Vương Gia, Đi Thong Thả
-
Chương 24: Gặp lại cố nhân
Phương Đàn vốn muốn bồi Tống Ứng Diêu cùng đi dạo nhưng Tống Ứng Diêu chỉ muốn đi vòng quanh hoàng cung một chút thôi, cũng không lạc đường được nên không cho Phương Đàn bồi tiếp. Hơn nữa một người biến mất thì còn được, cả hai phu thê cùng biết mất sợ là có lời ra tiếng vào.
Trái với cung điện náo nhiệt, những con đường trong cung lại hoàn toàn yên tĩnh, đến cả thái giám cung nữ qua lại đều không thấy. Con đường nhỏ xa xăm chỉ có mỗi mình nàng, trên tường đèn lồng treo lơ lửng phát ra ánh sáng mờ nhạt thắp sáng toàn bộ những con đường trong cung. Tống Ứng Diêu đưa tay, đầu ngón tay quét lên tường chầm chậm chạm vào từng chiếc đèn lồng nàng đi qua, tường thành rộng lớn vậy mà chỉ vang vọng mỗi tiếng bước chân của nàng.
Nàng cứ đi mãi cho đến khi cảm thấy mệt liền dừng bước lại ngẩng đầu lên, trên đầu ánh tranh vằng vặc, đôi mắt xuyên qua mái hiên màu lưu ly, ở trong hoàng cung ngắm trăng cũng thật nhiều cảm xúc đi. Thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên đâu đó cảm giác tịch liêu dâng tràn trong suy nghĩ, phảng phất giữa đất trời chỉ còn lại một mình nàng. Là bởi vì hoàng cung quá rộng sao? Hay là bức tường son bên cạnh quá dày? Vẫn là bản thân nàng cảm giác mình ở trước cảnh vật trước mắt quá mức nhỏ bé. Nhưng nghĩ tới ở chốn cung nga kia có người đang chờ mình, mình nếu không trở lại ngài ấy sẽ vẫn chờ, bỗng nhiên cảm thấy an lòng thay thế cho nỗi cô đơn trước tđó.
Tống Ứng Diêu thấp mi cười nhẹ, xoay người muốn đi tìm người kia. Bất chợt nghe trước mặt có người kêu: “Biểu muội!” Nàng đưa mắt nhìn thấy có người hướng mình chạy tới, hóa ra là biểu ca Ôn Hành Ngôn, người từ nhỏ lớn lên với nàng.
Nàng kinh ngạc: “Biểu ca, huynh tại sao lại ở chỗ này?”
Ôn Hành Ngôn chạy đến trước mặt nàng thở hổn hển kích động nói: “Gia đình sắp xếp cho ta ở trong cung chức vị thư đồng cho hoàng tử, tương lai sẽ tiến vào quan trường. Không nghĩ đến lại gặp muội ở đây!”
Tống Ứng Diêu cũng không nghĩ rằng nàng ở hoàng cung sẽ gặp phải người quen, lại như tha hương ngộ cố tri, trong lòng vui vẻ, gật đầu liên tục.
Ôn Hành Ngôn ổn định hơi thở, đôi mắt mang theo nhiều ý tứ nói: “Muội có khỏe không?” Nói xong định nắm lấy tay Tống Ứng Diêu nhưng Tống Ứng Diêu nhanh nhẹn né tránh.
Tống Ứng Diêu không nghĩ đến hắn lại vô lễ như vậy, gương mặt đang tươi cười chỉ vì hành động như thế khiến cho nàng trầm xuống: “Rất tốt, đại nhân nên tự trọng.”
Ôn Hành Ngôn cười khổ: “Ta tính là đại nhân cái gì a, bất quá là nô tài của hoàng tử mà thôi.” Hắn bước thêm một bước hướng về Tống Ứng Diêu, đau lòng nói rằng: “Biểu muội không phải nên an ủi ta sao, chúng ta là thanh mai trúc mã nhưng bởi vì một đạo thánh chỉ mà thành vô duyên, muội có biết...”
Tống Ứng Diêu theo hắn tiến lên trước, nàng lại lùi một bước, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách nhất định với hắn. Nếu như hắn không đề cập đến chuyện này, nàng suýt chút nữa đã quên mất vị biểu ca này thầm thương trộm nhớ nàng từ bé, nàng cũng suýt nữa đã gả cho hắn. Tống Ứng Diêu vẫn là không nỡ nhẫn tâm thương tổn hắn, dù sao thì hai người cũng cùng nhau lớn lên, nàng miễn cưỡng nói: “Đại nhân đó là chuyện đã qua!” Không nghĩ rằng Ôn Hành Ngôn vì câu nói này lại nghĩ ra ý tứ khác.
“Không nên gọi ta là đại nhân!” Ôn Hành Ngôn đột nhiên nắm chặt quyền quát lớn, dọa Tống Ứng Diêu một phen sợ hãi. Sau đó Ôn Hành Ngôn phát hiện chính mình hơi quá lời, vội thu hồi cơn tức giận: “Ứng Diêu, ta biết muội vẫn còn thích ta! Muội có phải vẫn trách ta, trách ta tại sao không dũng cảm cưới muội trước khi hoàng thượng chỉ hôn hoặc trực tiếp dẫn muội trốn đi. Đó là do có nguyên nhân, khi đó ta muốn đi tìm muội nhưng cha mẹ ta lại ra sức cản ngăn.”
“Biểu ca...” Tống Ứng Diêu không nghĩ hắn sẽ nói như thế, mới vừa mở miệng định giải thích, nhưng lại bị hắn đánh gãy lời, Ôn Hành Ngôn lấy ánh mắt kiên định nhìn nàng: “Ứng Diêu, muội hãy nghe ta nói, ta hi vọng muội có thể tha thứ cho sự hèn nhát của ta, ta hiện tại vô cùng hối hận. Nếu như muội bây giờ còn nguyện ý cùng với ta, ta lập tức bỏ tất cả, không tiếc bất kỳ thứ gì để mang muội đi!”
Ôn Hành Ngôn càng nói càng thái quá, Tống Ứng Diêu hoàn toàn nghe không lọt, đành xen vào lời hắn: “Biểu ca huynh đừng nói nữa!”
Hiện tại nàng không thể không đem sự thực nói cho hắn biết, nàng cúi đầu cắn môi, ấp ủ từng lời nói, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Ứng Diêu chưa từng thích biểu ca...” Lời nói ngắn ngủi nhưng đủ đánh vỡ mộng ảo tưởng bao năm nay của Ôn Hành Ngôn.
“Cái gì!” Ôn Hành Ngôn không chấp nhận sự thật: “Làm sao có khả năng, biểu muội, muội đừng dối lòng có được không!” Hắn giơ hai tay muốn ôm Tống Ứng Diêu, lại bị nàng nhanh một bước lui lại.
Tống Ứng Diêu cuống quít: “Biểu ca xin đừng nói nữa, cứ như vậy đi.” Sau khi thoát được Ôn Hành Ngôn, nàng vội vã rời đi, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn chập chờn trong bóng tối.
Tống Ứng Diêu chưa kịp trở về cung điện, nơi diễn ra yến tiệc, trên đường đi trời bắt đầu mưa. Trời đang tốt đột nhiên đổ mưa, Tống Ứng Diêu ngẩng đầu quái dị liếc mắt nhìn bầu trời, nguyên lai mặt trăng đang sáng sủa đã hoàn toàn bị mây đen dày đặc che lại, xem ra tối nay tránh không được trời đổ mưa to. Tâm tình của nàng phiền muộn lại càng phiền muộn, dùng bàn tay che đầu vội vã chạy nhanh.
Lúc sắp đến cung điện, trong cung điện truyền ra tiếng trống đàn vang dội, mưa cũng ngày một lớn, nàng định tăng nhanh bước chân, mông lung trong màn mưa xuất hiện một chiếc ô dầu, dưới tán ô là một bóng lưng quen thuộc, càng đến gần bóng dáng ấy hiện ra càng rõ ràng hơn.
Tống Ứng Diêu khẽ gọi: “Vương Gia?” Tấm lưng kia nghe tiếng gọi liền quay lại. Phương Đàn nhìn nàng ôn hòa mỉm cười, Tống Ứng Diêu buông bàn tay che đầu xuống, trong chớp mắt ấy tất cả huyên náo như ngừng lại, mưa cũng ngừng rơi, trong mắt của nàng chỉ có duy nhất người trong chiếc ô dầu kia, người đó đang nhìn nàng mĩm cười.
“Còn không qua đây sao?” Phương Đàn cười nhìn nàng ướt sũng.
Tống Ứng Diêu ngơ ngác trong mưa hỏi: “Vương Gia sao lại ở đây?”
“Bản vương không biết nàng đi đâu nên đứng đây đợi nàng.”
“Đợi bao lâu.”
“Không biết nữa, chỉ biết nhạc đã đổi từ bài này sang bài khác, rồi lại sang bài khác” Tống Ứng Diêu cảm thấy hốc mắt ươn ướt như có điều gì trào dâng trong lòng. Nàng không để ý cả người đang ướt đẫm, lao vào trong lòng Phương Đàn gọi: “Đàn.”
Phương Đàn nghe được nàng thân thiết như vậy, nụ cười trên mặt càng nồng, một tay che dù một tay ôm nàng, ân cần hỏi han: “Lạnh không? Ta sai cung nữ đi lấy quần áo.”
Tống Ứng Diêu trong ngực của nàng lắc đầu: “Chúng ta về nhà đi.”
“Được, chúng ta về nhà.” Không phải về vương phủ, mà là về nhà! Dứt lời liền đem Tống Ứng Diêu tách ra, cởi xuống ngoại sam bên ngoài che trên người nàng thật kín đáo, sau đó mới ôm nàng rời đi.
Trái với cung điện náo nhiệt, những con đường trong cung lại hoàn toàn yên tĩnh, đến cả thái giám cung nữ qua lại đều không thấy. Con đường nhỏ xa xăm chỉ có mỗi mình nàng, trên tường đèn lồng treo lơ lửng phát ra ánh sáng mờ nhạt thắp sáng toàn bộ những con đường trong cung. Tống Ứng Diêu đưa tay, đầu ngón tay quét lên tường chầm chậm chạm vào từng chiếc đèn lồng nàng đi qua, tường thành rộng lớn vậy mà chỉ vang vọng mỗi tiếng bước chân của nàng.
Nàng cứ đi mãi cho đến khi cảm thấy mệt liền dừng bước lại ngẩng đầu lên, trên đầu ánh tranh vằng vặc, đôi mắt xuyên qua mái hiên màu lưu ly, ở trong hoàng cung ngắm trăng cũng thật nhiều cảm xúc đi. Thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên đâu đó cảm giác tịch liêu dâng tràn trong suy nghĩ, phảng phất giữa đất trời chỉ còn lại một mình nàng. Là bởi vì hoàng cung quá rộng sao? Hay là bức tường son bên cạnh quá dày? Vẫn là bản thân nàng cảm giác mình ở trước cảnh vật trước mắt quá mức nhỏ bé. Nhưng nghĩ tới ở chốn cung nga kia có người đang chờ mình, mình nếu không trở lại ngài ấy sẽ vẫn chờ, bỗng nhiên cảm thấy an lòng thay thế cho nỗi cô đơn trước tđó.
Tống Ứng Diêu thấp mi cười nhẹ, xoay người muốn đi tìm người kia. Bất chợt nghe trước mặt có người kêu: “Biểu muội!” Nàng đưa mắt nhìn thấy có người hướng mình chạy tới, hóa ra là biểu ca Ôn Hành Ngôn, người từ nhỏ lớn lên với nàng.
Nàng kinh ngạc: “Biểu ca, huynh tại sao lại ở chỗ này?”
Ôn Hành Ngôn chạy đến trước mặt nàng thở hổn hển kích động nói: “Gia đình sắp xếp cho ta ở trong cung chức vị thư đồng cho hoàng tử, tương lai sẽ tiến vào quan trường. Không nghĩ đến lại gặp muội ở đây!”
Tống Ứng Diêu cũng không nghĩ rằng nàng ở hoàng cung sẽ gặp phải người quen, lại như tha hương ngộ cố tri, trong lòng vui vẻ, gật đầu liên tục.
Ôn Hành Ngôn ổn định hơi thở, đôi mắt mang theo nhiều ý tứ nói: “Muội có khỏe không?” Nói xong định nắm lấy tay Tống Ứng Diêu nhưng Tống Ứng Diêu nhanh nhẹn né tránh.
Tống Ứng Diêu không nghĩ đến hắn lại vô lễ như vậy, gương mặt đang tươi cười chỉ vì hành động như thế khiến cho nàng trầm xuống: “Rất tốt, đại nhân nên tự trọng.”
Ôn Hành Ngôn cười khổ: “Ta tính là đại nhân cái gì a, bất quá là nô tài của hoàng tử mà thôi.” Hắn bước thêm một bước hướng về Tống Ứng Diêu, đau lòng nói rằng: “Biểu muội không phải nên an ủi ta sao, chúng ta là thanh mai trúc mã nhưng bởi vì một đạo thánh chỉ mà thành vô duyên, muội có biết...”
Tống Ứng Diêu theo hắn tiến lên trước, nàng lại lùi một bước, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách nhất định với hắn. Nếu như hắn không đề cập đến chuyện này, nàng suýt chút nữa đã quên mất vị biểu ca này thầm thương trộm nhớ nàng từ bé, nàng cũng suýt nữa đã gả cho hắn. Tống Ứng Diêu vẫn là không nỡ nhẫn tâm thương tổn hắn, dù sao thì hai người cũng cùng nhau lớn lên, nàng miễn cưỡng nói: “Đại nhân đó là chuyện đã qua!” Không nghĩ rằng Ôn Hành Ngôn vì câu nói này lại nghĩ ra ý tứ khác.
“Không nên gọi ta là đại nhân!” Ôn Hành Ngôn đột nhiên nắm chặt quyền quát lớn, dọa Tống Ứng Diêu một phen sợ hãi. Sau đó Ôn Hành Ngôn phát hiện chính mình hơi quá lời, vội thu hồi cơn tức giận: “Ứng Diêu, ta biết muội vẫn còn thích ta! Muội có phải vẫn trách ta, trách ta tại sao không dũng cảm cưới muội trước khi hoàng thượng chỉ hôn hoặc trực tiếp dẫn muội trốn đi. Đó là do có nguyên nhân, khi đó ta muốn đi tìm muội nhưng cha mẹ ta lại ra sức cản ngăn.”
“Biểu ca...” Tống Ứng Diêu không nghĩ hắn sẽ nói như thế, mới vừa mở miệng định giải thích, nhưng lại bị hắn đánh gãy lời, Ôn Hành Ngôn lấy ánh mắt kiên định nhìn nàng: “Ứng Diêu, muội hãy nghe ta nói, ta hi vọng muội có thể tha thứ cho sự hèn nhát của ta, ta hiện tại vô cùng hối hận. Nếu như muội bây giờ còn nguyện ý cùng với ta, ta lập tức bỏ tất cả, không tiếc bất kỳ thứ gì để mang muội đi!”
Ôn Hành Ngôn càng nói càng thái quá, Tống Ứng Diêu hoàn toàn nghe không lọt, đành xen vào lời hắn: “Biểu ca huynh đừng nói nữa!”
Hiện tại nàng không thể không đem sự thực nói cho hắn biết, nàng cúi đầu cắn môi, ấp ủ từng lời nói, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Ứng Diêu chưa từng thích biểu ca...” Lời nói ngắn ngủi nhưng đủ đánh vỡ mộng ảo tưởng bao năm nay của Ôn Hành Ngôn.
“Cái gì!” Ôn Hành Ngôn không chấp nhận sự thật: “Làm sao có khả năng, biểu muội, muội đừng dối lòng có được không!” Hắn giơ hai tay muốn ôm Tống Ứng Diêu, lại bị nàng nhanh một bước lui lại.
Tống Ứng Diêu cuống quít: “Biểu ca xin đừng nói nữa, cứ như vậy đi.” Sau khi thoát được Ôn Hành Ngôn, nàng vội vã rời đi, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn chập chờn trong bóng tối.
Tống Ứng Diêu chưa kịp trở về cung điện, nơi diễn ra yến tiệc, trên đường đi trời bắt đầu mưa. Trời đang tốt đột nhiên đổ mưa, Tống Ứng Diêu ngẩng đầu quái dị liếc mắt nhìn bầu trời, nguyên lai mặt trăng đang sáng sủa đã hoàn toàn bị mây đen dày đặc che lại, xem ra tối nay tránh không được trời đổ mưa to. Tâm tình của nàng phiền muộn lại càng phiền muộn, dùng bàn tay che đầu vội vã chạy nhanh.
Lúc sắp đến cung điện, trong cung điện truyền ra tiếng trống đàn vang dội, mưa cũng ngày một lớn, nàng định tăng nhanh bước chân, mông lung trong màn mưa xuất hiện một chiếc ô dầu, dưới tán ô là một bóng lưng quen thuộc, càng đến gần bóng dáng ấy hiện ra càng rõ ràng hơn.
Tống Ứng Diêu khẽ gọi: “Vương Gia?” Tấm lưng kia nghe tiếng gọi liền quay lại. Phương Đàn nhìn nàng ôn hòa mỉm cười, Tống Ứng Diêu buông bàn tay che đầu xuống, trong chớp mắt ấy tất cả huyên náo như ngừng lại, mưa cũng ngừng rơi, trong mắt của nàng chỉ có duy nhất người trong chiếc ô dầu kia, người đó đang nhìn nàng mĩm cười.
“Còn không qua đây sao?” Phương Đàn cười nhìn nàng ướt sũng.
Tống Ứng Diêu ngơ ngác trong mưa hỏi: “Vương Gia sao lại ở đây?”
“Bản vương không biết nàng đi đâu nên đứng đây đợi nàng.”
“Đợi bao lâu.”
“Không biết nữa, chỉ biết nhạc đã đổi từ bài này sang bài khác, rồi lại sang bài khác” Tống Ứng Diêu cảm thấy hốc mắt ươn ướt như có điều gì trào dâng trong lòng. Nàng không để ý cả người đang ướt đẫm, lao vào trong lòng Phương Đàn gọi: “Đàn.”
Phương Đàn nghe được nàng thân thiết như vậy, nụ cười trên mặt càng nồng, một tay che dù một tay ôm nàng, ân cần hỏi han: “Lạnh không? Ta sai cung nữ đi lấy quần áo.”
Tống Ứng Diêu trong ngực của nàng lắc đầu: “Chúng ta về nhà đi.”
“Được, chúng ta về nhà.” Không phải về vương phủ, mà là về nhà! Dứt lời liền đem Tống Ứng Diêu tách ra, cởi xuống ngoại sam bên ngoài che trên người nàng thật kín đáo, sau đó mới ôm nàng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook