Vương Bài
Chương 1: Phỏng vấn

*******

Bốn năm bỗng chốc đã qua, thiếu niên năm ấy cũng thành thanh niên, khi người khác đang chìm đắm trong những bữa tiệc rượu tốt nghiệp, thì hắn đã đi về phía sân bay, ngồi máy bay thẳng tiến tới thành phố A.

Thành phố A là một đô thị hiện đại hóa tầm cỡ quốc tế, có tới hơn 18 triệu người cư trú nơi này, là thành thị hàng đầu mà đám học sinh sau khi tốt nghiệp đều lựa chọn để tìm kiếm việc làm.

Thanh niên ngước nhìn tòa cao ốc ba mươi ba tầng, trên đỉnh có một tấm biển khổng lồ, bên trên viết bốn chữ lớn “Đỗ thị quốc tế”. Đỗ thị quốc tế là một tập đoàn được liệt vào trong top mười của thành phố A, cho dù ở toàn cầu cũng có thể xếp vào hai trăm cường. Nghiệp vụ của bọn họ bao gồm các lĩnh vực như hoàng kim, vận tải đường thủy, khai thác mỏ, ô tô, âu phục… Trong cuộc điều tra trên mạng, “Đỗ thị quốc tế” cũng là một trong những xí nghiệp dân doanh được sinh viên tốt nghiệp khóa này mong chờ nhất.

Thanh niên tiến vào đại sảnh, ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn anh chăm chú có chút không tự nhiên, chiếc khăn lụa của người nhân viên tiếp tân này có thể mua toàn bộ quần áo của mình, gồm cả hơn ba trăm tệ tiền mặt có trong túi.

- Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?

Cho dù đối mặt với thanh niên đôi chút mộc mạc này, nhân viên tiếp tân cũng không toát lên chút chán ghét nào. Quả là khí phách của một tập đoàn lớn mà.

- Xin chào. Thanh niên buông túi du lịch xuống, lấy từ bên trong một tờ danh sách in từ máy tính ra, nói: - Tôi tới tham gia phỏng vấn.

Nhân viên tiếp tân xem một hồi rồi chỉ dẫn: - Anh quẹo trái rồi đi thẳng cho đến hết.

- Cảm ơn!

- Không có gì. Đi thong thả. Hi vọng chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp của nhau. Nhân viên tiếp tân mỉm cười nói.

Dù cho tiếp viên hàng không cũng không có những lời nói ôn nhu như vậy khi gặp, thanh niên lúc ấy dù chưa vào được công ty nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ hăng hái.

Vẫn ghé vào trên mặt bàn trước nhân viên tiếp tân nhìn người thư tín, chọn lấy mấy bức tín kiện rồi rời đi. Nhân viên tiếp tân cúi người chào: - Đỗ tiên sinh đi thong thả.

Nhìn theo Đỗ tiên sinh đi vào trong thang máy, nhân viên tiếp tân thở sâu ra một hơi.

Một người đàn ông đeo kính, mặc âu phục tay cầm một tờ đơn đến: - Xin hỏi...

- Ở bên kia.

Nhân viên tiếp tân cũng không ngẩng đầu lên thu dọn lại chỗ thư tín bị Đỗ tiên sinh làm loạn.

“Đỗ thị quốc tế” có chút hữu danh vô thực. Anh ta cũng không nói gì, đi về phía bên trái.

...

Chuyên gia nói tỉ lệ có việc của sinh viên là trên 90%, người thanh niên cảm thấy nên mời chuyên gia đến xem sao. Ba vị trí làm việc, mà đã có tới tận 140 người ứng cử. Tại sao hắn lại biết rõ như vậy? Bởi vì công ty có một máy đánh số để bàn, mà hắn mang số 140.

Theo như thực nghiệm thì đây là một ngành mới sáng lập. Không có nhân viên tiếp đãi ngoài hai tên bảo vệ cao ốc duy trì an ninh trật tự.

Một người ngạc nhiên thán phục: - Wow, cậu học ở đại học Bắc Đại?

Một người khác cũng có chút đắc ý, khiêm tốn gật đầu: - Anh thì sao?

Người kia trả lời: - Cambridge, Cambridge của Anh quốc.

- … Người kia cũng có chút không cam lòng: - Nghe nói Cambridge lấy bằng thạc sĩ rất dễ dàng. Chứ đại học Bắc Đại của chúng tôi rất khó, tôi mới lấy được một danh hiệu thạc sĩ.

- Xem ra đúng là như vậy, bởi tôi cũng lấy được bằng tiến sĩ rất dễ dàng.

- Tiến sĩ? Tiến sĩ mà còn nộp đơn vào đơn vị này? Anh chí ít cũng có thể lên lầu mười.

- Là vàng luôn phát sáng, nhưng cũng nhất định phải được khai thác ra trước. Hiện tại mục tiêu của tôi là tiến vào “Đỗ thị quốc tế” cho nên dù là quét rác thì cũng làm.

Thanh niên nhẹ nhàng mở giấy chứng nhận tốt nghiệp của mình ra nhìn mà lại thấy chán nản. So sánh với nhau thực chẳng khác khóc người chết. Lẳng lặng nghe bàn tán, cơ bản đều là trường có tiếng, có kém đi nữa thì cũng là hạng hai, còn mình thì chỉ có một cái trường hạng ba rách nát... Tại sao không có hạng bốn? Như vậy thì bản thân cũng còn có thể đứng trên vài kẻ khác chứ.

Một người đeo kính mang số 141 ngồi xuống bên cạnh thanh niên. Người thanh niên liền liếc sang nhìn, có chút ngạc nhiên. Người này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khí chất nổi trội, tướng mạo anh tuấn. Một bộ âu phục tuy không có nhãn mác nhưng đầy vẻ sang trọng, ăn mặc đứng đắn đúng mực, có xịt thêm chút keo vuốt tóc, trông đầy vẻ tự tin.

Cần đến thế sao? Đã có nhiều thạc sĩ cùng tiến sĩ giẫm đạp lên mình thế này, ông trời lại còn sắp đặt một người như vậy đến chế nhạo mình sao?

Tuy nói thế nhưng thanh niên vẫn ngẩng đầu hướng mắt liếc nhìn vào bản lý lịch trên tay, sau đó lặng lẽ đứng lên, một mình chui vào trong góc mà vẽ vòng tròn. Massachusetts, là tiến sĩ của Massachusetts, tiến sĩ song học vị toán học và máy tính. Để cho người ăn cơm nữa hay không? Đám người Mỹ thực mong ta chết đói, lại phái ra một tên giỏi đến như vậy để đến tranh mấy công việc hạ cấp cùng với đám sinh viên Trung Quốc. Chẳng lẽ các người buộc chúng ta phải thành lập đoàn nhập cư trái phép đến Nhà Trắng kháng nghị hay sao?

...

Tốc độ phỏng vấn thật nhanh, mười người chỉ mất mười phút là xong.

Bảo vệ nói: - Một trăm ba mươi lăm đến một trăm bốn mươi lăm xếp hàng.

Vậy là thanh niên không thể tránh được việc lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với vị song tiến sĩ kia.

Từng người lần lượt đi vào rồi lại lượt đi ra. Số một trăm bốn mươi xuất hiện, thanh niên đi vào văn phòng. Phòng làm việc chỉ có một cô gái, cô gái đã phỏng vấn một trăm ba mươi chín người rồi mà tinh thần vẫn bình thản đến đáng sợ.

Thanh niên ngồi xuống đưa đơn tới, cô gái đưa mắt nhìn số thứ tự, xem lại tư liệu của thanh niên rồi lại nhìn hắn. Đây là một chàng trai mới tốt nghiệp, khuôn mặt vẫn còn vương chút tính trẻ con, ngũ quan nghiêm chỉnh, gương mặt mỉm cười, trong ánh mắt có tới ba phần tự tin. Cô không biết rằng vốn dĩ thanh niên có mười phần tự tin, nhưng lại bị người đàn ông hoàn mỹ kia đánh bại chỉ còn ba phần.

Đỗ Thanh Thanh: hai mươi lăm tuổi. Trước khi sinh ra đã không còn cha, mẹ tái giá với thương nhân họ Vương, sau bởi Đỗ Thanh Thanh bị bạo lực gia đình, lúc sáu tuổi mẹ cùng thương nhân họ Vương ly hôn, một mình nuôi nấng Đỗ Thanh Thanh. Tầm tốt nghiệp trung học, mẹ vì bạo bệnh mà chết. Trước khi chết bà ta đã tìm vị Chủ tịch tập đoàn “Đỗ thị quốc tế” Đỗ Hành, mong có thể cho Đỗ Thanh Thanh gia nhập gia phả, khôi phục lại thân phận cho cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta về Đỗ thị nhậm chức. Năm vừa rồi thành phố A trở thành nơi thí điểm cho cơ quan thám tử tư nhân Tinh Tinh và Vạn Sự Thông. Đỗ Thanh Thanh làm giám đốc ở đây. Tháng năm năm nay, cơ quan điều tra Tinh Tinh Vạn Sự Thông, do nguyên giám đốc Lưu Mãng đảm nhiệm vai trò tổng giám đốc của công ty điều tra cao cấp Vạn Sự Thông, Đỗ Thanh Thanh thành lập công ty thám tử thương mại Tinh Tinh.

- Vu Minh?

Đỗ Thanh Thanh hỏi.

- Vâng.

Vậy là anh bạn của chúng ta đã có tên, Vu Minh. Vu Minh dò xét Đỗ Thanh Thanh, hắn đã lén điều tra cô một khoảng thời gian, dùng những lời nói không được thỏa đáng để hình dung thì là: như lang như hổ, tràn trề sức lực. Phàm là nhân viên sẽ sợ nhất sếp kiểu này. Khi mà nhân viên ra sức làm việc còn sếp chơi gái thì nhân viên có thể thỏa sức nguyền rủa sếp mình không có nhân tính. Nhưng khi sếp không những không lười biếng mà còn làm việc hết sức thì nhân viên cũng đành phải liều mình theo sếp.

Đỗ Thanh Thanh nói: - Hãy nói lý do cậu muốn gia nhập công ty?

Vu Minh đáp : - Tôi cần một công việc.

Đỗ Thanh Thanh không ý kiến gì, chỉ hỏi: - Vậy dựa vào cái gì mà công ty phải tuyển dụng cậu?

Vu Minh trả lời: - Bời vì…

Một trăm bốn mươi người đằng trước xem chừng đều đem lời hay ý đẹp nói hết sạch rồi. Nếu như nói giống bọn họ thì tất nhiên kết quả sẽ thấp hơn, còn nói ra những lời mới thì cần phải có thời gian.

Đỗ Thanh Thanh gật đầu: - Rất vui khi được biết cậu, hãy chờ thông báo.

Dứt lời định bấm máy đánh số.

Vu Minh vội vàng ngăn tay lại: - Hãy cho tôi một cơ hội.

Đỗ Thanh Thanh thu tay về: - Thực sự rất hiếm thấy sinh viên tốt nghiệp khóa này lại bình tĩnh như vậy. Coi như cũng có điểm sáng. Cho cậu ba mươi giây để có cơ hội thuyết phục tôi, hoặc là cậu có sở trường gì mà người khác không có.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương