Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ
Chương 20: Về Quê Nhà (2)

Ngoài cửa sổ phong cảnh chạy vụt qua.

Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, mới tán gẫu trong vòng xã giao một lát thôi mà đã tiến vào địa giới thành phố Minh Nguyệt.

Từ thành phố Tân Hải đến thành phố Minh Nguyệt, đi tàu cao tốc chỉ cần 35 phút.

“Về đến quê rồi.” Tâm trạng Hứa Cảnh Minh rất tốt, nhìn một quá, bên đường sông ngoài cửa sổ tàu cao tốc có vô số liễu rủ. Cảnh sắc của sông nước Giang Nam khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Tuy luận kinh tế, thành phố Minh Nguyệt không cách nào so sánh với thành thị trung tâm kinh tế của Hạ quốc là ‘thành phố Tân Hải’, nhưng luận về độ thích hợp cho định cư, thành phố Minh Nguyệt lại mạnh hơn rất nhiều. Cả thành phố phảng phất như thành thị được xây trong công viên, nhịp sống nơi đây thong thả, cả nước đều có rất nhiều người già tới đây dưỡng lão.

“Thành phố Minh Nguyệt, ta đã trở về.” Ra trạm đường sắt cao tốc, ngồi lên ô tô trí năng không người lái, Hứa Cảnh Minh đi thẳng đến nơi ba mẹ ở. Đó là một khu biệt thự đã hơi có tuổi, trước mười tám tuổi hầu như mình đều ở nơi đó.

Trong tiểu khu biệt thự.

Hứa Cảnh Minh đi trong ngõ tắt, viên đá trên mặt đất đều có dấu vết của năm tháng, một số là viên đá cũ, một số khác chắc bị hư hại nên bị bảo an đổi đi, vết vẽ xấu mơ hồ ở một chỗ trên vách tường chiếu vào tầm mắt của Hứa Cảnh Minh, hắn không khỏi đưa tay sờ một cái.

Vết vẽ xấu này là hồi năm tuổi, mình vẽ lên tường nhà hàng xóm Lý Đại Nữu, đã qua nhiều năm rồi mà vẫn còn để lại dấu vết mờ nhạt.

Đi trên con đường tắt này, lại nhớ đến cảnh mình đeo cặp sách đến trường, ba đưa đón mình khi còn bé.



Khi đó, người máy còn chưa trí năng như bây giờ, là mẹ phụ trách làm cơm, ba phụ trách đưa đón.

“Mới chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua rồi.” Hứa Cảnh Minh đi tới trước cửa viện quen thuộc, nhẹ nhàng đẩy, cửa không khóa, đã được mở trước.

Hứa Cảnh Minh đi vào trong tiền viện, tiền viện là một tiểu viện hai ba mươi mét, khi còn bé trong một thời gian rất lâu Hứa Cảnh Minh đều luyện võ ở đây.

“Ba, mẹ.” Hứa Cảnh Minh gọi.

“Cảnh Minh đã về rồi!”

“Là Cảnh Minh trở về!”

Trong phòng có giọng nói truyền đến, Hứa Cảnh Minh đẩy cửa phòng khách ra thì thấy ba mẹ đều đã đứng dậy, bà Hứa mặc mặc đồ ngủ đeo dép lê, ông Hứa mặc áo ngắn quần cộc. Dù sao cũng là trưa trời hạ, mọi người đều rất tùy ý.

“Cảnh Minh.” Bà Mẫu thấy con trai, vui vẻ ôm chầm. “Làm lão nương nhớ muốn chết, Miểu Miểu đâu? Chỉ có mình ngươi trở về?”

“Hai ngày nữa Miểu Miểu mới về.” Hứa Cảnh Minh cười nói.

Ông Hứa đi tới nhìn Hứa Cảnh Minh, hỏi: “Vũ khí của ngươi đâu?”

“Đều gửi chuyển phát nhanh, bởi vì đồ quá nhiều, cũng toàn là món lớn vật nặng, cho nên phải ngày kia mới có thể tới được, đều sẽ đưa tới phòng mới.” Hứa Cảnh Minh nói.



Lúc này ông Hứa mới gật đầu.

Ông Hứa có tên là Hứa Hồng, chiều cao tương đương với Hứa Cảnh Minh, hình thể lại vạm vỡ cường tráng hơn nhiều, dù sao cũng là một mãnh nhân khai sáng Bát Cực Môn ở thành phố Minh Nguyệt, chủ tu Bát Cực, mỗi ngày đều phải luyện trang công, trang công của Bát Cực Môn giống như dùng cánh tay, ngực, vai, lưng, khuỷu tay vân vân đi đánh cọc gỗ, vậy cũng được gọi là trang công. Còn có Đơn tí đảo lập trang chủ yếu luyện cánh tay, chổng ngược bằng một cánh tay rất khó, đơn giản hóa chút thì có thể dùng ‘chổng ngược hai tay’, lại đơn giản hóa hơn nữa thì chính là ‘Chống đẩy trang công’... cũng có Hải để lao nguyệt công tôi luyện hai chân…

Các loại võ thuật của Bát Cực Môn chính là làm cho mỗi một chỗ trên người mình đều có lực mạnh, hung mãnh như hổ gấu.

Ông Hứa đúng là lưng hùm vai gấu, chỉ đứng đó thôi cũng có một luồng khí tức bá đạo.

“Ba, ngươi phải giảm cân.” Hứa Cảnh Minh nói: “Bây giờ ngươi đã quá 100kg rồi.”

“105kg.” Ông Hứa lắc đầu nói: “Không có cách nào, già rồi, vết thương ở eo hay tái phát, bình thường luyện công đều phải kiềm chế lại. Mỗi ngày cũng chỉ luyện công hai giờ, thế nên cân nặng mới tăng lên. Trước kia ta vẫn luôn giữ 95kg.”

“Thời gian luyện công ít thì ngươi ăn ít chút, cứ mãi ăn ăn ăn, có thể không mập được sao?” Vóc người của bà Hứa đủ để rất nhiều cô gái trẻ tuổi ước ao, chỉ là nếp nhăn trên mặt và tóc bạc trên đầu để lộ lứa tuổi của bà Hứa.

Bà Hứa là một họa sĩ, lúc còn trẻ cùng ông Hứa hành tẩu khắp nơi trên toàn thế giới, sau đó cùng nhau định cư ở thành phố Minh Nguyệt.

“Quen ăn rồi, không khống chế được.” Ông Hứa cười nói.

“Ngươi ấy, do lúc còn trẻ quá mức hiếu chiến, đi khắp nơi toàn thế giới bái phỏng mấy trường phái đối kháng đó, đến mỗi một nơi là phải luận bàn.” Bà Hứa lắc đầu, “Đánh cho cả người toàn là vết thương, lúc trẻ còn gánh nổi, giờ già thì cảm nhận được rồi, lúc nào cũng đau ở đây đau ở kia. Cảnh Minh, ngươi nhìn mà rút kinh nghiệm, sau này phải lấy dưỡng sinh làm chủ, thực chiến ít thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương