Vũ Trụ Đại Phản Phái
Chương 11: Đánh chết nam nhân cặn bã Vương Hạo

Trên sân vận động trường THPT số 11, đám người đông nghìn nghịt.

Hôm nay là ngày trường THPT số 11 tổ chức cuộc thi đấu tuyển chọn lôi đài, ba người đứng đầu sẽ đại diện cho trường THPT số 11 tham gia Địa Cầu Trăm Trường Tranh Bá.

Mà những học sinh đạt được mười thứ hạng đứng đầu trong Trăm Trường Tranh Bá lại có thể đại diện Địa Cầu tham gia cuộc thi tuyển chọn của bốn trường đại học trọng điểm lớn, người nào đạt tiêu chuẩn chính là một vinh dự, nhận được sự kính trọng của người đời, là sinh viên đại học có tiền đồ vô hạn của bốn trường đại học trọng điểm lớn.

Lần này, trường THPT số 11, bao gồm cả Vương Hạo tổng cộng có mười sáu học sinh đăng ký tham gia Lôi Đài Chiến.

Chỉ có điều trong mười sáu học sinh này, tu vi cao nhất là Hạ Vi Vi và một mỹ nữ tên Nhạc Huyên, tối qua các nàng đều đã thành công đột phá đến Vũ Đồ cấp 9.

Mà người có tu vi thấp nhất không có nghi ngờ gì, chính là Vương Hạo, trong tối qua cũng đột phá đến Vũ Đồ cấp 6, so với các đối thủ còn lại chênh lệch khá lớn.

- Tất cả mọi người đều yên tĩnh, tiếp theo mời mười sáu vị tuyển thủ lên lôi đài rút thăm.

Trọng tài đứng trên lôi đài, cầm chủ đề trên tay nói.

Rất nhanh, mười sáu vị tuyển thủ tham gia thi tài đều bước lên lôi đài, lập tức có tiếng hò reo chói tai từ phía dưới vang lên.

- Hạ Vi Vi tiểu thư, mặc kệ nàng có thay đổi như thế nào, ta vẫn yêu nàng!

- Nhạc Huyên tiểu thư, ta yêu nàng!!

- Lâm Thính Bạch, chàng đẹp trai nhất, ta thích chàng!

- Triệu Tầm Văn, chàng là mạnh nhất, đánh chết nam nhân cặn bã Vương Hạo!!

- Đúng, đánh chết nam nhân cặn bã Vương Hạo.

- Đánh chết nam nhân cặn bã Vương Hạo.

Không xa lôi đài là khu vực khách quý được xây dựng tạm thời. Hiệu trưởng của các trường THPT lớn trên Địa Cầu đang cùng Tô Mộc quan sát cuộc chiến.

Hiệu trưởng Chung Ly nghe thấy khẩu hiệu đồng thanh của các học sinh trường THPT số 11, trong lòng không khỏi giật mình, tiểu tử khốn kiếp này rốt cuộc đã làm việc gì khiến người người oán trách như vậy chứ?

- Nam nhân cặn bã?

Tô Mộc nheo mắt lại, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên. Không ngờ rằng nhi tử của Vương Thiên Dật còn là một công tử đào hoa.

Hiệu trưởng Chung Ly thận trọng liếc nhìn Tô Mộc một cái, phát hiện Tô Mộc không hề có biểu hiện tức giận, lúc này hắn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, hiệu trưởng Chung Ly cũng gửi một tin tức cho trọng tài, bảo hắn nhanh chóng cho cuộc tranh tài bắt đầu.

Việc rút thăm được kết thúc rất nhanh, Vương Hạo rút thăm được đối thủ là một người tên Lâm Thính Bạch, tu vi Vũ Đồ cấp tám, nhìn trông rất đẹp trai, đó là nhân vật phong vân rất được yêu thích của trường THPT số 11..

Đồng thời, hắn cũng là hộ hoa sứ giả trung thành của Hạ Vi Vi.

Sau khi kết quả rút thăm được công bố, tám lôi đài được tiến hành cùng một lúc.

Vương Hạo đứng trên lôi đài, nhìn Lâm Thính Bạch kiêu ngạo trước mắt, bên tai hắn lại toàn nghe thấy tiếng hò hét của cổ động viên giành cho Lâm Thính Bạch.

- Oa a, Lâm Thính Bạch chàng thật sự đẹp trai đến chết đi được!

- Tình yêu của ta, Lâm Thính Bạch cố lên!

- Lâm Thính Bạch cố lên, đánh chết nam nhân cặn bã Vương Hạo!!

- …

Khóe miệng Lâm Thính Bạch nhếch lên, nở ra một nụ cười mỉm mê người.

- Vương Hạo hôm nay ngươi rơi vào tay ta, là ngươi gặp xui xẻo rồi.

Vừa dứt lời, trong mắt Lâm Thính Bạch loé lên một tia sáng sắc bén, từ khi Vương Hạo sỉ nhục nữ thần Vi Vi trong lòng của hắn, kết cục của người này đã được định trước rồi.

Vương Hạo bĩu môi, Lâm Thính Bạch này thật là huênh hoang khoác lác!

- Hai bên đã chuẩn bị xong chưa?

Trọng tài liếc mắt nhìn hai bên, thấy hai bên đều gật đầu, hắn hạ tay xuống,

- Bắt đầu!

- A!

Lâm Thính Bạch hét lớn một tiếng, bàn chân mạnh mẽ giẫm xuống mặt đất, nhảy lên một cái lao lên cao hơn mười mấy mét, trên mặt đất xuất hiện hai dấu bàn chân rõ rệt.

- Thật mạnh. Chắc sắp tới Vũ Đồ cấp chín rồi.

Học sinh phía dưới kinh ngạc không thôi, chỉ là một chiêu thức này đã khiến chín mươi chín phần trăm học sinh của trường THPT số 11 cảm thấy tự ti rồi.

- Lâm Thính Bạch đẹp trai quá!

Một người nữ sinh háo sắc nhìn vào Lâm Thính Bạch.

- Trong trường THPT số 11, nam nhân có thể đẹp trai tương đương với Lâm Thính Bạch, cũng chỉ có Triệu Tầm Văn mà thôi.

- Đáng tiếc Triệu Tầm Văn này là nam nhi cơ bắp, sao có thể đẹp trai hơn Lâm Thính Bạch được, hắn mới là hot boy thực sự.

- Ấy, đáng tiếc trong mắt Lâm Thính Bạch chỉ có hồ ly tinh Hạ Vi Vi mà thôi.

- Ai nói không phải chứ? Nhưng nữ tử bạo lực Hạ Vi Vi đó có gì tốt chứ? Hơn nữa còn bị Vương Hạo làm qua rồi.

- Chà chà, tên Vương Hạo này cũng thật đáng thương, vô duyên vô cớ đắc tội với Lâm Thính Bạch.

- Sau ngày hôm nay, có thể sẽ không bao giờ gặp được Vương Hạo nữa rồi.

- Ai nói không phải chứ? Vương Hạo điều chế thuốc rất tốt, lại nhất định muốn đến tham gia cuộc Lôi Đài Chiến, đây không phải là đi tìm cái chết sao?

- Vương Hạo, hãy cảm nhận một chút cái gì gọi là lực lượng, đây cũng không phải là thứ nam nhân lớp dược như ngươi có thể chơi được đâu.

Khí thế của Lâm Thính Bạch dâng trào, giống như một con mãnh hổ nhào đến, chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay chợt lóe lên một đường lôi quang màu tím, tràn ngập sức phá hủy, bá đạo không gì sánh nổi..

- Chiếc nhẫn Điện Từ!

Sắc mặt Vương Hạo thay đổi, hắn không dám do dự nữa, bàn chân thi triển ra Thiểm Điện Bộ, nhanh chóng né tránh.

- Ầm ầm ầm!!

Sau khi Vương Hạo tránh khỏi, nơi hắn vừa đứng đã bị đánh thành một cái hố lớn, những cục đá vụn bay nhanh ra, trên cái hố đó không ngừng tí tách chớp hiện điện quang.

Tại khu vực khách quý.

Tất cả hiệu trưởng các trường THPT lớn đều bị chấn động đứng hết cả dậy, bọn họ đã nhìn thấy cái gì? Động tác đó dường như nước chảy mây trôi vậy, tuyệt đối là bộ pháp đạt tới Đăng Phong Tạo Cực.

Nhưng bộ pháp loại này làm sao có thể xuất hiện trên người của một học sinh THPT, cho dù là học sinh đại học của bốn trường đại học trọng điểm lớn cũng không có bao nhiêu người có thể lĩnh ngộ bộ pháp này tới Đăng Phong Tạo Cực.

Cùng lúc, tất cả hiệu trưởng của các trường THPT lớn đều tập trung ở trên người của Tô Mộc, đây chính nguyên nhân Tô Mộc đến trường THPT số 11 sao?

Lúc này, thân thể Tô Mộc khẽ run lên, đây là cái run rẩy của sự hưng phấn, tuy rằng hắn sớm biết Vương Hạo lĩnh ngộ được bộ pháp đến Đăng Phong Tạo Cực, nhưng khi tận mắt nhìn thấy được hắn vẫn không nhịn được cảm thấy kích động.

- Thiên Dật, nhi tử của ngươi quả nhiên giống ngươi, đời này nhất định không phải là người tầm thường.

Tô Mộc hít một hơi sâu, cố gắng để mình trấn tĩnh lại, trong đầu đã nghĩ xem phải bắt đầu dạy Vương Hạo từ đâu.

- Không thể nào!!

Lâm Thính Bạch cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vương Hạo, một tên mặt trắng luôn trốn trong phòng thí nghiệm này làm sao có thể lĩnh ngộ được bộ pháp đạt đến Đăng Phong Tạo Cực?

- Hừ!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, nhìn trọng tài kêu lên:

- Trọng tài, hắn sử dụng vũ khí khoa học kỹ thuật, đây là phạm quy.

Trọng tài liếc nhìn Vương Hạo một cái, khẽ nói:

- Đây là thời đại nào rồi, sử dụng vũ khí khoa học kỹ thuật đã là một xu thế, chẳng nhẽ lại giống như thời cổ đại, dùng vũ khí lạnh quyết chiến sao?

Vừa dứt lời, bên dưới có những tiếng nói khinh bỉ truyền lên.

- Ta nhổ vào, người này từ đâu tới vậy?

- Sử dụng chiếc nhẫn Điện Từ cũng có thể gọi là phạm quy sao?

- Ta thấy Vương Hạo là một người quá nghèo, căn bản không thể mua nổi chiếc nhẫn Điện Từ, cho nên mới ở đây nói bậy.

- Không sai, một chiếc nhẫn Điện Từ có thể cần đến hơn ngàn vạn, tên nghèo mạt rệp như Vương Hạo này có thể mua nổi mới là chuyện lạ.

- Nói vậy cũng không sai, hắn cùng Hạ Vi Vi ra ngoài, đến tiền phòng cũng không trả nổi, còn hi vọng hắn có thể mua được chiếc nhẫn Điện Từ sao?

- Hạ Vi Vi đó đúng là mù mắt rồi mới có thể lựa chọn qua lại với tên nghèo nàn như Vương Hạo này.

- Không chỉ Hạ Vi Vi, ngay cả Mạch Manh Manh cũng qua lại với hắn.

- Ông trời thật là không công bằng, tên Vương Hạo này rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?

- Thực ra dáng dấp của Vương Hạo này không tồi, so với Lâm Thính Bạch còn đẹp trai hơn.

- Đáng tiếc lại là một nam nhân cặn bã từ đầu đến cuối, tặng cho bản tiểu thư ta cũng không cần.

-...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương