Vương Gia Ngoan Nào
-
Chương 1
“ưm..ưm mỏi ngươi quá'
Y Lâm đưa tay lên vỗ vào mặt cho tỉnh,từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là một căn phòng cổ, đồ vật trong phòng đều là đồ cổ chúng đều có chút cũ kỹ.
”Oa chả nhẽ nàng xuyên không”
Khẽ ngồi dậy quan sát xung quanh,đảo mắt xuống nang thấy mình đang măc trang phục cổ trang,bộ quần áo này đã bạc màu nhưng xem ra chất lượng rất tốt.Dưới giường là một đôi hài thêu hoa rất xinh xắn.
”Nha đầu ngươi tỉnh rồi hả?Tỉnh rồi thì dậy uống thuốc đi.”Một giọng nòi nhẹ nhàng vang lên,1 người phụ nữ nhẹ bước vào,đôi mắt trìu mến nhìn nàng, bà đặt nhẹ bát thuốc lên bàn.
”Bà là ai vậy?Ta là ai?Quan hệ gì với bà?”
Người này có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh trở về bình thường:“Nha đầu đừng giỡn nữa lại đây uống thuốc nào”
”Ta không nhớ được gì hết người có thể nói cho ta biết ta là ai,đây là đâu không?”
”Nha đầu xem ra lần này con bị thương nặng thật rồi.Uống thuốc đi ta kể cho con nghe. Đây là Sở quốc do hoàng đế Dật Nhiên trị vì. Ta là Y Cẩm sư phụ của con,là thầy thuốc kiêm sát thủ.Còn con là ta nhặt được trong sơn cốc chưa có tên nên tạm thời gọi “nha đầu” trong 18 năm qua. Con ngày hôm qua vì bảo vệ tuyết nhi nên mới bị thương”Sư phụ từ từ kể lại cho nàng nghe.
”Vậy Tuyết nhi là ai vậy?”nàng rất tò mò không biết tuyết nhi này là ai,trông như thế nào mà cô gái này bất chấp mạng để cứu.
”Thực ra Tuyết nhi là một con sói nhỏ nàu trắng, con chơi với nó từ lúc nhỏ, con coi nó không khác gì người nhà.Mấy ngày nay thiên hạ đồn thổi uống máu nó có thể bách độc bách xâm nên đã kéo hết lên núi này để bắt nó.Con vì bảo vệ nó đánh nhau với đám cao thủ không may bị ám toán nên mới vậy.”Sư phụ nhẹ nhàng đỡ lấy chén thuốc trên tay nàng.
”Thế giờ Tuyết nhi thế nào rồi sư phụ”Nàng rất lo lắng cho vật nhỏ này vội vã hỏi.
”Tuyết nhi giờ đang nghỉ ngơi,con không phải lo cho nó mà hãy chăm sóc mình cho tốt vào”Sư phụ ân cần bảo nàng.
”Sư phụ con có chuyện này muốn hỏi người.Con muốn mang họ của người có được không?Sau này người gọi con là Y Lâm được rồi”nàng chớp chớp đôi mắt to tròn,miệng chu ra nhìn sư phụ.
”hảo, cứ như con nói đi.Giờ hãy nghỉ ngơi cho tốt sư phụ đi hái thuốc”Y Cẩm vừa nói vừa nhe nhàng bước ra khỏi phòng.
Căn phòng bỗng chốc yên ắng chỉ còn mình nàng.
Y Lâm đưa tay lên vỗ vào mặt cho tỉnh,từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là một căn phòng cổ, đồ vật trong phòng đều là đồ cổ chúng đều có chút cũ kỹ.
”Oa chả nhẽ nàng xuyên không”
Khẽ ngồi dậy quan sát xung quanh,đảo mắt xuống nang thấy mình đang măc trang phục cổ trang,bộ quần áo này đã bạc màu nhưng xem ra chất lượng rất tốt.Dưới giường là một đôi hài thêu hoa rất xinh xắn.
”Nha đầu ngươi tỉnh rồi hả?Tỉnh rồi thì dậy uống thuốc đi.”Một giọng nòi nhẹ nhàng vang lên,1 người phụ nữ nhẹ bước vào,đôi mắt trìu mến nhìn nàng, bà đặt nhẹ bát thuốc lên bàn.
”Bà là ai vậy?Ta là ai?Quan hệ gì với bà?”
Người này có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh trở về bình thường:“Nha đầu đừng giỡn nữa lại đây uống thuốc nào”
”Ta không nhớ được gì hết người có thể nói cho ta biết ta là ai,đây là đâu không?”
”Nha đầu xem ra lần này con bị thương nặng thật rồi.Uống thuốc đi ta kể cho con nghe. Đây là Sở quốc do hoàng đế Dật Nhiên trị vì. Ta là Y Cẩm sư phụ của con,là thầy thuốc kiêm sát thủ.Còn con là ta nhặt được trong sơn cốc chưa có tên nên tạm thời gọi “nha đầu” trong 18 năm qua. Con ngày hôm qua vì bảo vệ tuyết nhi nên mới bị thương”Sư phụ từ từ kể lại cho nàng nghe.
”Vậy Tuyết nhi là ai vậy?”nàng rất tò mò không biết tuyết nhi này là ai,trông như thế nào mà cô gái này bất chấp mạng để cứu.
”Thực ra Tuyết nhi là một con sói nhỏ nàu trắng, con chơi với nó từ lúc nhỏ, con coi nó không khác gì người nhà.Mấy ngày nay thiên hạ đồn thổi uống máu nó có thể bách độc bách xâm nên đã kéo hết lên núi này để bắt nó.Con vì bảo vệ nó đánh nhau với đám cao thủ không may bị ám toán nên mới vậy.”Sư phụ nhẹ nhàng đỡ lấy chén thuốc trên tay nàng.
”Thế giờ Tuyết nhi thế nào rồi sư phụ”Nàng rất lo lắng cho vật nhỏ này vội vã hỏi.
”Tuyết nhi giờ đang nghỉ ngơi,con không phải lo cho nó mà hãy chăm sóc mình cho tốt vào”Sư phụ ân cần bảo nàng.
”Sư phụ con có chuyện này muốn hỏi người.Con muốn mang họ của người có được không?Sau này người gọi con là Y Lâm được rồi”nàng chớp chớp đôi mắt to tròn,miệng chu ra nhìn sư phụ.
”hảo, cứ như con nói đi.Giờ hãy nghỉ ngơi cho tốt sư phụ đi hái thuốc”Y Cẩm vừa nói vừa nhe nhàng bước ra khỏi phòng.
Căn phòng bỗng chốc yên ắng chỉ còn mình nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook