Vu sư
Chương 81

Hoắc Minh Tri lái xe cảnh sát, rất nhanh đã đến hiện trường vụ án.

Xuống xe, cảnh sát giải tán đám đông, đợi khi Hoắc Minh Tri đến gần nhìn rõ kiểu dáng và biển số xe, cả người đều sửng sốt. Vẻ mặt bình tĩnh lập tức trở nên sốt ruột, anh ta nhanh chóng đến gần chiếc xe, ánh mắt vội vàng liếc nhìn, rất nhanh nhặt được điện thoại dưới ghế. Anh ta cầm điện thoại lên, bấm vào, màn hình tối đen sáng lên, hiển thị tin nhắn đến từ số lạ.

Mà số điện thoại xa lạ này, anh ta nhận ra, chính là tin nhắn thăm dò, trước khi ra khỏi sở cảnh sát, anh ta lấy điện thoại của Dương Minh gửi cho Quý Lãng. Mấy ngày nay, mỗi buổi sáng anh ta đều gửi tin nhắn cho Quý Lãng.

“Mọi người ai là người đầu tiên nhìn thấy quá trình vụ án?” Hoắc Minh Tri xông vào nhóm người bên cạnh, sốt ruột hỏi.

Dương Minh đã lấy lời khai của người mục kích, thấy dáng vẻ vội vã của đội trưởng Hoắc, có chút khó hiểu, không nhịn được oán thầm: Đội trưởng Hoắc xử lý vô số vụ án, chỉ là một vụ bắt cóc thôi sao lại khẩn trương như vậy.

“Tôi, tôi nhìn thấy, có hai chiếc xe xông đến, một trước một sau ép chiếc xe này dừng lại.”

“Cái gì mà ép dừng chứ, chiếc SUV màu đen ở phía sau, trực tiếp đâm về phía ghế lái, đụng mấy lần, rõ ràng là muốn giết người.”

“Đúng đúng đúng, anh nhìn ghế lái xem, có vết máu, nhất định bị thương không nhẹ.”

“Hai chiếc xe, chiếc còn lại là xe gì? Biển số xe bao nhiêu?” Đội trưởng Hoắc tóm lấy một người nói nhiều nhất trong số đó hỏi.

“Còn một chiếc là xe van màu trắng, biển số xe, biển số xe tôi không nhớ rõ.” Người đó lắc đầu.

“Những người khác thì sao? Có ai thấy biển số xe không?” Dương Minh lập tức quay đầu hỏi những người khác.

“Không để ý.”

“Nhanh quá, chúng tôi chỉ lo nhìn người, không chú ý biển số xe.”

“Đúng vậy, hai chiếc xe kia vừa nhìn đã biết là thương lượng từ trước, từ khi đụng người ta đến lúc rời đi, chỉ mất một lúc.”

“Đúng đúng đúng, còn đeo khẩu trang và kính đen, không nhìn rõ mặt, rất dọa người.”

“Có mấy người? Đối phương tổng cộng bao nhiêu người?” Hoắc Minh Tri vội vàng hỏi.

“Tôi chỉ nhìn thấy hai người, từ trên xe bước xuống, trực tiếp đưa người trong xe đi.” Có người nhìn thấy nghiêm túc nói.

Sau đó, Dương Minh và Hoắc Minh Tri lại hỏi một vòng những người mục kích nhìn thấy quá trình bắt cóc, tin tức hỏi được cũng không khác lúc trước. Tổng cộng có hai chiếc xe, xe van màu trắng đi ngược chiều ngăn cản, SUV màu đen cố ý va chạm gây ra tai nạn ép dừng xe, sau đó lại có hai người đàn ông đeo khẩu trang và kính đen từ SUV bước xuống, cưỡng chế mở cửa xe, đưa người bị hại đi.

“Xem ra là vụ án bắt cóc đã lên kế hoạch từ trước, tôi sẽ đi chứng thực thân phận chủ nhân chiếc xe, sau đó thông báo người nhà, xem thử có thể tra được manh mối gì không.” Dương Minh nói rồi muốn đi về phía xe cảnh sát giao thông.

“Là xe của Quý Lãng.” Hoắc Minh Tri đột nhiên nói.

“Cái gì?!” Dương Minh sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, tại sao ban nãy đội trưởng Hoắc lại căng thẳng như vậy. Đội trưởng Hoắc và Quý Lãng có chút giao tình, người trong đội cảnh sát đều biết.

“Nhường một chút, nhường một chút.” Lúc này Đông Vĩnh Nguyên và Dịch Quan dưới sự chỉ dẫn của búp bê cũng chạy đến, hai người vừa đến hiện trường, liền nhìn thấy xe của ông chủ nhà mình bị đụng đến gần như biến dạng, lập tức hít khí lạnh.

“Đội trưởng Hoắc.” Lúc này Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy Hoắc Minh Tri đứng bên trong, sốt ruột không ngừng gọi ở ngoài dây cảnh giới.

Hoắc Minh Tri ngẩng đầu nhìn thấy Đông Vĩnh Nguyên, bước qua.

“Đội trưởng Hoắc, ông chủ đâu, ông chủ của chúng tôi sao rồi?” Búp bê không nói rõ, bọn họ chạy đến đây, nhìn thấy chiếc xe xảy ra chuyện, tưởng Quý Lãng bị tai nạn giao thông.

“Còn đang tìm.” Hoắc Minh Tri nói.

“Còn đang...còn đang tìm sao? Cái gì gọi là còn đang tìm? Lẽ nào ông chủ không phải được mọi người đưa vào bệnh viện?” Đông Vĩnh Nguyên và Dịch Quan đều ngơ ngác.

“Quý Lãng bị người ta bắt cóc.” Sắc mặt Hoắc Minh Tri khó coi nói.

“Cái gì?!” Hai người đồng thời la lên.

Lúc này Dương Minh đã khôi phục lại từ sự kinh ngạc, anh ta đi qua nói: “Gần đây Quý Lãng có đắc tội ai, hoặc là có hành động nào bất thường không?”

“Không có.” Đông Vĩnh Nguyên nghĩ cũng không nghĩ nói: “Cuộc sống hàng ngày của ông chủ đều rất có quy luật, trừ đi làm cũng chỉ về nhà, gần như không tiếp xúc với ai, sao có thể đắc tội người ta được.”

“Đúng vậy.” Dịch Quan cũng phụ họa theo, nói về năng lực trạch, người duy nhất mạnh hơn cậu ấy cũng chỉ có ông chủ.

“Đây là vụ bắt cóc đã lên kế hoạch từ trước, hơn nữa xem xét từ thủ pháp gây án, thủ đoạn của đám bắt cóc hung tàn, kỹ thuật điêu luyện, vừa nhìn đã biết là quen tay. Liệu có khi nào những quyển sách Quý Lãng viết, khiến người ta trả thù không? Gần đây Quý Lãng có đang chuẩn bị viết sách mới không?” Dương Minh suy đoán nói.

“Không biết?” Dịch Quan lắc đầu: “Trước khi ông chủ viết sách mới sẽ không báo cho chúng tôi biết đâu.”

“Đúng vậy, lần nào ông chủ cũng chỉ trực tiếp viết thôi.” Lúc Đông Vĩnh Nguyên nói, ôm chặt búp bê trong lòng, sợ búp bê kích động sẽ bại lộ trước mặt nhiều người.

“Cậu ta có thể thật sự chuẩn bị viết sách mới đấy.” Hoắc Minh Tri đột nhiên lên tiếng.

Ba người sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Hoắc Minh Tri.

Hoắc Minh Tri dường như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt tràn ngập hối hận: “Mấy ngày trước, tôi có nhờ cậu ấy giúp tôi xem một vụ án.”

“Anh nghi ngờ vụ án người tình nguyện hiến nội tạng sao?” Dương Minh lập tức nhớ ra.

“Ừm.” Hoắc Minh Tri siết tay thành quyền, không khỏi run rẩy: “Nếu thật sự là họ...”

“Nếu là thật, mấy người này ngay cả người tình nguyện vô tội cũng giết, vậy Quý Lãng phát hiện bí mật của họ, nhất định sẽ bị...” Dương Minh nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, mặt lập tức trắng bệch: “Lão đại, chúng ta đừng tự dọa mình, không nhất định sẽ như thế. Anh xem, vụ án kia không có động cơ, chỉ là sự nghi ngờ của anh, tính tình Quý Lãng khó chịu như vậy, nhất định đã đắc tội người khác. Hoặc là, bắt cóc tống tiền, Quý Lãng bán bản quyền, cũng kiếm được không ít...”

“Thế nào? Ông chủ sao rồi?” Lúc này Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị cũng chạy đến, ngắt lời nói an ủi của Dương Minh.

“Ông chủ bị người ta bắt cóc.” Vẻ mặt Dịch Quan lo lắng.

“Cái gì?!” Hai người thất thanh thốt lên.

“Đi điều tra camera, xe vừa đi không bao lâu, camera trên đường nhất định sẽ quay được. Đông Vĩnh Nguyên, liên lạc người nhà Quý Lãng, xem thử có điện thoại bọn bắt cóc gọi đến không. Có tin tức lập tức báo cho tôi.” Nói xong, Hoắc Minh Tri quay người lên xe cảnh sát, muốn đích thân đến bộ giao thông kiểm tra camera.

Nếu là bắt cóc tống tiền, nhất định phải có điện thoại đòi tiền, nhưng xem xét từ những gì người mục kích mô tả, khả năng bắt cóc tống tiền không cao. Không có đám bắt cóc nào vì tiền tài, lại manh động bắt người trước đám đông như thế. Hành động này của chúng, ngược lại giống như chó cùng rứt giậu muốn diệt khẩu hơn.

Hoắc Minh Tri để ý đến Quý Lãng gần mười năm, anh ta thậm chí còn hiểu Quý Lãng hơn nhóm người Đông Vĩnh Nguyên, thời gian gần mười năm, trừ công việc học tập phải tiếp xúc với người khác ra, Quý Lãng không có bạn bè gì cả. Anh không thích tiếp xúc với người lạ, thậm chí tránh né tiếp xúc với người lạ, mỗi ngày trừ đi làm cũng chỉ về nhà, thỉnh thoảng vì mất ngủ sẽ đến bệnh viện lấy ít thuốc. Người có cuộc sống đơn giản như vậy, sao có thể vì đắc tội người khác mà bị bắt cóc được.

Nếu vì tiền tài, tuy Quý Lãng có chút tài sản, nhưng so với Quý Lãng thành niên khí thế mạnh mẽ, rõ ràng đứa em trai mới bảy tám tuổi càng thích hợp để bắt cóc hơn, cho nên khả năng vì tiền là cực thấp.

Loại trừ hết những khả năng kia, nguyên nhân còn lại duy nhất xảy ra vụ bắt cóc, cũng chỉ có năng lực suy luận của Quý Lãng. Mấy quyển sách anh viết, khi trước không nói, hai vụ án gần đây, kẻ hiềm nghi đều bị bắt được, cho dù là đồng bọn báo thù, trực tiếp đụng chết là xong chuyện, cần gì phải bắt đi. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cách giải thích hợp lý duy nhất chỉ có vụ án mấy ngày trước anh ta nhờ Quý Lãng phân tích giúp.

Tuy không biết Quý Lãng làm sao phân tích và lý luận ra tình tiết vụ án, nhưng Quý Lãng nhất định có cách điều tra của mình, thậm chí có thể đã nắm được gì đó, cho nên mới bị người ta nhắm vào, sở dĩ bọn chúng phí sức bắt cóc Quý Lãng, mà không giết chết tại chỗ, cũng chỉ có một khả năng.

“Dương Minh, điều tra nhóm máu của Quý Lãng.” Hoắc Minh Tri sốt ruột nói.

Vừa nãy khi lên xe, Hoắc Minh Tri đã giành vị trí lái chính, lúc này chỉ có thể bảo Dương Minh ngồi ghế lái phụ tra tài liệu.

“Được.” Quý Lãng thường ra vào bệnh viện, lúc nhỏ từng ở bệnh viện một khoảng thời gian dài, cho nên rất nhanh Dương Minh đã tra ra nhóm máu của Quý Lãng: “Lão đại, Quý Lãng là...nhóm máu A.”

Dương Minh chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, cả người lạnh ngắt, sao lại trùng hợp như vậy, lúc trước lão đại nghi ngờ vụ án người tình nguyên kia, ba người tình nguyện đã chết cũng có nhóm máu A.

Trong ánh mắt Hoắc Minh Tri xẹt qua tia sáng sắc bén, dưới chân đạp hết ga, nhanh chóng chạy đi: “Bảo tất cả người trong đội ra ngoài, nhất định phải tìm được Quý Lãng.”

Đại học Hải Thành.

Vu Miểu Miểu đang lên lớp, cô và bạn cùng phòng ngồi ở hàng cuối, đang bù lại giấc ngủ chưa đủ buổi sáng. Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, là Đông Vĩnh Nguyên gọi cho cô, cô cầm lên bấm nút tắt, vừa định gửi wechat nói với đối phương mình đang lên lớp, Đông Vĩnh Nguyên lại gọi đến nữa.

Hình như có vẻ rất gấp.

Vu Miểu Miểu do dự một lúc, đeo tai nghe, nhận điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói sốt ruột của Đông Vĩnh Nguyên truyền đến: “Bà chủ, ông chủ bị bắt cóc rồi.”

“Cái gì?!”

Vu Miểu Miểu đẩy bàn, tiếng bàn va chạm nhau vang lên chói tai, trong ánh mắt kinh ngạc của giáo viên và bạn học, cô chạy ra khỏi lớp như phát điên. Thay đổi đột ngột như vậy, khiến cả lớp học đều yên tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, giáo viên trên bục giảng mới lấy lại tinh thần, sắc mặt xanh mét nói: “Lớp trưởng đâu, nữ sinh vừa rồi là ai, ghi lại tên cho tôi.”

Nhóm Ngũ Lạc Tâm và Công Tôn Liên cũng không biết Vu Miểu Miểu xảy ra chuyện gì, muốn ra ngoài hỏi, nhưng nhìn ánh mắt giống như phun lửa của giáo viên lại không dám trốn học, chỉ đành lặng lẽ gửi tin nhắn hỏi Vu Miểu Miểu.

Nhưng Vu Miểu Miểu lúc này, đã không còn tâm trí trả lời tin nhắn nữa, cô gần như xông ra khỏi cổng trường, ngăn một chiếc taxi, chạy đến sở cảnh sát hình sự.

“Đã tìm thấy chưa? Tìm thấy người chưa?” Vu Miểu Miểu vừa xông vào sở cảnh sát hình sự, cũng mặc kệ bên trong có ai, khí thế hung hăng hỏi.

Trên đường đến đây, Đông Vĩnh Nguyên đã kể lại đại khái quá trình xảy ra chuyện cho cô nghe, cô biết Quý Lãng bị người ta bắt cóc, biết phía cảnh sát đang điều tra camera tìm người.

“Bà chủ, cảnh sát còn đang tìm.” Bốn người trong phòng làm việc đều ở sở cảnh sát chờ tin, thấy Vu Miểu Miểu đến, vội vàng ra đón.

“Bà chủ, trước tiên cô đừng kích động, ông chủ sẽ không sao đâu.” Đan Tuấn Nghị an ủi: “Bọn bắt cóc khẳng định là vì tiền, trước khi lấy được tiền, sẽ không làm hại ông chủ.”

Vu Miểu Miểu đương nhiên biết Quý Lãng sẽ không nguy hiểm tính mạng, giữa họ có vòng dây làm từ tóc, nếu Quý Lãng nguy hiểm tính mạng, cô sẽ có thể cảm nhận được ngay. Nhưng cảm giác đó cũng chỉ có khi xuất hiện nguy cơ sinh tử, những tình huống khác cô không cảm nhận được. Nhưng cho dù không nguy hiểm đến tính mạng, đám bắt cóc ngược đãi tướng công thì phải làm sao? Đánh anh mắng anh thì phải làm sao? Hơn nữa trước khi tìm được người, tình huống gì cũng có thể xảy ra.

Vu Miểu Miểu rất sốt ruột.

Lúc này, búp bê nhân lúc người bên cạnh không chú ý, lén lút nhìn về phía Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu nhìn thấy búp bê, ánh mắt đột nhiên sáng lên, cô đón búp bê từ tay Đông Vĩnh Nguyên, xoay người ra khỏi sở cảnh sát hình sự, trở về phòng làm việc phía đối diện. Nhóm bốn người phòng làm việc thấy vậy, dường như nghĩ đến gì đó, cũng trở về theo.

Trở lại phòng làm việc, Vu Miểu Miểu đặt búp bê lên bàn, lên tiếng hỏi: “Búp bê, em có thể tìm được bọn bắt cóc không?”

Búp bê a a lắc đầu.

“Em không hạ lời nguyền trên người bọn chúng sao?” Vu Miểu Miểu sốt ruột.

“A, a a ~ ~” Búp bê chỉ Vu Miểu Miểu, lại tiếp tục lắc đầu.

Vu Miểu Miểu đoán được ý của búp bê, ý của búp bê muốn nói, đối phương là người bình thường, nó không thể hạ lời nguyền để mình bị phản phệ được.

“Vậy em cũng không biết tìm hai con quỷ đi theo à?” Vu Miểu Miểu hỏi.

Búp bê khựng lại, dường như bây giờ mới nghĩ đến chiêu đó, cả người búp bê đều ngơ ngác.

Vừa thấy búp bê như vậy, Vu Miểu Miểu hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng trong lòng cô cũng biết, chuyện này thực ra không thể trách búp bê được, búp bê vẫn là lin hồn không toàn vẹn, trí thông minh vốn dĩ không cao, trong tình huống đó sao có thể có năng lực mạnh như vậy. Nhưng lúc đó trừ búp bê ra, chẳng còn ai có thể giúp đỡ được nữa.

“Bà chủ, búp bê đã rất cố gắng rồi, nó chạy ngay đến báo tin.” Đông Vĩnh Nguyên thấy vẻ tự trách của búp bê, có chút không nhẫn tâm.

“Đúng vậy bà chủ, búp bê...vẫn là đứa nhỏ không biết nói chuyện.” Dịch Quan cũng không nhịn được lên tiếng.

Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị nhìn cảnh tượng trước mắt, lại lần nữa chìm vào nỗi chấn động tinh thần.

Búp bê lại nói chuyện rồi!

Tại sao Dịch Quan và Đông Tử có vẻ rất quen thuộc với búp bê vậy?

Hai người họ nhìn qua hình như đã biết búp bê là vật sống từ sớm.

Vừa nãy bà chủ nói gì nhỉ, nguyền rủa, bắt quỷ theo dõi, trời ơi, tôi đã nghe thấy cái gì thế này?

“Bà chủ, vụ án vừa xảy ra đội trưởng Hoắc đã đuổi đến ngay lập tức, cô yên tâm, anh ta là thần thám, nhất định sẽ tìm được ông chủ nhanh thôi.” Đông Vĩnh Nguyên khuyên.

Vu Miêu Miểu nhìn sợi dây đeo bên tay trái của mình, phủ tay phải lên, đợi phát giác năng lượng dao động bên trong vẫn coi như ổn định, lúc này mới cưỡng chế mình bình tĩnh lại.

Nhưng sự bình tĩnh của cô, cũng chỉ duy trì được nửa tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương