Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
-
Quyển 1 - Chương 14: Lên núi đàm phán
Editor: nhungchuoi
Đợi cho màn đêm buông xuống, ánh sáng ban ngày bị một màn sương bí ẩn đẩy ra, toàn bộ những sự vật bị sương mù che lại dần dần hiện ra.
Vẫn là cái mật thất quen thuộc kia, hai người đã sớm tụ họp ở đó để thương thảo, trong đêm tối âm thanh đối thoại trầm thấp càng thêm rõ ràng.
"Ta không tìm thấy binh phù trên người nàng, có lẽ nàng đã giấu binh phù ở một nơi nào đó." Mặc Kỳ Uyên đã bỏ giọng nói non nớt, thành thật dễ nghe đi. Nhớ đến sáng nay một người con gái bình tĩnh lại lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy trên mặt hắn không tự giác lộ ra nụ cười.
"Nếu như Thiên Đại Vân Chỉ thật sự là một đứa ngốc thì binh phù có lẽ không ở trên người nàng, nhưng ngươi lại nói là nàng giả ngốc, vậy thì không thể chắc chắn được. Hơn nữa, nếu Thiên Đại Tướng quân đã đồng ý với trẫm thì trẫm sẽ tin tưởng hứa hẹn của hắn!" Trầm ngâm một lúc, Mặc Kỳ Tẫn từ từ phân tích, nhưng nếu muốn để Thiên Đại Duật nhả binh phù ra thì một bước đều không thể đi sai!
Đột nhiên có một tiếng động nhỏ, dường như trong đó là một viên đá đang được di chuyển, Mặc Kỳ Uyên bước nhanh về phía bên trái bức tường, dùng tay đè chỗ kia xuống, lập tức có một lỗ nhỏ xuất hiện tại trước mắt, từ bên trong lấy ra một cái ống trúc, mở ra bên trong là một bức thư mật.
Mở tờ giấy nho nhỏ ra, ánh mắt chạy chầm chậm, khóe miệng dần dần lộ ra ý cười cân nhắc, Vương phi của hắn thật sự là suy xét sâu xa nha.
"Làm sao vậy?" Mặc Kỳ Tẫn đi đến lấy tờ giấy dùng tốc độ nhanh nhất đọc qua. "Ngày mai ở núi Lê gặp mặt thương lượng chuyện binh phù! Quả nhiên binh phù ở trong tay nàng, ha ha, Vương phi này thật sự đã làm cho trẫm phải thay đổi cách nhìn rồi nha!".
"Đã như vậy thì mai ngươi đi tiếp nàng đi!" Ánh mắt Mặc Kỳ Uyên như đang cân nhắc điều gì đó, ánh nhìn di chuyển như muốn nói, ta muốn nhìn xem ngươi có thể thu phục Vương phi này của ta hay không!
"Được! Ngày mai nhất định ta sẽ đem binh phù về!"
Núi Lê
Núi Lê là ngọn núi đẹp nhất, lớn nhất trong kinh thành Mặc Kỳ quốc, một phần bởi vì nó ở gần Hoàng cung, người trong Hoàng gia cũng thường xuyên đến đây du ngoạn, vui chơi, còn những khi người trong Hoàng gia không đến thì núi Lê này trở thành địa điểm vui chơi giải sầu tốt nhất của dân chúng địa phương.
Vừa đúng lúc vào xuân, trên khắp núi Lê là màu trắng của hoa lê, một biển hoa mênh mông, khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào tiên cảnh, quên hết tất cả phiền não ưu tư trong lòng.
Vân Chỉ mang theo Mộng nhi vừa đi vừa ngắm hoa vừa thuận tiện dò xét con đường lên núi, cảnh đẹp tuyệt mỹ này giống như hòa cùng vào với khung cảnh trong lòng nàng, càng khiến cho Vân Chỉ cảm thấy như đang rong chơi trong biển hoa.
Lúc này Mộng nhi đã sức cùng lực kiệt, từ sáng sớm Vương phi đã kéo nàng ra ngoài, nàng đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhìn người con gái vẫn đang đi phía trước, người con gái thanh nhã kia chính là tiểu thư ngốc ngếch mà nàng quen biết suốt mười mấy năm qua hay sao?
"Tiểu thư, người đi chậm một chút, ta đi không nổi nữa rồi!" Mộng nhi thở từng ngụm phì phò, vô lực ở phía sau kêu lên, nàng cũng không muốn làm lạc mất tiểu thư nữa.
Xoay người, nhìn về phía Mộng nhi đang ngồi trên đất, tự nhiên cười: "Ngươi cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi một chút rồi sẽ quay xuống tìm ngươi!" Nói xong không đợi Mộng nhi trả lời đã xoay người tiếp tục đi.
"Không được! Ta phải đi theo Vương phi! Nếu Vương phi xảy ra chuyện gì thì phu nhân sẽ rất lo lắng!" Mộng nhi cố gắng đứng lên đuổi theo, nhưng lại giật mình, dáng vẻ vừa rồi của Vương phi không bình thường nha, bình thường thì tiểu thư sẽ không tươi cười như vậy, cũng không phải là không thể, tiểu thư đã khỏi bệnh rồi sao!
Mộng nhi đứng tại chỗ một mìnhbắt đầu vui vẻ suy đoán, sau đó ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng màu trắng mới đó mà đã không nhìn thấy đâu.
Vân Chỉ chậm rãi đi lên trên, chỉ lát nữa thôi là sẽ đi đến đỉnh núi, trên đỉnh núi Lê có thể nhìn ra toàn cảnh, so với chân núi thì vẻ đẹp của đóa hoa càng thêm hồng nhuận bóng đẹp, có một vài đóa hoa nở sớm bị gió thổi bay mất, phiến hoa rơi đầy trên mặt đất, khiến cho nàng bước đi mỗi bước đều phải thật cẩn thận, không đành lòng giẫm nát những đóa hoa bên dưới chân.
Một nam tử chờ đợi từ sớm đã nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, xoay người nhìn qua, trong lúc này không còn phân biệt rõ là lúc nào, một người con gái mặc đồ trắng tay cầm quần lụa mỏng bước đi mỗi bước đều cân nhắc, nửa cúi đầu toàn bộ tinh thần đều đặt ở dưới chân, đường cong hoàn mỹ của đôi má lộ ra không bỏ sót chi tiết nào, hắn có thể nhìn thấy đôi mi trên khuôn mặt trắng nõn kia đang giương lên nhè nhẹ, lông mi theo động tác của nàng khẽ run lên.
Lúc này, nàng giống như một tiên tử đang lạc bước xuống phàm trần, thuần khiết hoàn hảo, làm cho người ta không đành lòng phá đi. Hơn nữa khung cảnh đẹp như vậy cùng với một bức tranh trong đầu không mưu mà hợp.
Không biết Vân Chỉ lấy đâu ra hứng trí, toàn thân cứ di chuyển như vậy trong biển hoa, đợi đến khi nàng cúi đầu thì trong tầm mắt đã xuất hiện một đôi giày vàng thêu chỉ đen, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Trước mặt là một nam tử mặc trang phục toàn thân màu đen, dáng người cao ngất hoàn mỹ kia trong ký ức đã xuất hiện qua, trên mặt mang theo nửa tấm mặt na, chỉ để lộ ra một đôi môi mỏng. Hắn chỉ tùy tiện đứng ở đó nhưng khí tức phát ra từ người hắn thì không ai có thể bỏ qua.
Người này hắn là nhân trung long phượng! Trong lòng Vân Chỉ nhận định hắn như vậy, không ngờ là Hoàng thượng lại phái một nhân vật như hắn đến gặp mặt mình, có thể thấy binh phù là cực kỳ quan trọng nha, xem ra trong tay nàng đã có thêm nhiều lợi thế thêm một chút.
"Đến chậm, thật xấu hổ!" Vân Chỉ khoát tay áo nói với nam tử trước mắt, tuy là để giải thích nhưng như thế nào cũng không có cảm giác giống như đang giải thích.
Bất đắc dĩ cười cười, hắn đi theo phía sau nàng từ lúc nàng ra khỏi cửa, nhưng lại khiến hắn đứng đợi ở đây một canh giờ, quả nhiên nàng đang giữ binh phù trong tay nên không biết sợ là gì nha.
"Một khi đã như vậy thì nói yêu cầu của ngươi ra xem thế nào." Người đàn ông này đi thẳng vào vấn đề, giọng nói trầm thấp, yên ổn khiến cho người khác như bị ma lực khống chế.
"Yêu cầu của ta không nhiều lắm, cũng không khó, các ngươi khẳng định là sẽ làm được, đó là các ngươi phải đảm bảo với ta, chỉ được phép thắng không được phép thua." Nói xong đột nhiên hùng hổ tiến về phía đối phương.
Từ từ lui thân thể lại về phía sau tiếp tục nói: "Ta cũng không muốn đặt cược rồi phạm sai lần, rồi rơi vào kết cục diệt môn mà Thái hậu đặt ra, cho nên, nhất định phải để cho ta không cần phải lo trước lo sau!"
"Cái này đương nhiên không cần phải nói, mặc dù lần này không nói có nắm chắc có thể bức vua thoái vị mà đoạt quyền nhưng đây có thể coi là điểm yếu kém cỏi nhất của lão yêu bà kia. Chúng ta có thể đảm bảo cho một nhà Thiên Đại được an toàn." Giọng nói của hắn âm vang mà có lực giống như hắn là một người luôn đứng trên người khác, có một loại ma lực làm cho lòng người ổn định, làm cho người ta không tự giác muốn tin tưởng.
"Như vậy thì tốt, điều ta muốn, ngươi có thể làm thì quan hệ hợp tác của chúng ta chính thức được thành lập!" Vừa đi vừa vân vê ngón tay nói: "Đầu tiên, ta muốn ngươi bảo đảm chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi kinh thành, tìm một nơi yên tĩnh để cha mẹ ta an hưởng tuổi già. Hơn nữa sau khi xong chuyện, ta muốn để cho Thiên Đại Duật tiếp quản mười vạn binh lực, dĩ nhiên chỉ là vẻ bề ngoài, khi nào các ngươi đổi ý thì chúng ta cũng không thể đánh trả. Nếu đã làm đại sự thì nên có giấy trắng mực đen làm chứng, nếu ngươi không có quyền lực gì vậy thì đưa khế ước đến tay Hoàng thượng, ta sẽ giao binh phù cho các ngươi."
"Ha ha, nếu là như vậy, hiện tại ta cũng có thể......"
Đang nói thì đột nhiên dừng lại, một tia ánh sáng sắc bén lóe lên trong con ngươi đen, không đợi đến khi hắn xác định phương hướng phát ra nguy hiểm thì vài cái phi tiêu hình thoi phi đến hướng về phía hai người, phi tiêu sắc bén ánh lên màu xanh lam chứng tỏ trên mặt kia toàn bộ là độc.
Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là bảo vệ người con gái kia, nhưng người con gái ấy đã thấy cũng nhanh chóng tránh được phi tiêu, quay đầu đôi mắt đẹp trợn lên với hắn: "Ngươi định giết ta sao!"
HẾT CHƯƠNG 14
Đợi cho màn đêm buông xuống, ánh sáng ban ngày bị một màn sương bí ẩn đẩy ra, toàn bộ những sự vật bị sương mù che lại dần dần hiện ra.
Vẫn là cái mật thất quen thuộc kia, hai người đã sớm tụ họp ở đó để thương thảo, trong đêm tối âm thanh đối thoại trầm thấp càng thêm rõ ràng.
"Ta không tìm thấy binh phù trên người nàng, có lẽ nàng đã giấu binh phù ở một nơi nào đó." Mặc Kỳ Uyên đã bỏ giọng nói non nớt, thành thật dễ nghe đi. Nhớ đến sáng nay một người con gái bình tĩnh lại lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy trên mặt hắn không tự giác lộ ra nụ cười.
"Nếu như Thiên Đại Vân Chỉ thật sự là một đứa ngốc thì binh phù có lẽ không ở trên người nàng, nhưng ngươi lại nói là nàng giả ngốc, vậy thì không thể chắc chắn được. Hơn nữa, nếu Thiên Đại Tướng quân đã đồng ý với trẫm thì trẫm sẽ tin tưởng hứa hẹn của hắn!" Trầm ngâm một lúc, Mặc Kỳ Tẫn từ từ phân tích, nhưng nếu muốn để Thiên Đại Duật nhả binh phù ra thì một bước đều không thể đi sai!
Đột nhiên có một tiếng động nhỏ, dường như trong đó là một viên đá đang được di chuyển, Mặc Kỳ Uyên bước nhanh về phía bên trái bức tường, dùng tay đè chỗ kia xuống, lập tức có một lỗ nhỏ xuất hiện tại trước mắt, từ bên trong lấy ra một cái ống trúc, mở ra bên trong là một bức thư mật.
Mở tờ giấy nho nhỏ ra, ánh mắt chạy chầm chậm, khóe miệng dần dần lộ ra ý cười cân nhắc, Vương phi của hắn thật sự là suy xét sâu xa nha.
"Làm sao vậy?" Mặc Kỳ Tẫn đi đến lấy tờ giấy dùng tốc độ nhanh nhất đọc qua. "Ngày mai ở núi Lê gặp mặt thương lượng chuyện binh phù! Quả nhiên binh phù ở trong tay nàng, ha ha, Vương phi này thật sự đã làm cho trẫm phải thay đổi cách nhìn rồi nha!".
"Đã như vậy thì mai ngươi đi tiếp nàng đi!" Ánh mắt Mặc Kỳ Uyên như đang cân nhắc điều gì đó, ánh nhìn di chuyển như muốn nói, ta muốn nhìn xem ngươi có thể thu phục Vương phi này của ta hay không!
"Được! Ngày mai nhất định ta sẽ đem binh phù về!"
Núi Lê
Núi Lê là ngọn núi đẹp nhất, lớn nhất trong kinh thành Mặc Kỳ quốc, một phần bởi vì nó ở gần Hoàng cung, người trong Hoàng gia cũng thường xuyên đến đây du ngoạn, vui chơi, còn những khi người trong Hoàng gia không đến thì núi Lê này trở thành địa điểm vui chơi giải sầu tốt nhất của dân chúng địa phương.
Vừa đúng lúc vào xuân, trên khắp núi Lê là màu trắng của hoa lê, một biển hoa mênh mông, khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào tiên cảnh, quên hết tất cả phiền não ưu tư trong lòng.
Vân Chỉ mang theo Mộng nhi vừa đi vừa ngắm hoa vừa thuận tiện dò xét con đường lên núi, cảnh đẹp tuyệt mỹ này giống như hòa cùng vào với khung cảnh trong lòng nàng, càng khiến cho Vân Chỉ cảm thấy như đang rong chơi trong biển hoa.
Lúc này Mộng nhi đã sức cùng lực kiệt, từ sáng sớm Vương phi đã kéo nàng ra ngoài, nàng đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhìn người con gái vẫn đang đi phía trước, người con gái thanh nhã kia chính là tiểu thư ngốc ngếch mà nàng quen biết suốt mười mấy năm qua hay sao?
"Tiểu thư, người đi chậm một chút, ta đi không nổi nữa rồi!" Mộng nhi thở từng ngụm phì phò, vô lực ở phía sau kêu lên, nàng cũng không muốn làm lạc mất tiểu thư nữa.
Xoay người, nhìn về phía Mộng nhi đang ngồi trên đất, tự nhiên cười: "Ngươi cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi một chút rồi sẽ quay xuống tìm ngươi!" Nói xong không đợi Mộng nhi trả lời đã xoay người tiếp tục đi.
"Không được! Ta phải đi theo Vương phi! Nếu Vương phi xảy ra chuyện gì thì phu nhân sẽ rất lo lắng!" Mộng nhi cố gắng đứng lên đuổi theo, nhưng lại giật mình, dáng vẻ vừa rồi của Vương phi không bình thường nha, bình thường thì tiểu thư sẽ không tươi cười như vậy, cũng không phải là không thể, tiểu thư đã khỏi bệnh rồi sao!
Mộng nhi đứng tại chỗ một mìnhbắt đầu vui vẻ suy đoán, sau đó ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng màu trắng mới đó mà đã không nhìn thấy đâu.
Vân Chỉ chậm rãi đi lên trên, chỉ lát nữa thôi là sẽ đi đến đỉnh núi, trên đỉnh núi Lê có thể nhìn ra toàn cảnh, so với chân núi thì vẻ đẹp của đóa hoa càng thêm hồng nhuận bóng đẹp, có một vài đóa hoa nở sớm bị gió thổi bay mất, phiến hoa rơi đầy trên mặt đất, khiến cho nàng bước đi mỗi bước đều phải thật cẩn thận, không đành lòng giẫm nát những đóa hoa bên dưới chân.
Một nam tử chờ đợi từ sớm đã nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, xoay người nhìn qua, trong lúc này không còn phân biệt rõ là lúc nào, một người con gái mặc đồ trắng tay cầm quần lụa mỏng bước đi mỗi bước đều cân nhắc, nửa cúi đầu toàn bộ tinh thần đều đặt ở dưới chân, đường cong hoàn mỹ của đôi má lộ ra không bỏ sót chi tiết nào, hắn có thể nhìn thấy đôi mi trên khuôn mặt trắng nõn kia đang giương lên nhè nhẹ, lông mi theo động tác của nàng khẽ run lên.
Lúc này, nàng giống như một tiên tử đang lạc bước xuống phàm trần, thuần khiết hoàn hảo, làm cho người ta không đành lòng phá đi. Hơn nữa khung cảnh đẹp như vậy cùng với một bức tranh trong đầu không mưu mà hợp.
Không biết Vân Chỉ lấy đâu ra hứng trí, toàn thân cứ di chuyển như vậy trong biển hoa, đợi đến khi nàng cúi đầu thì trong tầm mắt đã xuất hiện một đôi giày vàng thêu chỉ đen, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Trước mặt là một nam tử mặc trang phục toàn thân màu đen, dáng người cao ngất hoàn mỹ kia trong ký ức đã xuất hiện qua, trên mặt mang theo nửa tấm mặt na, chỉ để lộ ra một đôi môi mỏng. Hắn chỉ tùy tiện đứng ở đó nhưng khí tức phát ra từ người hắn thì không ai có thể bỏ qua.
Người này hắn là nhân trung long phượng! Trong lòng Vân Chỉ nhận định hắn như vậy, không ngờ là Hoàng thượng lại phái một nhân vật như hắn đến gặp mặt mình, có thể thấy binh phù là cực kỳ quan trọng nha, xem ra trong tay nàng đã có thêm nhiều lợi thế thêm một chút.
"Đến chậm, thật xấu hổ!" Vân Chỉ khoát tay áo nói với nam tử trước mắt, tuy là để giải thích nhưng như thế nào cũng không có cảm giác giống như đang giải thích.
Bất đắc dĩ cười cười, hắn đi theo phía sau nàng từ lúc nàng ra khỏi cửa, nhưng lại khiến hắn đứng đợi ở đây một canh giờ, quả nhiên nàng đang giữ binh phù trong tay nên không biết sợ là gì nha.
"Một khi đã như vậy thì nói yêu cầu của ngươi ra xem thế nào." Người đàn ông này đi thẳng vào vấn đề, giọng nói trầm thấp, yên ổn khiến cho người khác như bị ma lực khống chế.
"Yêu cầu của ta không nhiều lắm, cũng không khó, các ngươi khẳng định là sẽ làm được, đó là các ngươi phải đảm bảo với ta, chỉ được phép thắng không được phép thua." Nói xong đột nhiên hùng hổ tiến về phía đối phương.
Từ từ lui thân thể lại về phía sau tiếp tục nói: "Ta cũng không muốn đặt cược rồi phạm sai lần, rồi rơi vào kết cục diệt môn mà Thái hậu đặt ra, cho nên, nhất định phải để cho ta không cần phải lo trước lo sau!"
"Cái này đương nhiên không cần phải nói, mặc dù lần này không nói có nắm chắc có thể bức vua thoái vị mà đoạt quyền nhưng đây có thể coi là điểm yếu kém cỏi nhất của lão yêu bà kia. Chúng ta có thể đảm bảo cho một nhà Thiên Đại được an toàn." Giọng nói của hắn âm vang mà có lực giống như hắn là một người luôn đứng trên người khác, có một loại ma lực làm cho lòng người ổn định, làm cho người ta không tự giác muốn tin tưởng.
"Như vậy thì tốt, điều ta muốn, ngươi có thể làm thì quan hệ hợp tác của chúng ta chính thức được thành lập!" Vừa đi vừa vân vê ngón tay nói: "Đầu tiên, ta muốn ngươi bảo đảm chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi kinh thành, tìm một nơi yên tĩnh để cha mẹ ta an hưởng tuổi già. Hơn nữa sau khi xong chuyện, ta muốn để cho Thiên Đại Duật tiếp quản mười vạn binh lực, dĩ nhiên chỉ là vẻ bề ngoài, khi nào các ngươi đổi ý thì chúng ta cũng không thể đánh trả. Nếu đã làm đại sự thì nên có giấy trắng mực đen làm chứng, nếu ngươi không có quyền lực gì vậy thì đưa khế ước đến tay Hoàng thượng, ta sẽ giao binh phù cho các ngươi."
"Ha ha, nếu là như vậy, hiện tại ta cũng có thể......"
Đang nói thì đột nhiên dừng lại, một tia ánh sáng sắc bén lóe lên trong con ngươi đen, không đợi đến khi hắn xác định phương hướng phát ra nguy hiểm thì vài cái phi tiêu hình thoi phi đến hướng về phía hai người, phi tiêu sắc bén ánh lên màu xanh lam chứng tỏ trên mặt kia toàn bộ là độc.
Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là bảo vệ người con gái kia, nhưng người con gái ấy đã thấy cũng nhanh chóng tránh được phi tiêu, quay đầu đôi mắt đẹp trợn lên với hắn: "Ngươi định giết ta sao!"
HẾT CHƯƠNG 14
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook