Edit: Tương Ly

Mộc Thanh Lam yên tĩnh đứng ở đại sảnh, nhìn Mộc Khuynh Cuồng tiến đến, nàng giơ giơ cái cằm lên, mặt không chút thay đổi nói, “Mộc Khuynh Cuồng, ta mặc kệ ngươi lần này trở về Mộc gia muốn làm gì, ngươi có cách của ngươi, ta có cách của ta, nếu ngươi đụng đến ta, ta tuyệt đối sẽ không khách khí, mặc dù hôm nay ta thua ngươi, nhưng cũng không có nghĩa sẽ luôn luôn thua ngươi.”

Mộc Khuynh Cuồng khẽ nhếch môi, Mộc Thanh Lam chính là Mộc Thanh Lam, tuyệt đối không phải là những người không có não ngu xuẩn kia có thể so sánh.

Có lẽ cũng chính bởi vì nàng bình tĩnh như vậy mới có ý nghĩ đem Mộc Khuynh Cuồng nàng thành đối thủ chân chính.

”Ngươi cũng biết động đến ngươi sẽ không có kết cục tốt, vậy các ngươi nếu động đến ta, ngươi nghĩ ta có nên khách khí không?” Mộc Khuynh Cuồng híp mắt, khóe miệng lạnh lùng châm chọc cười.

Một cái tát vĩnh viễn đập không vang, nếu lúc trước Mộc Vinh Đức không đem một nhà ba người các nàng đuổi ra, nàng cần gì phải trở lại nhằm vào hắn.

Người khác đối với nàng như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ đối lại như thế.

Mộc Thanh Lam nổi cáu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, hồi lâu mở miệng nói, “Lúc trước ngươi không thể tu luyện, tướng mạo lại như thế, cha ta đem các ngươi đuổi ra ngoài cũng vì danh dự gia tộc.”

Danh dự gia tộc? Mộc Khuynh Cuồng khẽ cười lạnh, “Mộc Thanh Lam, người không phạm ta, ta không phạm người, phạm vào người của ta, ta tất báo.”

Mộc Thanh Lam thấy Mộc Khuynh Cuồng kiên quyết như vậy, mày nhíu lại thật sâu, nàng biết rõ nàng muốn đối phó cha nàng, đích xác lúc trước cha nàng cùng những người thúc thúc bá bá khác cùng nhau thương lượng đuổi bọn hắn đến cái trấn nhỏ kia.

”Nếu như ngươi thật muốn làm như vậy, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Mộc Thanh Lam giơ giơ lên cái cằm, vẻ mặt tôn quý lại kiêu ngạo.

Mộc Khuynh Cuồng trên mặt tất cả đều là châm biếm, Mộc Thanh Lam đây có thể coi là điển hình chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn sao.

”Ta mệt mỏi, mời trở về đi!” Mộc Khuynh Cuồng bắt đầu đuổi người.

Mộc Thanh Lam trừng trừng Mộc Khuynh Cuồng, phất ống tay áo xoay người rời đi, khuôn mặt tuyệt mỹ tức giận, nàng tới nơi này là muốn cùng Mộc Khuynh Cuồng nói chuyện, nàng không hy vọng Mộc gia bởi vì Mộc Khuynh Cuồng trở lại trở nên tan nát.

Nếu Mộc gia suy sụp, bọn họ còn ủng hộ Mạc Thần Vân thế nào.

Hơn nữa Mộc Khuynh Cuồng lần này trở về cùng Mạc Tiêm Lương qua lại gần như vậy, nếu như Mộc Khuynh Cuồng phụ trách quản lý Mộc gia, về sau, nàng có đi ủng hộ Mạc Tiêm Lương hay không.

Nghĩ tới đây, gương mặt xinh đẹp của Mộc Thanh Lam một mảnh lạnh như băng, đáy mắt lóe một tia hàn quang bén nhọn, nàng không cho phép bất kỳ ai ngăn cản tiền đồ Mạc Thần Vân.

Mộc Khuynh Cuồng đứng bên cửa sổ trong phòng, nhìn một mảnh xa lạ tinh không, về sau đường nàng đi như thế nào?

Ngày hôm sau, Mộc Khuynh Cuồng đi Thanh Vân tông rất sớm, nàng vừa đi vào liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, một chút chi thứ ngoài hệ được chọn tiến vào đều chủ động tới cùng nàng chào hỏi, nàng chỉ mỉm cười gật đầu.

Nàng không biết những người này, có bao nhiêu người thật tâm muốn cùng nàng chung đụng, lại có bao nhiêu người cố ý đến gần nàng.

”Khuynh Cuồng, không nghĩ tới vài năm không thấy, ngươi thế nhưng trở nên thần kỳ như vậy.” Một thiếu nữ mười hai tuổi mặt tràn đầy hâm mộ sùng bái nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.

”Chỉ là vận khí tốt.” Mộc Khuynh Cuồng khiêm tốn nói.

”Vận khí sẽ không rơi xuống trên thân mỗi người, nếu không cố gắng tu luyện, ngay cả có vận khí cũng sẽ không tới.”

”Nếu là ta có thể giống như ngươi, phỏng đoán ngủ cũng sẽ nhếch miệng cười.” Mọi người gặp Mộc Khuynh Cuồng không kiêu ngạo, liền to gan cùng nàng nói chuyện.

Mộc Khuynh Cuồng xem bọn họ nhàn nhạt cười, cũng không giải thích nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương