Trong bảy ngày này, cứ mỗi khi hắn đút thuốc xong liền ở lại trong phòng nàng qua đêm, nàng cũng từng lớn tiếng kháng nghị, chỉ tựa hồ không có tác dụng gì.

Hắn luôn cứ nghe vào tai trái lại ra hết bên tai phải, chỉ làm theo ý thích, cởi giày lên giường, may mắn là hắn còn mặc nguyên áo ngoài, bằng không nàng thật hoài nghi hắn có ý đồ quấy rối.

Nhưng mà ban đầu vốn là có thể khoan khoái chiếm cứ giường lớn, hiện tại bị hắn chen lấn chiếm hơn phân nửa, quả thật là mất hứng.

“Nàng nói cái gì vậy? Nửa đêm, nếu thân thể của nàng có chỗ nào không khỏe, ta ở bên cạnh cũng có thể chiếu cố tốt cho nàng.” Hắn rất nhanh điều chỉnh tư thế ở trên giường, cánh tay lập tức duỗi ra, đem nàng ôm vào trong lòng.

“Chàng nhất định cứ phải ôm ta như vậy sao?” Nàng thật sự muốn khóc a – giường bị chiếm thì không nói đi, lại còn phải đảm đương làm gối ôm cho hắn, nàng thật oán hận mà!

“Ít nói nhảm lại, nhanh ngủ đi!” Hắn đem đầu nàng ép tới thật chặt.

“Ngươi mỗi lần làm việc gì đều độc đoán như vậy, luôn không nghe ý kiến của người khác, thật làm người ta chán ghét.” Hắn bắt nàng ngủ, nàng cứ không ngủ, càng muốn cùng hắn gây hấn, hừ!

“Nàng không thể chán ghét hoài đâu, chúng ta còn phải cùng nhau ở một chỗ thật dài thật lâu, nàng phải nhanh học cách thích ứng.” Hắn lạnh nhạt nói.

Thích ứng cái quỷ ngươi! Nàng oán hận trộm mắng.

“Nhuận Ngọc, nàng cứ buông tha nàng ta như vậy sao?” Thanh âm của hắn từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Hừ! Không để ý tới ngươi.

“Nhuận Ngọc!”

Nàng không lên tiếng.

“Nhuận Ngọc, nàng cứ im lìm như vậy là còn muốn cùng bổn vương ‘chơi đùa’ sao?” Lúc này, tiếng nói có một chút mùi vị cảnh cáo xen lẫn đắc ý.

Nàng cũng không phải là kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được ý đồ, không nghĩ làm cho thương thế của mình càng nghiêm trọng phiền toái, nàng ngoan ngoãn mở miệng.

“Chàng muốn nói đến Tú Hoa sao? Ta đã nói rồi, nàng còn là một đứa trẻ, chàng có thể yêu cầu nàng ta làm gì chứ?”

Nàng thật hận chính mình vì sao phải sợ hắn như vậy, hắn cũng không phải là quái thú một đầu.

“Nàng ta cũng là nô bộc của nàng, phải nên hết sức tận tụy với trách nhiệm, sao có thể bỏ mặc nàng, tự động chạy thoát thân thế kia?”

“Cửu gia, Tú Hoa là một đứa trẻ có thể làm được gì cơ chứ? Nàng ta không trốn đi bảo toàn tính mệnh, chẳng lẽ chờ bị giết sao? Hay là ngươi muốn nàng ấy thay ta chịu một đao?”

Hắn im lặng không trả lời.

Ai! Nam nhân này thực sự ác tâm quá. “Cửu gia, ta không có hứng thú để cho một đứa trẻ thay ta chắn đao, chắn kiếm, nếu chuyện này xảy ra thật, ta cũng sẽ áy náy cả đời.”

“Tính tình nàng thế này sẽ chịu thiệt thòi lớn.”

“Là người bị hại so với việc đi hại người thì vẫn tốt hơn, hơn nữa, còn có chàng cơ mà!”

“Xem ra nàng tính toán muốn ỷ lại bổn vương rồi!” Hắn liếc nhìn nàng.

“Thế nào? Chàng không muốn làm chỗ dựa cho ta sao?” Nàng cũng liếc mắt xem hắn.

Nhìn nhau trong chốc lát, hắn bật cười, liều mình đem nàng ôm thật nhanh vào lòng, “Nhuận Ngọc, nàng muốn dựa vào thế nào cũng được, bổn vương vẫn mãi mãi ở đây, tuyệt đối không rời xa nàng.” Cảm thấy mừng thầm, nàng rốt cuộc chắc chắn đặt hắn ở trong lòng, không còn cự tuyệt đẩy hắn cách xa ra hàng ngàn dặm.

“Khụ…… Cửu gia, ta sắp hết hơi rồi.” Trời! Hắn ôm chặt như vậy, thật sự đem nàng làm gối ôm a?

Hắn nới lỏng lực đạo, chỉ là vẫn gắt gao ôm lấy thân thể nàng.

Hả, như vậy thì nàng ngủ thế nào được?

Đang muốn kháng nghị, Liễu Húc lại mở miệng trước. “Nhuận Ngọc, thân mình của nàng thật lạnh.” Trong giọng nói có chút ngạc nhiên nghi ngờ chưa xác định rõ.

“Thật không?” Hắn vừa nói, nàng cũng nhận ra được có gì đó không đúng.

Trước đây mỗi lần sau khi uống dược, nàng luôn cảm thấy cả người sinh nhiệt, cho nên mỗi lần hắn ôm nàng ngủ thì nhiệt khí càng tích tụ lại trong người khiến nàng chỉ muốn đá hắn xuống giường, chỉ lần này khi hắn ôm lại cảm thấy……..Thật lo lắng a, cũng không có sinh ra nhiệt khí như thường ngày!

Hắn nhíu mi, vội vàng buông nàng ra, nhanh chóng đứng dậy.

Cảm giác này càng rõ ràng – vừa thoát ly khỏi ngực hắn, thân mình nàng cảm thấy trở nên lạnh lẽo!

Hiện tại mặc dù tiết trời đã nhập thu, ban ngày vẫn rất nóng như cũ, và dĩ nhiên ban đêm cũng không đến nỗi lạnh lắm; chỉ là bây giờ nàng lại cảm thấy rất lạnh … đã xảy ra chuyện gì?

Liễu Húc lạnh lùng nghiêm mặt, suy xét các khả năng có thể, cuối cùng chỉ dẫn đến một kết luận – dược tính của tân la diệp quá mạnh giờ đã áp chế hẳn độc tính của phượng hoàng sát trước đây.

Như thế cho tới nay, lượng tân la diệp ngày càng tăng thêm, nhưng loại dược này nếu ăn nhiều hơn, lâu ngày, không chỉ có bị nghiện, mà còn có thể ăn mòn tâm phế, khiến cho suy kiệt.

Chỉ là độc tính của phượng hoàng sát cực kì hung mãnh, một khi độc khí công tâm, toàn bộ nỗ lực liền sẽ kết thúc!

Hắn nên làm cái gì bây giờ? Nên làm như thế nào mới có thể giữ lại được tính mạng của nàng?

Nàng xem sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, biết thân thể của chính mình nhất định là có biến hóa lớn.

Nàng nhanh chóng án ủi: “Không sao, Cửu gia, tất thảy cũng là mạng của ta, cứ đến đâu hay đến đó đi! Dù sao hiện tại không phải ta rất tốt sao?”

Hiện tại là rất tốt, tương lai rất khó nói, hắn nghĩ như vậy, chỉ là lời này tuyệt đối không thể nói ra.

“Hiện tại nàng có chỗ nào không thoải mái?”

“Không có, hoàn toàn không có.” Nàng vội vàng lắc đầu, đây là sự thật, trừ bỏ thân thể có cảm giác mát ra, mặt khác so với bình thường không có gì bất đồng.

Hắn kéo nàng lại gần, lần thứ hai đem nàng ôm vào trong ngực, hai người cùng nhau nằm xuống. “Không có chỗ nào không thoải mái là tốt rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi!”

Nàng nằm kề trước ngực hắn, có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim hắn đập rất nhanh, thình thịch, có chút dồn dập, có chút không an ổn, một chút cũng không giống như là đang nghỉ ngơi. “Cửu gia……..”

“Đừng gọi ta là Cửu gia nữa, nàng cũng không phải là nô tỳ.”

Nàng ngẩn ngơ, khó hiểu nói: “Không kêu chàng là Cửu gia, vậy chàng muốn kêu thế nào?”

“Gọi tên của ta, nàng không phải ngay cả tên của ta cũng đã quên?”

Mặt nàng lâp tức đỏ, “Không…….chính là ta có chút không quen.”

“Ta muốn nghe nàng gọi.”

“A, được, Liễu…….Liễu Húc, ta muốn nói chàng cũng không cần quá mức khẩn trương, tuy rằng phượng hoàng sát độc tính mạnh một chút, hiện tại tân la diệp vẫn áp chế được, nếu không ta đã sớm thăng thiên không phải sao?”

“Nhuận Ngọc, từ nay về sau có thể phải tăng thêm lượng dùng tân la diệp, đến lúc đó nàng sẽ càng thêm vất vả, bổn vương……” Hắn không nói thêm điều gì nữa, chỉ thống khổ nhắm mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương