**

Trời mưa dường như không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Vương Gia Hân đi dưới trời mưa. Con đường trống trơn, chỉ có bóng dáng của hai người. Dược Khải Minh đi theo phía sau cô, một mực giữ khoảng cách hai bước. Dù cho cô có đi nhanh, hay cố tình đi chậm khoảng cách vẫn là hai bước.

Họ cứ như vậy, chẳng nói gì. Người đi phía trước thì khóc không ngừng. Còn người đi phía sau tim lại quặn đau. Anh cầm ô che cho cô đi ở phía trước, mặc cho bản thân đang bị mưa xối thẳng vào người.

*******

Vương Gia Hân đi bộ về nhà, lúc cô đứng trước cổng cũng đã là 12h đêm. Dược Khải Minh vẫn đi phía sau che ô đảm bảo cô không bị ướt. Cô quay người nhìn anh, anh ướt sũng cả người, lạnh như vậy mà anh lại đầu trần che ô cho cô. Chắc hẳn anh rất lạnh.

Dược Khải Minh một tay che ô, tay còn lại kéo cô gần về phía mình. Môi anh lạnh ngắt chạm vào môi của cô. Nụ hôn của anh không lạnh lùng, bá đạo ngang ngược như trước. Mà chỉ đơn giản là một cái chạm môi. Thể hiện tình yêu. Anh nắm tay cô, đặt lên cái ô, để cô cầm nó.

"Đừng để bị ốm như vậy anh sẽ rất đau!!!"

Cô chỉ im lặng không nói gì, cầm ô đi vào nhà.

Dược Khải Minh đứng ở phía dưới nhìn, chắc chăn thấy cô đã vào nhà, phòng cô sáng thì mới yên tâm trở về.

*********

Vương Gia Hân đứng từ trên phòng, nhìn anh, bóng anh xa dần, xa dần rồi từ từ khuất hẳn, cô khó khăn tựa vào tường, bịt chặt lấy miệng khóc trong lặng lẽ. Hết rồi, đã hết thật rồi. Nhìn Tiểu Du nằm say ngủ, cô đưa tay nắm lấy tay con bé:

"Tiểu Du, mẹ phải làm sao đây? Ba hỏi ba có quyền cướp dâu không? Mẹ nói vậy là đúng hay sai. Có phải mẹ quá nhẫn tâm không. Mẹ không đáng để ba con làm vậy. Mẹ không xứng!" Cô khóc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương