Vương Gia Này, Ta Muốn
-
Quyển 1 - Chương 17: Ngồi chờ quỷ đến
Mặt trời chiều ngã về Tây, rất nhanh, lập tức các nơi trong Hoàng thành đều phát sáng.
Thất công chúa rất nhiệt tình muốn giữ mọi người ở lại cùng dùng cơm, Lưu Quang không thể từ chối, đành phải ở lại. Chỉ là theo như cách giải thích của Tiểu Vũ, thì căn bản là hắn không muốn từ chối, chỉ mong có thể ở lại đây. Tựa như sự gặp mặt của hai lão đại hắc bang, trước tiên là một người khách khí thay điều thuốc cho người kia, còn người ở bên cạnh thì nói chuyện rất lễ phép, không cần không cần, một bên đã lấy cái bật lửa từ trong túi ra…
Một cái bàn tròn, năm cái bát đũa. Đầu tiên là Thất công chúa được Lưu Quang đỡ nàng ngồi xuống vị trí của mình, sau đó mĩm cười cho phép ba người Tiểu Vũ ngồi xuống dùng bữa. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch biết đây là một trong những tôn ti quy củ của hoàng cung, dù đã nghe tiếng nhưng vẫn đứng bất động ở một bên. Tuy rằng bọn họ mặc kệ hoàng đế và công chúa gì đó, nhưng dù sao bây giờ lão đại cũng là Vương gia, nếu như hắn cố tình muốn chơi đùa ở nhân giới, hai huynh đệ bọn họ không dám phá hủy sân khấu của hắn.
Bề ngoài thì hai huynh đệ rất biết an phận thủ thường, nhưng mà Mỗ Vũ không để ý chút nào. Nghe thấy công chúa nói cùng nhau ăn cơm, nàng lập tức tùy tiện ngồi ở bên cạnh Lưu Quang, lập tức còn cười hì hì lôi kéo quần áo của Tiểu Hắc, nói với hai huynh đệ bọn họ, ngồi xuống! Đừng khách khí!
Tiểu Bạch nhướng mầy, nghĩ rằng, lão già này thật sự không khách khí? Hóa ra ngươi xem nơi này như nhà của mình sao?
Chẳng qua thất công chúa là một chủ tử có tính tình tốt, nhìn thấy Tiểu Vũ như vậy chỉ thoáng sửng sốt, tiếp theo cũng phụ họa theo nàng: “Đúng vậy, cùng nhau ngồi xuống đi!”
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc liếc nhau một cái, sau đó lập tức nhìn về phía lão đại nhà bọn họ. Thấy Lưu Quang mỉn cười, gật đầu nhẹn nhàng. Bọn họ thấy thế mới tiến lên ngồi xuống.
Trong lúc dùng bữa, thỉnh thoảng thất công chúa lại than nhẹ, kể lại chuyện khi còn nhỏ của nàng với Lưu Quang. Nói hắn mệnh khổ, phụ hoàng quá nhẫn tâm với hắn. Không nên lấy nguyên nhân mẫu phi phạm sai lầm, để vào sống trong lãnh cung. Lưu Quang chỉ cười nhẹ, nói là tất cả mọi chuyện đã qua rồi.
Sau đó, đoán chừng là do sự bắt đầu của để tài này không tốt, không khí có chút nằng nề. Thất cong chua lại nói về thời gian trước khi Lưu Quang chưa vào lãnh cung, những chuyện vui đùa của hai người. Chẳng qua lúc nàyphản ứng của Lưu Quang lại lạnh nhạt hơn, chỉ giữ nguyên nụ cười, tỉnh thoảng đáp lại một hai từ, ừ gì đó, hay là đúng vậy, rất linh tinh…
Tiểu Bạch ở một bên rất muốn lấy toàn bộ bát đũa để che mặt mình lại. Bởi vì hắn lo lắng nếu như thất công chúa kia cứ nói tiếp, hắn sẽ nhịn không được mà cười ra tiếng.
Mệnh khổ? A!? Thật sự rất buồn cười! Trước đây lão đại của bọn họ là do một tay Vương mẫu nương nương nuôi lớn, cưng chìu đến nổi vô pháp vô thiên. Người nào cũng biết Lưu Quang là tiểu Ma Vương ở Thiên giới! Chúng tiên than khóc ở một bên nói là hắn có một nửa huyết thống của ma quỷ, cho nên mới tùy ý liều lĩnh như vậy, lại không làm gì được dưới tay của hắn, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của hắn thì lòng bàn chân lập tức gạt ra muốn trốn đi thật xa.
Khi đó, địa vị của Lưu Quang ở Thiên giới, giống như Mạnh Bà ở địa phủ. Đến mức khiến mọi người đều bỏ chạy, không một ai dám tới gần. Còn kém là không quỳ xuống thỉnh cầu hắn, hát vang: cứ như vậy bị ngươi chinh phục~ uống hết thuốc kịch độc của ngươi~ (=_=”)
Còn nữa, bởi vì lớn lên có dáng vẻ lạnh nhạt, toàn bộ đám tiên tử xinh đẹp trên Thiên Giới đều bị mê đảo, nếu không phải vì Thiên Quy ở trên trời, đã sớm ở phía sau tranh đoạt để được gả cho hắn, nhưng một cái liếc mắt Lưu Quang cũng không thèm cho các nàng, cuối cùng khi mà hắn đi cưới một tiểu quỷ đều khiến mọi người bị rớt kính mắt, làm tan nát vô số trái tim của tiên nữ.
Sau khi Lưu Quang dần lớn lên, biết được thân thế của mình. Không ngờ vừa mở miệng lại gây ra phiền toái cho Ngọc Hoàng, thực ra là do bản thân ở Thiên giới có chút buồn chán, cho nên nhận lệnh xuống Địa Phủ làm Diêm Vương. Kết quả là, sau một khắc chúng tiên nghe tin tức này, toàn bộ vẻ mặt cảm động tựa như Ngưu (trâu bò :v). Ở bên ngoài Lăng Tiêu Điện, cửa Nam Thiên Môn, cùng nhau vẫy tay hát vang với hắn:
Đi thôi ~ Đi thôi ~ cuối cùng con người cũng phải tự học để cao lớn~~~ (=_=”)
Ai ngờ mới vừa đi không xa, bỗng nhiên Lưu Quang dừng bước lại, xoay người ngoái đầu lại cười, nhíu mày nói: “Ai u? Các ngươi hát rất dễ nghe! Ta cũng có điểm luyến tiếc rồi! Nếu không thì…ta ở lại thêm mấy ngày nữa nhé? Nghe giọng hát tuyệt vời của các ngươi nhiều hơn một chút?”
Oanh! Chúng tiên sùi bọt mép tử trận ngã xuống đất. Diêm Vương nào đó nhún nhún vai, tiêu sái rời đi!
Ai…Đã trêu đùa hết tất cả thần tiên của Thiên giới rồi, đi tới Minh Giới chọc phá tiểu quỷ!
….
Một bữa cơm mà mọi người đều có tâm tư khác nhau, thất công chúa cũng có chút xấu hỗ, Lưu Quang lại bình tĩnh tự nhiên, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc thiếu chút nữa vì nhịn cười mà bị nội thương, mỗ Vũ lại vùi đầu bới cơm, câm giận nhìn gương mặt liếc mắt đưa tình của đôi huynh muội kia, Tiểu Hắc ở bên cạnh khó hiểu nhìn nàng.
Muổi tử! Ngươi đói lắm sao?
Sau khi ăn xong, mỗ Vương gia lau miệng, thảnh thơi vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch: “Các ngươi đi ra sau viện đi!”
Mỗ Vũ nghi hoặc nháy mắt mấy cái: “Ngươi đi đâu?”
Lưu Quang nhíu mày: “Như thế nào? Chẳng lẽ muốn bổn vương đi ra ngoài với các ngươi sao?”
Vậy thì để các ngươi cô nam quả nữ đợi trong phòng sao? Ban đêm gió lớn, các ngươi…Tiểu Vũ suy nghĩ miên man trong lòng, lúc định nói gì đó, lại bị Mỗ Bạch ở phía sau xốc tay áo lên.
“Gia! Chúng ta đi ra ngoài coi chừng, có động tĩnh gì ngươi và công chúa cũng đừng quan tâm, đợi thu xếp xong các ngươi hãy đi ra. Yên tâm! Mặc kẹ quỷ gì đó, đêm nay nhất định chúng ta sẽ bắt được hắn!”
Tiểu Bạch nói xong tràn đầy tự tin, tiếp theo cũng không để ý Tiểu Vũ đấm tay đấm chân giãy dụa, lập tức kéo nàng ra ngoài điện.
“Ngươi là Bạch tự kỷ! Ai cho phép ngươi xách ta ra? Lại để hai người bọn họ ở bên trong, ngươi không sợ chủ nhân các ngươi bị tấn công sao?”
Tiểu Bạch không để ý nàng, nói với Tiểu Hắc ở bên cạnh: “Ngươi coi chừng ở bên trái, ta ở bên phải. Mặc kệ là xuất hiện cái gì, cứ bắt lấy! Không thể lỗ mãng, phải bắt sống!”
Dù sao mỗ Bạch cũng là đại ca, trừ bỏ có phần tự kỷ ở bên ngoài, nhưng năng lực làm việc vẫn có thể tin tưởng. Tiểu Hắc chỉ có cơ bắp, suy nghĩ còn nhiều thiếu xót, mọi chuyện đều nghe theo Tiểu Bạch. Sau khi nghe vậy, hắn gật đầu, lập tức ẩn mình thật kỹ vào góc ở bên trái.
Tiểu Hắc hành động xong, Tiểu Bạch cũng phải vào vị trí. Nhưng vừa mới xoay người đi vài bước, quần áo đã bị lôi kéo. Hắn quay đầu lại nhìn, chính là ánh mắt ngập nước của Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào hắn.
“Bạch Bạch! Ta ở đâu? Ta làm gì?”
Mổ Bạch nhướng mày: “Ngươi?”
“Ừ!”
Chìa tay ra chỉ vào bậc thang ở ngoài điện: “A! Ngồi đếm sao ở chỗ này đi”
“…”
Phát ra một ánh mắt khinh bỉ, mỗ Vũ không thuận theo nói: “Ta mới không cần ngồi ở chỗ này! Ta cũng phải đi bắt quỷ!”
“Ngươi thôi đi! Ngươi đừng gây thêm phiền phức nữa!” Tiểu Bạch biết rõ tính tình cùa Tiểu Vũ, nhíu mày nói: “Xem như ta cầu xin ngươi được không? Ngươi lập tức ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng quan tâm cái gì. Chúng ta đi bắt quỷ trở về! Đến lúc đó ngươi muốn náo loạn như thế nào, thì đi náo loạn với lão đại đi.” Hắn nói rất đúng!
Câu cuối cùng này Tiểu Bạch không nói ra mà dấu ở trong lòng, bởi vì lúc trước lão đại đã từng dặn dò.
Mỗ Vũ bĩu môi, tròng mắt nhỏ xoay chuyển một vòng. Bỗng nhiên, nàng nhếch môi cười, mọt dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.
“Được rồi! Nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ phối hộp với hai người một lần! Nồi ở đằng kia đếm sao! Được! Ta đi!” Nói xong, đi đến chỗ bậc thang, cũng không quân tâm trên đó có bẩn hay không, lập tức đặt mông ngồi xuống như vậy, hai tay chống cằm ngẩng đầu nhìn trời.
“A! Một ngôi hai ngôi bốn ngôi ~~~”
Tiểu Bạch thấy biểu hiện khác thường của nàng, vô cùng kinh ngạc trong lòng. Chẳng qua đã thanh thói quen nên không để lộ ra ngoài. Để nàng ngồi xuống ở chỗ này không đi lại lung tung, thứ nhất, là sợ nàng càng giúp việc càng rối loạn. Thứ hai là cũng lo lắng cho an nguy của nàng. Dù thế nào cũng là diêm hậu đại nhân, người trong lòng của lão đại. Không thể bị đả thương! Tuyệt đối không thể bị đả thương!
Thấy Tiểu Vũ đang đếm sao bằng phép lô ga rít (lũy thừa), Tiểu Bạch lập tức đi qua chờ đợi ở bên trái. Chờ tới lúc hắn vừa đi, ánh mắt của mỗ Vũ thoáng thay đổi.
Hừ! Không phải chỉ là bắt quỷ thôi sao? Lại không cho nàng tham gia? Như thế nào? Muốn phân biệt đối xử giữa nam và nữ à? Đêm nay nàng thật muốn nhìn coi ai có thể bắt được quỷ trước! Hai đầu heo! Có ai quy định nói, con quỷ kia nhật định phải xuất hiện từ bên trái hoặc bên phải? Nàng sẽ ngồi ở chỗ này chờ quỷ đến!
Thất công chúa rất nhiệt tình muốn giữ mọi người ở lại cùng dùng cơm, Lưu Quang không thể từ chối, đành phải ở lại. Chỉ là theo như cách giải thích của Tiểu Vũ, thì căn bản là hắn không muốn từ chối, chỉ mong có thể ở lại đây. Tựa như sự gặp mặt của hai lão đại hắc bang, trước tiên là một người khách khí thay điều thuốc cho người kia, còn người ở bên cạnh thì nói chuyện rất lễ phép, không cần không cần, một bên đã lấy cái bật lửa từ trong túi ra…
Một cái bàn tròn, năm cái bát đũa. Đầu tiên là Thất công chúa được Lưu Quang đỡ nàng ngồi xuống vị trí của mình, sau đó mĩm cười cho phép ba người Tiểu Vũ ngồi xuống dùng bữa. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch biết đây là một trong những tôn ti quy củ của hoàng cung, dù đã nghe tiếng nhưng vẫn đứng bất động ở một bên. Tuy rằng bọn họ mặc kệ hoàng đế và công chúa gì đó, nhưng dù sao bây giờ lão đại cũng là Vương gia, nếu như hắn cố tình muốn chơi đùa ở nhân giới, hai huynh đệ bọn họ không dám phá hủy sân khấu của hắn.
Bề ngoài thì hai huynh đệ rất biết an phận thủ thường, nhưng mà Mỗ Vũ không để ý chút nào. Nghe thấy công chúa nói cùng nhau ăn cơm, nàng lập tức tùy tiện ngồi ở bên cạnh Lưu Quang, lập tức còn cười hì hì lôi kéo quần áo của Tiểu Hắc, nói với hai huynh đệ bọn họ, ngồi xuống! Đừng khách khí!
Tiểu Bạch nhướng mầy, nghĩ rằng, lão già này thật sự không khách khí? Hóa ra ngươi xem nơi này như nhà của mình sao?
Chẳng qua thất công chúa là một chủ tử có tính tình tốt, nhìn thấy Tiểu Vũ như vậy chỉ thoáng sửng sốt, tiếp theo cũng phụ họa theo nàng: “Đúng vậy, cùng nhau ngồi xuống đi!”
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc liếc nhau một cái, sau đó lập tức nhìn về phía lão đại nhà bọn họ. Thấy Lưu Quang mỉn cười, gật đầu nhẹn nhàng. Bọn họ thấy thế mới tiến lên ngồi xuống.
Trong lúc dùng bữa, thỉnh thoảng thất công chúa lại than nhẹ, kể lại chuyện khi còn nhỏ của nàng với Lưu Quang. Nói hắn mệnh khổ, phụ hoàng quá nhẫn tâm với hắn. Không nên lấy nguyên nhân mẫu phi phạm sai lầm, để vào sống trong lãnh cung. Lưu Quang chỉ cười nhẹ, nói là tất cả mọi chuyện đã qua rồi.
Sau đó, đoán chừng là do sự bắt đầu của để tài này không tốt, không khí có chút nằng nề. Thất cong chua lại nói về thời gian trước khi Lưu Quang chưa vào lãnh cung, những chuyện vui đùa của hai người. Chẳng qua lúc nàyphản ứng của Lưu Quang lại lạnh nhạt hơn, chỉ giữ nguyên nụ cười, tỉnh thoảng đáp lại một hai từ, ừ gì đó, hay là đúng vậy, rất linh tinh…
Tiểu Bạch ở một bên rất muốn lấy toàn bộ bát đũa để che mặt mình lại. Bởi vì hắn lo lắng nếu như thất công chúa kia cứ nói tiếp, hắn sẽ nhịn không được mà cười ra tiếng.
Mệnh khổ? A!? Thật sự rất buồn cười! Trước đây lão đại của bọn họ là do một tay Vương mẫu nương nương nuôi lớn, cưng chìu đến nổi vô pháp vô thiên. Người nào cũng biết Lưu Quang là tiểu Ma Vương ở Thiên giới! Chúng tiên than khóc ở một bên nói là hắn có một nửa huyết thống của ma quỷ, cho nên mới tùy ý liều lĩnh như vậy, lại không làm gì được dưới tay của hắn, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của hắn thì lòng bàn chân lập tức gạt ra muốn trốn đi thật xa.
Khi đó, địa vị của Lưu Quang ở Thiên giới, giống như Mạnh Bà ở địa phủ. Đến mức khiến mọi người đều bỏ chạy, không một ai dám tới gần. Còn kém là không quỳ xuống thỉnh cầu hắn, hát vang: cứ như vậy bị ngươi chinh phục~ uống hết thuốc kịch độc của ngươi~ (=_=”)
Còn nữa, bởi vì lớn lên có dáng vẻ lạnh nhạt, toàn bộ đám tiên tử xinh đẹp trên Thiên Giới đều bị mê đảo, nếu không phải vì Thiên Quy ở trên trời, đã sớm ở phía sau tranh đoạt để được gả cho hắn, nhưng một cái liếc mắt Lưu Quang cũng không thèm cho các nàng, cuối cùng khi mà hắn đi cưới một tiểu quỷ đều khiến mọi người bị rớt kính mắt, làm tan nát vô số trái tim của tiên nữ.
Sau khi Lưu Quang dần lớn lên, biết được thân thế của mình. Không ngờ vừa mở miệng lại gây ra phiền toái cho Ngọc Hoàng, thực ra là do bản thân ở Thiên giới có chút buồn chán, cho nên nhận lệnh xuống Địa Phủ làm Diêm Vương. Kết quả là, sau một khắc chúng tiên nghe tin tức này, toàn bộ vẻ mặt cảm động tựa như Ngưu (trâu bò :v). Ở bên ngoài Lăng Tiêu Điện, cửa Nam Thiên Môn, cùng nhau vẫy tay hát vang với hắn:
Đi thôi ~ Đi thôi ~ cuối cùng con người cũng phải tự học để cao lớn~~~ (=_=”)
Ai ngờ mới vừa đi không xa, bỗng nhiên Lưu Quang dừng bước lại, xoay người ngoái đầu lại cười, nhíu mày nói: “Ai u? Các ngươi hát rất dễ nghe! Ta cũng có điểm luyến tiếc rồi! Nếu không thì…ta ở lại thêm mấy ngày nữa nhé? Nghe giọng hát tuyệt vời của các ngươi nhiều hơn một chút?”
Oanh! Chúng tiên sùi bọt mép tử trận ngã xuống đất. Diêm Vương nào đó nhún nhún vai, tiêu sái rời đi!
Ai…Đã trêu đùa hết tất cả thần tiên của Thiên giới rồi, đi tới Minh Giới chọc phá tiểu quỷ!
….
Một bữa cơm mà mọi người đều có tâm tư khác nhau, thất công chúa cũng có chút xấu hỗ, Lưu Quang lại bình tĩnh tự nhiên, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc thiếu chút nữa vì nhịn cười mà bị nội thương, mỗ Vũ lại vùi đầu bới cơm, câm giận nhìn gương mặt liếc mắt đưa tình của đôi huynh muội kia, Tiểu Hắc ở bên cạnh khó hiểu nhìn nàng.
Muổi tử! Ngươi đói lắm sao?
Sau khi ăn xong, mỗ Vương gia lau miệng, thảnh thơi vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch: “Các ngươi đi ra sau viện đi!”
Mỗ Vũ nghi hoặc nháy mắt mấy cái: “Ngươi đi đâu?”
Lưu Quang nhíu mày: “Như thế nào? Chẳng lẽ muốn bổn vương đi ra ngoài với các ngươi sao?”
Vậy thì để các ngươi cô nam quả nữ đợi trong phòng sao? Ban đêm gió lớn, các ngươi…Tiểu Vũ suy nghĩ miên man trong lòng, lúc định nói gì đó, lại bị Mỗ Bạch ở phía sau xốc tay áo lên.
“Gia! Chúng ta đi ra ngoài coi chừng, có động tĩnh gì ngươi và công chúa cũng đừng quan tâm, đợi thu xếp xong các ngươi hãy đi ra. Yên tâm! Mặc kẹ quỷ gì đó, đêm nay nhất định chúng ta sẽ bắt được hắn!”
Tiểu Bạch nói xong tràn đầy tự tin, tiếp theo cũng không để ý Tiểu Vũ đấm tay đấm chân giãy dụa, lập tức kéo nàng ra ngoài điện.
“Ngươi là Bạch tự kỷ! Ai cho phép ngươi xách ta ra? Lại để hai người bọn họ ở bên trong, ngươi không sợ chủ nhân các ngươi bị tấn công sao?”
Tiểu Bạch không để ý nàng, nói với Tiểu Hắc ở bên cạnh: “Ngươi coi chừng ở bên trái, ta ở bên phải. Mặc kệ là xuất hiện cái gì, cứ bắt lấy! Không thể lỗ mãng, phải bắt sống!”
Dù sao mỗ Bạch cũng là đại ca, trừ bỏ có phần tự kỷ ở bên ngoài, nhưng năng lực làm việc vẫn có thể tin tưởng. Tiểu Hắc chỉ có cơ bắp, suy nghĩ còn nhiều thiếu xót, mọi chuyện đều nghe theo Tiểu Bạch. Sau khi nghe vậy, hắn gật đầu, lập tức ẩn mình thật kỹ vào góc ở bên trái.
Tiểu Hắc hành động xong, Tiểu Bạch cũng phải vào vị trí. Nhưng vừa mới xoay người đi vài bước, quần áo đã bị lôi kéo. Hắn quay đầu lại nhìn, chính là ánh mắt ngập nước của Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào hắn.
“Bạch Bạch! Ta ở đâu? Ta làm gì?”
Mổ Bạch nhướng mày: “Ngươi?”
“Ừ!”
Chìa tay ra chỉ vào bậc thang ở ngoài điện: “A! Ngồi đếm sao ở chỗ này đi”
“…”
Phát ra một ánh mắt khinh bỉ, mỗ Vũ không thuận theo nói: “Ta mới không cần ngồi ở chỗ này! Ta cũng phải đi bắt quỷ!”
“Ngươi thôi đi! Ngươi đừng gây thêm phiền phức nữa!” Tiểu Bạch biết rõ tính tình cùa Tiểu Vũ, nhíu mày nói: “Xem như ta cầu xin ngươi được không? Ngươi lập tức ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng quan tâm cái gì. Chúng ta đi bắt quỷ trở về! Đến lúc đó ngươi muốn náo loạn như thế nào, thì đi náo loạn với lão đại đi.” Hắn nói rất đúng!
Câu cuối cùng này Tiểu Bạch không nói ra mà dấu ở trong lòng, bởi vì lúc trước lão đại đã từng dặn dò.
Mỗ Vũ bĩu môi, tròng mắt nhỏ xoay chuyển một vòng. Bỗng nhiên, nàng nhếch môi cười, mọt dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.
“Được rồi! Nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ phối hộp với hai người một lần! Nồi ở đằng kia đếm sao! Được! Ta đi!” Nói xong, đi đến chỗ bậc thang, cũng không quân tâm trên đó có bẩn hay không, lập tức đặt mông ngồi xuống như vậy, hai tay chống cằm ngẩng đầu nhìn trời.
“A! Một ngôi hai ngôi bốn ngôi ~~~”
Tiểu Bạch thấy biểu hiện khác thường của nàng, vô cùng kinh ngạc trong lòng. Chẳng qua đã thanh thói quen nên không để lộ ra ngoài. Để nàng ngồi xuống ở chỗ này không đi lại lung tung, thứ nhất, là sợ nàng càng giúp việc càng rối loạn. Thứ hai là cũng lo lắng cho an nguy của nàng. Dù thế nào cũng là diêm hậu đại nhân, người trong lòng của lão đại. Không thể bị đả thương! Tuyệt đối không thể bị đả thương!
Thấy Tiểu Vũ đang đếm sao bằng phép lô ga rít (lũy thừa), Tiểu Bạch lập tức đi qua chờ đợi ở bên trái. Chờ tới lúc hắn vừa đi, ánh mắt của mỗ Vũ thoáng thay đổi.
Hừ! Không phải chỉ là bắt quỷ thôi sao? Lại không cho nàng tham gia? Như thế nào? Muốn phân biệt đối xử giữa nam và nữ à? Đêm nay nàng thật muốn nhìn coi ai có thể bắt được quỷ trước! Hai đầu heo! Có ai quy định nói, con quỷ kia nhật định phải xuất hiện từ bên trái hoặc bên phải? Nàng sẽ ngồi ở chỗ này chờ quỷ đến!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook