Vương Gia Này, Ta Muốn
-
Quyển 2 - Chương 13: Tần Uyển Như bạo tẩu
Editor: Melodysoyani
*bạo tẩu: thuật ngữ Anime, có thể hiểu nôm na là cảm xúc bộc phát gần như mất lí trí, nổi điên ấy:>
Dưới tình huống Tần Uyển Như run run không dứt, hai gã người hầu đều có chút đổ mồ hôi phát lạnh, Tiểu Vũ chỉ mới kể đến một nửa chuyện ma quỷ kia!
Thạc thân vương phủ vốn không có nhiều người hầu, lúc này trên hành lang, trừ tiếng nói chuyện của Tiểu Vũ ra, không có bất kì kẻ nào đi qua, cũng không có tiếng vang gì.
Tiểu Vũ kể chuyện sinh động như thật, biểu cảm cũng rất đúng với bầu không khí. Mà ngay lúc chuyện xưa đạt tới **, rốt cuộc Tần Uyển Như nhịn không được phát ra một tiếng thét chói tai, bỗng nhiên có lại hơi sức, dùng sức gạt tay đang bị Tiểu Vũ nắm chặt, đi thẳng đến cửa lớn vương phủ.
"Ta phải về nhà! Ta phải về nhà!! Ta không muốn đợi ở chỗ này nữa!!!"
Tiểu Vũ bị nàng ta tránh thoát, thiếu chút nữa cả người đã đứng không vững lảo đảo lui về phía sau, cũng may hai gia nô tay mắt lanh lẹ đỡ nàng. Nàng nhanh chóng đứng vững, chưa di chuyển bước chân, đã lớn tiếng hét lên với Tần Uyển Như: "Này!? Sao lại về vào lúc này chứ? Đừng thế! Sau này mọi người sẽ ở chung với nhau! Cùng nhau chờ tam gia trở về, nếu ngươi cảm thấy buồn, cùng lắm thì mỗi ngày ta sẽ kể một chuyện ma quỷ cho ngươi nghe!"
Bên này, nàng nói chưa dứt lời, vừa nói Tần Uyển Như đã chạy nhanh hơn. Chạy ra tới cửa lớn,cũng không quay đầu lại mà chạy thật xa.
Lục Hà nhảy ra từ một bên, thò đầu ra nhìn ngoài cửa lớn, tiếp theo quay người đóng cửa lớn, dùng tay ra hiệu OK mà mấy ngày trước đã học với Tiểu Vũ!
Nháy mắt, vẻ mặt Tiểu Vũ thay đổi, cười hì hì vỗ vỗ tay. Xoay người khen ngợi hai gia nô, nói: "Ồ, không thể tưởng được hai người các ngươi diễn trò không tệ nha! Cũng gần siêu việt như ta rồi đó!"
Hai gia nô nghe vậy cúi đầu lui về phía sau một bước, cùng kêu lên nói: "Nguyệt cô nương quá khiêm tốn. Nô tài chỉ dựa theo lời Nguyệt cô nương nói mà lặp lại một lần thôi, sao có thể so sánh với Nguyệt cô nương."
"Được rồi được rồi, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt. Ta nói các ngươi biểu diễn không tệ, thì chính là không tệ!"
Nói qua, Tiểu Vũ lấy ra hai thỏi bạc từ trong túi áo, cho bọn hắn mỗi người một thỏi:"Đây, phần thưởng của các ngươi!"
"Này..." Hai gia nô lại lui về phía sau một bước, chần chờ không dám nhận lấy.
Tiểu Vũ đảo cặp mắt trắng dã, trực tiếp nhét vào trong tay hai người bọn họ:"Cầm đi! Các ngươi cũng trưởng thành rồi, dành về sau cưới thê tử!"
Hai người do dự một chút, sau cùng vẫn nhận lấy. Sau khi cám ơn Tiểu Vũ, mới vội vàng đi lo công việc của mình.
Lục Hà đi đến bên người Tiểu Vũ, trong mắt tràn đầy tôn sùng nhìn nàng.
"Cô nương! Người thật đúng là thần rồi! Cái chiêu gì cũng chưa làm, lôi kéo nàng, kể một chuyện xưa, đã khiến cho Tần tiểu thư ngoan ngoãn chạy lấy người rồi!"
Hai tay Tiểu Vũ chống eo, có chút lên mặt mỉm cười.
"Đó là dĩ nhiên! Cái này gọi là tấn công vào nhược điểm, một chiêu đã mất mạng! Cao thủ đều là như thế, trước giờ đều không dùng hoa chiêu nhỏ bé!"
"Vâng vâng! Cô nương chính là cao thủ! Không hổ là chủ tử Lục Hà kính trọng!"
Sờ soạng cằm, Tiểu Vũ nhìn phía chỗ sương phòng phía Bắc.
"Kế tiếp... Chỉ còn lại Thanh Diệp Tử này thôi!"
"Éc, cô nương đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi sao?"
Tiểu Vũ híp đôi mắt lại, thì thào mở miệng.
"Tiểu Lục à! Từ xưa đến nay, nử tử ngoài việc nghĩ cách trừ khử tình địch duy nhất ra, còn phải ra tay trước chiếm được lợi thế, muốn tranh đoạt nam tử phải chiếm thành trước, cùng kết liền cành với hắn, hoặc là tư định chung thân. Như vậy, mới có thể để cho một nữ tử khác hết hy vọng rút lui."
"Ừm... Hình như chỉ có thể làm vậy! Nếu đã kết làm phu thê, thì dù đối phương có tiếp tục dây dưa cũng vô dụng thôi!"
Ha hả! Tiểu Vũ cười gian một tiếng:"Nhưng mà... Hiện tại không giống thế! Trừ bỏ cách này ra, còn có một cách khác khiến đối phương bằng lòng buông tha!"
"Hả? Là cách gì vậy?"
“Chíu” một tiếng, đôi mắt mỗ Vũ lóe lên một luồng sáng.
"Thì chính là~~~~ bẻ nàng từ thẳng thành cong! Khiến nàng từ thuần khiết ô nhiễm thành hủ! Chỉ cần để nàng tin tưởng vững chắc, nam nhân và nam nhân có thể mang hạnh phúc đến cho nhau,đó mới là kết cục tốt đẹp nhất! Vậy tự nhiên nàng sẽ bằng lòng buông tha, nói không chừng còn có thể bước lên chúc phúc nữa đó!"
"... Hả???"
~ Hết chương 13~
*bạo tẩu: thuật ngữ Anime, có thể hiểu nôm na là cảm xúc bộc phát gần như mất lí trí, nổi điên ấy:>
Dưới tình huống Tần Uyển Như run run không dứt, hai gã người hầu đều có chút đổ mồ hôi phát lạnh, Tiểu Vũ chỉ mới kể đến một nửa chuyện ma quỷ kia!
Thạc thân vương phủ vốn không có nhiều người hầu, lúc này trên hành lang, trừ tiếng nói chuyện của Tiểu Vũ ra, không có bất kì kẻ nào đi qua, cũng không có tiếng vang gì.
Tiểu Vũ kể chuyện sinh động như thật, biểu cảm cũng rất đúng với bầu không khí. Mà ngay lúc chuyện xưa đạt tới **, rốt cuộc Tần Uyển Như nhịn không được phát ra một tiếng thét chói tai, bỗng nhiên có lại hơi sức, dùng sức gạt tay đang bị Tiểu Vũ nắm chặt, đi thẳng đến cửa lớn vương phủ.
"Ta phải về nhà! Ta phải về nhà!! Ta không muốn đợi ở chỗ này nữa!!!"
Tiểu Vũ bị nàng ta tránh thoát, thiếu chút nữa cả người đã đứng không vững lảo đảo lui về phía sau, cũng may hai gia nô tay mắt lanh lẹ đỡ nàng. Nàng nhanh chóng đứng vững, chưa di chuyển bước chân, đã lớn tiếng hét lên với Tần Uyển Như: "Này!? Sao lại về vào lúc này chứ? Đừng thế! Sau này mọi người sẽ ở chung với nhau! Cùng nhau chờ tam gia trở về, nếu ngươi cảm thấy buồn, cùng lắm thì mỗi ngày ta sẽ kể một chuyện ma quỷ cho ngươi nghe!"
Bên này, nàng nói chưa dứt lời, vừa nói Tần Uyển Như đã chạy nhanh hơn. Chạy ra tới cửa lớn,cũng không quay đầu lại mà chạy thật xa.
Lục Hà nhảy ra từ một bên, thò đầu ra nhìn ngoài cửa lớn, tiếp theo quay người đóng cửa lớn, dùng tay ra hiệu OK mà mấy ngày trước đã học với Tiểu Vũ!
Nháy mắt, vẻ mặt Tiểu Vũ thay đổi, cười hì hì vỗ vỗ tay. Xoay người khen ngợi hai gia nô, nói: "Ồ, không thể tưởng được hai người các ngươi diễn trò không tệ nha! Cũng gần siêu việt như ta rồi đó!"
Hai gia nô nghe vậy cúi đầu lui về phía sau một bước, cùng kêu lên nói: "Nguyệt cô nương quá khiêm tốn. Nô tài chỉ dựa theo lời Nguyệt cô nương nói mà lặp lại một lần thôi, sao có thể so sánh với Nguyệt cô nương."
"Được rồi được rồi, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt. Ta nói các ngươi biểu diễn không tệ, thì chính là không tệ!"
Nói qua, Tiểu Vũ lấy ra hai thỏi bạc từ trong túi áo, cho bọn hắn mỗi người một thỏi:"Đây, phần thưởng của các ngươi!"
"Này..." Hai gia nô lại lui về phía sau một bước, chần chờ không dám nhận lấy.
Tiểu Vũ đảo cặp mắt trắng dã, trực tiếp nhét vào trong tay hai người bọn họ:"Cầm đi! Các ngươi cũng trưởng thành rồi, dành về sau cưới thê tử!"
Hai người do dự một chút, sau cùng vẫn nhận lấy. Sau khi cám ơn Tiểu Vũ, mới vội vàng đi lo công việc của mình.
Lục Hà đi đến bên người Tiểu Vũ, trong mắt tràn đầy tôn sùng nhìn nàng.
"Cô nương! Người thật đúng là thần rồi! Cái chiêu gì cũng chưa làm, lôi kéo nàng, kể một chuyện xưa, đã khiến cho Tần tiểu thư ngoan ngoãn chạy lấy người rồi!"
Hai tay Tiểu Vũ chống eo, có chút lên mặt mỉm cười.
"Đó là dĩ nhiên! Cái này gọi là tấn công vào nhược điểm, một chiêu đã mất mạng! Cao thủ đều là như thế, trước giờ đều không dùng hoa chiêu nhỏ bé!"
"Vâng vâng! Cô nương chính là cao thủ! Không hổ là chủ tử Lục Hà kính trọng!"
Sờ soạng cằm, Tiểu Vũ nhìn phía chỗ sương phòng phía Bắc.
"Kế tiếp... Chỉ còn lại Thanh Diệp Tử này thôi!"
"Éc, cô nương đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi sao?"
Tiểu Vũ híp đôi mắt lại, thì thào mở miệng.
"Tiểu Lục à! Từ xưa đến nay, nử tử ngoài việc nghĩ cách trừ khử tình địch duy nhất ra, còn phải ra tay trước chiếm được lợi thế, muốn tranh đoạt nam tử phải chiếm thành trước, cùng kết liền cành với hắn, hoặc là tư định chung thân. Như vậy, mới có thể để cho một nữ tử khác hết hy vọng rút lui."
"Ừm... Hình như chỉ có thể làm vậy! Nếu đã kết làm phu thê, thì dù đối phương có tiếp tục dây dưa cũng vô dụng thôi!"
Ha hả! Tiểu Vũ cười gian một tiếng:"Nhưng mà... Hiện tại không giống thế! Trừ bỏ cách này ra, còn có một cách khác khiến đối phương bằng lòng buông tha!"
"Hả? Là cách gì vậy?"
“Chíu” một tiếng, đôi mắt mỗ Vũ lóe lên một luồng sáng.
"Thì chính là~~~~ bẻ nàng từ thẳng thành cong! Khiến nàng từ thuần khiết ô nhiễm thành hủ! Chỉ cần để nàng tin tưởng vững chắc, nam nhân và nam nhân có thể mang hạnh phúc đến cho nhau,đó mới là kết cục tốt đẹp nhất! Vậy tự nhiên nàng sẽ bằng lòng buông tha, nói không chừng còn có thể bước lên chúc phúc nữa đó!"
"... Hả???"
~ Hết chương 13~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook