Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ
Chương 12: Sư Phụ Liễu Hải (2)

“Vài năm sau nếu trở nên bợ đỡ, chưa chắc lọt vào mắt xanh của ta nữa.” Trình Tử Hào lạnh nhạt nói: “Đi xuống đi.”

“Vâng.” Người đàn ông trung niên cung kính rời đi.

Trình Tử Hào lại đổi kính giả lập về chế độ nhập vai, đối với hắn mà nói, Lê Miểu Miểu chỉ là một bọt nước nhỏ trong cuộc sống của hắn, hắn vốn chẳng thèm đặt trong lòng.

Trong chế độ nhập vai, hình ảnh thị trường chứng khoán cực lớn hiện lên, Trình Tử Hào quan sát, thị trường tư bản mới là thứ hắn để ý thực sự.

“Sao hôm nay giá cổ phiếu của Hổ Sa lại giảm đi 8% thế? Gần đây cũng đâu phát hiện tin xấu gì đâu ta?” Trình Tử Hào không tài nào hiểu được, loại cổ phiếu của công ty có vốn hóa cực lớn như tập đoàn Hổ Sa rất ít khi giảm lớn như vậy.

“Lão ba từng mệnh lệnh, vì phân tán phiêu lưu, tất cả đầu tư của ta bị cấm tiệt không được đụng vào tập đoàn Hổ Sa, để cho lão ba phiền đi thôi.” Trình Tử Hào không nghĩ nhiều nữa.

Tài sản lớn nhất của gia tộc chính là 8,2% cổ phiếu của tập đoàn Hổ Sa. Chỉ là theo quy củ gia tộc, tài sản cá nhân của hắn không liên quan gì tới tập đoàn Hổ Sa. Về phần cổ phiếu tập đoàn Hổ Sa giảm mạnh? Ba Trình Lập Vi cầm lái tập đoàn hơn ba mươi năm, Trình Tử Hào vẫn rất tin tưởng năng lực của ba.

******

Kinh thành, trong một ngôi biệt thự phong cách Trung Quốc, toàn bộ biệt thự trừ một người máy quản gia ra cũng chỉ có một lão nhân ở lại.

Lão nhân có hình thể khôi ngô đang ở bên cạnh bàn ăn và ăn vài tép tỏi, lại há to miệng ăn thịt bò, cũng ăn thêm vài miếng rau luộc.

Hắn chính là nhân vật truyền kỳ của vòng võ đạo thế giới -- ‘Hung Hổ’ Liễu Hải.

Năm bốn mươi lăm tuổi tham gia giải thi đấu Võ đạo thế giới mùa đầu tiên, so đấu với cao thủ đến từ các nơi trên thế giới. Phải biết rằng chỉ có ba mươi hai vị đứng đầu thế giới mới có tư cách tham gia! Đa số người tham gia khoảng ba mươi tuổi, Liễu Hải tuyệt đối được xem như tuyển thủ tuổi cao.

Hắn liên tục giết vào năm mùa, tất cả đều là ba vị trí đầu, mùa thứ năm càng là đạt được vô địch thế giới! Làm huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia Hạ quốc khoảng hai mươi năm!

Luận về tính truyền kỳ, trong vòng ba mươi năm qua Hạ quốc chỉ có hai vị cao thủ võ đạo có thể sánh ngang với hắn. Luận lý lịch, hắn già nhất, đa số tuyển thủ võ đạo chuyên nghiệp mũi nhọn Hạ quốc đều phải gọi hắn một tiếng sư phụ!



Năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, hàng năm Liễu Hải có thời gian nửa năm bế quan sống một mình, tiến hành khổ tư như trước.

Như việc ăn, mỗi ngày hắn ăn năm bữa, lấy thịt bò làm chủ, rau dưa và món ăn kèm là phụ. Không có cách nào, với cường độ huấn luyện của hắn ăn ít không gánh được.

“Hử?” Liễu Hải có một đôi mắt hổ tản ra khí phách. Khí phách nói thì mơ hồ, đó là từ trường do sinh vật cường đại có thể hình thể mạnh mẽ mang tới. Liễu Hải có chiều cao 1m92, cân nặng 110kg đều có thể giết vào ba vị trí đầu trong năm mùa đầu tiên của giải thi đấu Võ đạo thế giới khi quy củ còn chưa hoàn thiện, đồng thời không hề bị thương, có thể thấy được thân thể kỹ thuật đều đạt đến trình độ kinh người.

“Cái con mẹ gì đây?” Liễu Hải nhìn tài liệu hiện ra trên màn sáng trước mắt, trợn trừng mắt, “Đồ con rùa này, ức hiếp lên đầu của đồ đệ ta?”

“Phương Tinh Long.” Liễu Hải hô.

Trong màn sáng hiện ra hình bóng của Phương Tinh Long, Phương Tinh Long cung kính nói: “Sư phụ, hôm qua ta suy nghĩ một đêm, thực sự không còn cách nào khác, cho nên mới nói những việc này cho sư phụ. Sư đệ hắn vào đội tuyển tỉnh từ cấp ba, nhiều năm qua giống như là tăng Khổ Hạnh vậy, một lòng một dạ với võ đạo. Ai ngờ Trình Tử Hào còn muốn tới ức hiếp hắn. Sư đệ không chịu nhiều lời với ta, ta nghe nói, hình như có liên quan tới bạn gái của sư đệ.”

“Chuyện tình tình yêu yêu, thực sự là đáng ghét. Bao nhiêu người trẻ tuổi bởi vì tình yêu mà tiền đồ bị hủy diệt.” Liễu Hải lắc đầu, như hắn đã hơn bảy mươi tuổi rồi, hàng năm vẫn bế quan nửa năm, không gặp ai hết.

Thế tục tình yêu, chỉ gây ảnh hưởng đến tốc độ xuất chiêu của hắn!

“Chuyện của sư đệ, sư phụ, ngươi có cách nào không?” Phương Tinh Long hỏi, hắn biết sư phụ nhà mình có quan hệ vô cùng lớn.

“Người ta là một tập đoàn thương nghiệp, ta có cách nào được, để ta nghĩ trước đã, chuyện này ngươi cũng đừng xía vào.” Liễu Hải nói.

“Vâng, sư phụ, ta nghe lời ngươi.” Phương Tinh Long đáp.

Màn sáng tắt đi.

Liễu Hải ngồi đó, vừa suy nghĩ vừa gặm thịt bò quen thuộc, chỉ thấy miếng thịt trong miệng cũng chẳng còn vị gì nữa.

“Thể trạng của tiểu tử Cảnh Minh này vẫn là quá yếu, nếu luyện thể trạng thêm ba năm nữa, lại tiến vào giải thi đấu Võ đạo thế giới… sẽ không bị chấn thương ở chân, tiền đồ bị hủy diệt.” Liễu Hải thầm than: “Thiên phú thương pháp của hắn rất cao, tăng hạng trên thế giới quá nhanh, vào giải thi đấu Võ đạo thế giới quá sớm ngược lại hại hắn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương