Vũ Thần Chúa Tể
-
Chương 7: Cửu Tinh Thần Đế Quyết
Tử Di Viên là nơi xa hoa bậc nhất Tần gia.
Trong Tử Di Hiên, bầu không khí lúc này rất nặng nề.
Triệu Phượng người mặc thải bào, ôm một con mèo đen nhánh, ánh mắt lạnh lùng như độc xà ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này một thị nữ dung mạo cực kỳ diễm lệ đi đến cung kính nói:
- Phu nhân, Hầu Gia đã về.
- Ta biết rồi.
Triệu Phượng lạnh lùng nói, đứng lên đi ra ngoài phòng.
Tần Viễn Hoành chậm rãi đi vào đại sảnh.
- Tần Viễn Hoành, hôm nay ngươi bị gì thế? Vậy mà bỏ qua cho tên tiểu súc sinh kia, còn ở trước mặt mọi người vẽ mặt Kỳ Vương Gia. Ngươi nói coi ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?
Triệu Phượng thở hổn hển nói.
Triệu gia là Hoàng tộc có huyết mạch lâu đời, ở Vuơng Đô là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên Triệu Phượng mới dùng thái độ như hưng sư vấn tội, không hề úy kị nói chuyện với Tần Viễn Hoành.
Tần Viễn Hoành chau mày nói:
- Ngươi còn hỏi ta vì sao? Ta còn chưa hỏi ngươi hôm nay ở trong phủ náo loạn là muốn làm gì!
Triệu Phượng cả giận nói:
- Ta náo cái gì chứ, không phải là ta muốn cho con tiện nhân Tần Nguyệt Trì kia ly khai Tần gia chúng ta, không muốn cho mẹ con họ chiếm tài sản của Tần gia chúng ta sao? Nhưng ngươi lại giúp tên tiểu súc sinh đó, ta xem là ngươi không thể bỏ được hảo muội muội của mình rồi, ta biết mà, Tần gia các ngươi không có ai tốt cả.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
- Ta nói bậy cái gì? Lúc trước con tiện nhân Tần Nguyệt Trì kia làm ra chuyện tày trời khiến cho nhân thần cộng phẫn, nhưng phụ thân ngược lại không đuổi nàng đi mà còn lưu hai mẹ con các nàng lại. Bây giờ tiểu tử kia cũng mang họ Tần, ngày sau tất nhiên sẽ uy hiếp đến địa vị và tài sản của Phong Nhi. Ta mở miệng nói cái gì cũng không đúng sao?
Sắc mặt Tần Viễn Hoành tái nhợt, lạnh lùng nhìn Triệu Phượng nói:
- Ngươi đã biết phụ nhân rất tốt với tam muội, lại còn dám để Kỳ Vương Gia qua đây? Tính cách của phụ thân ngươi không phải không biết, nếu để hắn biết chuyện xảy ra hôm nay, thì ai có thể giúp ngươi?
- Vậy chẳng lẽ để cho tên tiểu súc sinh đó tiếp tục sống ở Tần gia sao?
Ánh mắt Triệu Phượng thâm độc, ngực phập phồng.
- Cho nên ta mới bảo ngươi nhẫn nại.
Ánh mắt Tần Viễn Hoành u lãnh, cười lạnh nói:
- Tần Trần ngay cả huyết mạch cũng không thể thức tỉnh, lần này thi học kỳ ở Học Viện tất nhiên là không thể thông qua. Đến lúc đó chờ cho hắn vừa bị Thiên Tinh Học Viên đuổi học, ta thân là Gia chủ, tất nhiên sẽ có lý do trục xuất hắn khỏi Tần gia, cho dù là phụ thân cũng không thể nói cái gì. Nhưng bây giờ ngươi lại hồ đồ, hừ, quả thật là tầm nhìn hạn hẹp.
Triệu Phượng ngẩn ra, sáng mắt lên nói:
- Thì ra ngươi đã có chủ ý.
- Nếu không thì ngươi cho rằng ta thật tha cho hắn? Ngươi chỉ là một phụ nữ, ngoại trừ chuyện xấu xa ra thì chẳng thể làm được trò trống gì.
Tần Viễn Hoành hừ lạnh, nổi giận đừng đừng xoay người vào phòng.
- Cũng đúng, con cháu Tần gia người nào cũng có tuyệt kỹ, nếu như tiểu súc sinh đó không thông qua khảo hạch của Học Viện, đến lúc đó đuổi hắn ra ngoài, lão gia tử cũng không thể nói gì được.
Triệu Phượng bị mắng một trận, không những không tức giận mà ngược lại khóe miệng mỉm cười.
- Meo meo!
Mèo đen trong tay nàng đột nhiên hoảng sợ hét lên, nhảy xuống mặt đất, vẻ mặt run rẩy sợ hãi nhìn chủ nhân mình, lông tơ trên người dựng đứng như con nhím.
Trong tay Triệu phu nhân xuất hiện một đám lông mèo, là vừa mới bứt ra.
Trong phòng lạnh lẽo và trống trắng.
Tần Trần tĩnh tọa ngồi một chỗ, cau mày suy tư về con đường sau này.
300 năm thế sự xoay vần, vô luận là đi gặp Thượng Quan Hi Nhi và Phong Thiếu Vũ báo thù hay vì bảo vệ mẫu thân, hắn đều nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một tên cường giả có khả năng chưởng khống Thiên Vũ Đại Lục.
Bước đầu tiên, thức tỉnh huyết mạch.
Muốn trở thành một cường giả, đầu tiên là phải thức tỉnh huyết mạch.
Tần Trần đã 15 tuổi vẫn chưa thể thức tỉnh huyết mạch.
Qua 16 tuổi mà không thể thức tỉnh huyết mạch thì dùng cách nói ở Thiên Vũ Đại Lục, đó chính là đã bỏ qua lứa tuổi tốt nhất, về sau coi như thức tỉnh thì cũng không có thành tựu to lớn gì.
- Tại Thiên Vũ Đại Lục, bất cứ người nào cũng có huyết mạch, nếu như chậm chạp không thể thức tỉnh thì nguyên nhân chỉ có hai loại.
Thứ nhất, là trời sinh ra huyết mạch quá mức yếu ớt, không đạt được điều kiện thức tỉnh.
Thứ hai, là thân thể có chuyện, không cách nào thức tỉnh.
- Bất kể là nguyên nhân nào, ta đều có biện pháp giải quyết. Trước tiên xem thiên phú và cơ sở của thân thể này như thế nào đã.
Kiếp trước mình là Huyết Mạch Hoàng Sư bát giai, chuyện thức tỉnh huyết mạch đối với Tần Trần mà nói căn bản không phải vấn đề.
Võ giả tu luyện, thiên phú, ngộ tính và tư chất xếp ba hạng đầu. Ngộ tình thì không cần nói, bằng không sẽ không có thành tựu của kiếp trước.
Nhưng thiên phú và tư chất thì đều là thân thể bẩm sinh.
- Cơ sở của thân thể này tạm được, nhưng vấn đề cũng không ít.
Điều tra một phen, Tần Trần liền hiểu rõ tình huống thân thể của mình, hắn nhíu mày.
Chủ nhân trước kia có thiên phú võ đạo xuất sắc, thi được vào Thiên Tinh Học Viện, còn đả thông bảy kinh mạch, bước vào Nhân Cấp.
- Bằng thiên tư như thế, muốn trở thành cường giả là không có vấn đề, nhưng muốn đánh bại Thượng Quan Hi Nhi và Phong Thiếu Vũ thì còn kém xa vạn dặm.
Tần Trần rơi vào trầm tư.
Võ giả đặt nền móng tựu như xây nền nhà, nhất định phải kiên cố, bằng không sau này tu luyện cách gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
- Thân thể này vừa mới đả thông bảy đạo kinh mạch cơ sở liền vội vàng bước vào Nhân Cấp. Mặc dù ngưng luyện ra khí trì, nhưng không vững chắc, lượng chứa rất nhỏ. Bây giờ nhìn vào thì không có vấn đề, nhưng khi tu luyện đến đẳng cấp cao hơn, phiền toái sẽ theo nhau xuất hiện.
Cảm thụ được khí trì như quả trứng bồ câu, Tần Trần có chút lo lắng.
Đả thông bảy kich mạch cơ hồ là loại võ giả yếu nhất rồi. Củng chỉ có võ giả yếu nhất mới ở khi vừa đả thông bảy kinh mạch liền vội vã ngưng luyện khí trì, bước vào Nhân Cấp.
Ở Vũ Vực, những thiên tài đứng đầu kia không người nào không phải đả thông tám đạo, chín đạo thậm chí là mười đạo kinh mạch mới chọn ngưng khí trì. Một ít hạng người nghịch thiên, còn đánh thông được mười một đạo kinh mạch. Tần Trần nhớ kỹ Phong Thiếu Vũ và Thượng Quan Hi Nhi đều đả thông mười một đạo kinh mạch.
Đời này mình muốn báo thù nhất định phải trở nên càng mạnh hơn.
- Cơ sở như thế, nếu ta vẫn tiếp tục tu luyện thì rất khó khôi phục tu vi kiếp trước. Coi như ngày sau có làm được cũng không có khả năng lúc nào cũng gắng gượng chèo chống. Hơn nữa lấy thân thể hiện tại, ta cơ bản không có biện pháp tu luyện Cửu Tinh Thần Đế Quyết.
Cửu Tinh Thần Đế Quyết, là ở kiếp trước Tần Trần lấy được trong Thần Cấm Chi Địa. Là công pháp mạnh nhất mà hắn chiếm được từ xưa tới nay, truyền thuyết là từ Thiên Giới lưu truyền ra ngoài.
Thiên Giới, là truyền thuyết ở Thiên Vũ Đại Lục. Trong truyền thuyết, cảnh giới Cửu Thiên Vũ Đế cũng không phải điểm kết thúc của võ đạo. Ở trên Cửu Thiên Vũ Đế, còn có cảnh giới Vũ Thần đáng sợ hơn, có khả năng vũ phá hư không, tiến vào một phương thiên địa càng mạnh mẽ hơn... Thiên Giới!
Bất quá trên lịch sử vạn năm của Thiên Vũ Đại Lục, chưa bao giờ nghe nói có người đột phá tới cảnh giới Vũ Thần, cho nên không biết Thiên Giới có thật sự tồn tại hay không.
Ban đầu Tần Trần không tin mấy chuyện này, thế nhưng từ lúc đi vào Thần Cấm Chi Địa, suy nghĩ của hắn trực tiếp thay đổi.
Trong Tử Di Hiên, bầu không khí lúc này rất nặng nề.
Triệu Phượng người mặc thải bào, ôm một con mèo đen nhánh, ánh mắt lạnh lùng như độc xà ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này một thị nữ dung mạo cực kỳ diễm lệ đi đến cung kính nói:
- Phu nhân, Hầu Gia đã về.
- Ta biết rồi.
Triệu Phượng lạnh lùng nói, đứng lên đi ra ngoài phòng.
Tần Viễn Hoành chậm rãi đi vào đại sảnh.
- Tần Viễn Hoành, hôm nay ngươi bị gì thế? Vậy mà bỏ qua cho tên tiểu súc sinh kia, còn ở trước mặt mọi người vẽ mặt Kỳ Vương Gia. Ngươi nói coi ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?
Triệu Phượng thở hổn hển nói.
Triệu gia là Hoàng tộc có huyết mạch lâu đời, ở Vuơng Đô là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên Triệu Phượng mới dùng thái độ như hưng sư vấn tội, không hề úy kị nói chuyện với Tần Viễn Hoành.
Tần Viễn Hoành chau mày nói:
- Ngươi còn hỏi ta vì sao? Ta còn chưa hỏi ngươi hôm nay ở trong phủ náo loạn là muốn làm gì!
Triệu Phượng cả giận nói:
- Ta náo cái gì chứ, không phải là ta muốn cho con tiện nhân Tần Nguyệt Trì kia ly khai Tần gia chúng ta, không muốn cho mẹ con họ chiếm tài sản của Tần gia chúng ta sao? Nhưng ngươi lại giúp tên tiểu súc sinh đó, ta xem là ngươi không thể bỏ được hảo muội muội của mình rồi, ta biết mà, Tần gia các ngươi không có ai tốt cả.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
- Ta nói bậy cái gì? Lúc trước con tiện nhân Tần Nguyệt Trì kia làm ra chuyện tày trời khiến cho nhân thần cộng phẫn, nhưng phụ thân ngược lại không đuổi nàng đi mà còn lưu hai mẹ con các nàng lại. Bây giờ tiểu tử kia cũng mang họ Tần, ngày sau tất nhiên sẽ uy hiếp đến địa vị và tài sản của Phong Nhi. Ta mở miệng nói cái gì cũng không đúng sao?
Sắc mặt Tần Viễn Hoành tái nhợt, lạnh lùng nhìn Triệu Phượng nói:
- Ngươi đã biết phụ nhân rất tốt với tam muội, lại còn dám để Kỳ Vương Gia qua đây? Tính cách của phụ thân ngươi không phải không biết, nếu để hắn biết chuyện xảy ra hôm nay, thì ai có thể giúp ngươi?
- Vậy chẳng lẽ để cho tên tiểu súc sinh đó tiếp tục sống ở Tần gia sao?
Ánh mắt Triệu Phượng thâm độc, ngực phập phồng.
- Cho nên ta mới bảo ngươi nhẫn nại.
Ánh mắt Tần Viễn Hoành u lãnh, cười lạnh nói:
- Tần Trần ngay cả huyết mạch cũng không thể thức tỉnh, lần này thi học kỳ ở Học Viện tất nhiên là không thể thông qua. Đến lúc đó chờ cho hắn vừa bị Thiên Tinh Học Viên đuổi học, ta thân là Gia chủ, tất nhiên sẽ có lý do trục xuất hắn khỏi Tần gia, cho dù là phụ thân cũng không thể nói cái gì. Nhưng bây giờ ngươi lại hồ đồ, hừ, quả thật là tầm nhìn hạn hẹp.
Triệu Phượng ngẩn ra, sáng mắt lên nói:
- Thì ra ngươi đã có chủ ý.
- Nếu không thì ngươi cho rằng ta thật tha cho hắn? Ngươi chỉ là một phụ nữ, ngoại trừ chuyện xấu xa ra thì chẳng thể làm được trò trống gì.
Tần Viễn Hoành hừ lạnh, nổi giận đừng đừng xoay người vào phòng.
- Cũng đúng, con cháu Tần gia người nào cũng có tuyệt kỹ, nếu như tiểu súc sinh đó không thông qua khảo hạch của Học Viện, đến lúc đó đuổi hắn ra ngoài, lão gia tử cũng không thể nói gì được.
Triệu Phượng bị mắng một trận, không những không tức giận mà ngược lại khóe miệng mỉm cười.
- Meo meo!
Mèo đen trong tay nàng đột nhiên hoảng sợ hét lên, nhảy xuống mặt đất, vẻ mặt run rẩy sợ hãi nhìn chủ nhân mình, lông tơ trên người dựng đứng như con nhím.
Trong tay Triệu phu nhân xuất hiện một đám lông mèo, là vừa mới bứt ra.
Trong phòng lạnh lẽo và trống trắng.
Tần Trần tĩnh tọa ngồi một chỗ, cau mày suy tư về con đường sau này.
300 năm thế sự xoay vần, vô luận là đi gặp Thượng Quan Hi Nhi và Phong Thiếu Vũ báo thù hay vì bảo vệ mẫu thân, hắn đều nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một tên cường giả có khả năng chưởng khống Thiên Vũ Đại Lục.
Bước đầu tiên, thức tỉnh huyết mạch.
Muốn trở thành một cường giả, đầu tiên là phải thức tỉnh huyết mạch.
Tần Trần đã 15 tuổi vẫn chưa thể thức tỉnh huyết mạch.
Qua 16 tuổi mà không thể thức tỉnh huyết mạch thì dùng cách nói ở Thiên Vũ Đại Lục, đó chính là đã bỏ qua lứa tuổi tốt nhất, về sau coi như thức tỉnh thì cũng không có thành tựu to lớn gì.
- Tại Thiên Vũ Đại Lục, bất cứ người nào cũng có huyết mạch, nếu như chậm chạp không thể thức tỉnh thì nguyên nhân chỉ có hai loại.
Thứ nhất, là trời sinh ra huyết mạch quá mức yếu ớt, không đạt được điều kiện thức tỉnh.
Thứ hai, là thân thể có chuyện, không cách nào thức tỉnh.
- Bất kể là nguyên nhân nào, ta đều có biện pháp giải quyết. Trước tiên xem thiên phú và cơ sở của thân thể này như thế nào đã.
Kiếp trước mình là Huyết Mạch Hoàng Sư bát giai, chuyện thức tỉnh huyết mạch đối với Tần Trần mà nói căn bản không phải vấn đề.
Võ giả tu luyện, thiên phú, ngộ tính và tư chất xếp ba hạng đầu. Ngộ tình thì không cần nói, bằng không sẽ không có thành tựu của kiếp trước.
Nhưng thiên phú và tư chất thì đều là thân thể bẩm sinh.
- Cơ sở của thân thể này tạm được, nhưng vấn đề cũng không ít.
Điều tra một phen, Tần Trần liền hiểu rõ tình huống thân thể của mình, hắn nhíu mày.
Chủ nhân trước kia có thiên phú võ đạo xuất sắc, thi được vào Thiên Tinh Học Viện, còn đả thông bảy kinh mạch, bước vào Nhân Cấp.
- Bằng thiên tư như thế, muốn trở thành cường giả là không có vấn đề, nhưng muốn đánh bại Thượng Quan Hi Nhi và Phong Thiếu Vũ thì còn kém xa vạn dặm.
Tần Trần rơi vào trầm tư.
Võ giả đặt nền móng tựu như xây nền nhà, nhất định phải kiên cố, bằng không sau này tu luyện cách gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
- Thân thể này vừa mới đả thông bảy đạo kinh mạch cơ sở liền vội vàng bước vào Nhân Cấp. Mặc dù ngưng luyện ra khí trì, nhưng không vững chắc, lượng chứa rất nhỏ. Bây giờ nhìn vào thì không có vấn đề, nhưng khi tu luyện đến đẳng cấp cao hơn, phiền toái sẽ theo nhau xuất hiện.
Cảm thụ được khí trì như quả trứng bồ câu, Tần Trần có chút lo lắng.
Đả thông bảy kich mạch cơ hồ là loại võ giả yếu nhất rồi. Củng chỉ có võ giả yếu nhất mới ở khi vừa đả thông bảy kinh mạch liền vội vã ngưng luyện khí trì, bước vào Nhân Cấp.
Ở Vũ Vực, những thiên tài đứng đầu kia không người nào không phải đả thông tám đạo, chín đạo thậm chí là mười đạo kinh mạch mới chọn ngưng khí trì. Một ít hạng người nghịch thiên, còn đánh thông được mười một đạo kinh mạch. Tần Trần nhớ kỹ Phong Thiếu Vũ và Thượng Quan Hi Nhi đều đả thông mười một đạo kinh mạch.
Đời này mình muốn báo thù nhất định phải trở nên càng mạnh hơn.
- Cơ sở như thế, nếu ta vẫn tiếp tục tu luyện thì rất khó khôi phục tu vi kiếp trước. Coi như ngày sau có làm được cũng không có khả năng lúc nào cũng gắng gượng chèo chống. Hơn nữa lấy thân thể hiện tại, ta cơ bản không có biện pháp tu luyện Cửu Tinh Thần Đế Quyết.
Cửu Tinh Thần Đế Quyết, là ở kiếp trước Tần Trần lấy được trong Thần Cấm Chi Địa. Là công pháp mạnh nhất mà hắn chiếm được từ xưa tới nay, truyền thuyết là từ Thiên Giới lưu truyền ra ngoài.
Thiên Giới, là truyền thuyết ở Thiên Vũ Đại Lục. Trong truyền thuyết, cảnh giới Cửu Thiên Vũ Đế cũng không phải điểm kết thúc của võ đạo. Ở trên Cửu Thiên Vũ Đế, còn có cảnh giới Vũ Thần đáng sợ hơn, có khả năng vũ phá hư không, tiến vào một phương thiên địa càng mạnh mẽ hơn... Thiên Giới!
Bất quá trên lịch sử vạn năm của Thiên Vũ Đại Lục, chưa bao giờ nghe nói có người đột phá tới cảnh giới Vũ Thần, cho nên không biết Thiên Giới có thật sự tồn tại hay không.
Ban đầu Tần Trần không tin mấy chuyện này, thế nhưng từ lúc đi vào Thần Cấm Chi Địa, suy nghĩ của hắn trực tiếp thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook