Vu sư
-
Chương 3: Có nên động phòng trước không?
Editor: Nát Viết Nhảm
Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn xác nhận thân phận của Vu Miểu Miểu, nhưng Quý Lãng kỳ thực đã có chút tin tưởng. Rốt cuộc cho dù muốn tính toán, anh không thể tìm thấy một lời nói dối như vậy có thể bị phá vỡ chỉ bằng một hai cái chọc ngoáy như một cái cớ. Có điều sau khi lên lầu, anh vẫn là gọi một cú điện thoại cho cha mẹ đã lâu không liên lạc của mình.
"Quý Lãng?" Mẹ Quý khi nhận được điện thoại, trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc.
"Là con." Bởi vì nhập mộng năng lực, Quý Lãng khi còn bé cùng cha mẹ quan hệ không quá thân thiết. Sau khi lớn lên độc lập, càng là rất ít về nhà, thậm chí ngay cả điện thoại cũng là ngày lễ ngày tết thăm hỏi một tiếng. Anh không biết làm sao có thể cùng cha mẹ trở nên gần gũi hơn, điện thoại lúc này gọi được, ngoại trừ hỏi đáp khô khan một tiếng trước sau, lại trong lúc nhất thời không có đề tài gì để nói tiếp.
"Con là... Có chuyện gì không?" Vẫn là mẹ Quý hiểu rõ tính cách con trai mình, vào lúc này không lễ không tết bỗng nhiên điện thoại tới khẳng định là có việc.
"Con có chuyện hỏi 2 người." Quý Lãng thấy mẫu thân chủ động hỏi, vẻ mặt lập tức tự nhiên lên, hắn liếc mắt nhìn Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn đứng ở hành lang hỏi, "Hai người có biết một người tên là Vu Miểu Miểu không?"
"Vu Miểu Miểu?"
"Một cô nương dân tộc thiểu số, mới vừa tròn 18 tuổi..."
"Vị hôn thê." Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng giới thiệu nửa ngày không vào trọng điểm, không nhịn được nhắc nhở.
Quý Lãng khóe miệng giật giật: "... Cô ta nói là cô ấy là con dâu đính ước từ bé mà bố mẹ chọn cho con?"
"Dân tộc thiểu số, con dâu định từ bé, để mẹ nghĩ đã." Quý mụ mụ kích động nói, "Họ thật sự tìm đến con?"
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Quý Lãng nhíu mày.
"Đó là sự tình mười mấy năm trước, đại khái khoảng 15-16 năm đi, năm đó mẹ và cha con dẫn con đi Điền Nam du lịch, con bỗng nhiên phát bệnh... Không, không phải phát bệnh, là..." Mẹ Quý bỗng nhiên hoang mang lên.
"Không có chuyện gì, mẹ nói tiếp đi." Quý Lãng vẻ mặt bất động.
Anh từ nhỏ đã biết, ở trong mắt cha mẹ, so với sinh một đứa con quái vật, bọn họ càng muốn tin tưởng con trai của mình là bị bệnh.
"Là vầy... đoạn thời gian đó con trời vừa tối sẽ khóc, có lúc còn có thể hét gào. Ngày ấy, chúng ta ở trong một cái trại nghỉ ngơi, con bỗng nhiên nửa đêm phát... Nằm mơ, khóc rất lớn. Mẹ sợ con làm phiền du khách đồng hành, liền ôm con ra sân dỗ, sau đó ở cửa gặp phải một vu sư."
"Vu sư?!"
Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng nhìn sang, cho rằng là muốn bà chứng nhận đúng sự thật, liền vui vẻ gật đầu.
"Đó là cách dân địa phương gọi bà ấy như thế. Bà ấy nhìn con một chút, nói con là gặp ác mộng, sau đó đưa tay trên đầu con vỗ vỗ, con ngay lập tức không khóc." Mẹ Quý nhớ lại, "Vì thế sáng sớm ngày thứ hai, mẹ và bố con liền ra khỏi đoàn du lịch, ở lại trong trại, muốn cho vu sư chữa cho con... Là giúp chữa cho con không bị gặp ác mộng. Nhưng bà vu sư này bỗng nhiên nói rất mến con, muốn con cùng đồ đệ của bà định thông gia từ bé, mới đồng ý giúp con."
"Sau đó hai người đồng ý?"
"Chúng ta lúc đó cũng không còn cách khác."Mẹ Quý giải thích, "Hơn nữa sau đó bà ấy vẫn không liên lạc qua chúng ta, mẹ và bố con cũng là cho rằng vu sư chỉ đùa giỡn."
Quý Lãng hít một hơi, không có tiếp tục truy cứu vấn đề này: "Mà tại sao bà ấy có thể có địa chỉ hiện tại của con?"
Nhà hiện tại của anh, là sau khi trưởng thành tự mình kiếm tiền mua, mười mấy năm không liên hệ người khác làm sao có khả năng biết.
"Hơn một tháng trước, vu sư này bỗng nhiên gọi cho chúng ta hỏi tin tức, hỏi chúng ta địa chỉ hiện tại của con. Chúng ta vốn muốn nói cho con, nhưng đoạn thời gian đó con sức khỏe đang không tốt, vì thế mẹ liền..."
"Làm sao mẹ biết con sức khỏe không tốt?" Quý Lãng ánh mắt trầm trầm, anh một tháng trước phát bệnh vẫn đem mình nhốt tại trong nhà, nên không có ai biết mới đúng.
"Con không phải là tìm bác sĩ Trình sao?" Mẹ Quý đáp.
Quý Lãng hiểu rõ, lần trước mất khống chế trong mắt, anh không sai biệt lắm năm ngày năm đêm không ngủ, bác sĩ Trình phỏng chừng nghĩ anh có chuyện nên thông báo cho cha mẹ.
"Bọn họ tìm đến con? Là muốn làm cái gì?" Mẹ Quý hỏi.
"Con còn chưa có hỏi."Anh lúc này mới vừa xác nhận thân phận của Vu Miểu Miểu thôi.
"Quý Lãng, vị này vu sư khi còn bé xác thực đã giúp con, con... thái độ của con nên tốt một chút. Còn có, nếu như bọn họ muốn con thực hiện hôn ước..."
"Mẹ muốn đáp ứng thay con?" Quý Lãng cau mày.
"Không phải, mẹ biết tự con có suy nghĩ của chính mình, chuyện hôn sự này cũng không nên vội vàng, con khi đó còn nhỏ, càng không có hỏi qua ý kiến của con, vì thế nếu như con không muốn, chúng ta sẽ không ép buộc con. Lúc trước khi chúng ta đi khỏi đó, cha con cũng để lại cho vu sư không ít tiền. Chỉ là, tình huống của chính mình con cũng biết, có thể con sau đó còn cần vu sư trợ giúp, con nói là đi..." Mẹ Quý cẩn thận biểu đạt quan điểm của chính mình.
"Vậy để con tự quyết định." Nói xong, Quý Lãng cúp điện thoại.
Anh không thích nghe cái cách nói chuyện cẩn thận dè dặt này của mẹ anh, lúc nào cũng chỉ lo chọc giận ngữ khí của anh sẽ làm anh nhớ tới hồi ức không vui.
Phun ra một ngụm trọc khí, Quý Lãng xoay người, Vu Miểu Miểu vẫn như cũ đứng ở hành lang, tựa hồ là biết thân phận của chính mình được xác nhận, nữ hài đáy mắt lóe lên mừng rỡ.
Quý Lãng bỗng nhiên có chút hiểu mình tại sao khi đầu tiên nhìn thấy Vu Miểu Miểu không chán ghét, thậm chí cho rằng cô là quỷ hồn nhưng vẫn cho phép cô theo mình hấp thụ âm khí. Không phải là bởi vì tâm tình của anh lúc đó tốt, mà là bởi vì vẻ mặt của Vu Miểu Miểu, chính là vẻ mặt vào lúc này, hai con mắt óng ánh, đôi môi mỉm cười, chăm chú mà thiện ý nhìn kỹ, cũng đã cực kỳ lâu rồi anh chưa từng gặp qua.
Nhập mộng năng lực của anh càng ngày càng mạnh, đã tiến vào ác mộng càng ngày càng nhiều, chung quanh thân thể anh vờn quanh lệ khí, âm khí cùng oán khí cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí bên ngoài người anh khí tràng cũng vô cùng âm trầm.
Mỗi lần đi tàu địa ngầm, nhất định sẽ bị tra thẻ căn cước, trên đường chỉ cần gặp phải cảnh sát, đều sẽ bị gọi lại điều tra. Mỗi người nhìn thấy anh, không phải tránh né mà chính là sợ hãi, bằng không chính là không khỏe cau mày, anh rất lâu không có gặp phải một người, nhìn thấy anh thì cười.
"Vào đi." Quý Lãng đạo.
Vu Miểu Miểu ánh mắt sáng lên, cởi giày ra, để trần chân chạy vào phòng khách.
Quý Lãng xem xét một chút nữ hài trắng nõn non mềm chân, xoay người ra hành lang lấy ra một đôi dép đi trong nhà mà mình chưa dùng qua: "Đi vào đi."
"Cảm ơn." Vu Miểu Miểu tròng lên đôi dép, bàn chân nho nhỏ tròng vào trong đôi dép lê rộng rộng, nhìn có chút buồn cười.
Quý Lãng ánh mắt nhìn lướt qua liền dời đi, anh tựa ở thành ghế sa lon, hỏi Vu Miểu Miểu: "Mười mấy năm không liên hệ, bỗng nhiên tìm đến tôi làm cái gì?"
"Sư phụ em trước khi lâm chung dặn em cưới anh về nhà." Vu Miểu Miểu đáp.
"Cưới?" Dùng từ này có phải hơi ngược không.
"Vâng đúng rồi." Vu Miểu Miểu gật đầu, hài lòng nói, "Tướng công, theo em trở về bên trong núi đi."
Quý Lãng mặt nhất thời liền đen: "Cô có phải là nói ngược không, cưới vậy cũng là tôi cưới cô."
"Không phải, ở Vu tộc của em, là nữ nhân đem nam nhân lấy về nhà, vì thế em mới ngồi xe lửa thật xa tìm đến anh." Vu Miểu Miểu chăm chú giải thích trước.
Trên đời vẫn còn cái mẫu hệ thị tộc sao?
"Vì thế, cô là thật xa lại đây để đón dâu?" Quý Lãng tiến sát vào Vu Miểu Miểu.
"Dạ." Vu Miểu Miểu gật đầu.
"Đã gọi tôi tướng công, vậy chúng ta có phải trước tiên nên động phòng?" Quý Lãng cố ý nói.
Anh ngược lại muốn xem xem nha đầu này có phải là vẫn như cũ không thường thức.
Vu Miểu Miểu méo xệch đầu, bắt đầu suy nghĩ lên, mặc dù mình cùng tướng công tương lai hiện tại vẫn chưa có làm tiệc rượu, nhưng mình đã là đời vu sư cuối cùng của Vu tộc, kỳ thực cũng không có cái gì bằng hữu thân thích muốn mời tiệc, vì thế tiệc rượu làm không làm cũng không đáng kể. Lại nói, hiện tại cũng cùng trước đây không giống nữa, động phòng không nhất định phải sau hôn lễ.
Hơn nữa sư phụ cũng nói rồi, nửa kia của vu sư rất khổ cực, vì thế làm nhất gia chi chủ (trụ cột gia đình), không thể chuyên quyền độc đoán, không thể biểu hiện ra chủ nghĩa đại nữ tử, trước luôn phải sủng tướng công, mọi chuyện để không ảnh hưởng toàn cục cũng nên nghe theo tướng công.
"Có thể." Suy nghĩ xong, Vu Miểu Miểu hài lòng gật đầu.
"!!"
Đang định thân thể nghiêng về phía trước trước chuẩn bị xem chuyện cười của cô bé này, Quý Lãng kinh sợ đến mức một hồi đổ về sô pha bên trong.
"Đã sắp mười giờ, em đi hơn một ngày đường, có thể hay không trước tiên để em rửa ráy lại động phòng nhé?" Vu Miểu Miểu nhìn một chút đồng hồ trên tường, thật lòng đề nghị trước.
"Cô có biết động phòng là cái gì không?" Quý Lãng nghiêm trọng hoài nghi nha đầu này căn bản liền không hiểu động phòng là gì, đúng không sai, nha đầu này vừa nhìn là thấy vô cùng đơn thuần, vẫn là cô nương từ trong núi đi ra.
"Em đương nhiên biết rồi, hiện tại năm nào rồi, học sinh tiểu học ở quê em cũng bắt đầu biết yêu rồi." Vu Miểu Miểu một mặt biểu lộ "em đây làm sao có khả năng không biết chứ".
"..." Quý Lãng con ngươi chấn động.
Thất bại, anh một người đàn ông hơn 20 tuổi, nhưng ở phương diện này lại bại bởi một cô gái nhỏ 18 tuổi.
Tuy rằng cô gái nhỏ này khả năng từ tiểu học liền bắt đầu biết yêu, ở phương diện tình cảm so với anh chắc còn kinh nghiệm hơn, nhưng trường thực sự còn quá sớm, Quý Lãng thực sự là không xuống tay được, cuối cùng anh đem người nhốt vào thư phòng.
Anh mua bộ phòng này là 89 m2, bởi vì trong ngày thường chỉ có một mình anh ở, vì thế phòng phụ bị anh đổi thành thư phòng, bên trong có một tấm giường sô pha, hoàn toàn đủ để Vu Miểu Miểu nghỉ ngơi.
Quý Lãng tự nhiên không muốn Vu Miểu Miểu ở lại chỗ này, cũng không nghĩ tới thật sự kết hôn. Nhưng nha đầu này có thể đi xa xôi ngàn dặm tìm đến anh, còn nói muốn kết hôn với anh trở về bên trong núi, bởi vậy có thể thấy được đây chính là một cô nương cứng đầu cứng cổ, sẽ không dễ dàng rời đi.
Những bản lãnh khác có thể không có, nhưng khiến người ta rời xa mình thì phải gọi là bản năng thiên phú của anh.
Tắm xong từ phòng tắm đi ra, Quý Lãng liếc mắt nhìn vào trong thư phòng.
Chỉ cần chờ nha đầu này ngủ, mình liền có thể nhập mộng của cô ta, đến thời điểm anh vào được nội tâm của Vu Miểu Miểu và đào bới được tất cả những bí mật không muốn ai biết của cô ta. Làm cho cô biết, ở trước mặt mình, cô không thể giữ bí mật, không hề có riêng tư, thì sẽ e ngại chủ động rời đi.
Hai mươi tư năm qua, anh chính là như vậy để người chung quanh hoảng sợ cùng tránh né, bao gồm cha mẹ anh.
Vu Miểu Miểu đi đường hơn 30 tiếng, chuyển từ ô tô sang xe lửa, buổi tối lại cùng Quý Lãng nói nhiều như vậy, tắm xong sau liền quá đỗi buồn ngủ, nằm xuống liền ngủ thiếp. Đồng thời khi cô ngủ, chủ nhà Quý Lãng liền lập tức cảm giác được.
Quý Lãng ngoắc ngoắc môi, nằm ở trên giường mình, nhắm mắt lại, bắt đầu xâm lấn Vu Miểu Miểu mộng cảnh.
5 giây sau...
Quý Lãng nghi hoặc mở mắt ra.
Không tìm được mộng cảnh? Lẽ nào nha đầu này không nằm mơ? Không phải nha, anh vừa nãy rõ ràng đã cảm giác được mộng cảnh tồn tại.
Suy nghĩ chốc lát, Quý Lãng nhắm mắt lại, một lần nữa thử nghiệm.
10 giây sau...
Quý Lãng lần thứ hai mở mắt ra, một hồi vén chăn lên, mặt tối sầm lại đi tới sát vách.
"Ahhh, ăn ngon, ăn ngon."
Bên trong thư phòng, Vu Miểu Miểu được chăn bao bọc cực kỳ thơm ngọt, trong miệng cắn một cái gối ôm, một bên bẹp miệng một bên nói mê trước.
Quý Lãng ngồi xổm ở sô pha, cách Vu Miểu Miểu chỉ có không tới 10cm, bắt đầu lần thứ hai thử nghiệm nhập mộng, kết quả vẫn như cũ thất bại.
"Tôi không tin tôi nhập không được mộng của cô" Quý Lãng không tin tà nữa, lấy đi cái gối ôm mà Vu Miểu Miểu đang gặm, cúi người, áp trán của chính mình kề sát trán của Vu Miểu Miểu, dự định trực tiếp từ đại não xâm lấn.
"Hả??"
Trong mộng, người đang gặm xương sườn vô cùng thơm ngon, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên không tìm được xương sườn, cô liền tìm bốn phía, sau đó tìm tới một khối thịt kho tàu, liền lại hài lòng cắn một cái.
"Á!!!"
Môi anh đau rát, Quý Lãng kinh sợ đến mức một hồi đứng thẳng lên, không thể tin tưởng trừng mắt, vừa nãy một người vừa dám cắn anh.
"Thịt kho tàu không cho chạy."
Trong mộng, Vu Miểu Miểu nhìn thấy miệng thịt kho tàu lại muốn chạy, gấp đưa tay đi bắt. Quý Lãng hất cánh tay đang ôm lấy mình của Vu Miểu Miểu, bỗng nhiên mí mắt chìm xuống, anh dĩ nhiên có chút mệt rã rời, sau đó liền chậm rãi ngã xuống.
Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn xác nhận thân phận của Vu Miểu Miểu, nhưng Quý Lãng kỳ thực đã có chút tin tưởng. Rốt cuộc cho dù muốn tính toán, anh không thể tìm thấy một lời nói dối như vậy có thể bị phá vỡ chỉ bằng một hai cái chọc ngoáy như một cái cớ. Có điều sau khi lên lầu, anh vẫn là gọi một cú điện thoại cho cha mẹ đã lâu không liên lạc của mình.
"Quý Lãng?" Mẹ Quý khi nhận được điện thoại, trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc.
"Là con." Bởi vì nhập mộng năng lực, Quý Lãng khi còn bé cùng cha mẹ quan hệ không quá thân thiết. Sau khi lớn lên độc lập, càng là rất ít về nhà, thậm chí ngay cả điện thoại cũng là ngày lễ ngày tết thăm hỏi một tiếng. Anh không biết làm sao có thể cùng cha mẹ trở nên gần gũi hơn, điện thoại lúc này gọi được, ngoại trừ hỏi đáp khô khan một tiếng trước sau, lại trong lúc nhất thời không có đề tài gì để nói tiếp.
"Con là... Có chuyện gì không?" Vẫn là mẹ Quý hiểu rõ tính cách con trai mình, vào lúc này không lễ không tết bỗng nhiên điện thoại tới khẳng định là có việc.
"Con có chuyện hỏi 2 người." Quý Lãng thấy mẫu thân chủ động hỏi, vẻ mặt lập tức tự nhiên lên, hắn liếc mắt nhìn Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn đứng ở hành lang hỏi, "Hai người có biết một người tên là Vu Miểu Miểu không?"
"Vu Miểu Miểu?"
"Một cô nương dân tộc thiểu số, mới vừa tròn 18 tuổi..."
"Vị hôn thê." Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng giới thiệu nửa ngày không vào trọng điểm, không nhịn được nhắc nhở.
Quý Lãng khóe miệng giật giật: "... Cô ta nói là cô ấy là con dâu đính ước từ bé mà bố mẹ chọn cho con?"
"Dân tộc thiểu số, con dâu định từ bé, để mẹ nghĩ đã." Quý mụ mụ kích động nói, "Họ thật sự tìm đến con?"
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Quý Lãng nhíu mày.
"Đó là sự tình mười mấy năm trước, đại khái khoảng 15-16 năm đi, năm đó mẹ và cha con dẫn con đi Điền Nam du lịch, con bỗng nhiên phát bệnh... Không, không phải phát bệnh, là..." Mẹ Quý bỗng nhiên hoang mang lên.
"Không có chuyện gì, mẹ nói tiếp đi." Quý Lãng vẻ mặt bất động.
Anh từ nhỏ đã biết, ở trong mắt cha mẹ, so với sinh một đứa con quái vật, bọn họ càng muốn tin tưởng con trai của mình là bị bệnh.
"Là vầy... đoạn thời gian đó con trời vừa tối sẽ khóc, có lúc còn có thể hét gào. Ngày ấy, chúng ta ở trong một cái trại nghỉ ngơi, con bỗng nhiên nửa đêm phát... Nằm mơ, khóc rất lớn. Mẹ sợ con làm phiền du khách đồng hành, liền ôm con ra sân dỗ, sau đó ở cửa gặp phải một vu sư."
"Vu sư?!"
Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng nhìn sang, cho rằng là muốn bà chứng nhận đúng sự thật, liền vui vẻ gật đầu.
"Đó là cách dân địa phương gọi bà ấy như thế. Bà ấy nhìn con một chút, nói con là gặp ác mộng, sau đó đưa tay trên đầu con vỗ vỗ, con ngay lập tức không khóc." Mẹ Quý nhớ lại, "Vì thế sáng sớm ngày thứ hai, mẹ và bố con liền ra khỏi đoàn du lịch, ở lại trong trại, muốn cho vu sư chữa cho con... Là giúp chữa cho con không bị gặp ác mộng. Nhưng bà vu sư này bỗng nhiên nói rất mến con, muốn con cùng đồ đệ của bà định thông gia từ bé, mới đồng ý giúp con."
"Sau đó hai người đồng ý?"
"Chúng ta lúc đó cũng không còn cách khác."Mẹ Quý giải thích, "Hơn nữa sau đó bà ấy vẫn không liên lạc qua chúng ta, mẹ và bố con cũng là cho rằng vu sư chỉ đùa giỡn."
Quý Lãng hít một hơi, không có tiếp tục truy cứu vấn đề này: "Mà tại sao bà ấy có thể có địa chỉ hiện tại của con?"
Nhà hiện tại của anh, là sau khi trưởng thành tự mình kiếm tiền mua, mười mấy năm không liên hệ người khác làm sao có khả năng biết.
"Hơn một tháng trước, vu sư này bỗng nhiên gọi cho chúng ta hỏi tin tức, hỏi chúng ta địa chỉ hiện tại của con. Chúng ta vốn muốn nói cho con, nhưng đoạn thời gian đó con sức khỏe đang không tốt, vì thế mẹ liền..."
"Làm sao mẹ biết con sức khỏe không tốt?" Quý Lãng ánh mắt trầm trầm, anh một tháng trước phát bệnh vẫn đem mình nhốt tại trong nhà, nên không có ai biết mới đúng.
"Con không phải là tìm bác sĩ Trình sao?" Mẹ Quý đáp.
Quý Lãng hiểu rõ, lần trước mất khống chế trong mắt, anh không sai biệt lắm năm ngày năm đêm không ngủ, bác sĩ Trình phỏng chừng nghĩ anh có chuyện nên thông báo cho cha mẹ.
"Bọn họ tìm đến con? Là muốn làm cái gì?" Mẹ Quý hỏi.
"Con còn chưa có hỏi."Anh lúc này mới vừa xác nhận thân phận của Vu Miểu Miểu thôi.
"Quý Lãng, vị này vu sư khi còn bé xác thực đã giúp con, con... thái độ của con nên tốt một chút. Còn có, nếu như bọn họ muốn con thực hiện hôn ước..."
"Mẹ muốn đáp ứng thay con?" Quý Lãng cau mày.
"Không phải, mẹ biết tự con có suy nghĩ của chính mình, chuyện hôn sự này cũng không nên vội vàng, con khi đó còn nhỏ, càng không có hỏi qua ý kiến của con, vì thế nếu như con không muốn, chúng ta sẽ không ép buộc con. Lúc trước khi chúng ta đi khỏi đó, cha con cũng để lại cho vu sư không ít tiền. Chỉ là, tình huống của chính mình con cũng biết, có thể con sau đó còn cần vu sư trợ giúp, con nói là đi..." Mẹ Quý cẩn thận biểu đạt quan điểm của chính mình.
"Vậy để con tự quyết định." Nói xong, Quý Lãng cúp điện thoại.
Anh không thích nghe cái cách nói chuyện cẩn thận dè dặt này của mẹ anh, lúc nào cũng chỉ lo chọc giận ngữ khí của anh sẽ làm anh nhớ tới hồi ức không vui.
Phun ra một ngụm trọc khí, Quý Lãng xoay người, Vu Miểu Miểu vẫn như cũ đứng ở hành lang, tựa hồ là biết thân phận của chính mình được xác nhận, nữ hài đáy mắt lóe lên mừng rỡ.
Quý Lãng bỗng nhiên có chút hiểu mình tại sao khi đầu tiên nhìn thấy Vu Miểu Miểu không chán ghét, thậm chí cho rằng cô là quỷ hồn nhưng vẫn cho phép cô theo mình hấp thụ âm khí. Không phải là bởi vì tâm tình của anh lúc đó tốt, mà là bởi vì vẻ mặt của Vu Miểu Miểu, chính là vẻ mặt vào lúc này, hai con mắt óng ánh, đôi môi mỉm cười, chăm chú mà thiện ý nhìn kỹ, cũng đã cực kỳ lâu rồi anh chưa từng gặp qua.
Nhập mộng năng lực của anh càng ngày càng mạnh, đã tiến vào ác mộng càng ngày càng nhiều, chung quanh thân thể anh vờn quanh lệ khí, âm khí cùng oán khí cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí bên ngoài người anh khí tràng cũng vô cùng âm trầm.
Mỗi lần đi tàu địa ngầm, nhất định sẽ bị tra thẻ căn cước, trên đường chỉ cần gặp phải cảnh sát, đều sẽ bị gọi lại điều tra. Mỗi người nhìn thấy anh, không phải tránh né mà chính là sợ hãi, bằng không chính là không khỏe cau mày, anh rất lâu không có gặp phải một người, nhìn thấy anh thì cười.
"Vào đi." Quý Lãng đạo.
Vu Miểu Miểu ánh mắt sáng lên, cởi giày ra, để trần chân chạy vào phòng khách.
Quý Lãng xem xét một chút nữ hài trắng nõn non mềm chân, xoay người ra hành lang lấy ra một đôi dép đi trong nhà mà mình chưa dùng qua: "Đi vào đi."
"Cảm ơn." Vu Miểu Miểu tròng lên đôi dép, bàn chân nho nhỏ tròng vào trong đôi dép lê rộng rộng, nhìn có chút buồn cười.
Quý Lãng ánh mắt nhìn lướt qua liền dời đi, anh tựa ở thành ghế sa lon, hỏi Vu Miểu Miểu: "Mười mấy năm không liên hệ, bỗng nhiên tìm đến tôi làm cái gì?"
"Sư phụ em trước khi lâm chung dặn em cưới anh về nhà." Vu Miểu Miểu đáp.
"Cưới?" Dùng từ này có phải hơi ngược không.
"Vâng đúng rồi." Vu Miểu Miểu gật đầu, hài lòng nói, "Tướng công, theo em trở về bên trong núi đi."
Quý Lãng mặt nhất thời liền đen: "Cô có phải là nói ngược không, cưới vậy cũng là tôi cưới cô."
"Không phải, ở Vu tộc của em, là nữ nhân đem nam nhân lấy về nhà, vì thế em mới ngồi xe lửa thật xa tìm đến anh." Vu Miểu Miểu chăm chú giải thích trước.
Trên đời vẫn còn cái mẫu hệ thị tộc sao?
"Vì thế, cô là thật xa lại đây để đón dâu?" Quý Lãng tiến sát vào Vu Miểu Miểu.
"Dạ." Vu Miểu Miểu gật đầu.
"Đã gọi tôi tướng công, vậy chúng ta có phải trước tiên nên động phòng?" Quý Lãng cố ý nói.
Anh ngược lại muốn xem xem nha đầu này có phải là vẫn như cũ không thường thức.
Vu Miểu Miểu méo xệch đầu, bắt đầu suy nghĩ lên, mặc dù mình cùng tướng công tương lai hiện tại vẫn chưa có làm tiệc rượu, nhưng mình đã là đời vu sư cuối cùng của Vu tộc, kỳ thực cũng không có cái gì bằng hữu thân thích muốn mời tiệc, vì thế tiệc rượu làm không làm cũng không đáng kể. Lại nói, hiện tại cũng cùng trước đây không giống nữa, động phòng không nhất định phải sau hôn lễ.
Hơn nữa sư phụ cũng nói rồi, nửa kia của vu sư rất khổ cực, vì thế làm nhất gia chi chủ (trụ cột gia đình), không thể chuyên quyền độc đoán, không thể biểu hiện ra chủ nghĩa đại nữ tử, trước luôn phải sủng tướng công, mọi chuyện để không ảnh hưởng toàn cục cũng nên nghe theo tướng công.
"Có thể." Suy nghĩ xong, Vu Miểu Miểu hài lòng gật đầu.
"!!"
Đang định thân thể nghiêng về phía trước trước chuẩn bị xem chuyện cười của cô bé này, Quý Lãng kinh sợ đến mức một hồi đổ về sô pha bên trong.
"Đã sắp mười giờ, em đi hơn một ngày đường, có thể hay không trước tiên để em rửa ráy lại động phòng nhé?" Vu Miểu Miểu nhìn một chút đồng hồ trên tường, thật lòng đề nghị trước.
"Cô có biết động phòng là cái gì không?" Quý Lãng nghiêm trọng hoài nghi nha đầu này căn bản liền không hiểu động phòng là gì, đúng không sai, nha đầu này vừa nhìn là thấy vô cùng đơn thuần, vẫn là cô nương từ trong núi đi ra.
"Em đương nhiên biết rồi, hiện tại năm nào rồi, học sinh tiểu học ở quê em cũng bắt đầu biết yêu rồi." Vu Miểu Miểu một mặt biểu lộ "em đây làm sao có khả năng không biết chứ".
"..." Quý Lãng con ngươi chấn động.
Thất bại, anh một người đàn ông hơn 20 tuổi, nhưng ở phương diện này lại bại bởi một cô gái nhỏ 18 tuổi.
Tuy rằng cô gái nhỏ này khả năng từ tiểu học liền bắt đầu biết yêu, ở phương diện tình cảm so với anh chắc còn kinh nghiệm hơn, nhưng trường thực sự còn quá sớm, Quý Lãng thực sự là không xuống tay được, cuối cùng anh đem người nhốt vào thư phòng.
Anh mua bộ phòng này là 89 m2, bởi vì trong ngày thường chỉ có một mình anh ở, vì thế phòng phụ bị anh đổi thành thư phòng, bên trong có một tấm giường sô pha, hoàn toàn đủ để Vu Miểu Miểu nghỉ ngơi.
Quý Lãng tự nhiên không muốn Vu Miểu Miểu ở lại chỗ này, cũng không nghĩ tới thật sự kết hôn. Nhưng nha đầu này có thể đi xa xôi ngàn dặm tìm đến anh, còn nói muốn kết hôn với anh trở về bên trong núi, bởi vậy có thể thấy được đây chính là một cô nương cứng đầu cứng cổ, sẽ không dễ dàng rời đi.
Những bản lãnh khác có thể không có, nhưng khiến người ta rời xa mình thì phải gọi là bản năng thiên phú của anh.
Tắm xong từ phòng tắm đi ra, Quý Lãng liếc mắt nhìn vào trong thư phòng.
Chỉ cần chờ nha đầu này ngủ, mình liền có thể nhập mộng của cô ta, đến thời điểm anh vào được nội tâm của Vu Miểu Miểu và đào bới được tất cả những bí mật không muốn ai biết của cô ta. Làm cho cô biết, ở trước mặt mình, cô không thể giữ bí mật, không hề có riêng tư, thì sẽ e ngại chủ động rời đi.
Hai mươi tư năm qua, anh chính là như vậy để người chung quanh hoảng sợ cùng tránh né, bao gồm cha mẹ anh.
Vu Miểu Miểu đi đường hơn 30 tiếng, chuyển từ ô tô sang xe lửa, buổi tối lại cùng Quý Lãng nói nhiều như vậy, tắm xong sau liền quá đỗi buồn ngủ, nằm xuống liền ngủ thiếp. Đồng thời khi cô ngủ, chủ nhà Quý Lãng liền lập tức cảm giác được.
Quý Lãng ngoắc ngoắc môi, nằm ở trên giường mình, nhắm mắt lại, bắt đầu xâm lấn Vu Miểu Miểu mộng cảnh.
5 giây sau...
Quý Lãng nghi hoặc mở mắt ra.
Không tìm được mộng cảnh? Lẽ nào nha đầu này không nằm mơ? Không phải nha, anh vừa nãy rõ ràng đã cảm giác được mộng cảnh tồn tại.
Suy nghĩ chốc lát, Quý Lãng nhắm mắt lại, một lần nữa thử nghiệm.
10 giây sau...
Quý Lãng lần thứ hai mở mắt ra, một hồi vén chăn lên, mặt tối sầm lại đi tới sát vách.
"Ahhh, ăn ngon, ăn ngon."
Bên trong thư phòng, Vu Miểu Miểu được chăn bao bọc cực kỳ thơm ngọt, trong miệng cắn một cái gối ôm, một bên bẹp miệng một bên nói mê trước.
Quý Lãng ngồi xổm ở sô pha, cách Vu Miểu Miểu chỉ có không tới 10cm, bắt đầu lần thứ hai thử nghiệm nhập mộng, kết quả vẫn như cũ thất bại.
"Tôi không tin tôi nhập không được mộng của cô" Quý Lãng không tin tà nữa, lấy đi cái gối ôm mà Vu Miểu Miểu đang gặm, cúi người, áp trán của chính mình kề sát trán của Vu Miểu Miểu, dự định trực tiếp từ đại não xâm lấn.
"Hả??"
Trong mộng, người đang gặm xương sườn vô cùng thơm ngon, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên không tìm được xương sườn, cô liền tìm bốn phía, sau đó tìm tới một khối thịt kho tàu, liền lại hài lòng cắn một cái.
"Á!!!"
Môi anh đau rát, Quý Lãng kinh sợ đến mức một hồi đứng thẳng lên, không thể tin tưởng trừng mắt, vừa nãy một người vừa dám cắn anh.
"Thịt kho tàu không cho chạy."
Trong mộng, Vu Miểu Miểu nhìn thấy miệng thịt kho tàu lại muốn chạy, gấp đưa tay đi bắt. Quý Lãng hất cánh tay đang ôm lấy mình của Vu Miểu Miểu, bỗng nhiên mí mắt chìm xuống, anh dĩ nhiên có chút mệt rã rời, sau đó liền chậm rãi ngã xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook