"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"
-
Chương 62: Nhớ
***
Tại cửa hàng váy cưới.
"Gia Hân, em muốn mặc váy cưới như thế nào???"
Nhìn một loại mẫu váy cưới trước mắt, có bộ thích có bộ cô lại không thích. Cuộc hôn nhân này, với cô như thế nào cũng được cô không yêu cầu gù vào cuộc hôn nhân này.
"Anh chọn đi, em mặc như thế nào cũng được hết, chỉ cần anh thích là được" Cô cười.
Lã Tử Nam chọn cho cô một bộ váy, Vương Gia Hân cầm bộ váy vào phòng thử đồ.
Đứng trước gương, cô nhìn chính bản thân mình trong đó. Tóc ngang lưng, hơi xoăn nhẹ, váy cưới màu trắng, ôm sát lấy người, mấy người phục vụ trong giếm váy cưới đều bảo cô xinh đẹp, bộ váy cưới này rất đẹp nhưng tại sao cô lại không thấy vui chút nào vậy. Tại sao cô lại nghĩ đến cảnh anh đứng thừ xa nhìn cô tay nắm tay với người đàn ông khác.
Vương Gia Hân mặc bộ váy cưới bồng bềnh bước ra khỏi phòng thay đồ. Lã Tử Nam đứng đưa lưng về phía cô. Trên tay cũng cầm một đôi giày thuỷ tinh.
Cảnh tượng này, quá quen thuộc. Giống như lần cô và anh đi dự tiệc. Anh cũng đứng như vậy, quay lưng về phía cô. Trên tay cầm một đôi giày màu hồng, lấp lánh. Cũng là ngày hôm đó, cô đã nhận ra được tình cảm của chính bản tân mình. Và cũng được nghe câu nói "anh yêu em" từ chính anh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, con người cũng khác rồi. Lần này không phải là dự tiệc nữa, mà là chuẩn bị cho lễ cưới của cô.
Vương Gia Hân bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cô gọi tên anh ta:
"Tử Nam!!!"
Lã Tử Nam nghe tiếng gọi của cô, xoay người, mỉm cười. Anh ta bước đến phía cô, đặt đôi giày xuống. Anh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, xỏ giày vào chân cô. Vương Gia Hân nhìn đọ giày dưới chân, cô vẫn là không biết đi giày cao gót.
"Tử Nam, em không biết đi giày cao gót. Em có thể không đi được không???" Vương Gia Hân nhỏ giọng nói.
"Vậy thì em không cần đi nữa. Anh không muốn thấy chân chân của em bị thương." Nói rồi, Lã Tử Nam cúi xuống, tháo giầy cao gót ra, xỏ vào chân cô đôi giày bệt.
Vương Gia Hân cười, cô nhìn Lã Tử Nam: "Anh rất bảnh, rất hợp với bộ này'
"Vậy sao, anh thấy vẫn có chút không quen. Hôm nay nhìn em rất đẹp. Đẹp nhất từ trước tới nay." Lã Tử Nam nói rồi ôm lấy cô.
Vương Gia Hân có chút không thoải mái nhưng cô vẫn cười thật tươi. Ôm lấy Lã Tử Nam.
Phía xa, một cảnh tình tứ của cả hai người đều lọt vào mặt của Dược Khải Minh. Anh đứng từ xa, quan sát mọi hành động của hai người. Khuôn mặt anh đầy sự tức giận. (Visu: Tức cãi gì mà tức. Người ta có là bạn gái anh đâu. Còn đi theo dõi nữa. Đi mách đây! Dược Khải Minh: Thích gì, nhồi im ở đây, chạy lung tung ta cho mi lên thớt. Visu: gì đây. Muốn làm gì ta, bớ người ta... Dược Khải Minh: *bịt miệng* visu: ỏ...a...a...anh...ê...(bỏ ta ra nhanh lên) mấy bạn ơi Su bị bịt miệng rồi không nói được haha)
Tại cửa hàng váy cưới.
"Gia Hân, em muốn mặc váy cưới như thế nào???"
Nhìn một loại mẫu váy cưới trước mắt, có bộ thích có bộ cô lại không thích. Cuộc hôn nhân này, với cô như thế nào cũng được cô không yêu cầu gù vào cuộc hôn nhân này.
"Anh chọn đi, em mặc như thế nào cũng được hết, chỉ cần anh thích là được" Cô cười.
Lã Tử Nam chọn cho cô một bộ váy, Vương Gia Hân cầm bộ váy vào phòng thử đồ.
Đứng trước gương, cô nhìn chính bản thân mình trong đó. Tóc ngang lưng, hơi xoăn nhẹ, váy cưới màu trắng, ôm sát lấy người, mấy người phục vụ trong giếm váy cưới đều bảo cô xinh đẹp, bộ váy cưới này rất đẹp nhưng tại sao cô lại không thấy vui chút nào vậy. Tại sao cô lại nghĩ đến cảnh anh đứng thừ xa nhìn cô tay nắm tay với người đàn ông khác.
Vương Gia Hân mặc bộ váy cưới bồng bềnh bước ra khỏi phòng thay đồ. Lã Tử Nam đứng đưa lưng về phía cô. Trên tay cũng cầm một đôi giày thuỷ tinh.
Cảnh tượng này, quá quen thuộc. Giống như lần cô và anh đi dự tiệc. Anh cũng đứng như vậy, quay lưng về phía cô. Trên tay cầm một đôi giày màu hồng, lấp lánh. Cũng là ngày hôm đó, cô đã nhận ra được tình cảm của chính bản tân mình. Và cũng được nghe câu nói "anh yêu em" từ chính anh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, con người cũng khác rồi. Lần này không phải là dự tiệc nữa, mà là chuẩn bị cho lễ cưới của cô.
Vương Gia Hân bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cô gọi tên anh ta:
"Tử Nam!!!"
Lã Tử Nam nghe tiếng gọi của cô, xoay người, mỉm cười. Anh ta bước đến phía cô, đặt đôi giày xuống. Anh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, xỏ giày vào chân cô. Vương Gia Hân nhìn đọ giày dưới chân, cô vẫn là không biết đi giày cao gót.
"Tử Nam, em không biết đi giày cao gót. Em có thể không đi được không???" Vương Gia Hân nhỏ giọng nói.
"Vậy thì em không cần đi nữa. Anh không muốn thấy chân chân của em bị thương." Nói rồi, Lã Tử Nam cúi xuống, tháo giầy cao gót ra, xỏ vào chân cô đôi giày bệt.
Vương Gia Hân cười, cô nhìn Lã Tử Nam: "Anh rất bảnh, rất hợp với bộ này'
"Vậy sao, anh thấy vẫn có chút không quen. Hôm nay nhìn em rất đẹp. Đẹp nhất từ trước tới nay." Lã Tử Nam nói rồi ôm lấy cô.
Vương Gia Hân có chút không thoải mái nhưng cô vẫn cười thật tươi. Ôm lấy Lã Tử Nam.
Phía xa, một cảnh tình tứ của cả hai người đều lọt vào mặt của Dược Khải Minh. Anh đứng từ xa, quan sát mọi hành động của hai người. Khuôn mặt anh đầy sự tức giận. (Visu: Tức cãi gì mà tức. Người ta có là bạn gái anh đâu. Còn đi theo dõi nữa. Đi mách đây! Dược Khải Minh: Thích gì, nhồi im ở đây, chạy lung tung ta cho mi lên thớt. Visu: gì đây. Muốn làm gì ta, bớ người ta... Dược Khải Minh: *bịt miệng* visu: ỏ...a...a...anh...ê...(bỏ ta ra nhanh lên) mấy bạn ơi Su bị bịt miệng rồi không nói được haha)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook