Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
-
Chương 161: Bị tập kích
“Ta cũng đi tìm. . . .” Hạ Thiên lau nước mắt, khổ sở nói.
Nhậm Diệc khẽ gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra: “Ân Tịch Ly đâu rồi?”
“Đại thúc đi tìm Tiểu Phàm rồi. . . .”
Nhậm Diệc nhíu nhíu mày: “Lúc tối Tiểu Phàm có nói là đi đâu không?”
Hạ Thiên cẩn thận suy nghĩ kỹ một hồi rồi lắc đầu: “Không có nói, sau khi ăn tối, đại thúc bảo dẫn nó đi xem hoa đăng, thế nhưng nó lại không muốn đi, nó bảo là muốn tìm huynh.”
“Tìm ta?” Mi tâm khẽ nhíu lại, cả một buổi tối hắn đều ở trong rừng trúc, cũng không trở về lầu Thúy Trúc, chẳng lẽ Tiểu Phàm không thấy mình ở trong lầu Thúy Trúc nên đã ra ngoài tìm?
Nhậm Diệc cảm thấy rất có khả năng này, lại cẩn thận suy nghĩ tới những nơi Tiểu Phàm có thể đến: “Tiểu Thiên Thiên, trong kinh thành, Tiểu Phàm chơi thân với ai nhất?”
“Ân Dã Thần, Ân Tử Dương, với một tiểu thái giám ở trong cung nữa.” Hạ Thiên vội vàng nói: “Tiểu thái giám kia là người của thái hậu, lần nào vào cung Tiểu Phàm đều chơi với hắn.”
Nhậm Diệc trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Ta đoán có thể Tiểu Phàm đã đến chỗ bọn họ, ta sẽ đi tìm ngay bây giờ, nàng cứ ở trong nhà chờ tin tức của ta.”
“Không! Ta cũng phải đi!” Hạ Thiên níu tay Nhậm Diệc, sống chết không chịu buông.
“Ừm. . . . vậy cũng được.” Nhậm Diệc không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của Hạ Thiên nên đành phải đáp ứng nàng.
Đã trễ thế này, Tiểu Phàm không thể nào vào cung tìm tiểu thái giám, vậy nên Nhậm Diệc chuyển mục tiêu đến chỗ của Ân Tử Dương và Ân Dã Thần.
Mà phủ thất hoàng tử thì lại gần Ly vương phủ hơn so với phủ tam hoàng tử, vậy nên Hạ Thiên và Nhậm Diệc lập tức chạy đến phủ thất hoàng tử.
Lúc này, Tiểu Phàm và Ân Tử Dương đã rời khỏi phủ thất hoàng tử để đến tìm Ân Dã Thần.
Ân Tử Dương còn đang giơ tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, miệng lại bất đắc dĩ nói: “Ta nói này Tiểu Phàm, sư phụ của đệ cũng không phải con giun trong bụng đệ, huynh ấy cũng có tay có chân, nói không chừng là có việc gì đó nên chỉ rời đi một lúc mà thôi, đệ cần gì phải quýnh lên như vậy?”
Tiểu Phàm sụt sịt mũi, ủy ủy khuất khuất nói: “Thất ca, đệ chỉ sợ sư phụ sẽ không cần đệ nữa.”
“Sao có thể như vậy được, Tiểu Phàm, đệ suy nghĩ nhiều rồi, Nhậm đại ca thương đệ như vậy, làm sao có thể không cần đệ chứ.” Ân Tử Dương đau đầu ngẫm nghĩ, từ trước tới giờ hắn toàn nghe nói chỉ có nữ tử mới đa sầu đa cảm, sao tên nhóc Tiểu Phàm này cũng nhạy cảm như vậy?
Theo hắn thấy, có thể là Nhậm Diệc có việc gì đó cho nên mới rời đi mà thôi, thế nhưng nhìn cái dáng vẻ ‘người ta không cần mình’ của Tiểu Phàm, Ân Tử Dương lại thở dài, thằng bé này cũng quá nhạy cảm rồi.
Kỳ thực Ân Tử Dương không biết, tuy Nhậm Diệc trên danh nghĩa là sư phụ của Tiểu Phàm, nhưng trong lòng Tiểu Phàm, hắn cũng giống như phụ thân vậy.
Từ lúc Tiểu Phàm vừa mới chào đời đã sống cùng với Nhậm Diệc, từ nhỏ đến lớn, Nhậm Diệc không những thương yêu cưng chiều bé, mà hắn còn đối xử với bé như con ruột của mình, trong lúc đó, giữa bọn họ ngoại trừ không có quan hệ máu mủ thì so với cha con ruột còn giống hơn.
Nếu quả thật phải lựa chọn giữa Ân Tịch Ly và Nhậm Diệc, chỉ sợ Tiểu Phàm sẽ chọn Nhậm Diệc chứ không phải là Ân Tịch Ly.
Quan hệ máu mủ tuy rất vi diệu, Tiểu Phàm cũng thật sự rất thích Ân Tịch Ly, nhưng dù sao cũng chỉ mới ở chung được một tháng, sao có thể so với tình cảm thâm hậu suốt bảy năm trời đằng đẵng sớm chiều bên nhau như Nhậm Diệc được?
Tiểu Phàm muốn tới kinh thành, ngay từ đầu Nhậm Diệc vốn đã không tán thành, nếu không phải bởi vì Tiểu Phàm và Hạ Thiên thì có lẽ hắn sẽ không trở về, nhưng mà hôm nay đột nhiên lại không thấy hắn, Tiểu Phàm đương nhiên sẽ nhớ tới việc Nhậm Diệc không thích chốn kinh thành này, nghĩ vậy, đương nhiên bé sẽ gián tiếp nghĩ tới chuyện có phải Nhậm Diệc cứ như vậy không chào từ biệt mà đã rời khỏi kinh thành, rời khỏi bọn họ hay không.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thê thảm của Tiểu Phàm, Ân Tử Dương lại thấy đau lòng, vội vã tranh thủ bế bé lên, ôm bé vào trong ngực an ủi: “Được rồi được rồi, đệ cũng đừng lo lắng, bây giờ chúng ta phải đi tìm tam ca, thuộc hạ của tam ca rất giỏi, bọn họ đều là những cao thủ lợi hại, nhất định có thể giúp đệ tìm được sư phụ.”
“Ừ, vậy chúng ta mau đến chỗ tam ca đi!”
Trên con phố vắng vẻ, âm u và lạnh lẽo, hai bóng dáng một lớn một nhỏ kéo dài trên mặt đất, Ân Tử Dương và Tiểu Phàm cũng không hề hay biết, sau khi Ân Dã Thần rời khỏi Hướng phủ thì cũng không quay về phủ của mình, cho dù bọn họ có đến phủ tam hoàng tử thì cũng không gặp được hắn.
Nơi cuối con đường, không ai chú ý có một đôi mắt âm hiểm tàn ác đang ẩn trong bóng tối, hung hăng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, đáy mắt tràn đầy sát khí.
Bóng người nọ ẩn sau một tấm áo choàng, chỉ để lộ ra đôi mắt ác độc tàn nhẫn, nhìn chằm chằm về phía Ân Tử Dương và Tiểu Phàm.
“Chủ tử, là bọn chúng sao?” Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng người mặc áo choàng.
Người nọ ẩn sau tấm áo choàng đột nhiên cười lạnh: “Không sai, chính là bọn chúng, nhất là cái tên tạp chủng kia, tuyệt đối không thể giữ lại, đây chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi, đám người Ân Tịch Ly kia, ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai!”
“Ta sẽ đi giết bọn chúng ngay lập tức.” Trong giọng nói tỏa ra sát ý rét lạnh, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lẽo.
“Đi đi, nhưng đừng giết cái tên tạp chủng kia vội.” Đôi mắt của người nọ càng trở nên đáng sợ, như thể mang theo hận ý mãnh liệt, vô cùng dữ tợn: “Ta muốn tên tạp chủng đó phải nếm trải toàn bộ đau khổ mà ta đã phải chịu đựng, toàn bộ!”
“Haha, ngài yên tâm, ta sẽ mang tên nhóc đó về ngay lập tức!”
Nói xong, bóng dáng đó chợt lóe lên, nhanh như một tia chớp, vọt theo hướng Ân Tử Dương và Tiểu Phàm vừa biến mất.
Nhìn bóng dáng tên đó biến mất, người khoác áo choàng nở nụ cười âm ngoan tàn độc: “Các ngươi không cho ta sống dễ chịu, ta cũng sẽ tuyệt đối không để các ngươi sống dễ chịu! Haha!”
Tiếng cười bén nhọn vang lên trong không khí, giọng cười này mơ hồ nghe như giọng của nữ nhân.
***
“Tiểu Phàm, đệ có lạnh không? Thất ca lấy áo cho đệ khoác nhé!” Đã sớm vào thu rồi, ban đêm khí trời ẩm ướt mát lạnh, Ân Tử Dương lo lắng thân thể nhỏ bé của Tiểu Phàm sẽ không chịu được.
Tiểu Phàm ưỡn ngực, rất có khí phách, nói: “Thất ca, đệ không sao, không lạnh chút nào.”
Ân Tử Dương bất đắc dĩ cười cười: “Vậy được rồi, chúng ta mau về thôi, không ngờ tam ca lại không có trong phủ, chẳng biết huynh ấy đã đi đâu nữa, hay thất ca dẫn đệ đi tìm Nhậm đại ca trước, nếu không tìm được thì đợi đến khi trời sáng, tam ca nhất định sẽ tiến cung, lúc đó chúng ta sẽ tìm tam ca hỗ trợ.”
“Đành như vậy thôi.” Trong mắt Tiểu Phàm tràn ngập thất vọng, trong lòng lại không ngừng lo lắng, hy vọng sư phụ thật sự không bỏ đi.
Đi một chuyến đến phủ tam hoàng tử, lại không tìm được người muốn gặp, hai người bọn họ đành phải trở về tay không, ít nhiều gì thì cũng có chút thất vọng.
Thế nhưng, vừa rời khỏi phủ tam hoàng tử, một bóng dáng đen ngòm như con dơi từ trên trời vọt xuống, lấy tốc độ nhanh chóng chặn đường hai người bọn họ.
Con ngươi Ân Tử Dương co rụt lại, lập tức nhìn thấy bóng người phía trước dùng tốc độ sét đánh ập tới, thanh kiếm sắc lạnh lóe lên tia sáng.
“Tiểu Phàm, mau tránh ra!” Hắn vội vàng dùng sức đẩy Tiểu Phàm ra, sao đó vung tay đánh về phía bên trái, lưỡi kiếm xẹt qua mang tai, chém trúng vào hắn.
“Haha, không ngờ ngươi cũng thật sự có tài, ông đây chơi với các ngươi.” Gã áo đen nở nụ cười u ám, vung thanh kiếm lớn hướng về phía bọn họ.
“Thất ca cẩn thận!” Tiểu Phàm hét lên một tiếng, vội vã muốn nhào qua.
Ân Tử Dương chợt rút ra một thanh kiếm từ bên hông, bắt đầu giao đấu cùng với tên áo đen.
Là con cháu trong hoàng thất, sao có thể lại không biết một chút võ nghệ phòng thân, dù Ân Tử Dương không có võ công cao cường như Ân Dã Thần và Ân Tịch Ly, thế nhưng thân thủ cũng không yếu, cũng có thể chống đỡ thêm một lúc.
Nhân lúc đang dây dưa với tên áo đen, Ân Tử Dương quay đầu nói với Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, đệ mau trở về tìm hoàng thúc! Nhanh đi!”
Tiểu Phàm cắn cắn môi, sau đó quyết định xoay người bỏ đi thật nhanh.
Thấy Tiểu Phàm muốn chạy, mặt tên áo đen biến sắc, càng trở nên hung ác, nội lực càng tăng thêm vài phần, mà nội lực của Ân Tử Dương lại không đủ, bị gã đẩy mạnh về phía sau mấy bước, sắc mặt Ân Tử Dương tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
“Muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu!” Tên áo đen nhanh chóng đuổi theo Tiểu Phàm.
Ân Tử Dương cắn răng, đột nhiên nhào tới, gắt gao níu lấy tên áo đen, không để cho hắn ta có cơ hội đuổi theo Tiểu Phàm.
“Chết tiệt!” Tên áo đen nổi giận đùng đùng, chưởng một chưởng vào ngực Ân Tử Dương khiến hắn phun ra mấy ngụm máu tươi.
Thế nhưng Ân Tử Dương vẫn không chịu buông tay.
“Cơ hội tốt!” Tiểu Phàm đang chạy ở phía trước lại đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng chạy về phía này, hai tay bé không ngừng ném ra những chiếc bình nhỏ, những chiếc bình đó rơi xuống mặt đất rồi vỡ vụn, trong nháy mắt sương mù bỗng chốc tràn lan.
“Không ổn! Có độc!” Tên áo đen đột nhiên ý thức được trong đám sương mù này có độc, hắn vội vàng bịt mũi, đáng tiếc là đã quá muộn, hắn đã hít vào không ít khí độc, toàn thân đột nhiên trở nên mềm nhũn vô lực, cả người đều bị tê liệt.
Ân Tử Dương cũng hít vào không ít khí độc, sắc mặt tái nhợt càng trở nên trắng bệch, Tiểu Phàm vội vàng lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn.
“Thất ca, nuốt vào! Đây là thuốc giải!”
Ân Tử Dương không nói hai lời liền nuốt xuống, bây giờ hắn bất chấp việc thắc mắc tại sao trên người Tiểu Phàm lại có thuốc độc, chỉ biết ôm lấy Tiểu Phàm vội vã bỏ chạy.
“Tên nhóc này! Ta đã bảo đệ chạy rồi, sao còn quay trở về! Đi mau!”
Tiểu Phàm le le lưỡi, tuy bé vẫn còn nhỏ, nhưng nếu bảo bé bỏ mặc thất ca ở lại nơi này, bé không làm được, bé có thể nhìn thấy thất ca không phải là đối thủ của tên kia, vậy nên mới cố ý giả vờ chạy trốn để hắn ta buông lỏng cảnh giác, nhân lúc hắn không chú ý thì lén lút hạ độc.
Và bé đã làm được!
Chỉ tiếc độc này cũng không phải là loại cực độc, bởi vì bé vội vã ra ngoài cho nên chỉ tùy tiện mang theo một chút mê dược để phòng thân, mà mê dược này là do chính tay bé chế ra, chỉ cần là người có võ công cao cường, dùng nội lực để cưỡng chế thì . . . . có thể ngăn cản được, bởi vậy bọn họ phải mau chóng bỏ trốn!
Nhậm Diệc khẽ gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra: “Ân Tịch Ly đâu rồi?”
“Đại thúc đi tìm Tiểu Phàm rồi. . . .”
Nhậm Diệc nhíu nhíu mày: “Lúc tối Tiểu Phàm có nói là đi đâu không?”
Hạ Thiên cẩn thận suy nghĩ kỹ một hồi rồi lắc đầu: “Không có nói, sau khi ăn tối, đại thúc bảo dẫn nó đi xem hoa đăng, thế nhưng nó lại không muốn đi, nó bảo là muốn tìm huynh.”
“Tìm ta?” Mi tâm khẽ nhíu lại, cả một buổi tối hắn đều ở trong rừng trúc, cũng không trở về lầu Thúy Trúc, chẳng lẽ Tiểu Phàm không thấy mình ở trong lầu Thúy Trúc nên đã ra ngoài tìm?
Nhậm Diệc cảm thấy rất có khả năng này, lại cẩn thận suy nghĩ tới những nơi Tiểu Phàm có thể đến: “Tiểu Thiên Thiên, trong kinh thành, Tiểu Phàm chơi thân với ai nhất?”
“Ân Dã Thần, Ân Tử Dương, với một tiểu thái giám ở trong cung nữa.” Hạ Thiên vội vàng nói: “Tiểu thái giám kia là người của thái hậu, lần nào vào cung Tiểu Phàm đều chơi với hắn.”
Nhậm Diệc trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Ta đoán có thể Tiểu Phàm đã đến chỗ bọn họ, ta sẽ đi tìm ngay bây giờ, nàng cứ ở trong nhà chờ tin tức của ta.”
“Không! Ta cũng phải đi!” Hạ Thiên níu tay Nhậm Diệc, sống chết không chịu buông.
“Ừm. . . . vậy cũng được.” Nhậm Diệc không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của Hạ Thiên nên đành phải đáp ứng nàng.
Đã trễ thế này, Tiểu Phàm không thể nào vào cung tìm tiểu thái giám, vậy nên Nhậm Diệc chuyển mục tiêu đến chỗ của Ân Tử Dương và Ân Dã Thần.
Mà phủ thất hoàng tử thì lại gần Ly vương phủ hơn so với phủ tam hoàng tử, vậy nên Hạ Thiên và Nhậm Diệc lập tức chạy đến phủ thất hoàng tử.
Lúc này, Tiểu Phàm và Ân Tử Dương đã rời khỏi phủ thất hoàng tử để đến tìm Ân Dã Thần.
Ân Tử Dương còn đang giơ tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, miệng lại bất đắc dĩ nói: “Ta nói này Tiểu Phàm, sư phụ của đệ cũng không phải con giun trong bụng đệ, huynh ấy cũng có tay có chân, nói không chừng là có việc gì đó nên chỉ rời đi một lúc mà thôi, đệ cần gì phải quýnh lên như vậy?”
Tiểu Phàm sụt sịt mũi, ủy ủy khuất khuất nói: “Thất ca, đệ chỉ sợ sư phụ sẽ không cần đệ nữa.”
“Sao có thể như vậy được, Tiểu Phàm, đệ suy nghĩ nhiều rồi, Nhậm đại ca thương đệ như vậy, làm sao có thể không cần đệ chứ.” Ân Tử Dương đau đầu ngẫm nghĩ, từ trước tới giờ hắn toàn nghe nói chỉ có nữ tử mới đa sầu đa cảm, sao tên nhóc Tiểu Phàm này cũng nhạy cảm như vậy?
Theo hắn thấy, có thể là Nhậm Diệc có việc gì đó cho nên mới rời đi mà thôi, thế nhưng nhìn cái dáng vẻ ‘người ta không cần mình’ của Tiểu Phàm, Ân Tử Dương lại thở dài, thằng bé này cũng quá nhạy cảm rồi.
Kỳ thực Ân Tử Dương không biết, tuy Nhậm Diệc trên danh nghĩa là sư phụ của Tiểu Phàm, nhưng trong lòng Tiểu Phàm, hắn cũng giống như phụ thân vậy.
Từ lúc Tiểu Phàm vừa mới chào đời đã sống cùng với Nhậm Diệc, từ nhỏ đến lớn, Nhậm Diệc không những thương yêu cưng chiều bé, mà hắn còn đối xử với bé như con ruột của mình, trong lúc đó, giữa bọn họ ngoại trừ không có quan hệ máu mủ thì so với cha con ruột còn giống hơn.
Nếu quả thật phải lựa chọn giữa Ân Tịch Ly và Nhậm Diệc, chỉ sợ Tiểu Phàm sẽ chọn Nhậm Diệc chứ không phải là Ân Tịch Ly.
Quan hệ máu mủ tuy rất vi diệu, Tiểu Phàm cũng thật sự rất thích Ân Tịch Ly, nhưng dù sao cũng chỉ mới ở chung được một tháng, sao có thể so với tình cảm thâm hậu suốt bảy năm trời đằng đẵng sớm chiều bên nhau như Nhậm Diệc được?
Tiểu Phàm muốn tới kinh thành, ngay từ đầu Nhậm Diệc vốn đã không tán thành, nếu không phải bởi vì Tiểu Phàm và Hạ Thiên thì có lẽ hắn sẽ không trở về, nhưng mà hôm nay đột nhiên lại không thấy hắn, Tiểu Phàm đương nhiên sẽ nhớ tới việc Nhậm Diệc không thích chốn kinh thành này, nghĩ vậy, đương nhiên bé sẽ gián tiếp nghĩ tới chuyện có phải Nhậm Diệc cứ như vậy không chào từ biệt mà đã rời khỏi kinh thành, rời khỏi bọn họ hay không.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thê thảm của Tiểu Phàm, Ân Tử Dương lại thấy đau lòng, vội vã tranh thủ bế bé lên, ôm bé vào trong ngực an ủi: “Được rồi được rồi, đệ cũng đừng lo lắng, bây giờ chúng ta phải đi tìm tam ca, thuộc hạ của tam ca rất giỏi, bọn họ đều là những cao thủ lợi hại, nhất định có thể giúp đệ tìm được sư phụ.”
“Ừ, vậy chúng ta mau đến chỗ tam ca đi!”
Trên con phố vắng vẻ, âm u và lạnh lẽo, hai bóng dáng một lớn một nhỏ kéo dài trên mặt đất, Ân Tử Dương và Tiểu Phàm cũng không hề hay biết, sau khi Ân Dã Thần rời khỏi Hướng phủ thì cũng không quay về phủ của mình, cho dù bọn họ có đến phủ tam hoàng tử thì cũng không gặp được hắn.
Nơi cuối con đường, không ai chú ý có một đôi mắt âm hiểm tàn ác đang ẩn trong bóng tối, hung hăng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, đáy mắt tràn đầy sát khí.
Bóng người nọ ẩn sau một tấm áo choàng, chỉ để lộ ra đôi mắt ác độc tàn nhẫn, nhìn chằm chằm về phía Ân Tử Dương và Tiểu Phàm.
“Chủ tử, là bọn chúng sao?” Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng người mặc áo choàng.
Người nọ ẩn sau tấm áo choàng đột nhiên cười lạnh: “Không sai, chính là bọn chúng, nhất là cái tên tạp chủng kia, tuyệt đối không thể giữ lại, đây chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi, đám người Ân Tịch Ly kia, ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai!”
“Ta sẽ đi giết bọn chúng ngay lập tức.” Trong giọng nói tỏa ra sát ý rét lạnh, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lẽo.
“Đi đi, nhưng đừng giết cái tên tạp chủng kia vội.” Đôi mắt của người nọ càng trở nên đáng sợ, như thể mang theo hận ý mãnh liệt, vô cùng dữ tợn: “Ta muốn tên tạp chủng đó phải nếm trải toàn bộ đau khổ mà ta đã phải chịu đựng, toàn bộ!”
“Haha, ngài yên tâm, ta sẽ mang tên nhóc đó về ngay lập tức!”
Nói xong, bóng dáng đó chợt lóe lên, nhanh như một tia chớp, vọt theo hướng Ân Tử Dương và Tiểu Phàm vừa biến mất.
Nhìn bóng dáng tên đó biến mất, người khoác áo choàng nở nụ cười âm ngoan tàn độc: “Các ngươi không cho ta sống dễ chịu, ta cũng sẽ tuyệt đối không để các ngươi sống dễ chịu! Haha!”
Tiếng cười bén nhọn vang lên trong không khí, giọng cười này mơ hồ nghe như giọng của nữ nhân.
***
“Tiểu Phàm, đệ có lạnh không? Thất ca lấy áo cho đệ khoác nhé!” Đã sớm vào thu rồi, ban đêm khí trời ẩm ướt mát lạnh, Ân Tử Dương lo lắng thân thể nhỏ bé của Tiểu Phàm sẽ không chịu được.
Tiểu Phàm ưỡn ngực, rất có khí phách, nói: “Thất ca, đệ không sao, không lạnh chút nào.”
Ân Tử Dương bất đắc dĩ cười cười: “Vậy được rồi, chúng ta mau về thôi, không ngờ tam ca lại không có trong phủ, chẳng biết huynh ấy đã đi đâu nữa, hay thất ca dẫn đệ đi tìm Nhậm đại ca trước, nếu không tìm được thì đợi đến khi trời sáng, tam ca nhất định sẽ tiến cung, lúc đó chúng ta sẽ tìm tam ca hỗ trợ.”
“Đành như vậy thôi.” Trong mắt Tiểu Phàm tràn ngập thất vọng, trong lòng lại không ngừng lo lắng, hy vọng sư phụ thật sự không bỏ đi.
Đi một chuyến đến phủ tam hoàng tử, lại không tìm được người muốn gặp, hai người bọn họ đành phải trở về tay không, ít nhiều gì thì cũng có chút thất vọng.
Thế nhưng, vừa rời khỏi phủ tam hoàng tử, một bóng dáng đen ngòm như con dơi từ trên trời vọt xuống, lấy tốc độ nhanh chóng chặn đường hai người bọn họ.
Con ngươi Ân Tử Dương co rụt lại, lập tức nhìn thấy bóng người phía trước dùng tốc độ sét đánh ập tới, thanh kiếm sắc lạnh lóe lên tia sáng.
“Tiểu Phàm, mau tránh ra!” Hắn vội vàng dùng sức đẩy Tiểu Phàm ra, sao đó vung tay đánh về phía bên trái, lưỡi kiếm xẹt qua mang tai, chém trúng vào hắn.
“Haha, không ngờ ngươi cũng thật sự có tài, ông đây chơi với các ngươi.” Gã áo đen nở nụ cười u ám, vung thanh kiếm lớn hướng về phía bọn họ.
“Thất ca cẩn thận!” Tiểu Phàm hét lên một tiếng, vội vã muốn nhào qua.
Ân Tử Dương chợt rút ra một thanh kiếm từ bên hông, bắt đầu giao đấu cùng với tên áo đen.
Là con cháu trong hoàng thất, sao có thể lại không biết một chút võ nghệ phòng thân, dù Ân Tử Dương không có võ công cao cường như Ân Dã Thần và Ân Tịch Ly, thế nhưng thân thủ cũng không yếu, cũng có thể chống đỡ thêm một lúc.
Nhân lúc đang dây dưa với tên áo đen, Ân Tử Dương quay đầu nói với Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, đệ mau trở về tìm hoàng thúc! Nhanh đi!”
Tiểu Phàm cắn cắn môi, sau đó quyết định xoay người bỏ đi thật nhanh.
Thấy Tiểu Phàm muốn chạy, mặt tên áo đen biến sắc, càng trở nên hung ác, nội lực càng tăng thêm vài phần, mà nội lực của Ân Tử Dương lại không đủ, bị gã đẩy mạnh về phía sau mấy bước, sắc mặt Ân Tử Dương tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
“Muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu!” Tên áo đen nhanh chóng đuổi theo Tiểu Phàm.
Ân Tử Dương cắn răng, đột nhiên nhào tới, gắt gao níu lấy tên áo đen, không để cho hắn ta có cơ hội đuổi theo Tiểu Phàm.
“Chết tiệt!” Tên áo đen nổi giận đùng đùng, chưởng một chưởng vào ngực Ân Tử Dương khiến hắn phun ra mấy ngụm máu tươi.
Thế nhưng Ân Tử Dương vẫn không chịu buông tay.
“Cơ hội tốt!” Tiểu Phàm đang chạy ở phía trước lại đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng chạy về phía này, hai tay bé không ngừng ném ra những chiếc bình nhỏ, những chiếc bình đó rơi xuống mặt đất rồi vỡ vụn, trong nháy mắt sương mù bỗng chốc tràn lan.
“Không ổn! Có độc!” Tên áo đen đột nhiên ý thức được trong đám sương mù này có độc, hắn vội vàng bịt mũi, đáng tiếc là đã quá muộn, hắn đã hít vào không ít khí độc, toàn thân đột nhiên trở nên mềm nhũn vô lực, cả người đều bị tê liệt.
Ân Tử Dương cũng hít vào không ít khí độc, sắc mặt tái nhợt càng trở nên trắng bệch, Tiểu Phàm vội vàng lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn.
“Thất ca, nuốt vào! Đây là thuốc giải!”
Ân Tử Dương không nói hai lời liền nuốt xuống, bây giờ hắn bất chấp việc thắc mắc tại sao trên người Tiểu Phàm lại có thuốc độc, chỉ biết ôm lấy Tiểu Phàm vội vã bỏ chạy.
“Tên nhóc này! Ta đã bảo đệ chạy rồi, sao còn quay trở về! Đi mau!”
Tiểu Phàm le le lưỡi, tuy bé vẫn còn nhỏ, nhưng nếu bảo bé bỏ mặc thất ca ở lại nơi này, bé không làm được, bé có thể nhìn thấy thất ca không phải là đối thủ của tên kia, vậy nên mới cố ý giả vờ chạy trốn để hắn ta buông lỏng cảnh giác, nhân lúc hắn không chú ý thì lén lút hạ độc.
Và bé đã làm được!
Chỉ tiếc độc này cũng không phải là loại cực độc, bởi vì bé vội vã ra ngoài cho nên chỉ tùy tiện mang theo một chút mê dược để phòng thân, mà mê dược này là do chính tay bé chế ra, chỉ cần là người có võ công cao cường, dùng nội lực để cưỡng chế thì . . . . có thể ngăn cản được, bởi vậy bọn họ phải mau chóng bỏ trốn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook