Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 48: Ký ức màu băng lam

Ở trong mắt của Takeda Koichi và Kim McKay, bức họa này giống như một giấc mơ, thời gian quay ngược về vài thập niên trước, vẫn chiếc áo choàng đen, vẫn thân ảnh đứng thẳng, hai tay tùy ý đút vào túi áo, hình ảnh tao nhã trầm tĩnh, không thể dùng hai từ thanh tú và xinh đẹp để hình dung, là một loại khí chất khiến người ta tìm không ra từ ngữ để miêu tả, nhất cử nhất động đều tương tự như người nam nhân trong ký ức.

Tầm mắt của bọn họ đứng hình, đều hiểu được vì sao đối phương lại kích động gọi điện thoại muốn gặp mình như vậy.

“Đây là chuyện mà ta muốn nói….”

“Trong điện thoại ta đã định nói.” Takeda Koichi nhìn ra đằng xa, tâm tình khó có thể bình phục, “Hắn là ai vậy? Tên là gì?”

“Mọi người gọi hắn là Wirth, còn những chuyện khác thì không ai biết.” Kim McKay đã từng hỏi thăm Owen về Vu Duy Thiển, hắn trả lời Takeda Koichi như vậy, lập tức nhìn về phương hướng kia, “Rất giống với người nọ đúng không?”

“Đúng vậy, rất giống, quá giống.” Takeda Koichi không ngừng gật đầu, “Lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở trên máy bay thì thiếu chút nữa ta đã nói không nên lời, ta cảm thấy tim của mình như muốn ngừng đập.”

“Ngươi có thể tưởng tượng lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, lúc ấy hắn đi cùng Lê Khải Liệt, ta không biết bọn họ có quan hệ gì, bất quá sau đó ta có lên mạng tìm kiếm vài đoạn clip, hình như hắn là đối tượng trong vụ bê bối của Lê Khải Liệt, tuy rằng trên clip chỉ lộ một bên mặt.” Trong lời nói của Kim McKay tràn ngập cảm xúc hối hận, nếu hắn sớm xem mấy đoạn clip này thì có lẽ đã sớm phát hiện ra Vu Duy Thiển.

Hắn và Takeda Koichi đều là người bận rộn, không ai rảnh đến mức đi xem mấy tờ tạp chí bát nháo. Cho nên đều không phát hiện người nam nhân ở trong ký ức mà bọn họ nghĩ rằng không có thực lại xuất hiện bên cạnh bọn họ.

Kim McKay và Takeda Koichi không tiếp tục tranh cãi, bắt đầu khe khẽ thì thầm, người bên ngoài nhìn vào thì đều cảm thấy rất bình thường, nhân viên công tác chào hỏi Lê Khải Liệt, Owen chờ đợi đã lâu, tận mắt nhìn thấy Lê Khải Liệt xuất hiện, rốt cục hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi cũng biết tính lắm, ta còn nghĩ rằng ngươi muốn vứt bỏ con bồ câu này, với lại Wirth cũng đến đây….”

Owen rất si mê đối với Vu Duy Thiển, chuyện này Lê Khải Liệt cũng biết, ám chỉ bằng cách nắm vào vai của Owen, hắn giương mắt đối với Owen, “Xe của ta ở nơi nào? Để cho hắn lên xe của ta nghỉ ngơi.”

Owen chỉ vào phòng xe của Lê Khải Liệt, đang định nói chuyện thì nhìn thấy Kim McKay và Takeda Koichi cùng đi đến, đây là chuyện rất hiếm thấy, Takeda Koichi không hề phụ trách trong mục chế tác âm nhạc lần này, nhưng lại đặc biệt đến đây, vẻ mặt của hai người lạ lùng như vậy làm cho nhân viên công tác ở xung quanh đều cảm thấy kỳ quái, tất cả đều bắt đầu chú ý.

“Xin hỏi….” Takeda Koichi mở miệng trước, hắn đã nhẫn nại rất lâu, người nam nhân mà lần trước hắn bị mất dấu lại một lần nữa xuất hiện, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cũng giống như ở trên máy bay, hắn lại không biết phải mở lời như thế nào.

Có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới âm nhạc, ông lão chưa từng mất bình tĩnh trước bất cứ tình huống nào lại lộ ra thần sắc mất tự nhiên, đem gậy chống từ tay phải chuyển sang tay trái, sau vài giây rốt cục cũng không thể nói nên lời, Kim McKay liền đẩy hắn ra rồi cướp lời của hắn, “Ngài Wirth, ta muốn hỏi ngài có cha hay không?”

Những người khác đều lộ ra biểu tình kỳ quái. Hỏi gì vậy? Ai lại không có cha? Đây là câu hỏi của đạo diễn Kim Mckay? Kim McKay cũng tự phát hiện câu hỏi của mình rất nực cười, cởi xuống chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, hắn cảm nhận được cảm giác mất tự nhiên giống như Takeda Koichi.

“Tốt nhất chúng ta đi tìm một chỗ để nói chuyện đi.” Khác với thái độ đối với siêu sao thuộc cấp thiên vương, hắn lộ ra vẻ mặt xấu hổ, phi thường lễ phép mà mời Vu Duy Thiển đến bên cạnh để nói chuyện.

Đạo diễn Kim McKay nổi tiếng nghiêm khắc, hắn cũng không cần biết người cộng tác là ai, khi làm việc mà không tiếp thu nghiêm túc sẽ bị hắn dạy dỗ cho một bài học nhớ đời, ngay cả đối mặt với người hung hăng như Lê Khải Liệt mà hắn cũng không hề lộ ra vẻ mặt ôn hòa, nhưng hiện tại lại dùng thái độ này để cư xử với người nam nhân phương Đông mà mỗi lần xuất hiện đều tạo thành hỗn loạn, thấy một màn như vậy khiến mọi người cảm thấy khó bề tưởng tượng.

Khi bọn họ đi vào phòng nghỉ, không ít người đều móc ra di động rồi gọi cho bạn thân của mình, “Hắc, hôm nay ta vừa thấy được kỳ tích!”

Mặc kệ tin tức lan truyền như thế nào, Kim McKay và Takeda Koichi sau khi ngồi xuống thì bắt đầu tự giới thiệu, bon họ là chỗ quen biết đã lâu, một người trở thành đạo diễn, một người trở thành nhà soạn nhạc nổi tiếng, cũng từng hợp tác rất nhiều lần, nhưng muốn nói trong đời bọn họ có một chuyện khó có thể quên nhất chính là trong một buổi biểu diễn.

“Đó là một buổi biểu diễn, đạo diễn là ai thì ta không nhớ rõ, nhưng cũng không quan trọng, dù sao trọng điểm không phải là đạo diễn mà là diễn viên.” Takeda Koichi chìm đắm trong hồi ức, đến nay mà tâm tình vẫn không thể bình phục, “Khi đó ta còn là kỹ sư âm thanh làm việc bán thời gian cho một studio, chủ yếu là điều chỉnh âm thanh cho các nghệ sĩ diễn viên, ngày đó chính là….”

“Là một buổi nhạc kịch.” Kim McKay tiếp lời của Takeda Koichi, “Vai nam chính đang diễn cảnh từ biệt người con gái mà hắn yêu, lúc đầu là êm ả, sau đó càng trở nên thương tâm, đó là một cảnh tượng vừa buồn vừa lãng mạn, bất quá diễn viên đóng không được tốt cho lắm,” Kể về hồi ức, Kim McKay vẫn bắt bẻ khi đánh giá mấy người diễn viên kia, nhưng lập tức ánh mắt lại chuyển sang Vu Duy Thiển.

“Trong vở nhạc kịch cần một người chơi đàn vi-ô-lông, đạo diễn phải tìm tạm một người. Chúa ơi, cảnh tượng lúc đó như thế nào a, ta đến bây giờ cũng không thể quên, ngươi có thể quên hay không?” Hắn hỏi Takeda Koichi, Takeda Koichi cũng không ngừng lắc đầu, “Khi đó chúng ta còn rất trẻ, nhưng dù sao cũng đã có một quãng thời gian làm việc trong giới, ta đã gặp được không ít các nhân vật lớn, cùng với các diễn viên và các tác gia âm nhạc, không ai giống như người nam nhân kia, lưu lại cho ta ấn tượng sâu như vậy.”

“Hắn làm cái gì?” Lê Khải Liệt liếc mắt nhìn người nam nhân bên cạnh một cái, không thể nghi ngờ, người nọ chắc chắc là Vu Duy Thiển.

Vu Duy Thiển ngồi yên bất động, tựa hồ không hề có hứng thú đối với lời tự thuật của Kim McKay và Takeda Koichi, nhưng đúng là loại thái độ bất cần như vậy lại làm cho hai người bọn họ càng thêm kích động.

“Người kia rất giống ngài, cực kỳ giống, bất luận là dáng dấp, hay là khí chất thì đều rất giống! Hắn cũng như vậy, rất kiệm lời, nhưng cho dù trầm mặc cũng không thể che giấu hào quang trên người của hắn.” Takeda Koichi bỗng nhiên hóa thành thi nhân, hắn tựa như một đứa trẻ nhìn thấy thần tượng của đời mình, hoa chân múa tay mà vui sướng miêu tả, hình tượng uy nghiêm quái gở không còn sót lại một chút gì.

Kim Mckay đỡ hơn hắn một chút nhưng vẫn có vẻ vô cùng kích động, bị Lê Khải Liệt mất kiên nhẫn thúc giục, hắn liền nói tiếp, “Lúc ấy ở trên sân khấu có một chiếc đàn dương cầm, hắn chỉ cần đứng bên cạnh đàn dương cầm để diễn tấu, đây là tình tiết của bối cảnh, nhưng khi hắn giơ đàn vi-ô-lông lên thì tất cả mọi người, bao gồm cả nhiếp ảnh gia đều ngây dại! Ngươi có thể tưởng tượng được hay không? Tất cả mọi người vì hắn diễn tấu mà quên mất chuyện của chính mình….”

“Hắn diễn tấu rất hay?” Lê Khải Liệt tràn trề hứng thú mà hỏi, quá khứ của Vu Duy Thiển đối với hắn mà nói hoàn toàn là trống rỗng, hiếm khi có cơ hội như vậy, hắn rất muốn biết.

“Không! Không chỉ là rất hay!” Takeda Koichi vừa quả quyết nói vừa chậm rãi đứng lên, khẽ gõ cây gậy xuống mặt đất, “Cực kỳ cực kỳ hay! Ta không thể hình dung được, quả thật không phải là một người diễn tấu bình thường, đó là….đó là thiên âm!” Hít sâu một hơi, lồng ngực của hắn đập kịch liệt, giống như si mê truy đuổi, cuối cùng nói ra hai từ.

Thiên Âm.

Đây là cảm giác mà chỉ những người tự mình trải qua mới có thể lĩnh hội, đó không phải là kỹ thuật mà người bình thường có thể diễn tấu, Takeda Koichi có khả năng lĩnh ngộ đặc biệt và rất mẫn cảm đối với âm nhạc, ngay trong khoảnh khắc đó hắn đã biết cái gì là âm nhạc chân chính, “Biết ta vì sao lại nghiêm khắc đối với những nghệ sĩ diễn tấu hay không? Chính là kể từ ngày đó ta bắt đầu phát hiện tất cả mọi người đều không hiểu diễn tấu là gì, hoặc là không có kỹ thuật, hoặc là thiếu vắng tình cảm, hoặc là hai người diễn tấu mất đi sự cân bằng, cho dù diễn tấu như thế nào thì đối với ta luôn luôn còn kém một chút.”

Hắn nghiêm túc nói xong câu đó, lại một lần nữa nhìn về phía Vu Duy Thiển, hắn cảm thấy nghi ngờ, có lẽ không phải cùng một người nhưng loại cảm giác này giống như năm đó, tựa hồ hắn nghĩ rằng mình đã quay ngược về thời thanh niên, thời gian cũng trở nên đảo lộn.

Kim McKay có thể lý giải điều này, cảm thụ của hắn cũng giống như Takeda Koichi, “Leo, có phải ngươi cảm thấy kỳ lạ vì sao ta nhất định muốn ngươi dẫn hắn đến đúng không, chính là vì nguyên nhân này, phàm là những người có mặt vào ngày hôm ấy, ta có thể khẳng định bọn họ sẽ không quên người nam nhân đã đứng trên sân khấu, cầm chiếc đàn vi-ô-lông trong tay.”

Nhân vật chính đang bị thảo luận chỉ khoanh hai tay trước ngực, ngồi trên một chiếc ghế đơn, nhìn chăm chú vào một khoảng không nào đó, dường như hắn hoàn toàn không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nét mặt nhìn nghiêng lộ ra biểu tình xa cách, ánh sáng lung linh hắt lên khuôn mặt thản nhiên, Lê Khải Liệt có thể chắc chắn Vu Duy Thiển nhất định là đang quay về hồi ức, hắn bị lời nói của Kim McKay và Takeda Koichi kéo trở về dĩ vãng….

Một buổi nhạc kịch, rạp hát, sân khấu, diễn viên.

Đôi diễn viên chính quên mất lời thoại của mình, bị tiếng đàn vi-ô-lông trên sân khấu hấp dẫn, quên mất mình phải nói cái gì, nhiếp ảnh gia không hề di chuyển camera, không thể thay đổi góc độ, giống như bị cái gì đó thu hút, tầm mắt không có khả năng dời khỏi người nam nhân trên sân khấu, chỉ là một nửa bên mặt, thậm chí không có quá nhiều ánh sáng, trong không gian mờ ảo, ngón tay di động trên dây đàn.

Màn sân khấu màu đỏ, lễ phục trắng đen, tựa như chuyển thành màu xanh lam theo tiếng đàn vi-ô-lông, từ âm điệu êm dịu chuyển sang phập phồng kịch liệt, sự chuyển hóa gây xúc động sâu sắc, giống như sóng biển bao phủ tất cả mọi người, bất cứ ai cũng tình nguyện đắm chìm trong nước biển màu băng lam vừa lạnh lẽo lại vừa chan chứa tình cảm.

“Ngay cả ta là người không am hiểu âm nhạc cũng nhận ra hắn diễn tấu còn cao siêu hơn so với tất cả các bậc thầy âm nhạc, nhưng ngoại trừ âm điệu, ta còn nhìn thấy, không riêng gì kỹ thuật điêu luyện của từng ngón tay, bản thân của người nam nhân kia còn có một loại khí chất chói mắt rất đặc biệt….” Kim McKay nhắm mắt lại, dùng giọng điệu đầy tán thưởng, “Ta nhớ rõ hắn cứ đứng như vậy trên sân khấu, hắn thuộc về bối cảnh của đôi nhân vật chính, nhưng từ phía dưới nhìn lên, không ai có thể xem hắn là bối cảnh, hắn đứng ở một góc lại cướp đi toàn bộ sân khấu.”

Là đạo diễn và nhà soạn nhạc chuyên nghiệp, sự đánh giá của Kim McKay và Takeda Koichi làm cho người ta nghi ngờ có phải bọn họ đang cùng nằm mơ hay không. Cảnh tượng trong mộng khiến bọn họ suốt đời khó quên, cho dù trải qua vài thập niên, khi bọn họ nói lên chuyện xưa thì tựa hồ vẫn rõ ràng như ở trước mắt, ngay cả một chi tiết cũng không quên.

Trong quá trình hai người tự thuật về dĩ vãng, Owen cùng các thành viên ban nhạc đứng ở một vị trí xa hơn ở bên ngoài, nhưng bọn họ đều nghe thấy tất cả, cũng bởi vì điều này mà cảm thấy khó có thể tưởng tượng được, trên đời không có ai có thể được hai người cực kỳ nghiêm khắc như vậy cùng nhau khen ngợi? Người như vậy thật sự tồn tại hay sao? Ngay ở trước mặt bọn họ, ông chủ quán bar và người kia có quan hệ gì?

Nghe thấy những lời xì xầm bàn tán và suy đoán ở sau lưng, Vu Duy Thiển bắt chéo chân, mười ngón tay giao nhau, hắn trở thành mục tiêu bị tầm mắt của mọi người truy đuổi.

“Ngài Wirth, hiện tại ngài cũng đã biết nguyên nhân vì sao chúng ta thất thố như vậy, nếu không phải Kim McKay và ta bảo trì quan điểm giống nhau thì ta thật sự đã nghĩ rằng mình đang nằm mơ, người này căn bản không tồn tại, nhưng ngài đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, bảo ta làm sao có thể giữ bình tĩnh?” Takeda Koichi cuồng nhiệt giải thích cảm nhận và hy vọng của hắn, “Có thể mời ngài diễn tấu lại khúc nhạc kia có được hay không?”

“Ngài nhất định có quan hệ huyết thống với người kia, bằng không trên thế giới không thể có hai người giống nhau như vậy! Ta rất muốn biết, ngài và hắn có phải cũng có tài năng giống nhau hay không, nếu thật sự là như vậy, bằng bất cứ giá nào ta cũng đều hy vọng ngài có thể tham gia bộ phim điện ảnh tiếp theo của ta!” Kim McKay và Takeda Koichi đều có nguyện vọng tương tự nhau.

Không có gì càng kích động hơn so với việc khai thác được một nghệ sĩ có tố chất bẩm sinh, lại có tài năng đặc biệt như thế. Nếu chỉ có bộ dạng thì cũng chỉ vô dụng, hiếm thấy chính là sức quyến rũ kỳ lạ tản mát trên người hắn, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì có lẽ sẽ không hiểu được, nhưng nếu nhìn chăm chú thì sẽ phát hiện nó khó có thể được miêu tả và hình dung, chỉ có thể tự mình lĩnh hội, tận mắt nhìn thấy thì mới có thể hiểu được.

“Ta van ngài!” Takeda Koichi cúi đầu xuống, khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn trề hy vọng, đây không chỉ là vì tâm nguyện cả đời mà còn vì tuổi thanh xuân đã đánh mất trong ký ức của bọn họ.

Không thể quay ngược thời gian, nó đã hoàn toàn biến mất, khúc nhạc lưu lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời và trong ký ức của bọn họ, cùng với nét mặt nhìn nghiêng.

————

P/S: thiên tài âm nhạc ^o^, nhưng ai sủng con sam thì đừng vội ghen tỵ, Duy giỏi nhạc thế mà chưa từng chê chồng hát dở nha. Mơ màng, có 1 ngày 2 vợ chồng cùng đứng trên sân khấu:>.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương