Vũ Vương
-
Chương 1000: Hoan nghênh lại đến
Hô!
Qua một lát "Nguyệt Thần Mi Ấn" của Lạc Duyên khẽ run lên, từng viên châu huyết hồng rậm rạp chằng chịt trôi nổi trước người.
- Tám ngàn tám ngàn sáu mươi ba khỏa!
Hai mắt quét qua rất nhanh, Mộ Hàn liền kinh hỉ kêu to lên.
Mấy con số này hoàn toàn vượt qua đoán trước của Mộ Hàn.
Vốn hắn cho rằng trong người Lạc Duyên chỉ có chừng một hai ngàn viên "Hồn tinh" đã phi thường không tệ, không nghĩ tới hồn tinh của tên nầy gần chín ngàn.
Trong đó hồn tinh chiến hồn thống lĩnh có sáu viên.
- Thật sự là phát!
Kích động quát to một tiếng, Mộ Hàn ý niệm khẽ động không chờ đợi được thu hơn tám nghìn viên "Hồn tinh" vào trong "Nguyệt Thần Mi Ấn" . Cộng thêm tích góp của Mộ Hàn trước đây thì số "Hồn tinh" của hắn bây giờ đã vượt qua ba vạn, thậm chí hồn tinh chiến hồn thống lĩnh có mười sáu viên.
Trơ mắt nhìn đại lượng "Hồn tinh" của mình biến mất, gương mặt của Lạc Duyên trướng lên đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy tức giận và không cam lòng.
- Đại ca!
Một tiếng kêu khó nghe vang lên, chính là Lạc Nhàn bị Mộ Hàn cùng Lạc Duyên giao thủ quét bay ra xa, sau khi nhìn thấy Lạc Duyên bị Mộ Hàn khống chế, đại lượng "Hồn tinh" bị Mộ Hàn thu vào trong "Nguyệt Thần Mi Ấn" đã khiến hắn trợn to mắt.
Qua một khắc hắn tỉnh táo lại, nhưng Mộ Hàn nghe được động tĩnh đảo mắt qua phía hắn.
Tâm thần của Lạc Nhàn không ngừng rung động, quay người bỏ chạy. Đi được vài trăm mét thì phát giác gáy của mình bị xiết chặc, lực lượng của mình bị rút ra không còn, thân hình không tự chủ được nhấc lên. Lạc Nhàn sợ tới mức kinh hô ra tiếng, chợt nhìn thấy Mộ Hàn đang cười tủm tỉm với mình gần trong gang tấc.
- Lạc Nhàn, làm tốt lắm, lại mang tới cho ta hơn tám nghìn khỏa hồn tinh đấy!
Mộ Hàn cười mỉm vỗ vai Lạc Nhàn, trên mặt đầy thần sắc cổ vũ.
- Làm không tệ, hy vọng chúng ta trong thời gian còn lại sẽ có cơ hội gặp nhau.
Dứt lời hai tay Mộ Hàn hất lên, Lạc Duyên cùng Lạc Nhàn hai huynh đệ bay ra xa như viên đạn, trong thời gian ngắn biến mất phía chân trời.
- Thịnh Quang, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tiếng gầm gừ từ xa truyền tới.
- Hoan nghênh lại đến!
Mộ Hàn cười ha ha. Con mắt đột nhiên nhìn qua một khối đá cách hắn mấy ngàn mét. Giống như cười mà không phải cười nói.
- Vị lão huynh này, theo ta thời gian lâu như vậy cũng nên đi ra gặp mặt đi chứ?
Tuy giọng nói không lớn nhưng truyền đi như thực chất.
Khục khục...
Sau nửa ngày sau tảng đá này có tiếng ho khan vang lên, một đạo thân ảnh khôi ngô hiện ra, vẻ mặt sấu hổ.
Người này chính là Thúc Kỳ!
Bị Sào Quan cùng Úc Quỳnh đem ra sử dụng, theo dõi Mộ Hàn trong khoảng thời gian dài nhưng Thúc Kỳ không dám quá tới gần. Chỉ có thể đứng xa quan sát, vốn tưởng rằng dưới tình huống không sử dụng lực lượng tinh thần chính mình sẽ an toàn, lại không nghĩ tới mình không tránh khỏi vận mệnh bị phát hiện.
Thúc Kỳ biết rõ thực lực của Mộ Hàn cho nên không dám chạy trốn.
Nhưng mà hắn không dám mạo hiểm đắc tội Sào Quan cùng Úc Quỳnh bóp nát ngọc bài rời khỏi "Chiến Hồn Giới ", suy nghĩ một lát nên đau khổ hiện thân.
Vèo!
Thân ảnh chớp lên, Thúc Kỳ đã xuất hiện trước mặt Mộ Hàn, gần như cười nịnh nọt, nói:
- Đại ca. Đây là ‘ hồn tinh ’ ta thu thập trong thời gian này, thỉnh vui lòng nhận cho!
Ý niệm khẽ động và ba trăm viên "Hồn tinh" từ "Nguyệt Thần Mi Ấn" by ra ngoài, đưa tới cho Mộ Hàn.
- Đúng vậy, rất hiểu chuyện.
Mộ Hàn híp mắt cười cười. Không chút khách khí thu hồn tinh lại.
Thúc Kỳ vốn cười làm lành hai tiếng, bắt dầu giải thích:
- Đại ca, ta tuyệt đối không dám giấu diếm, nhưng mà hôm nay vừa vặn qua đây. Không nghĩ tới lại thấy đại ca đại triển thần ủy. Lúc này mới lưu lại cẩn thận nhìn một chút, mong đại ca tha thứ. Thả ta rời khỏi!"
- Vừa còn khen ngươi hiểu chuyện, bây giờ ngươi lại không thành thật rồi.
Mộ Hàn mỉm cười, nói:
- Nói đi, là người nào bảo ngươi theo dõi ta?
Lần trước cướp đoạt "Hồn tinh" thì Mộ Hàn cũng hiểu tính cách của tên này, biết rõ hắn tuyệt đối không có lá gan trêu chọc mình, sở dĩ xuất hiện chính là có Ảnh Vương khác phân công làm thế.
Thúc Kỳ vội vàng kêu lên:
- Đại ca, ta thật không có...
- Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần!
Trên mặt Mộ Hàn cười nhẹ nhàng nhưng ngữ khí đầy sát cơ.
Thúc Kỳ lập tức phát lạnh, hắn biết rõ nếu mình không nói thật Mộ Hàn rất có thể sẽ đánh chết mình. Mỗi lần "U Ảnh thần hội " đều có chết tổn thương không nhỏ, nếu như hắn thực chết ở đây trên cơ bản là chết vô ích. Trong lúc nhất thời Thúc Kỳ ảo não, sớm biết như vậy vừa rồi nên dứt khoác bóp ngọc bài rời khỏi "Chiến Hồn Giới" là được, cũng không trở thành như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan.
- Là thống lĩnh địa cầu số sáu Sào Quan và thống lĩnh địa cầu số bảy Úc Quỳnh, bọn họ nuôi ngươi như heo, nuôi mập rồi giết, cho nên bảo ta đi theo sau ngươi, có có tình huống gì cứ thông tri bọn họ.
Câu này vừa ra khỏi miệng Thúc Kỳ nhất thời như quả cà mắc sương xìu xuống
- Sào Quan, Úc Quỳnh...
Lẩm bẩm hai cái tên này, ánh mắt Mộ Hàn nhìn qua người Thúc Kỳ, thấy thần sắc của hắn liền biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, cười nói:
- Ngươi nguyện ý phối hợp với ta, ta chẳng những có thể trả ba trăm viên ‘ hồn tinh ’ cho ngươi, còn có thể sau khi hoàn thành cho ngươi thêm ba trăm viên ‘ hồn tinh ’ làm thù lao.
- Thực?
Con mắt Thúc Kỳ sáng ngời, chợt ảm đạm xuống, cười khổ nói:
- Nếu mất mạng, luyện hóa hồn tinh nhiều hơn nữa có thể làm được gì?
Mộ Hàn lạnh nhạt nói:
- Ngươi hoàn toàn không cần lo lắng sau khi bọn chúng rời khỏi đây làm gì ngươi, bởi vì tới lúc đó bọn chúng là người chết rồi.
- Ngươi... Dám giết Sào Quan thống lĩnh cùng Úc Quỳnh thống lĩnh?
Thúc Kỳ hoảng sợ kêu to.
- Có cái gì không dám? Chết ở ‘ Chiến Hồn Giới ’ cũng không trách được người khác, chỉ có thể trách bọn họ vận khí không tốt.
Mộ Hàn chậm rãi cười cười, nói:
- Hơn nữa ngươi cũng không cần phải lo lắng thực lực của ta, tình huống vừa rồi ngươi đã thấy, Lạc Duyên cũng là ngũ phẩm Ảnh Vương bán thần vẫn bị ta đánh như vậy, trong ‘ Chiến Hồn Giới ’ thực lực của ta có thể chống lại bán thần.
- Tốt! Ta đáp ứng ngươi!
Thúc Kỳ rốt cục quyết định, hung dữ gật đầu.
Thời gian rất nhanh trôi qua...
Mộ Hàn lại chuyển đổi một khu vực, tiếp tục ôm cây đợi thỏ, chờ Ảnh Vương cùng chiến hồn, tuy cướp bóc Ảnh Vương không bằng lúc trước, nhưng mỗi làn ra tay đạt được thu hoạch phong phú. Trong đoạn thời gian này Mộ Hàn có được "Hồn tinh" vượt qua năm vạn.
Về phần Thúc Kỳ vẫn "Lén lút" theo phía sau, thỉnh thoảng thăm dò tình huống Mộ Hàn như thế nào, cũng báo cáo rõ ràng cho Sào Quan cùng Úc Quỳnh.
- Còn có hai ngày, ‘ Chiến Hồn Giới ’ sẽ đóng cửa, chư vị tiếp tục cố gắng!
Phút chốc một tiếng nói quanh quẩn cả "Chiến Hồn Giới".
Sâu trong huyết vụ Mộ Hàn nghe âm thanh như thế bỗng dưng đình chỉ hấp thu lực lượng linh hồn, mở to mắt, trong đôi mắt khó che dấu được thần sắc vui mừng, tiếp theo tự nhủ nói thầm:
- Nuôi hai con heo mập thời gian dài như vậy rốt cục đã tới thời điểm thu hoạch rồi!
Qua một lát "Nguyệt Thần Mi Ấn" của Lạc Duyên khẽ run lên, từng viên châu huyết hồng rậm rạp chằng chịt trôi nổi trước người.
- Tám ngàn tám ngàn sáu mươi ba khỏa!
Hai mắt quét qua rất nhanh, Mộ Hàn liền kinh hỉ kêu to lên.
Mấy con số này hoàn toàn vượt qua đoán trước của Mộ Hàn.
Vốn hắn cho rằng trong người Lạc Duyên chỉ có chừng một hai ngàn viên "Hồn tinh" đã phi thường không tệ, không nghĩ tới hồn tinh của tên nầy gần chín ngàn.
Trong đó hồn tinh chiến hồn thống lĩnh có sáu viên.
- Thật sự là phát!
Kích động quát to một tiếng, Mộ Hàn ý niệm khẽ động không chờ đợi được thu hơn tám nghìn viên "Hồn tinh" vào trong "Nguyệt Thần Mi Ấn" . Cộng thêm tích góp của Mộ Hàn trước đây thì số "Hồn tinh" của hắn bây giờ đã vượt qua ba vạn, thậm chí hồn tinh chiến hồn thống lĩnh có mười sáu viên.
Trơ mắt nhìn đại lượng "Hồn tinh" của mình biến mất, gương mặt của Lạc Duyên trướng lên đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy tức giận và không cam lòng.
- Đại ca!
Một tiếng kêu khó nghe vang lên, chính là Lạc Nhàn bị Mộ Hàn cùng Lạc Duyên giao thủ quét bay ra xa, sau khi nhìn thấy Lạc Duyên bị Mộ Hàn khống chế, đại lượng "Hồn tinh" bị Mộ Hàn thu vào trong "Nguyệt Thần Mi Ấn" đã khiến hắn trợn to mắt.
Qua một khắc hắn tỉnh táo lại, nhưng Mộ Hàn nghe được động tĩnh đảo mắt qua phía hắn.
Tâm thần của Lạc Nhàn không ngừng rung động, quay người bỏ chạy. Đi được vài trăm mét thì phát giác gáy của mình bị xiết chặc, lực lượng của mình bị rút ra không còn, thân hình không tự chủ được nhấc lên. Lạc Nhàn sợ tới mức kinh hô ra tiếng, chợt nhìn thấy Mộ Hàn đang cười tủm tỉm với mình gần trong gang tấc.
- Lạc Nhàn, làm tốt lắm, lại mang tới cho ta hơn tám nghìn khỏa hồn tinh đấy!
Mộ Hàn cười mỉm vỗ vai Lạc Nhàn, trên mặt đầy thần sắc cổ vũ.
- Làm không tệ, hy vọng chúng ta trong thời gian còn lại sẽ có cơ hội gặp nhau.
Dứt lời hai tay Mộ Hàn hất lên, Lạc Duyên cùng Lạc Nhàn hai huynh đệ bay ra xa như viên đạn, trong thời gian ngắn biến mất phía chân trời.
- Thịnh Quang, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tiếng gầm gừ từ xa truyền tới.
- Hoan nghênh lại đến!
Mộ Hàn cười ha ha. Con mắt đột nhiên nhìn qua một khối đá cách hắn mấy ngàn mét. Giống như cười mà không phải cười nói.
- Vị lão huynh này, theo ta thời gian lâu như vậy cũng nên đi ra gặp mặt đi chứ?
Tuy giọng nói không lớn nhưng truyền đi như thực chất.
Khục khục...
Sau nửa ngày sau tảng đá này có tiếng ho khan vang lên, một đạo thân ảnh khôi ngô hiện ra, vẻ mặt sấu hổ.
Người này chính là Thúc Kỳ!
Bị Sào Quan cùng Úc Quỳnh đem ra sử dụng, theo dõi Mộ Hàn trong khoảng thời gian dài nhưng Thúc Kỳ không dám quá tới gần. Chỉ có thể đứng xa quan sát, vốn tưởng rằng dưới tình huống không sử dụng lực lượng tinh thần chính mình sẽ an toàn, lại không nghĩ tới mình không tránh khỏi vận mệnh bị phát hiện.
Thúc Kỳ biết rõ thực lực của Mộ Hàn cho nên không dám chạy trốn.
Nhưng mà hắn không dám mạo hiểm đắc tội Sào Quan cùng Úc Quỳnh bóp nát ngọc bài rời khỏi "Chiến Hồn Giới ", suy nghĩ một lát nên đau khổ hiện thân.
Vèo!
Thân ảnh chớp lên, Thúc Kỳ đã xuất hiện trước mặt Mộ Hàn, gần như cười nịnh nọt, nói:
- Đại ca. Đây là ‘ hồn tinh ’ ta thu thập trong thời gian này, thỉnh vui lòng nhận cho!
Ý niệm khẽ động và ba trăm viên "Hồn tinh" từ "Nguyệt Thần Mi Ấn" by ra ngoài, đưa tới cho Mộ Hàn.
- Đúng vậy, rất hiểu chuyện.
Mộ Hàn híp mắt cười cười. Không chút khách khí thu hồn tinh lại.
Thúc Kỳ vốn cười làm lành hai tiếng, bắt dầu giải thích:
- Đại ca, ta tuyệt đối không dám giấu diếm, nhưng mà hôm nay vừa vặn qua đây. Không nghĩ tới lại thấy đại ca đại triển thần ủy. Lúc này mới lưu lại cẩn thận nhìn một chút, mong đại ca tha thứ. Thả ta rời khỏi!"
- Vừa còn khen ngươi hiểu chuyện, bây giờ ngươi lại không thành thật rồi.
Mộ Hàn mỉm cười, nói:
- Nói đi, là người nào bảo ngươi theo dõi ta?
Lần trước cướp đoạt "Hồn tinh" thì Mộ Hàn cũng hiểu tính cách của tên này, biết rõ hắn tuyệt đối không có lá gan trêu chọc mình, sở dĩ xuất hiện chính là có Ảnh Vương khác phân công làm thế.
Thúc Kỳ vội vàng kêu lên:
- Đại ca, ta thật không có...
- Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần!
Trên mặt Mộ Hàn cười nhẹ nhàng nhưng ngữ khí đầy sát cơ.
Thúc Kỳ lập tức phát lạnh, hắn biết rõ nếu mình không nói thật Mộ Hàn rất có thể sẽ đánh chết mình. Mỗi lần "U Ảnh thần hội " đều có chết tổn thương không nhỏ, nếu như hắn thực chết ở đây trên cơ bản là chết vô ích. Trong lúc nhất thời Thúc Kỳ ảo não, sớm biết như vậy vừa rồi nên dứt khoác bóp ngọc bài rời khỏi "Chiến Hồn Giới" là được, cũng không trở thành như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan.
- Là thống lĩnh địa cầu số sáu Sào Quan và thống lĩnh địa cầu số bảy Úc Quỳnh, bọn họ nuôi ngươi như heo, nuôi mập rồi giết, cho nên bảo ta đi theo sau ngươi, có có tình huống gì cứ thông tri bọn họ.
Câu này vừa ra khỏi miệng Thúc Kỳ nhất thời như quả cà mắc sương xìu xuống
- Sào Quan, Úc Quỳnh...
Lẩm bẩm hai cái tên này, ánh mắt Mộ Hàn nhìn qua người Thúc Kỳ, thấy thần sắc của hắn liền biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, cười nói:
- Ngươi nguyện ý phối hợp với ta, ta chẳng những có thể trả ba trăm viên ‘ hồn tinh ’ cho ngươi, còn có thể sau khi hoàn thành cho ngươi thêm ba trăm viên ‘ hồn tinh ’ làm thù lao.
- Thực?
Con mắt Thúc Kỳ sáng ngời, chợt ảm đạm xuống, cười khổ nói:
- Nếu mất mạng, luyện hóa hồn tinh nhiều hơn nữa có thể làm được gì?
Mộ Hàn lạnh nhạt nói:
- Ngươi hoàn toàn không cần lo lắng sau khi bọn chúng rời khỏi đây làm gì ngươi, bởi vì tới lúc đó bọn chúng là người chết rồi.
- Ngươi... Dám giết Sào Quan thống lĩnh cùng Úc Quỳnh thống lĩnh?
Thúc Kỳ hoảng sợ kêu to.
- Có cái gì không dám? Chết ở ‘ Chiến Hồn Giới ’ cũng không trách được người khác, chỉ có thể trách bọn họ vận khí không tốt.
Mộ Hàn chậm rãi cười cười, nói:
- Hơn nữa ngươi cũng không cần phải lo lắng thực lực của ta, tình huống vừa rồi ngươi đã thấy, Lạc Duyên cũng là ngũ phẩm Ảnh Vương bán thần vẫn bị ta đánh như vậy, trong ‘ Chiến Hồn Giới ’ thực lực của ta có thể chống lại bán thần.
- Tốt! Ta đáp ứng ngươi!
Thúc Kỳ rốt cục quyết định, hung dữ gật đầu.
Thời gian rất nhanh trôi qua...
Mộ Hàn lại chuyển đổi một khu vực, tiếp tục ôm cây đợi thỏ, chờ Ảnh Vương cùng chiến hồn, tuy cướp bóc Ảnh Vương không bằng lúc trước, nhưng mỗi làn ra tay đạt được thu hoạch phong phú. Trong đoạn thời gian này Mộ Hàn có được "Hồn tinh" vượt qua năm vạn.
Về phần Thúc Kỳ vẫn "Lén lút" theo phía sau, thỉnh thoảng thăm dò tình huống Mộ Hàn như thế nào, cũng báo cáo rõ ràng cho Sào Quan cùng Úc Quỳnh.
- Còn có hai ngày, ‘ Chiến Hồn Giới ’ sẽ đóng cửa, chư vị tiếp tục cố gắng!
Phút chốc một tiếng nói quanh quẩn cả "Chiến Hồn Giới".
Sâu trong huyết vụ Mộ Hàn nghe âm thanh như thế bỗng dưng đình chỉ hấp thu lực lượng linh hồn, mở to mắt, trong đôi mắt khó che dấu được thần sắc vui mừng, tiếp theo tự nhủ nói thầm:
- Nuôi hai con heo mập thời gian dài như vậy rốt cục đã tới thời điểm thu hoạch rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook