Editor: nhungchuoi

Bi kịch của nàng do một tay nàng tạo nên sao? Vì sao? Vì sao lại nói như vậy, rõ ràng nàng chỉ muốn thay phu quân báo thù, rõ ràng nàng không hề sai, kẻ sai đích thực là Uyên Cực, chính Uyên Cực đã phá hủy hạnh phúc của nàng, nàng muốn báo thù thì có gì là sai?

"Ta không sai! Ta không sai! Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy!" Âm Thần Ngọc Nữ tức giận, nàng vì báo thù nhưng lúc này suy nghĩ kĩ lại cảm thấy tất cả mình sở hữu có chút hư vô, dung nhan Si Mị ở trong đầu dần dần tiêu tan, sự dịu dàng của hắn luôn được nàng coi như trân bảo chôn vào một nơi sâu nhất trong lòng, nhưng vì sao trải qua gần ngàn năm những cái đó lại dần trở nên mờ nhạt đi!

Chỉ Tuyền tiến lên vài bước, năm ngón tay hơi cong lên, nhiều luồng ánh sáng màu xanh nhạt chiếu rọi vào trong đầu Âm Thần Ngọc Nữ, đây là trí nhớ ngàn năm trước, cũng chính là ảo ảnh vô tận của Âm Thần Ngọc Nữ.

Ánh sáng màu xanh dần dần biến mất, Chỉ Tuyền lui về phía sau vài bước, bình tĩnh nhìn phản ứng tiếp theo của nàng, có lẽ nàng không nên có phản ứng gì bởi vì chỉ cần một đoạn kí ức ngắn ngủi này cũng đủ để chứng minh nàng ngu xuẩn đến cỡ nào, đủ để nhận ra nàng là nữ nhân đáng thương nhất trên thế giới!

"Ha ha ha ha ha ha......" Hai mắt trống rỗng ngơ ngác một lúc lâu, lúc này Âm Thần Ngọc Nữ mới cười ha hả, cười rơi nước mắt, cười đến mức giọng nói cũng dần mất đi nhưng nàng cũng không dừng lại.

Cười điên cuồng tự giễu sự ngu xuẩn của chính bản thân nàng, là vạn vật trong thế gian đều không hi vọng phải chịu đau khổ, sự tồn tại của nàng có lẽ một chuyện cười, chê cười một vật không nên tồn tại!

"Ha ha ha, Si Mị, Mị, ngươi lừa ta, vì sao ngươi lại lừa ta!" Tiếng cười im bặt, Âm Thần Ngọc Nữ điên loạn giống như một phụ nữ bị vứt bỏ, lúc này nàng không còn độc ác, tàn bạo, cái còn lại chỉ là một nữ nhân đáng thương mất đi trái tim mình.

Nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước mặt Mang Lãng, đột nhiên hai mắt Âm Thần Ngọc Nữ trợn to, giữ chặt lấy ống tay áo Mang Lãng: "Ngươi nói đi, vì sao ngươi lại lừa ta? Vì sao?"

Trong phút chốc, vẻ mặt nàng trở nên cực kì dịu dàng: "Mị, phu quân, ngươi nói là ngươi yêu ta, ngươi nói chúng ta là một đôi xứng đôi nhất trong trời đất này, ngươi nói đi!"

Mang Lãng lạnh mặt bỏ tay nàng ra, nữ nhân điên này, hắn mặc kệ. Cái hắn tò mò hơn chính là vì sao sau khi Vân Chỉ tỉnh lại, hắn cảm thấy nàng có gì đó không giống với trước kia, cảm giác xa lạ cứ quẩn quanh trong lòng khiến hắn thấy rất không thoải mái.

Không hề cảm nhận được ánh mắt bất an của Mang Lãng từ phía sau, bước chân Chỉ Tuyền không dừng lại mà ngay lập tức hướng về phía Lạc Băng Tuyết, ha ha, cô gái này, nàng thật sự nhớ rất rõ ràng đó!

"Ngươi ngươi ngươi, muốn làm gì? Thiên Đại Vân Chỉ, ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ sợ ngươi!" Vốn dĩ Lạc Băng Tuyết muốn nhân cơ hội chạy trốn thì lại nhận ra ở đây có nhiều người như vậy nên căn bản không có hi vọng chạy thoát. Nhìn thấy Vân Chỉ đi về phía nàng, biết không thể địch lại, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng cũng không sợ hãi, nàng chỉ biết là mình hận Vân Chỉ, hận đến tận xương tủy!

"Ta tên là Chỉ Tuyền!" Chỉ Tuyền đi đến trước mặt nàng thì dừng lại, lạnh lùng báo lại tên thật của bản thân, hi vọng có thể khiến trí nhớ đang ngủ say của nàng tỉnh lại. "Ta tin tưởng ngươi hẳn là sẽ có một chút ấn tượng, nếu không đúng như vậy thì ta sẽ giúp ngươi nhớ lại."

Chỉ Tuyền? Nàng thì thầm tự nói, có cảm giác một nơi sâu thẳm trong đầu thấy cái tên này vô cùng quen thuộc, nhưng đó là gì thì nàng cũng không muốn biết, nhưng bỗng nhiên cảm thấy cái tên này giống như cơn ác mộng từng bước xâm chiếm đầu óc nàng, đây là mùi vị của hận thù!

"Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu! Ta chỉ biết ngươi là người ta hận nhất, vĩnh viễn là như vậy!"

"Chính xác, ngươi thật sự vô cùng hận ta!" Cẩn thận nhấm nuốt hương vị thù hận trong miệng, dường như muốn thưởng thức thù hận của đối phương đối với bản thân, nhưng mà nàng càng nhấm nháp mùi vị này lại càng cảm thấy nó vô cùng buồn cười.

Vân Chỉ không hề có vẻ đang tức giận, bởi vì nữ nhân trước mặt còn không đáng để nàng tức giận!

"Cho nên, ta muốn giết ngươi!" Buông tha việc đấu tranh trong đầu, Lạc Băng Tuyết vung tay lên truyền ma khí ra đánh về phía Chỉ Tuyền, cho dù chỉ còn một mình nàng chiến đấu thì nàng cũng muốn giết chết nữ nhân này!

"Để ta giúp ngươi khôi phục trí nhớ của kiếp trước, có lẽ lúc đó ngươi sẽ càng thêm hận ta!" Thoải mái gạt đi, luồng khí mạnh mẽ ngăn lại chiêu thức của Lạc Băng Tuyết, tiếp theo nhân tiện khéo léo mà tiến lên, chụp lại mặt nàng, ngăn chặn động tác tiếp theo của nàng, ánh sáng màu xanh sáng lên trong tay, từ từ lật ra từng hồi từng hồi trí nhớ trong đầu óc nàng.

Tất cả mọi thứ đều phải để đối phương biết rõ ràng để còn thanh toán cụ thể, nếu mà chỉ trong lòng mình biết rõ thì không có nhiều ý nghĩa cho lắm!

Trí nhớ như từng đợt thủy triều đáng úp trong đầu khiến tạm thời Lạc Băng Tuyết không thể thích ứng, nhíu chặt mày bày ra dáng vẻ nội tâm đau khổ, bối rối.

"Như thế nào? Có phải là càng hận ta hay không?" Vân Chỉ rút bàn tay trên đỉnh đầu nàng về, âm u nói, nàng không sợ loại hận thù buồn cười này, chỉ sợ là hận thù này không đủ mạnh mẽ, chỉ có trong lòng vô cùng phẫn nộ mới có thể lộ ra bản chất của một người, thậm chí là cả sự yếu đuối của người đó.

Mà có lẽ đối với nàng và Uyên, thì Lạc Băng Tuyết - Bắc Sơn Tuyết Nữ Tuyết Cơ chính là nhược điểm, là nỗi đau của cả hai người.

Mở hai mắt ra, trong mắt Tuyết Cơ dường như đang nổi giông bão, tức giận dâng lên, oán hận đang cháy bừng bừng!

"Chỉ Tuyền, thì ra ta lại hận ngươi như vậy!"

Hận như vậy, một con rắn độc cứ quẩn quanh trong lòng, đốt cháy vạn vật, vậy mà đã kéo dài mấy ngàn năm!

Hận nàng luôn ngăn cản hào quang của bản thân! Hận nàng lấy đi nam nhân mà bản thân yêu đến tận xương tủy! Hận thần lực của nàng ở xa xa phía trên nàng, khiến bản thân chỉ có thể ngụy trang đi theo! Hận nàng khi cuối cùng bản thân sắp đạt được giấc mộng của bản thân thì nàng lại đến hủy diệt!

"Chỉ Tuyền, ta hận ngươi! Nhưng so với ngươi ta yêu Uyên nhiều hơn!" Giải thích như vậy cũng có chút không ra gì, nàng hận Chỉ Tuyền, không gì có thể đo được!

"Tốt lắm, nhưng mà ngươi cũng chỉ có thể hận mà thôi!" Vân Chỉ ghé sát vào khuôn mặt đã bị hủy đi, trên dung nhan tuyệt mĩ nụ cười khẽ nở, nhưng lại tàn nhẫn mà tà ác tuyên bố: "Bởi vì căn bản ngươi không có tư cách đối kháng với ta, năng lực như thế mà Uyên cũng như thế!"

Không đợi đến khi Tuyết Cơ giận dữ muốn nói điều gì, thì đột nhiên ánh sáng trong tay Vân Chỉ sáng lên, biến ra một cái gương thủy tinh, đặt trước mặt nàng chiếu ra rõ ràng dung nhân xấu xí của nàng.

Đó là một gương mặt xấu xí có thể khiến người ta sợ mất hồn mất vía! Trực tiếp đánh tan toàn bộ phòng tuyến của Tuyết Cơ, hai mắt nàng nhắm lại che kín sợ hãi, dùng tay cố gắng che đậy khuôn mặt mình lại, dường như đang trốn tránh ác ma, không muốn để bản thân mình nhìn thấy!

"Mang đi! Mau mang đi! Đây không phải là ta, không phải là ta!" Nàng xấu xí, ngay cả nội tâm ghen ghét cũng xấu xí chính là phòng tuyến yếu ớt nhất của nàng, đánh chửi chỉ có thể khiến thù hận bị bôi đen của nàng càng thêm mạnh mẽ!

"Đúng, đây không phải ngươi, ngươi còn có một đôi mắt bị mù nữa!" Một tay nhẹ nhàng gạt cái tay đang che trên mặt ra, trên khuôn mặt nữ tử xấu xí lại nhiều thêm một đôi mắt mù thối rữa đã kết vảy, càng thêm quỷ dị, càng khiến người ta sợ hãi!

Đây là hậu quả kiếp trước gieo xuống của nàng, lúc Chỉ Tuyền vạch tầng tầng lớp vẻ mặt xấu xí của nàng trước mặt mọi người là lúc nàng không bao giờ có thể lừa mình dối người được nữa, đau khổ điên cuồng lan tràn trong lòng, nàng thật sự không có cái gì, không có tư cách kiêu ngạo, cũng không có dũng khí chống đỡ thù hận.

Uyên Cực, nam nhân có trái tim cứng rắn còn hơn thiếc kia, nàng làm nhiều điều như vậy nhưng vẫn không thể đổi lấy một sự an ủi, một khuôn mặt tươi cười, một đoạn tình cảm ngắn ngủi!

"Chỉ Tuyền, ngươi thắng, ngươi thật sự thắng! Nhưng mà ngươi thắng thì đã sao! Ha ha ha ha, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không có được hạnh phúc! Ngươi hẳn còn chưa quên lúc trước Uyên tự tay đánh ngã ngươi ở Tuyệt Tiên Dao đài đi! Ha ha ha, cảm giác đó hẳn không dễ chịu chút nào nhỉ!"

Tuyết Cơ cười điên cuồng, chính nàng đau khổ, nhưng nàng cũng không muốn Chỉ Tuyền tốt hơn! Nàng có sẹo nhưng cũng không thể khẳng định Chỉ Tuyền không có vết sẹo, muốn đau khổ, vậy thì cùng nhau đau khổ đi, giống như ngày đó khi rơi xuống Tuyệt Tiên Dao đài vậy, tất cả mọi người đều bị hủy diệt, dứt khoát như vậy đi!

Miệng vết thương trong lòng rách ra từng khúc đau đớn, nhưng Chỉ Tuyền kiên quyết không biểu hiện trên mặt, chỉ vì sự thống khổ của bản thân chính là cổ vũ lớn nhất cho đối thủ!

Cho dù đau lòng, nàng cũng hiểu rõ ràng, tất cả còn chưa sáng tỏ, kiếp trước còn có nhiều điểm đáng ngờ, cái bọn họ muốn chính là tất cả đều rõ ràng!

"Mọi chuyện kiếp trước ta đều không để ý, chỉ cần hiện tại ta và Uyên hạnh phúc là được, nguyền rủa của ngươi vẫn nên giữ lại để dùng cho chính ngươi thì càng thích hợp hơn đó." Trên mặt Chỉ Tuyền là nụ cười thỏa mãn xinh đẹp, tươi đẹp ấm áp như ánh nắng mặt trời, lại tựa như một đóa Mạn Châu Sa Hoa nở ra mềm mại, diêm dúa lẳng lơ độc ác.

Một tay nhẹ nhàng xoa bụng bản thân, dùng tươi cười đập nát công kích của Tuyết Cơ: "Hạnh phúc, ta đã sớm có được, nhìn thấy không? Đứa nhỏ chính là kết tinh cho hạnh phúc của chúng ta."

Đúng vậy, hạnh phúc biết bao nhiêu, có nam nhân mà mình yêu thương, có thể có được tất cả, đứa nhỏ sinh mệnh mới này chính là nguồn suối hạnh phúc vô tận, làm sao mà có thể không hạnh phúc chứ! Nàng muốn thể hiện tất cả sự tốt đẹp nhất ra trước mặt Tuyết Cơ, hạnh phúc nàng có đều sẽ giống như dùng đao khoét thêm vào miệng vết thương đang đau đớn của nàng, đau đớn mà không thấy máu!

Tuyết Cơ ngã quỵ xuống đất, vô lực thì thầm tự nói: "Chỉ Tuyền, vì sao ngươi lại quá lóa mắt như vậy, khiến ta từ mấy ngàn năm trước lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì đã bắt đầu thù hận tất cả sự hoàn mỹ của ngươi, không có cách nào khắc chế sự thù hận đó.........."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương