Vừa Chạm Là Cháy
-
Chương 26: Hoa hồng
"Vu Nhiên, cậu chờ một chút." Thôi Hà gọi cậu lại, chạy vài bước đuổi kịp, "Việc của nữ sinh cậu đừng quản, để tôi qua thương lượng với ủy viên chi đoàn."
Vu Nhiên gật đầu, cùng Phương Chiêu ngừng ở bên ngoài phòng học, hai nam sinh bắt đầu suy nghĩ xem nên an ủi Dạ Hi như thế nào, đang nói chuyện thì phát hiện Sở Miên đã dẫn Dạ Hi từ hàng hiên đi tới đây. Nữ sinh cúi đầu, đôi mắt hồng hồng, khi chào hỏi thì giọng mũi rất nặng.
Vu Nhiên vội kéo Sở Miên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cậu, cậu có phải đã đánh cô ấy không?"
Sở Miên không hiểu Vu Nhiên phán đoán kiểu gì, đành phải nhẹ nhàng gõ lên trán cậu: "Về sau đừng chỉ lo bản thân muốn đi thì đi."
Vu Nhiên còn muốn hỏi chuyện Dạ Hi, Sở Miên che lại miệng cậu, kéo người sang một bên, nói cho cậu: "Không cần lo lắng."
Chờ bọn họ trở lại lớp sau tiếng chuông vào học, tình huống đã có chuyển biến.
Vu Nhiên nhắn tin QQ cho Thôi Hà: "Sao cậu lại đánh ủy viên chi đoàn khóc?"
【 Khúc hát của cá voi. 】Làm sao, trong thế giới của cậu chỉ cần có người khóc liền khẳng định là bị đánh à?
【 Khúc hát của cá voi. 】Không có việc gì, tôi chỉ là tâm bình khí hòa dạy dỗ cậu ta một chút, để cậu ta đừng tự tiện.
Vu Nhiên không quen nghe những từ ngữ khắc nghiệt giữa các nữ sinh, khuyên Thôi Hà: "Không đến mức đấy, để cậu ấy đừng đoạt chức đạo diễn là được."
Thôi Hà nhắn lại: "Việc này không nghiêm trọng, tôi tìm cậu ta là vì việc khác. Cậu có chú ý bao giờ không? Biên Đình Đình còn có mấy người bạn chơi cùng nhóm, tan học thường đến cuối lớp, làm bộ xem bảng tin, nhìn ngoài cửa sổ, có cái khỉ gì đẹp mà nhìn, cho rằng đi qua đợi vài phút là có thể được Sở Miên thích sao?"
Vu Nhiên không rõ logic trong lời nói của cô, càng không hiểu vì sao đột nhiên nhắc tới Sở Miên, chỉ hỏi: "Vậy cậu ấy đồng ý trả lại đạo diễn cho Dạ Hi không?"
"Cô ta dám không còn xem, bà đây liền kéo đứt hết tóc cô ta." Thôi Hà gõ chữ, còn cười lạnh một tiếng, "Tôi biết cô ta chèn ép Dạ Hi chắc chắn không phải vì sân khấu kịch."
Vu Nhiên tò mò: "A? Vậy là vì cái gì?"
【 Khúc hát của cá voi. 】Cậu mẹ nó có nghiêm túc đọc tin tôi vừa nhắn không? Bỏ đi, nói với cậu cậu cũng không hiểu, chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào.
【 Sói đội lốt chó 】Ừa (⊙o⊙)
Nếu vị đã về nguyên chủ, Vu Nhiên cũng buông tâm. Nhưng cậu vẫn tò mò nguyên nhân Dạ Hi khóc, liền xoay người ghé vào bàn Sở Miên, nắm lấy bút đối phương đang viết, quấy nhiễu học tập.
Sở Miên thở dài: "Đã nói cho cậu, cô ấy không có việc gì."
"Vậy vì sao lại khóc?"
Sở Miên cảm thấy dù bản thân có nói ra nguyên nhân thực sự khiến Dạ Hi rơi lệ, Vu Nhiên cũng chắc chắn sẽ không hiểu được loại tâm tình này.
Cho nên hắn cúi đầu đối diện với đôi mắt sáng ngời của Vu Nhiên, do dự nói ba chữ: "Kỳ sinh lý."
Vu Nhiên sửng sốt, hậm hực mà quay người về: "À... làm nữ sinh thật mệt."
Qua vài giây, Vu Nhiên lại xoay người qua nhỏ giọng hỏi: "Vì sao nam sinh lại không có kỳ sinh lý?"
Sở Miên giương mắt liếc cậu, nhướn mày hỏi lại: "Cậu muốn mỗi tháng lại chảy máu mấy ngày sao?"
"Đệt, cậu không hiếu kỳ sao?" Vu Nhiên cảm thấy đề tài này tương đối bí ẩn, còn cố ý giơ tay che miệng, "Khi còn nhỏ tớ nhìn thấy trong nhà vệ sinh nhà tớ có máu, thật sự bị hù chết! Tớ còn tưởng mẹ tớ giết cha tớ, bởi vì mấy ngày nay cha không về nhà. May mắn sau đó tớ phát hiện – "
Sở Miên cho rằng tiếp theo cậu ta sẽ nói "Phát hiện mẹ tới kỳ sinh lý", kết quả Vu Nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng, nói: "Thì ra cha tớ không bị giết, chỉ là vừa lúc mấy ngày nay đi ra ngoài ha ha ha ha!"
"..." Sở Miên thần sắc phức tạp mà nhìn cậu, không biết có nên cười theo không.
Theo tiết tấu nhanh dần của chương trình học, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, đảo mắt đã tới tuần cuối tháng mười, là sơ tuyển của tiết mục kịch cổ tích.
"Hiện tại đếm đạo cụ một chút, con thoi, nôi, kiếm..." Dạ Hi cầm bảng xác nhận từng cái, bỗng nhiên kinh hãi, "Hỏng rồi, tớ chỉ nhớ kỹ đóa hoa đánh thức công chúa mà quên không chuẩn bị đồ trải giường, không thì nằm trên đó sẽ rất trống trải."
Thôi Hà lấy di động ra xem đồng hồ: "Không có việc gì, còn chưa tới bảy giờ rưỡi, Vu Nhiên không tới sớm như vậy, kêu cậu ta tới cửa hàng bán hoa của trường mua."
Dạ Hi gật đầu: "Ừ, hiện tại đạo cụ đều đủ, như vậy..."
Hai nữ sinh nhất trí mà xoay mặt nhìn Sở Miên.
"Mặc đi." Phương Chiêu đầy thông cảm mà vỗ vỗ bả vai Sở Miên, đưa chiếc váy màu hồng tươi kia qua.
Hai mắt Sở Miên tối sầm.
Nếu chỉ là mặc váy công chúa, Sở Miên còn có thể cố gắng mà đánh rớt chút mặt mũi, nhưng để hắn mặc một chiếc váy hồng từ đầu đến cuối, lại còn trang trí hoa trắng, điểm xuyết vài con bướm cũng màu hồng cùng một lớp ren thì hắn cho rằng đây là một sự lăng nhục thẩm mĩ vô cùng tàn ác.
"Đây đã là đồ vừa người cậu nhất tớ có thể mượn rồi." Dạ Hi thành khẩn nói, "Mấy chỗ cho thuê đồ cosplay không hợp với cổ tích đâu."
Sở Miên cầm trang phục hoàng tử màu trắng của Vu Nhiên mà Dạ Hi đã chuẩn bị lên, chất vấn: "Vậy dựa vào cái gì mà cậu ta bình thường như vậy?"
"Ai da, trong nguyên tác không phải công chúa ngủ một trăm năm mới được hoàng tử đánh thức sao?" Thôi Hà đi qua đẩy hắn vào phòng thay quần áo, "Đồ của cổ lưu hành theo niên đại, qua một trăm năm không phải thành lỗi mốt sao, chúng ta phải chú trọng chi tiết chứ."
Sở Miên rất không tình nguyện mà đi vào thay quần áo, chờ hắn tròng váy lên người mới phát hiện bản thân vừa rồi bực bội sớm.
Cửa phòng thay quần áo trực tiếp bị hắn đá văng ra, ba người bên ngoài nhìn hắn, đều không hẹn mà phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc đầy nhịp điệu: "Oa –"
Sở Miên mặt lạnh như vừa đi từ hầm băng ra.
Các chi tiết của váy này phối hợp xúc phạm mắt người nhìn thì thôi, không ngờ còn thiết kế theo kiểu dáng lộ vai, xương quai xanh quyến rũ của thiếu niên cứ như vậy hoàn toàn được phô ra, đường cong bả vai cũng xinh đẹp đến mức đoạt mắt người.
Thôi Hà đưa cho Sở Miên hai luồng bông.
"Để làm gì?"
"Cho cậu lót ngực."
"... Cút." Sở Miên liếc xéo cô một cái, nhấc váy bước ra, ngồi thẳng trên giường đạo cụ.
Thôi Hà lắc đầu, cao giọng nói với hắn: "Ấy, con gái con đứa không được ngồi dạng chân như vậy nha!"
Sở Miên giật hai luồng bông trong tay Thôi Hà, trực tiếp đập lên đầu cô.
Thôi Hà còn đang cười nghiêng ngả, lúc này Vu Nhiên cuối cùng cũng xách một túi hoa tươi to vội vàng chạy tới trường học, khi tới hậu trường lớn còn cao giọng tự giới thiệu: "Nam chính lóe sáng lên sân khấu!"
Giây tiếp theo, cậu liền cùng Sở Miên đang để trần bả vai bốn mắt gặp nhau, không khí trong nháy mắt cứng lại.
Vu Nhiên kinh ngạc đứng tại chỗ, tiếp theo đầu óc vừa động liền hướng Sở Miên huýt sáo.
Vì ngăn cản bọn họ trình diễn tiết mục "Công chúa hóa thân thành nữ hoàng oán độc hành hung hoàng tử", Dạ Hi nhanh chóng đứng ra nói sang chuyện khác: "Hoa trải giường mang đến không?"
"Đương nhiên!" Vu Nhiên đặt bao nilon đen to đùng lên mặt đất, cởi bỏ dây thun, lấy từ bên trong ra từng đóa hoa cúc trắng thuần thanh khiết, tất cả đều là vừa cắt xuống, tươi tắn sạch sẽ, tản ra hương thơm nhàn nhạt.
"Vu Nhiên, tao phải phê bình mày." Phương Chiêu nói, "Tất cả đều là hoa trắng, ý nghĩa không tốt."
"Ai nói tất cả đều là trắng." Vu Nhiên phản bác, thuận tay lấy từ trong túi ra hai đóa hoa cúc vàng rực rỡ, "Hoa này rất tốt, bao lớn! Ông chủ còn tặng tao hai đóa."
Sở Miên khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy với Vu Nhiên: "Cậu là muốn đưa tang tôi trước mặt mọi người sao?"
Thôi Hà an ủi hắn: "Thôi bỏ đi, lấy chỉ số thông minh của Vu Nhiên, chưa cài vòng hoa cho cậu đã tính là may."
Mọi người cùng nhau lấy hoa Vu Nhiên đem đến phủ kín giường đạo cụ, bố trí xong còn kêu Sở Miên đi qua nằm thử xem. Hắn vừa nhắm mắt, quả nhiên toàn bộ hình ảnh đều trở nên trang trọng nghiêm túc, hoàn toàn khiến mọi người đồng tâm hiệp lực thấy là cảnh tượng viếng mồ mả công chúa.
"Sắp tới tổ chúng ta rồi." Dạ Hi không khỏi có chút khẩn trường, "Vu Nhiên, lời kịch cậu đều nhớ kỹ chứ?"
"Ừ."
Đóng vai công chúa khi nhỏ là diễn viên quần chúng, cho nên Sở Miên khi lên sân khấu cũng chỉ yêu cầu nằm trên giường, khi Vu Nhiên cầm một bông hoa hồng đặt lên môi, hắn mới có thể tỉnh lại đọc vài câu thoại. Hắn không đội tóc giả, dù sao cũng chỉ là sơ tuyển, chịu mặc váy đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Diễn xong giai đoạn trước, Sở Miên liền bắt đầu lên sân khấu nhắm mắt ngủ say. Hắn yên lặng nghe Vu Nhiên ở bên cạnh dùng ngữ khí khoa trương mà đọc lời kịch, không bao lâu đã tới cảnh mấu chốt, dùng hoa hồng đánh thức công chúa.
"Để ta tới cứu nàng..." Giọng Vu Nhiên bắt đầu trở nên dịu dàng, trong tay cậu cầm một bông hoa hồng, bước đến bên người Sở Miên.
Dựa theo kịch bản, Vu Nhiên hiện tại chỉ cần ngắt một cánh hoa, nhẹ nhàng đặt lên môi Sở Miên là có thể. Nhưng khi cậu cúi người, bỗng nhiên ý thức được Sở Miên hiện tại rất có khả năng ngủ thật, chẳng may bản thân đặt cánh hoa xong đối phương lại không tỉnh, như vậy không phải rất xấu hổ sao?
Vì thế, để xác nhận Sở Miên hiện tại còn tỉnh táo, Vu Nhiên cố ý hướng hắn đọc lời thoại trước đó một lần: "Trời ạ, ta chưa từng gặp cô gái nào mỹ lệ như vậy..."
Vu Nhiên cho rằng, bằng ăn ý giữa hai người, Sở Miên nghe được lời thoại lặp lại sẽ nhíu mày, như vậy bản thân có thể an tâm tiếp tục diễn kịch.
Nhưng mà khiến tất cả mọi người ở đây không nghĩ tới chính là, Vu Nhiên vừa dứt lời, một dòng máu đỏ tươi liền chậm rãi chảy từ mũi cậu, uốn lượn đến cằm, cuối cùng tích lại trên cánh hoa cúc trắng tinh.
"Đ*t!" Tiếng chửi thề thô tục của Vu Nhiên nháy mắt thông qua microphone mà truyền tới bên dưới.
Sở Miên lập tức mở choàng mắt, không cần nghĩ ngợi mà bật dậy, túm chặt cánh tay Vu Nhiên, kéo cậu tới hậu trường rửa mặt.
Vu Nhiên đần ra, một bên dùng nước lạnh rửa mũi, một bên ngắm Sở Miên trong gương, thử hỏi: "Có phải tớ làm hỏng rồi không?"
"Cậu làm máu ngừng chảy trước đã." Sở Miên kêu cậu ngẩng đầu lên, dùng giấy ăn nhét vào mũi, "Trở về uống nhiều nước."
Chờ máu tạm thời ngừng, Vu Nhiên ngẩng cổ được Sở Miên dẫn ra khỏi buồng vệ sinh, vừa ra đã nghe thấy Thôi Hà cười nói với cậu: "Cậu cũng khá thật, từ hôm qua tới giờ tổng cộng có tám người diễn hoàng tử, cậu là người không tiền đồ nhất."
Tầm mắt Vu Nhiên hướng về trước, chỉ có thể thấy mặt Sở Miên: "Tớ không phải vì cậu ấy."
"Nhưng khi cậu đọc câu thoại kia, còn không phải là vì cậu thấy Sở Miên nên mới kích động đến mức chảy máu mũi?"
Vu Nhiên không nói, ngơ ngác mà chăm chú nhìn hàm dưới của Sở Miên.
"Đi thay quần áo đi." Sở Miên nói.
Bên ngoài phòng thay quần áo còn có diễn viên lớp khác xếp hàng, Sở Miên không có kiên nhẫn chờ đợi, liền dẫn Vu Nhiên tới phòng nghỉ của mình.
Vu Nhiên ngồi dựa vào ven tường, ngửa đầu điều chỉnh vị trí giấy ăn.
Sở Miên đưa lưng về phía cậu, cởi bỏ thắt lưng siết eo. Trước khi cởi váy, Sở Miên lặng lẽ quay đầu xác nhận Vu Nhiên vẫn đang ngửa mặt, theo góc độ hẳn là không thấy cơ thể mình.
Hắn yên tâm mà kéo khóa kéo xuống, váy rộng thùng thình lập tức chảy xuống trên mặt đất.
Vu Nhiên cảm thấy hiện tại máu có vẻ đã ngừng, liền gục đầu xuống cử động cổ, kết quả tầm nhìn phía trước là lưng nam sinh trơn bóng, đầu cậu theo bản năng dán lại lên tường.
Nhưng Vu Nhiên rất nhanh đã trấn định xuống, bản thân khi học quân sự cũng đã thấy nhiều nam sinh trần trụi, Sở Miên sau lưng không phải cũng là...
- Không phải.
- Lưng Sở Miên đẹp hơn đám con trai kia nhiều.
Vu Nhiên ý thức được sự khác nhau này, bỗng nhiên cảm thấy máu trong lỗ mũi lại bắt đầu lưu động.
"Bảo sao lúc học quân sự cậu không chịu tắm rửa cùng mọi người."
Giọng Vu Nhiên từ phía sau vang lên, Sở Miên cảnh giác quay đầu, phát hiện đầu đối phương không biết khôi phục góc độ bình thường từ khi nào.
"Lưng cậu..." Vu Nhiên cười một tiếng, "Nhìn một cái có bị thu phí không?"
Sở Miên không nói hai lời, nắm đồng phục phủ lên, ra lệnh cưỡng chế Vu Nhiên đừng nhìn chằm chằm mình thay quần áo.
"Được được được, tớ không nhìn." Vu Nhiên nghe lời mà nhắm mắt.
Lỗ tai Sở Miên nóng bừng, vừa mặc đồng phục vừa quay đầu quan sát Vu Nhiên có lặng lẽ mở mắt không, thiếu chút nữa mặc lộn áo sơ mi bên trong. Hắn nhanh chóng sửa sang lại quần áo, ném chìa khóa phòng nghỉ lên trên bàn, "Tôi về phòng học trước, cậu thay quần áo xong nhớ khóa cửa."
Hắn vừa mới đi ra hai bước, cảm giác túi quần hai bên của mình căng phồng, bàn tay với vào lấy ra rất nhiều cánh hoa hồng.
"Cậu nhét?" Sở Miên lộn trở lại trước mặt Vu Nhiên.
Vu Nhiên không trả lời, chỉ cười với hắn giống như vừa thực hiện được trò đùa dai.
Sở Miên mặt vô cảm, nâng tay lên, đem toàn bộ cánh hoa hồng đó rải lên đầu Vu Nhiên.
Vu Nhiên rất không thích mùi hoa hồng, nhưng khi cậu nhìn Sở Miên, cánh hoa liền chậm rãi biến thành mùi hương khiến cậu thấy thoải mái.
Không khí giữa hai người trong nháy mắt đầy mùi hoa, Vu Nhiên đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời mà cười rộ lên, bắt lấy cổ tay Sở Miên mà gọi hắn: "Cái đệt, Sở Miên..."
"Cái gì?"
"Vừa rồi tớ giống như được tắm rửa!"
Sở Miên nhíu mày, nghe không hiểu Vu Nhiên đang nói hươu nói vượn cái gì.
"Thật sự đấy, đm." Vu Nhiên hưng phấn, đáng tiếc bản lĩnh điều khiển ngôn từ của cậu quá kém, không biết làm như nào để hình dung với Sở Miên cảm giác dòng nước ấm chảy qua cả người thần kỳ mình vừa trải qua: "Chính là, giống như có loại lực lượng thần bí nào đó ngo ngoe rục rịch trong cơ thể tớ! Thời điểm cậu ném cánh hoa vừa rồi."
Cậu lay động cánh tay Sở Miên, thành khẩn nói: "Cậu ném lại một lần đi."
Tay kia Sở Miên luồn vào túi, lấy một nắm cánh hoa hồng nhăn nhúm, nhẹ nhàng đặt trên mái tóc nâu của Vu Nhiên.
Đáng tiếc là lần này Vu Nhiên không cảm nhận được khác thường, thất vọng mà buông cổ tay Sở Miên ra: "Ai... Ma lực của cậu không được."
Sở Miên hối hận bản thân đáng lẽ không nên phối hợp với Vu Nhiên, vì thế lập tức ném ra một câu đánh giá: "Muggle."
Hắn lấy hết cánh hoa còn trong túi, một cánh cũng không giữ mà ném hết lên người Vu Nhiên.
Chờ Sở Miên đường hoàng rời đi, đi được rất xa, Vu Nhiên mới sờ sờ đỉnh đầu đầy hoa hồng của mình, lẩm bẩm.
"Mình phải về tắm nước nóng vậy."
- --------------------
Một chiếc status của tác giả:
Tui cảm thấy Sở Miên và Vu Nhiên chính là Mary Sue công x Trung nhị bệnh thụ. Mary Sue giáo thảo đứng ở đâu cũng sẽ có cánh hoa đào phiêu diêu theo gió mà dừng trên đầu vai, trung nhị bệnh lẻ loi một mình có thể đánh ngã mười mấy người. Nếu đặt trong truyện cổ tích, bọn họ một người là mỹ nhân lãnh diễm ngủ say trong bóng đêm, người còn lại là hoàng tử muốn tới tháp cổ cứu công chúa. Kết quả vị hoàng tử này mê muội trong thú vui cưỡi ngựa trên thảo nguyên, quên mất còn có một công chúa đang say ngủ chờ mình dùng nụ hôn đánh thức.
Vu Nhiên gật đầu, cùng Phương Chiêu ngừng ở bên ngoài phòng học, hai nam sinh bắt đầu suy nghĩ xem nên an ủi Dạ Hi như thế nào, đang nói chuyện thì phát hiện Sở Miên đã dẫn Dạ Hi từ hàng hiên đi tới đây. Nữ sinh cúi đầu, đôi mắt hồng hồng, khi chào hỏi thì giọng mũi rất nặng.
Vu Nhiên vội kéo Sở Miên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cậu, cậu có phải đã đánh cô ấy không?"
Sở Miên không hiểu Vu Nhiên phán đoán kiểu gì, đành phải nhẹ nhàng gõ lên trán cậu: "Về sau đừng chỉ lo bản thân muốn đi thì đi."
Vu Nhiên còn muốn hỏi chuyện Dạ Hi, Sở Miên che lại miệng cậu, kéo người sang một bên, nói cho cậu: "Không cần lo lắng."
Chờ bọn họ trở lại lớp sau tiếng chuông vào học, tình huống đã có chuyển biến.
Vu Nhiên nhắn tin QQ cho Thôi Hà: "Sao cậu lại đánh ủy viên chi đoàn khóc?"
【 Khúc hát của cá voi. 】Làm sao, trong thế giới của cậu chỉ cần có người khóc liền khẳng định là bị đánh à?
【 Khúc hát của cá voi. 】Không có việc gì, tôi chỉ là tâm bình khí hòa dạy dỗ cậu ta một chút, để cậu ta đừng tự tiện.
Vu Nhiên không quen nghe những từ ngữ khắc nghiệt giữa các nữ sinh, khuyên Thôi Hà: "Không đến mức đấy, để cậu ấy đừng đoạt chức đạo diễn là được."
Thôi Hà nhắn lại: "Việc này không nghiêm trọng, tôi tìm cậu ta là vì việc khác. Cậu có chú ý bao giờ không? Biên Đình Đình còn có mấy người bạn chơi cùng nhóm, tan học thường đến cuối lớp, làm bộ xem bảng tin, nhìn ngoài cửa sổ, có cái khỉ gì đẹp mà nhìn, cho rằng đi qua đợi vài phút là có thể được Sở Miên thích sao?"
Vu Nhiên không rõ logic trong lời nói của cô, càng không hiểu vì sao đột nhiên nhắc tới Sở Miên, chỉ hỏi: "Vậy cậu ấy đồng ý trả lại đạo diễn cho Dạ Hi không?"
"Cô ta dám không còn xem, bà đây liền kéo đứt hết tóc cô ta." Thôi Hà gõ chữ, còn cười lạnh một tiếng, "Tôi biết cô ta chèn ép Dạ Hi chắc chắn không phải vì sân khấu kịch."
Vu Nhiên tò mò: "A? Vậy là vì cái gì?"
【 Khúc hát của cá voi. 】Cậu mẹ nó có nghiêm túc đọc tin tôi vừa nhắn không? Bỏ đi, nói với cậu cậu cũng không hiểu, chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào.
【 Sói đội lốt chó 】Ừa (⊙o⊙)
Nếu vị đã về nguyên chủ, Vu Nhiên cũng buông tâm. Nhưng cậu vẫn tò mò nguyên nhân Dạ Hi khóc, liền xoay người ghé vào bàn Sở Miên, nắm lấy bút đối phương đang viết, quấy nhiễu học tập.
Sở Miên thở dài: "Đã nói cho cậu, cô ấy không có việc gì."
"Vậy vì sao lại khóc?"
Sở Miên cảm thấy dù bản thân có nói ra nguyên nhân thực sự khiến Dạ Hi rơi lệ, Vu Nhiên cũng chắc chắn sẽ không hiểu được loại tâm tình này.
Cho nên hắn cúi đầu đối diện với đôi mắt sáng ngời của Vu Nhiên, do dự nói ba chữ: "Kỳ sinh lý."
Vu Nhiên sửng sốt, hậm hực mà quay người về: "À... làm nữ sinh thật mệt."
Qua vài giây, Vu Nhiên lại xoay người qua nhỏ giọng hỏi: "Vì sao nam sinh lại không có kỳ sinh lý?"
Sở Miên giương mắt liếc cậu, nhướn mày hỏi lại: "Cậu muốn mỗi tháng lại chảy máu mấy ngày sao?"
"Đệt, cậu không hiếu kỳ sao?" Vu Nhiên cảm thấy đề tài này tương đối bí ẩn, còn cố ý giơ tay che miệng, "Khi còn nhỏ tớ nhìn thấy trong nhà vệ sinh nhà tớ có máu, thật sự bị hù chết! Tớ còn tưởng mẹ tớ giết cha tớ, bởi vì mấy ngày nay cha không về nhà. May mắn sau đó tớ phát hiện – "
Sở Miên cho rằng tiếp theo cậu ta sẽ nói "Phát hiện mẹ tới kỳ sinh lý", kết quả Vu Nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng, nói: "Thì ra cha tớ không bị giết, chỉ là vừa lúc mấy ngày nay đi ra ngoài ha ha ha ha!"
"..." Sở Miên thần sắc phức tạp mà nhìn cậu, không biết có nên cười theo không.
Theo tiết tấu nhanh dần của chương trình học, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, đảo mắt đã tới tuần cuối tháng mười, là sơ tuyển của tiết mục kịch cổ tích.
"Hiện tại đếm đạo cụ một chút, con thoi, nôi, kiếm..." Dạ Hi cầm bảng xác nhận từng cái, bỗng nhiên kinh hãi, "Hỏng rồi, tớ chỉ nhớ kỹ đóa hoa đánh thức công chúa mà quên không chuẩn bị đồ trải giường, không thì nằm trên đó sẽ rất trống trải."
Thôi Hà lấy di động ra xem đồng hồ: "Không có việc gì, còn chưa tới bảy giờ rưỡi, Vu Nhiên không tới sớm như vậy, kêu cậu ta tới cửa hàng bán hoa của trường mua."
Dạ Hi gật đầu: "Ừ, hiện tại đạo cụ đều đủ, như vậy..."
Hai nữ sinh nhất trí mà xoay mặt nhìn Sở Miên.
"Mặc đi." Phương Chiêu đầy thông cảm mà vỗ vỗ bả vai Sở Miên, đưa chiếc váy màu hồng tươi kia qua.
Hai mắt Sở Miên tối sầm.
Nếu chỉ là mặc váy công chúa, Sở Miên còn có thể cố gắng mà đánh rớt chút mặt mũi, nhưng để hắn mặc một chiếc váy hồng từ đầu đến cuối, lại còn trang trí hoa trắng, điểm xuyết vài con bướm cũng màu hồng cùng một lớp ren thì hắn cho rằng đây là một sự lăng nhục thẩm mĩ vô cùng tàn ác.
"Đây đã là đồ vừa người cậu nhất tớ có thể mượn rồi." Dạ Hi thành khẩn nói, "Mấy chỗ cho thuê đồ cosplay không hợp với cổ tích đâu."
Sở Miên cầm trang phục hoàng tử màu trắng của Vu Nhiên mà Dạ Hi đã chuẩn bị lên, chất vấn: "Vậy dựa vào cái gì mà cậu ta bình thường như vậy?"
"Ai da, trong nguyên tác không phải công chúa ngủ một trăm năm mới được hoàng tử đánh thức sao?" Thôi Hà đi qua đẩy hắn vào phòng thay quần áo, "Đồ của cổ lưu hành theo niên đại, qua một trăm năm không phải thành lỗi mốt sao, chúng ta phải chú trọng chi tiết chứ."
Sở Miên rất không tình nguyện mà đi vào thay quần áo, chờ hắn tròng váy lên người mới phát hiện bản thân vừa rồi bực bội sớm.
Cửa phòng thay quần áo trực tiếp bị hắn đá văng ra, ba người bên ngoài nhìn hắn, đều không hẹn mà phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc đầy nhịp điệu: "Oa –"
Sở Miên mặt lạnh như vừa đi từ hầm băng ra.
Các chi tiết của váy này phối hợp xúc phạm mắt người nhìn thì thôi, không ngờ còn thiết kế theo kiểu dáng lộ vai, xương quai xanh quyến rũ của thiếu niên cứ như vậy hoàn toàn được phô ra, đường cong bả vai cũng xinh đẹp đến mức đoạt mắt người.
Thôi Hà đưa cho Sở Miên hai luồng bông.
"Để làm gì?"
"Cho cậu lót ngực."
"... Cút." Sở Miên liếc xéo cô một cái, nhấc váy bước ra, ngồi thẳng trên giường đạo cụ.
Thôi Hà lắc đầu, cao giọng nói với hắn: "Ấy, con gái con đứa không được ngồi dạng chân như vậy nha!"
Sở Miên giật hai luồng bông trong tay Thôi Hà, trực tiếp đập lên đầu cô.
Thôi Hà còn đang cười nghiêng ngả, lúc này Vu Nhiên cuối cùng cũng xách một túi hoa tươi to vội vàng chạy tới trường học, khi tới hậu trường lớn còn cao giọng tự giới thiệu: "Nam chính lóe sáng lên sân khấu!"
Giây tiếp theo, cậu liền cùng Sở Miên đang để trần bả vai bốn mắt gặp nhau, không khí trong nháy mắt cứng lại.
Vu Nhiên kinh ngạc đứng tại chỗ, tiếp theo đầu óc vừa động liền hướng Sở Miên huýt sáo.
Vì ngăn cản bọn họ trình diễn tiết mục "Công chúa hóa thân thành nữ hoàng oán độc hành hung hoàng tử", Dạ Hi nhanh chóng đứng ra nói sang chuyện khác: "Hoa trải giường mang đến không?"
"Đương nhiên!" Vu Nhiên đặt bao nilon đen to đùng lên mặt đất, cởi bỏ dây thun, lấy từ bên trong ra từng đóa hoa cúc trắng thuần thanh khiết, tất cả đều là vừa cắt xuống, tươi tắn sạch sẽ, tản ra hương thơm nhàn nhạt.
"Vu Nhiên, tao phải phê bình mày." Phương Chiêu nói, "Tất cả đều là hoa trắng, ý nghĩa không tốt."
"Ai nói tất cả đều là trắng." Vu Nhiên phản bác, thuận tay lấy từ trong túi ra hai đóa hoa cúc vàng rực rỡ, "Hoa này rất tốt, bao lớn! Ông chủ còn tặng tao hai đóa."
Sở Miên khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy với Vu Nhiên: "Cậu là muốn đưa tang tôi trước mặt mọi người sao?"
Thôi Hà an ủi hắn: "Thôi bỏ đi, lấy chỉ số thông minh của Vu Nhiên, chưa cài vòng hoa cho cậu đã tính là may."
Mọi người cùng nhau lấy hoa Vu Nhiên đem đến phủ kín giường đạo cụ, bố trí xong còn kêu Sở Miên đi qua nằm thử xem. Hắn vừa nhắm mắt, quả nhiên toàn bộ hình ảnh đều trở nên trang trọng nghiêm túc, hoàn toàn khiến mọi người đồng tâm hiệp lực thấy là cảnh tượng viếng mồ mả công chúa.
"Sắp tới tổ chúng ta rồi." Dạ Hi không khỏi có chút khẩn trường, "Vu Nhiên, lời kịch cậu đều nhớ kỹ chứ?"
"Ừ."
Đóng vai công chúa khi nhỏ là diễn viên quần chúng, cho nên Sở Miên khi lên sân khấu cũng chỉ yêu cầu nằm trên giường, khi Vu Nhiên cầm một bông hoa hồng đặt lên môi, hắn mới có thể tỉnh lại đọc vài câu thoại. Hắn không đội tóc giả, dù sao cũng chỉ là sơ tuyển, chịu mặc váy đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Diễn xong giai đoạn trước, Sở Miên liền bắt đầu lên sân khấu nhắm mắt ngủ say. Hắn yên lặng nghe Vu Nhiên ở bên cạnh dùng ngữ khí khoa trương mà đọc lời kịch, không bao lâu đã tới cảnh mấu chốt, dùng hoa hồng đánh thức công chúa.
"Để ta tới cứu nàng..." Giọng Vu Nhiên bắt đầu trở nên dịu dàng, trong tay cậu cầm một bông hoa hồng, bước đến bên người Sở Miên.
Dựa theo kịch bản, Vu Nhiên hiện tại chỉ cần ngắt một cánh hoa, nhẹ nhàng đặt lên môi Sở Miên là có thể. Nhưng khi cậu cúi người, bỗng nhiên ý thức được Sở Miên hiện tại rất có khả năng ngủ thật, chẳng may bản thân đặt cánh hoa xong đối phương lại không tỉnh, như vậy không phải rất xấu hổ sao?
Vì thế, để xác nhận Sở Miên hiện tại còn tỉnh táo, Vu Nhiên cố ý hướng hắn đọc lời thoại trước đó một lần: "Trời ạ, ta chưa từng gặp cô gái nào mỹ lệ như vậy..."
Vu Nhiên cho rằng, bằng ăn ý giữa hai người, Sở Miên nghe được lời thoại lặp lại sẽ nhíu mày, như vậy bản thân có thể an tâm tiếp tục diễn kịch.
Nhưng mà khiến tất cả mọi người ở đây không nghĩ tới chính là, Vu Nhiên vừa dứt lời, một dòng máu đỏ tươi liền chậm rãi chảy từ mũi cậu, uốn lượn đến cằm, cuối cùng tích lại trên cánh hoa cúc trắng tinh.
"Đ*t!" Tiếng chửi thề thô tục của Vu Nhiên nháy mắt thông qua microphone mà truyền tới bên dưới.
Sở Miên lập tức mở choàng mắt, không cần nghĩ ngợi mà bật dậy, túm chặt cánh tay Vu Nhiên, kéo cậu tới hậu trường rửa mặt.
Vu Nhiên đần ra, một bên dùng nước lạnh rửa mũi, một bên ngắm Sở Miên trong gương, thử hỏi: "Có phải tớ làm hỏng rồi không?"
"Cậu làm máu ngừng chảy trước đã." Sở Miên kêu cậu ngẩng đầu lên, dùng giấy ăn nhét vào mũi, "Trở về uống nhiều nước."
Chờ máu tạm thời ngừng, Vu Nhiên ngẩng cổ được Sở Miên dẫn ra khỏi buồng vệ sinh, vừa ra đã nghe thấy Thôi Hà cười nói với cậu: "Cậu cũng khá thật, từ hôm qua tới giờ tổng cộng có tám người diễn hoàng tử, cậu là người không tiền đồ nhất."
Tầm mắt Vu Nhiên hướng về trước, chỉ có thể thấy mặt Sở Miên: "Tớ không phải vì cậu ấy."
"Nhưng khi cậu đọc câu thoại kia, còn không phải là vì cậu thấy Sở Miên nên mới kích động đến mức chảy máu mũi?"
Vu Nhiên không nói, ngơ ngác mà chăm chú nhìn hàm dưới của Sở Miên.
"Đi thay quần áo đi." Sở Miên nói.
Bên ngoài phòng thay quần áo còn có diễn viên lớp khác xếp hàng, Sở Miên không có kiên nhẫn chờ đợi, liền dẫn Vu Nhiên tới phòng nghỉ của mình.
Vu Nhiên ngồi dựa vào ven tường, ngửa đầu điều chỉnh vị trí giấy ăn.
Sở Miên đưa lưng về phía cậu, cởi bỏ thắt lưng siết eo. Trước khi cởi váy, Sở Miên lặng lẽ quay đầu xác nhận Vu Nhiên vẫn đang ngửa mặt, theo góc độ hẳn là không thấy cơ thể mình.
Hắn yên tâm mà kéo khóa kéo xuống, váy rộng thùng thình lập tức chảy xuống trên mặt đất.
Vu Nhiên cảm thấy hiện tại máu có vẻ đã ngừng, liền gục đầu xuống cử động cổ, kết quả tầm nhìn phía trước là lưng nam sinh trơn bóng, đầu cậu theo bản năng dán lại lên tường.
Nhưng Vu Nhiên rất nhanh đã trấn định xuống, bản thân khi học quân sự cũng đã thấy nhiều nam sinh trần trụi, Sở Miên sau lưng không phải cũng là...
- Không phải.
- Lưng Sở Miên đẹp hơn đám con trai kia nhiều.
Vu Nhiên ý thức được sự khác nhau này, bỗng nhiên cảm thấy máu trong lỗ mũi lại bắt đầu lưu động.
"Bảo sao lúc học quân sự cậu không chịu tắm rửa cùng mọi người."
Giọng Vu Nhiên từ phía sau vang lên, Sở Miên cảnh giác quay đầu, phát hiện đầu đối phương không biết khôi phục góc độ bình thường từ khi nào.
"Lưng cậu..." Vu Nhiên cười một tiếng, "Nhìn một cái có bị thu phí không?"
Sở Miên không nói hai lời, nắm đồng phục phủ lên, ra lệnh cưỡng chế Vu Nhiên đừng nhìn chằm chằm mình thay quần áo.
"Được được được, tớ không nhìn." Vu Nhiên nghe lời mà nhắm mắt.
Lỗ tai Sở Miên nóng bừng, vừa mặc đồng phục vừa quay đầu quan sát Vu Nhiên có lặng lẽ mở mắt không, thiếu chút nữa mặc lộn áo sơ mi bên trong. Hắn nhanh chóng sửa sang lại quần áo, ném chìa khóa phòng nghỉ lên trên bàn, "Tôi về phòng học trước, cậu thay quần áo xong nhớ khóa cửa."
Hắn vừa mới đi ra hai bước, cảm giác túi quần hai bên của mình căng phồng, bàn tay với vào lấy ra rất nhiều cánh hoa hồng.
"Cậu nhét?" Sở Miên lộn trở lại trước mặt Vu Nhiên.
Vu Nhiên không trả lời, chỉ cười với hắn giống như vừa thực hiện được trò đùa dai.
Sở Miên mặt vô cảm, nâng tay lên, đem toàn bộ cánh hoa hồng đó rải lên đầu Vu Nhiên.
Vu Nhiên rất không thích mùi hoa hồng, nhưng khi cậu nhìn Sở Miên, cánh hoa liền chậm rãi biến thành mùi hương khiến cậu thấy thoải mái.
Không khí giữa hai người trong nháy mắt đầy mùi hoa, Vu Nhiên đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời mà cười rộ lên, bắt lấy cổ tay Sở Miên mà gọi hắn: "Cái đệt, Sở Miên..."
"Cái gì?"
"Vừa rồi tớ giống như được tắm rửa!"
Sở Miên nhíu mày, nghe không hiểu Vu Nhiên đang nói hươu nói vượn cái gì.
"Thật sự đấy, đm." Vu Nhiên hưng phấn, đáng tiếc bản lĩnh điều khiển ngôn từ của cậu quá kém, không biết làm như nào để hình dung với Sở Miên cảm giác dòng nước ấm chảy qua cả người thần kỳ mình vừa trải qua: "Chính là, giống như có loại lực lượng thần bí nào đó ngo ngoe rục rịch trong cơ thể tớ! Thời điểm cậu ném cánh hoa vừa rồi."
Cậu lay động cánh tay Sở Miên, thành khẩn nói: "Cậu ném lại một lần đi."
Tay kia Sở Miên luồn vào túi, lấy một nắm cánh hoa hồng nhăn nhúm, nhẹ nhàng đặt trên mái tóc nâu của Vu Nhiên.
Đáng tiếc là lần này Vu Nhiên không cảm nhận được khác thường, thất vọng mà buông cổ tay Sở Miên ra: "Ai... Ma lực của cậu không được."
Sở Miên hối hận bản thân đáng lẽ không nên phối hợp với Vu Nhiên, vì thế lập tức ném ra một câu đánh giá: "Muggle."
Hắn lấy hết cánh hoa còn trong túi, một cánh cũng không giữ mà ném hết lên người Vu Nhiên.
Chờ Sở Miên đường hoàng rời đi, đi được rất xa, Vu Nhiên mới sờ sờ đỉnh đầu đầy hoa hồng của mình, lẩm bẩm.
"Mình phải về tắm nước nóng vậy."
- --------------------
Một chiếc status của tác giả:
Tui cảm thấy Sở Miên và Vu Nhiên chính là Mary Sue công x Trung nhị bệnh thụ. Mary Sue giáo thảo đứng ở đâu cũng sẽ có cánh hoa đào phiêu diêu theo gió mà dừng trên đầu vai, trung nhị bệnh lẻ loi một mình có thể đánh ngã mười mấy người. Nếu đặt trong truyện cổ tích, bọn họ một người là mỹ nhân lãnh diễm ngủ say trong bóng đêm, người còn lại là hoàng tử muốn tới tháp cổ cứu công chúa. Kết quả vị hoàng tử này mê muội trong thú vui cưỡi ngựa trên thảo nguyên, quên mất còn có một công chúa đang say ngủ chờ mình dùng nụ hôn đánh thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook