Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới
-
Chương 93: Buổi Sàng Lọc Cuối Cùng Của Kanroji Mitsuri
Sau khi ra khỏi phòng, Tamayo liền hướng xuống phòng thí nghiệm ở dưới tầng hầm đi tới.
Vừa tiến vào phòng, nàng liền thấy được Yushiro đang chăm chú vẽ gì đó nên lập tức mở miệng hỏi: “Đang làm gì đó, Yushiro?”
“A, Tamayo-sama ngài đã nghỉ ngơi xong rồi sao? Ta đang giúp Gin tiên sinh làm một số chuyện.”
Yushiro vừa nghe giọng nàng ngay lập tức liền ngẩng đầu mặt mày hớn hở nói.
Chỉ là khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền cảm giác có chút là lạ, tựa hồ nàng đang rất vui một dạng, không giống với vẻ mặt vốn có của nàng.
“Ừm, ngươi làm gì cũng được nhưng đừng tiến vào phòng làm phiền hắn, cũng đừng có ồn ào.”
Tamayo nhẹ gật đầu, sau đó lại có chút nghiêm giọng nói.
“Ách! Ngài tại sao lại nói như vậy a, ta đâu phải loại người như vậy.”
Yushiro nghe nàng nói như vậy liền có chút mộng vòng, vội vàng mở miệng biện hộ.
“Hắn hiện tại không thể bị quấy rầy, ngươi hẳn cũng hiểu đi.”
Nàng chỉ đối với hắn nhẹ nhàng nói một câu, sau đó liền tiến lại bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống.
“Vâng, ta biết rồi, Tamayo-sama.”
Hắn đương nhiên hiểu được vấn đề của Gin hiện tại, cũng biết được lý lẽ nên hắn sẽ không dại gì mà đi làm bậy, với lại hắn cũng không muốn bị Tamayo-sama ghét đâu.
Còn về chuyện nàng tại sao biết được thì hắn nghĩ là do Gin đã nói cho nàng biết nên hắn cũng không bận tâm.
Mà chuyện hai người phát sinh thứ gì hắn cũng không nghĩ tới.
Một người băng thanh ngọc khiết như ngài ấy làm sao lại phát sinh chuyện gì với một ông già 950 tuổi cơ chứ.
“À mà Tamayo-sama…Gin tiên sinh có cung cấp tế bào của một Thượng Huyền, hắn bảo ta đưa cho ngài nghiên cứu.”
Lúc này Yushiro như nhớ tới điều gì, cầm lên một cái ống nghiệm đi tới bên cạnh Tamayo đưa cho nàng.
Tamayo nhận lấy ống nghiệm, xem xét một hồi liền gật đầu nói: “Đây là thứ hắn đã hấp thu sao? Được rồi, ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.”
“Vâng!”
…
Buổi tối.
Trong một khu rừng.
“Eeeeeek!! Làm sao không thể cảm nhận được hắn nữa rồi? Cứ như thế này Muzan đại nhân sẽ giết ta mất.
Không được, chuyện này không thể lộ ra ngoài.
Ta phải tìm bằng được hắn để lấy công chuộc tội, hắn chỉ ở đâu đó trong Tokyo mà thôi.”
Thượng Huyền Tứ Hantengu đột nhiên rên rĩ một tiếng.
Hắn hiện tại không còn cảm nhận được một tia liên hệ với Zou Hakuten nữa.
Điều này khiến hắn sợ vỡ mật như muốn phát điên đến nơi.
Nếu trong thời gian tới, hắn không tìm được người kia thì đừng nói là cái ghế Thượng Huyền Tứ, ngay cả cái mạng nhỏ của hắn cũng giữ không nổi.
Bảo hắn chạy sao?
Có mà chạy đằng trời, dù hắn chạy đến đâu cũng không thể thoát được Muzan.
Mà đến khi bị bắt được thì kết cục của hắn sẽ càng thảm hơn là được chết a.
Hiện tại hắn chỉ cầu cho Muzan có nhiều việc bận rộn tạm thời không để ý chuyện này, để hắn có càng nhiều thời gian tìm kiếm.
“Tại sao người lâm vào tình cảnh này lại là ta a.”
Hantengu run rẩy nói nhỏ.
Sau đó thân hình hắn dần dần biến mất trong bóng tối.
…
“Shinobu-chan, ngày mai ta phải đi rồi.”
Kanroji Mitsuri ngồi trên giường bệnh, tâm thần có chút lo lắng nói.
Nàng hiện tại đang để cho Shinobu kiểm tra lại sức khoẻ lần cuối, vì ngày mai nàng phải lên đường tiến về núi Fujikasane để tham gia Buổi Sàng Lọc Cuối Cùng.
— QUẢNG CÁO —
“Đừng lo lắng, ngươi không phải đã tự mình sáng tạo ra một loại hơi thở mới sao? Còn được cựu Viêm Trụ đánh giá rất cao mà.”
Shinobu đang kiểm tra toàn thân cho nàng, nghe thấy vậy liền mỉm cười trấn an, trong lời nói còn pha trộn một chút cổ vũ mùi vị.
“Được rồi, ngươi hoàn toàn khoẻ mạnh.
Lần sau trở về ta sẽ giúp ngươi xoá đi những vết sẹo trên hai chân.”
Sau khi xem xét một hồi nàng liền cho ra kết luận.
Chỉ là khi nhìn thấy hai chân chi chít những vết sẹo của Mitsuri thì nàng cũng hơi nhíu lại lông mày, nhưng sau đó liền nhanh chóng giãn ra.
Những vết sẹo này chứng tỏ Mitsuri cũng đã cố gắng luyện tập rất nhiều.
Mặc dù khi trở thành kiếm sĩ thì một vài vết sẹo trên cơ thể chỉ là một việc hình thường.
Thế nhưng dù sao cũng là nữ nhân, việc có nhiều sẹo như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Với lại Mitsuri cùng nàng và tỷ tỷ quan hệ cũng rất tốt, nên nàng cũng muốn giúp một tay nhanh chóng xoá những vết sẹo này.
Bởi vì nếu để thời gian kéo dài quá lâu thì sẽ rất khó để xoá đi chúng.
“Vậy thì cám ơn Shinobu-chan a, ngươi thật tốt.”
Mitsuri có chút cảm động đến hai mắt rưng rưng nói.
“Ngươi sau này phải chú ý chân mình nhiều hơn, tốt nhất là nên mua một đôi tất thật dày để bảo vệ chân của ngươi a.”
Chỉ là Shinobu cũng không để ý nét mặt rưng rưng của nàng, mà chỉ liếc xéo nàng một chút rồi nói.
Thời gian này nàng cũng biết hơi thở mà Mitsuri sáng tạo ra yêu cầu rất cao về độ dẻo dai, nên cô nàng này khi luyện tập chân thường rất hay cùng đất đá ma sát với nhau, vì vậy việc mua một đôi tất thật dày để mang là một chuyện cần thiết.
“A~, Shinobu-chan thật là lạnh lùng.”
“…”
Shinobu cũng là bó tay, người này làm sao lại thay đổi nhanh như vậy.
Mới mấy tháng trước nàng còn là một người rụt rè cả ngày luôn rất tự ti sợ hãi những người khác a, hiện tại lắc mình một cái liền biến thành người kì lạ rồi.
Môi trường sống ảnh hưởng quả nhiên đáng sợ a.
Lắc lắc đầu vung ra những suy nghĩ không hiểu thấu này, nàng đối với người đang dùng đôi mắt lấp lánh nhìn nàng nói một câu: “Chúng ta đi vào bếp đi, tỷ tỷ cùng Aoi đã vì ngươi chuẩn bị một buổi tiệc thịnh soạn.”
“Oa, thật sao? Chúng ta đi vào bếp thôi Shinobu-chan.”
Nghe như vậy Mitsuri liền mặt mày hớn hở, vội vàng kéo lấy tay của Shinobu lôi đi.
“…”
Shinobu chỉ là trầm mặc để nàng lôi kéo mình, dù sao chuyện này nàng cũng đã quen thuộc.
Mà dù nàng có muốn chống cự thì cũng không đủ sức, từ ngày Mitsuri học được Hơi Thở Tập Trung Tuyệt Đối, thì sức mạnh của nàng ngay lập tức được gia cường rất nhiều, một tay kẹp nách Shinobu mang đi cũng không nói chơi.
…
Sau khi vui vẻ ăn tối xong.
Kanae, Shinobu và Mitsuri ba người quyết định ngủ cùng nhau.
Điều này khiến Mitsuri, kẻ mang tâm lý đòi hỏi trong vô vọng vui đến cả người run rẩy.
Mà Shinobu khi thấy nàng như vậy trong lòng không tự chủ được mà nổi lên một trận cảnh giác, cùng tự hỏi bản thân là có nên thay đổi quyết định này hay không.
Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn là không thay đổi quyết định.
Cả ba người trải đệm nằm cạnh nhau.
Chỉ là lúc chuẩn bị ngủ thì Mitsuri lại không thể nào ngủ được.
“Làm sao vậy, Mitsuri? Còn lo lắng sao?”
Kanae lập tức chú ý đến dị trạng của nàng nên liền mở miệng hỏi.
“Ừm.”
— QUẢNG CÁO —
Mitsuri nhẹ gật đầu, dù sao bắt đầu từ ngày mai nàng sẽ phải chiến đấu với quỷ, những thứ mà nàng chưa từng đối mặt trong quá khứ, nàng sợ nàng sẽ không thể vung đao được.
Mà chuyện này cũng không thể trách nàng.
Chỉ hơn ba tháng trước thôi, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường đang sống một cuộc sống bình thường.
Việc đột ngột thay đổi từ một người bình thường vô tư vô lự như nàng, lách mình một cái liền trở thành một người cầm vũ khí đi giết quỷ trong một thời gian ngắn như vậy.
Dù là ai đi nữa cũng không phải là một điều dễ dàng gì.
Thật ra bình thường thì những kiếm sĩ khác đều sẽ trải qua một thời gian đủ dài để huấn luyện thích nghi với cuộc sống săn quỷ này.
Nhưng là vì thể chất đặc biệt mạnh cùng với thần kinh vận động viễn siêu thường nhân của mình, nên Mitsuri đã nhanh chóng vượt qua các bài huấn luyện một cách dễ dàng.
Không những thế, nàng còn tự sáng tạo ra một hơi thở của riêng mình, đây là thứ rất ít người có thể làm được.
Với tài năng thiên bẩm như vậy, người chịu trách nhiệm huấn luyện nàng đã đặt niềm tin rất lớn vào nàng, hắn hy vọng trong tương lai nàng có thể trở thành một Trụ Cột đóng góp một phần sức mạnh vào công cuộc diệt quỷ.
Chỉ có điều là mặc dù thực lực thì nàng có đủ, nhưng tâm lý của nàng vẫn chưa sẵn sàng, nên mới dẫn tới tâm trạng của nàng như hiện tại.
“Mỗi người gia nhập Quân Đoàn Diệt Quỷ đều sẽ có lý tưởng của riêng mình, chỉ cần ngươi tìm cho mình một lý do để chiến đấu, đến khi đó hãy luôn lẩm bẩm nó trong lòng, dùng nó để nhắc nhở chính mình, dùng nó để thúc đẩy chính mình vượt qua tất cả khó khăn là được.”
Lúc này đang nằm yên tĩnh ở một bên Shinobu đột nhiên mở miệng, đối với Mitsuri nhẹ nhàng nói.
“Lý tưởng sao? Như vậy lý tưởng của Shinobu-chan cùng Kanae tỷ tỷ là gì?”
Mitsuri nghe như vậy liền có chút lẩm bẩm thầm nghĩ, sau đó nàng đối với hai người Kanae cùng Shinobu dò hỏi.
Nàng cũng rất hiếu kỳ bọn họ chiến đấu vì điều gì.
“Chúng ta đơn giản chỉ là muốn bảo vệ những gia đình khác không bị lũ quỷ sát hại mà thôi.”
Kanae bổng nhiên ngồi dậy, nhìn Mitsuri mỉm cười nói.
Nàng cùng muội muội đều không muốn có thêm gia đình nào bị sát hại như gia đình của mình nữa.
Chỉ có điều quỷ là giết mãi không hết, trừ phi cội nguồn của chúng bị tiêu diệt mà thôi.
“Là vậy sao? Lý tưởng của các ngươi thật đáng khâm phục.”
Mitsuri nhẹ gật đầu, sau đó lại trầm tư suy nghĩ về lý tưởng của mình.
Tìm bạn trai?
Khục…quả thật là có nghĩ qua.
Nghĩ tới đây nàng liền có chút đỏ mặt vì xấu hổ.
Người khác lý tưởng đều rất đại nghĩa cùng cao thượng, nhưng tới nàng thì quả thật có chút tầm thường a.
Thấy nàng đột nhiên che mặt xấu hổ, Kanae tựa như nghĩ tới thứ gì nên liền có chút bát quái nói: “Ta nghe Shinobu nói ngươi muốn gia nhập Quân Đoàn Diệt Quỷ là vì muốn tìm tung tích của một người a.
Là người trong mộng sao?”
“Huh?”
Mitsuri biểu hiện liền đơ ra.
Mà ở một bên Shinobu cũng vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
“T-ta không biết ngươi đang nói gì, ta buồn ngủ rồi.
Các ngươi ngủ ngon.”
Mitsuri nghe Kanae đột nhiên nhắc đến vấn đề này nội tâm liền phát hoảng, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ đi ngủ.
“…”
Shinobu cùng Kanae hai mặt nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều phát ra ý cười nhưng cũng không mở miệng nói cái gì.
Sau đó liền nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.
…
Mấy ngày sau.
Tại núi Fujikasane.
Buổi tối.
“Oa oa, mẹ ơi cứu ta…ta làm không được a.”
— QUẢNG CÁO —
Mitsuri nước mắt bù lu bù loa đang điên cuồng tháo chạy, ở phía sau nàng có hai con quỷ đang chật vật đuổi theo.
“Mẹ…ả này làm sao chạy nhanh như vậy?”
Một con quỷ trong đó âm thầm mắng một tiếng.
Bọn hắn đã đuổi theo nhân loại này cũng khá lâu rồi, chỉ là dù bọn hắn có dốc hết sức bình sinh để chạy đi nữa thì cũng không thể nào bắt kịp nữ nhân ở phía trước.
“Thôi bỏ đi, phía trước là địa bàn của ả kia, chúng ta không vào được.”
Lúc này con quỷ còn lại đột nhiên dừng lại nói ra một câu.
Câu nói này lập tức khiến cho một tên vừa mắng chửi lúc nãy cũng dừng lại không đuổi nữa.
Cả hai bọn hắn tựa hồ đối với “ả kia” rất là kiêng kị một dạng.
Mà Mitsuri bên này vừa chạy vừa khóc quên cả trời đất, hoàn toàn không hay biết mình đang bị một ánh mắt theo dõi.
“Fufufu~”
Bổng nhiên một tiếng cười khẽ vang lên ở bên tai nàng, khiến nàng hoàn hồn trở lại, nuốt một ngụm nước bọt quan sát xung quanh.
Nàng hiện tại đang đứng ở một nơi ẩm ướt bên cạnh một cái hồ nước nhỏ.
Cây cối quanh đây không có xanh tốt như ở những nơi khác mà dường như bị ô nhiễm một dạng, thân cây khô héo gầy guộc không một chút sức sống.
Khung cảnh rùng rợn cộng thêm hắc ám của đêm tối bao phủ, thỉnh thoảng lại có tiếng sói tru cùng quạ kêu khiến cho nơi đây càng trở nên kì dị cùng đáng sợ.
“Híiii…”
Quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, cả người Mitsuri liền nhịn không được mà run lên một cái.
“Phư phư phư~ thật đáng yêu một tiểu cô nương a…”
“Kyaaa…”
Đang hoảng thành một nhóm Mitsuri đột nhiên cảm thấy bả vai mình bị một bàn tay lạnh lẽo ôm lấy, cùng lúc đó lại có một tiếng cười nhẹ nhàng kiều diễm vang lên bên tai nàng, khiến nàng sởn gai ốc hét lên một tiếng.
Bành!!
Chỉ là khi hét lên thì động tác của nàng cũng không dừng lại, vô ý thức xoay người tát thẳng vào thân ảnh phía sau lưng nàng một cái thật mạnh.
Thân ảnh kia như một quả bóng da một dạng bị đánh bay tạo thành một đường cong hoàn mĩ, sau đó liền đụng ngã một hàng cây rồi rơi vào hồ nước bên cạnh.
“A rế?”
Đến lúc này Mitsuri mới tỉnh hồn trở lại, hai mắt có chút đăm chiêu nhìn vào bàn tay dính đầy máu của mình.
“N-ngươi muốn chết!!”
Đang lúc nàng còn có một chút hoang mang trong đầu thì từ bên phía bờ hồ truyền tới một tiếng gầm thét phẫn hận đến cùng cực.
Mitsuri giật mình quay sang nhìn lấy, sau đó nàng cũng nhìn thấy bộ dạng của kẻ mà nàng đánh.
“T-thật…đáng yêu!”
Khi vừa nhìn thấy bộ dạng của kẻ đến, nàng nhịn không được mà hô lên một tiếng.
Thân hình nhỏ nhắn, mái tóc màu xanh lam, làn da trắng nhợt nhạt, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Đặc biệt và bắt mắt nhất chính là cái đuôi cá ở thân dưới của nàng.
Đây chính là hình dạng của mỹ nhân ngư trong truyền thuyết a.
“Nhân loại đáng chết, vốn muốn trêu đùa ngươi một chút.
Nhưng hiện tại ta liền muốn xé xác ngươi ra rồi.”
Loli quỷ mỹ nhân ngư nở một nụ cười lạnh, lộ ra hàm răng cá mập sắc nhọn trông rất dữ tợn cùng tàn ác.
Mitsuri: “…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook