Vương Gia Lấy Vợ
-
Chương 6
Hắn biết nhất định phụ hoàng đã nói gì đó với tiểu Mị, nếu không nàng sẽ
không đột nhiên trở nên trầm mặc như vậy, mặc cho hắn đùa như thế nào,
nàng trước sau vẫn cúi thấp đầu, không chịu mở miệng.
Nhưng từ phụ hoàng cũng hỏi không ra chuyện gì, nôn nóng tra hỏi, phụ hoàng chỉ nhàn nhạt trả lời: "Không liên quan tới ngươi, yên tâm, trẫm đã nhận nghĩa nữ này, đương nhiên sẽ muốn tốt cho nàng."
Nếu là vì tốt cho nàng, vì sao tinh thần tiểu Mị có vẻ sa sút như vậy? Hoàng Phủ Mông không tin, thừa dịp không có người chú ý, hắn vụng trộm mang nàng rời khỏi Dưỡng Tâm Cung.
"Nhị Vương gia, nhanh như vậy đã rời đi sao?" Thái giám liên tục không ngừng đưa tiễn ở cửa ra vào.
"Giúp ta chuyển lời tới Thu Hoằng, nói ta đi trước một bước." Hắn kéo Chu Tĩnh Dương lên xe ngựa, vội vàng thúc giục: "Hồi phủ đi." Xe ngựa vừa động, hắn nhìn nàng ngồi ở đối diện: "Được rồi, tiểu Mị, hiện tại không có người khác, nhanh nói cho ta biết, vừa rồi phụ hoàng nói cái gì với ngươi?"
Lúc này nàng mới chậm rãi nâng mi mắt, sâu kín liếc hắn một cái, cái nhìn này làm Hoàng Phủ Mông thấy sợ hãi trong lòng, bởi vì ánh mắt kia tràn đầy u oán.
"Ngươi… muốn ta làm nghĩa muội… là vì… lợi dụng ta sao?"
Đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, cả cơ thể hướng về phía trước, tới gần người của nàng: "Ngươi nói cái gì? Ai khiến ngươi nghĩ như vậy?"
Chu Tĩnh Dương nhìn hắn, không có né tránh, chỉ là cắn răng nói: "Ta tin tưởng ngươi không phải người xấu, nhưng mà… vì sao quân dương tai mão độc gia (câu này ta cũng không tìm dc nghĩa cụ thể, nhưng theo như ví dụ ta search google thì có thể hiểu như chuyện nhà ai nấy lo...) muốn ta gánh vác trách nhiệm lớn như vậy? Ngươi cũng biết, trong nhà của ta còn có cha mẹ…" Mi của nàng chớp chớp, nước mắt nhịn đã lâu rốt cục rơi xuống.
Hoàng Phủ Mông vừa nhìn thấy nước mắt của nàng, không biết sao, đáy lòng đau xót, đưa tay lau đi nước mắt, rồi đột nhiên nàng kéo vào trong ngực: "Phụ hoàng nói gì với ngươi? Hắn muốn ngươi làm chuyện gì sao?"
"Hắn muốn gả ta cho Vương gia Tây Nhạc gì đó." Bị Hoàng Phủ Mông ôm chặt trong ngực, tất cả sợ hãi cùng phẫn uất vừa rồi của nàng đều tán đi như kỳ tích, nghe nhịp tim của hắn đập, cảm thấy sức mạnh to lớn từ nơi nào truyền tới, trong lòng bình thản hơn rất nhiều.
Nhíu nhíu mi, Hoàng Phủ Mông trầm mặc một lúc lâu, cười lạnh ra tiếng: "Đây không phải là chủ ý của Thái tử nghĩ ra sao?" Hắn lên giọng hướng ngoài xe gọi: "Đi Đông cung!"
Nàng cuống quít tránh khỏi ngực của hắn: "Ngươi tìm Thái tử làm gì?"
"Hắn muốn đả kích người của ta, dĩ nhiên ta phải tranh luận với hắn."
"Nhưng mà…"
Chu Tĩnh Dương còn muốn lên tiếng, hắn đã đè tay của nàng lại: "Chuyện này không cần ngươi ra mặt, đến nơi đó, ngươi cũng không cần nói, xem ta làm gì cho ngươi hả giận."
"Nhưng mà… ngươi và Thái tử huyên náo… Hoàng thượng sẽ tức giận."
Hoàng Phủ Mông cười: "Huyên náo, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ huyên náo với hắn sao?"
"Vậy…" Nàng có chút khó hiểu.
"Đứa nhỏ này." Hắn bắt đầu trêu chọc nàng, hướng trán của nàng đánh nhẹ một cái: "Ngươi ngốc như vậy, làm sao sống được tới bây giờ? Lại có thể không bị người lừa gạt bán đi sao?"
Nàng vuốt vuốt trán, ngập ngừng nói: "Không có người muốn bán ta."
"Chẳng phải hiện tại đã có rồi?" Hoàng Phủ Mông cười, nét cười có chút lạnh lẽo.
Thái tử bận rộn một đêm, thật vất vả mới tiễn sứ thần Tây Nhạc rời đi, đang muốn nghỉ ngơi tốt một chút, thái giám canh giữ lại khẩn trương tiến đến nói Mông vương tới đây.
Hắn cả kinh, đang muốn tìm cớ cự tuyệt, Hoàng Phủ Mông cũng đã tự mình đi vào trong điện.
"Đã đến phủ của đại ca, cần gì phiền toái như vậy, nói là truyền đạt, lại để ta chờ cả buổi ở cửa, chẳng lẽ đại ca còn cất giấu bí mật gì không thể cho ai biết hay sao?"
Hoàng Phủ Thiện vội nở nụ cười nghênh tiếp: "Nhị đệ, đêm nay không phải mừng thọ mẫu hậu sao? Sao lại chạy đến nơi này vậy?"
"Đúng là đang mừng thọ mẫu hậu, cho nên ta mới đến nhìn xem, sao đại ca dám không tham dự gia yến?" Hắn ôm cả bờ vai Chu Tĩnh Dương, khóe môi nhếch lên ý cười.
"Ngươi biết công sự của Đại ca bận rộn, Mi Lâm Đại công chúa Tây Nhạc đến, dày vò ta đến muốn ngã ngửa, một ngày thật vất vả mới bận rộn mới có thể rảnh rỗi thở một ngụm, kết quả ngươi lại tới nữa."
Hoàng Phủ Mông nhíu mi: "Đại ca là nói ta không được tới sao?"
"Không dám, ngươi là khách quý, ngày thường ta cầu còn không được, nào dám ghét bỏ!" Hoàng Phủ Thiện đã gọi người đổi trà mới, mời hai người ngồi xuống.
Hắn bắt chéo chân, vừa uống trà, vừa thờ ơ nói: "Nghe nói lần này Mi Lâm công chúa tới, còn có chuyện đại sự phải làm?" Nói tới chỗ này liền dừng lại, không hỏi tiếp nữa.
Hoàng Phủ Thiện đành phải nói tiếp: "Đúng, nàng đã là nữ vương rồi, chính mình còn chưa có hoàng phu, không biết vì sao, lại đến cầu thân cho đệ đệ của nàng trước."
"Đối phương nhìn trúng ai, Ngũ muội hay Thất muội?"
Hắn do dự trả lời: "Cái này… vẫn chưa xác định, thật ra đối phương cũng không đặc biệt muốn chọn người nào, chuyện lớn như vậy, đương nhiên cần phụ hoàng mẫu hậu quyết định rồi."
"Loại chuyện hòa thân này, qua nhiều triều đại, chưa từng nghe đến có bao nhiêu ví dụ tốt, thà là chúng ta nương tựa vào nhau còn hơn để muội muội bị đưa đến nước khác chịu tội, chúng ta làm huynh trưởng tốt hơn nên tự mình gắng sức, Đại ca, ngươi nói có phải hay không?"
Đạo lý Nhị đệ nói thật rõ ràng, đương nhiên hắn phải gật đầu liên tục.
"Nhưng đáng sợ nhất chính là, muội muội cũng đưa đi, lúc đó các ca ca lại thủ túc tương tàn, một quốc gia tốt, không đợi người ngoài đánh, đã tự chặt tay chân, mới thật bị thiên hạ chê cười." Hoàng Phủ Mông vừa nhấp một ngụm trà, đột nhiên thay đổi đề tài: "Hương vị trà thật ngon, không giống trà trồng ở nước ta, đại ca lấy ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Hoàng Phủ Thiện xấu hổ: "Là hôm qua Phụ hoàng thưởng cho ta, nói là mua được từ Xích Tiêu quốc."
"Phụ hoàng chính là thiên vị ngươi, trà ngon như thế cũng không thưởng cho ta? Ngày mai ta sẽ náo loạn với phụ hoàng."
Hắn vội vàng nói: "Ngày hôm qua ta ở ngự thư phòng của phụ hoàng cùng phụ hoàng bàn chuyện, chẳng qua là hắn thuận tay thưởng cho ta, nếu ngươi thích, phủ của ta còn ba lạng, gọi người gói kỹ mang qua cho ngươi."
"Vẫn là Đại ca thương ta." Hoàng Phủ Mông cười chắp tay: "Vậy tiểu đệ đa tạ." Hắn quay đầu lại đẩy Chu Tĩnh Dương một cái: "Tiểu Mị, còn không tạ ơn Thái tử Đại ca?"
Bởi vì nàng "phụng mệnh" không lên tiếng, cho nên vẫn im lặng đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên bị hắn nhắc tới, theo bản năng đáp lại một tiếng: "Tạ ơn Thái tử… Đại ca."
Da mặt Hoàng Phủ Thiện co quắp: "Nhị đệ, loại chuyện nhỏ nhặt này ngươi còn phiền đến những người khác làm cái gì?"
"Hiện tại tiểu Mị ở trong phủ của ta, chính là người nhà của ta, trà này mang về cũng là cho nàng uống, nàng đương nhiên cũng phải tạ ơn ngươi." Hoàng Phủ Mông lại giật mình dường như nhớ tới chuyện gì: "Đúng rồi, Đại ca, đã quên nói với ngươi, thích khách lần trước người của ta đã tra ra chút manh mối rồi, nói là Hắc Nha Môn gì đó, Đại ca có nghe qua tên này chưa?"
Sắc mặt hắn khẽ biến: "Ta chưa bao giờ tiếp xúc với người giang hồ, phụ hoàng cũng nghiêm cấm con cháu hoàng thất chúng ta kết giao với những người này, ngươi quên rồi sao?"
"Đương nhiên sẽ không quên, chỉ sợ người khác không nhớ rõ." Hoàng Phủ Mông mỉm cười đáp lại: "Qua ít ngày ta phải đi bảy đài rồi, chuyện này tốt nhất nên giải quyết trước khi ta đi thì tốt hơn, tránh cho ta không nỡ rời đi. Tiểu Mị, đến lúc đó ngươi theo ta đi bảy đài ở một thời gian, phong cảnh tại bảy đài đó khá đẹp."
"Vâng." Nàng rất nghe lời đáp.
"Sắc trời đã không còn sớm rồi, ta cũng nên trở về phủ, có thể Đại ca còn phải gặp người nào nữa, ta sẽ không quấy rầy." Nói xong, hắn ngượng ngượng nghịu nghịu kéo Chu Tĩnh Dương bước đi.
Hoàng Phủ Thiện một bụng tức, sau khi mang khuôn mặt tươi cười đưa bọn họ ra cửa, lập tức gọi tổng quản thái giám Đông cung tới: "Đi đi gọi người ở Lễ bộ tới cho ta… Không! Gọi riêng Phác Thịnh Trí tới gặp ta! Sự tình lo liệu thế nào? Nói hay lắm không liên quan đến đến ta, vì sao lão Nhị lại chạy đến nơi này lời nói khách sáo?"
"Thái tử điện hạ, ngài trước bớt giận, Mông vương đến đây hình như không chỉ là vì chuyện thích khách."
Tổng quản là một vị lão thái giám theo ở bên cạnh thái tử từ khi còn nhỏ, hắn đối thái tử phi thường trung thành, cũng rất có mưu trí, mặc dù thời điểm này hắn không có tư cách nói xen vào, nhưng cũng thờ ơ lạnh nhạt nửa ngày.
"Chẳng lẽ Điện hạ không phát hiện, bây giờ Mông vương đặc biệt để ý một người sao?"
"Ai?" Hoàng Phủ Thiện tức giận hỏi ngược lại.
"Là một nha hoàn." Ánh mắt lão thái giám hạ xuống, sắc mặt có vẻ âm u, chán nản: "Hiện giờ Mông vương đi tới đâu cũng mang nàng theo, lần này tới hình như là có liên quan tới nha đầu kia."
"Không phải là cho túi lá trà mà nàng muốn sao?"
"Không chỉ có lá trà, đầu tiên là Mông vương hỏi việc hòa thân, điện hạ… Chẳng lẽ người không nghĩ tới sao? Hoàng thượng vội vàng nhận nàng làm nghĩa nữ, vừa rồi Lễ bộ còn tâu với hoàng thượng muốn đem nàng phong làm công chúa, chẳng lẽ đây chỉ là vì nàng đã cứu mạng Mông vương, khiến Mông vương vui vẻ?"
Hoàng Phủ Thiện vừa nghe, hai mắt sáng lên: "Chẳng lẽ phụ hoàng dụng ý muốn…"
"Suy nghĩ của Hoàng thượng so với chúng ta thật sâu, nhất định là Mông vương đã nhận ra chuyện gì, nên đặc biệt đến nhắc nhở điện hạ, nhưng mà Mông vương không nghĩ tới, quyết định cuối cùng của chuyện này chính là Hoàng thượng, không liên quan với người."
Hắn thở dài ra một hơi, lại tươi cười: "Thì ra là thế, không nghĩ tới lúc này đột nhiên xuất hiện nha đầu nghèo khó, lại là uy hiếp của lão Nhị?"
"Vì vậy Điện hạ càng không nên bỏ qua cơ hội này, nha đầu kia… là tâm cơ có thể đại phát một phen."
Hôm sau, thánh chỉ Hoàng thượng sắc phong Chu Tĩnh Dương chính thức chiêu cáo thiên hạ. Từ đó, xem như nàng đường đường chính chính có danh hào của mình, nhưng nàng cũng không vui vẻ, nàng biết rõ hiện giờ hoàng thượng đã quyết cũng đã đặt lễ đính hôn rồi, sau khi ẩn mình làm công chúa, nàng chắc chắn phải gắng sức nhiều hơn làm "nghĩa vụ".
Hoàng Phủ Mông có được đạo ý chỉ này thì chỉ lạnh lùng nở nụ cười: "Lão Hồ Ly."
Sau đó, hắn cũng không nhắc tới chuyện này với nàng, nàng cũng không hỏi lại hắn, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, hơn nữa gần đây hắn luôn bận rộn nhiều việc, thời gian trong phủ càng ngày càng ít, nàng cảm thấy nhàm chán, trở về nhà thăm cha mẹ.
Cha mẹ đối với tình hình gần đây của nàng thật quan tâm, luôn lôi kéo tay của nàng hỏi han ân cần, sợ nàng ở Vương Phủ bị ủy khuất, nàng cũng không dám nói Hoàng thượng có toan tính mang nàng đến ngoại quốc hòa thân, chỉ chịu đựng thống khổ trong lòng, mạnh mẽ giữ vững tinh thần mạnh mẽ cười trấn an cha mẹ.
Thỉnh thoảng có một lần trên đường, nàng gặp Diễm Diễm tỷ, Diễm Diễm tỷ đối với nàng khách khí rất nhiều so với trước đây.
"Mị Mị, gần đây nghe nói ngươi đã là công chúa, thật sự chúc mừng ngươi a! Thế nào cũng không nghĩ ra ngươi sẽ một bước lên trời làm công chúa, từ nay về sau ta phải nhờ ngươi che chở rồi." Tiêu Diễm Diễm cười nịnh nọt.
Chu Tĩnh Dương ôn hòa cười khổ: "Diễm Diễm tỷ, ngươi cũng đừng đem ta trêu chọc. Ngươi cùng Tứ Vương Gia thế nào? Số tiền kia… Sau đó người trả lại hắn sao?"
Nàng liếc mắt: "Nam nhân mà, chính là vô tình như vậy, lúc thích ngươi, hận không thể đem núi vàng núi bạc đến chồng chất trước mặt ngươi, bây giờ vì mình, cũng không chú ý sống chết của ngươi."
"Vậy… Diễm Diễm tỷ… ngươi đem tiền trả lại cho hắn rồi?"
"Đương nhiên phải trả, nếu không Mông vương kia còn không trị tội của ta?" Nàng bất đắc dĩ thở dài: "Mông vương là người trở mặt còn dễ dàng hơn so với lật sách, ngươi đừng thấy bình thường hắn cười hì hì, mặt khác hung hãn, dám mang bả đao gác trên cổ Hoàng đế."
"Nhưng mà… Đó là sự thật sao?" Tuy đã nghe nói qua chuyện này, nhưng đến bây giờ, nàng vẫn không thể tin: "Làm sao có khả năng?"
"Sao lại không có khả năng?" Tiêu Diễm Diễm liếc nàng một cái, "Cho nên bây giờ ngươi đi theo bên cạnh hắn, ta còn thực sự có chút lo lắng thay ngươi."
"Mông vương là người tốt, hắn vẫn chăm sóc cho ta…"
"Chỉ mong hắn không có ý xấu với ngươi." Nàng đánh giá Tĩnh Dương, không khỏi cười nói: "Nhưng mà bây giờ ngươi là một bộ đứa nhóc, Mông vương dù không có ánh mắt thế nào, cũng không nên có ý xấu với ngươi mới phải."
Chu Tĩnh Dương bị nàng nói vậy lập tức ảo não, cúi đầu nói thầm "Ta cũng vậy không có kém như vậy nha."
"Ít nhất ngươi so với Lưu gia tiểu thư người ta, không có ưu điểm đáng nói, Hoàng Phủ Mông thấy hai người các ngươi đứng cùng một chỗ, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?"
Đối với Chu Tĩnh Dương lời của Tiêu Diễm Diễm thực đả kích, mấy ngày nay, ngọn lửa tình yêu nho nhỏ đã nảy nầm trong lòng nàng, bị dập tắt mạnh mẽ.
Đúng vậy, nàng là con nhóc không có dung mạo, không tài lại không có gia thế, rốt cuộc còn hy vọng chuyện xa vời gì?
Lúc đi ngang qua Lưu phủ, vừa mới thấy Lưu Thu Hoằng và Hoàng Phủ Mông từ bên ngoài cùng bước vào cửa Lưu phủ, Lưu Thu Hoằng thấy nàng từ xa, lập tức tới mời đến: "Tĩnh Dương, sao lại đi dạo bên ngoài một mình?"
"Có chút nhàm chán… đi khắp nơi một chút, cũng trở về nhà thăm cha mẹ." Nàng không biết sao có điểm chột dạ, né tránh ánh mắt Thu Hoằng tỷ.
Hoàng Phủ Mông cũng đã đi tới, quen thuộc tìm thấy khối thịt trên mặt nàng nhéo một cái: "Tiểu hài tử biết cái gì gọi là nhàm chán? Đọc kỹ vài cuốn sách trong phủ, hiểu biết một chút chữ không phải tốt hơn sao?"
"Oh." Chu Tĩnh Dương đơn giản trả lời muốn rời đi.
"Đừng vội đi, đã đến Lưu gia, cùng ăn bữa cơm đi." Hắn cười giữ chặt nàng.
"Ta không đói bụng, ăn ở nhà rồi." Nàng giãy giãy, lại không tránh được.
"Ăn rồi hãy theo bồi ta ăn, lát nữa lại cùng ta về phủ, một cô nương đi dạo trên đường, gặp phải kẻ háo sắc làm sao bây giờ?" Hoàng Phủ Mông cũng không quan tâm nàng có đồng ý hay không, liền lôi kéo nàng vào trong.
Chu Tĩnh Dương mặt mày ủ dột ngẩn người nhìn một bàn thức ăn ngon, Hoàng Phủ Mông cùng Lưu Thu Hoằng ngồi ở đối diện nói gì đó, nàng cũng không nghe thấy.
Một lát sau, Lưu Thu Hoằng phát giác thần sắc nàng khác lạ, buông bát đũa hỏi: "Tĩnh Dương, ngươi có tâm sự?"
"Không có… thực ra… có chút mệt mỏi." Nàng không ngẩng đầu, lại nhìn thấy trong chén trước mắt có một miếng thịt bị người gắp để vào, trong lòng căng thẳng.
"Tám phần là đói bụng rồi, ăn một chút gì sẽ lên tinh thần. Thu Hoằng, đậu phụ cao là món ngon nhất ở nhà ngươi phải không? Gọi phòng bếp lấy một phần." Thanh âm Hoàng Phủ Mông vui cười vang lên.
Chẳng trách Lưu Thu Hoằng trợn mắt: "Ngươi nói muốn ăn liền có để ăn sao, cũng phải xem phòng bếp có làm hay không chứ?"
"Không có thì bây giờ làm cũng được mà." Hắn đẩy nàng: "Nhanh đi nhanh đi."
Nàng cười như không cười hỏi: "Là ngươi muốn ăn, hay là Tĩnh Dương muốn hả?"
"Ta có ăn, chẳng phải tiểu Mị cũng có ăn? Phân biệt ta nàng làm cái gì!" Hoàng Phủ Mông nháy mắt mấy cái cười với Chu Tĩnh Dương: "Có phải không, tiểu Mị?"
Lưu Thu Hoằng cười: "Hai người các ngươi thật đúng là tuy hai mà một, được, ta đây phải gọi người phân phó phòng bếp."
Chu Tĩnh Dương nhíu chặt lông mày: "Ta… bụng ta có chút đau, ta có thể về trước không?"
"Đau bụng?" Hoàng Phủ Mông cũng để đũa xuống: "Tìm đại phu bắt mạch cho ngươi."
"Không… ta… ta chỉ đau bụng."
Nàng cúi đầu lúng túng nói nhỏ, Lưu Thu Hoằng lập tức hiểu được, đi đến bên người nàng, kéo nàng nhỏ giọng nói: "Có muốn ta dẫn ngươi đi đổi lại quần áo hay không?"
"Không cần…"
"Uống chén nước đường đỏ ?"
"… Được."
Lưu Thu Hoằng nói với Hoàng Phủ Mông: "Ngươi ngồi ở đây, ta mang nàng ra phía sau nghỉ ngơi một chút."
"Có chuyện gì lại muốn tránh ta?" Hắn vẫn không hiểu.
"Bí mật của nữ nhân, ngươi ít hỏi chút." Nàng cười dẫn Chu Tĩnh Dương đi đến phòng ngủ. "Có gì bất tiện cứ nói cho ta biết, nơi này của ta có quần áo có thể cho ngươi đổi. Lục Kiều, đi lấy một chén nước đường đỏ."
Chu Tĩnh Dương nhìn nàng vì mình bận trước bận sau, cảm động trong lòng: "Thu Hoằng tỷ, ngươi thật là một người tốt."
"Đừng khách khí với ta, trong nội tâm của ta xem ngươi như muội muội."
Ngồi đối mặt với nhau, ánh mắt ôn nhu của Lưu Thu Hoằng dừng trên người nàng, làm nàng càng thêm bất an.
"Tĩnh Dương, ta hỏi ngươi một câu." Lời nàng có chút chần chừ.
"Nói cái gì?" Trong lòng căng thẳng.
Nàng nghĩ nghĩ, lại cười lắc đầu: "Thôi, không hỏi, hỏi cũng không còn ý tứ gì, ta đi giúp ngươi nhìn xem nước đường đỏ xong chưa."
Qủa nhiên Lưu Thu Hoằng chăm sóc cẩn thận, không chỉ giúp Chu Tĩnh Dương chuẩn bị nước đường đỏ, còn gọi người trong nhà chuẩn bị một chiếc xe ngựa, để nàng cùng Hoàng Phủ Mông trực tiếp ngồi xe ngựa trở về.
Chu Tĩnh Dương lên xe ngồi trước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn và Lưu Thu Hoằng đứng đối diện nhau, sát đầu nói nhỏ, mặt trời chiều ngã về tây, một đôi bóng dáng này chiếu vào mắt của nàng, không biết tại sao đột nhiên mắt trở nên mỏi. Khóe mắt sưng lên, như là muốn rơi lệ, nàng vội vàng tránh đi tâm điểm chói mắt đó, nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ ngẩn người.
"Hôm nay tiểu Mị càng tỏ ra khôn khéo." Hoàng Phủ Mông cười cũng vào trong ngồi: "Đều nói cô nương mười tám là một đóa hoa, tiểu Mị cũng sắp mười tám rồi? Muốn thành đóa hoa rồi, có phải là xuân tâm xao động hay không?"
Bả vai nàng run lên, thanh âm buồn bực nói: "Không có."
"Bụng còn đau không?" Hắn quan tâm hỏi: "Có phải là bị bệnh? Nhìn sắc mặt ngươi vẫn không tốt." Hắn gần sát chút nữa, đưa thay sờ sờ trán của nàng: "Sao trán lại lạnh như vậy?" Hắn kinh ngạc.
Tránh tay của hắn, nàng có chút không kiên nhẫn nói: "Ta không sao mà, có thể là ăn xấu bụng."
Hoàng Phủ Mông cười nói: "Cũng chưa thấy ngươi ăn cái gì nha, là cha nương ngươi làm cái gì ngon, cho nên vụng trộm lén ta đi ăn?"
Chu Tĩnh Dương lặng im một lát, sau đó chậm rãi nói: "Mông vương..."
"Ừ."
"Cám ơn ngươi."
"Ừ?"
Nàng lấy hết dũng khí nói tiếp: "Cám ơn ngươi vẫn chăm sóc ta như vậy, cứu ta từ chỗ thanh lâu kia, để ta làm việc ở Vương Phủ, bây giờ lại giúp ta dành danh hiệu công chúa, tổ tiên của chúng ta mấy đời đều là nhà nghèo khổ, bây giờ cho tới suốt đời sau nữa cũng không có công chúa nào."
Dựa lưng vào cửa xe cười, một tay hắn kéo cổ của nàng qua, hướng mũi thanh tú của nàng quát nhẹ: "Đây coi là cái gì, ngươi không cần suốt ngày sáng đêm luôn nhớ kỹ cảm ơn ta, chỉ cần bình thường ngươi nói nhiều lời chút, không cần phải luôn kiềm nén khó hiểu, làm ta thấy sốt ruột là tốt rồi."
"Từ nay về sau… Nhất định sẽ không lại phiền toái ngài." Nàng sâu kín thở dài.
Hoàng Phủ Mông có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại, không động tâm trả lời: "Chuyện say này ai nói chính xác được, tuổi ngươi còn nhỏ, không biết trên đời này có thật nhiều phiền toái, chuyện gặp phải, lại có bao nhiêu?"
Chu Tĩnh Dương nhắm mắt lại, dựa vào vai của hắn, ở trong không gian thu hẹp này hô hấp từng hơi thở khẽ lên khẽ xuống hoà nhau của hắn. Nàng tham luyến vụng trộm hít vào, bởi vì thời gian đã không nhiều lắm…
Ngày hôm sau, thừa dịp Hoàng Phủ Mông tới Binh bộ làm việc, Chu Tĩnh Dương một thân một mình vào cung, vừa thấy Hoàng Thượng, nàng trực tiếp quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, ta nguyện ý tiếp nhận an bài của người."
Hoàng Phủ Bác cao cao tại thượng nhìn nàng, khóe mắt hiện ra nếp nhăn trên mặt mỉm cười hài lòng: "Trẫm không nhìn lầm, ngươi quả nhiên là một đứa bé hiểu chuyện. Người Tây nhạc muốn ba ngày sau khởi hành về nước, trẫm nghĩ, ngươi có thể cùng đi với đám bọn hắn, tới đó sớm một chút, cũng có thể sớm hiểu rõ đối phương, ngươi thấy thế nào?"
"Tĩnh Dương tùy ý bệ hạ an bài."
"Đứa trẻ ngoan, vậy ngươi đi về trước đi, trẫm sẽ sai người chuẩn bị tốt đồ cưới của ngươi. Ngươi yên tâm, cha mẹ của ngươi, trẫm sẽ an bài người chiếu cố thật tốt, tuyệt sẽ không bạc đãi."
"Tĩnh Dương tạ ơn." Nàng ngây người nghe, thẫn thờ tạ ơn, rồi cáo lui, rời đi hoàng cung.
Hoàng Phủ Mông chỉ ở Binh bộ dạo qua một vòng liền đi tới Lại bộ, nơi này có không ít bộ hạ cũ của hắn, nhìn thấy hắn, lập tức câm như hến, ngay cả thanh âm cũng không hé ra ngoài.
"Các vị đại nhân đều vội sao? Chớ khẩn trương, ta chỉ tới thăm hỏi mọi người một chút, năm đó lúc ta còn trông nom Lại bộ, cũng không để cho các ngươi vui vẻ bao nhiêu, bây giờ Thái tử coi quản, ta lại rất nhớ các vị đại nhân, ngày thường lúc thượng triều không rảnh cùng các vị nói chuyện phiếm, hôm nay coi như là lão bằng hữu nói chuyện phiếm đi! Đổng đại nhân, sao ngài lại đứng phía sau? Nghe nói gần đây ngài thực rất bận rộn, cũng đã đi tới phủ của mấy vị đại nhân rồi?"
Lần này Đổng Nguyên chuyên phụ trách điều tra những khoảng tiền sai sót của hoàng tử cùng triều thần, hắn biết rõ Thái tử lệnh chính mình tra những sự tình này, là muốn nói phải làm khó Mông vương, nhưng hắn thân là thần tử, chỉ có thể kiên trì tiếp nhận chuyện xui xẻo này, hôm nay thấy Mông vương tới cửa thăm hỏi, từ lúc đầu hắn đã lẩn rất xa, kết quả vẫn bị Mông vương chỉ điểm đi ra, đành phải cười khổ bước ra: "Mông vương, hạ quan là phụng mệnh làm việc, xin người… thông cảm hạ quan khó xử."
"Đúng vậy đúng vậy, hôm nay Thái tử mới là chủ tử chân chính của ngươi, hẳn ngươi sớm đã quên, ban đầu là ai đem ngươi đề bạt đến Lại bộ". Hoàng Phủ Mông cười lạnh nhẹ gật đầu: "Quên mất nguồn gốc, cái này mà đại nhân cũng không hiểu sao? Nếu không phải ta tiến cử ngươi, bây giờ Đổng Nguyên ngươi còn đang làm Huyện lệnh nho nhỏ ở Linh Nham huyện!"
Bị hắn nói tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Đổng Nguyên liền vội vàng cuối người nói: "Vương gia giáo huấn rất đúng, nhưng mà chuyện Thái tử phân công hạ quan không dám không làm…" Hắn dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được thì thầm nhỏ giọng nói: "Hơn nữa trước đó không phải hạ quan đã đến Lưu đại nhân cùng tứ Hoàng Tử thông báo rồi…"
"Hừ, nếu không có như thế, ngươi nghĩ rằng hôm nay ta và ngươi vẫn còn có thể nhàn hạ thoải mái nói chuyện sao?" Hoàng Phủ Mông liếc hắn một cái, sau đó nhìn thấy trên bàn chồng chất văn kiện như núi, sổ sách, bước thẳng tới mở ra: "Các vị đại nhân khổ cực như vậy, ta cũng không muốn quấy rầy, nếu có chuyện gì cần Hoàng Phủ Mông ta phối hợp điều tra hoặc trả lời thắc mắc, thỉnh cứ mở miệng, cửa chính Mông vương phủ của ta tùy thời rộng mở cho các vị."
Hắn rời khỏi Lại bộ, đúng lúc nhìn thấy Lưu Thu Hoằng vội vã xuống xe ngựa.
Vừa thấy hắn, nàng liền vội vàng hỏi: "Ngươi vẫn còn ở Lại bộ sao?"
"Ngươi tìm ta?" Hoàng Phủ Mông khó hiểu, "Nếu như là vì chuyện của cha ngươi, không cần lo lắng…"
"Không phải cha ta, là Tĩnh Dương." Nàng thấy bộ dạng hắn an nhàn như vậy, đã biết hắn còn chưa nghe được tin động trời đó: "Ta mới từ nội cung đi ra, nghe nói Hoàng thượng đã quyết định để Tĩnh Dương chính thức lấy thân phận công chúa hòa thân, ba ngày sau cùng sứ thần Tây Nhạc về Tây Nhạc rồi!"
Thân thể Hoàng Phủ Mông trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, đầu ngón tay lạnh buốt như ngọc thạch, hắn mím chặt môi, ở mi tâm ẩn dấu một tia u ám, tung người mấy bước, thật nhanh lên ngựa của mình.
Lưu Thu Hoằng một phát bắt được dây cương: "Ta đã biết rõ ngươi sẽ xúc động, cho nên đặc biệt đến ngăn ngươi lại. Nếu ngươi hiểu rõ, đây là bệ hạ an bài, ngươi không có quyền cùng bệ hạ tranh biện chuyện này, nghe nói là chính Tĩnh Dương yêu cầu bệ hạ, ngươi muốn cùng Tĩnh Dương nói chuyện trước hay không?"
"Tiểu Mị biết cái gì! Nàng chẳng qua là một đứa trẻ nhẫn nhục chịu đựng, ngươi còn không biết phụ hoàng là người thế nào sao? Lúc muốn bức người khác làm việc, tất nhiên sẽ có các loại áp chế lấy cớ, tiểu Mị nhát gan như vậy, tất nhiên phụ hoàng nói vài câu đã bị hù dọa rồi, nói không chừng phụ hoàng đã từng mang cha mẹ của nàng ra uy hiếp, tiểu Mị dám không đồng ý sao?" Hoàng Phủ Mông nhíu chặt lông mày: "Buông tay, ta muốn vào cung cùng phụ hoàng nói một chút, ngươi yên tâm, hôm nay ta không mang đao."
"Không được, hôm nay nếu ta buông tay, ngươi tất nhiên sẽ gặp đại họa, đến lúc đó người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, “đại sự” trong lòng ngươi làm sao đạt thành? Ngươi suy nghĩ một chút, lúc trước vì sao Hoàng thượng sảng khoái mà đáp ứng nhận Tĩnh Dương làm nghĩa nữ như vậy, chẳng lẽ vẻn vẹn là vì để ngươi vui vẻ sao?"
"Hắn có thể là lão hồ li, nhưng mà hắn không thể luôn mưu tính trên đầu ta."
"Hắn là phụ hoàng của ngươi, nếu là tính toán, tất nhiên phải ra tay từ ngươi trước."
Lưu Thu Hoằng nói mấy câu, làm cho tâm Hoàng Phủ Mông vốn đã đầy ngập lửa giận đột nhiên tỉnh táo lại, hắn ngồi trên lưng ngựa lặng yên suy nghĩ kỹ một hồi, sau đó buông lỏng dây cương ra: "Được, ta không đi tìm phụ hoàng, nhưng chuyện này, ta phải tìm một cái công bình cho tiểu Mị, nàng không thể hy sinh vô ích vì Hoàng Phủ Gia Đông Nhạc!"
"Ngươi làm sao tìm công bình cho nàng?" Nàng ôn nhu hỏi, "Vạn nhất phụ hoàng ngươi nói, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ngươi phải phản bác như thế nào? Tĩnh Dương thật đã đến tuổi lập gia đình, đến Tây Nhạc làm Vương Phi, lấy thân phận trước đây của nàng ra xem, chính là vinh quang to lớn, cha mẹ của nàng chưa chắc sẽ không mừng rỡ phát cuồng."
Hoàng Phủ Mông nổi giận: "Thu Hoằng, đây là lời nói thật lòng của ngươi, hay là ngươi nghĩ thay phụ hoàng mà nói?"
"Bất luận là lời của ta… hay là lời Hoàng thượng… lời này có gì sai sao?" Lưu Thu Hoằng nhìn lên hắn: "Ngươi sợ lời này đả thương Tĩnh Dương, hay là đả thương ngươi?"
Hắn khẽ giật mình: "Có ý tứ gì?"
Ánh mắt nàng lập loè: "Trong lòng ngươi đối với nàng… thật sự chỉ là tình cảm huynh trưởng sao?"
Hoàng Phủ Mông lại nhíu chặt mi tâm: "Nói tiếp, ngươi muốn nói cái gì nói hết ra đi."
Lưu Thu Hoằng thở dài: "Ngươi vì nàng tranh đoạt quá nhiều, lấy giao tình của ngươi cùng nàng, ngươi không nên vì nàng tranh nhiều như vậy. Ngươi nhớ lại trước đây, từ nhỏ đến lớn, ngươi có vì ai mà để bụng như vậy? Ta rất sợ ngươi quan tâm yêu thương nàng sẽ hại chính ngươi, cũng hại nàng! Trong mắt người có dã tâm, sẽ coi nàng là nhược điểm của ngươi mà lợi dụng, đối với nàng, phải tiếp nhận những quan tâm yêu thương thật tình của ngươi như vậy, nàng đối với ngươi… Phảng phất đã thầm sinh tình cảm chân thành rồi, mà ngươi, có thể cho nàng cái nàng muốn sao?"
Im lặng nhìn trời, trầm tư thật lâu, sau đó hắn cúi đầu xuống nhìn nàng: "Thu Hoằng, ngươi vẫn luôn là người ta tin cậy nhất, nói ngươi là hồng nhan tri kỷ, tuyệt không nói quá."
Nàng cười khổ nói: "Đa tạ ngươi ca ngợi ta."
"Ngươi rất có khả năng hiểu thấu lòng ta, trước mặt ngươi từ trước đến nay ta không có bí mật."
Ánh mắt sâu xa của Hoàng Phủ Mông làm cho nàng đột nhiên có chút lo sợ nghi hoặc, bật thốt lên: "Mông, ngươi cũng không phải là muốn… Ngươi nhất định phải hiểu rõ ràng…"
"Ta không phải là người xúc động, trước khi làm việc tất nhiên ta sẽ nghĩ kĩ rồi mới làm, điểm này ngươi không cần lo lắng cho ta, đối với tiểu Mị, chuyện của nàng ta đã quản, thì nhất định sẽ trông nom tới cùng, về phần ta có thể cho nàng cái gì, một ngày nào đó, ngươi và nàng đều sẽ biết rõ. Nhưng mà, ta muốn cảm ơn ngươi, bởi vì ngươi đã giải đáp một vấn đề mà tới nay ta không có để tâm, hôm nay, cuối cùng xem như ta đã thấu hiểu rõ ràng."
Hắn đột nhiên nở nụ cười sáng lạn với Lưu Thu Hoằng, nụ cười này trong sáng mà hồn nhiên, chút khí phách cũng không có, tựa như đứa bé đơn thuần, khiến cho sóng mắt nàng mềm mại, đáy lòng, lại nhẹ nhàng gợn lên một mùa thu mát mẻ.
Nhưng từ phụ hoàng cũng hỏi không ra chuyện gì, nôn nóng tra hỏi, phụ hoàng chỉ nhàn nhạt trả lời: "Không liên quan tới ngươi, yên tâm, trẫm đã nhận nghĩa nữ này, đương nhiên sẽ muốn tốt cho nàng."
Nếu là vì tốt cho nàng, vì sao tinh thần tiểu Mị có vẻ sa sút như vậy? Hoàng Phủ Mông không tin, thừa dịp không có người chú ý, hắn vụng trộm mang nàng rời khỏi Dưỡng Tâm Cung.
"Nhị Vương gia, nhanh như vậy đã rời đi sao?" Thái giám liên tục không ngừng đưa tiễn ở cửa ra vào.
"Giúp ta chuyển lời tới Thu Hoằng, nói ta đi trước một bước." Hắn kéo Chu Tĩnh Dương lên xe ngựa, vội vàng thúc giục: "Hồi phủ đi." Xe ngựa vừa động, hắn nhìn nàng ngồi ở đối diện: "Được rồi, tiểu Mị, hiện tại không có người khác, nhanh nói cho ta biết, vừa rồi phụ hoàng nói cái gì với ngươi?"
Lúc này nàng mới chậm rãi nâng mi mắt, sâu kín liếc hắn một cái, cái nhìn này làm Hoàng Phủ Mông thấy sợ hãi trong lòng, bởi vì ánh mắt kia tràn đầy u oán.
"Ngươi… muốn ta làm nghĩa muội… là vì… lợi dụng ta sao?"
Đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, cả cơ thể hướng về phía trước, tới gần người của nàng: "Ngươi nói cái gì? Ai khiến ngươi nghĩ như vậy?"
Chu Tĩnh Dương nhìn hắn, không có né tránh, chỉ là cắn răng nói: "Ta tin tưởng ngươi không phải người xấu, nhưng mà… vì sao quân dương tai mão độc gia (câu này ta cũng không tìm dc nghĩa cụ thể, nhưng theo như ví dụ ta search google thì có thể hiểu như chuyện nhà ai nấy lo...) muốn ta gánh vác trách nhiệm lớn như vậy? Ngươi cũng biết, trong nhà của ta còn có cha mẹ…" Mi của nàng chớp chớp, nước mắt nhịn đã lâu rốt cục rơi xuống.
Hoàng Phủ Mông vừa nhìn thấy nước mắt của nàng, không biết sao, đáy lòng đau xót, đưa tay lau đi nước mắt, rồi đột nhiên nàng kéo vào trong ngực: "Phụ hoàng nói gì với ngươi? Hắn muốn ngươi làm chuyện gì sao?"
"Hắn muốn gả ta cho Vương gia Tây Nhạc gì đó." Bị Hoàng Phủ Mông ôm chặt trong ngực, tất cả sợ hãi cùng phẫn uất vừa rồi của nàng đều tán đi như kỳ tích, nghe nhịp tim của hắn đập, cảm thấy sức mạnh to lớn từ nơi nào truyền tới, trong lòng bình thản hơn rất nhiều.
Nhíu nhíu mi, Hoàng Phủ Mông trầm mặc một lúc lâu, cười lạnh ra tiếng: "Đây không phải là chủ ý của Thái tử nghĩ ra sao?" Hắn lên giọng hướng ngoài xe gọi: "Đi Đông cung!"
Nàng cuống quít tránh khỏi ngực của hắn: "Ngươi tìm Thái tử làm gì?"
"Hắn muốn đả kích người của ta, dĩ nhiên ta phải tranh luận với hắn."
"Nhưng mà…"
Chu Tĩnh Dương còn muốn lên tiếng, hắn đã đè tay của nàng lại: "Chuyện này không cần ngươi ra mặt, đến nơi đó, ngươi cũng không cần nói, xem ta làm gì cho ngươi hả giận."
"Nhưng mà… ngươi và Thái tử huyên náo… Hoàng thượng sẽ tức giận."
Hoàng Phủ Mông cười: "Huyên náo, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ huyên náo với hắn sao?"
"Vậy…" Nàng có chút khó hiểu.
"Đứa nhỏ này." Hắn bắt đầu trêu chọc nàng, hướng trán của nàng đánh nhẹ một cái: "Ngươi ngốc như vậy, làm sao sống được tới bây giờ? Lại có thể không bị người lừa gạt bán đi sao?"
Nàng vuốt vuốt trán, ngập ngừng nói: "Không có người muốn bán ta."
"Chẳng phải hiện tại đã có rồi?" Hoàng Phủ Mông cười, nét cười có chút lạnh lẽo.
Thái tử bận rộn một đêm, thật vất vả mới tiễn sứ thần Tây Nhạc rời đi, đang muốn nghỉ ngơi tốt một chút, thái giám canh giữ lại khẩn trương tiến đến nói Mông vương tới đây.
Hắn cả kinh, đang muốn tìm cớ cự tuyệt, Hoàng Phủ Mông cũng đã tự mình đi vào trong điện.
"Đã đến phủ của đại ca, cần gì phiền toái như vậy, nói là truyền đạt, lại để ta chờ cả buổi ở cửa, chẳng lẽ đại ca còn cất giấu bí mật gì không thể cho ai biết hay sao?"
Hoàng Phủ Thiện vội nở nụ cười nghênh tiếp: "Nhị đệ, đêm nay không phải mừng thọ mẫu hậu sao? Sao lại chạy đến nơi này vậy?"
"Đúng là đang mừng thọ mẫu hậu, cho nên ta mới đến nhìn xem, sao đại ca dám không tham dự gia yến?" Hắn ôm cả bờ vai Chu Tĩnh Dương, khóe môi nhếch lên ý cười.
"Ngươi biết công sự của Đại ca bận rộn, Mi Lâm Đại công chúa Tây Nhạc đến, dày vò ta đến muốn ngã ngửa, một ngày thật vất vả mới bận rộn mới có thể rảnh rỗi thở một ngụm, kết quả ngươi lại tới nữa."
Hoàng Phủ Mông nhíu mi: "Đại ca là nói ta không được tới sao?"
"Không dám, ngươi là khách quý, ngày thường ta cầu còn không được, nào dám ghét bỏ!" Hoàng Phủ Thiện đã gọi người đổi trà mới, mời hai người ngồi xuống.
Hắn bắt chéo chân, vừa uống trà, vừa thờ ơ nói: "Nghe nói lần này Mi Lâm công chúa tới, còn có chuyện đại sự phải làm?" Nói tới chỗ này liền dừng lại, không hỏi tiếp nữa.
Hoàng Phủ Thiện đành phải nói tiếp: "Đúng, nàng đã là nữ vương rồi, chính mình còn chưa có hoàng phu, không biết vì sao, lại đến cầu thân cho đệ đệ của nàng trước."
"Đối phương nhìn trúng ai, Ngũ muội hay Thất muội?"
Hắn do dự trả lời: "Cái này… vẫn chưa xác định, thật ra đối phương cũng không đặc biệt muốn chọn người nào, chuyện lớn như vậy, đương nhiên cần phụ hoàng mẫu hậu quyết định rồi."
"Loại chuyện hòa thân này, qua nhiều triều đại, chưa từng nghe đến có bao nhiêu ví dụ tốt, thà là chúng ta nương tựa vào nhau còn hơn để muội muội bị đưa đến nước khác chịu tội, chúng ta làm huynh trưởng tốt hơn nên tự mình gắng sức, Đại ca, ngươi nói có phải hay không?"
Đạo lý Nhị đệ nói thật rõ ràng, đương nhiên hắn phải gật đầu liên tục.
"Nhưng đáng sợ nhất chính là, muội muội cũng đưa đi, lúc đó các ca ca lại thủ túc tương tàn, một quốc gia tốt, không đợi người ngoài đánh, đã tự chặt tay chân, mới thật bị thiên hạ chê cười." Hoàng Phủ Mông vừa nhấp một ngụm trà, đột nhiên thay đổi đề tài: "Hương vị trà thật ngon, không giống trà trồng ở nước ta, đại ca lấy ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Hoàng Phủ Thiện xấu hổ: "Là hôm qua Phụ hoàng thưởng cho ta, nói là mua được từ Xích Tiêu quốc."
"Phụ hoàng chính là thiên vị ngươi, trà ngon như thế cũng không thưởng cho ta? Ngày mai ta sẽ náo loạn với phụ hoàng."
Hắn vội vàng nói: "Ngày hôm qua ta ở ngự thư phòng của phụ hoàng cùng phụ hoàng bàn chuyện, chẳng qua là hắn thuận tay thưởng cho ta, nếu ngươi thích, phủ của ta còn ba lạng, gọi người gói kỹ mang qua cho ngươi."
"Vẫn là Đại ca thương ta." Hoàng Phủ Mông cười chắp tay: "Vậy tiểu đệ đa tạ." Hắn quay đầu lại đẩy Chu Tĩnh Dương một cái: "Tiểu Mị, còn không tạ ơn Thái tử Đại ca?"
Bởi vì nàng "phụng mệnh" không lên tiếng, cho nên vẫn im lặng đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên bị hắn nhắc tới, theo bản năng đáp lại một tiếng: "Tạ ơn Thái tử… Đại ca."
Da mặt Hoàng Phủ Thiện co quắp: "Nhị đệ, loại chuyện nhỏ nhặt này ngươi còn phiền đến những người khác làm cái gì?"
"Hiện tại tiểu Mị ở trong phủ của ta, chính là người nhà của ta, trà này mang về cũng là cho nàng uống, nàng đương nhiên cũng phải tạ ơn ngươi." Hoàng Phủ Mông lại giật mình dường như nhớ tới chuyện gì: "Đúng rồi, Đại ca, đã quên nói với ngươi, thích khách lần trước người của ta đã tra ra chút manh mối rồi, nói là Hắc Nha Môn gì đó, Đại ca có nghe qua tên này chưa?"
Sắc mặt hắn khẽ biến: "Ta chưa bao giờ tiếp xúc với người giang hồ, phụ hoàng cũng nghiêm cấm con cháu hoàng thất chúng ta kết giao với những người này, ngươi quên rồi sao?"
"Đương nhiên sẽ không quên, chỉ sợ người khác không nhớ rõ." Hoàng Phủ Mông mỉm cười đáp lại: "Qua ít ngày ta phải đi bảy đài rồi, chuyện này tốt nhất nên giải quyết trước khi ta đi thì tốt hơn, tránh cho ta không nỡ rời đi. Tiểu Mị, đến lúc đó ngươi theo ta đi bảy đài ở một thời gian, phong cảnh tại bảy đài đó khá đẹp."
"Vâng." Nàng rất nghe lời đáp.
"Sắc trời đã không còn sớm rồi, ta cũng nên trở về phủ, có thể Đại ca còn phải gặp người nào nữa, ta sẽ không quấy rầy." Nói xong, hắn ngượng ngượng nghịu nghịu kéo Chu Tĩnh Dương bước đi.
Hoàng Phủ Thiện một bụng tức, sau khi mang khuôn mặt tươi cười đưa bọn họ ra cửa, lập tức gọi tổng quản thái giám Đông cung tới: "Đi đi gọi người ở Lễ bộ tới cho ta… Không! Gọi riêng Phác Thịnh Trí tới gặp ta! Sự tình lo liệu thế nào? Nói hay lắm không liên quan đến đến ta, vì sao lão Nhị lại chạy đến nơi này lời nói khách sáo?"
"Thái tử điện hạ, ngài trước bớt giận, Mông vương đến đây hình như không chỉ là vì chuyện thích khách."
Tổng quản là một vị lão thái giám theo ở bên cạnh thái tử từ khi còn nhỏ, hắn đối thái tử phi thường trung thành, cũng rất có mưu trí, mặc dù thời điểm này hắn không có tư cách nói xen vào, nhưng cũng thờ ơ lạnh nhạt nửa ngày.
"Chẳng lẽ Điện hạ không phát hiện, bây giờ Mông vương đặc biệt để ý một người sao?"
"Ai?" Hoàng Phủ Thiện tức giận hỏi ngược lại.
"Là một nha hoàn." Ánh mắt lão thái giám hạ xuống, sắc mặt có vẻ âm u, chán nản: "Hiện giờ Mông vương đi tới đâu cũng mang nàng theo, lần này tới hình như là có liên quan tới nha đầu kia."
"Không phải là cho túi lá trà mà nàng muốn sao?"
"Không chỉ có lá trà, đầu tiên là Mông vương hỏi việc hòa thân, điện hạ… Chẳng lẽ người không nghĩ tới sao? Hoàng thượng vội vàng nhận nàng làm nghĩa nữ, vừa rồi Lễ bộ còn tâu với hoàng thượng muốn đem nàng phong làm công chúa, chẳng lẽ đây chỉ là vì nàng đã cứu mạng Mông vương, khiến Mông vương vui vẻ?"
Hoàng Phủ Thiện vừa nghe, hai mắt sáng lên: "Chẳng lẽ phụ hoàng dụng ý muốn…"
"Suy nghĩ của Hoàng thượng so với chúng ta thật sâu, nhất định là Mông vương đã nhận ra chuyện gì, nên đặc biệt đến nhắc nhở điện hạ, nhưng mà Mông vương không nghĩ tới, quyết định cuối cùng của chuyện này chính là Hoàng thượng, không liên quan với người."
Hắn thở dài ra một hơi, lại tươi cười: "Thì ra là thế, không nghĩ tới lúc này đột nhiên xuất hiện nha đầu nghèo khó, lại là uy hiếp của lão Nhị?"
"Vì vậy Điện hạ càng không nên bỏ qua cơ hội này, nha đầu kia… là tâm cơ có thể đại phát một phen."
Hôm sau, thánh chỉ Hoàng thượng sắc phong Chu Tĩnh Dương chính thức chiêu cáo thiên hạ. Từ đó, xem như nàng đường đường chính chính có danh hào của mình, nhưng nàng cũng không vui vẻ, nàng biết rõ hiện giờ hoàng thượng đã quyết cũng đã đặt lễ đính hôn rồi, sau khi ẩn mình làm công chúa, nàng chắc chắn phải gắng sức nhiều hơn làm "nghĩa vụ".
Hoàng Phủ Mông có được đạo ý chỉ này thì chỉ lạnh lùng nở nụ cười: "Lão Hồ Ly."
Sau đó, hắn cũng không nhắc tới chuyện này với nàng, nàng cũng không hỏi lại hắn, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, hơn nữa gần đây hắn luôn bận rộn nhiều việc, thời gian trong phủ càng ngày càng ít, nàng cảm thấy nhàm chán, trở về nhà thăm cha mẹ.
Cha mẹ đối với tình hình gần đây của nàng thật quan tâm, luôn lôi kéo tay của nàng hỏi han ân cần, sợ nàng ở Vương Phủ bị ủy khuất, nàng cũng không dám nói Hoàng thượng có toan tính mang nàng đến ngoại quốc hòa thân, chỉ chịu đựng thống khổ trong lòng, mạnh mẽ giữ vững tinh thần mạnh mẽ cười trấn an cha mẹ.
Thỉnh thoảng có một lần trên đường, nàng gặp Diễm Diễm tỷ, Diễm Diễm tỷ đối với nàng khách khí rất nhiều so với trước đây.
"Mị Mị, gần đây nghe nói ngươi đã là công chúa, thật sự chúc mừng ngươi a! Thế nào cũng không nghĩ ra ngươi sẽ một bước lên trời làm công chúa, từ nay về sau ta phải nhờ ngươi che chở rồi." Tiêu Diễm Diễm cười nịnh nọt.
Chu Tĩnh Dương ôn hòa cười khổ: "Diễm Diễm tỷ, ngươi cũng đừng đem ta trêu chọc. Ngươi cùng Tứ Vương Gia thế nào? Số tiền kia… Sau đó người trả lại hắn sao?"
Nàng liếc mắt: "Nam nhân mà, chính là vô tình như vậy, lúc thích ngươi, hận không thể đem núi vàng núi bạc đến chồng chất trước mặt ngươi, bây giờ vì mình, cũng không chú ý sống chết của ngươi."
"Vậy… Diễm Diễm tỷ… ngươi đem tiền trả lại cho hắn rồi?"
"Đương nhiên phải trả, nếu không Mông vương kia còn không trị tội của ta?" Nàng bất đắc dĩ thở dài: "Mông vương là người trở mặt còn dễ dàng hơn so với lật sách, ngươi đừng thấy bình thường hắn cười hì hì, mặt khác hung hãn, dám mang bả đao gác trên cổ Hoàng đế."
"Nhưng mà… Đó là sự thật sao?" Tuy đã nghe nói qua chuyện này, nhưng đến bây giờ, nàng vẫn không thể tin: "Làm sao có khả năng?"
"Sao lại không có khả năng?" Tiêu Diễm Diễm liếc nàng một cái, "Cho nên bây giờ ngươi đi theo bên cạnh hắn, ta còn thực sự có chút lo lắng thay ngươi."
"Mông vương là người tốt, hắn vẫn chăm sóc cho ta…"
"Chỉ mong hắn không có ý xấu với ngươi." Nàng đánh giá Tĩnh Dương, không khỏi cười nói: "Nhưng mà bây giờ ngươi là một bộ đứa nhóc, Mông vương dù không có ánh mắt thế nào, cũng không nên có ý xấu với ngươi mới phải."
Chu Tĩnh Dương bị nàng nói vậy lập tức ảo não, cúi đầu nói thầm "Ta cũng vậy không có kém như vậy nha."
"Ít nhất ngươi so với Lưu gia tiểu thư người ta, không có ưu điểm đáng nói, Hoàng Phủ Mông thấy hai người các ngươi đứng cùng một chỗ, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?"
Đối với Chu Tĩnh Dương lời của Tiêu Diễm Diễm thực đả kích, mấy ngày nay, ngọn lửa tình yêu nho nhỏ đã nảy nầm trong lòng nàng, bị dập tắt mạnh mẽ.
Đúng vậy, nàng là con nhóc không có dung mạo, không tài lại không có gia thế, rốt cuộc còn hy vọng chuyện xa vời gì?
Lúc đi ngang qua Lưu phủ, vừa mới thấy Lưu Thu Hoằng và Hoàng Phủ Mông từ bên ngoài cùng bước vào cửa Lưu phủ, Lưu Thu Hoằng thấy nàng từ xa, lập tức tới mời đến: "Tĩnh Dương, sao lại đi dạo bên ngoài một mình?"
"Có chút nhàm chán… đi khắp nơi một chút, cũng trở về nhà thăm cha mẹ." Nàng không biết sao có điểm chột dạ, né tránh ánh mắt Thu Hoằng tỷ.
Hoàng Phủ Mông cũng đã đi tới, quen thuộc tìm thấy khối thịt trên mặt nàng nhéo một cái: "Tiểu hài tử biết cái gì gọi là nhàm chán? Đọc kỹ vài cuốn sách trong phủ, hiểu biết một chút chữ không phải tốt hơn sao?"
"Oh." Chu Tĩnh Dương đơn giản trả lời muốn rời đi.
"Đừng vội đi, đã đến Lưu gia, cùng ăn bữa cơm đi." Hắn cười giữ chặt nàng.
"Ta không đói bụng, ăn ở nhà rồi." Nàng giãy giãy, lại không tránh được.
"Ăn rồi hãy theo bồi ta ăn, lát nữa lại cùng ta về phủ, một cô nương đi dạo trên đường, gặp phải kẻ háo sắc làm sao bây giờ?" Hoàng Phủ Mông cũng không quan tâm nàng có đồng ý hay không, liền lôi kéo nàng vào trong.
Chu Tĩnh Dương mặt mày ủ dột ngẩn người nhìn một bàn thức ăn ngon, Hoàng Phủ Mông cùng Lưu Thu Hoằng ngồi ở đối diện nói gì đó, nàng cũng không nghe thấy.
Một lát sau, Lưu Thu Hoằng phát giác thần sắc nàng khác lạ, buông bát đũa hỏi: "Tĩnh Dương, ngươi có tâm sự?"
"Không có… thực ra… có chút mệt mỏi." Nàng không ngẩng đầu, lại nhìn thấy trong chén trước mắt có một miếng thịt bị người gắp để vào, trong lòng căng thẳng.
"Tám phần là đói bụng rồi, ăn một chút gì sẽ lên tinh thần. Thu Hoằng, đậu phụ cao là món ngon nhất ở nhà ngươi phải không? Gọi phòng bếp lấy một phần." Thanh âm Hoàng Phủ Mông vui cười vang lên.
Chẳng trách Lưu Thu Hoằng trợn mắt: "Ngươi nói muốn ăn liền có để ăn sao, cũng phải xem phòng bếp có làm hay không chứ?"
"Không có thì bây giờ làm cũng được mà." Hắn đẩy nàng: "Nhanh đi nhanh đi."
Nàng cười như không cười hỏi: "Là ngươi muốn ăn, hay là Tĩnh Dương muốn hả?"
"Ta có ăn, chẳng phải tiểu Mị cũng có ăn? Phân biệt ta nàng làm cái gì!" Hoàng Phủ Mông nháy mắt mấy cái cười với Chu Tĩnh Dương: "Có phải không, tiểu Mị?"
Lưu Thu Hoằng cười: "Hai người các ngươi thật đúng là tuy hai mà một, được, ta đây phải gọi người phân phó phòng bếp."
Chu Tĩnh Dương nhíu chặt lông mày: "Ta… bụng ta có chút đau, ta có thể về trước không?"
"Đau bụng?" Hoàng Phủ Mông cũng để đũa xuống: "Tìm đại phu bắt mạch cho ngươi."
"Không… ta… ta chỉ đau bụng."
Nàng cúi đầu lúng túng nói nhỏ, Lưu Thu Hoằng lập tức hiểu được, đi đến bên người nàng, kéo nàng nhỏ giọng nói: "Có muốn ta dẫn ngươi đi đổi lại quần áo hay không?"
"Không cần…"
"Uống chén nước đường đỏ ?"
"… Được."
Lưu Thu Hoằng nói với Hoàng Phủ Mông: "Ngươi ngồi ở đây, ta mang nàng ra phía sau nghỉ ngơi một chút."
"Có chuyện gì lại muốn tránh ta?" Hắn vẫn không hiểu.
"Bí mật của nữ nhân, ngươi ít hỏi chút." Nàng cười dẫn Chu Tĩnh Dương đi đến phòng ngủ. "Có gì bất tiện cứ nói cho ta biết, nơi này của ta có quần áo có thể cho ngươi đổi. Lục Kiều, đi lấy một chén nước đường đỏ."
Chu Tĩnh Dương nhìn nàng vì mình bận trước bận sau, cảm động trong lòng: "Thu Hoằng tỷ, ngươi thật là một người tốt."
"Đừng khách khí với ta, trong nội tâm của ta xem ngươi như muội muội."
Ngồi đối mặt với nhau, ánh mắt ôn nhu của Lưu Thu Hoằng dừng trên người nàng, làm nàng càng thêm bất an.
"Tĩnh Dương, ta hỏi ngươi một câu." Lời nàng có chút chần chừ.
"Nói cái gì?" Trong lòng căng thẳng.
Nàng nghĩ nghĩ, lại cười lắc đầu: "Thôi, không hỏi, hỏi cũng không còn ý tứ gì, ta đi giúp ngươi nhìn xem nước đường đỏ xong chưa."
Qủa nhiên Lưu Thu Hoằng chăm sóc cẩn thận, không chỉ giúp Chu Tĩnh Dương chuẩn bị nước đường đỏ, còn gọi người trong nhà chuẩn bị một chiếc xe ngựa, để nàng cùng Hoàng Phủ Mông trực tiếp ngồi xe ngựa trở về.
Chu Tĩnh Dương lên xe ngồi trước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn và Lưu Thu Hoằng đứng đối diện nhau, sát đầu nói nhỏ, mặt trời chiều ngã về tây, một đôi bóng dáng này chiếu vào mắt của nàng, không biết tại sao đột nhiên mắt trở nên mỏi. Khóe mắt sưng lên, như là muốn rơi lệ, nàng vội vàng tránh đi tâm điểm chói mắt đó, nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ ngẩn người.
"Hôm nay tiểu Mị càng tỏ ra khôn khéo." Hoàng Phủ Mông cười cũng vào trong ngồi: "Đều nói cô nương mười tám là một đóa hoa, tiểu Mị cũng sắp mười tám rồi? Muốn thành đóa hoa rồi, có phải là xuân tâm xao động hay không?"
Bả vai nàng run lên, thanh âm buồn bực nói: "Không có."
"Bụng còn đau không?" Hắn quan tâm hỏi: "Có phải là bị bệnh? Nhìn sắc mặt ngươi vẫn không tốt." Hắn gần sát chút nữa, đưa thay sờ sờ trán của nàng: "Sao trán lại lạnh như vậy?" Hắn kinh ngạc.
Tránh tay của hắn, nàng có chút không kiên nhẫn nói: "Ta không sao mà, có thể là ăn xấu bụng."
Hoàng Phủ Mông cười nói: "Cũng chưa thấy ngươi ăn cái gì nha, là cha nương ngươi làm cái gì ngon, cho nên vụng trộm lén ta đi ăn?"
Chu Tĩnh Dương lặng im một lát, sau đó chậm rãi nói: "Mông vương..."
"Ừ."
"Cám ơn ngươi."
"Ừ?"
Nàng lấy hết dũng khí nói tiếp: "Cám ơn ngươi vẫn chăm sóc ta như vậy, cứu ta từ chỗ thanh lâu kia, để ta làm việc ở Vương Phủ, bây giờ lại giúp ta dành danh hiệu công chúa, tổ tiên của chúng ta mấy đời đều là nhà nghèo khổ, bây giờ cho tới suốt đời sau nữa cũng không có công chúa nào."
Dựa lưng vào cửa xe cười, một tay hắn kéo cổ của nàng qua, hướng mũi thanh tú của nàng quát nhẹ: "Đây coi là cái gì, ngươi không cần suốt ngày sáng đêm luôn nhớ kỹ cảm ơn ta, chỉ cần bình thường ngươi nói nhiều lời chút, không cần phải luôn kiềm nén khó hiểu, làm ta thấy sốt ruột là tốt rồi."
"Từ nay về sau… Nhất định sẽ không lại phiền toái ngài." Nàng sâu kín thở dài.
Hoàng Phủ Mông có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại, không động tâm trả lời: "Chuyện say này ai nói chính xác được, tuổi ngươi còn nhỏ, không biết trên đời này có thật nhiều phiền toái, chuyện gặp phải, lại có bao nhiêu?"
Chu Tĩnh Dương nhắm mắt lại, dựa vào vai của hắn, ở trong không gian thu hẹp này hô hấp từng hơi thở khẽ lên khẽ xuống hoà nhau của hắn. Nàng tham luyến vụng trộm hít vào, bởi vì thời gian đã không nhiều lắm…
Ngày hôm sau, thừa dịp Hoàng Phủ Mông tới Binh bộ làm việc, Chu Tĩnh Dương một thân một mình vào cung, vừa thấy Hoàng Thượng, nàng trực tiếp quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, ta nguyện ý tiếp nhận an bài của người."
Hoàng Phủ Bác cao cao tại thượng nhìn nàng, khóe mắt hiện ra nếp nhăn trên mặt mỉm cười hài lòng: "Trẫm không nhìn lầm, ngươi quả nhiên là một đứa bé hiểu chuyện. Người Tây nhạc muốn ba ngày sau khởi hành về nước, trẫm nghĩ, ngươi có thể cùng đi với đám bọn hắn, tới đó sớm một chút, cũng có thể sớm hiểu rõ đối phương, ngươi thấy thế nào?"
"Tĩnh Dương tùy ý bệ hạ an bài."
"Đứa trẻ ngoan, vậy ngươi đi về trước đi, trẫm sẽ sai người chuẩn bị tốt đồ cưới của ngươi. Ngươi yên tâm, cha mẹ của ngươi, trẫm sẽ an bài người chiếu cố thật tốt, tuyệt sẽ không bạc đãi."
"Tĩnh Dương tạ ơn." Nàng ngây người nghe, thẫn thờ tạ ơn, rồi cáo lui, rời đi hoàng cung.
Hoàng Phủ Mông chỉ ở Binh bộ dạo qua một vòng liền đi tới Lại bộ, nơi này có không ít bộ hạ cũ của hắn, nhìn thấy hắn, lập tức câm như hến, ngay cả thanh âm cũng không hé ra ngoài.
"Các vị đại nhân đều vội sao? Chớ khẩn trương, ta chỉ tới thăm hỏi mọi người một chút, năm đó lúc ta còn trông nom Lại bộ, cũng không để cho các ngươi vui vẻ bao nhiêu, bây giờ Thái tử coi quản, ta lại rất nhớ các vị đại nhân, ngày thường lúc thượng triều không rảnh cùng các vị nói chuyện phiếm, hôm nay coi như là lão bằng hữu nói chuyện phiếm đi! Đổng đại nhân, sao ngài lại đứng phía sau? Nghe nói gần đây ngài thực rất bận rộn, cũng đã đi tới phủ của mấy vị đại nhân rồi?"
Lần này Đổng Nguyên chuyên phụ trách điều tra những khoảng tiền sai sót của hoàng tử cùng triều thần, hắn biết rõ Thái tử lệnh chính mình tra những sự tình này, là muốn nói phải làm khó Mông vương, nhưng hắn thân là thần tử, chỉ có thể kiên trì tiếp nhận chuyện xui xẻo này, hôm nay thấy Mông vương tới cửa thăm hỏi, từ lúc đầu hắn đã lẩn rất xa, kết quả vẫn bị Mông vương chỉ điểm đi ra, đành phải cười khổ bước ra: "Mông vương, hạ quan là phụng mệnh làm việc, xin người… thông cảm hạ quan khó xử."
"Đúng vậy đúng vậy, hôm nay Thái tử mới là chủ tử chân chính của ngươi, hẳn ngươi sớm đã quên, ban đầu là ai đem ngươi đề bạt đến Lại bộ". Hoàng Phủ Mông cười lạnh nhẹ gật đầu: "Quên mất nguồn gốc, cái này mà đại nhân cũng không hiểu sao? Nếu không phải ta tiến cử ngươi, bây giờ Đổng Nguyên ngươi còn đang làm Huyện lệnh nho nhỏ ở Linh Nham huyện!"
Bị hắn nói tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Đổng Nguyên liền vội vàng cuối người nói: "Vương gia giáo huấn rất đúng, nhưng mà chuyện Thái tử phân công hạ quan không dám không làm…" Hắn dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được thì thầm nhỏ giọng nói: "Hơn nữa trước đó không phải hạ quan đã đến Lưu đại nhân cùng tứ Hoàng Tử thông báo rồi…"
"Hừ, nếu không có như thế, ngươi nghĩ rằng hôm nay ta và ngươi vẫn còn có thể nhàn hạ thoải mái nói chuyện sao?" Hoàng Phủ Mông liếc hắn một cái, sau đó nhìn thấy trên bàn chồng chất văn kiện như núi, sổ sách, bước thẳng tới mở ra: "Các vị đại nhân khổ cực như vậy, ta cũng không muốn quấy rầy, nếu có chuyện gì cần Hoàng Phủ Mông ta phối hợp điều tra hoặc trả lời thắc mắc, thỉnh cứ mở miệng, cửa chính Mông vương phủ của ta tùy thời rộng mở cho các vị."
Hắn rời khỏi Lại bộ, đúng lúc nhìn thấy Lưu Thu Hoằng vội vã xuống xe ngựa.
Vừa thấy hắn, nàng liền vội vàng hỏi: "Ngươi vẫn còn ở Lại bộ sao?"
"Ngươi tìm ta?" Hoàng Phủ Mông khó hiểu, "Nếu như là vì chuyện của cha ngươi, không cần lo lắng…"
"Không phải cha ta, là Tĩnh Dương." Nàng thấy bộ dạng hắn an nhàn như vậy, đã biết hắn còn chưa nghe được tin động trời đó: "Ta mới từ nội cung đi ra, nghe nói Hoàng thượng đã quyết định để Tĩnh Dương chính thức lấy thân phận công chúa hòa thân, ba ngày sau cùng sứ thần Tây Nhạc về Tây Nhạc rồi!"
Thân thể Hoàng Phủ Mông trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, đầu ngón tay lạnh buốt như ngọc thạch, hắn mím chặt môi, ở mi tâm ẩn dấu một tia u ám, tung người mấy bước, thật nhanh lên ngựa của mình.
Lưu Thu Hoằng một phát bắt được dây cương: "Ta đã biết rõ ngươi sẽ xúc động, cho nên đặc biệt đến ngăn ngươi lại. Nếu ngươi hiểu rõ, đây là bệ hạ an bài, ngươi không có quyền cùng bệ hạ tranh biện chuyện này, nghe nói là chính Tĩnh Dương yêu cầu bệ hạ, ngươi muốn cùng Tĩnh Dương nói chuyện trước hay không?"
"Tiểu Mị biết cái gì! Nàng chẳng qua là một đứa trẻ nhẫn nhục chịu đựng, ngươi còn không biết phụ hoàng là người thế nào sao? Lúc muốn bức người khác làm việc, tất nhiên sẽ có các loại áp chế lấy cớ, tiểu Mị nhát gan như vậy, tất nhiên phụ hoàng nói vài câu đã bị hù dọa rồi, nói không chừng phụ hoàng đã từng mang cha mẹ của nàng ra uy hiếp, tiểu Mị dám không đồng ý sao?" Hoàng Phủ Mông nhíu chặt lông mày: "Buông tay, ta muốn vào cung cùng phụ hoàng nói một chút, ngươi yên tâm, hôm nay ta không mang đao."
"Không được, hôm nay nếu ta buông tay, ngươi tất nhiên sẽ gặp đại họa, đến lúc đó người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, “đại sự” trong lòng ngươi làm sao đạt thành? Ngươi suy nghĩ một chút, lúc trước vì sao Hoàng thượng sảng khoái mà đáp ứng nhận Tĩnh Dương làm nghĩa nữ như vậy, chẳng lẽ vẻn vẹn là vì để ngươi vui vẻ sao?"
"Hắn có thể là lão hồ li, nhưng mà hắn không thể luôn mưu tính trên đầu ta."
"Hắn là phụ hoàng của ngươi, nếu là tính toán, tất nhiên phải ra tay từ ngươi trước."
Lưu Thu Hoằng nói mấy câu, làm cho tâm Hoàng Phủ Mông vốn đã đầy ngập lửa giận đột nhiên tỉnh táo lại, hắn ngồi trên lưng ngựa lặng yên suy nghĩ kỹ một hồi, sau đó buông lỏng dây cương ra: "Được, ta không đi tìm phụ hoàng, nhưng chuyện này, ta phải tìm một cái công bình cho tiểu Mị, nàng không thể hy sinh vô ích vì Hoàng Phủ Gia Đông Nhạc!"
"Ngươi làm sao tìm công bình cho nàng?" Nàng ôn nhu hỏi, "Vạn nhất phụ hoàng ngươi nói, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ngươi phải phản bác như thế nào? Tĩnh Dương thật đã đến tuổi lập gia đình, đến Tây Nhạc làm Vương Phi, lấy thân phận trước đây của nàng ra xem, chính là vinh quang to lớn, cha mẹ của nàng chưa chắc sẽ không mừng rỡ phát cuồng."
Hoàng Phủ Mông nổi giận: "Thu Hoằng, đây là lời nói thật lòng của ngươi, hay là ngươi nghĩ thay phụ hoàng mà nói?"
"Bất luận là lời của ta… hay là lời Hoàng thượng… lời này có gì sai sao?" Lưu Thu Hoằng nhìn lên hắn: "Ngươi sợ lời này đả thương Tĩnh Dương, hay là đả thương ngươi?"
Hắn khẽ giật mình: "Có ý tứ gì?"
Ánh mắt nàng lập loè: "Trong lòng ngươi đối với nàng… thật sự chỉ là tình cảm huynh trưởng sao?"
Hoàng Phủ Mông lại nhíu chặt mi tâm: "Nói tiếp, ngươi muốn nói cái gì nói hết ra đi."
Lưu Thu Hoằng thở dài: "Ngươi vì nàng tranh đoạt quá nhiều, lấy giao tình của ngươi cùng nàng, ngươi không nên vì nàng tranh nhiều như vậy. Ngươi nhớ lại trước đây, từ nhỏ đến lớn, ngươi có vì ai mà để bụng như vậy? Ta rất sợ ngươi quan tâm yêu thương nàng sẽ hại chính ngươi, cũng hại nàng! Trong mắt người có dã tâm, sẽ coi nàng là nhược điểm của ngươi mà lợi dụng, đối với nàng, phải tiếp nhận những quan tâm yêu thương thật tình của ngươi như vậy, nàng đối với ngươi… Phảng phất đã thầm sinh tình cảm chân thành rồi, mà ngươi, có thể cho nàng cái nàng muốn sao?"
Im lặng nhìn trời, trầm tư thật lâu, sau đó hắn cúi đầu xuống nhìn nàng: "Thu Hoằng, ngươi vẫn luôn là người ta tin cậy nhất, nói ngươi là hồng nhan tri kỷ, tuyệt không nói quá."
Nàng cười khổ nói: "Đa tạ ngươi ca ngợi ta."
"Ngươi rất có khả năng hiểu thấu lòng ta, trước mặt ngươi từ trước đến nay ta không có bí mật."
Ánh mắt sâu xa của Hoàng Phủ Mông làm cho nàng đột nhiên có chút lo sợ nghi hoặc, bật thốt lên: "Mông, ngươi cũng không phải là muốn… Ngươi nhất định phải hiểu rõ ràng…"
"Ta không phải là người xúc động, trước khi làm việc tất nhiên ta sẽ nghĩ kĩ rồi mới làm, điểm này ngươi không cần lo lắng cho ta, đối với tiểu Mị, chuyện của nàng ta đã quản, thì nhất định sẽ trông nom tới cùng, về phần ta có thể cho nàng cái gì, một ngày nào đó, ngươi và nàng đều sẽ biết rõ. Nhưng mà, ta muốn cảm ơn ngươi, bởi vì ngươi đã giải đáp một vấn đề mà tới nay ta không có để tâm, hôm nay, cuối cùng xem như ta đã thấu hiểu rõ ràng."
Hắn đột nhiên nở nụ cười sáng lạn với Lưu Thu Hoằng, nụ cười này trong sáng mà hồn nhiên, chút khí phách cũng không có, tựa như đứa bé đơn thuần, khiến cho sóng mắt nàng mềm mại, đáy lòng, lại nhẹ nhàng gợn lên một mùa thu mát mẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook