Vương Gia Muốn Xuất Giá
-
Chương 31
“Lão… Lão Đại.” Bỗng giọng nói Đồ Tam có chút run rẩy vang lên.
“Đừng quấy rầy, ta đang bận.” Đồ Nhất và Đồ Nhị thú tính đang nổi lên chẳng quản trời đất gì nữa, vẫn tập trung tiếp tục hành sự.
‘Phập!’ Tiếng da thịt bị đâm xuyên qua khiến hai người Đồ Nhất giật mình, lúc này mới hoảng hốt quay sang nhìn.
Chỉ thấy Đồ Tam lúc này mắt trợn tròn, một lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực ả. Kiếm rút ra, Đồ Tam khuỵu gối gục xuống. Lúc này mới thấy được một thiếu nữ hắc y đứng khuất phía sau.
Nhận ra người trước mặt, Đồ Nhất và Đồ Nhị kinh hãi đứng phắt dậy, nhanh chóng cầm kiếm xông lên.
Vân Khinh vẫn bình thản đứng tại chỗ, nhàn nhạt mở miệng “Giữ một mạng.”
Dứt lời, Như Ý Cát Tường không rõ từ đâu xuất hiện từ sau nàng vọt lên.
Đồ Nhất chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, còn chưa kịp nhận biết rõ tình hình thì đã bị cho đo ván nằm rạp xuống đất. Vừa lồm cồm bò dậy, định vớ lấy thanh kiếm thì tay lại bị giẫm lên, đồng thời trên cổ truyền đến sự lạnh lẽo của kim loại.
Liếc mắt nhìn, chỉ thấy bên kia Đồ Nhị cũng đã sớm ngã xuống, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được vết cắt mỏng manh như sợi chỉ đỏ vắt ngang trên cổ, mắt ả trợn trừng mở lớn vẻ kinh ngạc như chưa rõ cái chết vừa ập xuống.
Đứng bên là một nam tử trẻ tuổi đang điềm nhiên dùng khăn lau lưỡi kiếm, sau đó mới tra lại vào vỏ.
Hai kẻ khủng bố này từ đâu đến a? Dường như họ nghe theo lệnh của thiếu nữ hắc y kia. Nàng chẳng phải chính là người chủ tử đã nhắm đến, làm thế nào lại ở đây? Lẽ nào, ta bị theo dõi sao? Đồ Nhất chứng kiến một màn này mà kinh hãi.
Nhìn Vân Chi Duẫn y phục bị xé rách nham nhở, mặt chôn xuống hai gối co rúm run rẩy, Vân Khinh chợt có chút đồng cảm, đi đến vỗ vai hắn gọi “Này, ngươi không sao chứ?” Nếu là ở thế giới trước kia bị đặt trong tình cảnh này, chắc chắn nàng cũng sẽ rất sợ hãi.
Chợt bị động vào người, Vân Chi Duẫn giật mình hất ra, hoảng loạn la lên “Đừng động vào ta! Cút đi! Ngươi cút đi!”
“Được được, ta không động vào ngươi, không động vào ngươi.” Vân Khinh đành lùi lại, cởi ngoại bào, cẩn thận không để tay chạm vào người Vân Chi Duẫn phủ áo lên người hắn.
Đoạn nàng lại nhỏ giọng an ủi “Đừng sợ, hiện tại ngươi đã an toàn rồi.” Thấy Vân Chi Duẫn vẫn không có động tĩnh gì, Vân Khinh bèn quay người bỏ đi. Để hắn một mình tĩnh tâm lại vậy.
Song vạt áo nàng bị níu lại, Vân Khinh quay lại nhìn, thấy Vân Chi Duẫn lúc này đã ngẩng đầu lên. Nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên gò má, có thể nhìn rõ năm đầu ngón tay đỏ ửng in trên đó.
Cho dù ở thế giới nam tôn hay nữ tôn, thì phái yếu hơn lúc nào cũng là đối tượng dễ dàng bị làm tổn thương, bị xâm hại nhất. Vân Khinh thầm thương xót, từ từ ngồi quỳ xuống, lấy khăn tay đưa ra cho hắn.
Vân Chi Duẫn ngẩn người một lúc, bỗng oa một tiếng lao đến ôm chầm lấy nàng, vừa khóc lớn vừa trách móc “Ta… Ta rất sợ! Tại sao không đến nhanh hơn một chút?...”
Vân Khinh không biết phải lên tiếng an ủi như thế nào, cũng không thể đẩy người ta ra. Chỉ đành cứng đờ người ra đấy mặc Vân Chi Duẫn ôm, chờ hắn khóc chán thì thôi.
“Duẫn nhi! Duẫn nhi!”
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Vân Chỉ Duẫn liền buông Vân Khinh ra nhìn.
Vân Tuyết Cảnh vừa lo vừa sợ xông vào, thấy bộ dạng nhếch nhác chật vật của Vân Chi Duẫn, nào còn dáng vẻ xinh đẹp cao ngạo thường ngày, trong lòng mười phần đau xót ôm lấy hắn “Duẫn nhi, là lỗi của ta. Ta không bảo vệ tốt cho đệ.”
Thấy tỷ tỷ của mình, Vân Chi Duẫn càng tủi thân, nép mặt vào ngực Vân Tuyết Cảnh khóc thút thít.
Nhìn một cảnh tỷ đệ đoàn tụ, Vân Khinh cũng không dám làm gián đoạn lùi ra xa, dành chút không gian cho riêng hai người.
Bỗng Ha Ha bỗng từ đâu bay đến đậu lên vai nàng, thân thiết cọ đầu làm nũng. Lúc này nàng mới thấy Phượng Thanh La đang dựa người bên cửa, mỉm cười hướng nàng giơ nắm tay lên.
Vân Khinh phì cười đi đến, cũng nắm tay lại cụng tay với Phượng Thanh La.
Phía bên kia, cuối cùng Vân Chi Duẫn cũng đã dần lấy lại ổn định. Vân Tuyết Cảnh đỡ hắn dìu đứng dậy, hướng Vân Khinh đi đến nói “Vân tiểu thư, thật sự cảm ơn ngươi. May mà có ngươi, nếu không… ta cũng thật không dám nghĩ đến.”
“Thiên Vân Thái nữ nên cảm ơn nàng mới đúng. Nếu không có nàng báo tin, ta cũng không thể kịp thời tìm đến được đây.” Vân Khinh chỉ Phượng Thanh La nói.
Vân Tuyết Cảnh lại hướng Phượng Thanh La gật đầu “Đa tạ, ta sẽ ghi nhớ ân này của các ngươi. Về sau nếu có việc gì trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Phượng Thanh La chắp tay đáp “Thiên Vân Thái nữ đừng khách khí như vậy. Sự việc xảy ra là do bổn quốc đã không tiếp đãi chu đáo, ngươi không để tâm là đã nể mặt ta rồi.”
Trao dổi vài câu với nhau xong, bỗng tầm mắt dừng trên nữ tử đang bị trói quỳ dưới đất, Vân Tuyết Cảnh kinh ngạc “Đây chẳng phải là đội trưởng hộ vệ sao?” Chợt nghĩ ra điều gì đó, giọng biến lạnh lẽo hỏi “Là ả làm cho đệ đệ của ta ra nông nỗi này?”
Cảm nhận được sát khí tản mác từ Vân Tuyết Cảnh phát ra, Đồ Nhất run lên sợ hãi.
Không thể không trả lời, Vân Khinh chỉ có thể đáp “Đúng vậy.”
Nàng vừa dứt lời, Vân Tuyết Cảnh đã rút bội kiếm bên hông một đường hướng ngực trái Đồ Nhất đâm đến.
Dự trước được điều này, Vân Khinh cũng phi đến, mặc dù xuất phát chậm hơn nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả Vân Tuyết Cảnh, một chân đá Đồ Nhất nghiêng sang một bên khiến kiếm của Vân Tuyết Cảnh đâm lệch sang bả vai trái.
Thực ra Vân Khinh hoàn toàn có thể đá Đồ Nhất tránh được kiếm này, nhưng nàng biết Vân Tuyết Cảnh lúc này đang ngập tràn hận ý. Coi như cho nàng ta đâm một nhát để phát tiết đi.
Vân Tuyết Cảnh trong lòng thầm kinh ngạc trước tốc độ quỷ dị của Vân Khinh, nghi hoặc hỏi “Tại sao lại ngăn cản ta giết ả?”
Vân Khinh nhẹ nhàng khuyên giải “Thái nữ, ngươi hãy bình tĩnh lại mà nghĩ xem. Người này chỉ là một đội trưởng hộ vệ bình thường trong cung, lấy đâu ra lá gan lớn như vậy bắt cóc Thiên Vân hoàng tử? Chúng ta cứ tạm thời giữ lại một mạng này cho nàng ta, tìm ra kẻ đứng sau thao túng chuyện này. Sau đó ngươi liền muốn chém muốn giết cũng không muộn.”
Trấn áp lại sát khí trong người, cuối cùng Vân Tuyết Cảnh cũng thu hồi kiếm vào vỏ thuận theo “Thôi được, ngươi nói cũng có lý.”
Vân Khinh thầm thở ra một hơi, cười nói “Đa tạ.”
“Đừng nói vậy, ta phải đa tạ ngươi mới đúng.”
Bất chợt một mùi cháy khét xông vào mũi, khói đen không biết từ đâu len lỏi vào trong nhà. Vân Khinh biến sắc nói “Không tốt! Mọi người rời khỏi đây mau!”
Tất cả vừa chạy ra ngoài, ngôi nhà sớm đã cũ kĩ cũng không chịu được chút lửa này mà hoàn toàn đổ sập, nhanh chóng biến thành một đống đổ nát.
Một mũi tên xé gió bay xẹt đến, khi chỉ còn cách Đồ Nhất một khoảng thì nhanh chóng bị kiếm của Như Ý cản lại.
“Ai?!” Như Ý hướng cành cây trên cao quát.
Từ trong bụi cây, một hắc y nhân phi ra bỏ trốn.
“Bỏ đi, không kịp đâu. Trước mắt chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây đã.” Vân Khinh cản lại Như Ý đang có ý định đuổi theo hắc y nhân.
Hiện tại trong tay nàng đã nắm giữ được đầu mối. Tuyên vương kia cũng đừng hóng thoát khỏi chuyện này!
“Đừng quấy rầy, ta đang bận.” Đồ Nhất và Đồ Nhị thú tính đang nổi lên chẳng quản trời đất gì nữa, vẫn tập trung tiếp tục hành sự.
‘Phập!’ Tiếng da thịt bị đâm xuyên qua khiến hai người Đồ Nhất giật mình, lúc này mới hoảng hốt quay sang nhìn.
Chỉ thấy Đồ Tam lúc này mắt trợn tròn, một lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực ả. Kiếm rút ra, Đồ Tam khuỵu gối gục xuống. Lúc này mới thấy được một thiếu nữ hắc y đứng khuất phía sau.
Nhận ra người trước mặt, Đồ Nhất và Đồ Nhị kinh hãi đứng phắt dậy, nhanh chóng cầm kiếm xông lên.
Vân Khinh vẫn bình thản đứng tại chỗ, nhàn nhạt mở miệng “Giữ một mạng.”
Dứt lời, Như Ý Cát Tường không rõ từ đâu xuất hiện từ sau nàng vọt lên.
Đồ Nhất chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, còn chưa kịp nhận biết rõ tình hình thì đã bị cho đo ván nằm rạp xuống đất. Vừa lồm cồm bò dậy, định vớ lấy thanh kiếm thì tay lại bị giẫm lên, đồng thời trên cổ truyền đến sự lạnh lẽo của kim loại.
Liếc mắt nhìn, chỉ thấy bên kia Đồ Nhị cũng đã sớm ngã xuống, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được vết cắt mỏng manh như sợi chỉ đỏ vắt ngang trên cổ, mắt ả trợn trừng mở lớn vẻ kinh ngạc như chưa rõ cái chết vừa ập xuống.
Đứng bên là một nam tử trẻ tuổi đang điềm nhiên dùng khăn lau lưỡi kiếm, sau đó mới tra lại vào vỏ.
Hai kẻ khủng bố này từ đâu đến a? Dường như họ nghe theo lệnh của thiếu nữ hắc y kia. Nàng chẳng phải chính là người chủ tử đã nhắm đến, làm thế nào lại ở đây? Lẽ nào, ta bị theo dõi sao? Đồ Nhất chứng kiến một màn này mà kinh hãi.
Nhìn Vân Chi Duẫn y phục bị xé rách nham nhở, mặt chôn xuống hai gối co rúm run rẩy, Vân Khinh chợt có chút đồng cảm, đi đến vỗ vai hắn gọi “Này, ngươi không sao chứ?” Nếu là ở thế giới trước kia bị đặt trong tình cảnh này, chắc chắn nàng cũng sẽ rất sợ hãi.
Chợt bị động vào người, Vân Chi Duẫn giật mình hất ra, hoảng loạn la lên “Đừng động vào ta! Cút đi! Ngươi cút đi!”
“Được được, ta không động vào ngươi, không động vào ngươi.” Vân Khinh đành lùi lại, cởi ngoại bào, cẩn thận không để tay chạm vào người Vân Chi Duẫn phủ áo lên người hắn.
Đoạn nàng lại nhỏ giọng an ủi “Đừng sợ, hiện tại ngươi đã an toàn rồi.” Thấy Vân Chi Duẫn vẫn không có động tĩnh gì, Vân Khinh bèn quay người bỏ đi. Để hắn một mình tĩnh tâm lại vậy.
Song vạt áo nàng bị níu lại, Vân Khinh quay lại nhìn, thấy Vân Chi Duẫn lúc này đã ngẩng đầu lên. Nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên gò má, có thể nhìn rõ năm đầu ngón tay đỏ ửng in trên đó.
Cho dù ở thế giới nam tôn hay nữ tôn, thì phái yếu hơn lúc nào cũng là đối tượng dễ dàng bị làm tổn thương, bị xâm hại nhất. Vân Khinh thầm thương xót, từ từ ngồi quỳ xuống, lấy khăn tay đưa ra cho hắn.
Vân Chi Duẫn ngẩn người một lúc, bỗng oa một tiếng lao đến ôm chầm lấy nàng, vừa khóc lớn vừa trách móc “Ta… Ta rất sợ! Tại sao không đến nhanh hơn một chút?...”
Vân Khinh không biết phải lên tiếng an ủi như thế nào, cũng không thể đẩy người ta ra. Chỉ đành cứng đờ người ra đấy mặc Vân Chi Duẫn ôm, chờ hắn khóc chán thì thôi.
“Duẫn nhi! Duẫn nhi!”
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Vân Chỉ Duẫn liền buông Vân Khinh ra nhìn.
Vân Tuyết Cảnh vừa lo vừa sợ xông vào, thấy bộ dạng nhếch nhác chật vật của Vân Chi Duẫn, nào còn dáng vẻ xinh đẹp cao ngạo thường ngày, trong lòng mười phần đau xót ôm lấy hắn “Duẫn nhi, là lỗi của ta. Ta không bảo vệ tốt cho đệ.”
Thấy tỷ tỷ của mình, Vân Chi Duẫn càng tủi thân, nép mặt vào ngực Vân Tuyết Cảnh khóc thút thít.
Nhìn một cảnh tỷ đệ đoàn tụ, Vân Khinh cũng không dám làm gián đoạn lùi ra xa, dành chút không gian cho riêng hai người.
Bỗng Ha Ha bỗng từ đâu bay đến đậu lên vai nàng, thân thiết cọ đầu làm nũng. Lúc này nàng mới thấy Phượng Thanh La đang dựa người bên cửa, mỉm cười hướng nàng giơ nắm tay lên.
Vân Khinh phì cười đi đến, cũng nắm tay lại cụng tay với Phượng Thanh La.
Phía bên kia, cuối cùng Vân Chi Duẫn cũng đã dần lấy lại ổn định. Vân Tuyết Cảnh đỡ hắn dìu đứng dậy, hướng Vân Khinh đi đến nói “Vân tiểu thư, thật sự cảm ơn ngươi. May mà có ngươi, nếu không… ta cũng thật không dám nghĩ đến.”
“Thiên Vân Thái nữ nên cảm ơn nàng mới đúng. Nếu không có nàng báo tin, ta cũng không thể kịp thời tìm đến được đây.” Vân Khinh chỉ Phượng Thanh La nói.
Vân Tuyết Cảnh lại hướng Phượng Thanh La gật đầu “Đa tạ, ta sẽ ghi nhớ ân này của các ngươi. Về sau nếu có việc gì trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Phượng Thanh La chắp tay đáp “Thiên Vân Thái nữ đừng khách khí như vậy. Sự việc xảy ra là do bổn quốc đã không tiếp đãi chu đáo, ngươi không để tâm là đã nể mặt ta rồi.”
Trao dổi vài câu với nhau xong, bỗng tầm mắt dừng trên nữ tử đang bị trói quỳ dưới đất, Vân Tuyết Cảnh kinh ngạc “Đây chẳng phải là đội trưởng hộ vệ sao?” Chợt nghĩ ra điều gì đó, giọng biến lạnh lẽo hỏi “Là ả làm cho đệ đệ của ta ra nông nỗi này?”
Cảm nhận được sát khí tản mác từ Vân Tuyết Cảnh phát ra, Đồ Nhất run lên sợ hãi.
Không thể không trả lời, Vân Khinh chỉ có thể đáp “Đúng vậy.”
Nàng vừa dứt lời, Vân Tuyết Cảnh đã rút bội kiếm bên hông một đường hướng ngực trái Đồ Nhất đâm đến.
Dự trước được điều này, Vân Khinh cũng phi đến, mặc dù xuất phát chậm hơn nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả Vân Tuyết Cảnh, một chân đá Đồ Nhất nghiêng sang một bên khiến kiếm của Vân Tuyết Cảnh đâm lệch sang bả vai trái.
Thực ra Vân Khinh hoàn toàn có thể đá Đồ Nhất tránh được kiếm này, nhưng nàng biết Vân Tuyết Cảnh lúc này đang ngập tràn hận ý. Coi như cho nàng ta đâm một nhát để phát tiết đi.
Vân Tuyết Cảnh trong lòng thầm kinh ngạc trước tốc độ quỷ dị của Vân Khinh, nghi hoặc hỏi “Tại sao lại ngăn cản ta giết ả?”
Vân Khinh nhẹ nhàng khuyên giải “Thái nữ, ngươi hãy bình tĩnh lại mà nghĩ xem. Người này chỉ là một đội trưởng hộ vệ bình thường trong cung, lấy đâu ra lá gan lớn như vậy bắt cóc Thiên Vân hoàng tử? Chúng ta cứ tạm thời giữ lại một mạng này cho nàng ta, tìm ra kẻ đứng sau thao túng chuyện này. Sau đó ngươi liền muốn chém muốn giết cũng không muộn.”
Trấn áp lại sát khí trong người, cuối cùng Vân Tuyết Cảnh cũng thu hồi kiếm vào vỏ thuận theo “Thôi được, ngươi nói cũng có lý.”
Vân Khinh thầm thở ra một hơi, cười nói “Đa tạ.”
“Đừng nói vậy, ta phải đa tạ ngươi mới đúng.”
Bất chợt một mùi cháy khét xông vào mũi, khói đen không biết từ đâu len lỏi vào trong nhà. Vân Khinh biến sắc nói “Không tốt! Mọi người rời khỏi đây mau!”
Tất cả vừa chạy ra ngoài, ngôi nhà sớm đã cũ kĩ cũng không chịu được chút lửa này mà hoàn toàn đổ sập, nhanh chóng biến thành một đống đổ nát.
Một mũi tên xé gió bay xẹt đến, khi chỉ còn cách Đồ Nhất một khoảng thì nhanh chóng bị kiếm của Như Ý cản lại.
“Ai?!” Như Ý hướng cành cây trên cao quát.
Từ trong bụi cây, một hắc y nhân phi ra bỏ trốn.
“Bỏ đi, không kịp đâu. Trước mắt chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây đã.” Vân Khinh cản lại Như Ý đang có ý định đuổi theo hắc y nhân.
Hiện tại trong tay nàng đã nắm giữ được đầu mối. Tuyên vương kia cũng đừng hóng thoát khỏi chuyện này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook