Vu Sắc Mỹ Túy
-
Chương 55: Biến tấu
Hắn tiến lên vài bước, đêm tối làm cho Manhattan càng thêm quyến rũ, bóng đêm quyến rũ đồng thời cũng có càng nhiều nguy hiểm khó lường. Vu Duy Thiển chậm rãi tiếp cận, trong bụi cây có cái gì đó đang lay động, sau đó là tiếng thở dốc dần dần rõ ràng trong bóng đêm.
Tiếng thở dốc của một đôi nam nữ đan xen vào nhau tạo nên âm luật nguyên thủy nhất của loài người, biết có người khác tiến đến nhưng bọn họ vẫn không đình chỉ loại hành động đầy khoái cảm này, tiếng động và va chạm bên trong bụi cây càng thêm kịch liệt, hòa lẫn cùng tiếng rên rỉ hỗn loạn và đứt quãng.
Rõ ràng đây không phải là điều mà hắn muốn tìm kiếm, hắn cũng không có hứng thú muốn biết cặp đôi này là hai ngôi sao nam và nữ nào, bóng đen vừa rồi hắn nhìn thấy cũng không phải hai người nọ.
Đi xuống cầu thang là một đài phun nước, nước chảy như thác, những ngọn đèn xung quanh chiếu xuống một cái bóng, cái bóng kéo dài bỗng nhiên dần dần tiếp cận về phía hắn, hắn bất thình lình dừng bước.
“Wirth….” Sau lưng là một tiếng kêu chần chờ, là tiếng nói mà hắn vô cùng quen thuộc.
Chiếc váy lụa màu đỏ trong bóng đêm, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn được mái tóc xoăn màu nâu vàng làm tôn lên vẻ đáng yêu, Vu Duy Thiển lắc đầu, nghe thấy có người ở trong đại sảnh đang gọi hắn nhưng hắn không bận tâm mà chỉ sờ lên lọn tóc của nàng, “Tìm ta có chuyện gì?”
Những lời này làm tổn thương Vivian, nàng nhìn hắn một cách ủy khuất, “Ta tới gặp ngươi, ngươi chỉ có thể nói những lời này hay sao?”
Nhướng mi nhìn hắn, nàng thở dài, dùng biểu tình mà chỉ có người trưởng thành mới có, nàng mỉm cười với hắn, “Đừng trách ta đi theo ngươi, ngươi cũng biết ta vẫn luôn lo lắng, nhất là sau khi người nam nhân kia tiếp cận ngươi. Woodley ở cách đây không xa, ta chỉ là tiện đường đến đây gặp ngươi, trong nhà mọi người đều biết, như vậy là được rồi chứ?”
Trước khi hắn mở miệng thì nàng đã giải thích hết thảy lý do, không cho hắn kịp có bất cứ lời dị nghị nào, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, “Kỳ thật ta đã sớm đến đây, ta vẫn bảo Woodley chú ý xung quanh ngươi, chúng ta có phát hiện, ngươi có muốn biết hay không?”
Không đợi hắn trả lời, nàng chạy vòng đến đài phun nước rồi vói bàn tay bé nhỏ vào trong hồ, nước hồ lấp lánh từ đầu ngón tay của nàng chảy xuống, “Bên cạnh cái tên kia không chỉ có một mình ngươi, ta còn nhìn thấy hắn và một người phụ nữ ở cùng một chỗ, ngay mới vừa rồi hắn và nàng cùng nhau đi vào, nàng đi ở sau lưng hắn, ngươi không muốn biết bọn họ đang làm cái gì hay sao?”
Nàng cảm thấy không cam lòng thay cho Vu Duy Thiển, cảm thấy phẫn nộ thay cho hắn, mỗi một câu thốt lên là đôi mắt màu xanh thẳm dần dần chuyển thành màu xanh tím, nghiến răng nghiến lợi nói ra hết thảy, giọng nói non nớt mềm mại trở nên sắc bén.
Đứng phía sau đài phun nước, với góc độ này thì sẽ khiến những người ở trong đại sảnh muốn tìm hắn cũng rất khó có thể phát hiện, Vu Duy Thiển đứng trong bóng tối, “Vivian, ta và hắn cũng không phải đứa nhỏ, ta không thể quản thúc hắn tiếp cận ai hoặc không được phép tiếp cận ai.”
“Wirth?” Nàng vô cùng kinh ngạc, tức giận đến mức hai tay run rẩy, “Ngươi lựa chọn hắn mà không phải là ta, ngươi thậm chí còn dung túng hắn như vậy! Hắn có cái gì tốt? Hắn là nam nhân! Đây là yêu hay sao? Ngươi thật sự yêu hắn? Yêu chẳng lẽ không phải là giữ lấy? Vì sao ngươi lại thờ ơ khi hắn phóng túng như vậy? Làm sao ngươi có thể dễ dàng tha thứ cho hắn tiếp cận với một người phụ nữ khác? Đây không phải là ngươi! Trước kia ngươi đối với tình cảm không phải như vậy!”
Lời chất vấn sắc bén được đáp lại bằng một câu trả lời lạnh lùng, “Ngươi cũng đã nói, đó là trước kia.”
Nàng đột nhiên được bế lên, đứng bên cạnh đài phun nước, cảm giác mát lạnh ở phía sau từ xương sống lan tràn lên toàn thân, nàng nhìn thấy một loại dao động và không thể xác định mà chưa bao giờ gặp qua đang xuất hiện trong đôi mắt màu đen kia, “Hắn không phải những người trước kia, hắn không phải là nữ nhân.”
Ngữ thanh bên trong gió đêm có một loại căm hận khó tả, nàng không thể xác định hắn đang phản cảm đối với tình cảm đặc biệt mà hắn dành cho Lê Khải Liệt hay là căm ghét cái tên không chịu yên ổn kia, lúc nào cũng có ý đồ làm cho người ta phải đắm chìm vì chính mình.
“Wirth….” Nàng vươn tay vờn quanh cổ của hắn rồi ôm chặt Vu Duy Thiển, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, trong lòng cảm thấy đau đớn vì hắn “Nếu không thoải mái như vậy thì vì sao không chịu ly khai? Ngươi không cần phải giúp hắn làm gì, chỉ cần những vụ án mạng gần đây, người của nhà W.Locke liên tục đến tìm ngươi cũng đã quá đủ phiền phức.”
Hắn vỗ vỗ vai của nàng rồi đặt nàng xuống đất, “Ngươi còn lo lắng ta sẽ không biết phải làm như thế nào hay sao?” Đôi mắt màu đen trong bóng đêm lộ ra nhan sắc lãnh khốc.
Cho dù là sống lâu hơn người thường nhưng vẫn có được loại tình cảm mà con người không thể tránh được, tự xem mình là quái vật khác người, nhưng rốt cục hắn cũng chẳng có gì khác với người bình thường.
“Đừng chăm sóc cho ta nữa, Vivian. Ta không phải con của ngươi, ngươi cũng không phải con gái của ta.” Đối với sự ỷ lại của Vivian, cuối cùng hắn nói ra những lời này, đây là điều mà trước kia hắn chưa bao giờ lên tiếng. Woodley lặng lẽ xuất hiện trong bóng đêm, Vivian sững sờ ngay tại chỗ, cuối cùng nàng mang theo nụ cười khổ mà biến mất trong bóng đêm cùng Woodley.
Kỳ thật nàng chưa từng rời xa Vu Duy Thiển, ngay cả lúc quán bar vẫn còn kinh doanh. Người nhà của nàng, tập đoàn tài chính Bathory hoàn toàn không thể quản thúc được sự tự do của nàng, nàng rời đi là vì để dễ dàng điều tra Lê Khải Liệt, chẳng qua mới vừa rồi nàng phát hiện chuyện như thế cho nên nàng không thể nhẫn nại, vì vậy đã đến đây để nói riêng cho hắn biết.
Wirth sẽ làm như thế nào? Nàng rất muốn biết đáp án, bản thân của Vu Duy Thiển cũng vậy.
Đứng trong bóng đêm, xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn thấy ánh đèn rực rỡ ở đại sảnh của buổi yến tiệc, trong tầm mắt không thấy Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển đột nhiên rời đi, những vị khách ở dưới đại sảnh đem đoạn diễn tấu vi-ô-lông mới vừa rồi làm đề tài để thảo luận, đề tài chưa từng rời khỏi lại một lần nữa trở nên nóng bỏng, trong một khoảng thời gian ngắn người nam nhân kia liền khiến cho dư luận dậy sóng. Bởi vì cảm giác giống nhau đến mức quỷ dị, Takeda Koichi và Kim McKay đều không nói ra chuyện năm đó, điều này làm cho không ít người càng thêm tò mò rằng bọn họ đã phát hiện người như vậy từ nơi nào.
Hắn đang muốn quay về thì đột nhiên có một cái gì đó bén nhọn đột nhiên chỉa vào sau lưng, “Đừng quay đầu lại.”
“Muốn cái gì?” Vu Duy Thiển bất động, phía sau là một giọng nữ, dựa vào cảm giác hắn biết rõ phía sau không phải súng mà là một con dao sắc bén, gió đêm xuyên thấu qua quần áo truyền vào cái lạnh cắt da, hắn cũng không xa lạ với cảm giác này.
“Ngươi không phải là thứ rất có giá trị hay sao?” Giọng nữ sau lưng làm cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc, vẫn chưa kịp suy nghĩ thì người phụ nữ kia dường như biết Vu Duy Thiển khó đối phó nên không cho hắn bất luận một chút thời gian nào, con dao đâm vào lưng hắn.
Trong đầu hiện lên cái gì đó, ánh mắt của Vu Duy Thiển trở nên lạnh lùng, xung lượng của con dao làm cho hắn bị đẩy lên phía trước vài bước, đột nhiên Vu Duy Thiển xoay người phản kích, ngón tay vẫn mạnh mẽ như cũ mà siết chặt cổ của người phụ nữ kia, sau lưng của hắn đang chảy máu, ánh mắt của hắn lại giống như lưỡi dao có thể đâm thủng bất cứ thứ gì, vừa sắc bén vừa lạnh lùng.
“Ngươi….” Đôi mắt như chim ưng hung hăng nhìn nàng, hàn ý vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo, tính cả sự đau đớn trên hung khí truyền đến, trong đầu lập tức bùng nổ, lúc này đây không riêng gì đau đớn, còn có thứ gì khác đang xâm nhập vào thân thể của hắn.
“Trên dao có bôi một chút thuốc mê, thật có lỗi, ai bảo ngươi rất đáng giá.” Nàng mỉm cười nhìn hắn, bàn tay đang siết cổ nàng dần dần trở nên vô lực, thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng.
Khi Vu Duy Thiển rốt cục té xuống đất thì nàng liền móc ra di động, bấm vào một dãy số, “Người đã lọt vào tay ta, thứ mà ngươi muốn sẽ ở ngay chỗ đã giao hẹn.”
Những tiếng ồn ào vẫn tồn tại trong bóng đêm quyến rũ, không ai phát hiện chuyện xảy ra ở một góc hoa viên, vết máu bị bùn đất vùi lấp, khi tiệc rượu kết thúc cũng không có bất luận kẻ nào nhìn thấy Vu Duy Thiển, mà cũng không có ai nhìn thấy Lê Khải Liệt.
Vài giờ sau, khi Vu Duy Thiển từ trong đau đớn mà tỉnh lại, thuốc mê đã mất tác dụng, đầu của hắn vẫn còn đang đau nhức, ngược lại vết thương sau lưng lại không hề gây nên cảm giác quá lớn, có lẽ là vì đã từng bị thương quá nhiều cho nên khả năng chịu đựng của hắn vượt quá người thường.
Hắn bị đặt trên bàn giải phẫu, chỉ khác là hai tay hai chân đều bị cố định, chiếc bàn bằng kim loại khiến cho hắn cảm thấy rét lạnh, quần áo trên người đã bị lấy đi, toàn thân của hắn trần trụi, trong tầm mắt xuất hiện một nữ nhân mặc áo bờ-lu trắng, đôi môi tô son màu đỏ đang nhếch lên một độ cong tràn ngập ý cười.
Nguồn:
“Ngươi tỉnh, cảm giác thế nào? Ta đã xử lý tạm vết thương cho ngươi.” Bới tóc lên, nàng đeo vào một găng tay cao su, “Đúng rồi, ta tên là Monica, rất vui khi được gặp ngươi, ngài Wirth. Ta đã từng nghe qua truyền thuyết của ngươi rất nhiều lần, không ngờ ngươi còn xinh đẹp hơn trong truyền thuyết rất nhiều, ta thích nghiên cứu những vật xinh đẹp.”
Nàng cầm dao giải phẫu, ở xung quanh của nàng có rất nhiều dụng cụ y khoa, tựa hồ là vì sắp đạt được đến đích mà cảm thấy hưng phấn, nàng đến gần hắn, tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà, chậm rãi tiếp cận.
Người bình thường trong tình huống như vậy mà không sợ hãi thì chính là miễn cưỡng giả vờ như trấn tĩnh, ít nhất cũng phải hỏi ý đồ của của đối phương, nhưng ánh mắt của người trước mặt lại quái dị như thế làm cho nàng có một loại ảo giác, giống như nàng mới là người sắp trở thành vật thí nghiệm, còn hắn mới là kẻ tiến hành giải phẫu.
“Ngươi đang nhìn cái gì? Đừng quên tình cảnh của chính mình, ánh mắt của ngươi là có ý gì?” Vì che giấu cảm giác kỳ dị trong lòng, nàng vội vàng cầm lấy dao giải phẫu mà mạnh mẽ ấn xuống, máu loãng theo lưỡi dao chảy ra hai bên hông.
Đây là trình tự giải phẫu, hình chữ Y vẫn chưa hình thành, nhát thứ nhất từ bên phải đi xuống, chậm rãi mở ra, hiển lộ máu thịt ở bên trong, Vu Duy Thiển phát lên tiếng kêu rên, thân thể run rẩy vài cái, khiến nàng cảm thấy quái dị chính là ánh mắt kia càng trở nên khủng bố, bởi vì đau đớn mà hơi đỏ ngầu, bên trong có màu đen của lửa giận.
Người nam nhân bị khóa trên giường giải phẫu đang nhếch lên khóe môi, giống như vết thương kia chẳng hề có ý nghĩa gì đối với hắn, dưới ánh sáng mờ nhạt, từng chữ vỡ toang từ giữa khe hở của hàm răng đang cất lên, vang vọng trong căn phòng u ám, tạo nên chấn động mạnh mẽ, “Bảo Lê Khải Liệt đến gặp ta.” Đột nhiên hắn nói như vậy.
Tiếng thở dốc của một đôi nam nữ đan xen vào nhau tạo nên âm luật nguyên thủy nhất của loài người, biết có người khác tiến đến nhưng bọn họ vẫn không đình chỉ loại hành động đầy khoái cảm này, tiếng động và va chạm bên trong bụi cây càng thêm kịch liệt, hòa lẫn cùng tiếng rên rỉ hỗn loạn và đứt quãng.
Rõ ràng đây không phải là điều mà hắn muốn tìm kiếm, hắn cũng không có hứng thú muốn biết cặp đôi này là hai ngôi sao nam và nữ nào, bóng đen vừa rồi hắn nhìn thấy cũng không phải hai người nọ.
Đi xuống cầu thang là một đài phun nước, nước chảy như thác, những ngọn đèn xung quanh chiếu xuống một cái bóng, cái bóng kéo dài bỗng nhiên dần dần tiếp cận về phía hắn, hắn bất thình lình dừng bước.
“Wirth….” Sau lưng là một tiếng kêu chần chờ, là tiếng nói mà hắn vô cùng quen thuộc.
Chiếc váy lụa màu đỏ trong bóng đêm, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn được mái tóc xoăn màu nâu vàng làm tôn lên vẻ đáng yêu, Vu Duy Thiển lắc đầu, nghe thấy có người ở trong đại sảnh đang gọi hắn nhưng hắn không bận tâm mà chỉ sờ lên lọn tóc của nàng, “Tìm ta có chuyện gì?”
Những lời này làm tổn thương Vivian, nàng nhìn hắn một cách ủy khuất, “Ta tới gặp ngươi, ngươi chỉ có thể nói những lời này hay sao?”
Nhướng mi nhìn hắn, nàng thở dài, dùng biểu tình mà chỉ có người trưởng thành mới có, nàng mỉm cười với hắn, “Đừng trách ta đi theo ngươi, ngươi cũng biết ta vẫn luôn lo lắng, nhất là sau khi người nam nhân kia tiếp cận ngươi. Woodley ở cách đây không xa, ta chỉ là tiện đường đến đây gặp ngươi, trong nhà mọi người đều biết, như vậy là được rồi chứ?”
Trước khi hắn mở miệng thì nàng đã giải thích hết thảy lý do, không cho hắn kịp có bất cứ lời dị nghị nào, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, “Kỳ thật ta đã sớm đến đây, ta vẫn bảo Woodley chú ý xung quanh ngươi, chúng ta có phát hiện, ngươi có muốn biết hay không?”
Không đợi hắn trả lời, nàng chạy vòng đến đài phun nước rồi vói bàn tay bé nhỏ vào trong hồ, nước hồ lấp lánh từ đầu ngón tay của nàng chảy xuống, “Bên cạnh cái tên kia không chỉ có một mình ngươi, ta còn nhìn thấy hắn và một người phụ nữ ở cùng một chỗ, ngay mới vừa rồi hắn và nàng cùng nhau đi vào, nàng đi ở sau lưng hắn, ngươi không muốn biết bọn họ đang làm cái gì hay sao?”
Nàng cảm thấy không cam lòng thay cho Vu Duy Thiển, cảm thấy phẫn nộ thay cho hắn, mỗi một câu thốt lên là đôi mắt màu xanh thẳm dần dần chuyển thành màu xanh tím, nghiến răng nghiến lợi nói ra hết thảy, giọng nói non nớt mềm mại trở nên sắc bén.
Đứng phía sau đài phun nước, với góc độ này thì sẽ khiến những người ở trong đại sảnh muốn tìm hắn cũng rất khó có thể phát hiện, Vu Duy Thiển đứng trong bóng tối, “Vivian, ta và hắn cũng không phải đứa nhỏ, ta không thể quản thúc hắn tiếp cận ai hoặc không được phép tiếp cận ai.”
“Wirth?” Nàng vô cùng kinh ngạc, tức giận đến mức hai tay run rẩy, “Ngươi lựa chọn hắn mà không phải là ta, ngươi thậm chí còn dung túng hắn như vậy! Hắn có cái gì tốt? Hắn là nam nhân! Đây là yêu hay sao? Ngươi thật sự yêu hắn? Yêu chẳng lẽ không phải là giữ lấy? Vì sao ngươi lại thờ ơ khi hắn phóng túng như vậy? Làm sao ngươi có thể dễ dàng tha thứ cho hắn tiếp cận với một người phụ nữ khác? Đây không phải là ngươi! Trước kia ngươi đối với tình cảm không phải như vậy!”
Lời chất vấn sắc bén được đáp lại bằng một câu trả lời lạnh lùng, “Ngươi cũng đã nói, đó là trước kia.”
Nàng đột nhiên được bế lên, đứng bên cạnh đài phun nước, cảm giác mát lạnh ở phía sau từ xương sống lan tràn lên toàn thân, nàng nhìn thấy một loại dao động và không thể xác định mà chưa bao giờ gặp qua đang xuất hiện trong đôi mắt màu đen kia, “Hắn không phải những người trước kia, hắn không phải là nữ nhân.”
Ngữ thanh bên trong gió đêm có một loại căm hận khó tả, nàng không thể xác định hắn đang phản cảm đối với tình cảm đặc biệt mà hắn dành cho Lê Khải Liệt hay là căm ghét cái tên không chịu yên ổn kia, lúc nào cũng có ý đồ làm cho người ta phải đắm chìm vì chính mình.
“Wirth….” Nàng vươn tay vờn quanh cổ của hắn rồi ôm chặt Vu Duy Thiển, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, trong lòng cảm thấy đau đớn vì hắn “Nếu không thoải mái như vậy thì vì sao không chịu ly khai? Ngươi không cần phải giúp hắn làm gì, chỉ cần những vụ án mạng gần đây, người của nhà W.Locke liên tục đến tìm ngươi cũng đã quá đủ phiền phức.”
Hắn vỗ vỗ vai của nàng rồi đặt nàng xuống đất, “Ngươi còn lo lắng ta sẽ không biết phải làm như thế nào hay sao?” Đôi mắt màu đen trong bóng đêm lộ ra nhan sắc lãnh khốc.
Cho dù là sống lâu hơn người thường nhưng vẫn có được loại tình cảm mà con người không thể tránh được, tự xem mình là quái vật khác người, nhưng rốt cục hắn cũng chẳng có gì khác với người bình thường.
“Đừng chăm sóc cho ta nữa, Vivian. Ta không phải con của ngươi, ngươi cũng không phải con gái của ta.” Đối với sự ỷ lại của Vivian, cuối cùng hắn nói ra những lời này, đây là điều mà trước kia hắn chưa bao giờ lên tiếng. Woodley lặng lẽ xuất hiện trong bóng đêm, Vivian sững sờ ngay tại chỗ, cuối cùng nàng mang theo nụ cười khổ mà biến mất trong bóng đêm cùng Woodley.
Kỳ thật nàng chưa từng rời xa Vu Duy Thiển, ngay cả lúc quán bar vẫn còn kinh doanh. Người nhà của nàng, tập đoàn tài chính Bathory hoàn toàn không thể quản thúc được sự tự do của nàng, nàng rời đi là vì để dễ dàng điều tra Lê Khải Liệt, chẳng qua mới vừa rồi nàng phát hiện chuyện như thế cho nên nàng không thể nhẫn nại, vì vậy đã đến đây để nói riêng cho hắn biết.
Wirth sẽ làm như thế nào? Nàng rất muốn biết đáp án, bản thân của Vu Duy Thiển cũng vậy.
Đứng trong bóng đêm, xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn thấy ánh đèn rực rỡ ở đại sảnh của buổi yến tiệc, trong tầm mắt không thấy Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển đột nhiên rời đi, những vị khách ở dưới đại sảnh đem đoạn diễn tấu vi-ô-lông mới vừa rồi làm đề tài để thảo luận, đề tài chưa từng rời khỏi lại một lần nữa trở nên nóng bỏng, trong một khoảng thời gian ngắn người nam nhân kia liền khiến cho dư luận dậy sóng. Bởi vì cảm giác giống nhau đến mức quỷ dị, Takeda Koichi và Kim McKay đều không nói ra chuyện năm đó, điều này làm cho không ít người càng thêm tò mò rằng bọn họ đã phát hiện người như vậy từ nơi nào.
Hắn đang muốn quay về thì đột nhiên có một cái gì đó bén nhọn đột nhiên chỉa vào sau lưng, “Đừng quay đầu lại.”
“Muốn cái gì?” Vu Duy Thiển bất động, phía sau là một giọng nữ, dựa vào cảm giác hắn biết rõ phía sau không phải súng mà là một con dao sắc bén, gió đêm xuyên thấu qua quần áo truyền vào cái lạnh cắt da, hắn cũng không xa lạ với cảm giác này.
“Ngươi không phải là thứ rất có giá trị hay sao?” Giọng nữ sau lưng làm cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc, vẫn chưa kịp suy nghĩ thì người phụ nữ kia dường như biết Vu Duy Thiển khó đối phó nên không cho hắn bất luận một chút thời gian nào, con dao đâm vào lưng hắn.
Trong đầu hiện lên cái gì đó, ánh mắt của Vu Duy Thiển trở nên lạnh lùng, xung lượng của con dao làm cho hắn bị đẩy lên phía trước vài bước, đột nhiên Vu Duy Thiển xoay người phản kích, ngón tay vẫn mạnh mẽ như cũ mà siết chặt cổ của người phụ nữ kia, sau lưng của hắn đang chảy máu, ánh mắt của hắn lại giống như lưỡi dao có thể đâm thủng bất cứ thứ gì, vừa sắc bén vừa lạnh lùng.
“Ngươi….” Đôi mắt như chim ưng hung hăng nhìn nàng, hàn ý vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo, tính cả sự đau đớn trên hung khí truyền đến, trong đầu lập tức bùng nổ, lúc này đây không riêng gì đau đớn, còn có thứ gì khác đang xâm nhập vào thân thể của hắn.
“Trên dao có bôi một chút thuốc mê, thật có lỗi, ai bảo ngươi rất đáng giá.” Nàng mỉm cười nhìn hắn, bàn tay đang siết cổ nàng dần dần trở nên vô lực, thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng.
Khi Vu Duy Thiển rốt cục té xuống đất thì nàng liền móc ra di động, bấm vào một dãy số, “Người đã lọt vào tay ta, thứ mà ngươi muốn sẽ ở ngay chỗ đã giao hẹn.”
Những tiếng ồn ào vẫn tồn tại trong bóng đêm quyến rũ, không ai phát hiện chuyện xảy ra ở một góc hoa viên, vết máu bị bùn đất vùi lấp, khi tiệc rượu kết thúc cũng không có bất luận kẻ nào nhìn thấy Vu Duy Thiển, mà cũng không có ai nhìn thấy Lê Khải Liệt.
Vài giờ sau, khi Vu Duy Thiển từ trong đau đớn mà tỉnh lại, thuốc mê đã mất tác dụng, đầu của hắn vẫn còn đang đau nhức, ngược lại vết thương sau lưng lại không hề gây nên cảm giác quá lớn, có lẽ là vì đã từng bị thương quá nhiều cho nên khả năng chịu đựng của hắn vượt quá người thường.
Hắn bị đặt trên bàn giải phẫu, chỉ khác là hai tay hai chân đều bị cố định, chiếc bàn bằng kim loại khiến cho hắn cảm thấy rét lạnh, quần áo trên người đã bị lấy đi, toàn thân của hắn trần trụi, trong tầm mắt xuất hiện một nữ nhân mặc áo bờ-lu trắng, đôi môi tô son màu đỏ đang nhếch lên một độ cong tràn ngập ý cười.
Nguồn:
“Ngươi tỉnh, cảm giác thế nào? Ta đã xử lý tạm vết thương cho ngươi.” Bới tóc lên, nàng đeo vào một găng tay cao su, “Đúng rồi, ta tên là Monica, rất vui khi được gặp ngươi, ngài Wirth. Ta đã từng nghe qua truyền thuyết của ngươi rất nhiều lần, không ngờ ngươi còn xinh đẹp hơn trong truyền thuyết rất nhiều, ta thích nghiên cứu những vật xinh đẹp.”
Nàng cầm dao giải phẫu, ở xung quanh của nàng có rất nhiều dụng cụ y khoa, tựa hồ là vì sắp đạt được đến đích mà cảm thấy hưng phấn, nàng đến gần hắn, tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà, chậm rãi tiếp cận.
Người bình thường trong tình huống như vậy mà không sợ hãi thì chính là miễn cưỡng giả vờ như trấn tĩnh, ít nhất cũng phải hỏi ý đồ của của đối phương, nhưng ánh mắt của người trước mặt lại quái dị như thế làm cho nàng có một loại ảo giác, giống như nàng mới là người sắp trở thành vật thí nghiệm, còn hắn mới là kẻ tiến hành giải phẫu.
“Ngươi đang nhìn cái gì? Đừng quên tình cảnh của chính mình, ánh mắt của ngươi là có ý gì?” Vì che giấu cảm giác kỳ dị trong lòng, nàng vội vàng cầm lấy dao giải phẫu mà mạnh mẽ ấn xuống, máu loãng theo lưỡi dao chảy ra hai bên hông.
Đây là trình tự giải phẫu, hình chữ Y vẫn chưa hình thành, nhát thứ nhất từ bên phải đi xuống, chậm rãi mở ra, hiển lộ máu thịt ở bên trong, Vu Duy Thiển phát lên tiếng kêu rên, thân thể run rẩy vài cái, khiến nàng cảm thấy quái dị chính là ánh mắt kia càng trở nên khủng bố, bởi vì đau đớn mà hơi đỏ ngầu, bên trong có màu đen của lửa giận.
Người nam nhân bị khóa trên giường giải phẫu đang nhếch lên khóe môi, giống như vết thương kia chẳng hề có ý nghĩa gì đối với hắn, dưới ánh sáng mờ nhạt, từng chữ vỡ toang từ giữa khe hở của hàm răng đang cất lên, vang vọng trong căn phòng u ám, tạo nên chấn động mạnh mẽ, “Bảo Lê Khải Liệt đến gặp ta.” Đột nhiên hắn nói như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook