Vương Gia Độc Sủng Thất Tiểu Thư
-
Chương 7: Tỷ muộn '' ghé thăm'' . Gặp gỡ
Lời nàng vừa dứt không khỏi làm mọi người đột ngột kinh ngạc: tại sao nàng có thể bình thản như thế. Vương tể tướng hài lòng gật đầu: '' Hảo, người đâu mau đưa Thất tiểu thư đến Nguyệt Hàn Các.''
''Cha/Lão gia.'' Nghe thấy lời của Vương Trạc Vũ, Đại phu nhân cùng Vương Thẩm Ngư bất mãn lên tiếng. Nguyệt Hàn Các vốn dĩ là nơi thanh tịnh, phong cảnh đẹp đẽ dành riêng cho đích nữ. Nàng Thẩm Ngư không cam lòng.
''Đủ rồi, giải tán hết đi.'' Nói xong ông một mạch rời đi để lại mọi người đang tối mặt trong sảnh. Nha hoàn Lục Ngôn đang lo lắng thì thấy tiểu thư của nàng đi ra lành lặng không khỏi tâm giãn ra: ''Tiểu thư, người không sao?''.
''Ừm, đến Nguyệt Hàn Các thôi.'' Vừa dứt lời, Lục Ngôn không khỏi hoảng hốt: '' Cái gì...lời tiểu thư...là thật...?'' nàng khó tin hỏi, tiểu thư nhà nàng sao có thể ở lại bình yên được chứ.
Thấy lo lắng trong mắt Lục Ngôn, Tử Hà không khỏi tâm ấm chút: '' Phải, là thật a, chúng ta đi.''
''.............'' Lục Ngôn không nói theo nàng về Nguyệt Hàn Các.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong Nguyệt Hàn Các.
Từ khi Vương Tử Hà trở về đã được 2 ngày, thời gian nàng thư giản cũng khá nhiều. Nguyệt Hàn Các này quả thật rất yên tĩnh, cách bày trí lại tinh tế rất vừa ý nàng nhưng tuyệt nhất là không bị người trong phủ làm phiền. Bên cạnh Lục Ngôn im lặng nhìn người con gái như tiên tử trước mặt thầm cảm thán: quả là tuyệt đẹp, hằng ngày bên cạnh tiểu thư dù làm gì cũng rất hợp mắt. Tiểu thư vốn ít nói, hầu hạ người cũng dễ tùy lúc sai bảo nàng Lục Ngôn thì hầu hết tiểu thư đều để nàng thỏa mái.
Không gian đang yên tĩnh thì bên ngoài giọng nữ nhân vang lên: '' Thất muội bọn tỷ đến ''thăm'' muội. '' không ai khác ngoài đại tiểu thư cùng bao tiểu thư khác trong phủ. Tử Hà không khỏi cười lạnh vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới: '' Lục Ngôn, mời các nàng vào.''
''Vâng.'' Lục Ngôn nhanh nhẹn trả lời.
Một đám 6 người cùng nhau đi vào, phải a các nàng đều là tỷ tỷ của nàng: ''Ngọn gió nào đưa các tỷ đến đây.'' Vương Tử Hà nói nhẹ.
'' Ha hả, hôm nay Nhị tỷ ta cùng các nàng đến đây thăm muội xem muội có cảm thấy chán không.'' Vương Ngọc Nhi cười duyên nhưng lời nói có chút châm chọc. Nàng ta là Nhị tiểu thư Vương Ngọc Nhi 17 tuổi và thân là tỷ tỷ nàng. Nàng cùng Vương Thẩm Ngư 2 người là Đệ Nhất Mỹ Nữ kinh thành có tài có sắc vốn có mấy trăm công tử xếp hàng cầu mong. Hai người lúc nhỏ cũng hay hùa theo bắt nạt Vương Tử Hà.
Chán sao? Vương Tử Hà ta quả thực chán a, chẳng hay các người đến mua vui cho ta. Tử Hà cười lạnh: '' Đúng a, ta quả thật chán chường này hay là cùng các nàng tâm sự, Ha hả.''
'' Hừ, ai muốn cùng phế vật ngươi tâm sự chứ.'' Vương Bích Liên mặt khinh bỉ lên tiếng, càng ngày càng ghen ghét tại sao nàng ta Vương Tử Hà lại được ở nơi này chứ thân đích nữ thì sao, cũng chỉ cái phế vật còn chưa tới lượt nàng.
''...........'' Vương Tử Hà mỉm cười không nói.
Một hồi yên tĩnh không ai lên tiếng, Vương Thẩm Ngư thấy vậy đành nói: '' Hay tỷ muội chúng ta đi dạo chơi kinh thành thế nào, thất muội nhiều năm ở sơn thôn không biết kinh thành nay cảnh vật thay đổi rất nhiều rồi a.'' Thay đổi sao, chủ yếu chỉ để nàng làm trò cười cho thiên hạ ai chẳng biết Vương Tử Hà nàng là đại phế vật chứ. Nhưng nàng cũng muốn biết bọn họ sẽ diễn kịch như thế nào.
'' Đa tạ đại tỷ, thế chúng ta sẽ đi lúc nào?''
''Chúng ta sẽ đi ngay, thôi các muội chuẩn bị đi lát sẽ có người tới đón.'' Thấy Tử Hà mắc mưu Vương Thẩm Ngư trong lòng cười lạnh, cùng lúc nháy mắt với Vương Ngọc Nhi.
Mọi người từ từ ly khai thì lúc này Vương Tử Hà mới cất tiếng, con ngươi lạnh lẽo nổi một tầng sát khí: '' Có ai nói ngươi theo dõi người khác sẽ bị bắt chưa?''
Nghe nàng nói, chẳng mấy chốc một bóng đen đã từ trên cây cao gần đó nhảy xuống. Là một thanh niên cao to che mặt. Trên người mặc trang phục màu đen lộ ra khí thế bất phàm. Vương Tử Hà nhíu mắt nhìn lên thì bắt gặp một đôi mắt màu tím xinh đẹp quỷ dị. Hắn kẽ nhếch môi: ''Làm sao ngươi phát hiện ra ta.'' hắn nhìn nàng với con mắt dò xét cùng thưởng thức.
Vương Tử Hà cười lạnh, ẩn thân mà để lộ ra khí tức cuồng ngạo như thế quả là trò mèo nhưng nàng chỉ cười nói: '' Là tại ta cường đại.''
Rầm! Một câu nói của nàng làm hắn ta sửng sốt, hắn đường đường là Hàn Triết Văn-20 tuổi vang danh khắp thiên hạ thế mà nàng lại nói như thế chả khác nào nói hắn là loại tép riêu. Lần này tới phủ thừa tướng lại may mắn gặp được một nữ nhân thú vị.
Vương Tử Hà nhìn hắn thái độ không khỏi nhíu mày: '' Ngươi còn không đi.'' Dứt lời nàng xoay người đi vào trong, hắn vận khinh công bay tới trước mặt nàng hỏi:
'' Ngươi tên là gì?''
''Chẳng lẽ ngươi không biết sao.''
''Không.''
''Ta là phế vật kinh thành Vương Tử Hà. Thế nào giờ đã hài lòng ngươi? '' nàng cười lạnh
''.............''
Hắn từng nghe qua danh của nàng nhưng không ngờ nàng lại là một người như thế không khỏi khiến hắn cười thầm: nữ nhân này quả thật thú vị a, nàng ta không biết còn cất giữ bao nhiêu bí mật.
'' Hỏi xong rồi thì tránh sang một bên, ta không rảnh chơi với ngươi.'' Nàng nói xong một mạch đi vào trong nhà. Hắc nhân cũng biến mất dạng.
''Cha/Lão gia.'' Nghe thấy lời của Vương Trạc Vũ, Đại phu nhân cùng Vương Thẩm Ngư bất mãn lên tiếng. Nguyệt Hàn Các vốn dĩ là nơi thanh tịnh, phong cảnh đẹp đẽ dành riêng cho đích nữ. Nàng Thẩm Ngư không cam lòng.
''Đủ rồi, giải tán hết đi.'' Nói xong ông một mạch rời đi để lại mọi người đang tối mặt trong sảnh. Nha hoàn Lục Ngôn đang lo lắng thì thấy tiểu thư của nàng đi ra lành lặng không khỏi tâm giãn ra: ''Tiểu thư, người không sao?''.
''Ừm, đến Nguyệt Hàn Các thôi.'' Vừa dứt lời, Lục Ngôn không khỏi hoảng hốt: '' Cái gì...lời tiểu thư...là thật...?'' nàng khó tin hỏi, tiểu thư nhà nàng sao có thể ở lại bình yên được chứ.
Thấy lo lắng trong mắt Lục Ngôn, Tử Hà không khỏi tâm ấm chút: '' Phải, là thật a, chúng ta đi.''
''.............'' Lục Ngôn không nói theo nàng về Nguyệt Hàn Các.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong Nguyệt Hàn Các.
Từ khi Vương Tử Hà trở về đã được 2 ngày, thời gian nàng thư giản cũng khá nhiều. Nguyệt Hàn Các này quả thật rất yên tĩnh, cách bày trí lại tinh tế rất vừa ý nàng nhưng tuyệt nhất là không bị người trong phủ làm phiền. Bên cạnh Lục Ngôn im lặng nhìn người con gái như tiên tử trước mặt thầm cảm thán: quả là tuyệt đẹp, hằng ngày bên cạnh tiểu thư dù làm gì cũng rất hợp mắt. Tiểu thư vốn ít nói, hầu hạ người cũng dễ tùy lúc sai bảo nàng Lục Ngôn thì hầu hết tiểu thư đều để nàng thỏa mái.
Không gian đang yên tĩnh thì bên ngoài giọng nữ nhân vang lên: '' Thất muội bọn tỷ đến ''thăm'' muội. '' không ai khác ngoài đại tiểu thư cùng bao tiểu thư khác trong phủ. Tử Hà không khỏi cười lạnh vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới: '' Lục Ngôn, mời các nàng vào.''
''Vâng.'' Lục Ngôn nhanh nhẹn trả lời.
Một đám 6 người cùng nhau đi vào, phải a các nàng đều là tỷ tỷ của nàng: ''Ngọn gió nào đưa các tỷ đến đây.'' Vương Tử Hà nói nhẹ.
'' Ha hả, hôm nay Nhị tỷ ta cùng các nàng đến đây thăm muội xem muội có cảm thấy chán không.'' Vương Ngọc Nhi cười duyên nhưng lời nói có chút châm chọc. Nàng ta là Nhị tiểu thư Vương Ngọc Nhi 17 tuổi và thân là tỷ tỷ nàng. Nàng cùng Vương Thẩm Ngư 2 người là Đệ Nhất Mỹ Nữ kinh thành có tài có sắc vốn có mấy trăm công tử xếp hàng cầu mong. Hai người lúc nhỏ cũng hay hùa theo bắt nạt Vương Tử Hà.
Chán sao? Vương Tử Hà ta quả thực chán a, chẳng hay các người đến mua vui cho ta. Tử Hà cười lạnh: '' Đúng a, ta quả thật chán chường này hay là cùng các nàng tâm sự, Ha hả.''
'' Hừ, ai muốn cùng phế vật ngươi tâm sự chứ.'' Vương Bích Liên mặt khinh bỉ lên tiếng, càng ngày càng ghen ghét tại sao nàng ta Vương Tử Hà lại được ở nơi này chứ thân đích nữ thì sao, cũng chỉ cái phế vật còn chưa tới lượt nàng.
''...........'' Vương Tử Hà mỉm cười không nói.
Một hồi yên tĩnh không ai lên tiếng, Vương Thẩm Ngư thấy vậy đành nói: '' Hay tỷ muội chúng ta đi dạo chơi kinh thành thế nào, thất muội nhiều năm ở sơn thôn không biết kinh thành nay cảnh vật thay đổi rất nhiều rồi a.'' Thay đổi sao, chủ yếu chỉ để nàng làm trò cười cho thiên hạ ai chẳng biết Vương Tử Hà nàng là đại phế vật chứ. Nhưng nàng cũng muốn biết bọn họ sẽ diễn kịch như thế nào.
'' Đa tạ đại tỷ, thế chúng ta sẽ đi lúc nào?''
''Chúng ta sẽ đi ngay, thôi các muội chuẩn bị đi lát sẽ có người tới đón.'' Thấy Tử Hà mắc mưu Vương Thẩm Ngư trong lòng cười lạnh, cùng lúc nháy mắt với Vương Ngọc Nhi.
Mọi người từ từ ly khai thì lúc này Vương Tử Hà mới cất tiếng, con ngươi lạnh lẽo nổi một tầng sát khí: '' Có ai nói ngươi theo dõi người khác sẽ bị bắt chưa?''
Nghe nàng nói, chẳng mấy chốc một bóng đen đã từ trên cây cao gần đó nhảy xuống. Là một thanh niên cao to che mặt. Trên người mặc trang phục màu đen lộ ra khí thế bất phàm. Vương Tử Hà nhíu mắt nhìn lên thì bắt gặp một đôi mắt màu tím xinh đẹp quỷ dị. Hắn kẽ nhếch môi: ''Làm sao ngươi phát hiện ra ta.'' hắn nhìn nàng với con mắt dò xét cùng thưởng thức.
Vương Tử Hà cười lạnh, ẩn thân mà để lộ ra khí tức cuồng ngạo như thế quả là trò mèo nhưng nàng chỉ cười nói: '' Là tại ta cường đại.''
Rầm! Một câu nói của nàng làm hắn ta sửng sốt, hắn đường đường là Hàn Triết Văn-20 tuổi vang danh khắp thiên hạ thế mà nàng lại nói như thế chả khác nào nói hắn là loại tép riêu. Lần này tới phủ thừa tướng lại may mắn gặp được một nữ nhân thú vị.
Vương Tử Hà nhìn hắn thái độ không khỏi nhíu mày: '' Ngươi còn không đi.'' Dứt lời nàng xoay người đi vào trong, hắn vận khinh công bay tới trước mặt nàng hỏi:
'' Ngươi tên là gì?''
''Chẳng lẽ ngươi không biết sao.''
''Không.''
''Ta là phế vật kinh thành Vương Tử Hà. Thế nào giờ đã hài lòng ngươi? '' nàng cười lạnh
''.............''
Hắn từng nghe qua danh của nàng nhưng không ngờ nàng lại là một người như thế không khỏi khiến hắn cười thầm: nữ nhân này quả thật thú vị a, nàng ta không biết còn cất giữ bao nhiêu bí mật.
'' Hỏi xong rồi thì tránh sang một bên, ta không rảnh chơi với ngươi.'' Nàng nói xong một mạch đi vào trong nhà. Hắc nhân cũng biến mất dạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook