Vương Gia Lấy Vợ
-
Chương 8
Hôm nay Hoàng Phủ Bác vừa mới thức dậy chuẩn bị rửa mặt vào triều sớm, Thái tử đã vội vàng cầu kiến.
Lúc hắn tuyên triệu Thái tử vào, vẫn chưa hết buồn ngủ, xoa huyệt thái dương hỏi: "Xảy ra đại sự gì à?"
"Mông vương xuất kinh, phụ hoàng biết chuyện này không?" Hoàng Phủ Thiện vội vàng hỏi.
"Xuất kinh?" Hoàng Phủ Bác sững sờ.
"Vừa rồi có người vào thông báo với nhi thần, nói lúc nửa đêm, Mông vương cưỡng ép binh sĩ thủ thành mở cửa, mang một đám người đi ra khỏi thành, bởi vì số người ra khỏi thành rất nhiều, tướng quân thủ thành không biết nguyên do, lại không dám đắc tội với Nhị đệ, đành phải vừa mở cửa, vừa đưa tin cho nhi thần. Nhi thần mới đi một chuyến tới Binh bộ, người của Binh bộ lại nói Nhị đệ phải đi bảy đài, phụ hoàng, không phải Nhị đệ muốn trước khi thành thân, lại đi bảy đài chứ?"
Hoàng Phủ Bác vừa nghe, lập tức thanh tỉnh, mày rậm nhíu lại thật chặt, ánh mắt thâm trầm: "Chuyện này trẫm không biết, gọi người của Binh bộ tới gặp trẫm!"
Binh bộ Thượng thư vốn đang chờ ngoài cửa cung chuẩn bị vào triều, nghe được lệnh triệu lập tức vào cung bái kiến.
"Vì sao Mông vương các ngươi đột nhiên xuất kinh? Dẫn theo bao nhiêu người đi?" Hoàng Phủ Bác hỏi trực tiếp.
Binh bộ Thượng thư Đậu Bồi Ninh là thuộc hạ của Hoàng Phủ Mông, vốn đã thương lượng lí do thỏa đáng với hắn từ trước, hiện tại dĩ nhiên bình tĩnh mà trả lời: "Trước đây ở bảy đài đã truyền tin vài lần nói nước láng giềng bắt đầu hành động, thỉnh thoảng còn có thể quấy rối để thăm dò, không biết phải ứng đối thế nào, Mông vương nói, dù sao cũng phải đi đóng quân ở bảy đài, đi muộn không bằng đi sớm, sớm trấn áp đối phương."
"Vậy cũng không cần nửa đêm xuất kinh chứ, ngay cả trẫm cũng không biết."
"Mông vương nói việc này phải cẩn mật, bởi vì những người kia gây rối để thám thính, chẳng qua chính là thăm dò để biết điểm yếu của Mông vương, nếu để bọn họ biết Mông vương xuất kinh đi bảy đài rồi, tất sẽ hạn chế lại, nên Mông vương muốn phong tỏa tin tức. Trưa nay đại quân đã xuất phát từ vài nơi đóng quân bên ngoài thành, Mông vương chỉ mang theo bên người một ngàn tùy tùng, không mang nhiều người hơn."
"Chẳng lẽ hắn sợ trẫm tiết lộ tin tức cho địch quốc sao?" Hoàng Phủ Bác tức giận đến dựng râu trợn mắt.
"Mông vương nói, bên cạnh Hoàng thượng có nhiều tai mắt, trước đây hắn vừa bị hành thích, không thể không chú ý đề phòng, tin rằng lúc đó Hoàng thượng sẽ lượng thứ cho khổ tâm của hắn, lần này cũng chỉ thuận tiện không nói cho ngài biết."
"Gấp đến ngay cả hôn sự cũng không làm sao?"
"Mông vương nói, hắn sẽ mang theo Lưu cô nương cùng đi, hôn sự làm tại bảy đài, thiếu đi vài người dự lễ, mọi người cũng có thể tiết kiệm tiền lì xì."
"Hồ đồ!" Hoàng Phủ Bác hướng về khoảng không giữa đại điện quát: "Nào có chuyện phu thê chưa thành thân đã chạy mất như vậy? Lại còn muốn bỏ trốn!" Hắn bước nhanh đi đi lại lại giữa đại điện một hồi lâu, đột nhiên dừng lại chằm chằm nhìn Đậu Bồi Ninh hỏi: "Chỉ như vậy thôi?"
"Mông vương đã dặn dò vi thần như thế trước khi đi."
Hoàng Phủ Bác từ từ nhắm hai mắt trầm tư, Hoàng Phủ Thiện lại đột nhiên mở miệng: "Phụ hoàng, chỉ sợ sự tình không chỉ như vậy."
"Như thế nào?" Hắn mở mắt ra.
"Nhị đệ muốn đi, dù hắn có ngàn vạn lý do muốn dẫn theo binh mã, dẫn theo Lưu Thu Hoằng, cũng miễn cưỡng cho qua, nhưng vì sao hắn phải mang luôn nha đầu Chu Tĩnh Dương kia cùng đi?"
"Cái gì?" Đột nhiên Hoàng Phủ Bác biến sắc: "Đúng vậy sao?"
"Lúc nhi thần vào Mông vương phủ, đã từng hỏi quản gia ở đó, là chính miệng hắn nói với nhi thần."
Nhất thời sắc mặt trở nên lo lắng, hắn cao giọng quát: "Gọi Miêu Hán Thường tới gặp trẫm!"
Miêu Hán Thường là thủ hạ thống lĩnh quân đội bí mật của Hoàng thượng, chuyên phụ trách giám sát theo dõi những nhân vật quan trọng trong triều.
Hoàng Phủ Bác không chờ hắn hành lễ xong, trực tiếp hỏi: "Trẫm đã cho ngươi giám sát động tĩnh của Chu gia phải không? Phụ mẫu Chu Tĩnh Dương đâu? Hiện giờ đang ở chỗ nào? Dẫn bọn họ tới gặp trẫm!"
Miêu Hán Thường cúi đầu không dám đứng dậy: "Vi thần chịu sự phó thác của Hoàng thượng, đêm qua trước giờ tý, có người mang phu thê Chu gia đưa đi rồi."
Hoàng Phủ Bác tức giận: "Vì sao chậm chạp bẩm báo với trẫm?"
Hắn nhỏ giọng trả lời: "Sau giờ tý, trong nội cung đã hạ chỉ quan viên bên ngoài không được đi vào, vi thần đành phải đợi tới bình minh, nhưng đã phái người theo dõi, vừa rồi nhận được chim bồ câu hồi âm, là phu thê Chu gia bị người trong quân đội của Mông vương dẫn đi, hiện giờ cùng đi theo tới bảy đài."
Mạnh mẽ dậm chân, Hoàng Phủ Bác cắn răng tức giận mắng: "Tiểu tử thật giỏi, có thể thực hiện tâm cơ với trẫm, mánh khóe hay! Lấy kim bài triệu hắn trở về, nếu không về, trẫm sẽ lấy quốc pháp trị hắn!"
***
"Mông ca, lần này huynh làm hơi quá rồi." Lưu Thu Hoằng ngồi trong xe ngựa sắc mặt ngưng trọng nhìn Hoàng Phủ Mông.
"Vì Tĩnh Dương mà huynh trở mặt với Hoàng thượng thật sao? Nếu hắn biết huynh mang Tĩnh Dương đi, phái người đuổi theo bắt lại, huynh dự định làm sao đây?"
"Không cho." Hắn trả lời dứt khoát.
Nàng thở dài: "Huynh đang được cưng chiều sinh kiêu ngạo đó, nhưng mà, Hoàng thượng "chiều" cũng có giới hạn, có điều kiện, vì lợi ích quốc gia, Hoàng thượng ắt phải hy sinh một vài người."
"Hắn hy sinh ai ta bất kể, tiểu Mị là người của ta, ta sẽ không để nàng chịu bất kì uất ức nào." Hoàng Phủ Mông rất thoải mái hơi tựa vào xe ngựa rộng rãi: "Xe ngựa này thế nào? Ta cố tình đặt chế, thêm một người nữa cũng đủ chỗ ngủ, buổi tối để tiểu Mị tới cùng muội nha, tới bảy đài còn hai ngày lộ trình."
Lưu Thu Hoằng chăm chú nhìn hắn: "Xem ra, huynh đã quyết định chính mình che chở cho cuộc sống sau này của nàng."
Hắn nhìn lại, khẽ cười: "Phải"
Nàng hít vào một ngụm khí lạnh, rũ mắt xuống: "Nếu vậy huynh cần gì phải dẫn muội theo? Với cách làm người của huynh, huynh sẽ không muốn để Tĩnh Dương làm thiếp."
"Hôn sự của chúng ta được phụ mẫu hai nhà cho phép, muội lại không có thất đức, thế nên ta không thể vô duyên vô cớ bỏ muội, đây không phải là hại muội sao?" Hoàng Phủ Mông cười cười: "Hơn nữa, muội theo ta đi ra ngoài tản mạn giải sầu có gì không tốt chứ?"
"Ý của huynh là… muốn cưới muội ở bảy đài sao?" Lưu Thu Hoằng chăm chú nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên quay đầu ra ngoài gọi một tiếng: "Dừng xe."
Hoàng Phủ Mông không hiểu tại sao nhìn vẻ mặt nàng tức giận, đợi sau khi nàng xuống xe cũng đi theo xuống dưới: "Thu Hoằng, muội tức giận chuyện gì?"
“Muội giận huynh vô trách nhiệm với bản thân mình, vô trách nhiệm với những người xung quanh, làm việc thật tùy hứng!"
Lần đầu tiên trong đời nàng tức giận với hắn: "Lúc nào huynh cũng tùy tiện đối xử với người khác tốt hoặc không tốt, huynh có biết hay không trong lúc vô tình, huynh đã thương tổn rất nhiều người?"
"Thương tổn ai? Muội nói Thái tử sao?" Hắn không hiểu hỏi.
Nàng thật tức giận mà cắn môi, lúc này Chu Tĩnh Dương lại ôm lấy một bó hoa dại to chạy tới, cười nói: "Hoa nở ven đường trên núi thật đẹp mắt, muội đang muốn xuống xe hái hoa đưa tới cho các ngươi, lại sợ không đuổi kịp xe ngựa, kết quả xe của các ngươi lại ngừng."
Lưu Thu Hoằng lạnh lùng nhìn một bó hoa núi to xinh đẹp trong ngực nàng, tựa như nụ cười của nàng. "Hoa núi nên nở trên núi, muội hái xuống rồi, khiến chúng vì muội mà hi sinh vô ích, tại sao chúng phải dùng sinh mạng lấy lòng của muội?"
Chu Tĩnh Dương không nghĩ rằng lòng tốt của mình sẽ bị một giọng nói lạnh lẽo giễu cợt như thế, không khỏi ngây người.
Hoàng Phủ Mông nhíu chặt mày: "Thu Hoằng, muội nóng nảy làm loạn cái gì? Tiểu Mị cũng là có lòng tốt."
"Tùy các ngươi, ta không quản nữa!" Nàng bước vài bước tới phía trước, ngồi lên chiếc xe ngựa của nha hoàn mặc chuyện ai người đó tự lo.
Hắn vỗ vỗ vai Chu Tĩnh Dương: "Đừng để trong lòng, nàng đang gây gổ với ta, nên giận lây sang muội."
Vùi mặt vào hoa, nàng lặng im một lát rồi nói: "Không, Thu Hoằng tỷ là giận muội."
Chạng vạng, quân đội dừng xung quanh dịch trạm, Lưu Thu Hoằng không ra ngoài dùng bữa cùng mọi người, một thân một mình ở lại trong phòng.
Tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào vẫn không dứt, nàng không muốn trả lời, sau khi tiếng gõ kéo dài một hồi, ngừng chút, lại cố chấp gõ tiếp, nàng bực mình đi tới mở cửa phòng ra, vừa định đuổi người bên ngoài đi, lại thấy Chu Tĩnh Dương đang cầm một khay đầy thức ăn, lẳng lặng đứng ở cửa.
Thấy nàng mở cửa ra, Chu Tĩnh Dương khẽ mỉm cười: "Thu Hoằng tỷ, cả ngày nay tỷ chưa ăn gì."
Lưu Thu Hoằng liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ta không đói bụng", liền đóng cửa, nhưng nàng cố chấp một bước bước tới cửa, đem cả khay đưa vào trước, khiến nàng không đóng cửa được.
"Được rồi, ta nhận, muội đi đi." Bị buộc nhận lấy khay, nàng lại muốn đuổi người.
Chu Tĩnh Dương nhìn vào mắt nàng, nhẹ nói: "Thu Hoằng tỷ, mẹ muội nói, khi người có tâm sự không thể dấu ở trong lòng, nếu không sẽ vì kìm nén mà sinh bệnh. Muội biết tỷ có tâm sự, tỷ không nói cho muội, muội không hỏi, nhưng mà muội cũng có tâm sự, muội có thể nói cho tỷ nghe hay không?"
Nhìn đôi mắt thanh tịnh thấy đáy của nàng, ánh mắt dường như đang nói, nếu hôm nay nàng không nghe nàng ta tâm sự, nàng ta nhất định không chịu đi.
Lưu Thu Hoằng bất đắc dĩ thở dài, lui ra sau một bước: "Vào đi."
Chu Tĩnh Dương đứng trong phòng, không ngồi xuống, nhất thời nàng có vẻ lúng túng, hình như dũng khí phải vất vả tập trung lúc nãy đã bay mất hết.
Chờ thật lâu, không thấy nàng mở miệng, Thu Hoằng liền đưa tay kéo tay của nàng tới: "Tĩnh Dương, hôm nay ta tức giận với muội một chút, muội… sẽ không giận ta chứ?"
Hốc mắt nóng lên, nàng đột nhiên rơi lệ, một tay ôm lấy nàng: "Thu Hoằng tỷ, muội thực xin lỗi tỷ”.
Trong lòng Lưu Thu Hoằng lập tức lạnh đi một nửa, nàng biết lời nói nàng không muốn nghe tới nhất, cuối cùng bây giờ phải đối mặt.
Nàng vỗ nhẹ vào lưng Chu Tĩnh Dương: "Muội không có gì để xin lỗi với ta, ai cũng có khó khăng nhưng phải tự lo cho bản thân. Muội nói có tâm sự muốn nói với ta, muội không nói ta cũng biết rõ, kỳ thật ta đã sớm nhận ra, muội thích Mông vương, có phải không?"
Chu Tĩnh Dương càng ôm nàng chặt hơn: "Muội biết rõ muội không xứng thích hắn, nhưng mà… không cầm lòng được."
"Nào có chuyện xứng hay không? Tình yêu nam nữ vốn hay thay đổi, ngươi yêu mến hắn, chưa chắc hắn thích ngươi, ngươi không thích hắn, nhưng hắn lại thích ngươi… Tuổi muội còn nhỏ như thế đã có thể tìm được người trong lòng, ta nên mừng cho muội."
Nàng hít hít mũi: "Muội không muốn làm chuyện xấu, chỉ muốn đi theo bên cạnh các ngươi, giặt quần áo nấu cơm muội đều biết, ngay cả Hoàng thượng đột nhiên phong muội là công chúa, muốn muội đi hòa thân, muội cũng quyết định đáp ứng rồi, bởi vì muội sợ lúc sự yêu mến của mình với hắn không nhịn được nữa, muội sợ khi thấy hắn đối tốt với tỷ thì trong lòng sẽ khổ sở, nhưng mà… nhưng mà…"
"Nhưng mà Mông vương cũng biểu lộ tâm ý với muội, cho nên muội thấy không thể rời hắn đi, đúng không?" Lưu Thu Hoằng nhẹ nhàng đẩy nàng ra một chút, dùng ống tay áo giúp nàng lau lau nước mắt: "Hai người các ngươi thật giống hai đứa trẻ khờ, muội vì tình cảm có thể hy sinh chính mình, hắn vì tình cảm không tiếc hy sinh người khác…"
Chu Tĩnh Dương vội vàng nói: "Muội thật sự không muốn hại người khác, nhất là các ngươi."
"Ta biết rõ." Lưu Thu Hoằng ôn nhu nói: "Nếu muội không phải là một người có tấm lòng thuần khiến như vậy, hắn cũng sẽ không chú ý tới muội. Các ngươi đã yêu mến lẫn nhau, thật ra tội gì muội phải cảm thấy có lỗi, muội cũng không cần xin lỗi ai, hôn ước của ta và hắn, vốn là vì lợi ích mà định ra, Hoàng thượng chọn ta, là vì nhà ta nhiều đời làm quan, xuất thân coi như trong sạch…"
"Nhưng trong lòng tỷ cũng thích hắn, đúng không?"
Nàng thốt ra câu hỏi này, khiến Lưu Thu Hoằng lập tức ngây người.
"Muội biết tỷ yêu mến hắn, thậm chí thích hắn hơn muội…"
Lời Chu Tĩnh Dương còn chưa nói xong, đã bị nàng che miệng: "Đừng nói nữa, chuyện này từ nay về sau không được hỏi lại, không được nhắc lại, bất kể là trước mặt ta với muội, hay là trước mặt hắn, một chữ cũng không được nói!"
Mở to mắt nhìn nàng, Chu Tĩnh Dương thấy trong mắt nàng đã có một mảnh nồng đậm ưu thương và… thất vọng.
Lưu Thu Hoằng buông tay xuống: "Vốn nghĩ rằng muội còn là một đứa trẻ đơn thuần chuyện gì cũng không hiểu, thật ra thậm chí muội có thể hiểu được chuyện mà người khác không hiểu. Tĩnh Dương, muội không biết ta thật hâm mộ muội… Kiếp này có thể được một người như vậy yêu, là chuyện biết bao người cầu cũng cầu không được, muội… nhất định phải quý trọng."
Lúc hắn tuyên triệu Thái tử vào, vẫn chưa hết buồn ngủ, xoa huyệt thái dương hỏi: "Xảy ra đại sự gì à?"
"Mông vương xuất kinh, phụ hoàng biết chuyện này không?" Hoàng Phủ Thiện vội vàng hỏi.
"Xuất kinh?" Hoàng Phủ Bác sững sờ.
"Vừa rồi có người vào thông báo với nhi thần, nói lúc nửa đêm, Mông vương cưỡng ép binh sĩ thủ thành mở cửa, mang một đám người đi ra khỏi thành, bởi vì số người ra khỏi thành rất nhiều, tướng quân thủ thành không biết nguyên do, lại không dám đắc tội với Nhị đệ, đành phải vừa mở cửa, vừa đưa tin cho nhi thần. Nhi thần mới đi một chuyến tới Binh bộ, người của Binh bộ lại nói Nhị đệ phải đi bảy đài, phụ hoàng, không phải Nhị đệ muốn trước khi thành thân, lại đi bảy đài chứ?"
Hoàng Phủ Bác vừa nghe, lập tức thanh tỉnh, mày rậm nhíu lại thật chặt, ánh mắt thâm trầm: "Chuyện này trẫm không biết, gọi người của Binh bộ tới gặp trẫm!"
Binh bộ Thượng thư vốn đang chờ ngoài cửa cung chuẩn bị vào triều, nghe được lệnh triệu lập tức vào cung bái kiến.
"Vì sao Mông vương các ngươi đột nhiên xuất kinh? Dẫn theo bao nhiêu người đi?" Hoàng Phủ Bác hỏi trực tiếp.
Binh bộ Thượng thư Đậu Bồi Ninh là thuộc hạ của Hoàng Phủ Mông, vốn đã thương lượng lí do thỏa đáng với hắn từ trước, hiện tại dĩ nhiên bình tĩnh mà trả lời: "Trước đây ở bảy đài đã truyền tin vài lần nói nước láng giềng bắt đầu hành động, thỉnh thoảng còn có thể quấy rối để thăm dò, không biết phải ứng đối thế nào, Mông vương nói, dù sao cũng phải đi đóng quân ở bảy đài, đi muộn không bằng đi sớm, sớm trấn áp đối phương."
"Vậy cũng không cần nửa đêm xuất kinh chứ, ngay cả trẫm cũng không biết."
"Mông vương nói việc này phải cẩn mật, bởi vì những người kia gây rối để thám thính, chẳng qua chính là thăm dò để biết điểm yếu của Mông vương, nếu để bọn họ biết Mông vương xuất kinh đi bảy đài rồi, tất sẽ hạn chế lại, nên Mông vương muốn phong tỏa tin tức. Trưa nay đại quân đã xuất phát từ vài nơi đóng quân bên ngoài thành, Mông vương chỉ mang theo bên người một ngàn tùy tùng, không mang nhiều người hơn."
"Chẳng lẽ hắn sợ trẫm tiết lộ tin tức cho địch quốc sao?" Hoàng Phủ Bác tức giận đến dựng râu trợn mắt.
"Mông vương nói, bên cạnh Hoàng thượng có nhiều tai mắt, trước đây hắn vừa bị hành thích, không thể không chú ý đề phòng, tin rằng lúc đó Hoàng thượng sẽ lượng thứ cho khổ tâm của hắn, lần này cũng chỉ thuận tiện không nói cho ngài biết."
"Gấp đến ngay cả hôn sự cũng không làm sao?"
"Mông vương nói, hắn sẽ mang theo Lưu cô nương cùng đi, hôn sự làm tại bảy đài, thiếu đi vài người dự lễ, mọi người cũng có thể tiết kiệm tiền lì xì."
"Hồ đồ!" Hoàng Phủ Bác hướng về khoảng không giữa đại điện quát: "Nào có chuyện phu thê chưa thành thân đã chạy mất như vậy? Lại còn muốn bỏ trốn!" Hắn bước nhanh đi đi lại lại giữa đại điện một hồi lâu, đột nhiên dừng lại chằm chằm nhìn Đậu Bồi Ninh hỏi: "Chỉ như vậy thôi?"
"Mông vương đã dặn dò vi thần như thế trước khi đi."
Hoàng Phủ Bác từ từ nhắm hai mắt trầm tư, Hoàng Phủ Thiện lại đột nhiên mở miệng: "Phụ hoàng, chỉ sợ sự tình không chỉ như vậy."
"Như thế nào?" Hắn mở mắt ra.
"Nhị đệ muốn đi, dù hắn có ngàn vạn lý do muốn dẫn theo binh mã, dẫn theo Lưu Thu Hoằng, cũng miễn cưỡng cho qua, nhưng vì sao hắn phải mang luôn nha đầu Chu Tĩnh Dương kia cùng đi?"
"Cái gì?" Đột nhiên Hoàng Phủ Bác biến sắc: "Đúng vậy sao?"
"Lúc nhi thần vào Mông vương phủ, đã từng hỏi quản gia ở đó, là chính miệng hắn nói với nhi thần."
Nhất thời sắc mặt trở nên lo lắng, hắn cao giọng quát: "Gọi Miêu Hán Thường tới gặp trẫm!"
Miêu Hán Thường là thủ hạ thống lĩnh quân đội bí mật của Hoàng thượng, chuyên phụ trách giám sát theo dõi những nhân vật quan trọng trong triều.
Hoàng Phủ Bác không chờ hắn hành lễ xong, trực tiếp hỏi: "Trẫm đã cho ngươi giám sát động tĩnh của Chu gia phải không? Phụ mẫu Chu Tĩnh Dương đâu? Hiện giờ đang ở chỗ nào? Dẫn bọn họ tới gặp trẫm!"
Miêu Hán Thường cúi đầu không dám đứng dậy: "Vi thần chịu sự phó thác của Hoàng thượng, đêm qua trước giờ tý, có người mang phu thê Chu gia đưa đi rồi."
Hoàng Phủ Bác tức giận: "Vì sao chậm chạp bẩm báo với trẫm?"
Hắn nhỏ giọng trả lời: "Sau giờ tý, trong nội cung đã hạ chỉ quan viên bên ngoài không được đi vào, vi thần đành phải đợi tới bình minh, nhưng đã phái người theo dõi, vừa rồi nhận được chim bồ câu hồi âm, là phu thê Chu gia bị người trong quân đội của Mông vương dẫn đi, hiện giờ cùng đi theo tới bảy đài."
Mạnh mẽ dậm chân, Hoàng Phủ Bác cắn răng tức giận mắng: "Tiểu tử thật giỏi, có thể thực hiện tâm cơ với trẫm, mánh khóe hay! Lấy kim bài triệu hắn trở về, nếu không về, trẫm sẽ lấy quốc pháp trị hắn!"
***
"Mông ca, lần này huynh làm hơi quá rồi." Lưu Thu Hoằng ngồi trong xe ngựa sắc mặt ngưng trọng nhìn Hoàng Phủ Mông.
"Vì Tĩnh Dương mà huynh trở mặt với Hoàng thượng thật sao? Nếu hắn biết huynh mang Tĩnh Dương đi, phái người đuổi theo bắt lại, huynh dự định làm sao đây?"
"Không cho." Hắn trả lời dứt khoát.
Nàng thở dài: "Huynh đang được cưng chiều sinh kiêu ngạo đó, nhưng mà, Hoàng thượng "chiều" cũng có giới hạn, có điều kiện, vì lợi ích quốc gia, Hoàng thượng ắt phải hy sinh một vài người."
"Hắn hy sinh ai ta bất kể, tiểu Mị là người của ta, ta sẽ không để nàng chịu bất kì uất ức nào." Hoàng Phủ Mông rất thoải mái hơi tựa vào xe ngựa rộng rãi: "Xe ngựa này thế nào? Ta cố tình đặt chế, thêm một người nữa cũng đủ chỗ ngủ, buổi tối để tiểu Mị tới cùng muội nha, tới bảy đài còn hai ngày lộ trình."
Lưu Thu Hoằng chăm chú nhìn hắn: "Xem ra, huynh đã quyết định chính mình che chở cho cuộc sống sau này của nàng."
Hắn nhìn lại, khẽ cười: "Phải"
Nàng hít vào một ngụm khí lạnh, rũ mắt xuống: "Nếu vậy huynh cần gì phải dẫn muội theo? Với cách làm người của huynh, huynh sẽ không muốn để Tĩnh Dương làm thiếp."
"Hôn sự của chúng ta được phụ mẫu hai nhà cho phép, muội lại không có thất đức, thế nên ta không thể vô duyên vô cớ bỏ muội, đây không phải là hại muội sao?" Hoàng Phủ Mông cười cười: "Hơn nữa, muội theo ta đi ra ngoài tản mạn giải sầu có gì không tốt chứ?"
"Ý của huynh là… muốn cưới muội ở bảy đài sao?" Lưu Thu Hoằng chăm chú nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên quay đầu ra ngoài gọi một tiếng: "Dừng xe."
Hoàng Phủ Mông không hiểu tại sao nhìn vẻ mặt nàng tức giận, đợi sau khi nàng xuống xe cũng đi theo xuống dưới: "Thu Hoằng, muội tức giận chuyện gì?"
“Muội giận huynh vô trách nhiệm với bản thân mình, vô trách nhiệm với những người xung quanh, làm việc thật tùy hứng!"
Lần đầu tiên trong đời nàng tức giận với hắn: "Lúc nào huynh cũng tùy tiện đối xử với người khác tốt hoặc không tốt, huynh có biết hay không trong lúc vô tình, huynh đã thương tổn rất nhiều người?"
"Thương tổn ai? Muội nói Thái tử sao?" Hắn không hiểu hỏi.
Nàng thật tức giận mà cắn môi, lúc này Chu Tĩnh Dương lại ôm lấy một bó hoa dại to chạy tới, cười nói: "Hoa nở ven đường trên núi thật đẹp mắt, muội đang muốn xuống xe hái hoa đưa tới cho các ngươi, lại sợ không đuổi kịp xe ngựa, kết quả xe của các ngươi lại ngừng."
Lưu Thu Hoằng lạnh lùng nhìn một bó hoa núi to xinh đẹp trong ngực nàng, tựa như nụ cười của nàng. "Hoa núi nên nở trên núi, muội hái xuống rồi, khiến chúng vì muội mà hi sinh vô ích, tại sao chúng phải dùng sinh mạng lấy lòng của muội?"
Chu Tĩnh Dương không nghĩ rằng lòng tốt của mình sẽ bị một giọng nói lạnh lẽo giễu cợt như thế, không khỏi ngây người.
Hoàng Phủ Mông nhíu chặt mày: "Thu Hoằng, muội nóng nảy làm loạn cái gì? Tiểu Mị cũng là có lòng tốt."
"Tùy các ngươi, ta không quản nữa!" Nàng bước vài bước tới phía trước, ngồi lên chiếc xe ngựa của nha hoàn mặc chuyện ai người đó tự lo.
Hắn vỗ vỗ vai Chu Tĩnh Dương: "Đừng để trong lòng, nàng đang gây gổ với ta, nên giận lây sang muội."
Vùi mặt vào hoa, nàng lặng im một lát rồi nói: "Không, Thu Hoằng tỷ là giận muội."
Chạng vạng, quân đội dừng xung quanh dịch trạm, Lưu Thu Hoằng không ra ngoài dùng bữa cùng mọi người, một thân một mình ở lại trong phòng.
Tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào vẫn không dứt, nàng không muốn trả lời, sau khi tiếng gõ kéo dài một hồi, ngừng chút, lại cố chấp gõ tiếp, nàng bực mình đi tới mở cửa phòng ra, vừa định đuổi người bên ngoài đi, lại thấy Chu Tĩnh Dương đang cầm một khay đầy thức ăn, lẳng lặng đứng ở cửa.
Thấy nàng mở cửa ra, Chu Tĩnh Dương khẽ mỉm cười: "Thu Hoằng tỷ, cả ngày nay tỷ chưa ăn gì."
Lưu Thu Hoằng liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ta không đói bụng", liền đóng cửa, nhưng nàng cố chấp một bước bước tới cửa, đem cả khay đưa vào trước, khiến nàng không đóng cửa được.
"Được rồi, ta nhận, muội đi đi." Bị buộc nhận lấy khay, nàng lại muốn đuổi người.
Chu Tĩnh Dương nhìn vào mắt nàng, nhẹ nói: "Thu Hoằng tỷ, mẹ muội nói, khi người có tâm sự không thể dấu ở trong lòng, nếu không sẽ vì kìm nén mà sinh bệnh. Muội biết tỷ có tâm sự, tỷ không nói cho muội, muội không hỏi, nhưng mà muội cũng có tâm sự, muội có thể nói cho tỷ nghe hay không?"
Nhìn đôi mắt thanh tịnh thấy đáy của nàng, ánh mắt dường như đang nói, nếu hôm nay nàng không nghe nàng ta tâm sự, nàng ta nhất định không chịu đi.
Lưu Thu Hoằng bất đắc dĩ thở dài, lui ra sau một bước: "Vào đi."
Chu Tĩnh Dương đứng trong phòng, không ngồi xuống, nhất thời nàng có vẻ lúng túng, hình như dũng khí phải vất vả tập trung lúc nãy đã bay mất hết.
Chờ thật lâu, không thấy nàng mở miệng, Thu Hoằng liền đưa tay kéo tay của nàng tới: "Tĩnh Dương, hôm nay ta tức giận với muội một chút, muội… sẽ không giận ta chứ?"
Hốc mắt nóng lên, nàng đột nhiên rơi lệ, một tay ôm lấy nàng: "Thu Hoằng tỷ, muội thực xin lỗi tỷ”.
Trong lòng Lưu Thu Hoằng lập tức lạnh đi một nửa, nàng biết lời nói nàng không muốn nghe tới nhất, cuối cùng bây giờ phải đối mặt.
Nàng vỗ nhẹ vào lưng Chu Tĩnh Dương: "Muội không có gì để xin lỗi với ta, ai cũng có khó khăng nhưng phải tự lo cho bản thân. Muội nói có tâm sự muốn nói với ta, muội không nói ta cũng biết rõ, kỳ thật ta đã sớm nhận ra, muội thích Mông vương, có phải không?"
Chu Tĩnh Dương càng ôm nàng chặt hơn: "Muội biết rõ muội không xứng thích hắn, nhưng mà… không cầm lòng được."
"Nào có chuyện xứng hay không? Tình yêu nam nữ vốn hay thay đổi, ngươi yêu mến hắn, chưa chắc hắn thích ngươi, ngươi không thích hắn, nhưng hắn lại thích ngươi… Tuổi muội còn nhỏ như thế đã có thể tìm được người trong lòng, ta nên mừng cho muội."
Nàng hít hít mũi: "Muội không muốn làm chuyện xấu, chỉ muốn đi theo bên cạnh các ngươi, giặt quần áo nấu cơm muội đều biết, ngay cả Hoàng thượng đột nhiên phong muội là công chúa, muốn muội đi hòa thân, muội cũng quyết định đáp ứng rồi, bởi vì muội sợ lúc sự yêu mến của mình với hắn không nhịn được nữa, muội sợ khi thấy hắn đối tốt với tỷ thì trong lòng sẽ khổ sở, nhưng mà… nhưng mà…"
"Nhưng mà Mông vương cũng biểu lộ tâm ý với muội, cho nên muội thấy không thể rời hắn đi, đúng không?" Lưu Thu Hoằng nhẹ nhàng đẩy nàng ra một chút, dùng ống tay áo giúp nàng lau lau nước mắt: "Hai người các ngươi thật giống hai đứa trẻ khờ, muội vì tình cảm có thể hy sinh chính mình, hắn vì tình cảm không tiếc hy sinh người khác…"
Chu Tĩnh Dương vội vàng nói: "Muội thật sự không muốn hại người khác, nhất là các ngươi."
"Ta biết rõ." Lưu Thu Hoằng ôn nhu nói: "Nếu muội không phải là một người có tấm lòng thuần khiến như vậy, hắn cũng sẽ không chú ý tới muội. Các ngươi đã yêu mến lẫn nhau, thật ra tội gì muội phải cảm thấy có lỗi, muội cũng không cần xin lỗi ai, hôn ước của ta và hắn, vốn là vì lợi ích mà định ra, Hoàng thượng chọn ta, là vì nhà ta nhiều đời làm quan, xuất thân coi như trong sạch…"
"Nhưng trong lòng tỷ cũng thích hắn, đúng không?"
Nàng thốt ra câu hỏi này, khiến Lưu Thu Hoằng lập tức ngây người.
"Muội biết tỷ yêu mến hắn, thậm chí thích hắn hơn muội…"
Lời Chu Tĩnh Dương còn chưa nói xong, đã bị nàng che miệng: "Đừng nói nữa, chuyện này từ nay về sau không được hỏi lại, không được nhắc lại, bất kể là trước mặt ta với muội, hay là trước mặt hắn, một chữ cũng không được nói!"
Mở to mắt nhìn nàng, Chu Tĩnh Dương thấy trong mắt nàng đã có một mảnh nồng đậm ưu thương và… thất vọng.
Lưu Thu Hoằng buông tay xuống: "Vốn nghĩ rằng muội còn là một đứa trẻ đơn thuần chuyện gì cũng không hiểu, thật ra thậm chí muội có thể hiểu được chuyện mà người khác không hiểu. Tĩnh Dương, muội không biết ta thật hâm mộ muội… Kiếp này có thể được một người như vậy yêu, là chuyện biết bao người cầu cũng cầu không được, muội… nhất định phải quý trọng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook