Nhuận Ngọc yếu ớt tỉnh dậy, vết thương trên ngực làm các dây thần kinh của nàng căng lên khó chịu – đúng rồi, nàng bị đâm, khó trách lại cảm thấy đau đến vậy.

Tầm mắt của nàng bắt đầu mơ màng hướng nhìn xung quanh, điều đầu tiên nàng nhận rõ được chính là một gương mặt hốc hác muôn phần lo lắng – chính là hắn, Liễu Húc.

“Nàng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, uống thứ này đi, nàng còn yếu phải uống nó một chút mới tỉnh táo lại được.”

Thanh âm của hắn cứ quanh quẩn bên tai nàng, nhưng lại mang cảm giác dường như nó xa vời mơ hồ vang vọng từ phía xa chân trời vậy, lúc này, sống mũi chợt dâng lên một vị cay cay quen thuộc, “Đây là mùi vị gì hả?” Nàng yếu ớt lên tiếng hỏi.

“Nàng đã quên rồi sao? Đây chính là thứ nàng vừa trồng được gần đây mà.”

Loại thực vật trồng gần đây? Chẳng lẽ lại là….Nàng ngây ngốc nhìn hắn.

Hắn an vị bên cạnh giường nàng, tay bưng một chén thuốc vừa sắc còn nóng hổi, mùi hương kia truyền tới chính từ chén thuốc này, “Đến đây, Nhuận Ngọc, vừa tỉnh lại phải nên ngoan ngoãn uống thuốc.” Cánh tay mạnh mẽ của hắn nhẹ nhàng đỡ dậy thân hình mảnh mai của nàng, cố hết sức không đụng đến vết thương kia.

Nhưng mà thật rất khó làm được điều đó.

Nàng bị đau phải thét lên một tiếng thảm thiết – trừ bỏ vết thương chí mạng trên ngực nàng, một bên vai phải còn bị thương không nhẹ, chỉ cần một chút di động đã kéo rách toạc miệng vết thương.

Thật vất vả lắm mới ngồi dậy được tựa vào đầu giường, nàng nhìn thoáng qua một lần đã thấy vết thương được băng bó rất kĩ lưỡng.

Liễu Húc đem chén thuốc đưa đến gần miệng nàng, ôn nhu nói, “Uống hết đi Nhuận Ngọc.”

Nàng nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu nâu trong chén.

“Nhanh uống hết đi, thứ này có thể cứu được mạng của nàng.” Hắn thúc giục.

Nàng trông thấy thần sắc vừa lo lắng vừa vội vã của hắn, hiểu được chén dược này nếu uống vào không biết có xảy ra chuyện gì không? Trong đầu vừa hiện lên ý nghi hoặc này nàng đã vội bật cười – tình trạng bây giờ của nàng đã gần như mất đi nửa cái mạng, nếu hắn thật muốn hại nàng, thì chẳng phải là chỉ cần bỏ mặc không quan tâm đến là đã xong rồi sao?

Sớm muộn gì nàng cũng sẽ đi gặp Diêm vương, hắn hà tất khổ tâm sắc thuốc dâng đến tận nơi thế kia. Tân la diệp có đặc tính gì kia chứ? Nàng mặc kệ, cứ theo lời hắn là được, rồi bê chén lên uống hết một hơi.

Liễu Húc vẫn kiên nhẫn quan sát từng phản ứng của nàng.

Uống xong thuốc, nàng cảm thấy trong bụng sôi sục tỏa nhiệt nóng đến khổ sở, cơn nóng vừa qua đi, hàn khí lại xông tới, toàn thân trở nên run rẩy, cứ như vậy, nóng lạnh luân phiên hành hạ cơ thể nàng.

Một loại cảm giác khó chịu truyền đến, ban đầu chỉ là một chút, về sau cảm giác này không ngừng tăng cao, liên tục liên tục…

Rốt cuộc thân thể nàng không còn chịu đựng được nữa!

“A – ” Tiếng kêu thê lương cơ hồ vang đến bật tung cả nóc nhà, thân thể nàng không ngừng run rẩy, hơi thở trở nên dồn dập, tay chân vùng vẫy giẫm đạp khua múa tứ tung, vết thương trên người hé miệng chảy máu trở lại, trong nháy mắt mảnh vải trắng băng bó đã nhuộm thành đỏ tươi.

Tiếng hét chói tai vẫn không ngừng, Liễu Húc dùng thân hình to lớn của hắn cố gắng áp chế nàng, nỗi đau khổ trong lòng hắn có hơn chứ không hề kém, chỉ hận người đang kêu gào kia không phải là chính mình.

Tình trạng cứ như vậy kéo dài mãi như đã trải qua khoảng thời gian cả gần tám trăm năm, cuối cùng nàng cũng dừng lại các động tác điên loạn của mình, gương mặt đỏ hồng tỏa nhiệt mồ hôi tuôn như suối, hơi thở dồn dập gấp gáp, nằm uể oải trên giường.

Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc sao lại thế này? Thiếu chút nữa nàng đau đớn đến mức tắt thở, nàng muốn bóp chặt cổ hắn để hỏi hắn đã bỏ thứ quỷ quái gì vào bát dược kia mà lại hành hạ nàng đến thế, hiệu quả của nó sao lại mãnh liệt đến như thế? Nàng liền chằm chằm nhìn về phía hắn, nhưng bất chợt trở nên ngây ngẩn –

Hắn nhoài người sát gần nàng, mắt chăm chú quan sát nàng – khuôn mặt cũng đổ đầy mồ hôi như nàng, chỉ có một điểm bất đồng, chính là mắt của hắn xuất hiện những giọt lệ trong suốt.

Hắn đang khóc sao? Nàng không tin được liền nháy mắt mấy cái, “Cửu gia, ngươi….ngươi đang khóc sao?” Giọng nàng rất nhỏ, lí nhí cẩn trọng từ ngữ, cố gắng không làm tổn thương lòng tự trọng của một nam nhân như hắn.

“Đúng vậy, bổn vương đang khóc.” Hắn thẳng thắn thừa nhận, tuyệt đối không sợ nàng biết được điều đó.

“Ngươi… ngươi làm sao lại khóc như thế? Ta cũng chưa khóc, ngươi khóc cái gì chứ? Chưa nói tới ngươi đường đường là một Vương gia, khóc thành như vậy không sợ mất mặt sao?” Nàng kêu lên mấy tiếng – có lẽ chén thuốc vừa rồi có chút tác dụng, nàng hồi phục lại được vài phần sức lực.

“Bổn vương chính là đau lòng vì nàng, nàng có hiểu không hả? Nói ra thì hoàng triều này không có thể chế nào quy định là một Vương gia thì không có quyền khóc.” Hắn không ngừng rơi lệ, phản bác như một đứa trẻ con.

Nàng nhất thời nghẹn lời, “đàn ông có thể bị bắn chứ không được rơi lệ”, những lời như thế này có lẽ không hề tồn tại ở quốc gia này, nhưng mà một nam nhân ngồi đối diện trước mặt, có thể vì nàng mà thương tâm, mà thống khổ đến như vậy, nếu nói không động lòng thì chỉ là gạt người.

Trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp, thật dễ chịu.

“Nàng có còn không thoải mái chỗ nào không? Có không hả?” Hắn dịu dàng hỏi.

Kì thật khi hắn thấy bộ dáng ướt đẫm mồ hôi của nàng, đã biết được tân la diệp hiện tại tạm thời đã khắc chế độc tính của phượng hoàng sát, nhưng chuyện này có thể xem là đã đối phó được, tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng mới hạ xuống được.

Nàng lắc đầu, bây giờ nàng quả thật thoải mái hơn nhiều, “Rốt cuộc chén thuốc kia là…”

“Nàng bị trúng độc.” Hắn đem toàn bộ sự thật nói ra, một phần cũng không hề giấu giếm.

“Ta sẽ phải chết sao?”

“Nhất định sẽ không.” Ngữ khí đầy kiên quyết.

“Nhưng mà tân la diệp và phượng hoàng sát đều rất nguy hiểm…”

Hắn lấy ngón tay chặn nơi bờ môi nàng, nhấn mạnh khẳng định, “Nàng chỉ cần tin tưởng ở ta, ta nhất định không để cho nàng phải chết. Nàng đã quên rồi sao? Bổn vương đã từng nói qua, hễ bất kì thứ gì bổn vương muốn thì phải lấy được tới tay, tuyệt đối không cho phép người khác đoạt lấy, cũng không cho nó tự động mọc chân biến đi; nàng đừng nghĩ có thể rời khỏi ta, đừng mơ tưởng nữa, bổn vương tuyệt đối, tuyệt đối cả đời quấn chặt lấy nàng, nàng không bao giờ có thể chạy trốn được.”

Nếu là trong quá khứ nghe được những lời này của hắn, nàng chỉ cảm thấy sởn da nổi gai tóc, nhưng hiện tại vừa nghe xong, tự dưng chợt có chút rung động, “Tại sao chàng lại phải khổ sở chấp nhất như vậy? Đối với ta quan tâm đến thế để làm gì….” Giọng nàng nức nở.

“Bởi vì ta yêu nàng! Nàng hãy sờ trước ngực của ta để nhận thật rõ, tim này đang đập là vì nàng, mạng này tồn tại cũng vì nàng, đời này kiếp này ta chỉ cần một mình nàng mà thôi. Mặc kệ nàng chấp nhận cũng được, không cũng được, bổn vương đã trao ra cảm tình này thì nhất định phải lấy được hồi báo, nếu nàng vẫn vọng tưởng trốn đi, phản bội bổn vương, thì ta sẽ không chịu nổi được đả kích này.”

Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng ngực của hắn, tránh né đôi mắt xanh lục nồng đậm tình ý kia, cất giọng khàn khàn, “Cửu gia, ta… ta không biết, thật sự ta…”

Nàng không biết phải nên đáp lại lời kia thế nào, chẳng lẽ nàng thật muốn buông bỏ tất cả trở về cố hương, nơi này không còn chút gì níu kéo được nàng sao?

Liễu Húc đem gương mặt tuấn tú của hắn vùi vào sau chiếc gáy thon thon của nàng, “Nhuận Ngọc à Nhuận Ngọc, bổn vương không hiểu sao nàng lại có thể mị hoặc được ta như thế, có thể làm cho ta toàn tâm toàn ý một lòng với nàng, vậy còn nàng thì sao? Lòng của nàng đang để ở đâu chứ…. Bổn vương không thể…tuyệt đối không bao giờ để nàng ra đi. Nàng vĩnh viễn phải thuộc về một mình ta mà thôi.” Dứt lời, hắn kín đáo di chuyển đến bên vành tai nàng, nhẹ nhàng mút lấy.

Thân thể của nàng không khỏi run lên, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập đầy hoang mang – nàng nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào bây giờ….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương