Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ
-
Chương 79: Kế trong kế - 1
Bên ngoài chùa hình thành thế bốn người giằng co, trên mặt mỗi người đều là thần sắc kiên định mà quyết tuyệt.
Tiếu Tuyết ở trong ngực Liệt Hạo cũng có thể cảm nhận được hơi thở tực giận của hắn, không nhìn mắt hắn nàng cũng biết, trong đôi mắt kia đang lạnh lẽo đến thế nào.
Tiếu Tuyết đột nhiên cầm tay phải của Liệt Hạo đặt lên ngực mình, để cho hắn cảm thụ nhịp tim của mình, yên lặng nói cho hắn biết, nó là vì hắn mà đập, chỉ vì hắn.
Liệt Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn Tiếu Tuyết trong ngực, trong lòng mênh mông.
Tiếu Tuyết ngẩng đầu mỉm cười nhìn Liệt Hạo, dùng ánh mắt nói cho hắn biết, tình ý của nàng, không cần ngôn ngữ. Trong đôi mắt kia thâm tình đầy tràn như nước, giống như một biển cam lộ, trong suốt mà tinh khiết.
"Hạo hoàng huynh, huynh không để ý thể chế như vậy, trẫm cũng cứu huynh không được nha, Ngụy Quốc quốc quân sợ sẽ đem binh đánh Liệt Quốc, Hạo hoàng huynh còn có nhàn tình nhã trí cùng Mị Vương phi liếc mắt đưa tình?" Liệt Tuấn mắt lạnh lẽo nhìn tình cảnh trước mắt mình, nếu như trẫm không chiếm được, vậy thì phải phá hủy nàng.
Liệt Hạo mắt nhìn thấy ánh mắt ác độc của Hoàng Thượng, như từng mãnh dao sắc bén đâm vào trong lòng, cười lạnh, đương kim Hoàng Thượng là cùng chung dòng máu với hắn, nhưng hôm nay cũng là không nễ tình huynh đệ gì nữa.
"Hoàng Thượng, ngươi cho là Bổn vương sẽ sợ một Ngụy Quốc?" Liệt Hạo tà mị nheo mắt lại, nhìn thẳng Liệt Tuấn.
"Hoàng huynh không sợ, nhưng dân chúng Liệt Quốc sẽ sợ, trẫm cũng không muốn vì một nữ nhân mà mất giang sơn đất nước."
"Hoàng Thượng nói quá lời rồi, nếu như bổn vương ngay cả ái phi của mình cũng không bảo vệ được, vậy danh hiệu Vương gia này, bổn vương cũng không cần."
Tiếu Tuyết từ trong ngực Liệt Hạo ngẩng đầu, mắt nhìn Liệt Tuấn, cơn giận tích tụ trong lòng, trong nháy mắt bộc phát.
"Hoàng Thượng, Mị Nhi chỉ là nữ nhân, bất quá ta sẽ không khiến Hạo gặp nạn, không phải là Ngụy Linh Lung sao? Chỉ cần Hạo đối với nàng có tình ý, Mị Nhi không ngại cùng nàng ở chung hòa thuận, như vậy có phải hay không liền đúng với tâm ý của Hoàng Thượng rồi?" Nói dứt lời, Tiếu Tuyết vắng lạnh nhìn Liệt Tuấn.
"Lớn mật, Lý Mị Nhi, nàng không cần ỷ vào hoàng huynh cưng chìu mà khẩu xuất cuồng ngôn, nàng dám ở đây cùng trẫm nói chuyện sao?" Liệt Tuấn tức giận, Tiếu Tuyết thế nhưng vì Liệt Hạo chống đối mình, mà mình thân là hoàng đế Liệt Quốc chẳng lẽ còn so ra kém hơn một Vương gia?
"Hoàng Thượng. Ngài là muốn ban tội cho Mị Nhi sao? Mị Nhi vô cùng cảm kích!" Tiếu Tuyết cắn răng nghiến lợi cộng thêm một cái lễ tiết khoa trương. Liếc mắt thấy bên hông Liệt Hạo có một chủy thủ, trong mắt tinh quang chớp lóe.
"Lý Mị Nhi, nàng đang uy hiếp trẫm… ha ha ha… bất quá nàng còn chưa đủ tư cách." Nói xong cuồng ngạo nhìn về Liệt Hạo.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tiếu Tuyết bỗng chốc rút ra chuỷ thủ bên hông Liệt Hạo, đặt lên cổ, lực đạo không nhẹ, máu tươi từng giọt chảy xuống, đọng lại trên đất, nhuộm đỏ cần cổ trắng ngần.
"Tuyết nhi, nàng làm gì vậy?" Liệt Hạo thất kinh, đưa tay ngăn cản, lại bị Tiếu Tuyết tránh sang một bên, Liệt Hạo gấp gáp đến mù quáng, cũng không dám có động tác gì khác, thấy ánh mắt sắc bén của Tiếu Tuyết, đau lòng im lặng đứng kế bên.
"Tiếu tuyết, dừng tay… muội điên rồi" Đứng một bên - Ngạo Trình kêu to.
"Mị Nhi, bổn vương sẽ không để Hoàng Thượng thương tổn tới muội, đặt chuỷ thủ xuống đi!" Liệt Vinh Khang tức giận nhìn người đang nổi điên bên kia.
"Hoàng Thượng, có phải chỉ cần Lý Mị Nhi không còn ở nơi đây, ngài mới có thể buông tay ta, nếu như là như thế, ta sẽ thành toàn cho ngài" Ánh mắt Tiếu Tuyết nhìn chằm chằm vào Hoàng Thượng.
Lại tiếp tục nói "Bất kể ngài là thật lòng hay là có ý đồ gì, tình yêu của ngài, Tiếu Tuyết không phải là không biết, chẳng qua Tiếu Tuyết đã có người mình yêu. Tình yêu phải đến từ hai phía, không phải mạnh mẽ đoạt lấy, đó là bức đoạt, tình yêu phải là cho đi, là chúc phúc. Chỉ cần người mình yêu có được hạnh phúc, thì đó chính là hạnh phúc của mình, ta yêu Liệt Hạo, hi vọng chàng hạnh phúc, không muốn liên lụy chàng, cũng không muốn mình trở thành vật phẩm các ngươi tranh đấu, ta là người, một người có máu có thịt, ta có ý nghĩ của mình, tự do của mình… cho nên, nếu ta không thể có được hạnh phúc của ta, vậy cũng chỉ có buông tay, hoàn toàn buông tay mới là tốt nhất."
Tiếu Tuyết mệt mỏi, không muốn mình sống trong tình cảnh bi thảm như thế nữa, bất kể bọn họ có hiểu những lời từ đáy lòng mình hay không, nếu như không thể trở về nhà, vậy thì kết thúc luôn ở đây là tốt nhất, lúc này Tiếu Tuyết chưa từng có nhiều ý nghĩ gì, tất cả tất cả chỉ muốn kết thúc mà thôi, huynh đệ không tranh đấu, sẽ không còn khiến Hạo khó xử nữa.
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua cổ, lưỡi dao sắc bén lạnh như băng lập tức dính đầy máu tươi của Tiếu Tuyết, máu kia làm đau ánh mắt Liệt Hạo, đau nhói lòng Liệt Vinh Khang cùng Ngạo Trình, cũng rung chuyển trái tim Liệt Tuấn, nhất thời liền như có một vết thương, cùng chảy máu…
Mà Tiếu Tuyết lại lộ ra nụ cười thả lỏng, nhàn nhạt, nhu hoà. Ánh mắt rơi trên người Liệt Hạo, thấy gương mặt Liệt Hạo toát ra bi thương, rất muốn vuốt lên nổi ưu thương của hắn, thật xin lỗi… thật xin lỗi Hạo… Tiếu Tuyết yêu chàng, chẳng qua là thiếp mệt quá, thật sự rất mệt mỏi… muốn nghỉ ngơi, nếu có duyên kiếp sau hẹn gặp lại.
Trong nháy mắt Tiếu Tuyết bi thương đến ngất xỉu, đột nhiên phát lên nhàn nhạt âm thanh, thanh âm kia như đầu độc, khiến ngừoi tâm thần hoảng hốt… tiếp đó mùi hoa nhàn nhạt đánh tới, trong nháy mắt cấm vệ quân cùng toàn quân tướng sĩ cả người vô lực, binh khí rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, vang động cả ngôi chùa.
Tiếu Tuyết ở trong ngực Liệt Hạo cũng có thể cảm nhận được hơi thở tực giận của hắn, không nhìn mắt hắn nàng cũng biết, trong đôi mắt kia đang lạnh lẽo đến thế nào.
Tiếu Tuyết đột nhiên cầm tay phải của Liệt Hạo đặt lên ngực mình, để cho hắn cảm thụ nhịp tim của mình, yên lặng nói cho hắn biết, nó là vì hắn mà đập, chỉ vì hắn.
Liệt Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn Tiếu Tuyết trong ngực, trong lòng mênh mông.
Tiếu Tuyết ngẩng đầu mỉm cười nhìn Liệt Hạo, dùng ánh mắt nói cho hắn biết, tình ý của nàng, không cần ngôn ngữ. Trong đôi mắt kia thâm tình đầy tràn như nước, giống như một biển cam lộ, trong suốt mà tinh khiết.
"Hạo hoàng huynh, huynh không để ý thể chế như vậy, trẫm cũng cứu huynh không được nha, Ngụy Quốc quốc quân sợ sẽ đem binh đánh Liệt Quốc, Hạo hoàng huynh còn có nhàn tình nhã trí cùng Mị Vương phi liếc mắt đưa tình?" Liệt Tuấn mắt lạnh lẽo nhìn tình cảnh trước mắt mình, nếu như trẫm không chiếm được, vậy thì phải phá hủy nàng.
Liệt Hạo mắt nhìn thấy ánh mắt ác độc của Hoàng Thượng, như từng mãnh dao sắc bén đâm vào trong lòng, cười lạnh, đương kim Hoàng Thượng là cùng chung dòng máu với hắn, nhưng hôm nay cũng là không nễ tình huynh đệ gì nữa.
"Hoàng Thượng, ngươi cho là Bổn vương sẽ sợ một Ngụy Quốc?" Liệt Hạo tà mị nheo mắt lại, nhìn thẳng Liệt Tuấn.
"Hoàng huynh không sợ, nhưng dân chúng Liệt Quốc sẽ sợ, trẫm cũng không muốn vì một nữ nhân mà mất giang sơn đất nước."
"Hoàng Thượng nói quá lời rồi, nếu như bổn vương ngay cả ái phi của mình cũng không bảo vệ được, vậy danh hiệu Vương gia này, bổn vương cũng không cần."
Tiếu Tuyết từ trong ngực Liệt Hạo ngẩng đầu, mắt nhìn Liệt Tuấn, cơn giận tích tụ trong lòng, trong nháy mắt bộc phát.
"Hoàng Thượng, Mị Nhi chỉ là nữ nhân, bất quá ta sẽ không khiến Hạo gặp nạn, không phải là Ngụy Linh Lung sao? Chỉ cần Hạo đối với nàng có tình ý, Mị Nhi không ngại cùng nàng ở chung hòa thuận, như vậy có phải hay không liền đúng với tâm ý của Hoàng Thượng rồi?" Nói dứt lời, Tiếu Tuyết vắng lạnh nhìn Liệt Tuấn.
"Lớn mật, Lý Mị Nhi, nàng không cần ỷ vào hoàng huynh cưng chìu mà khẩu xuất cuồng ngôn, nàng dám ở đây cùng trẫm nói chuyện sao?" Liệt Tuấn tức giận, Tiếu Tuyết thế nhưng vì Liệt Hạo chống đối mình, mà mình thân là hoàng đế Liệt Quốc chẳng lẽ còn so ra kém hơn một Vương gia?
"Hoàng Thượng. Ngài là muốn ban tội cho Mị Nhi sao? Mị Nhi vô cùng cảm kích!" Tiếu Tuyết cắn răng nghiến lợi cộng thêm một cái lễ tiết khoa trương. Liếc mắt thấy bên hông Liệt Hạo có một chủy thủ, trong mắt tinh quang chớp lóe.
"Lý Mị Nhi, nàng đang uy hiếp trẫm… ha ha ha… bất quá nàng còn chưa đủ tư cách." Nói xong cuồng ngạo nhìn về Liệt Hạo.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tiếu Tuyết bỗng chốc rút ra chuỷ thủ bên hông Liệt Hạo, đặt lên cổ, lực đạo không nhẹ, máu tươi từng giọt chảy xuống, đọng lại trên đất, nhuộm đỏ cần cổ trắng ngần.
"Tuyết nhi, nàng làm gì vậy?" Liệt Hạo thất kinh, đưa tay ngăn cản, lại bị Tiếu Tuyết tránh sang một bên, Liệt Hạo gấp gáp đến mù quáng, cũng không dám có động tác gì khác, thấy ánh mắt sắc bén của Tiếu Tuyết, đau lòng im lặng đứng kế bên.
"Tiếu tuyết, dừng tay… muội điên rồi" Đứng một bên - Ngạo Trình kêu to.
"Mị Nhi, bổn vương sẽ không để Hoàng Thượng thương tổn tới muội, đặt chuỷ thủ xuống đi!" Liệt Vinh Khang tức giận nhìn người đang nổi điên bên kia.
"Hoàng Thượng, có phải chỉ cần Lý Mị Nhi không còn ở nơi đây, ngài mới có thể buông tay ta, nếu như là như thế, ta sẽ thành toàn cho ngài" Ánh mắt Tiếu Tuyết nhìn chằm chằm vào Hoàng Thượng.
Lại tiếp tục nói "Bất kể ngài là thật lòng hay là có ý đồ gì, tình yêu của ngài, Tiếu Tuyết không phải là không biết, chẳng qua Tiếu Tuyết đã có người mình yêu. Tình yêu phải đến từ hai phía, không phải mạnh mẽ đoạt lấy, đó là bức đoạt, tình yêu phải là cho đi, là chúc phúc. Chỉ cần người mình yêu có được hạnh phúc, thì đó chính là hạnh phúc của mình, ta yêu Liệt Hạo, hi vọng chàng hạnh phúc, không muốn liên lụy chàng, cũng không muốn mình trở thành vật phẩm các ngươi tranh đấu, ta là người, một người có máu có thịt, ta có ý nghĩ của mình, tự do của mình… cho nên, nếu ta không thể có được hạnh phúc của ta, vậy cũng chỉ có buông tay, hoàn toàn buông tay mới là tốt nhất."
Tiếu Tuyết mệt mỏi, không muốn mình sống trong tình cảnh bi thảm như thế nữa, bất kể bọn họ có hiểu những lời từ đáy lòng mình hay không, nếu như không thể trở về nhà, vậy thì kết thúc luôn ở đây là tốt nhất, lúc này Tiếu Tuyết chưa từng có nhiều ý nghĩ gì, tất cả tất cả chỉ muốn kết thúc mà thôi, huynh đệ không tranh đấu, sẽ không còn khiến Hạo khó xử nữa.
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua cổ, lưỡi dao sắc bén lạnh như băng lập tức dính đầy máu tươi của Tiếu Tuyết, máu kia làm đau ánh mắt Liệt Hạo, đau nhói lòng Liệt Vinh Khang cùng Ngạo Trình, cũng rung chuyển trái tim Liệt Tuấn, nhất thời liền như có một vết thương, cùng chảy máu…
Mà Tiếu Tuyết lại lộ ra nụ cười thả lỏng, nhàn nhạt, nhu hoà. Ánh mắt rơi trên người Liệt Hạo, thấy gương mặt Liệt Hạo toát ra bi thương, rất muốn vuốt lên nổi ưu thương của hắn, thật xin lỗi… thật xin lỗi Hạo… Tiếu Tuyết yêu chàng, chẳng qua là thiếp mệt quá, thật sự rất mệt mỏi… muốn nghỉ ngơi, nếu có duyên kiếp sau hẹn gặp lại.
Trong nháy mắt Tiếu Tuyết bi thương đến ngất xỉu, đột nhiên phát lên nhàn nhạt âm thanh, thanh âm kia như đầu độc, khiến ngừoi tâm thần hoảng hốt… tiếp đó mùi hoa nhàn nhạt đánh tới, trong nháy mắt cấm vệ quân cùng toàn quân tướng sĩ cả người vô lực, binh khí rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, vang động cả ngôi chùa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook