Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời
Chương 42: Thất học!

Năm 237, việc Thái tử Đoàn Tác âm mưu giết hại Ngự Vương Đoàn Thịnh bị lộ, còn cấu kết với nước Nam và Nam Vương, Thượng thư Sử Bộ, Thị lang Binh bộ, âm mưu bức vua thoái vị, nhưng hắn chí lớn mà tài mọn, không đức không tài, không được lòng quân, bị binh sĩ phản bội, vì vậy mà bại trận. Hoàng đế Đại Tề nể tình cha con, biếm hắn làm dân thường và giam lỏng đến hết đời.

Trận này kết thúc tốt đẹp, Ngự Vương Đoàn Thịnh xử lý mọi việc linh hoạt, bình tĩnh, rất được bá quan và dân chúng khen ngợi, Đoàn đế cũng khen thưởng hết lời.

Thái tử bị phế, vị trí thái tử để trống. Đoàn Thịnh sẽ là thái tử gần như trở thành điều hiển nhiên, nhưng vẫn chưa được phong, nguyên nhân là do từ sau việc thái tử, sức khỏe Đoàn đế không được tốt, không thể lâm triều, chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi.

Chuyện trong triều do Đoàn Thịnh và các quan ở Phủ Nội Các xử lý.

Sau khi tan triều, Đoàn Thịnh đi thăm Đoàn đế, khi đến trước cung của Đoàn đế thì gặp Đường Cẩm Vinh đang đi ra.

“Ngự Vương cát tường!” Đường Cẩm Vinh làm lễ.

Doàn Thịnh nhìn hắn nói, “Đi theo ta!”

Hai người đi tới vườn hoa cách đó không xa, Đoàn Thịnh lo lắng hỏi, “Sức khỏe phụ hoàng sao rồi?”

Đường Cẩm Vinh nói “Độc tích trữ trong người nên tinh thần uể oải, người mệt mỏi.”

“Ừ! Còn Đồng Ca!” mấy ngày nay Đoàn Thịnh bận việc trong triều nên rất ít gặp Đồng Ca.

“Đồng cô nương khôi phục rất tốt, nội lực đã phục hồi hoàn toàn, vết thương trên lưng đã khép lại, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể trở lại như thường.”

“Có để lại sẹo không?”

“Sẽ có, nhưng mà thảo dân đã điều chế một loại thuốc trị sẹo, chỉ cần kiên trì thoa, mấy tháng sau sẽ hết!”

Đoàn Thịnh nói, “Nguơi vất vả rồi!”

“Không ạ, đây là nhiệm vụ của thảo dân!”

Nói chuyện xong, Đường Cẩm Vinh rời đi, còn Đoàn Thịnh thì vào gặp Đoàn đế.

Đoàn đế đang nằm trên ghế nệm nhìn bức tranh trên tường ngẩn người. Đoàn Thịnh biết Đoàn đế lại đang nhớ tới mẫu phi mình, ở thời điểm yếu ớt cô đơn nhất người ta thường hay nhớ lại ngày xưa, nhớ tới người mình yêu nhất và những ký ức tốt đẹp.

Hình như Đoàn đế nhận biết được tiếng bước chân của Đoàn Thịnh, Đoàn đế quay đầu lại, nở nụ cười, “Con tới rồi!”

“Phụ hoàng!”, Đoàn Thịnh nửa quỳ bên cạnh Đoàn đế.

“Giờ trẫm gìa nua thế này, mẫu phi con sẽ nhận ra trẫm sao? Con xem, nàng xinh đẹp rực rỡ như vậy!”

Đoàn Thịnh nắm tay Đoàn đế, “Phụ hoàng, chớ suy nghĩ lung tung, sẽ không có chuyện gì đâu, phụ hoàng sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Đoàn đế cuời lạnh nhạt, chứa đựng mệt mỏi và tang thương, chỉ vỗ vỗ tay Đoàn Thịnh mà không nói lời nào.

Lòng Đoàn Thịnh đau xót, hắn gượng cười nói, “Nhi thần đã hỏi Đường Cẩm Vinh rồi, hắn nói tình trạng của phụ hoàng đang tốt dần lên, độc đã bị khống chế! Chỉ cần người đi Tây Vực về tới, độc sẽ được giải, đến lúc đó phụ hoàng sẽ còn khỏe mạnh hơn lúc trước nữa!”

Hoàng đế mỉm cười, “Ngoan, thật may là còn con!”

Đoàn đế giấu tất cả đau buồn dưới đáy mắt, “Chuyện lần này con xử lý rất tốt! Phụ hoàng già rồi, chắc cũng không sống được mấy ngày, phải nhanh lập con làm thái tử thôi!”

Đoàn Thịnh vội nói, “Phụ hoàng, việc này không gấp, chờ phụ hoàng khoẻ lên rồi hãy tính đi!”

“Thịnh nhi, đừng từ chối nữa, mấy ngày nay con xử lý mọi việc trong triều vất vả, ngày sau lên ngôi vua cũng không ai dị nghị gì, huống chi, sức khỏe ta không tốt, chỉ sợ ngộ nhỡ.......”

“Phụ hoàng, đừng nói ngộ nhỡ, con sẽ không để cho phụ hoàng có chuyện!” Đoàn Thịnh vội nói.

Hoàng đế cười nhẹ, nhìn bức tranh trên tường, “Thịnh nhi, con sắp thành thái tử, tương lai là vua một nước, phải là một cô nương đoan trang hiền thục mới xứng đứng bên cạnh trợ giúp con!”

Mặt Đoàn Thịnh biến sắc, “Phụ hoàng, nhi cần còn có việc phải xử lý, con xin đi trước!”

“Đợi đã!”

“Phụ hoàng, còn việc gì sao?”

“Còn Đồng Ca con định thế nào?”

“Phụ hoàng, chuyện lần này, nàng có công đầu!”

“Ta biết! Nhưng cướp rốt cuộc vẫn là cướp!”

Đoàn Thịnh buồn buồn nói, “Con biết phải làm gì!”

Đoàn đế khoát tay, “Nhớ kỹ trách nhiệm của con, đi đi!”

Đoàn Thịnh nhìn Đoàn đế một cái rồi đi ra ngoài.

Đối với Đồng Ca, ba ngày quả là thời gian rất dài, không có nội lực, không thể đi lại, vốn trước giờ thích chạy nhảy, nên chỉ ba ngày mà nàng cảm giác như đã ba năm.

Vì vậy, vừa khôi phục nội lực là nàng lập tức thừa dịp nha hoàn không có mặt, liền mặc đồ nam chạy ra ngoài, lúc này không thấy đau lưng gì cả, chỉ cảm thấy tâm tình rất thoải mái.

Nàng dùng khinh công lặng lẽ ra khỏi vương phủ. Trên đường vẫn phồn hoa như cũ. Nàng đi lang thang trên đường, vô tình tới một cái hồ

nhỏ, giữa hồ có một đình nghỉ mát. Một đám tài tử văn nhân đang tụ tập, hình như thi thố gì đó.

Đồng Ca thấy vậy, nói "Thật thú vị!" rồi chạy vào xem náo nhiệt.

Hôm nay là ngày các tài tử trong kinh thành tụ tập mỗi tháng, để thi làm thơ.

Trong đình có đặt mấy cái bàn vuông và ghế, trên bàn đã có sẵn giấy bút, để các tài tử có thể tùy thời múa bút.

Các tài tử thì đang đứng phe phẩy quạt giấy thể hiện nho nhã.

Cuộc thi thơ do một ông lão mặc đồ màu xanh dương chủ trì, lão vuốt vuốt chòm râu dài, híp mắt, hài lòng gật gù, "Lục liễu tinh ấm phù mộng hoa, Bạch vân đoàn ảnh già ngư gia, Miệt bồng bố phàm kinh diễm sử, Việt nữ Tây Thi chính hoán sa." (Tạm dịch nghĩa: trời ấm liễu xanh hoa nở, mây trắng trên đầu ngư dân, cánh buồn trong gió, nàng Tây Thi nước Việt đang giặt lụa bên sông.)

"Thơ hay!" một tài tử nối tiếp: "Việt nữ Tây Thi chính hoán sa, Bích giang tận xử tây dương hạ, Vô biên hắc dạ già thiên khởi, khinh khởi la thường các hoàn gia." (Tạm dịch nghĩa: Nàng Tây Thi nước Việt đang giặt lụa bên sông, sông xanh kéo dài đến tận chân trời, trời dần tối, nàng nhẹ nhấc làn váy trở về nhà.)

"Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!" Các tài tử gật gù nói, sau đó có người đứng ra đọc tiếp: "Khinh khởi la thường các hoàn gia, Thiến ảnh tu trường ánh nhật tà, Dương liễu khinh xao a na xử, Công tử mãn mục tận đào hoa." (Tạm dịch nghĩa: nhẹ nhấc váy trở về nhà, ánh chiều tà chiếu thành bóng thon dài, cành liễn khẽ động, trước mặt công tử toàn là hoa đào.)

"Trước mắt công tử toàn là hoa đào, hay hay!" Các tài tử nhìn nhau cười một tiếng, ý phong lưu đều hiện rõ ở đuôi chân mày.

Một người nổi danh phong lưu trong kinh thành đứng dậy, phe phẩy quạt xếp, tạo dáng phong lưu: "Công tử mãn mục tận đào hoa, Xử xử lưu tình vi phương hoa, Tài tử phong lưu bản vô tội, Hà tất đan luyến gia trung hoa." (Trước mắt công tử toàn là hoa đào, khắp nơi lưu tình vì hoa thơm, tài tử phong lưu là vô tội, mắc gì phải lưu luyến hoa trong nhà."

Các tài tử đầu tiên là sững sờ, sau đó đều cười nói: "Lý công tử quả là người phong lưu nhất, bọn ta muốn theo mà theo không kịp!"

"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha" Lý tài tử kia đắc ý cười cuồng ngạo.

Đúng lúc này, trên mái ngói phát ra vài tiếng rắc rắc, nóc nhà bị thủng một lỗ, tiếp đó một bầu rượu từ lỗ thủng rơi thẳng xuống đất, nứt thành bốn mảnh, mùi rượu lan bốn phía.

Các tài tử cả kinh hô: "Ai?! Ai ở trên nóc nhà?"

Đồng Ca từ nóc nhà nhảy xuống, hai má nàng ửng hồng, ánh mắt mông lung, môi đỏ mọng ướt át kiều diễm, hẳn đã hơi say.

"Ngươi là ai, tại sao tới đây quấy rối?!"

Đồng ca đảo cặp mắt câu hồn một vòng, chỉ tay nói: "Ngươi... ngươi, ngươi... ngươi... Các ngươi nghe! Ta cũng làm một bài thơ!"

"Ngươi..." Các tài tử nghi ngờ.

Đồng Ca đằng hắng một tiếng, đọc: "Hà tất đan luyến gia trung hoa, Ngoại diện dã hoa nhất đại bã, Nhược cảm khứ chiêu hoa dẫn điệp, Nương tử nhất đao yêm liễu tha." (Mắc gì phải lưu luyến hoa trong nhà, bên ngoài hoa dại một bó to, nếu dám đi trêu hoa bắt bướm, nương tử sẽ một đao thiến hắn.)

Ánh mắt sắc bén của Đồng Ca quét qua một vòng, như đao bắn về phía tài tử làm ra câu thơ "Mắc gì lưu luyến hoa trong nhà" kia. Mặc dù nàng ăn mặc như nam nhân, làm chuyện của nam nhân nhưng trong cốt nàng vẫn là nữ nhân, tuyệt không cho phép có người coi thường nữ nhân.

"Ôi~~" các tài tử kinh ngạc, không khí vừa mới nóng lên đã nhanh chóng biến thành lạnh thấu xương! Một lát sau, mọi người phản ứng lại được, các tài tử nhìn Đồng Ca từ trên xuống dưới, diện mạo không tầm thường, quần áo cao quý, nhưng thơ thì không theo luật gì cả, thô tục không chịu nổi!

Lý tài tử kia khinh bỉ liếc Đồng Ca, "Thất học!"

Đồng Ca tức giận, đến bên cạnh tên đó, "Ngươi nói gì? Có gan lập lại một lần nữa xem!"

Đồng Ca vốn là Nữ Sơn Đại Vương, khi tức giận, cả người tự có một loại khí thế cường hãn, thư sinh yếu đuối làm sao mà so, Lý tài tử rụt vai, lui một bước: "Mặc kệ ngươi!"

"Ngươi..." Đồng Ca đang định nói gì thì trên hồ truyền đến tiếng hát hấp dẫn tầm mắt mọi người. Đồng Ca nhìn theo thì thấy trên con thuyền nhỏ xa xa có hai nữ tử xinh đẹp đang hát cười.

Các tài tử trong đình ai cũng lập tức chỉnh trang lại quần áo, phe phẩy quạt xếp, khuôn mặt tươi cười, cố bày ra vẻ tự cho là nho nhã nhất!

Trên thuyền, hai cô nương kia cũng đang nhìn trộm các tài tử trong đình, khẽ cười.

"Trên thuyền có phải là tài nữ hàng đầu của Đại Tề, Vương Phong Ngữ cô nương?" một tài tử hỏi.

"Ngữ tỷ tỷ, không ngờ tỷ lại nổi tiếng như vây, tài tử khắp kinh thành đều biết tỷ!" Đoan Ngọc Nhi nói.

Vương Phong Ngữ đáp lại tài tử kia, "Đúng vậy!"

"Bọn ta ngưỡng mộ tài danh cô nương đã lâu, hôm nay là hội thi thơ, không biết có được may mắn mời cô nương tham gia hay không?" tài tử kia nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương