Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
-
Quyển 2 - Chương 6: Khách đến thăm quân
Lúc này, Vân Chỉ ngồi ở trên vị trí, tiện tay đùa giỡn bình độc dược của chính mình, tay chống đầu, không nói gì liếc lườm Mặc Kỳ Uyên ở cách đó không xa đang tựa vào giường nhỏ đọc sách, tuy rằng đang đọc sách nhưng hai mắt vẫn thường liếc về phía Vân Chỉ, giống như chỉ sợ nàng sẽ biến mất.
Vân Chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng cũng không phải là không có chút ý tưởng, chỉ cần hắn không cứ một tấc cũng không nhìn nàng mà thôi! Hại nàng chỉ có thể tiến hành công tác chuẩn bị một cách bí mật.
Mành trướng bị kéo ra, cũng không có người vào thông truyền chào hỏi, Tần Lãng cứ bình tĩnh tiêu sái đi vào, cầm trong tay một bọc gì đó không rõ đặt lên bàn: "Những cái ngươi muốn ta đều đã mang đến đây."
Cuối cùng những vật nàng cần tìm đã đến, nhất thời hai mắt Vân Chỉ phát sáng, vội vàng cẩn thẩn mở bọc đó ra, bên trong là một cái hòm màu đỏ sậm được phủ kín, từ từ mở ra khe hở hẹp nhìn nhìn, Vân Chỉ lập tức phủ lại, biểu cảm trên mặt cực kỳ vừa ý.
"Đúng rồi, ngươi trở lại cái khu rừng quái dị kia có bị thương tích gì không?" Vân Chỉ đứng một bên nhìn Tần Lãng, tuy rằng hắn đã ăn thanh hồn đan nhưng cánh rừng quái dị có rất nhiều cái khả nghi, nàng vẫn có chút lo lắng.
Vốn định nói không có việc gì, mắt lại rõ ràng liếc thấy Mặc Kỳ Uyên không giống như đang đọc sách, trong miệng liền bắn ra tình hình thực tế: "Không có gì trở ngại, chỉ là những loại cây mà ngươi muốn cũng có lúc phản kháng lại, đâm bị thương ta." Nói xong còn cực kỳ tích cực kéo cổ tay áo lên chìa ra trước mắt Vân Chỉ xem.
Nhìn thấy cánh tay quả thật nổi lên dày đặc mẩn đỏ, Vân Chỉ nắm lấy cánh tay tinh tế quan sát một chút: "Hẳn là bị độc của loại cây này làm cho dị ứng, ngươi đừng đi vội, ta điều chế thuốc cho ngươi."
Mặc Kỳ Uyên vẫn bị coi là người trong suốt nhìn hai người nói chuyện với nhau, tâm trí đâu còn ở trên trang sách nữa, đi vài bước đến bên cạnh Vân Chỉ, giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng hơn nữa lại làm bộ như vô cùng tò mò mở đám chai lọ trên bàn ra.
"Chỉ nhi, ngươi chuẩn bị mấy thứ này làm gì, còn đám cây này vì sao phải dùng hòm chứa."
Liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, đem cái tay không an phận đẩy ra: "Ngươi không đọc binh thư mà đi hỏi cái này làm gì? Đừng quấy nhiễu ta làm chính sự, ta muốn chế thuốc, ngươi đừng có làm rối lên."
"Không phải ngươi thích nghiên cứu, chế tạo độc dược sao, trúng độc hay bị thương gì đó vẫn nên đi tìm Công Ngọc, dù sao hiện tại hắn cũng đang nhàn rỗi không có việc gì!" Tay một lần nữa đi lên, trong lúc nói chuyện vẫn cố ý liếc lườm Tần Lãng ở bên cạnh, ý tứ muốn đuổi người rõ ràng đến mức mọi người đều có thể nhìn thấy, hơn nữa trong không khí còn bắt đầu có vị chua cực kì sặc mũi.
Đôi mắt Tần Lãng trầm xuống thâm sâu không nhìn rõ, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là bỏ tay áo xuống.
Mà dường như Vân Chỉ cũng không cảm giác được, nghĩ rồi nói: "Cũng đúng, dù sao ta vẫn là gà mờ, Tần Lãng ngươi đi tìm Công Ngọc điều chế thuốc đi, khẳng định hữu hiệu hơn so với ta nhiều."
"Ta đi ra ngoài trước, buổi tối ta sẽ mang cái khác ngươi muốn qua." Giọng nói vẫn là lạnh lùng, lạnh nhạt, cả người dường như không có cảm xúc giống như khúc gỗ vậy.
Nhìn Tần Lãng đi ra ngoài, Vân Chỉ liên tiếp vuốt ve bàn tay trên lưng, trên mặt là vẻ tươi cười nổi giận nói: "Ngươi đuổi người trắng trợn như vậy mà không biết xấu hổ hay sao! Tần Lãng tốt xấu gì cũng là đồng bọn, bằng hữu của ta, ngươi có thể khách khí một chút hay không!"
"Khách khí khách khí, nương tử ra lệnh, vi phu làm sao có thể không nghe theo chứ!?" Mặc Kỳ Uyên cười lấy lòng, hai tay giống như bạch tuộc bắt đầu bám vào rồi đi lên.
Hai người cười đùa giống như một cặp vợ chồng già, nhất thời quân trướng nghiêm túc tràn ngập hương vị ấm áp của lòng người.
"Có quân địch đến đây!" Đột nhiên, ngoài trướng trở nên hỗn loạn, tiếng gào kinh động đến hai người, lập tức Mặc Kỳ Uyên mang bảo kiếm ra, muốn đi ra xem xét tình hình.
Vân chỉ ngăn Mặc Kỳ Uyên lại, bình tĩnh nói: "Ngươi không cần ra ngoài, không phải đã nói là quân địch không biết ngươi đã tỉnh hay sao? Người đến cũng không nhiều lắm, ta đi đuổi bọn chúng là được, huống hồ ngươi cũng không nên động võ."
"Vậy nàng nên cẩn thận một chút." Mặc Kỳ Uyên không có nói nhiều, lúc này vẫn nên lấy đại cục làm trọng.
Nhìn Vân Chỉ đi ra ngoài, hắn nghiêng người đứng tại phía sau rèm, từ khe hở hẹp nhìn ra được bên ngoài, đã thấy Khâu Lệ Thương Kình đang đơn thương độc mã xông đến, cảm thấy cũng yên tâm hơn.
Có thể xông vào đến chỗ này của quân doanh vậy thì cũng nên là một đội nhân mã mới đúng, Vân Chỉ có chút nghi ngờ nhìn nam tử đang ngồi trên lưng ngựa trước mặt, toàn thân cuồng ngạo coi thường thiên hạ, đôi mắt giống như sói hoàng trói chặt nhìn vào chủ trướng, trong lòng vì ấn tượng đầu tiên với hắn đưa ra kết luận, đây là một nam nhân rất nguy hiểm!
"Chẳng lẽ Mặc Kỳ Uyên thực sự bị độc chết rồi sao, làm sao mà lại để cho một nữ nhân ở trong chủ trướng, ví như thật sự đã chết vậy thì chuyến đi lần này của Bổn vương chẳng phải vô ích sao!" Khâu Lệ Thương Kình cười châm chọc, nữ tử trước mặt mặc dù toàn thân nam trang, nhưng hắn vừa vặn nhiều năm ở trong quân đội, liếc mắt một cái liền nhận ra Vân Chỉ là nữ giả trang nam. Nhìn làn da trắng mịn xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo như ngọc, chắc cũng là một mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành. Khí chất vân đạm phong kinh, gặp nguy cũng không loạn không giống với một nữ tử bình thường, khiến hắn không khỏi cảm thấy tò mò.
Toàn thân hắn trang bị áo giáp quân trang, tự xưng là Bổn vương, vậy thì hẳn là Ưng Vương Khâu Lệ Thương Kình của Khâu Lệ quốc rồi!
Trong lòng Vân Chỉ có câu trả lời, hai mắt không chút nào yếu thế tiến vào bên trong đôi mắt chim ưng kia: "Mặc Kỳ ta nếu không thua thì sẽ không lui binh, tướng lãnh như thế nào cũng không cần các hạ phải quan tâm, các hạ mạo hiểm như vậy, đơn thương độc mã đến đây, chẳng lẽ là đến bày tỏ sự kính sợ đối với Mặc Kỳ, không đánh mà thua sao?!"
"Ha ha ha, ngươi, nữ tử này mồm miệng sắc bén, có ý tứ! Trong quân đội không phải là nơi nữ tử nên ở lại, không bằng đi cùng Bổn vương, Bổn vương chắc chắn sẽ hảo hảo mà bố trí ổn thỏa cho ngươi." Khâu Lệ Thương Kình nghe vậy ngẩn người, tiếp theo cười ha ha vài tiếng, nhất thời nảy sinh hứng thú đối với Vân Chỉ.
"Được Ưng Vương ưu ái, bản phi không dám nhận. Vương gia có việc cứ nói thẳng, nếu không thì chuyện Ưng Vương ở lại quân doanh ta trò chuyện vui vẻ truyền đến tai binh lính Khâu Lệ sẽ không tốt cho lắm."
Quả thật là một nữ tử tỉnh táo, lạnh lùng hiếm thấy, mỗi câu đều đi vào trọng điểm, ví như nếu hôm nay hắn có dẫn theo binh lính thì nhất định sẽ vì mấy câu nói kia mà khiến quân tâm tan rã.
Một nữ nhân thú vị như vậy mà hắn chưa từng gặp qua. Nữ nhân này bổn vương xác định rồi!
"Tiếp lấy!"
Chỉ nghe thấy hắn kêu lên một tiếng, tiếp theo là một cái hòm màu xanh bay đến, Vân Chỉ phản ứng nhanh chóng, lập tức đưa tay ra tiếp lấy, nhưng không có tinh lực mà quản một bóng dáng màu đỏ đen bay đến nhanh như tia chớp, một tay tiếp lấy cái hòm, khó khăn né người bay đến, lại ngẩng đầu lên, đã thấy bóng người một lần nữa ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ tự nhiên kia giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Vân Chỉ tức giận, nếu so sánh thì ra tốc độ của nàng lại chậm hơn, nếu như lúc đó là kẻ địch vậy thì chỉ sợ nàng đã sớm bỏ mạng rồi!
Khâu Lệ Thương Kình ngồi ở trên lưng ngựa, chẳng biết từ lúc nào trong tay đã nhiều hơn một nhánh tóc, nhẹ nhàng đặt vào chóp mũi, vẻ mặt say mê: "Quả nhiên rất thơm, vật trong hộp hãy sử dụng cho tốt, Bổn vương sẽ còn chạm mặt với ngươi."
Kinh ngạc phát hiện tóc trên đầu rơi ra, thì ra là hắn lấy đi một nhánh tóc! Mà lúc này tiếng vó ngựa vang lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắc mã đã lợi dụng sự sợ hãi của mọi người mà xông ra ngoài.
Vân Chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng cũng không phải là không có chút ý tưởng, chỉ cần hắn không cứ một tấc cũng không nhìn nàng mà thôi! Hại nàng chỉ có thể tiến hành công tác chuẩn bị một cách bí mật.
Mành trướng bị kéo ra, cũng không có người vào thông truyền chào hỏi, Tần Lãng cứ bình tĩnh tiêu sái đi vào, cầm trong tay một bọc gì đó không rõ đặt lên bàn: "Những cái ngươi muốn ta đều đã mang đến đây."
Cuối cùng những vật nàng cần tìm đã đến, nhất thời hai mắt Vân Chỉ phát sáng, vội vàng cẩn thẩn mở bọc đó ra, bên trong là một cái hòm màu đỏ sậm được phủ kín, từ từ mở ra khe hở hẹp nhìn nhìn, Vân Chỉ lập tức phủ lại, biểu cảm trên mặt cực kỳ vừa ý.
"Đúng rồi, ngươi trở lại cái khu rừng quái dị kia có bị thương tích gì không?" Vân Chỉ đứng một bên nhìn Tần Lãng, tuy rằng hắn đã ăn thanh hồn đan nhưng cánh rừng quái dị có rất nhiều cái khả nghi, nàng vẫn có chút lo lắng.
Vốn định nói không có việc gì, mắt lại rõ ràng liếc thấy Mặc Kỳ Uyên không giống như đang đọc sách, trong miệng liền bắn ra tình hình thực tế: "Không có gì trở ngại, chỉ là những loại cây mà ngươi muốn cũng có lúc phản kháng lại, đâm bị thương ta." Nói xong còn cực kỳ tích cực kéo cổ tay áo lên chìa ra trước mắt Vân Chỉ xem.
Nhìn thấy cánh tay quả thật nổi lên dày đặc mẩn đỏ, Vân Chỉ nắm lấy cánh tay tinh tế quan sát một chút: "Hẳn là bị độc của loại cây này làm cho dị ứng, ngươi đừng đi vội, ta điều chế thuốc cho ngươi."
Mặc Kỳ Uyên vẫn bị coi là người trong suốt nhìn hai người nói chuyện với nhau, tâm trí đâu còn ở trên trang sách nữa, đi vài bước đến bên cạnh Vân Chỉ, giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng hơn nữa lại làm bộ như vô cùng tò mò mở đám chai lọ trên bàn ra.
"Chỉ nhi, ngươi chuẩn bị mấy thứ này làm gì, còn đám cây này vì sao phải dùng hòm chứa."
Liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, đem cái tay không an phận đẩy ra: "Ngươi không đọc binh thư mà đi hỏi cái này làm gì? Đừng quấy nhiễu ta làm chính sự, ta muốn chế thuốc, ngươi đừng có làm rối lên."
"Không phải ngươi thích nghiên cứu, chế tạo độc dược sao, trúng độc hay bị thương gì đó vẫn nên đi tìm Công Ngọc, dù sao hiện tại hắn cũng đang nhàn rỗi không có việc gì!" Tay một lần nữa đi lên, trong lúc nói chuyện vẫn cố ý liếc lườm Tần Lãng ở bên cạnh, ý tứ muốn đuổi người rõ ràng đến mức mọi người đều có thể nhìn thấy, hơn nữa trong không khí còn bắt đầu có vị chua cực kì sặc mũi.
Đôi mắt Tần Lãng trầm xuống thâm sâu không nhìn rõ, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là bỏ tay áo xuống.
Mà dường như Vân Chỉ cũng không cảm giác được, nghĩ rồi nói: "Cũng đúng, dù sao ta vẫn là gà mờ, Tần Lãng ngươi đi tìm Công Ngọc điều chế thuốc đi, khẳng định hữu hiệu hơn so với ta nhiều."
"Ta đi ra ngoài trước, buổi tối ta sẽ mang cái khác ngươi muốn qua." Giọng nói vẫn là lạnh lùng, lạnh nhạt, cả người dường như không có cảm xúc giống như khúc gỗ vậy.
Nhìn Tần Lãng đi ra ngoài, Vân Chỉ liên tiếp vuốt ve bàn tay trên lưng, trên mặt là vẻ tươi cười nổi giận nói: "Ngươi đuổi người trắng trợn như vậy mà không biết xấu hổ hay sao! Tần Lãng tốt xấu gì cũng là đồng bọn, bằng hữu của ta, ngươi có thể khách khí một chút hay không!"
"Khách khí khách khí, nương tử ra lệnh, vi phu làm sao có thể không nghe theo chứ!?" Mặc Kỳ Uyên cười lấy lòng, hai tay giống như bạch tuộc bắt đầu bám vào rồi đi lên.
Hai người cười đùa giống như một cặp vợ chồng già, nhất thời quân trướng nghiêm túc tràn ngập hương vị ấm áp của lòng người.
"Có quân địch đến đây!" Đột nhiên, ngoài trướng trở nên hỗn loạn, tiếng gào kinh động đến hai người, lập tức Mặc Kỳ Uyên mang bảo kiếm ra, muốn đi ra xem xét tình hình.
Vân chỉ ngăn Mặc Kỳ Uyên lại, bình tĩnh nói: "Ngươi không cần ra ngoài, không phải đã nói là quân địch không biết ngươi đã tỉnh hay sao? Người đến cũng không nhiều lắm, ta đi đuổi bọn chúng là được, huống hồ ngươi cũng không nên động võ."
"Vậy nàng nên cẩn thận một chút." Mặc Kỳ Uyên không có nói nhiều, lúc này vẫn nên lấy đại cục làm trọng.
Nhìn Vân Chỉ đi ra ngoài, hắn nghiêng người đứng tại phía sau rèm, từ khe hở hẹp nhìn ra được bên ngoài, đã thấy Khâu Lệ Thương Kình đang đơn thương độc mã xông đến, cảm thấy cũng yên tâm hơn.
Có thể xông vào đến chỗ này của quân doanh vậy thì cũng nên là một đội nhân mã mới đúng, Vân Chỉ có chút nghi ngờ nhìn nam tử đang ngồi trên lưng ngựa trước mặt, toàn thân cuồng ngạo coi thường thiên hạ, đôi mắt giống như sói hoàng trói chặt nhìn vào chủ trướng, trong lòng vì ấn tượng đầu tiên với hắn đưa ra kết luận, đây là một nam nhân rất nguy hiểm!
"Chẳng lẽ Mặc Kỳ Uyên thực sự bị độc chết rồi sao, làm sao mà lại để cho một nữ nhân ở trong chủ trướng, ví như thật sự đã chết vậy thì chuyến đi lần này của Bổn vương chẳng phải vô ích sao!" Khâu Lệ Thương Kình cười châm chọc, nữ tử trước mặt mặc dù toàn thân nam trang, nhưng hắn vừa vặn nhiều năm ở trong quân đội, liếc mắt một cái liền nhận ra Vân Chỉ là nữ giả trang nam. Nhìn làn da trắng mịn xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo như ngọc, chắc cũng là một mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành. Khí chất vân đạm phong kinh, gặp nguy cũng không loạn không giống với một nữ tử bình thường, khiến hắn không khỏi cảm thấy tò mò.
Toàn thân hắn trang bị áo giáp quân trang, tự xưng là Bổn vương, vậy thì hẳn là Ưng Vương Khâu Lệ Thương Kình của Khâu Lệ quốc rồi!
Trong lòng Vân Chỉ có câu trả lời, hai mắt không chút nào yếu thế tiến vào bên trong đôi mắt chim ưng kia: "Mặc Kỳ ta nếu không thua thì sẽ không lui binh, tướng lãnh như thế nào cũng không cần các hạ phải quan tâm, các hạ mạo hiểm như vậy, đơn thương độc mã đến đây, chẳng lẽ là đến bày tỏ sự kính sợ đối với Mặc Kỳ, không đánh mà thua sao?!"
"Ha ha ha, ngươi, nữ tử này mồm miệng sắc bén, có ý tứ! Trong quân đội không phải là nơi nữ tử nên ở lại, không bằng đi cùng Bổn vương, Bổn vương chắc chắn sẽ hảo hảo mà bố trí ổn thỏa cho ngươi." Khâu Lệ Thương Kình nghe vậy ngẩn người, tiếp theo cười ha ha vài tiếng, nhất thời nảy sinh hứng thú đối với Vân Chỉ.
"Được Ưng Vương ưu ái, bản phi không dám nhận. Vương gia có việc cứ nói thẳng, nếu không thì chuyện Ưng Vương ở lại quân doanh ta trò chuyện vui vẻ truyền đến tai binh lính Khâu Lệ sẽ không tốt cho lắm."
Quả thật là một nữ tử tỉnh táo, lạnh lùng hiếm thấy, mỗi câu đều đi vào trọng điểm, ví như nếu hôm nay hắn có dẫn theo binh lính thì nhất định sẽ vì mấy câu nói kia mà khiến quân tâm tan rã.
Một nữ nhân thú vị như vậy mà hắn chưa từng gặp qua. Nữ nhân này bổn vương xác định rồi!
"Tiếp lấy!"
Chỉ nghe thấy hắn kêu lên một tiếng, tiếp theo là một cái hòm màu xanh bay đến, Vân Chỉ phản ứng nhanh chóng, lập tức đưa tay ra tiếp lấy, nhưng không có tinh lực mà quản một bóng dáng màu đỏ đen bay đến nhanh như tia chớp, một tay tiếp lấy cái hòm, khó khăn né người bay đến, lại ngẩng đầu lên, đã thấy bóng người một lần nữa ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ tự nhiên kia giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Vân Chỉ tức giận, nếu so sánh thì ra tốc độ của nàng lại chậm hơn, nếu như lúc đó là kẻ địch vậy thì chỉ sợ nàng đã sớm bỏ mạng rồi!
Khâu Lệ Thương Kình ngồi ở trên lưng ngựa, chẳng biết từ lúc nào trong tay đã nhiều hơn một nhánh tóc, nhẹ nhàng đặt vào chóp mũi, vẻ mặt say mê: "Quả nhiên rất thơm, vật trong hộp hãy sử dụng cho tốt, Bổn vương sẽ còn chạm mặt với ngươi."
Kinh ngạc phát hiện tóc trên đầu rơi ra, thì ra là hắn lấy đi một nhánh tóc! Mà lúc này tiếng vó ngựa vang lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắc mã đã lợi dụng sự sợ hãi của mọi người mà xông ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook