Vùng Cấm
-
Chương 40
Đầu lưỡi Giang Trì Cảnh chạm vào hàm răng Trịnh Minh Dịch rồi tung hoành trong khoang miệng người nọ. Làn hơi quấn quýt quanh môi rằng dần trở nên nóng hổi khiến Giang Trì Cảnh choáng váng đến mức không mở mắt ra nổi.
Anh gắng sức ghìm chặt Trịnh Minh Dịch, tận tình hưởng thụ màn kích thích thầm kín này. Nhưng chỉ một lát sau, quyền chủ động trong tay Giang Trì Cảnh vụt mất.
Vốn đang lấn lướt trên đôi môi kẻ nọ, chẳng hiểu sau Giang Trì Cảnh lại bị đè ngược lại, tựa đầu lên vách tủ. Đến khi anh kịp nhận ra thì đầu lưỡi đã phục tùng trước màn tấn công của Trịnh Minh Dịch. Nụ hôn quyến luyến ban đầu giờ biến thành trận xâm lược mang tính chất vô cùng mãnh liệt.
“Trịnh… Ứm…”
Giang Trì Cảnh thở không ra hơi, vốn anh định ấn gáy Trịnh Minh Dịch để đối phương không thoát khỏi cái hôn của mình. Ai dè bây giờ chính anh phải đỡ lấy vai Trịnh Minh Dịch để xin chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng Trịnh Minh Dịch nào dễ bỏ qua cho Giang Trì Cảnh như thế, nụ hôn của hắn là biểu thị của sự kiềm chế bấy lâu cuối cùng cũng tới ngày bộc phát. Hắn quyết không để Giang Trì Cảnh có cơ hội kịp thở.
Vạt áo đồng phục đã bị Trịnh Minh Dịch kéo ra từ lúc nào, lòng bàn tay nóng bỏng suồng sã vuốt ve bờ eo Giang Trì Cảnh.
Ban đầu Giang Trì Cảnh tay nhanh hơn não nên mới muốn hôn Trịnh Minh Dịch, anh nào có ngờ chuyện sẽ đi đến nước này. Trịnh Minh Dịch quyến rũ thật đấy nhưng hắn vẫn đang là phạm nhân cơ mà? Một quản giáo như Giang Trì Cảnh thế mà lại cùng phạm nhân làm chuyện xằng bậy như vậy ở ngay trong tù?
Trịnh Minh Dịch dường như cũng nhận ra Giang Trì Cảnh đang rối rắm. Động tác của hắn trở nên dịu dàng hơn nhưng vẫn nhay cắn không rời bờ môi Giang Trì Cảnh. Hắn giơ tay phải chạm đến cổ áo của anh rồi thô bạo giật tung hai chiếc cúc áo trên cùng ra.
Nếu không phải ngại không gian nhỏ hẹp khó thực hiện, Giang Trì Cảnh tin rằng lúc này bộ đồng phục của mình đã bị Trịnh Minh Dịch xé toạc giống như cái lần hắn bảo, hắn thực sự muốn làm như thế.
“Trịnh Minh Dịch anh dừng tay lại coi.”
Giang Trì Cảnh nghiêng đầu, tránh khỏi đôi môi của Trịnh Minh Dịch nhưng dáng vẻ thế này lại khiến người nọ có cơ hội gặm lên cổ anh.
“Là em mơi hàng tôi trước mà.” Trịnh Minh Dịch khàn khàn lên tiếng, đầu vẫn vùi vào cần cổ Giang Trì Cảnh.
“Anh mới là người khơi mào đấy.” Giang Trì Cảnh không dám gây ồn ào nên chỉ có thể nhỏ giọng phản đối.
Giờ phút này hai người đều trong trạng thái khẩn như tên đã lên dây, đúng lúc ấy ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng còi xe chữa cháy ngân dài, tiếp đó là hàng loạt tiếng còi xe cảnh sát nối đuôi nhau.
Cảnh sát và cứu hỏa đã đến chi viện, xem ra vở kịch đã đến hồi kết.
Đầu óc Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng được thả lỏng, anh đẩy cửa tủ nghe rầm một tiếng, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả bước ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ mình bây giờ có chỗ nào giống công chức nhà nước được người người nể trọng chứ? Đúng là không ra thể thống gì hết!
Anh vội vàng chỉnh trang y phục rồi đến bên cửa sổ ổn định lại nhịp thở, đồng thời xoa dịu nội tâm vẫn đang bồn chồn quá đỗi.
Sau lưng vang lên tiếng động Trịnh Minh Dịch cũng di chuyển ra khỏi tủ, Giang Trì Cảnh quay ngoắt đầu lại liếc xéo hắn một cái, dáng vẻ như mèo bị giẫm phải đuôi: “Anh đừng có qua đây.”
Vất vả lắm mới bình tâm lại được, Giang Trì Cảnh không muốn bị Trịnh Minh Dịch khơi lửa thêm lần nữa.
Nhưng rõ ràng nói vậy có hơi oan cho Trịnh Minh Dịch, hắn vừa mới bước chân ra khỏi tủ nên hẵng còn đứng xa Giang Trì Cảnh lắm.
“Sao em có thể như thế hả cảnh sát Giang?” Trịnh Minh Dịch vừa bước tới vừa nhìn cánh tay bị thương của mình, “Chén xong thì chạy, chưa thấy ai đểu cáng ra mặt như em.”
Giang Trì Cảnh: “…”
Hay lắm! Nhưng đúng là Giang Trì Cảnh đuối lý trước, ai bảo thấy Trịnh Minh Dịch quyến rũ như thế anh lại không kiềm lòng được chứ?
Ổn định tâm trạng xong, Giang Trì Cảnh đi tới chỗ Trịnh Minh Dịch rồi nâng cánh tay hắn lên hỏi hỏi: “Tay anh vẫn ổn chứ?”
“Không ổn.” Trịnh Minh Dịch tỉnh bơ nhìn Giang Trì Cảnh, “Em không thấy tôi đang bị chảy máu à?”
Giọng điệu nghe như đang hờn dỗi, trách Giang Trì Cảnh vô tâm không nhìn thấy nhưng ngẫm kĩ lại thì có vẻ như hắn đang lên án hành vi đểu cáng ban nãy của Giang Trì Cảnh.
Giang Trì Cảnh chột dạ đáp: “Để tôi dẫn anh đến phòng y tế sơ cứu.”
Nói xong Giang Trì Cảnh nắm cổ tay Trịnh Minh Dịch, kéo hắn ra khỏi phòng giải trí. Lúc này bỗng vang lên tiếng bước chân của kha khá người ngay cầu thang bên kia, Giang Trì Cảnh lập tức dừng bước, anh cứ ngỡ đó là đám Lão Cửu đang lên cơn cuồng dại, mất hết lí trí nên vẫn quyết truy đuổi tới cùng.
Nhưng không ngờ người xuất hiện ở cầu thang lại là Hứa Thắng và công chúa, theo sau là người của đội tuần tra.
Xem công chúa đã đến báo tin cho Hứa Thắng rồi hai người cùng gọi đội tuần tra đến đây.
“Cảnh sát Giang?” Trông thấy bọn họ Hứa Thắng lên tiếng trước, “Hai người không sao chứ?”
“Vẫn ổn.” Giang Trì Cảnh mặt mày tỉnh bơ buông tay Trịnh Minh Dịch ra, “Lão Cửu đâu?”
“Bị tóm ngay dưới lầu.” Đội trưởng đội tuần tra đáp lời.
“Thế tốt rồi.” Giang Trì Cảnh thở phào nhẹ nhõm.
Mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết xong xuôi, không có ai vượt ngục cả, Trịnh Minh Dịch thì chỉ bị thương rất nhẹ. Tòa giam số 1 hẳn sẽ phải mất rất nhiều thời gian để xây dựng lại nhưng ít ra, chuyện mà Giang Trì Cảnh lo lắng nhất đã không xảy ra.
“Đợi Lão Cửu biệt giam ra,” Hứa Thắng lạnh lùng nói, “Tôi sẽ dạy dỗ hắn cho đàng hoàng.”
Đội tuần tra vẫn còn đang ở đây mà Hứa Thắng dám nói như thế vì ngay cả quản giáo cũng biết hắn ta là người biết cân nhắc trước sau.
Nếu như Giang Trì Cảnh đoán không lầm, công chúa đã ra tay ngăn Lão Cửu lại nhưng không thành công nên mới chạy ra khỏi phòng tắm nhờ người đến ông cứu. Rất có thể Lão Cửu còn động tay động chân với công chúa để ngăn y cản trở kế hoạch.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Giang Trì Cảnh. Hứa Thắng đã nói như thế thì chuyện của Lão Cửu không liên quan gì đến anh nữa. Các quản giáo chạy đi chữa cháy lục tục trở về lại tòa nhà công vụ, Giang Trì Cảnh đi đến phòng hành chính lấy chìa khóa dự phòng rồi dẫn Trịnh Minh Dịch đến phòng y tế.
Thuốc sát trùng rơi tung tóe trên cánh tay, Trịnh Minh Dịch đau đến mức xoắn cả cả lông mày, hắn nhìn Giang Trì Cảnh: “Em có thể đừng thô lỗ với tôi như thế được không cảnh sát Giang?”
“Còn ý kiến ý cò nữa hả?” Trịnh Minh Dịch quấn gạc lên cho Trịnh Minh Dịch, “Ban nãy anh…”
Nói được một nửa Giang Trì Cảnh bỗng dừng lại, cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu. Nhớ lại dáng vẻ ban nãy Trịnh Minh Dịch hôn mình, lòng anh lại nao nao khó tả.
Chưa kể lúc này Trịnh Minh Dịch vẫn đang không mặc áo, anh phải kiềm chế dữ lắm mới không nhìn hắn chằm chằm.
“Tôi vừa rồi làm sao?” Trịnh Minh Dịch cố ý hỏi, “Em không thích tôi dùng hết sức bình sinh hôn em à?”
Nghe hắn nói như thế, nhịp tim Giang Trì Cảnh hẫng đi trong một thoáng. Sao trước kia anh lại không nhận ra Trịnh Minh Dịch lại nói năng dâm dê như thế nhỉ?
Hôn một cái thôi mà bày đặt dùng hết sức bình sinh luôn cơ đấy?
Tâm trạng vất vả lắm mới bình ổn lại của anh lại bắt đầu xao động, Giang Trì Cảnh hung tợn kéo căng miếng gạc, trừng mắt nhìn Trịnh Minh Dịch: “Thế giờ anh thích tôi dùng hết sức bình sinh giúp anh băng bó không?”
Lần này Giang Trì Cảnh thật sự dùng lực, Trịnh Minh Dịch đau đến mức nhíu mày thế nhưng cơn đau ấy chỉ thoáng qua một chốc trên gương mặt rồi tan biến. Hắn nhìn anh cười toe toét: “Thích chứ.”
Đồ khùng.
Giang Trì Cảnh thầm mắng trong lòng. Sau khi thu dọn hộp thuốc, anh ngồi trở lại trước mặt Trịnh Minh Dịch: “Khai mau, sao Hứa Thắng lại đổi ý?”
Trịnh Minh Dịch giơ tay lên nhìn, hắn không đáp lại câu hỏi của Giang Trì Cảnh mà chỉ nói: “Chẳng tiến bộ tí nào.”
Giang Trì Cảnh biết, Trịnh Minh Dịch đang nói đến trình độ băng bó của mình. Anh kìm nén gân xanh đang muốn nổi lên trán, đang định bảo Trịnh Minh Dịch bớt vòng vo tam quốc thì đối phương lại nói tiếp: “Tôi với anh ta làm một cuộc giao dịch?”
Giang Trì Cảnh sửng sốt: “Giao dịch?”
“Ừa.” Trịnh Minh Dịch xác nhận nhưng không nói thêm gì nữa.
Giang Trì Cảnh kiên nhẫn hỏi lại: “Giao dịch gì thế?”
“Em có muốn băng lại cho tôi một lần nữa không?”
“Trịnh Minh Dịch!”
Trịnh Minh Dịch mỉm cười, thôi không đùa cợt Giang Trì Cảnh. Hắn bảo: “Tôi giải quyết chuyện cụ bà nên Hứa Thắng đồng ý với tôi là sẽ không vượt ngục nữa.”
Giang Trì Cảnh hỏi: “Anh giải quyết thế nào?”
Chuyện này chỉ có thể giải quyết bằng tiền, mà tài sản của Trịnh Minh Dịch đã bị bay hết sạch, ngay cả nhà còn bị niêm phong, trong túi không còn lấy một cắc mới đúng chứ. Chưa kể hiện giờ hắn vẫn đang ở trong tù, Giang Trì Cảnh thật sự khó mà tin được Trịnh Minh Dịch có bản lĩnh thần thông đến mức…
“Tôi có tiền.” Trịnh Minh Dịch nhẹ nhàng nhả ra ba chữ, ngắt ngang dòng suy tư của Giang Trì Cảnh.
Oách chưa kìa?
Cái tên này quả là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi mà, chẳng hiểu sao nghe hắn nói thế Giang Trì Cảnh lại không ngạc nhiên tí nào.
Thế nhưng trong đầu anh lại nảy ra một suy nghĩ, lần sau muốn hôn kẻ nào đó thì nhất định anh phải hiểu hết về người đó mới được. Chứ đừng để như bây giờ, tuy không quá ngạc nhiên nhưng lòng anh vẫn thấy khó chịu lắm lắm.
“Tôi không cố ý dối em đâu mà.” Trịnh Minh Dịch có vẻ cũng đoán được suy nghĩ của Giang Trì Cảnh, “Tôi cũng không chắc tiền của mình có được an toàn chuyển đến tài khoản của Hứa Thắng hay không nên vẫn không xem cách này là biện pháp tối ưu.”
“Tiền ở nước ngoài?” Giang Trì Cảnh hằm hằm hỏi.
“Không phải, là tiền ảo.” Trịnh Minh Dịch nói, “Bitcoin đấy, em giúp tôi xem giá cả mỗi ngày mà.”
Giang Trì Cảnh nín thinh không thèm hỏi nữa, lòng càng thêm khó chịu.
Dù theo lý mà nói, tuy là phạm nhân bị tịch thu tài sản nhưng việc Trịnh Minh Dịch có giấu giếm tài sản với cơ quan nhà nước cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng Giang Trì Cảnh vẫn thấy rất không vui, anh cứ tưởng mối quan hệ giữa mình và Trịnh Minh Dịch không chỉ đơn thuần là quản giáo và phạm nhân. Thậm chí hai người cũng có thể xem là đồng minh trong việc ngăn Hứa Thắng vượt ngục. Thế mà cái tên này ở bên đây giải quyết xong hết vấn đề rồi cứ để anh hăng hái chạy ra ngăn xe chở hàng như đồ ngốc.
“Giận rồi hửm?” Trịnh Minh Dịch nhìn Giang Trì Cảnh rồi hỏi.
Thường Giang Trì Cảnh rất ghét việc bị người khác nhìn thấu tâm trạng, thế nhưng lúc này đây anh lại không chút do dự bày ra dáng vẻ bí xị, trên mặt viết chình ình mấy chữ: Tôi đang giận lắm luôn đấy.
“Đừng giận mà.” Trịnh Minh Dịch nắm chặt tay Giang Trì Cảnh, “Tôi đưa mật khẩu tài khoản cho em nhé, trong đấy còn mấy trăm đồng cơ.”
*Như hôm nay 30/11 thì 1 đồng bitcoin = 58.000 đô Mỹ đó các chị em =)) Trịnh điện ảnh giàu có quá huhu
Giang Trì Cảnh cũng biết giá bitcoin nên sau khi nhẩm tính sương sương, anh chẳng những không vui mà còn cay không tả được.
Đồ chó má Trịnh Minh Dịch này còn giàu hơn cả nhà anh nữa kìa.
“Làm như đây thèm lắm ấy.” Giang Trì Cảnh hất tay Trịnh Minh Dịch ra, “Sao anh không báo sớm cho tôi biết? Báo hại tôi tăng ca vô ích.”
“Tôi cũng không nắm rõ tình hình mà.” Trịnh Minh Dịch nói, “Tiền ảo để trên mạng thì không sao nhưng mang về nước có khi lại bị đóng băng ngay. Tôi bảo Hứa Thắng nếu anh ta giải vây được chuyện này thì tiền thuốc men, thuê điều dưỡng tôi lo hết.”
Giang Trì Cảnh bỗng nhớ lại lần trước anh từng nghĩ, nếu anh có thể móc ra một phát được 50 triệu thì giải quyết chuyện tiền nong cho Hứa Thắng dễ như trở bàn tay.
Nhưng giờ nhìn mà xem, Trịnh Minh Dịch mới là người nói một tiếng đã có thể xìa ra tận 50 triệu.
“Vậy là anh ta giải quyết được đúng không?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Tôi đã chuyển 200 nghìn tệ vào tài khoản của anh ta rồi nhưng không chắc là mọi sự có diễn ra suôn sẻ không.” Trịnh Minh Dịch nói, “Nhưng hôm nay anh ta không vượt ngục thì chứng tỏ tiền đã tới tay rồi.”
Tình huống như thế này đúng là phải cần phương án B. Nếu Hứa Thắng không nhận được tiền, Giang Trì Cảnh phải lập tức ngăn hắn ta thực hiện kế hoạch vượt ngục.
“Cũng may là có em.” Trịnh Minh Dịch tiếp lời, “Công chúa ra tay ngăn Lão Cửu giúp tôi nhưng không có tác dụng gì mấy. Lúc ấy nếu em tới không kịp thì…”
Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, Giang Trì Cảnh cũng giật thót. May mà Trịnh Minh Dịch chỉ bị thương nhẹ, bằng không anh cũng chẳng biết mình sẽ làm gì Lão Cửu. Lúc nhìn thấy Lão Cửu rạch một đường trên tay Trịnh Minh Dịch thôi mà anh đã nóng máu đến mức muốn đập gã chết tươi tại chỗ.
Giang Trì Cảnh chợt nhớ ban nãy Trịnh Minh Dịch có nhắc đến chuyện giao dịch nên hỏi lại: “Anh không vô duyên vô cớ giúp Hứa Thắng đúng không?”
“Tất nhiên rồi.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Tôi cũng có phải đi làm từ thiện đâu.”
Từ thiện vốn không phải nghĩa vụ, dù có đôi khi chuyện đó nhẹ nhàng như lông hồng với một số người nhưng rõ ràng, đó không phải là chuyện bắt buộc người ta phải làm.
“Tôi bảo anh ta giải quyết việc chuyển tiền mà không bị đóng băng là để xác minh lại chuyện mà trước đây em từng nói.” Trịnh Minh Dịch bảo, “Em bảo Hứa Thắng quen biết nhiều người bên ngoài mà.”
Lần đó bàn về cách thức Hứa Thắng vượt ngục, ban đầu Giang Trì Cảnh cảm thấy chuyện này rất khó xảy ra vì cần nhân viên giao hàng phối hợp, nhưng ngay sau đó anh lại phủ định và bảo Hứa Thắng quen biết rất nhiều người bên ngoài nhà tù nên chuyện vượt ngục có khả năng sẽ xảy ra.
“Hứa Thắng thu nhận nhiều đàn em trong đây lắm, bọn họ ai ai cũng nể phục anh ta.” Giang Trì Cảnh nói, “Sau này mấy tên đàn em ra tù rồi trở thành người quen bên ngoài của Hứa Thắng luôn, mấy dịp lễ tết bọn họ còn đến thăm anh ta nữa.”
Nhân phẩm một người sẽ quyết định vị trí mà người ấy đang đang đứng cao đến mức nào. Có mối quan hệ rộng rãi và được nể trọng như vậy chứng tỏ Hứa Thắng thật sự là người biết đối nhân xử thế.
“Tôi cần Hứa Thắng chứng minh năng lực của mình rồi mới giao việc cho anh ta.” Trịnh Minh Dịch tiếp lời, “Chuyện thuốc men của bà cụ tôi giải quyết xong xuôi hết, đổi lại anh ta sai người theo dõi tên sếp cũ Ngô Bằng của tôi.”
Việc Trịnh Minh Dịch đưa tiền cho Hứa Thắng là một phần của cuộc giao dịch mà việc Hứa Thắng có tìm ra cách để lấy được số tiền ấy hay không cũng là tiền đề quyết định tính thành công của cuộc giao dịch.
Quả là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Lại một lần nữa Giang Trì Cảnh bị IQ của Trịnh Minh Dịch làm nhụt chí. Não anh đã hình dùng quá trình ngăn Hứa Thắng vượt ngục vô số lần nhưng thật không ngờ, đó chẳng phải là đại cục. Trịnh Minh Dịch mới là người kiểm soát mọi thứ trong tay ở vị trí vượt trội hơn anh.
Giang Trì Cảnh không giấu vẻ khó chịu trên gương mặt. Giờ Giang Trì Cảnh thấy hối hận thật rồi, ban nãy trốn trong phòng giải trí anh không nên mất tự chủ mà đè Trịnh Minh Dịch ra cưỡng hôn. Sao lúc nào Trịnh Minh Dịch cũng là kẻ bày mưu kiểm soát mọi thứ thế hả?
“Thôi đừng cáu mà.” Trịnh Minh Dịch vươn tay nhéo má Giang Trì Cảnh, “Dẫn em đi chơi trò này vui lắm.”
“Trò gì?” Giang Trì Cảnh cau mày đẩy tay Trịnh Minh Dịch ra.
Anh phát hiện kể từ sau nụ hôn ban nãy, cái tên Trịnh Minh Dịch này bắt đầu táy máy tay chân không hề kiêng nể gì nữa.
“Tôi từng bảo rồi đấy, ván cờ đầu tiên đấu với sếp tôi đã thua rồi.” Trịnh Minh Dịch nói, “Giờ là lúc bắt đầu ván tiếp theo, em có muốn chơi cờ cùng tôi không?
***
Anh gắng sức ghìm chặt Trịnh Minh Dịch, tận tình hưởng thụ màn kích thích thầm kín này. Nhưng chỉ một lát sau, quyền chủ động trong tay Giang Trì Cảnh vụt mất.
Vốn đang lấn lướt trên đôi môi kẻ nọ, chẳng hiểu sau Giang Trì Cảnh lại bị đè ngược lại, tựa đầu lên vách tủ. Đến khi anh kịp nhận ra thì đầu lưỡi đã phục tùng trước màn tấn công của Trịnh Minh Dịch. Nụ hôn quyến luyến ban đầu giờ biến thành trận xâm lược mang tính chất vô cùng mãnh liệt.
“Trịnh… Ứm…”
Giang Trì Cảnh thở không ra hơi, vốn anh định ấn gáy Trịnh Minh Dịch để đối phương không thoát khỏi cái hôn của mình. Ai dè bây giờ chính anh phải đỡ lấy vai Trịnh Minh Dịch để xin chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng Trịnh Minh Dịch nào dễ bỏ qua cho Giang Trì Cảnh như thế, nụ hôn của hắn là biểu thị của sự kiềm chế bấy lâu cuối cùng cũng tới ngày bộc phát. Hắn quyết không để Giang Trì Cảnh có cơ hội kịp thở.
Vạt áo đồng phục đã bị Trịnh Minh Dịch kéo ra từ lúc nào, lòng bàn tay nóng bỏng suồng sã vuốt ve bờ eo Giang Trì Cảnh.
Ban đầu Giang Trì Cảnh tay nhanh hơn não nên mới muốn hôn Trịnh Minh Dịch, anh nào có ngờ chuyện sẽ đi đến nước này. Trịnh Minh Dịch quyến rũ thật đấy nhưng hắn vẫn đang là phạm nhân cơ mà? Một quản giáo như Giang Trì Cảnh thế mà lại cùng phạm nhân làm chuyện xằng bậy như vậy ở ngay trong tù?
Trịnh Minh Dịch dường như cũng nhận ra Giang Trì Cảnh đang rối rắm. Động tác của hắn trở nên dịu dàng hơn nhưng vẫn nhay cắn không rời bờ môi Giang Trì Cảnh. Hắn giơ tay phải chạm đến cổ áo của anh rồi thô bạo giật tung hai chiếc cúc áo trên cùng ra.
Nếu không phải ngại không gian nhỏ hẹp khó thực hiện, Giang Trì Cảnh tin rằng lúc này bộ đồng phục của mình đã bị Trịnh Minh Dịch xé toạc giống như cái lần hắn bảo, hắn thực sự muốn làm như thế.
“Trịnh Minh Dịch anh dừng tay lại coi.”
Giang Trì Cảnh nghiêng đầu, tránh khỏi đôi môi của Trịnh Minh Dịch nhưng dáng vẻ thế này lại khiến người nọ có cơ hội gặm lên cổ anh.
“Là em mơi hàng tôi trước mà.” Trịnh Minh Dịch khàn khàn lên tiếng, đầu vẫn vùi vào cần cổ Giang Trì Cảnh.
“Anh mới là người khơi mào đấy.” Giang Trì Cảnh không dám gây ồn ào nên chỉ có thể nhỏ giọng phản đối.
Giờ phút này hai người đều trong trạng thái khẩn như tên đã lên dây, đúng lúc ấy ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng còi xe chữa cháy ngân dài, tiếp đó là hàng loạt tiếng còi xe cảnh sát nối đuôi nhau.
Cảnh sát và cứu hỏa đã đến chi viện, xem ra vở kịch đã đến hồi kết.
Đầu óc Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng được thả lỏng, anh đẩy cửa tủ nghe rầm một tiếng, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả bước ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ mình bây giờ có chỗ nào giống công chức nhà nước được người người nể trọng chứ? Đúng là không ra thể thống gì hết!
Anh vội vàng chỉnh trang y phục rồi đến bên cửa sổ ổn định lại nhịp thở, đồng thời xoa dịu nội tâm vẫn đang bồn chồn quá đỗi.
Sau lưng vang lên tiếng động Trịnh Minh Dịch cũng di chuyển ra khỏi tủ, Giang Trì Cảnh quay ngoắt đầu lại liếc xéo hắn một cái, dáng vẻ như mèo bị giẫm phải đuôi: “Anh đừng có qua đây.”
Vất vả lắm mới bình tâm lại được, Giang Trì Cảnh không muốn bị Trịnh Minh Dịch khơi lửa thêm lần nữa.
Nhưng rõ ràng nói vậy có hơi oan cho Trịnh Minh Dịch, hắn vừa mới bước chân ra khỏi tủ nên hẵng còn đứng xa Giang Trì Cảnh lắm.
“Sao em có thể như thế hả cảnh sát Giang?” Trịnh Minh Dịch vừa bước tới vừa nhìn cánh tay bị thương của mình, “Chén xong thì chạy, chưa thấy ai đểu cáng ra mặt như em.”
Giang Trì Cảnh: “…”
Hay lắm! Nhưng đúng là Giang Trì Cảnh đuối lý trước, ai bảo thấy Trịnh Minh Dịch quyến rũ như thế anh lại không kiềm lòng được chứ?
Ổn định tâm trạng xong, Giang Trì Cảnh đi tới chỗ Trịnh Minh Dịch rồi nâng cánh tay hắn lên hỏi hỏi: “Tay anh vẫn ổn chứ?”
“Không ổn.” Trịnh Minh Dịch tỉnh bơ nhìn Giang Trì Cảnh, “Em không thấy tôi đang bị chảy máu à?”
Giọng điệu nghe như đang hờn dỗi, trách Giang Trì Cảnh vô tâm không nhìn thấy nhưng ngẫm kĩ lại thì có vẻ như hắn đang lên án hành vi đểu cáng ban nãy của Giang Trì Cảnh.
Giang Trì Cảnh chột dạ đáp: “Để tôi dẫn anh đến phòng y tế sơ cứu.”
Nói xong Giang Trì Cảnh nắm cổ tay Trịnh Minh Dịch, kéo hắn ra khỏi phòng giải trí. Lúc này bỗng vang lên tiếng bước chân của kha khá người ngay cầu thang bên kia, Giang Trì Cảnh lập tức dừng bước, anh cứ ngỡ đó là đám Lão Cửu đang lên cơn cuồng dại, mất hết lí trí nên vẫn quyết truy đuổi tới cùng.
Nhưng không ngờ người xuất hiện ở cầu thang lại là Hứa Thắng và công chúa, theo sau là người của đội tuần tra.
Xem công chúa đã đến báo tin cho Hứa Thắng rồi hai người cùng gọi đội tuần tra đến đây.
“Cảnh sát Giang?” Trông thấy bọn họ Hứa Thắng lên tiếng trước, “Hai người không sao chứ?”
“Vẫn ổn.” Giang Trì Cảnh mặt mày tỉnh bơ buông tay Trịnh Minh Dịch ra, “Lão Cửu đâu?”
“Bị tóm ngay dưới lầu.” Đội trưởng đội tuần tra đáp lời.
“Thế tốt rồi.” Giang Trì Cảnh thở phào nhẹ nhõm.
Mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết xong xuôi, không có ai vượt ngục cả, Trịnh Minh Dịch thì chỉ bị thương rất nhẹ. Tòa giam số 1 hẳn sẽ phải mất rất nhiều thời gian để xây dựng lại nhưng ít ra, chuyện mà Giang Trì Cảnh lo lắng nhất đã không xảy ra.
“Đợi Lão Cửu biệt giam ra,” Hứa Thắng lạnh lùng nói, “Tôi sẽ dạy dỗ hắn cho đàng hoàng.”
Đội tuần tra vẫn còn đang ở đây mà Hứa Thắng dám nói như thế vì ngay cả quản giáo cũng biết hắn ta là người biết cân nhắc trước sau.
Nếu như Giang Trì Cảnh đoán không lầm, công chúa đã ra tay ngăn Lão Cửu lại nhưng không thành công nên mới chạy ra khỏi phòng tắm nhờ người đến ông cứu. Rất có thể Lão Cửu còn động tay động chân với công chúa để ngăn y cản trở kế hoạch.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Giang Trì Cảnh. Hứa Thắng đã nói như thế thì chuyện của Lão Cửu không liên quan gì đến anh nữa. Các quản giáo chạy đi chữa cháy lục tục trở về lại tòa nhà công vụ, Giang Trì Cảnh đi đến phòng hành chính lấy chìa khóa dự phòng rồi dẫn Trịnh Minh Dịch đến phòng y tế.
Thuốc sát trùng rơi tung tóe trên cánh tay, Trịnh Minh Dịch đau đến mức xoắn cả cả lông mày, hắn nhìn Giang Trì Cảnh: “Em có thể đừng thô lỗ với tôi như thế được không cảnh sát Giang?”
“Còn ý kiến ý cò nữa hả?” Trịnh Minh Dịch quấn gạc lên cho Trịnh Minh Dịch, “Ban nãy anh…”
Nói được một nửa Giang Trì Cảnh bỗng dừng lại, cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu. Nhớ lại dáng vẻ ban nãy Trịnh Minh Dịch hôn mình, lòng anh lại nao nao khó tả.
Chưa kể lúc này Trịnh Minh Dịch vẫn đang không mặc áo, anh phải kiềm chế dữ lắm mới không nhìn hắn chằm chằm.
“Tôi vừa rồi làm sao?” Trịnh Minh Dịch cố ý hỏi, “Em không thích tôi dùng hết sức bình sinh hôn em à?”
Nghe hắn nói như thế, nhịp tim Giang Trì Cảnh hẫng đi trong một thoáng. Sao trước kia anh lại không nhận ra Trịnh Minh Dịch lại nói năng dâm dê như thế nhỉ?
Hôn một cái thôi mà bày đặt dùng hết sức bình sinh luôn cơ đấy?
Tâm trạng vất vả lắm mới bình ổn lại của anh lại bắt đầu xao động, Giang Trì Cảnh hung tợn kéo căng miếng gạc, trừng mắt nhìn Trịnh Minh Dịch: “Thế giờ anh thích tôi dùng hết sức bình sinh giúp anh băng bó không?”
Lần này Giang Trì Cảnh thật sự dùng lực, Trịnh Minh Dịch đau đến mức nhíu mày thế nhưng cơn đau ấy chỉ thoáng qua một chốc trên gương mặt rồi tan biến. Hắn nhìn anh cười toe toét: “Thích chứ.”
Đồ khùng.
Giang Trì Cảnh thầm mắng trong lòng. Sau khi thu dọn hộp thuốc, anh ngồi trở lại trước mặt Trịnh Minh Dịch: “Khai mau, sao Hứa Thắng lại đổi ý?”
Trịnh Minh Dịch giơ tay lên nhìn, hắn không đáp lại câu hỏi của Giang Trì Cảnh mà chỉ nói: “Chẳng tiến bộ tí nào.”
Giang Trì Cảnh biết, Trịnh Minh Dịch đang nói đến trình độ băng bó của mình. Anh kìm nén gân xanh đang muốn nổi lên trán, đang định bảo Trịnh Minh Dịch bớt vòng vo tam quốc thì đối phương lại nói tiếp: “Tôi với anh ta làm một cuộc giao dịch?”
Giang Trì Cảnh sửng sốt: “Giao dịch?”
“Ừa.” Trịnh Minh Dịch xác nhận nhưng không nói thêm gì nữa.
Giang Trì Cảnh kiên nhẫn hỏi lại: “Giao dịch gì thế?”
“Em có muốn băng lại cho tôi một lần nữa không?”
“Trịnh Minh Dịch!”
Trịnh Minh Dịch mỉm cười, thôi không đùa cợt Giang Trì Cảnh. Hắn bảo: “Tôi giải quyết chuyện cụ bà nên Hứa Thắng đồng ý với tôi là sẽ không vượt ngục nữa.”
Giang Trì Cảnh hỏi: “Anh giải quyết thế nào?”
Chuyện này chỉ có thể giải quyết bằng tiền, mà tài sản của Trịnh Minh Dịch đã bị bay hết sạch, ngay cả nhà còn bị niêm phong, trong túi không còn lấy một cắc mới đúng chứ. Chưa kể hiện giờ hắn vẫn đang ở trong tù, Giang Trì Cảnh thật sự khó mà tin được Trịnh Minh Dịch có bản lĩnh thần thông đến mức…
“Tôi có tiền.” Trịnh Minh Dịch nhẹ nhàng nhả ra ba chữ, ngắt ngang dòng suy tư của Giang Trì Cảnh.
Oách chưa kìa?
Cái tên này quả là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi mà, chẳng hiểu sao nghe hắn nói thế Giang Trì Cảnh lại không ngạc nhiên tí nào.
Thế nhưng trong đầu anh lại nảy ra một suy nghĩ, lần sau muốn hôn kẻ nào đó thì nhất định anh phải hiểu hết về người đó mới được. Chứ đừng để như bây giờ, tuy không quá ngạc nhiên nhưng lòng anh vẫn thấy khó chịu lắm lắm.
“Tôi không cố ý dối em đâu mà.” Trịnh Minh Dịch có vẻ cũng đoán được suy nghĩ của Giang Trì Cảnh, “Tôi cũng không chắc tiền của mình có được an toàn chuyển đến tài khoản của Hứa Thắng hay không nên vẫn không xem cách này là biện pháp tối ưu.”
“Tiền ở nước ngoài?” Giang Trì Cảnh hằm hằm hỏi.
“Không phải, là tiền ảo.” Trịnh Minh Dịch nói, “Bitcoin đấy, em giúp tôi xem giá cả mỗi ngày mà.”
Giang Trì Cảnh nín thinh không thèm hỏi nữa, lòng càng thêm khó chịu.
Dù theo lý mà nói, tuy là phạm nhân bị tịch thu tài sản nhưng việc Trịnh Minh Dịch có giấu giếm tài sản với cơ quan nhà nước cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng Giang Trì Cảnh vẫn thấy rất không vui, anh cứ tưởng mối quan hệ giữa mình và Trịnh Minh Dịch không chỉ đơn thuần là quản giáo và phạm nhân. Thậm chí hai người cũng có thể xem là đồng minh trong việc ngăn Hứa Thắng vượt ngục. Thế mà cái tên này ở bên đây giải quyết xong hết vấn đề rồi cứ để anh hăng hái chạy ra ngăn xe chở hàng như đồ ngốc.
“Giận rồi hửm?” Trịnh Minh Dịch nhìn Giang Trì Cảnh rồi hỏi.
Thường Giang Trì Cảnh rất ghét việc bị người khác nhìn thấu tâm trạng, thế nhưng lúc này đây anh lại không chút do dự bày ra dáng vẻ bí xị, trên mặt viết chình ình mấy chữ: Tôi đang giận lắm luôn đấy.
“Đừng giận mà.” Trịnh Minh Dịch nắm chặt tay Giang Trì Cảnh, “Tôi đưa mật khẩu tài khoản cho em nhé, trong đấy còn mấy trăm đồng cơ.”
*Như hôm nay 30/11 thì 1 đồng bitcoin = 58.000 đô Mỹ đó các chị em =)) Trịnh điện ảnh giàu có quá huhu
Giang Trì Cảnh cũng biết giá bitcoin nên sau khi nhẩm tính sương sương, anh chẳng những không vui mà còn cay không tả được.
Đồ chó má Trịnh Minh Dịch này còn giàu hơn cả nhà anh nữa kìa.
“Làm như đây thèm lắm ấy.” Giang Trì Cảnh hất tay Trịnh Minh Dịch ra, “Sao anh không báo sớm cho tôi biết? Báo hại tôi tăng ca vô ích.”
“Tôi cũng không nắm rõ tình hình mà.” Trịnh Minh Dịch nói, “Tiền ảo để trên mạng thì không sao nhưng mang về nước có khi lại bị đóng băng ngay. Tôi bảo Hứa Thắng nếu anh ta giải vây được chuyện này thì tiền thuốc men, thuê điều dưỡng tôi lo hết.”
Giang Trì Cảnh bỗng nhớ lại lần trước anh từng nghĩ, nếu anh có thể móc ra một phát được 50 triệu thì giải quyết chuyện tiền nong cho Hứa Thắng dễ như trở bàn tay.
Nhưng giờ nhìn mà xem, Trịnh Minh Dịch mới là người nói một tiếng đã có thể xìa ra tận 50 triệu.
“Vậy là anh ta giải quyết được đúng không?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Tôi đã chuyển 200 nghìn tệ vào tài khoản của anh ta rồi nhưng không chắc là mọi sự có diễn ra suôn sẻ không.” Trịnh Minh Dịch nói, “Nhưng hôm nay anh ta không vượt ngục thì chứng tỏ tiền đã tới tay rồi.”
Tình huống như thế này đúng là phải cần phương án B. Nếu Hứa Thắng không nhận được tiền, Giang Trì Cảnh phải lập tức ngăn hắn ta thực hiện kế hoạch vượt ngục.
“Cũng may là có em.” Trịnh Minh Dịch tiếp lời, “Công chúa ra tay ngăn Lão Cửu giúp tôi nhưng không có tác dụng gì mấy. Lúc ấy nếu em tới không kịp thì…”
Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, Giang Trì Cảnh cũng giật thót. May mà Trịnh Minh Dịch chỉ bị thương nhẹ, bằng không anh cũng chẳng biết mình sẽ làm gì Lão Cửu. Lúc nhìn thấy Lão Cửu rạch một đường trên tay Trịnh Minh Dịch thôi mà anh đã nóng máu đến mức muốn đập gã chết tươi tại chỗ.
Giang Trì Cảnh chợt nhớ ban nãy Trịnh Minh Dịch có nhắc đến chuyện giao dịch nên hỏi lại: “Anh không vô duyên vô cớ giúp Hứa Thắng đúng không?”
“Tất nhiên rồi.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Tôi cũng có phải đi làm từ thiện đâu.”
Từ thiện vốn không phải nghĩa vụ, dù có đôi khi chuyện đó nhẹ nhàng như lông hồng với một số người nhưng rõ ràng, đó không phải là chuyện bắt buộc người ta phải làm.
“Tôi bảo anh ta giải quyết việc chuyển tiền mà không bị đóng băng là để xác minh lại chuyện mà trước đây em từng nói.” Trịnh Minh Dịch bảo, “Em bảo Hứa Thắng quen biết nhiều người bên ngoài mà.”
Lần đó bàn về cách thức Hứa Thắng vượt ngục, ban đầu Giang Trì Cảnh cảm thấy chuyện này rất khó xảy ra vì cần nhân viên giao hàng phối hợp, nhưng ngay sau đó anh lại phủ định và bảo Hứa Thắng quen biết rất nhiều người bên ngoài nhà tù nên chuyện vượt ngục có khả năng sẽ xảy ra.
“Hứa Thắng thu nhận nhiều đàn em trong đây lắm, bọn họ ai ai cũng nể phục anh ta.” Giang Trì Cảnh nói, “Sau này mấy tên đàn em ra tù rồi trở thành người quen bên ngoài của Hứa Thắng luôn, mấy dịp lễ tết bọn họ còn đến thăm anh ta nữa.”
Nhân phẩm một người sẽ quyết định vị trí mà người ấy đang đang đứng cao đến mức nào. Có mối quan hệ rộng rãi và được nể trọng như vậy chứng tỏ Hứa Thắng thật sự là người biết đối nhân xử thế.
“Tôi cần Hứa Thắng chứng minh năng lực của mình rồi mới giao việc cho anh ta.” Trịnh Minh Dịch tiếp lời, “Chuyện thuốc men của bà cụ tôi giải quyết xong xuôi hết, đổi lại anh ta sai người theo dõi tên sếp cũ Ngô Bằng của tôi.”
Việc Trịnh Minh Dịch đưa tiền cho Hứa Thắng là một phần của cuộc giao dịch mà việc Hứa Thắng có tìm ra cách để lấy được số tiền ấy hay không cũng là tiền đề quyết định tính thành công của cuộc giao dịch.
Quả là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Lại một lần nữa Giang Trì Cảnh bị IQ của Trịnh Minh Dịch làm nhụt chí. Não anh đã hình dùng quá trình ngăn Hứa Thắng vượt ngục vô số lần nhưng thật không ngờ, đó chẳng phải là đại cục. Trịnh Minh Dịch mới là người kiểm soát mọi thứ trong tay ở vị trí vượt trội hơn anh.
Giang Trì Cảnh không giấu vẻ khó chịu trên gương mặt. Giờ Giang Trì Cảnh thấy hối hận thật rồi, ban nãy trốn trong phòng giải trí anh không nên mất tự chủ mà đè Trịnh Minh Dịch ra cưỡng hôn. Sao lúc nào Trịnh Minh Dịch cũng là kẻ bày mưu kiểm soát mọi thứ thế hả?
“Thôi đừng cáu mà.” Trịnh Minh Dịch vươn tay nhéo má Giang Trì Cảnh, “Dẫn em đi chơi trò này vui lắm.”
“Trò gì?” Giang Trì Cảnh cau mày đẩy tay Trịnh Minh Dịch ra.
Anh phát hiện kể từ sau nụ hôn ban nãy, cái tên Trịnh Minh Dịch này bắt đầu táy máy tay chân không hề kiêng nể gì nữa.
“Tôi từng bảo rồi đấy, ván cờ đầu tiên đấu với sếp tôi đã thua rồi.” Trịnh Minh Dịch nói, “Giờ là lúc bắt đầu ván tiếp theo, em có muốn chơi cờ cùng tôi không?
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook