Vương Gia, Ly Hôn Đi
-
Chương 13: Ta không tin tà!
Tâm cả kinh, Tô Tần bắt được cặp tay kia, muốn dùng lực đẩy ra, lại thế nào dịch cũng không được 1 chút, trong lồng ngực không khí càng ngày càng
đến ít, đầu càng ngày càng trầm trọng, càng ngày càng khó khăn.
Nằm mơ, này nhất định là đang nằm mơ, Tô Tần, ngươi nhất định phải tỉnh lại, vội vàng tỉnh lại!
Đột nhiên xẹt qua 1 cái ý niệm trong đầu, mau nhanh tỉnh lại, Tô Tần, ngươi nhất định phải tỉnh lại, nếu không, ngươi sẽ chết ở chỗ này!
Hô hấp, hảo khó khăn…
Tô Tần lại 1 lần nữa cảm nhận được cảm giác hít thở không thông, cái loại bất lực tuyệt vọng này lần thứ 2 đem nàng bao phủ…
Chẳng lẽ không phải đang nằm mơ, chẳng lẽ lại muốn chết 1 lần nữa…
_ Tiểu thư, tiểu thư…ngươi tỉnh tỉnh!!! - Ngay thời gian nàng cho rằng sẽ như vậy hít thở không thông mà chết, thân thể của nàng bỗng nhiên bị người dùng lực loạng choạng.
_ Tiểu thư!!!!!! - Hạnh Nhi hoảng sợ nhìn sang bên cạnh thấy Tô Tần đóng chặt 2 mắt, 2 cái tay ở giữa không trung loạn vũ, nàng vội vã nắm lấy tay nàng, sau đó dụng lực thúc nàng, kêu to.
_ A!!! - Tô Tần bỗng nhiên mở mắt ra.
Rốt cuộc, nàng có thể lần thứ 2 phát ra âm thanh đồng thời, nàng cũng có thể bình thường hô hấp.
_ Tiểu thư! - Hạnh Nhi nhìn thấy nàng mở 2 mắt ra, người cũng thanh tỉnh không ít, chí ít không giống vừa nãy kinh khủng, lúc này mới yên tâm.
_ Hạnh Nhi? - Tô Tần nhìn nàng- Ta, ta vừa…
_ Tiểu thư, ngươi làm ta sợ muốn chết! - Vừa nàng nhìn thấy tiểu thư đột nhiên vươn tay trên không trung vừa loạn trảo vừa giãy dụa, thế nhưng kêu nàng, nàng lại nghe không được, đẩy nàng cũng không tỉnh, sắc mặt cực kém, bộ dáng hình như muốn hít thở không thông.
Nghe xong Hạnh nhi nói, Tô Tần kinh ra 1 thân mồ hôi lạnh, vừa đến tột cùng là mộng, vẫn là…
Nàng có chút phân không rõ, cái loại này cảm giác hít thở không thông là chân thật như vậy, hơn nữa căn cứ Hạnh nhi miêu tả, nàng tựa hồ là thực sự muốn hít thở không thông.
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ mộng thật có thể biến thành thực sự?
Càng nghĩ càng quái, càng nghĩ càng kinh khủng, Tô Tần đột nhiên sợ run cả người, nàng lôi kéo áo choàng, ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ.
Trong mộng trăng cũng rất tròn, rất đẹp, lại rất quỷ dị.
_ Ai! - Nàng thở dài, từ lúc đi tới cái thế giới kỳ quái ở nơi này, rốt cuộc nàng bĩu môi, đầu tiên là bị con ngựa chết kia hưu, sau đó lại bị phúc hắc nam vừa đùa bỡn vừa chiếm tiện nghi, sau đó, lại làm quái mộng cực độ kinh khủng.
Chẳng lẽ thực sự sẽ vẫn xui như thế đi xuống?
_ Không! Ta không tin tà, ta cũng không tin, ta sẽ xui xẻo cả đời, phong thủy thay phiên chuyển, 1 ngày nào đó nhất định sẽ chuyển tới phiên ta! - Tô Tần hít sâu 1 hơi, đĩnh trực sống lưng đối trăng tròn lòng tin tràn đầy nói- Ta nhất định, nhất định sẽ dựa vào 2 tay của mình kiếm được ngày hạnh phúc!
Đúng vậy, chỉ cần qua đêm mai, nàng sẽ cùng này địa phương quỷ quái này, cùng con ngựa chết kia nói cúi chào!
Bây giờ khốn đốn bất quá là quang cảnh nhất thời mà thôi, đến lúc đó nàng cầm trong tay “Tiền bồi thường” cùng Hạnh Nhi đến 1 địa phương thích hợp 1 lần nữa bắt đầu cuộc sống!
_ Hừ, nghĩ đến rất hoàn hảo như vậy sao! - Đột nhiên, 1 đạo thanh âm lạnh như băng truyền vào bên tai.
Lực hiểu của ngươi có chuyện! Tô Tần ngạc nhiên hướng nơi phát ra thanh âm nhìn lại.
1 đạo hắc ảnh theo chỗ âm u yếu ớt kéo dài đi ra, sau đó hé ra mặt quỷ liền xuất hiện ở quang minh cùng hắc ám đan vào cùng 1 chỗ.
Yếu ớt ánh sáng lạnh ở băng lãnh mà kinh khủng trên mặt nạ nổi lên hàn quang, kinh sợ, lợi hại, làm cho người ta cực sợ.
_ Ngươi là ai! - Tô Tần kinh hô.
_ Hừ, hạnh phúc là ngươi chỉ cần cố gắng liền nhất định có thể thu được sao?
Không trả lời nàng, quỷ mặt người cười giọng mỉa mai, 2 tay phụ sau lưng hướng nàng đi đến.
_ Ngày hạnh phúc là cái gì, ngươi biết sao? - Hắn từng bước tới gần, trong giọng nói ý vị dũ nồng khinh bỉ.
Tô Tần liền đứng như vậy, nhìn hắn hướng chính mình đi tới, không trả lời 1 câu.
Nhìn thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, hắn cười lạnh nói- Xem ra, ngươi liền cái gì là hạnh phúc cũng không biết, buồn cười, ngươi còn dự đoán tìm được hạnh phúc, vậy ngươi đến nói cho ta biết, ngươi phải như thế nào đạt được nhất kiện mà ngươi căn bản cũng không biết là vật gì đó?
Hắn vừa nói vừa đi, cách Tô Tần 3 bước liền dừng lại.
Lạnh lùng trong 2 tròng mắt lưu ly xuyên thấu qua quỷ dị mặt nạ, nhìn chằm chằm nàng.
_ Vì sao không nói lời nào? - 1 lúc lâu, lại phát hiện nàng cũng chỉ là nhìn mình chằm chằm, 1 câu cũng chưa nói, hắn hỏi lại.
Tô Tần tựa như là mới lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn, ngay sau đó, nàng bóp 1 chút mặt mình.
_ Ôi! Đau chết, xem ra không phải nằm mơ! - Tô Tần hung hăng bóp 1 chút mặt mình, cuối cùng cho ra 1 cái kết luận, này không phải là mộng!
Đừng trách nàng, trước nàng mới làm 1 mộng rất kỳ quái, trong mộng ngoài mộng, nàng có chút phân không rõ, chỉ có thể làm cách nguyên thủy nhất này, ngạch, mặc dù phương pháp có chút ngốc để phân biệt, bất quá, tựa hồ vẫn rất có hiệu!
Chí ít đau đớn như vậy cũng ntự nói với mình, lần này không phải đang nằm mơ!
Ngạch…
Quỷ mặt người đột nhiên cảm thấy thái dương toát ra rất nhiều giọt mồ hôi.
Nữ nhân này, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì!
_ Ngươi đang làm gì thế? - Hắn hỏi.
_ Nga, ta muốn nhìn 1 chút có phải hay không đang nằm mơ! - Tô Tần nhún vai, câu dẫn ra khóe miệng nói.
_ Muốn biết có phải hay không đang nằm mơ? Thế là liền bóp mặt mình? - Hắn có chút không biết nói gì, nhìn nàng trước mắt, trong lúc nhất thời có chút nói không nên lời.
_ Ân- Tô Tần phát hiện, hắn mặc dù mang theo quỷ mặt nạ, thế nhưng trên người hắn không có sát khí, tương phản lại làm cho nàng cảm thấy an tâm không hiểu.
Thế là, Tô Tần không còn sợ hãi chi tâm như lúc nãy, ngược lại tựa như cùng bằng hữu nói chuyện phiếm bàn dễ dàng đứng lên.
_ Vì sao? - Hắn muốn hỏi, vì sao muốn biết có phải hay không đang nằm mơ sẽ bóp mặt mình, nữ nhân này, thực đang kỳ quái.
_ Cái gì vì sao? - Tô Tần tựa hồ nghe tới vấn đề rất kỳ quái.
Tô Tần quăng qua hắn 1 ánh mắt rất buồn chán, sau đó nói- Ta không bóp mặt mình, chẳng lẽ bóp của ngươi sao? Hơn nữa, ngươi có thế để cho ta bóp sao?
Nằm mơ, này nhất định là đang nằm mơ, Tô Tần, ngươi nhất định phải tỉnh lại, vội vàng tỉnh lại!
Đột nhiên xẹt qua 1 cái ý niệm trong đầu, mau nhanh tỉnh lại, Tô Tần, ngươi nhất định phải tỉnh lại, nếu không, ngươi sẽ chết ở chỗ này!
Hô hấp, hảo khó khăn…
Tô Tần lại 1 lần nữa cảm nhận được cảm giác hít thở không thông, cái loại bất lực tuyệt vọng này lần thứ 2 đem nàng bao phủ…
Chẳng lẽ không phải đang nằm mơ, chẳng lẽ lại muốn chết 1 lần nữa…
_ Tiểu thư, tiểu thư…ngươi tỉnh tỉnh!!! - Ngay thời gian nàng cho rằng sẽ như vậy hít thở không thông mà chết, thân thể của nàng bỗng nhiên bị người dùng lực loạng choạng.
_ Tiểu thư!!!!!! - Hạnh Nhi hoảng sợ nhìn sang bên cạnh thấy Tô Tần đóng chặt 2 mắt, 2 cái tay ở giữa không trung loạn vũ, nàng vội vã nắm lấy tay nàng, sau đó dụng lực thúc nàng, kêu to.
_ A!!! - Tô Tần bỗng nhiên mở mắt ra.
Rốt cuộc, nàng có thể lần thứ 2 phát ra âm thanh đồng thời, nàng cũng có thể bình thường hô hấp.
_ Tiểu thư! - Hạnh Nhi nhìn thấy nàng mở 2 mắt ra, người cũng thanh tỉnh không ít, chí ít không giống vừa nãy kinh khủng, lúc này mới yên tâm.
_ Hạnh Nhi? - Tô Tần nhìn nàng- Ta, ta vừa…
_ Tiểu thư, ngươi làm ta sợ muốn chết! - Vừa nàng nhìn thấy tiểu thư đột nhiên vươn tay trên không trung vừa loạn trảo vừa giãy dụa, thế nhưng kêu nàng, nàng lại nghe không được, đẩy nàng cũng không tỉnh, sắc mặt cực kém, bộ dáng hình như muốn hít thở không thông.
Nghe xong Hạnh nhi nói, Tô Tần kinh ra 1 thân mồ hôi lạnh, vừa đến tột cùng là mộng, vẫn là…
Nàng có chút phân không rõ, cái loại này cảm giác hít thở không thông là chân thật như vậy, hơn nữa căn cứ Hạnh nhi miêu tả, nàng tựa hồ là thực sự muốn hít thở không thông.
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ mộng thật có thể biến thành thực sự?
Càng nghĩ càng quái, càng nghĩ càng kinh khủng, Tô Tần đột nhiên sợ run cả người, nàng lôi kéo áo choàng, ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ.
Trong mộng trăng cũng rất tròn, rất đẹp, lại rất quỷ dị.
_ Ai! - Nàng thở dài, từ lúc đi tới cái thế giới kỳ quái ở nơi này, rốt cuộc nàng bĩu môi, đầu tiên là bị con ngựa chết kia hưu, sau đó lại bị phúc hắc nam vừa đùa bỡn vừa chiếm tiện nghi, sau đó, lại làm quái mộng cực độ kinh khủng.
Chẳng lẽ thực sự sẽ vẫn xui như thế đi xuống?
_ Không! Ta không tin tà, ta cũng không tin, ta sẽ xui xẻo cả đời, phong thủy thay phiên chuyển, 1 ngày nào đó nhất định sẽ chuyển tới phiên ta! - Tô Tần hít sâu 1 hơi, đĩnh trực sống lưng đối trăng tròn lòng tin tràn đầy nói- Ta nhất định, nhất định sẽ dựa vào 2 tay của mình kiếm được ngày hạnh phúc!
Đúng vậy, chỉ cần qua đêm mai, nàng sẽ cùng này địa phương quỷ quái này, cùng con ngựa chết kia nói cúi chào!
Bây giờ khốn đốn bất quá là quang cảnh nhất thời mà thôi, đến lúc đó nàng cầm trong tay “Tiền bồi thường” cùng Hạnh Nhi đến 1 địa phương thích hợp 1 lần nữa bắt đầu cuộc sống!
_ Hừ, nghĩ đến rất hoàn hảo như vậy sao! - Đột nhiên, 1 đạo thanh âm lạnh như băng truyền vào bên tai.
Lực hiểu của ngươi có chuyện! Tô Tần ngạc nhiên hướng nơi phát ra thanh âm nhìn lại.
1 đạo hắc ảnh theo chỗ âm u yếu ớt kéo dài đi ra, sau đó hé ra mặt quỷ liền xuất hiện ở quang minh cùng hắc ám đan vào cùng 1 chỗ.
Yếu ớt ánh sáng lạnh ở băng lãnh mà kinh khủng trên mặt nạ nổi lên hàn quang, kinh sợ, lợi hại, làm cho người ta cực sợ.
_ Ngươi là ai! - Tô Tần kinh hô.
_ Hừ, hạnh phúc là ngươi chỉ cần cố gắng liền nhất định có thể thu được sao?
Không trả lời nàng, quỷ mặt người cười giọng mỉa mai, 2 tay phụ sau lưng hướng nàng đi đến.
_ Ngày hạnh phúc là cái gì, ngươi biết sao? - Hắn từng bước tới gần, trong giọng nói ý vị dũ nồng khinh bỉ.
Tô Tần liền đứng như vậy, nhìn hắn hướng chính mình đi tới, không trả lời 1 câu.
Nhìn thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, hắn cười lạnh nói- Xem ra, ngươi liền cái gì là hạnh phúc cũng không biết, buồn cười, ngươi còn dự đoán tìm được hạnh phúc, vậy ngươi đến nói cho ta biết, ngươi phải như thế nào đạt được nhất kiện mà ngươi căn bản cũng không biết là vật gì đó?
Hắn vừa nói vừa đi, cách Tô Tần 3 bước liền dừng lại.
Lạnh lùng trong 2 tròng mắt lưu ly xuyên thấu qua quỷ dị mặt nạ, nhìn chằm chằm nàng.
_ Vì sao không nói lời nào? - 1 lúc lâu, lại phát hiện nàng cũng chỉ là nhìn mình chằm chằm, 1 câu cũng chưa nói, hắn hỏi lại.
Tô Tần tựa như là mới lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn, ngay sau đó, nàng bóp 1 chút mặt mình.
_ Ôi! Đau chết, xem ra không phải nằm mơ! - Tô Tần hung hăng bóp 1 chút mặt mình, cuối cùng cho ra 1 cái kết luận, này không phải là mộng!
Đừng trách nàng, trước nàng mới làm 1 mộng rất kỳ quái, trong mộng ngoài mộng, nàng có chút phân không rõ, chỉ có thể làm cách nguyên thủy nhất này, ngạch, mặc dù phương pháp có chút ngốc để phân biệt, bất quá, tựa hồ vẫn rất có hiệu!
Chí ít đau đớn như vậy cũng ntự nói với mình, lần này không phải đang nằm mơ!
Ngạch…
Quỷ mặt người đột nhiên cảm thấy thái dương toát ra rất nhiều giọt mồ hôi.
Nữ nhân này, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì!
_ Ngươi đang làm gì thế? - Hắn hỏi.
_ Nga, ta muốn nhìn 1 chút có phải hay không đang nằm mơ! - Tô Tần nhún vai, câu dẫn ra khóe miệng nói.
_ Muốn biết có phải hay không đang nằm mơ? Thế là liền bóp mặt mình? - Hắn có chút không biết nói gì, nhìn nàng trước mắt, trong lúc nhất thời có chút nói không nên lời.
_ Ân- Tô Tần phát hiện, hắn mặc dù mang theo quỷ mặt nạ, thế nhưng trên người hắn không có sát khí, tương phản lại làm cho nàng cảm thấy an tâm không hiểu.
Thế là, Tô Tần không còn sợ hãi chi tâm như lúc nãy, ngược lại tựa như cùng bằng hữu nói chuyện phiếm bàn dễ dàng đứng lên.
_ Vì sao? - Hắn muốn hỏi, vì sao muốn biết có phải hay không đang nằm mơ sẽ bóp mặt mình, nữ nhân này, thực đang kỳ quái.
_ Cái gì vì sao? - Tô Tần tựa hồ nghe tới vấn đề rất kỳ quái.
Tô Tần quăng qua hắn 1 ánh mắt rất buồn chán, sau đó nói- Ta không bóp mặt mình, chẳng lẽ bóp của ngươi sao? Hơn nữa, ngươi có thế để cho ta bóp sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook