Lạc đường?

Còn không phải chính là lạc đường sao.

Anh không còn gì cả, thân không vật dư thừa, mù mịt đi tới thế giới này.

Con đường tối đen không nhìn thấy đích đến, trong anh chỉ còn mịt mù luống cuống. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Tần Ý đột nhiên có loại cảm giác anh được bàn tay nóng rực nọ nắm lấy, được nó dẫn dắt, đi qua cuồng điên mạo hiểm, còn đích thân trải qua...

Một đường ái tình...

Sau khi Đường Ngự Thiên nói xong lại không thấy ngu xuẩn nhà hắn có động tĩnh gì.

Nửa ngày sau, Tần Ý mới rũ mắt: "Vâng."

Đường Ngự Thiên lôi anh từ trên bờ cát đứng dậy, phủi sạch đất cát trên người: "Về thôi, gió càng lúc càng lớn, em lại mặc ít đồ."

Nói xong, hắn đi về trước một đoạn đường, phát hiện Tần Ý vẫn đứng ngốc lăng tại chỗ.

Bóng lưng người này gầy gò lại đơn bạc, áo khoác rộng như nuốt cả người vào trong, ngay cả ống tay áo cũng dài hơn một đoạn.

Tần Ý nhìn cảnh biển rộng lớn vô ngần này lần cuối, sau đó mới xoay người, đi tới bên cạnh Đường Ngự Thiên, dắt tay hắn, nói: "Chúng ta về nhà."

Trên đường về, Đường Ngự Thiên lái xe cũng không nhanh, cứ để xe thể thao đứng đầu đi với cái tốc độ chậm rì như vậy.

Xe chậm rãi lái vào bìa rừng quen thuộc, bên cửa là một bóng người không chút xa lạ. Đường Ngự Thiên đạp phanh xe, khống chế cự ly, xe chính xác dừng bên người Đức thúc.

Đức thúc cười ha ha cúi người xuống, gõ gõ cửa sổ xe: "Đã về rồi, có muốn ăn thêm gì không?"

Ăn thêm cái gì, muốn ăn khuya sao?

"A, không cần ạ," Tần Ý kéo cửa sổ xe xuống, "Bác không cần lo lắng, nên nghỉ sớm một chút."

Đức thúc lại dò hỏi thêm một lần: "Thật sự không cần? Hai người đều là người trẻ, thể lực tiêu hao nhanh, thật sự không cần bồi bổ sao?"

"Bác nghĩ gì vậy," Đường Ngự Thiên nói xong với Đức thúc thì nghiêng đầu nhìn Tần Ý, "Đừng để ý đến bác ấy, kéo cửa sổ lên đi."

Tần Ý cảm thấy như vậy thì có chút không quá lễ phép, muốn nói cảm ơn một tiếng với Đức thúc, nhưng còn chua kịp nói ra khỏi miệng Đường Ngự Thiên đã đạp chân ga.

Thân hình thẳng tắp của Đức thúc rất nhanh đã biến thành một điểm đen nhỏ trên gương chiếu hậu.

Cái điểm đen nhỏ này lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lẩm bẩm trong miệng: "Đi ra ngoài lâu như vậy, nên dã chiến ít nhất ba hiệp rồi chứ, thật sự không cần bồi bổ thận sao? Người trẻ bây giờ đúng là không biết chăm sóc bản thân." (*)

Không lâu sau thì xe đã tiến vào ga ra, Đường Ngự Thiên tắt máy, rút chìa khóa xe, Tần Ý lén lút nhìn đối phương, thì thấy người đã sớm đang nhìn mình.

Đường Ngự Thiên cúi người, đưa tay che khuất mắt anh, kiên định nói: "Anh sẽ tới."

Anh sẽ tới tìm em.

Tần Ý đưa tay phủ lên tay đối phương, nhẹ giọng đáp: "Cho dù em ở đâu, dù em lại lạc đường, chỉ cần anh gọi tên em, em cũng sẽ biết đó là anh."

Bầu không khí cực kỳ văn nghệ.

"Đúng rồi, thanh xuân siêu cấp đau đớn," Tiểu Manh Manh không biết từ đâu nhô ra góp ý, "Chỉ thiếu một cơn mưa, vài đạo chớp, các ngài chính là một phiên bản sống từ tiểu thuyết thanh xuân đau đớn, là cái loại mà khi còn bé Đường Ngự Thiên thích đọc nhất ấy."

Bầu không khí tốt đẹp bị hệ thống thở ra một câu làm tan nát hết.

Tần Ý: "Cậu... Có việc gì sao?"

Tiểu Manh Manh: "Bình thường, cũng không có gì đặc biệt quan trọng, không thì các ngài cứ tiếp tục, lát nữa tôi trở lại?"

Tần Ý: "..."

Buổi tối hôm nay có vẻ đặc biệt dài, Tần Ý tắm xong, nằm trên giường yên lặng suy nghĩ chuyện nhân sinh.

Âm thanh của Tiểu Manh Manh lập tức vang lên trong đầu anh: "A lô, kí chủ, ngài có rảnh không? Chúng ta tiếp tục tâm sự?"

Tần Ý mất tập trung đáp một tiếng.

Tiểu Manh Manh: "Đừng như vậy, thứ gì nên tới đều sẽ tới, nhân sinh chập trùng lên xuống, mỗi người cũng đều chỉ như thuyền nhỏ phiêu bạt trong biển rộng, cảm thấy bình yên là trời quang mây tạnh, đối mặt với sóng gió, cố gắng sẽ có kỳ tích!"

Tần Ý nghe nửa câu đầu còn thấy có dáng có vẻ, giống phong cách anh hay giáo dục học sinh, nhưng nửa câu sau bắt đầu có chút khó hiểu: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

"An ủi ngài đó, có vấn đề gì không."

"Câu nói không liên quan, không có logic."

Tiểu Manh Manh cũng chỉ là tự tìm từ ngữ trong hệ thống, tùy ý ghép lại, nhìn quathaays ổn liền nói, dù sao nó cũng là loại công nghệ cao không có tình cảm, bình thường đâu cần nói mấy thứ như... Cố gắng sẽ làm nên kỳ tích.

Nó bèn đóng từ điển, than thở: "Được rồi, dù cho thế nào, ngài cứ hiểu đó là tâm ý của tôi là được."

Tần Ý gật gù: "Vậy thì cảm ơn cậu."

"Không có gì, chuyện dễ dàng thôi," Tiểu Manh Manh lấm lét lếc trái liếc phải, "Đúng ròi, Đường Ngự Thiên nhà ngài đâu."

"Anh ấy... chắc bận công việc." Từ sau khi trở về, Đường Ngự Thiên vẫn ở trong thư phòng, có khi muốn bận bịu đến nửa đêm.

Tiểu Manh Manh nghe xong thầm nghĩ, bà xã sắp đi rồi mà còn công với chả việc, kém cỏi.(**)

Tần Ý rũ mắt, nói ra lời trong lòng: "Đương nhiên là tôi muốn lưu lại."

Tiểu Manh Manh tỏ vẻ đã hiểu: "Ái tình khiến con người ta mù quáng."

Có thể nói chuyện hay không?

Tần Ý thở dài, cũng không tán đồng: "Goethe đã từng nói, lời người là lương thực của ta, còn hơi thở chính là rượu nguyên chất... Quên đi, có nói cậu cũng không hiểu."

... Xin lỗi, tôi chỉ là một cái hệ thống.

Có điều, nó vẫn có một điều cần hỏi rõ ràng, vì lựa chọn nhân sinh cuối cùng của kí chủ.

"Vậy thì, ngài dự định làm nhiệm vụ cuối cùng khi nào? Thời hạn nhiệm vụ còn sót lại 3 giờ lẻ 5 phút, hết hạn trước 12 giờ đêm." Tiểu Manh Manh nhắc nhở, "Nếu như nhiệm vụ thất bại ___ lần trước cũng đã nói với ngài, nếu như thất bại, có thể trừ đi một số điểm nhất định."

Nhắc tới nhiệm vụ, sự buồn rầu trên mặt Tần Ý có chút vơi bớt, bởi vì anh nhớ lại nội dung nhiệm vụ cuối cùng kia.

"Có thể... đổi không?"

"Không thể."

Cái nhiệm vụ kia quả thực rất không còn gì để nói!

Thật không ra sao!

Tiểu Manh Manh lại nói tiếp: "Cố lên, ngài nhất định có thể vượt qua chính mình!"

Tần Ý chậm rãi nhắm rồi mở mắt, anh xuống giường xỏ dép lê, lấy một loại tư thế "tráng sĩ một đi không trở về" để mở cửa.

Chần chừ ở của hai giây, anh lại đóng cửa mò về giường.

Anh cần chuẩn bị tinh thần trước.

"Có thể tra Baidu không? Không tính là vi phạm điều lệ chứ." Tần Ý nhớ lại nhiệm vụ lại thấy đau đầu, nhiệm vụ lần này vượt ngoài dự tính của anh, "Có được không?"

Tiểu Manh Manh trầm ngâm, cũng làm bạn tốt mà thỏa hiệp: "Được, ngài cứ tra đi."

Tần Ý nghe vậy liền lấy di động ra, chầm chậm đánh một hàng chữ trên màn hình.

Đường Ngự Thiên có một skill đặc biệt, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể quản lý phương tiện liên lạc của bất cứ ai ___ chỉ cần người đó ở trên địa bàn của hắn.

Đối phương dùng mạng lưới trong nhà, hắn có thể kiểm tra thông tin người nọ đăng hay tìm kiếm trên mạng, cái gì cũng có thể rõ tường tận.

Chỉ là bình thường không tùy tiện dùng.

Nhưng bây giờ không phải thời khắc mấu chốt sao, hắn sợ Tần Ý nghĩ nhiều, liền lén lút mở giám sát ra.

Hắn kéo dài danh sách quản lý, trong đó tìm được loại di động của Tần Ý, click vào ___

Trên màn hình viết tám chữ cái, cộng thêm một dấu chấm câu: Làm thế nào để quyến rũ đàn ông?

...

Người này?

Đây là bảo bối nhà hắn?

Là cái vị theo chân Mao chủ tịch(***), nối nghiệp Xã hội Chủ nghĩa kia?

Chữ trên màn hình rất nhanh đã thay đổi, đối phương đang đánh chữ, muốn tìm một lần nữa.

Vừa nãy nhất định là đánh nhầm rồi, cũng có thể lúc tìm ra gợi ý tự động như vậy, ngu xuẩn nhà hắn chỉ không cẩn thận mà nhấn vào.

Nhưng mà hiện thực cũng không phải như trong suy đoán.

Vấn đề thứ hai rất nhanh đã được đánh ra, Đường Ngự Thiên dừng việc đang làm, chăm chú nhìn màn hình, thấy được một hàng chữ khác: Làm thế nào để rên rỉ?"

Đường Ngự Thiên suýt chút nữa bẻ gẫy bút cầm trên tay.

"Đứa ngốc này, em muốn làm gì?"(****)

Tần Ý không biết làm thế nào, đánh phải để Tiểu Manh Manh rủ lòng từ bi mà nhắc nhở.

Tiểu Manh Manh nhìn kí chủ nhà nó tìm cái thứ nội dung này, bên tay còn có bút vở ghi chép, quả thực không khỏi thở dài.

Tần Ý cầm bút, viết viết xóa xóa, cực kỳ giỏi trong việc nắm bắt trọng điểm: "... Kiều mị một chút, gọi ông xã, động vật nhỏ nghẹn ngào lúc bị bắt nạt, chủ động đưa mông nghênh hợp, rên rỉ xin đối phương hôn mình, lúc thích hợp nên nói thêm chút ít lời thô tục làm tăng tình thú."

Kí chủ nhà nó thật lợi hại.

Ngài đây là muốn phóng lên giời luôn à.

Tiểu Manh Manh nói: "Tuy rằng nhiệm vụ của chúng ta là hoàn thành tâm nguyện của Đường Ngự Thiên, ngài cũng nói, tâm nguyện gần đây nhất của ngài ấy là lúc làm chuyện đó nghe ngài đọc thơ, không phải kết hợp luôn mấy việc kia chứ?"

Tần Ý hồi phục tinh thần, không để ý đến Tiểu Manh Manh, hoàn toàn chìm đắm trong một thế giới mới mẻ, tự lẩm bẩm: "Lời thô tục? Nghĩa là sao?"

Anh lại trượt xuống tìm.

Mấy câu đơn trên màn hình triệt để phá nát tam quan anh.

Thật tốt, thật thô, anh giỏi quá, làm em đến sảng khoái, a ông xã dùng sức, dùng sức xxx em. (*****)

...

Tần Ý ngây người như phỗng.

Hóa ra lúc trên giường còn có thể nói mấy câu như thế?

Tay chân anh luống cuống mà đóng tab lại, khôi phục lại hơi thở, sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài.

Tiểu Manh Manh cảm thấy với lượng thông tin lớn như vậy, hai người sẽ lập tức làm những việc điên cuồng không thể miêu tả, nó vẫn nên nhanh rút lui một chút mới tốt.

Trước khi đi còn không quên chân thành chúc phúc: "Ừm... Chúc ngài... May mắn."

"Cảm ơn."

Tần Ý vẫn mười ngàn năm bất biến, kiên trì dùng đồ ngủ dạng cán bộ kỳ cự cứng nhắc màu xám khói cùng kiểu với lão quản gia quá cố ngày đó.

Anh ôn lại nội dung trên giấy một lần, sau đó ném vào thùng rác, đi lên lầu hai.

Đường Ngự Thiên... Còn chưa ngủ chứ?

Tần Ý tâm tình phức tạp gõ cửa phòng Đường Ngự Thiên.

"Đường tiên sinh, anh ở đâu? Em... Em có chút không ngủ được." Anh khó khăn bịa lý do, "Có thể tìm anh nói chuyện một chút không."

---

Hal: (*) =)))) Đức thúc, bác nghĩ xa quá rồi =))))

(**) Ổng nghe mày chê là vào nồi nghe con =)))

(***) Không chắc lắm...

(****) Người ta muốn chủ động, hạo ma ;;v;;

(*****) May quá thầy Tần không dùng mấy câu này, không tôi cũng không biết edit kiểu quỷ gì lmao

Đặt kèo: Chương sau "điên cuồng" hay không "điên cuồng" =)))?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương