"Em không đồng ý, em là vợ của anh không ai có quyền hủy hôn cả" ả đứng phắt dậy hét lên. Bà Vương ngỡ ngàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới việc cả hai đứa con gái bà yêu thương lại cùng yêu một người đàn ông., bà phải làm gì để không làm tổn thương cả hai.

Ông Vương ngồi ở bên cạnh khuôn mặt nghiêm nghị:

"Khải Minh, bác nghĩ cháu nên về nhà hỏi ý kiến người nhà cháu bên đó đã nếu họ đồng ý bác cũng sẽ không phản đối việc cháu muốn hủy hôn với Tú Tú. Còn nếu như họ không đồng ý bác cũng không làm gì khác được" Ông Vương nói với anh tuy là giọng điệu giống như rất thản nhiên nhưng thực ra ông rất bất ngờ không nghĩ tới chuyện hai đứa con này lại cùng yêu một người.

"Không, không thể hủy hôn được, ba mẹ anh sẽ không đồng ý chuyện này" ả nói rồi bắt lấy cánh tay anh"anh đừng hủy hôn mà em yêu anh nhiều lắm, chị ta không phải chị của em anh hiểu lầm rồi, em...em phải đi tìm chị ta bât chị ta nói ra sự thật" ả đứng lên định chạy ra ngoài.

Nhưng anh đã nhanh hơn anh nhanh chóng đứng dậy hét lại với ả:

"Cô phá đủ chưa hả chuyện lần trước cô đánh Hân Hân tôi còn chưa tính bây giờ cô định làm gì nữa hả" anh thét ả. Anh trừng mắt với cô thực ra anh vốn là không muốn làm như vậy với ả vì ở đây còn có ba mẹ của cô dù quen biết nhau từ nhỏ họ rất hiểu ý anh nhưng anh vẫn không muốn họ có cái nhìn xấu với anh nhưng anh biết nếu anh không làm như vậy chỉ sợ ả sẽ chạy đến nhà cãi nhau với cô làm loạn cả lên lại nghĩ đến cảnh lần trước ả đánh cô nó khiến anh không khỏi tức giận hét lại với ả.

Nói rồi anh cúi chào ba mẹ cô:

"Hai bác, cháu có việc phải đi trước, xin phép hai bác cháu về". rồi anh xoay người bỏ đi, không thèm nhìn ả lấy một lần.

"Ba mẹ anh ấy đi rồi anh ấy bỏ con đi rồi, anh ấy không cần con nữa rồi". Vương Tú khóc rồi cháy về phía ông bà Vương.

Bà Vương xót xa nhìn đưa con gáí nhẹ giongk an ủi:

"Ngoan Minh không yêu con vậy con cần gì phải ép bản thân, hai đứa hủy hôn con có thể tìm người khác tốt hơn Minh, biết quan tâm con hơn Minh" bà Vương nói "Hai đưa không yêu nhau hơn nữa hôn ước ban đầu vốn không phải như vậy con không phải tự làm khổ ban thân, buông tay được không con gái, cho Minh đi tìm hạnh phúc" Bà biết dù bà có nói thế nào thì đứa con gái này cũng sẽ không chịu buông tay nhưng bà sẽ thử một lần biết đâu lại xảy ra phép màu.

Nhưng vốn dĩ không có phép màu bởi thực tế cái gọi là phép màu kia vốn là không tồn tại ả Vương Tú đứng dậy đưa tay lau nước mắt:

"Không anh ấy là của con chỉ là của mình con" nói rồi ả đi nhanh ra ngoài bỏ lại ông bà Vương đang lo lâng không biết đứa con này sẽ làm ra những chuyện gì họ không thể ngăn cản nó đành phải báo trước để cho 2 nhân vật chính biết để cảnh giác mà thôi.

Thông báo lịch mới nhé từ giờ mỗi ngày mình sẽ đăng một chương hôm nào mình chưa kịp up thì hôm sau mình sẽ up bù, rất vui vì các bạn đã đọc truyện của mình╭(╯ε╰)╮

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương