Vương Gia, Ly Hôn Đi
-
Chương 12: 36 kế tẩu vi thượng sách!
_ Ha hả, bởi vì thế con mèo kia bắt chuột mới có thể đem hết toàn lực! - Nàng trộm cười.
Ngạch ~~~
Hắn phát hiện, càng cùng nữ nhân này ở gần, càng là không hiểu nàng!
Nốt Ruồi Đen dưới sự hướng dẫn của Tô Tần, các nàng thuận lợi trà trộn vào 1 cái khách sạn.
Nốt Ruồi Đen đi rồi, Hạnh nhi 1 bên vì Tô Tần phô hảo sàng, đi tới bên cạnh bàn vì nàng rót 1 chén trà.
_ Tiểu thư, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
_ Ân, đêm nay ta đi ra ngoài 1 chuyến, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt- Nàng chuẩn bị ở buổi tối đi vào trong thành hỏi thăm 1 chút tin tức.
_ Chỉ 1 mình người a?
_ Không có việc gì, ta tính ở phụ cận hỏi đường 1 chút- Cho nên nàng tuyển trạch địa phương gần con sông bảo vệ thành, tính toán trừng phạt xong con ngựa chết kia, liền trốn bằng đường thủy tới địa phương khác.
_ Hỏi đường? - Hạnh nhi nhíu 1 chút chân mày- Tiểu thư, ngươi tính toán ly khai kinh thành sao?
_ Ân, chờ chúng ta bắt được tiền, liền lập tức ly khai kinh thành, đến 1 địa phương không ai nhận thức chúng ta làm 1 cuộc sống mới!
_ Thế nhưng, chúng ta phải đi đâu lấy tiền a?
_ Lông dê ra ở trên người dê, tự nhiên là đi Duệ vương phủ cầm!
Tốt xấu gì mình cũng là gia quyến của nhất phẩm tướng quân, đặt ở hiện đại đó chính là gia đình liệt sĩ quân nhân, nàng cũng không tin, lão tử nàng không có lưu lại chút gì đồ cưới cho nàng.
Cho dù không có, nàng cũng phải hướng tên “Tử mã” kia lấy 1 chút phí tổn thất tinh thần!
_ A! - Hạnh nhi kinh hô này nhảy dựng lên- Tiểu thư, ngươi, ngươi muốn…
_ Xuỵt…- Tô Tần lập tức che miệng của nàng- Ngươi muốn người toàn thế giới đều biết sao!
_ Thế nhưng, thế nhưng tiểu thư, đây chính là Duệ vương gia a! - Tiểu thư nhất định là điên rồi, thậm chí dám có ý nghĩ như vậy!
_ Vì sao không thể, dù cho hắn là vương gia thì như thế nào, ai kêu hắn làm việc tuyệt tình như vậy, 1 điểm địa phương nhỏ cũng không cho chúng ta lưu! - Hắn làm mùng 1, nàng liền làm 15!
Kinh qua sự kiện “Bức họa”, nàng xem như là triệt để hiểu, Tư Mã Duệ là tiếp tục ý định không cho nàng ở chỗ này lưu lại, như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng phiền nhìn thấy hắn, nếu cả 2 đều chán ghét, chẳng thà không gặp là tốt nhất, bất quá trước khi đi, nàng nên hướng hắn đòi lại 1 khoản!
_ Tiểu thư kia, sau này, ngươi có tính toán gì không…
Lần này đích thực là vương gia có điểm làm quá phận, tiểu thư đều bị hắn hưu, hắn còn không chịu buông tha tiểu thư, cũng khó trách tiểu thư sẽ sinh khí.
_ Bất quá, con ngựa chết kia tốt xấu cũng là 1 vương gia, tục ngữ nói dân không cùng quan đấu, quan không cùng binh tranh!
Hắn nha, đã vương gia lại là tướng quân, toàn bộ đều chiếm hết.
_ Chúng ta trộm của hắn gì đó còn không kiếm đường chạy, chẳng lẽ chờ hắn tới bắt a! - Tô Tần vì mình rót 1 ly trà uống lên.
Hảo hán không ăn mệt trước mắt, nơi này là thiên hạ của hắn, nàng đấu không lại hắn, 36 kế tẩu vi thượng sách!
Về phần cái đổ ước kia, thôi vậy, thiên tài mới cùng hắn giữ lời, minh bạch không công bằng thôi, nàng mới không đần như vậy!
Nửa đêm nằm mơ, chuẩn không chuyện tốt! Kinh qua cả đêm điều tra, Tô Tần cuối cùng là nghe được 1 ít tin tức, mấy ngày nay chỉ có 1 con thuyền sẽ theo kinh thành xuất phát, hướng phía bắc chạy.
Mà chiếc thuyền kia nàng cũng rất quen thuộc, chính là của Cổ Nguyệt mang nàng đi “Phẩm Hương các”.
_ Tiểu thư, ngươi tính toán tìm Cổ tiểu thư giúp? - Hạnh nhi hỏi.
_ Ân, mấy ngày nữa ta phải đi tới “Phẩm Hương các”- Tô Tần như có điều suy nghĩ gật gật đầu, xem ra lại phải phiền phức 1 hồi vị đại mỹ nhân kia.
Chỉ là, không biết tại sao, Tô Tần đối với nàng luôn luôn ôm 1 loại cảm giác kỳ quái.
Cái loại cảm giác này là nói không ra điểm nào quái dị, tổng thấy ánh mắt nàng nhìn mình rất quái lạ, làm cho mình vừa nhìn thấy nàng thì có loại xúc động muốn trốn tránh, nhưng là vì “Kế hoạch chạy trốn” này, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đi tìm nàng.
☆☆☆Ban đêm☆☆☆☆
_ Tần Tần, Tần Tần…- Trong mộng, có người ở bên tai vô cùng thân thiết hô tên của mình.
_ Chớ phiền ta! - Tô Tần thân thủ ở bên tai quét quét, sau đó lật cái thân, tiếp tục quay về giấc ngủ của nàng.
Thế nhưng bên tai thanh âm không có đình chỉ, như quỷ mỵ bàn thanh âm ở bên tai gấp khúc.
_ Tần Tần, Tần Tần…
Đây là giấc ngủ đầu tiên nàng đi tới thế giới này có được, kết quả vừa mới không ngủ bao lâu đã có người tới quấy rầy.
Chân mày ninh khởi, nàng cực độ lười biếng mở mắt ra.
Mới vừa mở ra, 1 đôi lưu quang con ngươi tràn đầy màu yêu dị liền rơi vào đáy mắt.
Tô Tần lại được hảo chống lại, 4 con mắt đối diện mấy giây hậu…
A! ! ! ! !
Tô Tần bỗng nhiên kêu khởi, đứng dậy lui về sau vài dặm, lại phát hiện…
A? ! Vì sao, nàng, nàng không phát ra được thanh âm nào?
Vì sao!
Kinh hãi rất nhiều mâu quang đảo qua 4 phía, lần thứ 2 bị kinh sợ đến, này, nơi này là?
4 phía cỏ xanh um tùm, vắng vẻ như đêm.
Mực sắc không trung, 1 vòng trăng tròn trên cao, giữa ánh trăng kiều diễm, quần áo hồng y ở trong gió đêm diêm dúa lẳng lơ toàn vũ, giữa hồng y là 1 đạo hân trường dáng người, giữa ưu nhã lộ ra lãnh mị tà khí, 1 đôi đan phượng yêu dã trong mắt diệu ánh trăng liễm diễm, lưu chuyển khiến người tâm hồn quang mang.
Chỉ là đạo kia quang mang quá mức khiếp người, làm cho Tô Tần có chút kinh tâm, trong đầu có 1 cảm giác kỳ quái, tựa hồ tự nói với mình, không thể quá mức tới gần đối với con ngươi yêu dị này.
_ Tần Tần, Tần Tần…- Hắn hé mở đôi môi, nhẹ nhàng mà gọi, tựa đến từ địa phương xa xôi, như vậy sâu thẳm, như vậy thống khổ.
Hắn là ai?
Hắn vì sao biết tên của nàng?
Rõ ràng là ánh trăng lang lảnh, thế nhưng, mặt của hắn lại như né tránh ở hơi mỏng tầng mây, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ.
Tô Tần đứng lên, bị mạch yếu ớt thanh âm kia hấp dẫn, nàng mại khai 2 chân hướng hắn đi đến.
Ngươi là ai?
Vươn tay, muốn đẩy ra tầng mây thấy rõ hắn, lại phát hiện, trong tay cầm chỉ là 1 phiến hư vô.
Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Vừa nghĩ tới, 1 đôi tay từ trong tầng mây đưa ra ngoài, bỗng nhiên kháp ở cổ của nàng.
Không khí căng thẳng, nàng không thể hô hấp, nhíu mày, mặt nghẹn được đỏ bừng, cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt như thủy triều xông lên đầu!
Ngạch ~~~
Hắn phát hiện, càng cùng nữ nhân này ở gần, càng là không hiểu nàng!
Nốt Ruồi Đen dưới sự hướng dẫn của Tô Tần, các nàng thuận lợi trà trộn vào 1 cái khách sạn.
Nốt Ruồi Đen đi rồi, Hạnh nhi 1 bên vì Tô Tần phô hảo sàng, đi tới bên cạnh bàn vì nàng rót 1 chén trà.
_ Tiểu thư, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
_ Ân, đêm nay ta đi ra ngoài 1 chuyến, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt- Nàng chuẩn bị ở buổi tối đi vào trong thành hỏi thăm 1 chút tin tức.
_ Chỉ 1 mình người a?
_ Không có việc gì, ta tính ở phụ cận hỏi đường 1 chút- Cho nên nàng tuyển trạch địa phương gần con sông bảo vệ thành, tính toán trừng phạt xong con ngựa chết kia, liền trốn bằng đường thủy tới địa phương khác.
_ Hỏi đường? - Hạnh nhi nhíu 1 chút chân mày- Tiểu thư, ngươi tính toán ly khai kinh thành sao?
_ Ân, chờ chúng ta bắt được tiền, liền lập tức ly khai kinh thành, đến 1 địa phương không ai nhận thức chúng ta làm 1 cuộc sống mới!
_ Thế nhưng, chúng ta phải đi đâu lấy tiền a?
_ Lông dê ra ở trên người dê, tự nhiên là đi Duệ vương phủ cầm!
Tốt xấu gì mình cũng là gia quyến của nhất phẩm tướng quân, đặt ở hiện đại đó chính là gia đình liệt sĩ quân nhân, nàng cũng không tin, lão tử nàng không có lưu lại chút gì đồ cưới cho nàng.
Cho dù không có, nàng cũng phải hướng tên “Tử mã” kia lấy 1 chút phí tổn thất tinh thần!
_ A! - Hạnh nhi kinh hô này nhảy dựng lên- Tiểu thư, ngươi, ngươi muốn…
_ Xuỵt…- Tô Tần lập tức che miệng của nàng- Ngươi muốn người toàn thế giới đều biết sao!
_ Thế nhưng, thế nhưng tiểu thư, đây chính là Duệ vương gia a! - Tiểu thư nhất định là điên rồi, thậm chí dám có ý nghĩ như vậy!
_ Vì sao không thể, dù cho hắn là vương gia thì như thế nào, ai kêu hắn làm việc tuyệt tình như vậy, 1 điểm địa phương nhỏ cũng không cho chúng ta lưu! - Hắn làm mùng 1, nàng liền làm 15!
Kinh qua sự kiện “Bức họa”, nàng xem như là triệt để hiểu, Tư Mã Duệ là tiếp tục ý định không cho nàng ở chỗ này lưu lại, như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng phiền nhìn thấy hắn, nếu cả 2 đều chán ghét, chẳng thà không gặp là tốt nhất, bất quá trước khi đi, nàng nên hướng hắn đòi lại 1 khoản!
_ Tiểu thư kia, sau này, ngươi có tính toán gì không…
Lần này đích thực là vương gia có điểm làm quá phận, tiểu thư đều bị hắn hưu, hắn còn không chịu buông tha tiểu thư, cũng khó trách tiểu thư sẽ sinh khí.
_ Bất quá, con ngựa chết kia tốt xấu cũng là 1 vương gia, tục ngữ nói dân không cùng quan đấu, quan không cùng binh tranh!
Hắn nha, đã vương gia lại là tướng quân, toàn bộ đều chiếm hết.
_ Chúng ta trộm của hắn gì đó còn không kiếm đường chạy, chẳng lẽ chờ hắn tới bắt a! - Tô Tần vì mình rót 1 ly trà uống lên.
Hảo hán không ăn mệt trước mắt, nơi này là thiên hạ của hắn, nàng đấu không lại hắn, 36 kế tẩu vi thượng sách!
Về phần cái đổ ước kia, thôi vậy, thiên tài mới cùng hắn giữ lời, minh bạch không công bằng thôi, nàng mới không đần như vậy!
Nửa đêm nằm mơ, chuẩn không chuyện tốt! Kinh qua cả đêm điều tra, Tô Tần cuối cùng là nghe được 1 ít tin tức, mấy ngày nay chỉ có 1 con thuyền sẽ theo kinh thành xuất phát, hướng phía bắc chạy.
Mà chiếc thuyền kia nàng cũng rất quen thuộc, chính là của Cổ Nguyệt mang nàng đi “Phẩm Hương các”.
_ Tiểu thư, ngươi tính toán tìm Cổ tiểu thư giúp? - Hạnh nhi hỏi.
_ Ân, mấy ngày nữa ta phải đi tới “Phẩm Hương các”- Tô Tần như có điều suy nghĩ gật gật đầu, xem ra lại phải phiền phức 1 hồi vị đại mỹ nhân kia.
Chỉ là, không biết tại sao, Tô Tần đối với nàng luôn luôn ôm 1 loại cảm giác kỳ quái.
Cái loại cảm giác này là nói không ra điểm nào quái dị, tổng thấy ánh mắt nàng nhìn mình rất quái lạ, làm cho mình vừa nhìn thấy nàng thì có loại xúc động muốn trốn tránh, nhưng là vì “Kế hoạch chạy trốn” này, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đi tìm nàng.
☆☆☆Ban đêm☆☆☆☆
_ Tần Tần, Tần Tần…- Trong mộng, có người ở bên tai vô cùng thân thiết hô tên của mình.
_ Chớ phiền ta! - Tô Tần thân thủ ở bên tai quét quét, sau đó lật cái thân, tiếp tục quay về giấc ngủ của nàng.
Thế nhưng bên tai thanh âm không có đình chỉ, như quỷ mỵ bàn thanh âm ở bên tai gấp khúc.
_ Tần Tần, Tần Tần…
Đây là giấc ngủ đầu tiên nàng đi tới thế giới này có được, kết quả vừa mới không ngủ bao lâu đã có người tới quấy rầy.
Chân mày ninh khởi, nàng cực độ lười biếng mở mắt ra.
Mới vừa mở ra, 1 đôi lưu quang con ngươi tràn đầy màu yêu dị liền rơi vào đáy mắt.
Tô Tần lại được hảo chống lại, 4 con mắt đối diện mấy giây hậu…
A! ! ! ! !
Tô Tần bỗng nhiên kêu khởi, đứng dậy lui về sau vài dặm, lại phát hiện…
A? ! Vì sao, nàng, nàng không phát ra được thanh âm nào?
Vì sao!
Kinh hãi rất nhiều mâu quang đảo qua 4 phía, lần thứ 2 bị kinh sợ đến, này, nơi này là?
4 phía cỏ xanh um tùm, vắng vẻ như đêm.
Mực sắc không trung, 1 vòng trăng tròn trên cao, giữa ánh trăng kiều diễm, quần áo hồng y ở trong gió đêm diêm dúa lẳng lơ toàn vũ, giữa hồng y là 1 đạo hân trường dáng người, giữa ưu nhã lộ ra lãnh mị tà khí, 1 đôi đan phượng yêu dã trong mắt diệu ánh trăng liễm diễm, lưu chuyển khiến người tâm hồn quang mang.
Chỉ là đạo kia quang mang quá mức khiếp người, làm cho Tô Tần có chút kinh tâm, trong đầu có 1 cảm giác kỳ quái, tựa hồ tự nói với mình, không thể quá mức tới gần đối với con ngươi yêu dị này.
_ Tần Tần, Tần Tần…- Hắn hé mở đôi môi, nhẹ nhàng mà gọi, tựa đến từ địa phương xa xôi, như vậy sâu thẳm, như vậy thống khổ.
Hắn là ai?
Hắn vì sao biết tên của nàng?
Rõ ràng là ánh trăng lang lảnh, thế nhưng, mặt của hắn lại như né tránh ở hơi mỏng tầng mây, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ.
Tô Tần đứng lên, bị mạch yếu ớt thanh âm kia hấp dẫn, nàng mại khai 2 chân hướng hắn đi đến.
Ngươi là ai?
Vươn tay, muốn đẩy ra tầng mây thấy rõ hắn, lại phát hiện, trong tay cầm chỉ là 1 phiến hư vô.
Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Vừa nghĩ tới, 1 đôi tay từ trong tầng mây đưa ra ngoài, bỗng nhiên kháp ở cổ của nàng.
Không khí căng thẳng, nàng không thể hô hấp, nhíu mày, mặt nghẹn được đỏ bừng, cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt như thủy triều xông lên đầu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook