Vương Gia Giá Lâm
-
Chương 5
“Muốn chơi không?” Nghênh Xuân cầm tiền lẻ đưa cho ông chủ “Ông chủ, anh ta muốn chơi.”
“Anh không có. . . . . .”
“Anh muốn chơi thì chơi, tôi đi nơi bên cạnh này mua thức ăn.”
Bà chủ của một vài quán cực kỳ lẳng lơ. Nếu như bị các bà ấy nhìn thấy bên cạnh cô có một mỹ nam tử xuất sắc như vậy nhất định sẽ làm cho toàn bộ chợ đều biết.
Hơn nữa trong lòng cô có một thanh âm nho nhỏ nói cho cô biết, cô chính là không muốn cho cô gái khác dùng ánh mắt háo sắc tiến hành “xâm hại” đối với Đại vương gia của cô.
Lúc cô nghĩ như vậy lại không hề phát hiện ra chính mình đã đem Lan Tĩnh trở thành Đại vương gia của riêng mình.
“Được rồi!” Thoạt nhìn cũng đầy thú vị. Lan Tĩnh gật gật đầu.
Ngồi xuống dưới, anh cũng cảm thấy thực hứng thú hỏi ông chủ phải chơi như thế nào, cũng không quên liếc mắt nhìn Nghênh Xuân đang ở bên cạnh chọn đồ ăn. Thấy cô không có nguy hiểm, lúc ấy mới yên tâm tiếp tục nghe ông chủ giải thích cách chơi.
Kết quả anh càng chơi càng khiến bắn được nhiều châu, có thể đổi một con rối lớn, làm anh cảm thấy thực hưng phấn.
“Đại a đầu. . . .” Anh ngẩng lên, phát hiện bóng dáng xinh xắn vốn nên ở bên kia chọn đồ ăn đã không thấy.
Đi nơi nào?
Một loại cảm giác thực khủng bố dần dần lan tràn trong lòng anh, nhưng anh lại bắt buộc chính mình làm bộ như không có việc gì hết.
Anh thẳng ngực đứng tại chỗ. Trên thực tế, ánh mắt của anh đã liều mạng mấy lần đi tuần tra bốn phía.
Chẳng lẽ anh bị vứt bỏ sao?
Sẽ là như vậy phải không? Bởi vì cô không thích anh vênh váo tự đắc đối với cô, cho nên đem anh bỏ lại, mặc kệ anh ở đây tự sinh tự diệt?
“Tiên sinh, cậu muốn đổi con rối nào? Muốn chọn trước không? Hay là chờ bạn gái cậu đến mới chọn?” Ông chủ cười mị mị hỏi.
“Đợi cô ấy đến chọn mới được.” Anh lại ngồi xuống. Không biết cô rốt cuộc có thể trở lại hay không. . . . Vừa rồi tại sao anh lại không nhớ kỹ đường về nhà?
Trong khoảng thời gi¬an này với anh mà nói, quả thực như là dày vò trong địa ngục. Bây giờ anh mới phát hiện, chân chính làm cho mình có sức mạnh kiên cường dũng cảm ở thế giới hoàn toàn xa lạ này, chính là đến từ cô.
Chỉ cần thấy khuôn mặt mỉm cười của cô, anh liền tuyệt không cảm thấy sợ hãi.
Vừa lúc đó, anh nghe được thanh âm của Nghênh Xuân đang trả giá với người ta. Anh chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện cô đang cầm lấy một đống rau dưa cùng bà chủ kia nói chuyện.
“Bà vừa mới nói bán tôi một trăm ba cái.”
“Nhưng cô chạy đến hàng khác, người ta đã mua mất một cái rồi, còn lại hai cái bảo tôi làm sao bán cô một trăm? Đương nhiên là phải theo giá gốc!”
“Hậu! Sao bà lại như vậy. . . A!” Nghênh Xuân hét lên một tiếng, phát hiện cả người mình bị kéo đi.
“Này! Đại vương gia, anh làm cái gì vậy? Tôi đang trả giá mà!”
“Trước chọn xem em muốn con nào?”
“A?” Cô há hốc không hiểu, trong tay còn đang nắm một đống rau dưa vẫn chưa trả tiền. Cô nhìn lên vẻ mặt mất hứng của anh, không hiểu anh lại đang phát cái loại tính tình thiếu gia gì?
“Vừa rồi bổn vương chơi bắn châu thắng, có thể chọn một con rối lớn.” Anh ngay cả nói cũng đều hiện rõ ra sự oán giận.
“Thật sự? Tuyệt quá nha!”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, mặt thối của Lan Tĩnh mới hơi tốt một chút, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn “Chọn một cái em thích.”
“Nha! Tốt.” Nghênh Xuân cầm rau dưa trong tay ném lại cho bà chủ đuổi theo “Tôi không mua, gi¬an thương.”
“Cái gì. . . . . .” Bà chủ vừa mới muốn há mồm mắng chửi người, lại phát hiện bên người Nghênh Xuân có một mỹ nam tử, loại cực phẩm tỉ lệ cực nhỏ xuất hiện ở chợ lập tức khiến cho bà nhìn đã mắt.
“Em muốn mua đồ ăn này?” Anh quay đầu hỏi Nghênh Xuân đang cố gắng chọn con rối lớn.
Cô gật gật đầu nói “Đúng vậy! Tôi vốn muốn mua, bất quá còn lại hai cái bà ta không bán cho tôi giá rẻ một chút, cho nên tôi liền không mua. Buổi tối đổi lại ăn cá cũng được. . . A! Ông chủ, tôi muốn Batman kia.”
Chọn lựa đã lâu, rốt cục chọn lấy một cái Batman bản Q thực khốc, còn có cả áo choàng nhỏ màu đen, thật sự là đáng yêu đến cực điểm.
“Đại vương gia. . .” Cô quay đầu. Di? Sao người không thấy?
Ánh mắt của cô hướng quét nhìn bốn phía, phát hiện anh đang đứng ở chỗ cô vừa mới mua thức ăn, đã nhận một gói to. Sau đó hướng chỗ cô đi tới.
“Anh làm sao mua a! Bà ta là gi¬an thương mà!”
Vừa lúc đó, cô nghe được ông chủ bắn châu nói “Đôi tình nhân hai người thật sự là ân ái. Mới rồi cậu ta vừa phát hiện không thấy cô, sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch.”
“Sắc mặt trắng bệch?”
“Đúng vậy! Thật giống như thằng nhóc không nghe lời của nhà tôi. Tôi sẽ cố ý dẫn nó đi cửa hàng lớn, sau đó trốn đi làm cho nó tìm không thấy. Tiếp theo nó sẽ lên tiếng khóc lớn, tôi lại xuất hiện, nó sẽ lại nghe lời vô cùng.” Ông chủ một bộ dương dương đắc ý nói “Một chiêu này dùng tốt lắm nha!”
Nghênh Xuân nghe đến đó, tuyệt không muốn khen ngợi ông chủ rất lợi hại. Cái này căn bản chỉ là một loại thủ đoạn trả thù nho nhỏ biến thái của cha mẹ.
Bất quá, cô căn bản không có cố ý làm như vậy a! Khó trách vừa rồi thần sắc của anh có chút không đúng.
“Bổn vương giúp em mua xong rồi, bà ấy còn tặng bổn vương một ít đồ ăn khác.” Lan Tĩnh đi đến trước mặt cô đem hai túi rau dưa lớn đưa cho cô xem.
Bà chủ kia thật sự là đáng giận, cô mua thì không chịu cho cô trả giá, kết quả vừa gặp được người đẹp trai đã đưa hai túi lớn. Phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ a!
“Tốt như vậy? Có ý đồ gì?”
“Bà ấy nói về sau bổn vương đi mua bà ấy sẽ đưa tặng lớn, em đi trả theo giá gốc.”
“Cái bà đáng giận này.” Nghênh Xuân nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng có loại vị chua rất không thoải mái xông lên.
“Mua xong sao? Chúng ta về nhà đi!” Anh mệt mỏi, muốn về nhà.
“Tốt.”
Hai người đi hướng cửa ra vào của chợ, rốt cục cô nhịn không được mở miệng hỏi “Anh vừa mới nhìn không thấy tôi đã thực sợ hãi?”
“Bổn vương làm sao có thể sợ?”
“Nhưng sắc mặt của anh có một chút biến trắng mà!”
“Đó là em ảo giác.”
“Phải không? Kỳ thật anh nói thực ra anh sợ hãi cũng không sao. Trước đây tôi cũng từng bị mẹ bỏ quên ở trong công ty bách hóa, tôi biết cái loại cảm giác này. Tuy rằng tôi cảm thấy đàn ông nên kiên cường hơn phụ nữ.” Cô lại giải thích “Bất quá tôi không phải cố ý muốn bỏ anh lại, tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến Tam vương gia ngàn dặn dò vạn dặn dò nói anh ta muốn ăn hoa quả, mà tôi lại vừa vặn nhìn thấy. . . .”
“Bổn vương mới không cần em đi mua hoa quả gì. Nếu em đi mua lâu quá, bổn vương sẽ tự mình trở về.” Anh cậy mạnh nói.
“Uh! Anh có biết đường về?”
Trầm mặc của anh tiết lộ đáp án của anh.
“Người thành thực một chút có vẻ đáng yêu.”
“Rầy rà.” Anh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ.
Đại vương gia này không phải thích bắt nạt cô sao? Không nghĩ tới lại còn sợ bị người ta bỏ lại, thật sự là đáng yêu.
“Anh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ rồi?” Cô vẫn là không buông tay chọc anh tiếp.
“Tùy em nói như thế nào, dù sao bổn vương không phải như vậy là được rồi.” Anh tính làm mắt điếc tai ngơ.
Nghênh Xuân mỉm cười cùng anh sóng vai đi tới. Đột nhiên, một bàn tay to đoạt lấy gói lớn trong tay cô, cô hoang mang ngẩng đầu nhìn anh.
“Chuyện này là chuyện đàn ông nên làm.” Ánh mắt của anh nhìn thẳng phía trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là một bộ dáng lạnh như băng. Bất quá lại nhiều hơn một phần đỏ ửng đáng ngờ.
Chẳng lẽ anh đang mặt đỏ sao?
Nghênh Xuân lại một lần nữa phát hiện sự thật kinh người này. Trong lòng lại một lần bị hành vi đáng yêu của anh khiến cho cảm động “Tùy anh.”
Bất quá. . . . Cảm giác như thế thật sự rất giống vợ chồng tân hôn cùng nhau đi chợ, cùng nhau tản bộ về nhà, thật hạnh phúc!
*** ***
Đêm dài tĩnh lặng, Lan Tĩnh lại ngủ không được.
Anh muốn tìm Đại a đầu nói chuyện phiếm, cho dù sẽ bị mắng, cũng không ngăn cản được mãnh liệt muốn được gặp cô của anh.
Anh nhanh chóng đứng lên, hít một hơi thật sâu đi ra phòng ngủ, đi vào phòng Nghênh Xuân.
Anh giơ tay lên tính gõ cửa, lại chần chờ một chút, sau đó sửa thành chuyển động tay nắm cửa, phát hiện cư nhiên không có khóa.
Anh lặng lẽ đẩy cửa, trong phòng tối như mực, chỉ thấy ánh trăng từ cửa sổ xuyên qua, chiếu rọi hai cái bóng dáng ngọ nguậy trên giường.
Sắc mặt của anh đột nhiên biến đổi, ý niệm đầu tiên chính là yêu đương vụng trộm.
Lòng đố kị bị phản bội làm cho anh lập tức xông về phòng cầm lấy bảo đao của mình lại đi đến phòng của cô.
Thẳng đến khi anh nghe thấy tiếng khóc của Nghênh Xuân, mới phát hiện chính mình sai lầm rồi. Trong phòng loạn thất bát tao, xem ra giống như là tình huống bị kẻ trộm đột nhập. . . .
Tên trộm chết tiệt, nhất định là nhìn thấy tư thế ngủ gợi cảm mê người của Đại a đầu nhà anh nên đã nổi lên sắc tâm.
Bảo đao trong tay lóe ra ánh sáng màu bạc dưới ánh trăng, một đao này là vì cô gái mình thích, không chùn bước mà xuống tay.
“A!” Kẻ trộm còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác được sau lưng mình một trận đau nhức.
Chuyện gì xảy ra?
Tên trộm xoay người, phát hiện một người đàn ông cầm cây đao đứng sau lưng, vẻ mặt hệt như La sát khủng bố, đôi mắt ngăm đen trong bóng đêm như phun hỏa. Toàn thân giống như bị một đoàn lửa hừng hực bao quanh. Mà làm cho người ta sợ hãi nhất chính là bảo đao trong tay anh ta đang chậm rãi nhỏ máu.
Tên trộm cúi đầu liền thấy ──
Không thể nào?
Là máu của mình sao?
Trời ạ! Thật đáng sợ a! Chính mình đổ máu!
“Wow! Cứu mạng a!” Bỏ lại kinh hách khóc thét tràn ngập, tên trộm chật vật nâng cao lưng, từ cửa sau vội vàng chạy trốn ra ngoài. Thân ảnh ngã tới ngã lui nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.
Lan Tĩnh vốn muốn đuổi theo đem con chuột nhắt kia chặt thành tám khối lớn cho chó ăn, nhưng anh lại nghe thấy một tràng tiếng khóc nức nở.
“Đại a đầu?” Anh vội vàng bỏ xuống đao trong tay, vọt tới bên cạnh ôm chặt lấy cô “Em không sao chứ?”
“Tôi. . . . Tôi rất sợ hãi. . . . Nếu anh không xuất hiện. . . . Tôi. . . . Tôi căn bản không còn khí lực. . . . Tên đó nắm lấy tôi đau quá. . . .”
“Anh biết, anh biết.” Anh đau lòng dỗ dành cô, không ngừng hôn hít khuôn mặt bị đánh sưng đỏ của cô “Bổn vương đi gọi điện thoại báo cảnh sát, tên đó bị thương sẽ không đi xa được.”
“Không! Không cần báo cảnh sát, tôi cảm thấy thật sự mất mặt. . . . . ”
“Tên đó đối em. . . . . .”
“Không có, không có, nhưng tên đó khiến tôi cảm giác mình thật bẩn. . . . . .”
Vừa rồi áo ngủ của cô đã bị xé rách không ít, căn bản là biến thành vải vụn, mà bàn tay to ghê tởm kia hoàn toàn dùng sức nắm lấy bộ ngực cô, hại cô đau quá.
Thứ trí nhớ khủng bố này khiến cho người ta buồn nôn, cô thực hi vọng có đồ vật gì đó có thể giúp mình tẩy trừ đi.
Nghênh Xuân rất nhanh liền vọt vào phòng tắm.
“Đại a đầu. . . .”
Lan Tĩnh nghe được thanh âm nước chảy. Anh biết hiện tại cảm xúc của cô còn rất kích động, cho nên đứng ở cửa đợi cô bình tĩnh xuống.
Đợi lát nữa mới hảo hảo an ủi cô đi!
Nhưng qua đã lâu, tuy rằng trong phòng tắm còn nghe tiếng nước, nhưng tựa hồ có chút không được đúng lắm.
Con ngươi đen của anh lạnh lùng, kiên quyết đẩy cửa đi vào.
“Anh vào như thế nào?” Nghênh Xuân đem mình chôn ở trong bồn tắm, thanh âm nghẹn ngào biểu hiện cô vừa mới khóc lớn.
Mặt Lan Tĩnh không chút thay đổi tiêu sái đến bên bồn tắm, sau đó tắt vòi nước “Nước đều đã tràn ra, không cần lãng phí nguồn nước.”
Sự tiết kiệm của anh đưa tới một cái xem thường.
Bàn tay to của anh hướng trong nước tìm kiếm, nước vẫn nóng, anh đứng lên bắt đầu cởi quần áo.
“Anh làm cái gì?”
Trên người anh mặc đồ ngủ, cho nên lập tức liền cởi hết.
Nghênh Xuân vội vàng dùng hai tay che mắt, lại cảm giác được anh tiến vào trong bồn tắm, lập tức nước tràn ra ngoài, sau đó lại khôi phục bình thường.
Nghênh Xuân tính đứng dậy rời đi, lại bị anh nhanh hơn một bước bắt lấy tay, kế tiếp nhẹ nhàng lôi kéo. Cả người cô liền rơi vào trong lòng anh.
“Buông, anh muốn làm cái gì?”
“Nếu em muốn tẩy đi trí nhớ xấu vừa rồi, chỉ tắm rửa không cũng vô ích.”
“Bằng không anh có biện pháp gì tốt hơn sao?” Cô mắc cỡ đỏ mặt, cũng không dám lộn xộn, bởi vì cô có thể cảm nhận được cái mông của mình đang chống đỡ một vật thể, tin tưởng chính là . . . cái kia trong truyền thuyết.
“Đương nhiên là có.” Anh tà mị thấp giọng thổi hơi ở bên tai của cô “Chính là dùng trí nhớ cường liệt hơn, đẹp hơn, càng khó quên hơn lu mờ nó.”
“Trí nhớ gì?” Trong lòng cô có loại dự cảm không tốt.
“Hơn nữa vừa rồi bổn vương chém tên đó một đao, ở Đường triều trước kia, em hẳn đã sớm muốn tự mình nhào lên .”
“Nhào lên làm gì?”
“Đương nhiên là bổ nhào vào người bổn vương, đến đây lấy thân báo đáp mới đúng.”
“Anh bệnh thần kinh a!” Cô lại muốn đứng dậy nhưng bị bắt trở lại, mà lần này tay anh chuẩn xác bắt được bộ ngực sữa của cô. Một trận khoái cảm mãnh liệt khiến cô thất thần một hồi, lại nằm ở trên người của anh.
“Nếu em thật sự thấy không thoải mái, em chỉ cần hô ngừng, bổn vương sẽ dừng lại, như vậy được không?”
Thì thào nói nhỏ của anh tràn ngập cảm giác an toàn truyền vào trong tai cô, an ủi không ít tâm hồn vừa rồi bị chấn kinh của cô.
“Anh mới sẽ không!” Cô thật sự không tin mấy lời của anh.
“Em nói không sai, anh nghĩ, anh sẽ luyến tiếc dừng lại.”
Mặt anh cơ hồ đã dán vào cô, hô hấp lửa nóng thổi ở trên mặt.
Nghênh Xuân không giãy giụa, bởi vì cô biết nếu mình giãy giụa, sẽ chỉ làm anh càng thêm lửa dục đốt người.
Tới khi bàn tay to của anh bao trùm lấy chỗ mẫn cảm của cô, bộ ngực sữa tràn ngập co dãn thì bản năng không thể thừa nhận của cô liền kéo tay anh ra, nhưng cái tay vừa dời đi mục tiêu lại làm càn hướng bên dưới mặt nước tìm kiếm. . . .
“Không cần. . . . . .” Nghênh Xuân nhịn không được phát ra nức nở giống như con mèo nhỏ, thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo.
Vội vã kẹp chặt hai chân lại bị anh dùng hai chân tách ra, biến thành tình huống dạng chân ở trên người anh, tư thế như vậy khiến ngón tay anh càng dễ dàng bừa bãi vuốt ve trêu chọc.
“Dừng tay. . . . . .” Anh làm sao có thể đụng chạm cấm địa xấu hổ của cô! Từ nhỏ đến lớn trừ mình ra, chưa từng có đàn ông khác xâm lược vào.
Nhưng âu yếm của anh lại gây cho cô khoái cảm trước nay chưa từng có, không ngừng dần dần đánh tan lý trí cùng năng lực tự chủ của cô.
Da thịt nguyên bản tuyết trắng không biết bởi vì do tình cảm mãnh liệt hay là vì nước ấm, nổi lên đỏ ửng mê người, thoạt nhìn vô cùng mịn màng, kiều diễm ướt át.
Đầu ngón tay anh xâm nhập đụng chạm mang đến khoái cảm mãnh liệt làm cô nhịn không được rên rỉ, toàn thân như lửa đốt.
“A. . . . Umm. . . .”
Ở bên trong tiếng thở gấp mê loạn của Nghênh Xuân, hô hấp Lan Tĩnh cũng dần dần trở nên dồn dập. Hai tay lại càng làm càn đánh lướt thân thể kiều mỵ mềm mại của cô gái trong lòng, một tay vuốt ve ở trên bộ ngực sữa mềm mại. Ngón tay của tay kia ở dưới mặt nước chậm rãi ra vào trong cánh hoa ướt át ngượng ngùng. . .
Ngón tay của anh đặt nhẹ ở điểm nhỏ bên trong cánh hoa, chậm rãi ma sát, co rúm, làm cho toàn thân cô run rẩy không thôi.
“A. . . . . .” Nghênh Xuân cảm giác được hai người mặc dù ở trong nước, nhưng đầu ngón tay Lan Tĩnh lại như mang theo lửa, không ngừng thiêu đốt lên nhụy hoa ngượng ngùng của cô, làm thức tỉnh lửa tình chôn sâu trong cơ thể.
Lúc này, Lan Tĩnh đem thân mình tuyết trắng của cô hơi hơi quay lại, làm cho anh có thể cúi đầu ngậm nụ hoa nhỏ không có người trìu mến bên kia.
“Không cần như vậy. . . Em sẽ chịu không nổi. . .”
Miệng lửa nóng của anh không ngừng liếm hút trêu chọc bầu ngực cô, bàn tay kia làm càn vuốt ve chèo kéo. Giữa hai chân lại có âu yếm làm người ta hưng phấn khó nhịn. . . .
Trừ bỏ khó có thể khắc chế rên rỉ ra, cô thật không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.
Khi cô một trận bay lên tiên, thời điểm tình dục cao trào. Đột nhiên, cô cảm giác được một cỗ khoái cảm làm bản thân muốn thét chói tai từ chỗ sâu trong thân thể cấp tốc dâng đến.
“A. . . . Em không được. . .” Hơi thở của cô phát ra dồn dập, cả người buộc chặt cong lên như dây đàn. Một giây sau lập tức xụi lơ ở trong lòng anh, không thể nhúc nhích.
Lan Tĩnh hiểu được cô đã đạt tới cao trào, kế tiếp liền tới anh hảo hảo hưởng thụ, không cần phải nhịn nữa.
Đem cô thay đổi tư thế, làm cho mình quay mặt về phía cô, dục vọng sớm đã vận sức chờ phát động cũng đã chống tới miệng tiểu hoa huy*t chặt chẽ. . .
“Có thể chứ?”
Nghênh Xuân chậm rãi mở to mắt, cả khuôn mặt đều là dáng vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng khi cô nhìn thấy của anh thật lớn liền khiến cô sợ hãi muốn giãy giụa “Em suy nghĩ một chút mới được.”
Anh trừng to mắt, một vẻ mặt không thể tin được, thoạt nhìn như tức giận.
“Không cho phép suy nghĩ.”
“Tự anh nói em muốn ngừng thì. . . A!” Cô không thể nói cho xong câu đầy đủ, bởi vì anh đã tiến công.
Anh kiên quyết nhưng không mất dịu dàng từng điểm từng điểm xâm nhập hoa kính chưa trải việc, giữ lấy đoá hoa đáng yêu non nớt, thẳng đến khi anh hoàn toàn khai thác đoá hoa nhỏ ngọt ngào này, mới chịu bỏ qua.
Cả người Nghênh Xuân cứng ngắc vô pháp nhúc nhích, may mắn trước đó có đủ chuẩn bị lại ở trong nước nên không đến mức quá đau đớn.
Trên mặt nước chậm rãi hiện lên từng đóa hoa hồng, chứng minh sự thuần khiết không tỳ vết của cô, cũng nói cho cô biết, mình đã từ thiếu nữ biến thành một phụ nữ.
Không để cho cô có quá nhiều thời gi¬an sầu não, anh khẩn cấp kéo ra đút vào .
“A. . . . . .” Cô nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hai tay nắm thật chặt cánh tay anh.
Mỗi lần anh chậm rãi rời khỏi, thúc vào sâu hơn, hoa kính non mịn lại ma sát co rút, mang đến cho hai người khoái cảm trước nay chưa từng có.
Lúc vừa mới bắt đầu anh còn có thể nhẫn nại, nhưng đến cuối cùng anh rốt cục không thể khống chế, dần dần tốc độ luật động nhanh hơn, như một dã thú đói khát không ngừng cướp lấy hưởng thụ con mồi ngọt ngào.
“A. . . . . . A. . . . . . Chậm một chút. . . . . .” Cô đứt quãng thở gấp hỗn tạp thống khổ cùng khoái cảm, nhưng có thể nghe được đến cuối cùng là cảm giác khoái cảm chiếm đa số.
“A. . . . . .” Ngón tay Nghênh Xuân đâm vào da thịt anh, anh cũng không để ý, hai chân trắng nõn ở giữa không trung chớp lên, tiếng nước bên tai như nhạc khúc dâm đãng, truyền tống tình cảm mãnh liệt giữa hai người.
“Em. . . . . Không được. . . . . .” Cô lại một lần nữa phát ra rên rỉ khoái hoạt, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
Lúc này, Lan Tĩnh cũng cảm thấy một trận khó có thể khống chế, khoái hoạt run run kích phát ra hoa lửa mãnh liệt, làm cho tất cả xung quanh mình đều phun ra.
“Xuân Xuân!” Trọc dịch màu trắng tràn ngập toàn bộ hoa huy*t, sau đó lại từ trong cánh hoa ồ ồ chảy ra, biến mất trong nước.
Nghênh Xuân dồn dập thở phì phò, cả người yếu đuối vô lực nằm xuống trên người Lan Tĩnh. Cặp mắt của cô nhắm chặt, trên mặt có loại cảm giác mất hồn mỏi mệt.
Nguyên lai đây là nam nữ hoan ái? Khó trách nhiều người khó có thể khống chế như vậy, thật là khiến người bay lên tiên. Nghênh Xuân nghĩ như vậy ở trong lòng.
Lan Tĩnh đồng dạng cũng có loại cảm giác mãnh liệt này, giống như lúc này đây mới là lần đầu tiên của mình, thật sâu lay động nội tâm. Đạt tới cao trào trước nay chưa có tại trên người cô gái chưa trải đởi này.
Trừ bỏ khoái cảm vô cùng nhuần nhuyễn ra, còn có một loại cảm giác thỏa mãn sau khi về nhà.
Anh biết cô gái nhỏ trong lòng này với anh mà nói đã có ý nghĩa thực sự rất đặc biệt.
Tình cảm mãnh liệt thối lui, nước trong bồn tắm cũng bắt đầu trở lạnh, Lan Tĩnh ôm Nghênh Xuân ra khỏi bồn tắm lớn. Sau đó cầm lên khăn tắm đem hai người lau khô, lại ôm lấy cô hướng giường màu hồng đi tới.
Nghênh Xuân mềm mại tùy ý anh đem chăn bông che ở trên cả hai người, dùng thân thể của mình làm ấm áp cơ thể lạnh như băng của cô.
“Em nghĩ. . . . . . phương pháp của anh cũng không tệ lắm.” Cô đã quên mất cảm giác ghê tởm vừa rồi tên trộm kia gây ra, thay vào đó là hành vi ác liệt của anh.
Phương pháp này thật đúng là hữu dụng.
“Mới một lần hiệu quả hữu hạn, về sau bổn vương vẫn sẽ giúp em.” Anh vừa nói, vừa hôn cô thật sâu, sau đó cảm thấy mỹ mãn ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
“Anh không có. . . . . .”
“Anh muốn chơi thì chơi, tôi đi nơi bên cạnh này mua thức ăn.”
Bà chủ của một vài quán cực kỳ lẳng lơ. Nếu như bị các bà ấy nhìn thấy bên cạnh cô có một mỹ nam tử xuất sắc như vậy nhất định sẽ làm cho toàn bộ chợ đều biết.
Hơn nữa trong lòng cô có một thanh âm nho nhỏ nói cho cô biết, cô chính là không muốn cho cô gái khác dùng ánh mắt háo sắc tiến hành “xâm hại” đối với Đại vương gia của cô.
Lúc cô nghĩ như vậy lại không hề phát hiện ra chính mình đã đem Lan Tĩnh trở thành Đại vương gia của riêng mình.
“Được rồi!” Thoạt nhìn cũng đầy thú vị. Lan Tĩnh gật gật đầu.
Ngồi xuống dưới, anh cũng cảm thấy thực hứng thú hỏi ông chủ phải chơi như thế nào, cũng không quên liếc mắt nhìn Nghênh Xuân đang ở bên cạnh chọn đồ ăn. Thấy cô không có nguy hiểm, lúc ấy mới yên tâm tiếp tục nghe ông chủ giải thích cách chơi.
Kết quả anh càng chơi càng khiến bắn được nhiều châu, có thể đổi một con rối lớn, làm anh cảm thấy thực hưng phấn.
“Đại a đầu. . . .” Anh ngẩng lên, phát hiện bóng dáng xinh xắn vốn nên ở bên kia chọn đồ ăn đã không thấy.
Đi nơi nào?
Một loại cảm giác thực khủng bố dần dần lan tràn trong lòng anh, nhưng anh lại bắt buộc chính mình làm bộ như không có việc gì hết.
Anh thẳng ngực đứng tại chỗ. Trên thực tế, ánh mắt của anh đã liều mạng mấy lần đi tuần tra bốn phía.
Chẳng lẽ anh bị vứt bỏ sao?
Sẽ là như vậy phải không? Bởi vì cô không thích anh vênh váo tự đắc đối với cô, cho nên đem anh bỏ lại, mặc kệ anh ở đây tự sinh tự diệt?
“Tiên sinh, cậu muốn đổi con rối nào? Muốn chọn trước không? Hay là chờ bạn gái cậu đến mới chọn?” Ông chủ cười mị mị hỏi.
“Đợi cô ấy đến chọn mới được.” Anh lại ngồi xuống. Không biết cô rốt cuộc có thể trở lại hay không. . . . Vừa rồi tại sao anh lại không nhớ kỹ đường về nhà?
Trong khoảng thời gi¬an này với anh mà nói, quả thực như là dày vò trong địa ngục. Bây giờ anh mới phát hiện, chân chính làm cho mình có sức mạnh kiên cường dũng cảm ở thế giới hoàn toàn xa lạ này, chính là đến từ cô.
Chỉ cần thấy khuôn mặt mỉm cười của cô, anh liền tuyệt không cảm thấy sợ hãi.
Vừa lúc đó, anh nghe được thanh âm của Nghênh Xuân đang trả giá với người ta. Anh chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện cô đang cầm lấy một đống rau dưa cùng bà chủ kia nói chuyện.
“Bà vừa mới nói bán tôi một trăm ba cái.”
“Nhưng cô chạy đến hàng khác, người ta đã mua mất một cái rồi, còn lại hai cái bảo tôi làm sao bán cô một trăm? Đương nhiên là phải theo giá gốc!”
“Hậu! Sao bà lại như vậy. . . A!” Nghênh Xuân hét lên một tiếng, phát hiện cả người mình bị kéo đi.
“Này! Đại vương gia, anh làm cái gì vậy? Tôi đang trả giá mà!”
“Trước chọn xem em muốn con nào?”
“A?” Cô há hốc không hiểu, trong tay còn đang nắm một đống rau dưa vẫn chưa trả tiền. Cô nhìn lên vẻ mặt mất hứng của anh, không hiểu anh lại đang phát cái loại tính tình thiếu gia gì?
“Vừa rồi bổn vương chơi bắn châu thắng, có thể chọn một con rối lớn.” Anh ngay cả nói cũng đều hiện rõ ra sự oán giận.
“Thật sự? Tuyệt quá nha!”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, mặt thối của Lan Tĩnh mới hơi tốt một chút, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn “Chọn một cái em thích.”
“Nha! Tốt.” Nghênh Xuân cầm rau dưa trong tay ném lại cho bà chủ đuổi theo “Tôi không mua, gi¬an thương.”
“Cái gì. . . . . .” Bà chủ vừa mới muốn há mồm mắng chửi người, lại phát hiện bên người Nghênh Xuân có một mỹ nam tử, loại cực phẩm tỉ lệ cực nhỏ xuất hiện ở chợ lập tức khiến cho bà nhìn đã mắt.
“Em muốn mua đồ ăn này?” Anh quay đầu hỏi Nghênh Xuân đang cố gắng chọn con rối lớn.
Cô gật gật đầu nói “Đúng vậy! Tôi vốn muốn mua, bất quá còn lại hai cái bà ta không bán cho tôi giá rẻ một chút, cho nên tôi liền không mua. Buổi tối đổi lại ăn cá cũng được. . . A! Ông chủ, tôi muốn Batman kia.”
Chọn lựa đã lâu, rốt cục chọn lấy một cái Batman bản Q thực khốc, còn có cả áo choàng nhỏ màu đen, thật sự là đáng yêu đến cực điểm.
“Đại vương gia. . .” Cô quay đầu. Di? Sao người không thấy?
Ánh mắt của cô hướng quét nhìn bốn phía, phát hiện anh đang đứng ở chỗ cô vừa mới mua thức ăn, đã nhận một gói to. Sau đó hướng chỗ cô đi tới.
“Anh làm sao mua a! Bà ta là gi¬an thương mà!”
Vừa lúc đó, cô nghe được ông chủ bắn châu nói “Đôi tình nhân hai người thật sự là ân ái. Mới rồi cậu ta vừa phát hiện không thấy cô, sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch.”
“Sắc mặt trắng bệch?”
“Đúng vậy! Thật giống như thằng nhóc không nghe lời của nhà tôi. Tôi sẽ cố ý dẫn nó đi cửa hàng lớn, sau đó trốn đi làm cho nó tìm không thấy. Tiếp theo nó sẽ lên tiếng khóc lớn, tôi lại xuất hiện, nó sẽ lại nghe lời vô cùng.” Ông chủ một bộ dương dương đắc ý nói “Một chiêu này dùng tốt lắm nha!”
Nghênh Xuân nghe đến đó, tuyệt không muốn khen ngợi ông chủ rất lợi hại. Cái này căn bản chỉ là một loại thủ đoạn trả thù nho nhỏ biến thái của cha mẹ.
Bất quá, cô căn bản không có cố ý làm như vậy a! Khó trách vừa rồi thần sắc của anh có chút không đúng.
“Bổn vương giúp em mua xong rồi, bà ấy còn tặng bổn vương một ít đồ ăn khác.” Lan Tĩnh đi đến trước mặt cô đem hai túi rau dưa lớn đưa cho cô xem.
Bà chủ kia thật sự là đáng giận, cô mua thì không chịu cho cô trả giá, kết quả vừa gặp được người đẹp trai đã đưa hai túi lớn. Phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ a!
“Tốt như vậy? Có ý đồ gì?”
“Bà ấy nói về sau bổn vương đi mua bà ấy sẽ đưa tặng lớn, em đi trả theo giá gốc.”
“Cái bà đáng giận này.” Nghênh Xuân nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng có loại vị chua rất không thoải mái xông lên.
“Mua xong sao? Chúng ta về nhà đi!” Anh mệt mỏi, muốn về nhà.
“Tốt.”
Hai người đi hướng cửa ra vào của chợ, rốt cục cô nhịn không được mở miệng hỏi “Anh vừa mới nhìn không thấy tôi đã thực sợ hãi?”
“Bổn vương làm sao có thể sợ?”
“Nhưng sắc mặt của anh có một chút biến trắng mà!”
“Đó là em ảo giác.”
“Phải không? Kỳ thật anh nói thực ra anh sợ hãi cũng không sao. Trước đây tôi cũng từng bị mẹ bỏ quên ở trong công ty bách hóa, tôi biết cái loại cảm giác này. Tuy rằng tôi cảm thấy đàn ông nên kiên cường hơn phụ nữ.” Cô lại giải thích “Bất quá tôi không phải cố ý muốn bỏ anh lại, tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến Tam vương gia ngàn dặn dò vạn dặn dò nói anh ta muốn ăn hoa quả, mà tôi lại vừa vặn nhìn thấy. . . .”
“Bổn vương mới không cần em đi mua hoa quả gì. Nếu em đi mua lâu quá, bổn vương sẽ tự mình trở về.” Anh cậy mạnh nói.
“Uh! Anh có biết đường về?”
Trầm mặc của anh tiết lộ đáp án của anh.
“Người thành thực một chút có vẻ đáng yêu.”
“Rầy rà.” Anh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ.
Đại vương gia này không phải thích bắt nạt cô sao? Không nghĩ tới lại còn sợ bị người ta bỏ lại, thật sự là đáng yêu.
“Anh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ rồi?” Cô vẫn là không buông tay chọc anh tiếp.
“Tùy em nói như thế nào, dù sao bổn vương không phải như vậy là được rồi.” Anh tính làm mắt điếc tai ngơ.
Nghênh Xuân mỉm cười cùng anh sóng vai đi tới. Đột nhiên, một bàn tay to đoạt lấy gói lớn trong tay cô, cô hoang mang ngẩng đầu nhìn anh.
“Chuyện này là chuyện đàn ông nên làm.” Ánh mắt của anh nhìn thẳng phía trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là một bộ dáng lạnh như băng. Bất quá lại nhiều hơn một phần đỏ ửng đáng ngờ.
Chẳng lẽ anh đang mặt đỏ sao?
Nghênh Xuân lại một lần nữa phát hiện sự thật kinh người này. Trong lòng lại một lần bị hành vi đáng yêu của anh khiến cho cảm động “Tùy anh.”
Bất quá. . . . Cảm giác như thế thật sự rất giống vợ chồng tân hôn cùng nhau đi chợ, cùng nhau tản bộ về nhà, thật hạnh phúc!
*** ***
Đêm dài tĩnh lặng, Lan Tĩnh lại ngủ không được.
Anh muốn tìm Đại a đầu nói chuyện phiếm, cho dù sẽ bị mắng, cũng không ngăn cản được mãnh liệt muốn được gặp cô của anh.
Anh nhanh chóng đứng lên, hít một hơi thật sâu đi ra phòng ngủ, đi vào phòng Nghênh Xuân.
Anh giơ tay lên tính gõ cửa, lại chần chờ một chút, sau đó sửa thành chuyển động tay nắm cửa, phát hiện cư nhiên không có khóa.
Anh lặng lẽ đẩy cửa, trong phòng tối như mực, chỉ thấy ánh trăng từ cửa sổ xuyên qua, chiếu rọi hai cái bóng dáng ngọ nguậy trên giường.
Sắc mặt của anh đột nhiên biến đổi, ý niệm đầu tiên chính là yêu đương vụng trộm.
Lòng đố kị bị phản bội làm cho anh lập tức xông về phòng cầm lấy bảo đao của mình lại đi đến phòng của cô.
Thẳng đến khi anh nghe thấy tiếng khóc của Nghênh Xuân, mới phát hiện chính mình sai lầm rồi. Trong phòng loạn thất bát tao, xem ra giống như là tình huống bị kẻ trộm đột nhập. . . .
Tên trộm chết tiệt, nhất định là nhìn thấy tư thế ngủ gợi cảm mê người của Đại a đầu nhà anh nên đã nổi lên sắc tâm.
Bảo đao trong tay lóe ra ánh sáng màu bạc dưới ánh trăng, một đao này là vì cô gái mình thích, không chùn bước mà xuống tay.
“A!” Kẻ trộm còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác được sau lưng mình một trận đau nhức.
Chuyện gì xảy ra?
Tên trộm xoay người, phát hiện một người đàn ông cầm cây đao đứng sau lưng, vẻ mặt hệt như La sát khủng bố, đôi mắt ngăm đen trong bóng đêm như phun hỏa. Toàn thân giống như bị một đoàn lửa hừng hực bao quanh. Mà làm cho người ta sợ hãi nhất chính là bảo đao trong tay anh ta đang chậm rãi nhỏ máu.
Tên trộm cúi đầu liền thấy ──
Không thể nào?
Là máu của mình sao?
Trời ạ! Thật đáng sợ a! Chính mình đổ máu!
“Wow! Cứu mạng a!” Bỏ lại kinh hách khóc thét tràn ngập, tên trộm chật vật nâng cao lưng, từ cửa sau vội vàng chạy trốn ra ngoài. Thân ảnh ngã tới ngã lui nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.
Lan Tĩnh vốn muốn đuổi theo đem con chuột nhắt kia chặt thành tám khối lớn cho chó ăn, nhưng anh lại nghe thấy một tràng tiếng khóc nức nở.
“Đại a đầu?” Anh vội vàng bỏ xuống đao trong tay, vọt tới bên cạnh ôm chặt lấy cô “Em không sao chứ?”
“Tôi. . . . Tôi rất sợ hãi. . . . Nếu anh không xuất hiện. . . . Tôi. . . . Tôi căn bản không còn khí lực. . . . Tên đó nắm lấy tôi đau quá. . . .”
“Anh biết, anh biết.” Anh đau lòng dỗ dành cô, không ngừng hôn hít khuôn mặt bị đánh sưng đỏ của cô “Bổn vương đi gọi điện thoại báo cảnh sát, tên đó bị thương sẽ không đi xa được.”
“Không! Không cần báo cảnh sát, tôi cảm thấy thật sự mất mặt. . . . . ”
“Tên đó đối em. . . . . .”
“Không có, không có, nhưng tên đó khiến tôi cảm giác mình thật bẩn. . . . . .”
Vừa rồi áo ngủ của cô đã bị xé rách không ít, căn bản là biến thành vải vụn, mà bàn tay to ghê tởm kia hoàn toàn dùng sức nắm lấy bộ ngực cô, hại cô đau quá.
Thứ trí nhớ khủng bố này khiến cho người ta buồn nôn, cô thực hi vọng có đồ vật gì đó có thể giúp mình tẩy trừ đi.
Nghênh Xuân rất nhanh liền vọt vào phòng tắm.
“Đại a đầu. . . .”
Lan Tĩnh nghe được thanh âm nước chảy. Anh biết hiện tại cảm xúc của cô còn rất kích động, cho nên đứng ở cửa đợi cô bình tĩnh xuống.
Đợi lát nữa mới hảo hảo an ủi cô đi!
Nhưng qua đã lâu, tuy rằng trong phòng tắm còn nghe tiếng nước, nhưng tựa hồ có chút không được đúng lắm.
Con ngươi đen của anh lạnh lùng, kiên quyết đẩy cửa đi vào.
“Anh vào như thế nào?” Nghênh Xuân đem mình chôn ở trong bồn tắm, thanh âm nghẹn ngào biểu hiện cô vừa mới khóc lớn.
Mặt Lan Tĩnh không chút thay đổi tiêu sái đến bên bồn tắm, sau đó tắt vòi nước “Nước đều đã tràn ra, không cần lãng phí nguồn nước.”
Sự tiết kiệm của anh đưa tới một cái xem thường.
Bàn tay to của anh hướng trong nước tìm kiếm, nước vẫn nóng, anh đứng lên bắt đầu cởi quần áo.
“Anh làm cái gì?”
Trên người anh mặc đồ ngủ, cho nên lập tức liền cởi hết.
Nghênh Xuân vội vàng dùng hai tay che mắt, lại cảm giác được anh tiến vào trong bồn tắm, lập tức nước tràn ra ngoài, sau đó lại khôi phục bình thường.
Nghênh Xuân tính đứng dậy rời đi, lại bị anh nhanh hơn một bước bắt lấy tay, kế tiếp nhẹ nhàng lôi kéo. Cả người cô liền rơi vào trong lòng anh.
“Buông, anh muốn làm cái gì?”
“Nếu em muốn tẩy đi trí nhớ xấu vừa rồi, chỉ tắm rửa không cũng vô ích.”
“Bằng không anh có biện pháp gì tốt hơn sao?” Cô mắc cỡ đỏ mặt, cũng không dám lộn xộn, bởi vì cô có thể cảm nhận được cái mông của mình đang chống đỡ một vật thể, tin tưởng chính là . . . cái kia trong truyền thuyết.
“Đương nhiên là có.” Anh tà mị thấp giọng thổi hơi ở bên tai của cô “Chính là dùng trí nhớ cường liệt hơn, đẹp hơn, càng khó quên hơn lu mờ nó.”
“Trí nhớ gì?” Trong lòng cô có loại dự cảm không tốt.
“Hơn nữa vừa rồi bổn vương chém tên đó một đao, ở Đường triều trước kia, em hẳn đã sớm muốn tự mình nhào lên .”
“Nhào lên làm gì?”
“Đương nhiên là bổ nhào vào người bổn vương, đến đây lấy thân báo đáp mới đúng.”
“Anh bệnh thần kinh a!” Cô lại muốn đứng dậy nhưng bị bắt trở lại, mà lần này tay anh chuẩn xác bắt được bộ ngực sữa của cô. Một trận khoái cảm mãnh liệt khiến cô thất thần một hồi, lại nằm ở trên người của anh.
“Nếu em thật sự thấy không thoải mái, em chỉ cần hô ngừng, bổn vương sẽ dừng lại, như vậy được không?”
Thì thào nói nhỏ của anh tràn ngập cảm giác an toàn truyền vào trong tai cô, an ủi không ít tâm hồn vừa rồi bị chấn kinh của cô.
“Anh mới sẽ không!” Cô thật sự không tin mấy lời của anh.
“Em nói không sai, anh nghĩ, anh sẽ luyến tiếc dừng lại.”
Mặt anh cơ hồ đã dán vào cô, hô hấp lửa nóng thổi ở trên mặt.
Nghênh Xuân không giãy giụa, bởi vì cô biết nếu mình giãy giụa, sẽ chỉ làm anh càng thêm lửa dục đốt người.
Tới khi bàn tay to của anh bao trùm lấy chỗ mẫn cảm của cô, bộ ngực sữa tràn ngập co dãn thì bản năng không thể thừa nhận của cô liền kéo tay anh ra, nhưng cái tay vừa dời đi mục tiêu lại làm càn hướng bên dưới mặt nước tìm kiếm. . . .
“Không cần. . . . . .” Nghênh Xuân nhịn không được phát ra nức nở giống như con mèo nhỏ, thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo.
Vội vã kẹp chặt hai chân lại bị anh dùng hai chân tách ra, biến thành tình huống dạng chân ở trên người anh, tư thế như vậy khiến ngón tay anh càng dễ dàng bừa bãi vuốt ve trêu chọc.
“Dừng tay. . . . . .” Anh làm sao có thể đụng chạm cấm địa xấu hổ của cô! Từ nhỏ đến lớn trừ mình ra, chưa từng có đàn ông khác xâm lược vào.
Nhưng âu yếm của anh lại gây cho cô khoái cảm trước nay chưa từng có, không ngừng dần dần đánh tan lý trí cùng năng lực tự chủ của cô.
Da thịt nguyên bản tuyết trắng không biết bởi vì do tình cảm mãnh liệt hay là vì nước ấm, nổi lên đỏ ửng mê người, thoạt nhìn vô cùng mịn màng, kiều diễm ướt át.
Đầu ngón tay anh xâm nhập đụng chạm mang đến khoái cảm mãnh liệt làm cô nhịn không được rên rỉ, toàn thân như lửa đốt.
“A. . . . Umm. . . .”
Ở bên trong tiếng thở gấp mê loạn của Nghênh Xuân, hô hấp Lan Tĩnh cũng dần dần trở nên dồn dập. Hai tay lại càng làm càn đánh lướt thân thể kiều mỵ mềm mại của cô gái trong lòng, một tay vuốt ve ở trên bộ ngực sữa mềm mại. Ngón tay của tay kia ở dưới mặt nước chậm rãi ra vào trong cánh hoa ướt át ngượng ngùng. . .
Ngón tay của anh đặt nhẹ ở điểm nhỏ bên trong cánh hoa, chậm rãi ma sát, co rúm, làm cho toàn thân cô run rẩy không thôi.
“A. . . . . .” Nghênh Xuân cảm giác được hai người mặc dù ở trong nước, nhưng đầu ngón tay Lan Tĩnh lại như mang theo lửa, không ngừng thiêu đốt lên nhụy hoa ngượng ngùng của cô, làm thức tỉnh lửa tình chôn sâu trong cơ thể.
Lúc này, Lan Tĩnh đem thân mình tuyết trắng của cô hơi hơi quay lại, làm cho anh có thể cúi đầu ngậm nụ hoa nhỏ không có người trìu mến bên kia.
“Không cần như vậy. . . Em sẽ chịu không nổi. . .”
Miệng lửa nóng của anh không ngừng liếm hút trêu chọc bầu ngực cô, bàn tay kia làm càn vuốt ve chèo kéo. Giữa hai chân lại có âu yếm làm người ta hưng phấn khó nhịn. . . .
Trừ bỏ khó có thể khắc chế rên rỉ ra, cô thật không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.
Khi cô một trận bay lên tiên, thời điểm tình dục cao trào. Đột nhiên, cô cảm giác được một cỗ khoái cảm làm bản thân muốn thét chói tai từ chỗ sâu trong thân thể cấp tốc dâng đến.
“A. . . . Em không được. . .” Hơi thở của cô phát ra dồn dập, cả người buộc chặt cong lên như dây đàn. Một giây sau lập tức xụi lơ ở trong lòng anh, không thể nhúc nhích.
Lan Tĩnh hiểu được cô đã đạt tới cao trào, kế tiếp liền tới anh hảo hảo hưởng thụ, không cần phải nhịn nữa.
Đem cô thay đổi tư thế, làm cho mình quay mặt về phía cô, dục vọng sớm đã vận sức chờ phát động cũng đã chống tới miệng tiểu hoa huy*t chặt chẽ. . .
“Có thể chứ?”
Nghênh Xuân chậm rãi mở to mắt, cả khuôn mặt đều là dáng vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng khi cô nhìn thấy của anh thật lớn liền khiến cô sợ hãi muốn giãy giụa “Em suy nghĩ một chút mới được.”
Anh trừng to mắt, một vẻ mặt không thể tin được, thoạt nhìn như tức giận.
“Không cho phép suy nghĩ.”
“Tự anh nói em muốn ngừng thì. . . A!” Cô không thể nói cho xong câu đầy đủ, bởi vì anh đã tiến công.
Anh kiên quyết nhưng không mất dịu dàng từng điểm từng điểm xâm nhập hoa kính chưa trải việc, giữ lấy đoá hoa đáng yêu non nớt, thẳng đến khi anh hoàn toàn khai thác đoá hoa nhỏ ngọt ngào này, mới chịu bỏ qua.
Cả người Nghênh Xuân cứng ngắc vô pháp nhúc nhích, may mắn trước đó có đủ chuẩn bị lại ở trong nước nên không đến mức quá đau đớn.
Trên mặt nước chậm rãi hiện lên từng đóa hoa hồng, chứng minh sự thuần khiết không tỳ vết của cô, cũng nói cho cô biết, mình đã từ thiếu nữ biến thành một phụ nữ.
Không để cho cô có quá nhiều thời gi¬an sầu não, anh khẩn cấp kéo ra đút vào .
“A. . . . . .” Cô nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hai tay nắm thật chặt cánh tay anh.
Mỗi lần anh chậm rãi rời khỏi, thúc vào sâu hơn, hoa kính non mịn lại ma sát co rút, mang đến cho hai người khoái cảm trước nay chưa từng có.
Lúc vừa mới bắt đầu anh còn có thể nhẫn nại, nhưng đến cuối cùng anh rốt cục không thể khống chế, dần dần tốc độ luật động nhanh hơn, như một dã thú đói khát không ngừng cướp lấy hưởng thụ con mồi ngọt ngào.
“A. . . . . . A. . . . . . Chậm một chút. . . . . .” Cô đứt quãng thở gấp hỗn tạp thống khổ cùng khoái cảm, nhưng có thể nghe được đến cuối cùng là cảm giác khoái cảm chiếm đa số.
“A. . . . . .” Ngón tay Nghênh Xuân đâm vào da thịt anh, anh cũng không để ý, hai chân trắng nõn ở giữa không trung chớp lên, tiếng nước bên tai như nhạc khúc dâm đãng, truyền tống tình cảm mãnh liệt giữa hai người.
“Em. . . . . Không được. . . . . .” Cô lại một lần nữa phát ra rên rỉ khoái hoạt, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
Lúc này, Lan Tĩnh cũng cảm thấy một trận khó có thể khống chế, khoái hoạt run run kích phát ra hoa lửa mãnh liệt, làm cho tất cả xung quanh mình đều phun ra.
“Xuân Xuân!” Trọc dịch màu trắng tràn ngập toàn bộ hoa huy*t, sau đó lại từ trong cánh hoa ồ ồ chảy ra, biến mất trong nước.
Nghênh Xuân dồn dập thở phì phò, cả người yếu đuối vô lực nằm xuống trên người Lan Tĩnh. Cặp mắt của cô nhắm chặt, trên mặt có loại cảm giác mất hồn mỏi mệt.
Nguyên lai đây là nam nữ hoan ái? Khó trách nhiều người khó có thể khống chế như vậy, thật là khiến người bay lên tiên. Nghênh Xuân nghĩ như vậy ở trong lòng.
Lan Tĩnh đồng dạng cũng có loại cảm giác mãnh liệt này, giống như lúc này đây mới là lần đầu tiên của mình, thật sâu lay động nội tâm. Đạt tới cao trào trước nay chưa có tại trên người cô gái chưa trải đởi này.
Trừ bỏ khoái cảm vô cùng nhuần nhuyễn ra, còn có một loại cảm giác thỏa mãn sau khi về nhà.
Anh biết cô gái nhỏ trong lòng này với anh mà nói đã có ý nghĩa thực sự rất đặc biệt.
Tình cảm mãnh liệt thối lui, nước trong bồn tắm cũng bắt đầu trở lạnh, Lan Tĩnh ôm Nghênh Xuân ra khỏi bồn tắm lớn. Sau đó cầm lên khăn tắm đem hai người lau khô, lại ôm lấy cô hướng giường màu hồng đi tới.
Nghênh Xuân mềm mại tùy ý anh đem chăn bông che ở trên cả hai người, dùng thân thể của mình làm ấm áp cơ thể lạnh như băng của cô.
“Em nghĩ. . . . . . phương pháp của anh cũng không tệ lắm.” Cô đã quên mất cảm giác ghê tởm vừa rồi tên trộm kia gây ra, thay vào đó là hành vi ác liệt của anh.
Phương pháp này thật đúng là hữu dụng.
“Mới một lần hiệu quả hữu hạn, về sau bổn vương vẫn sẽ giúp em.” Anh vừa nói, vừa hôn cô thật sâu, sau đó cảm thấy mỹ mãn ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook