đế xấu xa kia có bảo con chó đi bằng hai chân Mộ Dung Phong cũng sẽ tin.

- Này, cậu đang làm cái trò gì đó?

Huỳnh Hiểu chợt hét ầm lên. Hình như cái tay sói của tên mặt dày nào đó đang vuốt ve sống lưng nàng. Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn nàng cười vô lại, mập mờ nói:

- Nàng đoán xem.

Huỳnh Hiểu trừng mắt nhìn hắn, tầm mắt đã phủ một mảng sương mỏng, gương mặt phơn phớt một mảng hồng. Nàng chu môi phun ra hai tiếng :

- Sắc lang.

Mộ Dung Phong cười nhẹ. Hắn cắn cắn vành tai nàng nhỏ giọng thì thầm :

-Ta là người, không phải sói.

Nói xong hắn ôm chặt lấy nàng. Huỳnh Hiểu nép sát vào khuôn ngực rộng lớn săn chắc của hắn, bàn tay chống lên khoang ngực.

Mộ Dung Phong trầm giọng nói :

-Ta chưa từng thân mật với ai và cũng không muốn thân mật với bất cứ ai ngoại trừ nàng. Ta rất thích nàng nhưng ta luôn có cảm giác không an toàn, ta cảm nhận dường như một ngày nào đó nàng sẽ bỏ ta rời đi. Ta rất sợ ngày đó xảy ra. Chỉ khi nàng ngoan ngoãn ở trong lòng ta ta mới thấy an tâm một chút.

Huỳnh Hiểu cắn cắn môi, nàng biết hắn đối với nàng rất thật lòng. Nhưng chuyện nàng đến từ một thế giới khác có nên nói cho hắn biết? Nàngbị tên quái dị kia bắt tới đây chăm sóc hắn cũng không biết bao giờ bị đem trở về. Nếu như có một ngày nàng thật sự phải rời đi , hắn sẽ thế nào đây?

- Tiểu Phong, quê hương của ta không phải ở đây.- Sau một hồi đắn đo nàng cũng quyết định nói cho hắn biết. – Ta được người khác đưa tới đây để chăm sóc cậu. Nói không chừng, có ngày người đó sẽ đem ta trở về.

Mộ Dung Phong nghe xong sắc mặt liền chuyển xấu. Hắn không cho phép bất cứ kẻ nào mang nàng rời khỏi hắn. Tròng mắt Mộ Dung Phong bỗng lạnh đi, hắn cương quyết khẳng định :

- Nàng không phải bận tâm chuyện này. Kẻ nào dám mang nàng đi ta sẽ giết kẻ đó. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên ta, được ta chiều chuộng là đủ rồi. Đời này kiếp này ta sẽ bảo hộ nàng.

Huỳnh Hiểu vô cùng cảm động, khóe mắt ngân ngấn nước. Nàng vươn tay chạm vào gương mặt anh tuấn của hắn, gật đầu một cái. Gặp được hắn, có được tình yêu của hắn là điều hạnh phúc nhất trong đời nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương