Vũ Trụ Đại Phản Phái
-
Chương 81: Sớm muộn gì cũng phải lấy thịt cậu bồi thường
Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Đài chỉ huy.
Tất cả các giáo viên, hiệu trưởng đều hỗn loạn.
Ai có thể nói cho bọn họ biết luồng sương màu đỏ kia là gì không? Tại sao lại có lực sát thương lớn đến như vậy.
Lúc này, Tô Mộc và bốn hiệu trưởng đều cùng biến sắc, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
– Sương màu đỏ, chuyển qua không khí, chỉ dính một hơi, có vẻ không sai đâu.
Vương Côn Luân nói.
Ba vị hiệu trưởng còn lại cũng gật đầu, hít thật sâu:
– Xem ra thật sự là dược tề Táng Thiên rồi.
– Dược tề Táng Thiên!
Nghe thấy vậy, tất cả các giáo viên và hiệu trưởng đều hoảng sợ hét lên, toàn thân đều run sợ.
Bọn họ đều từng nghe qua danh tiếng của dược tề Táng Thiên này, đây là loại độc khí vô cùng khủng bố, chỉ cần dính một chút thôi, hơn nữa còn không có giải dược thì chỉ chờ chết mà thôi, hơn nữa còn là chết đói kinh khủng nhất.
– Dược tề Táng Thiên!
Hiệu trưởng Chung Ly khẽ nói một câu, trong đầu nhớ tới lời mà Mạc Lệ đã nói khi còn ở Trái Đất, máu của Ám Linh Thể chỉ có thể phối chế dược tề Táng Thiên.
– Thằng nhóc ngu ngốc Vương Hạo này thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người, vậy mà thực sự phối ra được loại dược tề này.
Tô Mộc bật cười lắc đầu.
Lý Hạo nghi ngờ nói:
– Tô tiền bối, cho dù Vương Hạo là Dược Tông nhưng cũng không thể có bản lỉnh phối ra dược tề Táng Thiên đâu!
Lúc này Hoa Tử Húc mở Vệ Tinh Ảnh Mây ra:
– Thứ này hẳn không phải là dược tề Táng Thiên trọn vẹn, ông xem diện tích bao phủ của nó chỉ có trăm dặm, chênh lệch quá xa so với Táng Thiên chân chính.
Lý Hạo giật mình gật đầu, nhưng trong lòng vẫn vô cùng bội phục Vương Hạo, có thể hoàn toàn nhược hóa loại độc khí kinh khủng này, đây chắc chắn không phải việc mà một người bình thường có thể làm được, nhất là khi đối phương còn là một học sinh trung học.
– Bốn vị tiền bối, không hay rồi, tù nhân Hi Dung Hiên gửi tin nhắn tới, muốn chúng ta trong một giờ phải chuẩn bị cho hắn một phi thuyền vũ trụ, nếu không sẽ bắt đầu hạ sát thủ.
Một giáo viên gấp gáp nói.
– Hừ, đúng là không biết sống chết!
Vũ Thiên Luân hừ lạnh một tiếng, từ khi bốn trường đại học trọng điểm được xây dựng chưa bao giờ phải bị uy hiếp cả.
– Vũ lão đầu không nên tức giận.
Tô Mộc khoát tay, vuốt chòm râu cười nói
Tôi quyết định nhân cơ hội này nên đào tạo thằng nhóc hỗn xược Vương Hạo này một chút.
– Là nên trừng trị thích đáng một chút.
Vương Côn Luân gật đầu
Mặc dù tuyển chọn thi đấu không có quy định hạn định, nhưng con đường hợp tác với tù nhân này là sai lầm rồi, cần phải dạy dỗ cẩn thận, nếu không sau này sẽ càng vô pháp vô thiên hơn, tôi thấy phạt cậu ta quét dọn nhà vệ sinh phân viện đại học Thiên Bắc một năm.
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức hít ngụm khí lạnh, hình phạt này cũng quá độc ác rồi đấy.
Phải biết rằng mặc dù chỉ là phân viện của đại học Thiên Bắc, nhưng mỗi một tòa phân viện đều không kém bao nhiêu so với cả một Trái Đất.
Nếu phải quét dọn nhà vệ sinh một năm, ngẫm lại có thể cảm giác mùi hương hôi thối tung bay.
– Tôi cảm thấy không được! Thằng nhóc Vương Hạo này mặc dù hi hi ha ha, nhưng ngạo khí cần có cũng không thiếu, thuộc dạng thích mềm không thích cứng, các vị mỉa mai cậu ta như vậy tôi thấy chưa chắc đã có hiệu quả.
Hoa Tử Húc lắc đầu, tỏ vẻ nhục mạ như vậy cũng vô dụng.
– Vậy ông nói xem nên làm thế nào bây giờ?
Ba vị hiệu trưởng còn lại nhìn Hoa Tử Húc.
– Ha ha!
Hoa Tử Húc mỉm cười nói
Tôi cảm thấy muốn mỉa mai Vương Hạo thì phải tịch thu thứ mà cậu ta yêu quý nhất, để cậu ta phải thấy đau lòng, để cậu ta cả đời cũng không quên được.
– Cả đời khó quên?
Ba vị hiệu trưởng nghi hoặc nhìn Hoa Tử Húc, chưa nghĩ ra được thứ gì có thể là vật mà Vương Hạo yêu quý nhất.
– Tôi biết rồi!
Lý Hạo cười lớn
Là điểm tích lũy. Vương Hạo đã phải tốn bao nhiêu tâm tư để nuốt trọn điểm tích lũy, nếu đến cuối cùng không còn lại gì nữa thì chắc chắn sẽ là bài học cả đời khó quên.
Ba vị hiệu trưởng quay sang nhìn nhau, hài lòng gật đầu, cảm thấy biện pháp này không tồi, muốn để người khác biết được bản thân đã sai rất dễ, nhưng để hắn phải nhớ kĩ không dễ chút nào.
Nếu lần này vì trợ giúp tù nhân khiến Vương Hạo mất đi hết toàn bộ điểm tích lũy đã hao hết tâm tư kiếm được, chắc hẳn từ nay về sau Vương Hạo mỗi lần nhìn thấy tù nhân nhất định sẽ nghĩ đến hình ảnh bản thân bị mất đi điểm tích lũy.
– Nhưng muốn Vương Hạo bị tịch thu điểm tích lũy cũng phải có lí do gì đó chứ?
Hiệu trưởng Chung Ly cảm thấy trong lòng bất an, hắn vẫn chờ Vương Hạo chia điểm tích lũy cho hắn, nếu cứ mất như vậy thì hắn sẽ phải giải thích với ai đây?
– Điều này…
Bốn vị hiệu trưởng xoa cằm, lâm vào trạng thái trầm tư, nhưng bất kể thế nào thì bọn họ cũng đã định sẽ tịch thu điểm tích lũy của Vương Hạo rồi.
…
Lúc này Vương Hạo cũng không biết có bốn ông già đang tính kế lấy điểm tích lũy trong tay hắn, mà đang trừng mắt với Hạ Vi Vi.
– Cô Hạ à, những điểm tích lũy này đều là của tôi, cô dựa vào đâu mà lấy chúng?
Vương Hạo hầm hừ nhìn chằm chằm Hạ Vi Vi, loli bạo lực đáng chết này, ra tay đoạt điểm tích lũy của hắn, chú có thể nhịn được, nhưng dì thì không nhẫn nhịn được đâu.
Phải biết rằng, để có được những điểm này mà hắn đã phải hao tâm tổn sức thế nào, từng bước tụ tập đám tù nhân lại, sau đó mới lấy được, cũng không thể để Hạ Vi Vi chiếm tiện nghi được.
– Bản tiểu thư thích, tên biến thái nhà cậu có thể làm được gì!
Hạ Vi Vi chu miệng, ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Hạo.
– Cô… cô quên trên Bách Hiệu Tranh Bá là ai đã giúp cô vượt qua bài kiểm tra đúng không? Cô như bây giờ cướp điểm tích lũy của tôi, lương tâm của cô không thấy cắn rứt sao?
Vương Hạo mạnh mẽ khiển trách hành vi không có đạo đức này của Hạ Vi Vi.
Hạ Vi Vi khinh bỉ nhìn Vương Hạo:
– Cái kẻ đến cả tiết tháo cũng không có như cậu còn so đo lương tâm khỉ gì với bản tiểu thư? Thứ đó sớm đã bị chó gặm rồi.
Vương Hạo trợn mắt há hốc mồm, loli bạo lực này học của ai vậy? Sao có thể đáng xấu hổ đến như vậy kia chứ?
Nhạc Huyên day trán, thật sự không biết nói gì với hai kẻ dở hơi này cho phải.
Nhưng thừa dịp Vương Hạo và Hạ Vi Vi đang khắc khẩu, cô ta cũng không hề nhàn rỗi, nhanh chóng thu điểm tích lũy lại.
Vương Hạo thấy tình cảnh này, biết không thể cãi vã với loli bạo lực kia, nếu còn tiếp tục nữa thì điểm tích lũy của hắn sẽ bị mất một khoản lớn đấy.
– Hạ không có lương tâm, cô nhớ kĩ cho tôi, khoản sổ sách ngày hôm nay cô sớm muộn gì cũng phải bồi thường bằng thịt.
Vương Hạo ném một câu, thân thể đã hóa thành tàn ảnh nhanh chóng thu thập điểm tích lũy trên người tù nhân.
– Bồi thường bằng thịt?
Hạ Vi Vi tức giận giậm chân
Vương Hạo tên đại sắc lang này, chờ đó cho bản tiểu thư, việc này không xong đâu.
…
Hi Dung Hiên đi tới đi lui, trong lòng thật sự không nắm chắc, lãnh đạo của bốn trường trọng điểm đó sẽ thỏa hiệp chứ?
– Quản khỉ gió gì, dù sao cũng đều phải chết, chi bằng liều mạng đi!
Hai con ngươi Hi Dung Hiên lóe lên, liều mạng còn có cơ hội, không liều mạng hẳn sẽ phải chết.
Một tiếng đồng hồ trôi đi, một phi thuyền Thương Long Hiệu khổng lồ xuất hiện dừng bên ngoài luồng sương màu đỏ.
Hiệu trưởng Lý Hạo đi xuống phi thuyền, lớn tiếng kêu với Hi Dung Hiên:
– Yêu cầu của anh chúng tôi đã làm theo rồi, hi vọng anh không làm tổn thương tới học sinh, hiện giờ chiếc phi thuyền Thương Long Hiệu này sẽ thuộc về các anh.
Vẻ mặt Hi Dung Hiên tỏ vẻ bất ngờ, mơ à? Bốn đại học trọng điểm thật sự thỏa hiệp sao?
– Liều mạng!
Hi Dung Hiên cắn răng, dẫm chân, đưa lọ thuốc giải thứ hai cho mấy tiểu đệ uống xong, sau đó đi vào buồng điều khiển của Thương Long Hiệu.
Nhưng Hi Dung Hiên lại một lần nữa cảm thấy bất ngờ, Thương Long Hiệu rõ ràng nhẹ nhàng mở ra…
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Đài chỉ huy.
Tất cả các giáo viên, hiệu trưởng đều hỗn loạn.
Ai có thể nói cho bọn họ biết luồng sương màu đỏ kia là gì không? Tại sao lại có lực sát thương lớn đến như vậy.
Lúc này, Tô Mộc và bốn hiệu trưởng đều cùng biến sắc, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
– Sương màu đỏ, chuyển qua không khí, chỉ dính một hơi, có vẻ không sai đâu.
Vương Côn Luân nói.
Ba vị hiệu trưởng còn lại cũng gật đầu, hít thật sâu:
– Xem ra thật sự là dược tề Táng Thiên rồi.
– Dược tề Táng Thiên!
Nghe thấy vậy, tất cả các giáo viên và hiệu trưởng đều hoảng sợ hét lên, toàn thân đều run sợ.
Bọn họ đều từng nghe qua danh tiếng của dược tề Táng Thiên này, đây là loại độc khí vô cùng khủng bố, chỉ cần dính một chút thôi, hơn nữa còn không có giải dược thì chỉ chờ chết mà thôi, hơn nữa còn là chết đói kinh khủng nhất.
– Dược tề Táng Thiên!
Hiệu trưởng Chung Ly khẽ nói một câu, trong đầu nhớ tới lời mà Mạc Lệ đã nói khi còn ở Trái Đất, máu của Ám Linh Thể chỉ có thể phối chế dược tề Táng Thiên.
– Thằng nhóc ngu ngốc Vương Hạo này thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người, vậy mà thực sự phối ra được loại dược tề này.
Tô Mộc bật cười lắc đầu.
Lý Hạo nghi ngờ nói:
– Tô tiền bối, cho dù Vương Hạo là Dược Tông nhưng cũng không thể có bản lỉnh phối ra dược tề Táng Thiên đâu!
Lúc này Hoa Tử Húc mở Vệ Tinh Ảnh Mây ra:
– Thứ này hẳn không phải là dược tề Táng Thiên trọn vẹn, ông xem diện tích bao phủ của nó chỉ có trăm dặm, chênh lệch quá xa so với Táng Thiên chân chính.
Lý Hạo giật mình gật đầu, nhưng trong lòng vẫn vô cùng bội phục Vương Hạo, có thể hoàn toàn nhược hóa loại độc khí kinh khủng này, đây chắc chắn không phải việc mà một người bình thường có thể làm được, nhất là khi đối phương còn là một học sinh trung học.
– Bốn vị tiền bối, không hay rồi, tù nhân Hi Dung Hiên gửi tin nhắn tới, muốn chúng ta trong một giờ phải chuẩn bị cho hắn một phi thuyền vũ trụ, nếu không sẽ bắt đầu hạ sát thủ.
Một giáo viên gấp gáp nói.
– Hừ, đúng là không biết sống chết!
Vũ Thiên Luân hừ lạnh một tiếng, từ khi bốn trường đại học trọng điểm được xây dựng chưa bao giờ phải bị uy hiếp cả.
– Vũ lão đầu không nên tức giận.
Tô Mộc khoát tay, vuốt chòm râu cười nói
Tôi quyết định nhân cơ hội này nên đào tạo thằng nhóc hỗn xược Vương Hạo này một chút.
– Là nên trừng trị thích đáng một chút.
Vương Côn Luân gật đầu
Mặc dù tuyển chọn thi đấu không có quy định hạn định, nhưng con đường hợp tác với tù nhân này là sai lầm rồi, cần phải dạy dỗ cẩn thận, nếu không sau này sẽ càng vô pháp vô thiên hơn, tôi thấy phạt cậu ta quét dọn nhà vệ sinh phân viện đại học Thiên Bắc một năm.
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức hít ngụm khí lạnh, hình phạt này cũng quá độc ác rồi đấy.
Phải biết rằng mặc dù chỉ là phân viện của đại học Thiên Bắc, nhưng mỗi một tòa phân viện đều không kém bao nhiêu so với cả một Trái Đất.
Nếu phải quét dọn nhà vệ sinh một năm, ngẫm lại có thể cảm giác mùi hương hôi thối tung bay.
– Tôi cảm thấy không được! Thằng nhóc Vương Hạo này mặc dù hi hi ha ha, nhưng ngạo khí cần có cũng không thiếu, thuộc dạng thích mềm không thích cứng, các vị mỉa mai cậu ta như vậy tôi thấy chưa chắc đã có hiệu quả.
Hoa Tử Húc lắc đầu, tỏ vẻ nhục mạ như vậy cũng vô dụng.
– Vậy ông nói xem nên làm thế nào bây giờ?
Ba vị hiệu trưởng còn lại nhìn Hoa Tử Húc.
– Ha ha!
Hoa Tử Húc mỉm cười nói
Tôi cảm thấy muốn mỉa mai Vương Hạo thì phải tịch thu thứ mà cậu ta yêu quý nhất, để cậu ta phải thấy đau lòng, để cậu ta cả đời cũng không quên được.
– Cả đời khó quên?
Ba vị hiệu trưởng nghi hoặc nhìn Hoa Tử Húc, chưa nghĩ ra được thứ gì có thể là vật mà Vương Hạo yêu quý nhất.
– Tôi biết rồi!
Lý Hạo cười lớn
Là điểm tích lũy. Vương Hạo đã phải tốn bao nhiêu tâm tư để nuốt trọn điểm tích lũy, nếu đến cuối cùng không còn lại gì nữa thì chắc chắn sẽ là bài học cả đời khó quên.
Ba vị hiệu trưởng quay sang nhìn nhau, hài lòng gật đầu, cảm thấy biện pháp này không tồi, muốn để người khác biết được bản thân đã sai rất dễ, nhưng để hắn phải nhớ kĩ không dễ chút nào.
Nếu lần này vì trợ giúp tù nhân khiến Vương Hạo mất đi hết toàn bộ điểm tích lũy đã hao hết tâm tư kiếm được, chắc hẳn từ nay về sau Vương Hạo mỗi lần nhìn thấy tù nhân nhất định sẽ nghĩ đến hình ảnh bản thân bị mất đi điểm tích lũy.
– Nhưng muốn Vương Hạo bị tịch thu điểm tích lũy cũng phải có lí do gì đó chứ?
Hiệu trưởng Chung Ly cảm thấy trong lòng bất an, hắn vẫn chờ Vương Hạo chia điểm tích lũy cho hắn, nếu cứ mất như vậy thì hắn sẽ phải giải thích với ai đây?
– Điều này…
Bốn vị hiệu trưởng xoa cằm, lâm vào trạng thái trầm tư, nhưng bất kể thế nào thì bọn họ cũng đã định sẽ tịch thu điểm tích lũy của Vương Hạo rồi.
…
Lúc này Vương Hạo cũng không biết có bốn ông già đang tính kế lấy điểm tích lũy trong tay hắn, mà đang trừng mắt với Hạ Vi Vi.
– Cô Hạ à, những điểm tích lũy này đều là của tôi, cô dựa vào đâu mà lấy chúng?
Vương Hạo hầm hừ nhìn chằm chằm Hạ Vi Vi, loli bạo lực đáng chết này, ra tay đoạt điểm tích lũy của hắn, chú có thể nhịn được, nhưng dì thì không nhẫn nhịn được đâu.
Phải biết rằng, để có được những điểm này mà hắn đã phải hao tâm tổn sức thế nào, từng bước tụ tập đám tù nhân lại, sau đó mới lấy được, cũng không thể để Hạ Vi Vi chiếm tiện nghi được.
– Bản tiểu thư thích, tên biến thái nhà cậu có thể làm được gì!
Hạ Vi Vi chu miệng, ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Hạo.
– Cô… cô quên trên Bách Hiệu Tranh Bá là ai đã giúp cô vượt qua bài kiểm tra đúng không? Cô như bây giờ cướp điểm tích lũy của tôi, lương tâm của cô không thấy cắn rứt sao?
Vương Hạo mạnh mẽ khiển trách hành vi không có đạo đức này của Hạ Vi Vi.
Hạ Vi Vi khinh bỉ nhìn Vương Hạo:
– Cái kẻ đến cả tiết tháo cũng không có như cậu còn so đo lương tâm khỉ gì với bản tiểu thư? Thứ đó sớm đã bị chó gặm rồi.
Vương Hạo trợn mắt há hốc mồm, loli bạo lực này học của ai vậy? Sao có thể đáng xấu hổ đến như vậy kia chứ?
Nhạc Huyên day trán, thật sự không biết nói gì với hai kẻ dở hơi này cho phải.
Nhưng thừa dịp Vương Hạo và Hạ Vi Vi đang khắc khẩu, cô ta cũng không hề nhàn rỗi, nhanh chóng thu điểm tích lũy lại.
Vương Hạo thấy tình cảnh này, biết không thể cãi vã với loli bạo lực kia, nếu còn tiếp tục nữa thì điểm tích lũy của hắn sẽ bị mất một khoản lớn đấy.
– Hạ không có lương tâm, cô nhớ kĩ cho tôi, khoản sổ sách ngày hôm nay cô sớm muộn gì cũng phải bồi thường bằng thịt.
Vương Hạo ném một câu, thân thể đã hóa thành tàn ảnh nhanh chóng thu thập điểm tích lũy trên người tù nhân.
– Bồi thường bằng thịt?
Hạ Vi Vi tức giận giậm chân
Vương Hạo tên đại sắc lang này, chờ đó cho bản tiểu thư, việc này không xong đâu.
…
Hi Dung Hiên đi tới đi lui, trong lòng thật sự không nắm chắc, lãnh đạo của bốn trường trọng điểm đó sẽ thỏa hiệp chứ?
– Quản khỉ gió gì, dù sao cũng đều phải chết, chi bằng liều mạng đi!
Hai con ngươi Hi Dung Hiên lóe lên, liều mạng còn có cơ hội, không liều mạng hẳn sẽ phải chết.
Một tiếng đồng hồ trôi đi, một phi thuyền Thương Long Hiệu khổng lồ xuất hiện dừng bên ngoài luồng sương màu đỏ.
Hiệu trưởng Lý Hạo đi xuống phi thuyền, lớn tiếng kêu với Hi Dung Hiên:
– Yêu cầu của anh chúng tôi đã làm theo rồi, hi vọng anh không làm tổn thương tới học sinh, hiện giờ chiếc phi thuyền Thương Long Hiệu này sẽ thuộc về các anh.
Vẻ mặt Hi Dung Hiên tỏ vẻ bất ngờ, mơ à? Bốn đại học trọng điểm thật sự thỏa hiệp sao?
– Liều mạng!
Hi Dung Hiên cắn răng, dẫm chân, đưa lọ thuốc giải thứ hai cho mấy tiểu đệ uống xong, sau đó đi vào buồng điều khiển của Thương Long Hiệu.
Nhưng Hi Dung Hiên lại một lần nữa cảm thấy bất ngờ, Thương Long Hiệu rõ ràng nhẹ nhàng mở ra…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook