Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
-
Chương 117
Buổi sáng hơn năm giờ Lý Á Lôi liền từ nhà xuất phát, một đường ngồi xe bảo mẫu, đúng sáu giờ rưỡi xuất hiện trong phòng trang điểm.
Sau khi tới, xem kịch bản, trò chuyện với đạo diễn chốc lát, giết thời gian tạo hình dài lâu.
Để phòng ngừa sự cố phát sinh, trong phòng trang điểm gắn tận vài cái cameras mini, hơn nữa từ thợ trang điểm đến trợ lý, đều là người bọn họ an bài.
“Hắn biến mất như thế nào?”
Vấn đề này vừa đưa ra, tất cả mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau. Sự hoang mang như một trận lốc xoáy khó hiểu, cuốn tất cả thần trí của bọn họ vào trong đó, không ngừng lôi kéo, va chạm với nhau, đảo loạn mọi người.
Trong đầu chợt lóe qua vô số hình ảnh, lại đều không có manh mối rõ ràng, khiến người ta đau đầu nhức óc.
Không khí càng thêm im lặng.
Mọi người đều nhận ra, hiện tại xuất hiện một sai lầm nghiêm trọng.
“Trợ lý” nhớ lại: “Vừa rồi Lôi tử nói muốn đi toilet một chuyến, tôi cùng đi với hắn, chúng tôi lại cùng nhau trở về. Sau khi trở về dựa theo quy trình đã viết, hắn lấy quần áo đổi trang phục trong phòng thay đồ… Tôi trở ra rảnh rỗi liền đi lấy nước, nghĩ dù sao thì đại Minh cũng ở chỗ này, kết quả quay về liền không thấy người đâu.”
Nhân vật mà “đại Minh” đảm nhiệm là thợ trang điểm, lúc ấy hắn vừa vặn sửa sang hộp trang điểm, chờ một lát make up cho Lý Á Lôi.
“… Vậy người phụ trách theo dõi đâu?”
Nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Vương đội chính là: không cần phải tra camera, loại tình huống này nhất định là Lôi tử tự mình chủ động đi ra ngoài, không thì không ai có thể mang hắn đi từ trong này.
Bởi vì nơi này không hề tồn tại bất cứ một góc chết nào, mặc kệ hung thủ vào từ nơi nào, đều tránh không khỏi tầm mắt của người xung quanh.
Quả nhiên ——
“Tôi nhìn chằm chằm camera theo dõi, hắn đi ra từ trong phòng thay đồ.” Cảnh viên phụ trách theo dõi vô cùng tự trách, “Lúc ấy tôi không phát hiện có chỗ nào kỳ lạ hết…”
Lại chưa từng nghĩ rằng hắn đi một chuyến, liền không trở về nữa. Lúc này mới khẩn cấp báo lên trên.
Lấy hiểu biết của Vương đội đối với Lôi tử, hắn không phải là một người lỗ mãng. Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng tác phong của hắn tương đối trầm ổn, trước khi làm việc luôn suy nghĩ tới lui, cực kỳ giỏi việc cân nhắc lợi hại. Đặc điểm này, trong lúc học tập ở trường cảnh sát đã lộ ra manh mối.
Hơn nữa một khi phát sinh tình huống khẩn cấp gì, tốc độ phản ứng tại chỗ cũng nhanh.
Như vậy, là cái gì khiến hắn bỏ qua hết thảy, thậm chí cả lời nhắn cũng không để lại, cứ như vậy lao ra?
Hành động lúc này, cho tất cả mọi người ở đây một đả kích nặng nề.
Bọn họ thừa nhận mình khinh địch, cho rằng dưới tình cảnh không một kẽ hở thế này, không ai có thể đến nơi này mang người đi… Huống hồ hôm nay lại là ngày đầu tiên khởi động máy, cách lúc Thiệu Tư bị thương mới chỉ vài ngày.
Người bình thường đều sẽ không lựa chọn ngược gió gây án.
…
Tuy rằng trong văn bản quy định là phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không thể để lộ phong thanh. Nhất là bên phía phóng viên truyền thông.
Nhưng mà trên đời không có tường nào không lọt gió.
Nơi quay phim không riêng chỉ có một đoàn phim bọn họ, cảnh quay của đoàn phim cách vách đã gần kết thúc, bình thường tương đối rảnh rỗi, ngẫu nhiên sẽ chạy sang xem. Nơi này lại nhỏ, đoàn phim nào xảy ra chuyện gì, tin tức truyền vèo vèo.
Tin Lý Á Lôi mất tích, không quá hai ngày liền lên đầu đề.
[Ngắm nhìn giải trí]: diễn viên chính mới của «Nhà giam dục vọng» là Lý Á Lôi thần bí mất tích vào ngày khởi động máy… hai ngày sau đó hoàn toàn không có tin tức. Dẫn đến đoàn phim không thể không đình công lần thứ hai, rơi vào khốn cảnh.
Về bộ phim này, hiện tại nhóm cư dân mạng muốn biết nhất chính là rốt cuộc chừng nào mới có thể quay.
—— Chưa từng quan tâm một bộ phim nào đến vậy, có điều nghĩ cẩn thận thì thật sự cảm thấy rất tà môn, người trước thì bị biển quảng cáo đập, người này thì lại mất tích? Lần sau trước khi khởi công nên xem hoàng lịch đi, hoặc là mời một lão pháp sư tụng kinh trừ tà…
—— Tôi cảm thấy có lẽ gặp được chuyện gì đột xuất, không kịp nhắn lại chăng?
Nơi có đề tài liền có tranh luận, trong khu bình luận nhanh chóng cấu xé:
—— Chuyện gì gấp đến độ ngay cả nhắn lại cũng không kịp? Dù ba mẹ chết cũng có thể nhờ trợ lý thông báo một tiếng mà? Hơn nữa qua hai ngày, khẩn cấp hơn nữa cũng không có khả năng khẩn cấp thành như vậy. Theo tôi thấy, mẹ nó đây chỉ là một vụ lăng xê thôi… chuyện náo loạn mấy phen, hiện tại có lợi nhất là ai? Mong chư vị cẩn thận nghĩ xem, Nhà giam dục vọng liên tục ba ngày lên hạng nhất hot search weibo rồi.
—— Có phải đầu óc lầu trên hỏng rồi không? Biết đoàn phim đình công một ngày tổn thất bao nhiêu không, cần dùng loại chiêu số tự tổn hại một ngàn này hả? Tôi không cho đây là lăng xê, quay phim xuất hiện các loại chuyện ngoài ý muốn cũng rất bình thường. Nếu thật sự muốn tuyên truyền, không đáng dùng cách này.
Lúc Cố Duyên Chu biết tin tức, đang ở trong bệnh viện đi dạo với Thiệu Tư.
Thiệu Tư ngồi trên xe lăn, chỉa chỉa bên phải: “Vòng qua xem.”
Cố Duyên Chu ở phía sau đẩy hắn, chỉ chỗ nào đẩy chỗ đó, thuận miệng nói: “Nói xem, cái xe lăn này em còn muốn ngồi bao lâu?”
“Quá sướng, ” Thiệu Tư thản nhiên nói, “Trước khi xuất viện cứ tạm thời như vậy đi, để em sướng thêm vài ngày.”
“…”
Sáng sớm trong hoa viên đã có vài người già đi ra hoạt động gân cốt, tốp năm tốp ba cũng có vài người ngồi xe lăn.
Cố Duyên Chu mới vừa dựa theo con đường được chỉ, đẩy Thiệu Tư đến nơi không người, một ông lão tự mình lăn xe theo sát phía sau, đến tìm bọn họ nói chuyện phiếm: “Cậu nhóc, chân cậu sao vậy, cũng gãy hả?”
Thiệu Tư: “…”
Đề tài triển khai quá đột ngột nhất thời hắn lại không biết nói cái gì cho phải.
Ông cụ cười ha hả, chỉa chỉa chân mình: “Tôi cũng giống cậu vậy. Tháng trước giải phẫu, lớn tuổi đi đứng không tiện, còn không cẩn thận ngã xuống từ lầu ba… Hiện tại khôi phục cũng không tệ lắm. Cậu nhóc, tôi đề nghị bình thường rảnh rỗi cậu liền làm vật lý trị liệu nhiều chút, tìm hai hộ công đỡ đi tới đi lui, đừng có quên cảm giác chân đạp trên mặt đất, tin tưởng không được bao lâu là tôi có thể xuống đất đi đường rồi.”
Thiệu Tư nhìn thoáng qua Cố Duyên Chu, phát hiện giờ phút này vẻ mặt người kia nhìn hắn đặc biệt trào phúng: cho em ngồi xe lăn lung tung này, tốt rồi, coi em làm thế nào.
Ông cụ thích nói chuyện, liên miên cằn nhằn lại nói một tràng, xong lại chuyển chủ đề về: “Cậu đây là bị sao thế? Người trẻ tuổi bây giờ, làm việc tránh không được xúc động một phen —— tôi cũng là người từng trải, nhớ năm đó, lúc còn trẻ tôi cũng từng điên cuồng.”
Thiệu Tư: “Không có gì, chân cháu không sao cả.”
Ông cụ: “…?”
Cố Duyên Chu cười cười, một lời chọt thủng: “Ông ơi, ông không cần để ý đến hắn. Hắn chỉ là lười đi đường, hai ngày trước tự lên mạng mua cái xe lăn, hôm nay hàng vừa đến, đi ra dạo thôi.”
Hôm xe lăn đưa đến, Thiệu Tư rất vui mừng, cơm cũng ăn nhiều hơn hai ngụm.
Cố Duyên Chu nhìn xe lăn chỉ cảm thấy khoa trương, nhướn mày nói: “Ngày hôm qua em dạo taobao hai tiếng, là chọn cái này hả?”
Nói tới xe lăn, Thiệu Tư mơ tưởng cái thứ này không phải ngày một ngày hai, suy nghĩ này cho tới bây giờ chưa từng đánh mất, lúc trước khi mua xe điện tự chạy đã chọn một kiểu xe lăn bỏ vào trong giỏ hàng.
Chỉ là bình thường ngồi xe lăn đi ra ngoài dạo, nhìn thế nào cũng thấy giống bệnh thần kinh. Lúc này vừa vặn nằm viện, lại nhàn rỗi không có việc gì, muốn trải nghiệm cuộc sống, rối rắm chốc lát liền đặt hàng.
Đối với cách nói ‘trải nghiệm cuộc sống’, Cố Duyên Chu từ chối cho ý kiến: “Trải nghiệm cuộc sống cái gì, em cũng đủ biết lấy cớ nhỉ… trải nghiệm cuộc sống của người tàn tật còn không sai lắm.”
Thiệu Tư: “Tùy anh nói gì nói, dù sao thì chờ một lát người đẩy xe lăn cũng là anh.”
“…”
Cố Duyên Chu thăng chức thành người nhà của “người tàn tật” nhìn hắn hai giây, cuối cùng bại trận: “Em nghiêm túc hả?”
Thiệu Tư: “Ba đây chưa bao giờ nói giỡn, cái thứ này em bỏ trong giỏ hàng thật lâu rồi, kiểu dáng lần trước em nhìn trúng đã hết hàng… mua cái này là phải chọn lại đó.”
“Được rồi, em thắng.”
Cố Duyên Chu lại nói: “—— Dù sao cũng đều là em định đoạt, muốn anh ôm em lên không?”
Ông cụ kia dù hay nói thế nào nữa, thì lúc này cũng không nói tiếp nổi, ông ấy vừa lăn xe vừa hướng về phía trước: “Các cậu đi dạo, các cậu đi dạo đi… tôi đi lên phía trước một chút.”
Chờ ông cụ đi xa, Thiệu Tư mặt không đổi sắc vứt gánh: “Cố Duyên Chu, anh xem xem, anh dọa chạy người ta rồi.”
Cố Duyên Chu nhẹ nhàng cong một bên khóe môi: “Em khiêm tốn quá, cái này còn không phải là thơm lây từ em sao.” Rốt cuộc là ai dọa chạy ai hả.
“…”
Hai người tản bộ xong, dạo trong hoa viên hai vòng, vừa lúc nhận được một tin Lý Quang Tông gửi tới: Ba! Còn nhớ nghệ nhân tiếp nhận vai của ba không? Tên Lôi gì đó, Lý Á Lôi, hắn xảy ra chuyện rồi!
[Ba Thiệu của mi]: hớt ha hớt hải, xảy ra chuyện gì?
[Lý Quang Tông]: hôm khởi động máy vô duyên vô cớ mất tích có tính là chuyện lớn không?
“Lý Á Lôi mất tích?” Cố Duyên Chu cúi đầu, từ phía sau nhìn màn hình di động của hắn, nhíu mày, “Không thể nào đâu.”
Lý Á Lôi là nằm vùng cảnh sát xếp vào, không dễ đối phó như vậy.
Cố Duyên Chu cũng không cho rằng hung thủ có thể có năng lực lớn thế, ngay hôm khởi động máy đã giải quyết hắn ta.
Thiệu Tư nói: “Em cũng thấy không có khả năng, hẳn là đánh lạc hướng? Chắc là tin tức giả, kiểu sách lược đánh đòn phủ đầu, đảo loạn tầm mắt đối phương gì đó.”
Lý Quang Tông ồn ào trên wechat: “Cậu chờ một lát, tôi đang chạy sang đó, còn có mười phút nữa là đến rồi. Chúng ta gặp mặt lại tán gẫu.”
Tuy rằng Thiệu Tư không biết có cái gì để tiếp tục tán gẫu, nhưng vẫn hồi âm một chữ: “Ờ.”
Nhưng mà chuyện Lý Á Lôi mất tích, lại không giống như bọn họ tưởng tượng.
“Là thật.” Một đầu điện thoại khác, giọng Vương đội nghe càng nặng nề, “Tìm hai ngày, còn chưa tìm được.”
Lôi tử giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có ai biết ngày đó sau khi ra khỏi phòng nghỉ thì hắn đã đi đâu.
Đuổi theo camera một đường tra xét, chỉ tra được hắn xoay người lên một chiếc xe vận tải màu đen, biển số xe đuôi 2612—— cuối cùng bọn họ tìm được chiếc xe tải màu đen đó bị vứt bỏ trong một xưởng sắt thép bỏ hoang, chủ xe tỏ vẻ không hề biết chuyện, nói có thể là bị trộm xe.
“…”
Dựa theo kinh nghiệm phá án bình thường, khả năng Lý Á Lôi đã bị hại vô cùng cao.
“Nhưng vì sao hắn lại vội vàng đi chịu chết?” Nghe xong, Cố Duyên Chu nói, “Hơn nữa hắn thật sự không hề để lại đầu mối gì ư?”
Sau khi tới, xem kịch bản, trò chuyện với đạo diễn chốc lát, giết thời gian tạo hình dài lâu.
Để phòng ngừa sự cố phát sinh, trong phòng trang điểm gắn tận vài cái cameras mini, hơn nữa từ thợ trang điểm đến trợ lý, đều là người bọn họ an bài.
“Hắn biến mất như thế nào?”
Vấn đề này vừa đưa ra, tất cả mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau. Sự hoang mang như một trận lốc xoáy khó hiểu, cuốn tất cả thần trí của bọn họ vào trong đó, không ngừng lôi kéo, va chạm với nhau, đảo loạn mọi người.
Trong đầu chợt lóe qua vô số hình ảnh, lại đều không có manh mối rõ ràng, khiến người ta đau đầu nhức óc.
Không khí càng thêm im lặng.
Mọi người đều nhận ra, hiện tại xuất hiện một sai lầm nghiêm trọng.
“Trợ lý” nhớ lại: “Vừa rồi Lôi tử nói muốn đi toilet một chuyến, tôi cùng đi với hắn, chúng tôi lại cùng nhau trở về. Sau khi trở về dựa theo quy trình đã viết, hắn lấy quần áo đổi trang phục trong phòng thay đồ… Tôi trở ra rảnh rỗi liền đi lấy nước, nghĩ dù sao thì đại Minh cũng ở chỗ này, kết quả quay về liền không thấy người đâu.”
Nhân vật mà “đại Minh” đảm nhiệm là thợ trang điểm, lúc ấy hắn vừa vặn sửa sang hộp trang điểm, chờ một lát make up cho Lý Á Lôi.
“… Vậy người phụ trách theo dõi đâu?”
Nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Vương đội chính là: không cần phải tra camera, loại tình huống này nhất định là Lôi tử tự mình chủ động đi ra ngoài, không thì không ai có thể mang hắn đi từ trong này.
Bởi vì nơi này không hề tồn tại bất cứ một góc chết nào, mặc kệ hung thủ vào từ nơi nào, đều tránh không khỏi tầm mắt của người xung quanh.
Quả nhiên ——
“Tôi nhìn chằm chằm camera theo dõi, hắn đi ra từ trong phòng thay đồ.” Cảnh viên phụ trách theo dõi vô cùng tự trách, “Lúc ấy tôi không phát hiện có chỗ nào kỳ lạ hết…”
Lại chưa từng nghĩ rằng hắn đi một chuyến, liền không trở về nữa. Lúc này mới khẩn cấp báo lên trên.
Lấy hiểu biết của Vương đội đối với Lôi tử, hắn không phải là một người lỗ mãng. Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng tác phong của hắn tương đối trầm ổn, trước khi làm việc luôn suy nghĩ tới lui, cực kỳ giỏi việc cân nhắc lợi hại. Đặc điểm này, trong lúc học tập ở trường cảnh sát đã lộ ra manh mối.
Hơn nữa một khi phát sinh tình huống khẩn cấp gì, tốc độ phản ứng tại chỗ cũng nhanh.
Như vậy, là cái gì khiến hắn bỏ qua hết thảy, thậm chí cả lời nhắn cũng không để lại, cứ như vậy lao ra?
Hành động lúc này, cho tất cả mọi người ở đây một đả kích nặng nề.
Bọn họ thừa nhận mình khinh địch, cho rằng dưới tình cảnh không một kẽ hở thế này, không ai có thể đến nơi này mang người đi… Huống hồ hôm nay lại là ngày đầu tiên khởi động máy, cách lúc Thiệu Tư bị thương mới chỉ vài ngày.
Người bình thường đều sẽ không lựa chọn ngược gió gây án.
…
Tuy rằng trong văn bản quy định là phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không thể để lộ phong thanh. Nhất là bên phía phóng viên truyền thông.
Nhưng mà trên đời không có tường nào không lọt gió.
Nơi quay phim không riêng chỉ có một đoàn phim bọn họ, cảnh quay của đoàn phim cách vách đã gần kết thúc, bình thường tương đối rảnh rỗi, ngẫu nhiên sẽ chạy sang xem. Nơi này lại nhỏ, đoàn phim nào xảy ra chuyện gì, tin tức truyền vèo vèo.
Tin Lý Á Lôi mất tích, không quá hai ngày liền lên đầu đề.
[Ngắm nhìn giải trí]: diễn viên chính mới của «Nhà giam dục vọng» là Lý Á Lôi thần bí mất tích vào ngày khởi động máy… hai ngày sau đó hoàn toàn không có tin tức. Dẫn đến đoàn phim không thể không đình công lần thứ hai, rơi vào khốn cảnh.
Về bộ phim này, hiện tại nhóm cư dân mạng muốn biết nhất chính là rốt cuộc chừng nào mới có thể quay.
—— Chưa từng quan tâm một bộ phim nào đến vậy, có điều nghĩ cẩn thận thì thật sự cảm thấy rất tà môn, người trước thì bị biển quảng cáo đập, người này thì lại mất tích? Lần sau trước khi khởi công nên xem hoàng lịch đi, hoặc là mời một lão pháp sư tụng kinh trừ tà…
—— Tôi cảm thấy có lẽ gặp được chuyện gì đột xuất, không kịp nhắn lại chăng?
Nơi có đề tài liền có tranh luận, trong khu bình luận nhanh chóng cấu xé:
—— Chuyện gì gấp đến độ ngay cả nhắn lại cũng không kịp? Dù ba mẹ chết cũng có thể nhờ trợ lý thông báo một tiếng mà? Hơn nữa qua hai ngày, khẩn cấp hơn nữa cũng không có khả năng khẩn cấp thành như vậy. Theo tôi thấy, mẹ nó đây chỉ là một vụ lăng xê thôi… chuyện náo loạn mấy phen, hiện tại có lợi nhất là ai? Mong chư vị cẩn thận nghĩ xem, Nhà giam dục vọng liên tục ba ngày lên hạng nhất hot search weibo rồi.
—— Có phải đầu óc lầu trên hỏng rồi không? Biết đoàn phim đình công một ngày tổn thất bao nhiêu không, cần dùng loại chiêu số tự tổn hại một ngàn này hả? Tôi không cho đây là lăng xê, quay phim xuất hiện các loại chuyện ngoài ý muốn cũng rất bình thường. Nếu thật sự muốn tuyên truyền, không đáng dùng cách này.
Lúc Cố Duyên Chu biết tin tức, đang ở trong bệnh viện đi dạo với Thiệu Tư.
Thiệu Tư ngồi trên xe lăn, chỉa chỉa bên phải: “Vòng qua xem.”
Cố Duyên Chu ở phía sau đẩy hắn, chỉ chỗ nào đẩy chỗ đó, thuận miệng nói: “Nói xem, cái xe lăn này em còn muốn ngồi bao lâu?”
“Quá sướng, ” Thiệu Tư thản nhiên nói, “Trước khi xuất viện cứ tạm thời như vậy đi, để em sướng thêm vài ngày.”
“…”
Sáng sớm trong hoa viên đã có vài người già đi ra hoạt động gân cốt, tốp năm tốp ba cũng có vài người ngồi xe lăn.
Cố Duyên Chu mới vừa dựa theo con đường được chỉ, đẩy Thiệu Tư đến nơi không người, một ông lão tự mình lăn xe theo sát phía sau, đến tìm bọn họ nói chuyện phiếm: “Cậu nhóc, chân cậu sao vậy, cũng gãy hả?”
Thiệu Tư: “…”
Đề tài triển khai quá đột ngột nhất thời hắn lại không biết nói cái gì cho phải.
Ông cụ cười ha hả, chỉa chỉa chân mình: “Tôi cũng giống cậu vậy. Tháng trước giải phẫu, lớn tuổi đi đứng không tiện, còn không cẩn thận ngã xuống từ lầu ba… Hiện tại khôi phục cũng không tệ lắm. Cậu nhóc, tôi đề nghị bình thường rảnh rỗi cậu liền làm vật lý trị liệu nhiều chút, tìm hai hộ công đỡ đi tới đi lui, đừng có quên cảm giác chân đạp trên mặt đất, tin tưởng không được bao lâu là tôi có thể xuống đất đi đường rồi.”
Thiệu Tư nhìn thoáng qua Cố Duyên Chu, phát hiện giờ phút này vẻ mặt người kia nhìn hắn đặc biệt trào phúng: cho em ngồi xe lăn lung tung này, tốt rồi, coi em làm thế nào.
Ông cụ thích nói chuyện, liên miên cằn nhằn lại nói một tràng, xong lại chuyển chủ đề về: “Cậu đây là bị sao thế? Người trẻ tuổi bây giờ, làm việc tránh không được xúc động một phen —— tôi cũng là người từng trải, nhớ năm đó, lúc còn trẻ tôi cũng từng điên cuồng.”
Thiệu Tư: “Không có gì, chân cháu không sao cả.”
Ông cụ: “…?”
Cố Duyên Chu cười cười, một lời chọt thủng: “Ông ơi, ông không cần để ý đến hắn. Hắn chỉ là lười đi đường, hai ngày trước tự lên mạng mua cái xe lăn, hôm nay hàng vừa đến, đi ra dạo thôi.”
Hôm xe lăn đưa đến, Thiệu Tư rất vui mừng, cơm cũng ăn nhiều hơn hai ngụm.
Cố Duyên Chu nhìn xe lăn chỉ cảm thấy khoa trương, nhướn mày nói: “Ngày hôm qua em dạo taobao hai tiếng, là chọn cái này hả?”
Nói tới xe lăn, Thiệu Tư mơ tưởng cái thứ này không phải ngày một ngày hai, suy nghĩ này cho tới bây giờ chưa từng đánh mất, lúc trước khi mua xe điện tự chạy đã chọn một kiểu xe lăn bỏ vào trong giỏ hàng.
Chỉ là bình thường ngồi xe lăn đi ra ngoài dạo, nhìn thế nào cũng thấy giống bệnh thần kinh. Lúc này vừa vặn nằm viện, lại nhàn rỗi không có việc gì, muốn trải nghiệm cuộc sống, rối rắm chốc lát liền đặt hàng.
Đối với cách nói ‘trải nghiệm cuộc sống’, Cố Duyên Chu từ chối cho ý kiến: “Trải nghiệm cuộc sống cái gì, em cũng đủ biết lấy cớ nhỉ… trải nghiệm cuộc sống của người tàn tật còn không sai lắm.”
Thiệu Tư: “Tùy anh nói gì nói, dù sao thì chờ một lát người đẩy xe lăn cũng là anh.”
“…”
Cố Duyên Chu thăng chức thành người nhà của “người tàn tật” nhìn hắn hai giây, cuối cùng bại trận: “Em nghiêm túc hả?”
Thiệu Tư: “Ba đây chưa bao giờ nói giỡn, cái thứ này em bỏ trong giỏ hàng thật lâu rồi, kiểu dáng lần trước em nhìn trúng đã hết hàng… mua cái này là phải chọn lại đó.”
“Được rồi, em thắng.”
Cố Duyên Chu lại nói: “—— Dù sao cũng đều là em định đoạt, muốn anh ôm em lên không?”
Ông cụ kia dù hay nói thế nào nữa, thì lúc này cũng không nói tiếp nổi, ông ấy vừa lăn xe vừa hướng về phía trước: “Các cậu đi dạo, các cậu đi dạo đi… tôi đi lên phía trước một chút.”
Chờ ông cụ đi xa, Thiệu Tư mặt không đổi sắc vứt gánh: “Cố Duyên Chu, anh xem xem, anh dọa chạy người ta rồi.”
Cố Duyên Chu nhẹ nhàng cong một bên khóe môi: “Em khiêm tốn quá, cái này còn không phải là thơm lây từ em sao.” Rốt cuộc là ai dọa chạy ai hả.
“…”
Hai người tản bộ xong, dạo trong hoa viên hai vòng, vừa lúc nhận được một tin Lý Quang Tông gửi tới: Ba! Còn nhớ nghệ nhân tiếp nhận vai của ba không? Tên Lôi gì đó, Lý Á Lôi, hắn xảy ra chuyện rồi!
[Ba Thiệu của mi]: hớt ha hớt hải, xảy ra chuyện gì?
[Lý Quang Tông]: hôm khởi động máy vô duyên vô cớ mất tích có tính là chuyện lớn không?
“Lý Á Lôi mất tích?” Cố Duyên Chu cúi đầu, từ phía sau nhìn màn hình di động của hắn, nhíu mày, “Không thể nào đâu.”
Lý Á Lôi là nằm vùng cảnh sát xếp vào, không dễ đối phó như vậy.
Cố Duyên Chu cũng không cho rằng hung thủ có thể có năng lực lớn thế, ngay hôm khởi động máy đã giải quyết hắn ta.
Thiệu Tư nói: “Em cũng thấy không có khả năng, hẳn là đánh lạc hướng? Chắc là tin tức giả, kiểu sách lược đánh đòn phủ đầu, đảo loạn tầm mắt đối phương gì đó.”
Lý Quang Tông ồn ào trên wechat: “Cậu chờ một lát, tôi đang chạy sang đó, còn có mười phút nữa là đến rồi. Chúng ta gặp mặt lại tán gẫu.”
Tuy rằng Thiệu Tư không biết có cái gì để tiếp tục tán gẫu, nhưng vẫn hồi âm một chữ: “Ờ.”
Nhưng mà chuyện Lý Á Lôi mất tích, lại không giống như bọn họ tưởng tượng.
“Là thật.” Một đầu điện thoại khác, giọng Vương đội nghe càng nặng nề, “Tìm hai ngày, còn chưa tìm được.”
Lôi tử giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có ai biết ngày đó sau khi ra khỏi phòng nghỉ thì hắn đã đi đâu.
Đuổi theo camera một đường tra xét, chỉ tra được hắn xoay người lên một chiếc xe vận tải màu đen, biển số xe đuôi 2612—— cuối cùng bọn họ tìm được chiếc xe tải màu đen đó bị vứt bỏ trong một xưởng sắt thép bỏ hoang, chủ xe tỏ vẻ không hề biết chuyện, nói có thể là bị trộm xe.
“…”
Dựa theo kinh nghiệm phá án bình thường, khả năng Lý Á Lôi đã bị hại vô cùng cao.
“Nhưng vì sao hắn lại vội vàng đi chịu chết?” Nghe xong, Cố Duyên Chu nói, “Hơn nữa hắn thật sự không hề để lại đầu mối gì ư?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook