Vũ Thần Chúa Tể
-
Chương 19: Lại nổi lên gợn sóng
Chân khí mênh mông cuồn cuồn điên cuồng gào thét, liên tục gầm thét trong vùng đan điền của Tần Trần. Nó không ngừng tụ lập lại, hóa thành một vòng xoáy mãnh liệt.
Ở thời điểm này là lúc mà võ giả cần cẩn thận nhất. Bởi vì khí không thể không chế được chân khí thì sẽ bị chân khí đáng sợ xé rách kinh mạch của mình, phá hủy đan điền yếu nhược.
Đặc biệt là chân khí trong cơ thể Tần Trần, cho dù là số lượng hay chất lượng đều gấp mấy lần võ giả bình thường. Vòng xoáy kinh khủng được tạo thành lại càng mạnh đáng sợ.
Có điều trên mặt Tần Trần không có chút lo lắng nào.
Năng lực khống chế chân khí của hắn thật là quá mạnh, căn bản cũng không cần phải tận lực. Chỉ cần không ngừng thôi động chân khí đến cực hạn, mặc cho chúng nó lao nhanh trút xuống như là hồng thủy vỡ đê, đấu đá lung tung. Sau đó lợi dụng kinh nghiệm phong phú của đời trước, theo bản năng tiến hành khống chế toàn bộ chúng nó dựa theo tiết tấu của mình mà dần dần hội tụ lại.
Sau một lúc thì thân hình của khí hải đã được xây dựng trong cơ thể của Tần Trần.
Khí hải này lớn cỡ trứng vịt, so với khí hải lúc trước to chừng trứng bồ câu thì lớn hơn khoảng mấy lần.
Lộ ra càng rắn chắc và dồi dào.
Nhưng Tần Trần không dừng lại, hắn thôi động chân khí mãnh liệt, điên cuồng tụ tập trong đan điền. Khí hải vốn yếu đuối không chịu nổi trong nháy mắt nát vụn hóa thành bọt nước.
Tần Trần không có chút sót ruột nào, lần thứ hai ngưng tụ chân khí, làm cho bọn nó điên cuồng tụ tập trong đan điền, lần thứ hai xây dựng khí hải. Khí hải này so với khí trì to bằng trứng vịt lúc nãy còn muốn lớn hơn một vòng, càng thêm hùng hậu kinh người.
Thế nhưng Tần Trần vẫn phá vỡ nó.
Liên tiếp bảy tám lần phá vỡ, rốt cuộc trung đan điền Tần Trần đã ngưng tụ ra được một khí hải to cỡ hai nắm tay.
Mà lần này sau khi hình thành khí hải, mặc cho chân khí công kích thế nào thì vẫn lù lù bất động thì hắn mới thỏa mãn, bắt đầu chậm rãi gia cố khí hải của mình.
Khí hải vượt xa người thường chậm rãi ổn định, mỗi một lần chuyển động liền dẫn ra một đạo chân khí kinh người, thần tốc truyền khắp mỗi một đạo kinh mạch trên người Tần Trần.
Cho dù là võ giả cường đại nhìn thấy màn này cũng sẽ không thể không thừa nhận đây gần như là một khí hải hoàn mỹ, có sức chịu đựng kinh người, có được lực bộc phát kinh khủng lại có sức dung nạp cường đại, đã hoàn toàn có thể sánh ngang với một võ giả Địa Cấp rồi.
Mà khiến cho người khó có thể tin là người tạo nên khí hải này chỉ là một võ giả Nhân Cấp...
Ở giai đoạn này mà có thể làm ra được chuyện này thì chỉ có mình Tần Trần mà thôi.
Bởi vì võ giả bình thường muốn có năng lực khống chế chân khí như hắn thì nhất định phải đạt đến cao hơn Vũ Tôn thất giai. Như vậy mới có thể có được thủ đoạn khống chế như là ăn gian này của Tần Trần.
Lại tiêu hao một ngày, rốt cuộc tu vi của Tần Trần đã đột phá đến Nhân Cấp trung kỳ, lúc này mới chịu dừng tu luyện.
Ngắn ngủi khổ tu mấy ngày mấy đêm, tu vi của Tần Trần từ Nhân Cấp sơ kỳ đã thăng lên thành Nhân Cấp trung kỳ, tuy chỉ là một tiểu cấp, nhưng hắn biết mình bây giờ so với mấy ngày trước đã có khác biệt rất lớn.
Nói là thoán thai hoán cốt cũng không quá đáng.
- Ầm ầm!
Cửa phòng tu luyện mở ra, Tần Trần thần thái sáng lạn đi ra trong ánh mắt ghen tị của mọi người.
- Lâm Thiên và Trương Anh đã ly khai, phòng tu luyện tuy tốt nhưng giá cả có chút mắc.
Nhìn trên người chỉ có mười mấy ngân tệ, Tần Trần cười khổ.
Phòng tu luyện giá tiền là một ngày một trăm ngân tệ, vài ngày liền đã tiêu hao mấy trăm ngân tệ mà hắn tích góp từng tí một.
Đi ra Tháp Tu Luyện, bên ngoài có ánh nắng tươi đẹp, không khí mát vẻ khiến cho người ta vui vẻ sảng khoái.
Có điều Tần Trần lại cau mày quay đầu nhìn về một bên.
Một người trẻ tuổi đứng ở bên cửa nhìn thấy Tần Trần trong mắt liền lóe ra chút âm lãnh, xoay người muốn rời đi.
Thân hình Tần Trần thoắt nhẹ đã ngăn trước người hắn.
Trong mắt người trẻ tuổi lộ ra một chút bối rối:
- Ngươi muốn làm gì? Sao lại cản đường ta.
- Nên hỏi phải là ta mới đúng. Ngươi là ai, tại sao lại theo dõi ta?
Tần Trần híp mắt nói.
- Hừ, ai theo dõi ngươi hả?
- Không nói sao?
Tần Trần không có nhiều lời, xốc cổ hắn lên, xốc hắn như là một con gà.
- Ngươi...buông...buông ra!
Hai tay của thiếu niên gắt gao bắt lấy cổ tay Tần Trần muốn đẩy ra, nhưng tay phải Tần Trần như là vòng kim cô vậy, mặc cho hắn dùng sức ra sao đều không động đậy được.
Rất nhanh vẻ mặt của thiếu niên đã trướng đỏ bừng, giống như là một con vịt đực gào lên thống khổ, thân thể kịch liệt dãy dụa.
- Nói!
Tần Trần lạnh lùng nói.
- Ta... Ta không biết gì cả... Ngươi nói cái gì thế.
Thiếu niên vẫn ngoan cố chống lại.
Tần Trần gia tăng lực lượng, bắp thịt đáng sợ gắt gao kiềm chế cổ đối phương, khiến cho lồng ngực của hắn bởi vì thiếu không khí mà kịch liệt co rút.
Ánh mắt băng lãnh khiến cho thiếu niên cảm thấy phát lạnh.
- Ta... ta nói, ta nói...
Thiếu niên rốt cuộc chịu đầu hàng.
Ầm!
Tần Trần buông tay ném đối phương xuống đất, lạnh lùng nhìn hắn.
- Là công tử Ngụy Chấn để cho ta tiếp cận ngươi, hắn đã tìm được Lâm Thiên và Trương Anh, với lại biết ngươi đang ở trong Tháp Tu Luyện cho nên hắn để ta canh ở ngoài tháp, vừa thấy ngươi đi ra thì liền báo cho hắn...
Thiếu niên thống khổ té xuống đất, thở gấp từng ngụm, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng nhìn Tần Trần.
Hắn dám cam đoan là nếu bản thân không chịu nói thì rất có thể Tần Trần sẽ bóp hắn chết tươi.
- Lại là hắn à.
Ánh mắt Tần Trần lạnh lẽo:
- Lâm Thiên và Trương Anh đâu rồi? Bọn họ không có sao chứ?
- Ta không biết nữa, bọn họ là bị công tử Ngụy Chấn đưa đi rồi.
- Cái gì!
Tần Trần lạnh giọng nói:
- Ngụy Chấn hay xuất hiện ở chỗ nào?
- Ở đình viện của hắn, ta không biết cái gì cả, chỉ phụ trách theo dõi ngươi mà thôi.
- Lập tức đưa ta tới đó!
Ánh mắt Tần Trần lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng chưa từng có.
Xem ra mấy ngày trước giáo huấn hắn còn không đủ cho nên mới qua hai ngày hắn dĩ nhiên đã tìm tới cửa, còn đưa Lâm Thiên và Trương Anh đi.
- Không biết hai người họ bây giờ ra sao rồi?
Tần Trần cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.
Dưới sự hướng dẫn của thiếu niên, Tần Trần đi thẳng đến cửa ký túc xá của Ngụy Chấn.
- Chính.... chính là chỗ này...
Thiếu niên chỉ vào đình viện trước mặt nói.
Thiên Tinh Học Viên ngoại trừ ký túc xá nhiều người dành cho bình dân con cháu ở ra thì còn có một ít ký túc xá đơn độc cực kỳ sang trọng. Nhưng ký túc xá này như là biệt phủ vậy thậm chí ở trong còn có hoa viên, tính riêng tư cực kỳ tốt, là chuyên môn chuẩn bị cho con em thế gia quyền quý ở Vương Đô.
Ngay lúc mà Tần Trần ngẩng đầu nhìn lên, thì thiếu niên liền lợi dụng hắn không chú ý, đột nhiên nhảy lên như thỏ liền xông vào trong hoa viên, đồng thời trong miệng còn kêu lớn:
- Chấn ca, tiểu tử kia đến, hắn đến rồi.
Ở thời điểm này là lúc mà võ giả cần cẩn thận nhất. Bởi vì khí không thể không chế được chân khí thì sẽ bị chân khí đáng sợ xé rách kinh mạch của mình, phá hủy đan điền yếu nhược.
Đặc biệt là chân khí trong cơ thể Tần Trần, cho dù là số lượng hay chất lượng đều gấp mấy lần võ giả bình thường. Vòng xoáy kinh khủng được tạo thành lại càng mạnh đáng sợ.
Có điều trên mặt Tần Trần không có chút lo lắng nào.
Năng lực khống chế chân khí của hắn thật là quá mạnh, căn bản cũng không cần phải tận lực. Chỉ cần không ngừng thôi động chân khí đến cực hạn, mặc cho chúng nó lao nhanh trút xuống như là hồng thủy vỡ đê, đấu đá lung tung. Sau đó lợi dụng kinh nghiệm phong phú của đời trước, theo bản năng tiến hành khống chế toàn bộ chúng nó dựa theo tiết tấu của mình mà dần dần hội tụ lại.
Sau một lúc thì thân hình của khí hải đã được xây dựng trong cơ thể của Tần Trần.
Khí hải này lớn cỡ trứng vịt, so với khí hải lúc trước to chừng trứng bồ câu thì lớn hơn khoảng mấy lần.
Lộ ra càng rắn chắc và dồi dào.
Nhưng Tần Trần không dừng lại, hắn thôi động chân khí mãnh liệt, điên cuồng tụ tập trong đan điền. Khí hải vốn yếu đuối không chịu nổi trong nháy mắt nát vụn hóa thành bọt nước.
Tần Trần không có chút sót ruột nào, lần thứ hai ngưng tụ chân khí, làm cho bọn nó điên cuồng tụ tập trong đan điền, lần thứ hai xây dựng khí hải. Khí hải này so với khí trì to bằng trứng vịt lúc nãy còn muốn lớn hơn một vòng, càng thêm hùng hậu kinh người.
Thế nhưng Tần Trần vẫn phá vỡ nó.
Liên tiếp bảy tám lần phá vỡ, rốt cuộc trung đan điền Tần Trần đã ngưng tụ ra được một khí hải to cỡ hai nắm tay.
Mà lần này sau khi hình thành khí hải, mặc cho chân khí công kích thế nào thì vẫn lù lù bất động thì hắn mới thỏa mãn, bắt đầu chậm rãi gia cố khí hải của mình.
Khí hải vượt xa người thường chậm rãi ổn định, mỗi một lần chuyển động liền dẫn ra một đạo chân khí kinh người, thần tốc truyền khắp mỗi một đạo kinh mạch trên người Tần Trần.
Cho dù là võ giả cường đại nhìn thấy màn này cũng sẽ không thể không thừa nhận đây gần như là một khí hải hoàn mỹ, có sức chịu đựng kinh người, có được lực bộc phát kinh khủng lại có sức dung nạp cường đại, đã hoàn toàn có thể sánh ngang với một võ giả Địa Cấp rồi.
Mà khiến cho người khó có thể tin là người tạo nên khí hải này chỉ là một võ giả Nhân Cấp...
Ở giai đoạn này mà có thể làm ra được chuyện này thì chỉ có mình Tần Trần mà thôi.
Bởi vì võ giả bình thường muốn có năng lực khống chế chân khí như hắn thì nhất định phải đạt đến cao hơn Vũ Tôn thất giai. Như vậy mới có thể có được thủ đoạn khống chế như là ăn gian này của Tần Trần.
Lại tiêu hao một ngày, rốt cuộc tu vi của Tần Trần đã đột phá đến Nhân Cấp trung kỳ, lúc này mới chịu dừng tu luyện.
Ngắn ngủi khổ tu mấy ngày mấy đêm, tu vi của Tần Trần từ Nhân Cấp sơ kỳ đã thăng lên thành Nhân Cấp trung kỳ, tuy chỉ là một tiểu cấp, nhưng hắn biết mình bây giờ so với mấy ngày trước đã có khác biệt rất lớn.
Nói là thoán thai hoán cốt cũng không quá đáng.
- Ầm ầm!
Cửa phòng tu luyện mở ra, Tần Trần thần thái sáng lạn đi ra trong ánh mắt ghen tị của mọi người.
- Lâm Thiên và Trương Anh đã ly khai, phòng tu luyện tuy tốt nhưng giá cả có chút mắc.
Nhìn trên người chỉ có mười mấy ngân tệ, Tần Trần cười khổ.
Phòng tu luyện giá tiền là một ngày một trăm ngân tệ, vài ngày liền đã tiêu hao mấy trăm ngân tệ mà hắn tích góp từng tí một.
Đi ra Tháp Tu Luyện, bên ngoài có ánh nắng tươi đẹp, không khí mát vẻ khiến cho người ta vui vẻ sảng khoái.
Có điều Tần Trần lại cau mày quay đầu nhìn về một bên.
Một người trẻ tuổi đứng ở bên cửa nhìn thấy Tần Trần trong mắt liền lóe ra chút âm lãnh, xoay người muốn rời đi.
Thân hình Tần Trần thoắt nhẹ đã ngăn trước người hắn.
Trong mắt người trẻ tuổi lộ ra một chút bối rối:
- Ngươi muốn làm gì? Sao lại cản đường ta.
- Nên hỏi phải là ta mới đúng. Ngươi là ai, tại sao lại theo dõi ta?
Tần Trần híp mắt nói.
- Hừ, ai theo dõi ngươi hả?
- Không nói sao?
Tần Trần không có nhiều lời, xốc cổ hắn lên, xốc hắn như là một con gà.
- Ngươi...buông...buông ra!
Hai tay của thiếu niên gắt gao bắt lấy cổ tay Tần Trần muốn đẩy ra, nhưng tay phải Tần Trần như là vòng kim cô vậy, mặc cho hắn dùng sức ra sao đều không động đậy được.
Rất nhanh vẻ mặt của thiếu niên đã trướng đỏ bừng, giống như là một con vịt đực gào lên thống khổ, thân thể kịch liệt dãy dụa.
- Nói!
Tần Trần lạnh lùng nói.
- Ta... Ta không biết gì cả... Ngươi nói cái gì thế.
Thiếu niên vẫn ngoan cố chống lại.
Tần Trần gia tăng lực lượng, bắp thịt đáng sợ gắt gao kiềm chế cổ đối phương, khiến cho lồng ngực của hắn bởi vì thiếu không khí mà kịch liệt co rút.
Ánh mắt băng lãnh khiến cho thiếu niên cảm thấy phát lạnh.
- Ta... ta nói, ta nói...
Thiếu niên rốt cuộc chịu đầu hàng.
Ầm!
Tần Trần buông tay ném đối phương xuống đất, lạnh lùng nhìn hắn.
- Là công tử Ngụy Chấn để cho ta tiếp cận ngươi, hắn đã tìm được Lâm Thiên và Trương Anh, với lại biết ngươi đang ở trong Tháp Tu Luyện cho nên hắn để ta canh ở ngoài tháp, vừa thấy ngươi đi ra thì liền báo cho hắn...
Thiếu niên thống khổ té xuống đất, thở gấp từng ngụm, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng nhìn Tần Trần.
Hắn dám cam đoan là nếu bản thân không chịu nói thì rất có thể Tần Trần sẽ bóp hắn chết tươi.
- Lại là hắn à.
Ánh mắt Tần Trần lạnh lẽo:
- Lâm Thiên và Trương Anh đâu rồi? Bọn họ không có sao chứ?
- Ta không biết nữa, bọn họ là bị công tử Ngụy Chấn đưa đi rồi.
- Cái gì!
Tần Trần lạnh giọng nói:
- Ngụy Chấn hay xuất hiện ở chỗ nào?
- Ở đình viện của hắn, ta không biết cái gì cả, chỉ phụ trách theo dõi ngươi mà thôi.
- Lập tức đưa ta tới đó!
Ánh mắt Tần Trần lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng chưa từng có.
Xem ra mấy ngày trước giáo huấn hắn còn không đủ cho nên mới qua hai ngày hắn dĩ nhiên đã tìm tới cửa, còn đưa Lâm Thiên và Trương Anh đi.
- Không biết hai người họ bây giờ ra sao rồi?
Tần Trần cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.
Dưới sự hướng dẫn của thiếu niên, Tần Trần đi thẳng đến cửa ký túc xá của Ngụy Chấn.
- Chính.... chính là chỗ này...
Thiếu niên chỉ vào đình viện trước mặt nói.
Thiên Tinh Học Viên ngoại trừ ký túc xá nhiều người dành cho bình dân con cháu ở ra thì còn có một ít ký túc xá đơn độc cực kỳ sang trọng. Nhưng ký túc xá này như là biệt phủ vậy thậm chí ở trong còn có hoa viên, tính riêng tư cực kỳ tốt, là chuyên môn chuẩn bị cho con em thế gia quyền quý ở Vương Đô.
Ngay lúc mà Tần Trần ngẩng đầu nhìn lên, thì thiếu niên liền lợi dụng hắn không chú ý, đột nhiên nhảy lên như thỏ liền xông vào trong hoa viên, đồng thời trong miệng còn kêu lớn:
- Chấn ca, tiểu tử kia đến, hắn đến rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook