Vu Sắc Mỹ Túy
-
Chương 38: Truyền thuyết
Một khi sinh ra suy nghĩ nào đó trong đầu, bất cứ việc nhỏ nhặt nào cũng đều trở thành bằng chứng để hoài nghi, từ khi nghe những gì Richard nói, Lê Khải Liệt có ý đồ tìm mọi cách tiếp cận để hiểu biết người nam nhân này, nhưng ngoại trừ những thông tin mà gia tộc Claudy nắm được thì hắn vẫn không biết Vu Duy Thiển rốt cục là người như thế nào.
Ba ngày sau, thành phố San Bruno.
“Ở nơi này có quen hay không?” Kéo rèm che lên, Lê Khải Liệt ngồi xuống ghế sô pha, “Nơi này vốn để thu xếp cho Lydia ở, không ngờ lại trở thành nơi tị nạn của chúng ta.”
Trong lời nói của Lê Khải Liệt có một chút ý tứ châm chọc, nhưng thái độ bất cần vẫn giống như lúc trước, cục diện hỗn loạn sắp xảy ra tựa hồ không hề ảnh hưởng đến hắn, sự nóng nảy và mất tự chủ ở ngõ hẻm sau quán bar dường như chưa bao giờ phát sinh, hiện tại hắn mặc một chiếc áo sọc nhuyễn màu tím xám, ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng tuyền, cầm một ly rượu, bộ dáng cực kỳ thả lỏng.
Bức tường phía sau có màu xanh đậm, hoa văn lập thể màu vàng nhạt, căn nhà này tuy rằng chuẩn bị cho Lydia nhưng vẫn có thể nhận ra phong cách riêng của Lê Khải Liệt, mỗi một vật bài trí đều rất tinh xảo, mặc dù xa hoa nhưng không có vẻ khoa trương, hài hòa mà đồng thời lại cất giấu một hơi thở mãnh liệt, để lộ ra tính cách của chủ nhà.
“Cũng không tệ lắm.” Vu Duy Thiển ngồi ở trên ghế sô pha phía đối diện, trong tay đang lật xem một tờ tạp chí, nghe thấy câu hỏi của Lê Khải Liệt, ánh mắt nâng lên khỏi những dòng chữ, hắn nhìn Lê Khải Liệt xuyên qua tròng kính, lại một lần nữa cúi mắt xuống tờ tạp chí.
Nơi này cách phía Nam San Francisco ước chừng mười dặm, gần đây có một sân bay quốc tế, muốn rời khỏi có thể nói là cực kỳ thuận tiện, lúc trước Lê Khải Liệt chọn nơi đây để ở có lẽ chính là vì nguyên nhân này.
Vu Duy Thiển trả lời ngắn gọn dễ hiểu, không nhiều lời cũng biểu lộ thái độ không muốn nói chuyện, về phần lý do, chiếu theo suy đoán của Lê Khải Liệt, có lẽ là vì chuyện lần trước ở quán bar.
Có thể tưởng tượng được các phóng viên vốn nghĩ rằng Lê Khải Liệt đang ở Manhattan để tiếp nhận trị liệu, nhưng bây giờ lại xuất hiện tại hiện trường xảy ra án mạng, thậm chí trở thành nhân chứng phát hiện đầu tiên, chuyện này phi thường chấn động, khiến bao nhiêu người phải kinh ngạc.
Trước tiên không nói đến người đại diện Owen đã từng nói với giới truyền thông rằng hắn bị thương và đang nằm viện, hiện tại hắn thoạt nhìn lại bình yên vô sự, chỉ cần đem tên của hắn đặt cùng án mạng liên hoàn thì đúng là một cái tít giật gân.
Ngày hôm sau, tất cả tờ báo và tạp chí đều đăng tin này lên trang nhất, đêm đó sự xuất hiện của hắn cũng đã gây nên sóng to gió lớn, huống chi bên cạnh hắn còn có Vu Duy Thiển, lúc trước giới truyền thông đã vạch trần một lần, người bạn có thân phận bí ẩn.
Ngay trong thời điểm khắp nơi đang nghi ngờ, gây nên hỗn loạn, thì Lê Khải Liệt lại dẫn Vu Duy Thiển đến đây, hắn mua căn nhà này dưới danh nghĩa của người khác để tránh né đám phóng viên và rắc rối.
Bọn họ ở đây chờ Lydia, cùng lúc đó, Lê Khải Liệt rốt cục dùng điện thoại tại căn nhà này để liên hệ với công ty, điện thoại chuyển cho Owen, dựa theo lời nói của Owen ở trong điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra hắn ở bên kia đầu dây đang hiển lộ biểu tình như thế nào, tiếng rống to gào thét vang lên, cho dù cách một khoảng khá xa nhưng Vu Duy Thiển vẫn có thể nghe rõ ràng.
“Liệt! Lần này ngươi hại chết ta rồi! Ngươi sẽ hại chết mọi người! Nếu ngươi muốn giết ta thì ngươi cứ làm một phát dứt khoát đi! Công ty sắp bị ngươi dìm chết rồi ngươi có biết hay không! Nếu ngươi không chịu trở về giải quyết vấn đề thì tất cả mọi người sẽ chết cho ngươi xem!”
“Kim McKay thế nào rồi?” So với Owen đang vắt chân lên cổ thì ngữ khí của Lê Khải Liệt lại tựa như không hề liên quan đến chuyện này, nghe hắn hỏi tùy tiện, Owen lập tức hét to, “Ngươi còn dám hỏi đạo diễn Kim McKay? Hắn đưa cho ngươi tối hậu thư, nếu trong vòng hai ngày ngươi không xuất hiện thì hắn sẽ mở cuộc họp báo, tuyên bố từ nay về sau sẽ không bao giờ cùng công ty chúng ta hợp tác! Vì thế chúng ta còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho hắn!”
“Vậy mà hắn vẫn đồng ý chờ hai ngày.” Lê Khải Liệt vừa cầm ống nghe vừa dựa vào sô pha mà nói lên những lời này, hắn nhướng mi, Kim MacKay nổi danh hà khắc trong làng giải trí, người nọ sẽ không chờ một nghệ sĩ lâu như vậy, cho dù là siêu sao đương đại thì Kim McKay cũng sẽ không nể mặt.
“Điều kiện của hắn? Đừng nói với ta là hắn đột nhiên trở nên hảo tâm, hắn còn nói thêm cái gì nữa?” Khi nói đến đây, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt thật kỳ lạ mà nhìn Vu Duy Thiển đang ngồi ở phía bên kia, đối phương dường như không để ý đến tầm mắt quan sát của hắn, mà câu trả lời của Owen lại hoàn toàn không xác định, tựa hồ chính Owen cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Hắn nhắc ngươi đừng quên chuyện đã đáp ứng trước kia với hắn, nhất định phải làm được, nếu làm không được thì ngươi không cần phải quay lại Manhattan, ngươi đã đáp ứng với hắn chuyện gì?” Owen không biết Lê Khải Liệt đã đáp ứng chuyện gì với Kim McKay, nhưng bên đương sự lại vô cùng rõ ràng, yêu cầu của Kim McKay chính là muốn Vu Duy Thiển đi cùng.
“Ta biết rồi.” Không để ý đến câu hỏi của Owen, hắn lập tức cúp máy.
Sau khi đến nơi này, Vu Duy Thiển cũng rất ít khi nói chuyện với Lê Khải Liệt, hắn luôn giữ thái độ ôn hòa, bọn họ ngủ ở hai phòng giành riêng cho khách, phòng ngủ chính vốn được chuẩn bị cho Lydia, thiết kế bên trong chỉ thích hợp dành cho nữ tính.
“Ngươi có ý kiến thế nào đối với án mạng lần này, Vivian bảo rằng nó có liên quan đến ngươi, ngươi có nghĩ đến cái gì hay không?” Từ khi đến nơi này, Lê Khải Liệt không tiếp xúc thân mật với Vu Duy Thiển, thậm chí hắn cố gắng tránh né, nay bọn họ một người ngồi ở ghế sô pha đặt cạnh cửa sổ, một người ngồi gần cửa cái.
“Không có, ta không có gì muốn nói.” Lại lật sang một trang tạp chí, có thể cảm giác được không khí di chuyển trong căn phòng yên lặng, Vu Duy Thiển mặc một bộ âu phục màu xám đậm, cổ áo mở rộng, trên chân mang một đôi dép lê bằng da, hắn im lặng lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách đang tồn tại.
“Thật sự không có?” Lê Khải Liệt xác nhận lại một lần nữa, rốt cục được đáp trả bằng một ánh mắt vô tình, Vu Duy Thiển cầm tờ tạp chí trên tay nhưng tựa hồ cũng không tập trung được bao nhiêu.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Về sau chúng ta là đối tác, ngươi không nên giấu diếm đối với người hợp tác của mình.” Lê Khải Liệt uống cạn ly rượu whisky, ly rượu đặt xuống bàn vang lên một tiếng trong veo lại lạnh lẽo, hắn chăm chú quan sát Vu Duy Thiển.
“Chẳng lẽ ngươi sẽ nói cho ta biết tất cả những chuyện về ngươi?” Vu Duy Thiển ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cảm thấy nực cười để liếc nhìn Lê Khải Liệt, thái độ lãnh đạm làm cho người ta hoài nghi một chút dịu dàng đã từng cảm nhận được có phải là thật hay không, hay căn bản chỉ là Lê Khải Liệt tự mình đơn phương.
Hai bên thái dương nổi lên gân xanh, ánh mắt của Lê Khải Liệt trở nên u ám, nhưng không tiến lên để bắt lấy người nam nhân đang ngồi trên ghế.
Từ lần đó tận mắt nhìn thấy xác chết, thái độ của Vu Duy Thiển vẫn là như vậy, tựa hồ ngay cả tính kiên nhẫn cũng đều đánh mất, cả người đắm chìm vào một loại suy nghĩ nào đó, không nói chuyện nhiều với lê Khải Liệt. Nếu là người khác thì Lê Khải Liệt đã sớm trở mặt mà mắng chửi, thậm chí sẽ động thủ, nhưng trải qua buổi tối hôm ấy, sau khi Vu Duy Thiển cứu Lydia, lại trấn an cảm xúc của hắn thì hắn không muốn phá hư mối quan hệ có thể xem là yên ổn giữa bọn họ nhanh như vậy.
Vu Duy Thiển ngồi lật tờ tạp chí, theo như lời của Wolf thì Lydia đã bình yên vô sự, hôm nay sẽ tránh né giới truyền thông để đến đây tụ họp với bọn họ, đây là một sự phiền toái, gia tộc Claudy cố tình gây sự, không thể cứ tiếp tục như vậy, Lê Khải Liệt chuẩn bị bảo Wolf đưa Lydia đem về Hashim.
Từ lúc nghe nói đến khi tận mắt nhìn thấy xác chết của vụ án mạng liên hoàn, Vu Duy Thiển kỳ thật đã suy nghĩ rất nhiều, những lời mà Vivian nói ắt hẳn không sai, người tạo ra những vụ giết chóc như vậy quả thật đang nhằm về phía hắn….
Lê Khải Liệt từ sô pha đứng dậy, trở về phòng ngủ, hắn cầm lấy điện thoại rồi bấm một dãy số.
Sau vài tiếng bíp bíp, tiếp theo người bắt máy điện thoại nghe thấy giọng nói của hắn thì lập tức kinh ngạc mà cất lên tiếng cười, “A, đây không phải Leo hay sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã giấu kín ngài Wirth, không ngờ ngươi lại gọi cho ta. Bode đây nguyện ý vì người cống hiến hết sức lực, ngươi chuẩn bị đem người giao cho lão gia hay sao?”
“Ngươi cũng biết điều đó không có khả năng, đừng để cho ta nói lại một lần nữa.” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp lại lạnh lùng, trong lòng của Bode nhảy dựng lên, hắn siết chặt điện thoại trong tay, che giấu bằng tiếng cười ha hả, “Hắc, vậy là sao, còn có chuyện làm cho Leo phải lưỡng lự? Người ở trong tay ngươi, công chúa Lydia cũng bình yên vô sự, lão gia rất là tức giận nga.”
“Trong tay bọn họ có người mà ta muốn, còn trong tay của ta có người mà bọn họ muốn, điều này chẳng phải rất rõ ràng hay sao?” Khóe miệng nhếch lên, Lê Khải Liệt cười một cách quỷ dị, “Ngươi nhắn lại dùm ta, bảo bọn họ đừng tiếp tục manh động, nếu không ta sẽ làm cho bọn họ cả đời không thể chiếm được thứ mà bọn họ muốn, nếu ta đem giấu Vu Duy Thiển đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy, bọn họ cũng biết kết quả sẽ như thế nào.”
Rèm che trong phòng đều bị kéo xuống, trong không gian âm u, Lê Khải Liệt cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa, người nam nhân đang ngồi trong phòng khách ắt hẳn biết được hiện tại ngoại trừ mình là người hợp tác của hắn, thì cũng chính là vụ khí và lợi thế của hắn dùng để đối phó với gia tộc Claudy, là một quân cờ cũng là một vũ khí.
Vu Duy Thiển đáp ứng hợp tác thật sự chỉ vì cam đoan Vivian không bị liên lụy hay là vì nguyên nhân nào khác? Lê Khải Liệt đột nhiên không thể xác định, từ sau khi nghe Richard nói như thế, hắn không thể xác định lý do mà Vu Duy Thiển đáp ứng yêu cầu của hắn, là vì giữa bọn họ quả thật tồn tại một loại biến hóa kỳ diệu nào đó hay là vì thứ gì khác?
“Đem giấu ngài Wirth đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy?” Bode kinh ngạc lặp lại, “Đừng nói đùa, chúng ta đều biết hắn đặc biệt đối với ngươi, ngươi tính dùng thủ đoạn gì để nhốt hắn? Ngươi nỡ lòng hay sao?”
“Có nỡ hay không, muốn thử xem hắn đối với ta có bao nhiêu đặc biệt hay không? không bằng chúng ta đánh cược một phen?” Lê Khải Liệt khẽ nheo mắt lại, sự thâm trầm khó dò lộ ra trong ngữ khí ngả ngớn làm cho Bode phải nuốt nước miếng, hắn không thể nắm chắc đối với Lê Khải Liệt, ngay cả lão gia trong nhà cũng vậy, nếu không cũng sẽ không dùng Lydia để khống chế Lê Khải Liệt.
Theo như lời Lê Khải Liệt, người kia ở gia tộc Claudy thực chất đã không còn tác dụng, hiện tại Vu Duy Thiển lại ở trong tay hắn, trên người của Vu Duy Thiển có thứ mà gia tộc rất cần, Lê Khải Liệt xem như đã nắm được yếu điểm của gia tộc Claudy.
“Đừng nói như vậy, Leo, ta chỉ là một bác sĩ gia đình nho nhỏ, đừng chỉa mũi chuyện này về phía ta, không quan hệ đến ta, ta chỉ là người truyền lời mà thôi.” Bode hô to oan uổng, phủi sạch mọi quan hệ, đồng thời buông tha cho việc phái người đi thăm dò nơi phát ra tín hiệu điện thoại, bây giờ cho dù có tra ra được thì cũng không làm được gì, Lê Khải Liệt nhất định sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
“Ta không muốn gây khó dễ cho ngươi, ta chỉ cần ngươi nói cho ta biết một chuyện.” Ngồi xuống bên giường, Lê Khải Liệt tạm dừng trong vài giây, ánh mắt hướng về phía phòng khách, nhìn vào cánh cửa đã khép lại, “Ngươi đã từng nói ngươi nghe được truyền thuyết về Vu Duy Thiển từ nơi đó, ta muốn biết truyền thuyết đó nói về cái gì.”
Nguồn:
————-
P/S: con sam tiếp tục tự kỷ vì bị mù thông tin về vợ :D
Ba ngày sau, thành phố San Bruno.
“Ở nơi này có quen hay không?” Kéo rèm che lên, Lê Khải Liệt ngồi xuống ghế sô pha, “Nơi này vốn để thu xếp cho Lydia ở, không ngờ lại trở thành nơi tị nạn của chúng ta.”
Trong lời nói của Lê Khải Liệt có một chút ý tứ châm chọc, nhưng thái độ bất cần vẫn giống như lúc trước, cục diện hỗn loạn sắp xảy ra tựa hồ không hề ảnh hưởng đến hắn, sự nóng nảy và mất tự chủ ở ngõ hẻm sau quán bar dường như chưa bao giờ phát sinh, hiện tại hắn mặc một chiếc áo sọc nhuyễn màu tím xám, ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng tuyền, cầm một ly rượu, bộ dáng cực kỳ thả lỏng.
Bức tường phía sau có màu xanh đậm, hoa văn lập thể màu vàng nhạt, căn nhà này tuy rằng chuẩn bị cho Lydia nhưng vẫn có thể nhận ra phong cách riêng của Lê Khải Liệt, mỗi một vật bài trí đều rất tinh xảo, mặc dù xa hoa nhưng không có vẻ khoa trương, hài hòa mà đồng thời lại cất giấu một hơi thở mãnh liệt, để lộ ra tính cách của chủ nhà.
“Cũng không tệ lắm.” Vu Duy Thiển ngồi ở trên ghế sô pha phía đối diện, trong tay đang lật xem một tờ tạp chí, nghe thấy câu hỏi của Lê Khải Liệt, ánh mắt nâng lên khỏi những dòng chữ, hắn nhìn Lê Khải Liệt xuyên qua tròng kính, lại một lần nữa cúi mắt xuống tờ tạp chí.
Nơi này cách phía Nam San Francisco ước chừng mười dặm, gần đây có một sân bay quốc tế, muốn rời khỏi có thể nói là cực kỳ thuận tiện, lúc trước Lê Khải Liệt chọn nơi đây để ở có lẽ chính là vì nguyên nhân này.
Vu Duy Thiển trả lời ngắn gọn dễ hiểu, không nhiều lời cũng biểu lộ thái độ không muốn nói chuyện, về phần lý do, chiếu theo suy đoán của Lê Khải Liệt, có lẽ là vì chuyện lần trước ở quán bar.
Có thể tưởng tượng được các phóng viên vốn nghĩ rằng Lê Khải Liệt đang ở Manhattan để tiếp nhận trị liệu, nhưng bây giờ lại xuất hiện tại hiện trường xảy ra án mạng, thậm chí trở thành nhân chứng phát hiện đầu tiên, chuyện này phi thường chấn động, khiến bao nhiêu người phải kinh ngạc.
Trước tiên không nói đến người đại diện Owen đã từng nói với giới truyền thông rằng hắn bị thương và đang nằm viện, hiện tại hắn thoạt nhìn lại bình yên vô sự, chỉ cần đem tên của hắn đặt cùng án mạng liên hoàn thì đúng là một cái tít giật gân.
Ngày hôm sau, tất cả tờ báo và tạp chí đều đăng tin này lên trang nhất, đêm đó sự xuất hiện của hắn cũng đã gây nên sóng to gió lớn, huống chi bên cạnh hắn còn có Vu Duy Thiển, lúc trước giới truyền thông đã vạch trần một lần, người bạn có thân phận bí ẩn.
Ngay trong thời điểm khắp nơi đang nghi ngờ, gây nên hỗn loạn, thì Lê Khải Liệt lại dẫn Vu Duy Thiển đến đây, hắn mua căn nhà này dưới danh nghĩa của người khác để tránh né đám phóng viên và rắc rối.
Bọn họ ở đây chờ Lydia, cùng lúc đó, Lê Khải Liệt rốt cục dùng điện thoại tại căn nhà này để liên hệ với công ty, điện thoại chuyển cho Owen, dựa theo lời nói của Owen ở trong điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra hắn ở bên kia đầu dây đang hiển lộ biểu tình như thế nào, tiếng rống to gào thét vang lên, cho dù cách một khoảng khá xa nhưng Vu Duy Thiển vẫn có thể nghe rõ ràng.
“Liệt! Lần này ngươi hại chết ta rồi! Ngươi sẽ hại chết mọi người! Nếu ngươi muốn giết ta thì ngươi cứ làm một phát dứt khoát đi! Công ty sắp bị ngươi dìm chết rồi ngươi có biết hay không! Nếu ngươi không chịu trở về giải quyết vấn đề thì tất cả mọi người sẽ chết cho ngươi xem!”
“Kim McKay thế nào rồi?” So với Owen đang vắt chân lên cổ thì ngữ khí của Lê Khải Liệt lại tựa như không hề liên quan đến chuyện này, nghe hắn hỏi tùy tiện, Owen lập tức hét to, “Ngươi còn dám hỏi đạo diễn Kim McKay? Hắn đưa cho ngươi tối hậu thư, nếu trong vòng hai ngày ngươi không xuất hiện thì hắn sẽ mở cuộc họp báo, tuyên bố từ nay về sau sẽ không bao giờ cùng công ty chúng ta hợp tác! Vì thế chúng ta còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho hắn!”
“Vậy mà hắn vẫn đồng ý chờ hai ngày.” Lê Khải Liệt vừa cầm ống nghe vừa dựa vào sô pha mà nói lên những lời này, hắn nhướng mi, Kim MacKay nổi danh hà khắc trong làng giải trí, người nọ sẽ không chờ một nghệ sĩ lâu như vậy, cho dù là siêu sao đương đại thì Kim McKay cũng sẽ không nể mặt.
“Điều kiện của hắn? Đừng nói với ta là hắn đột nhiên trở nên hảo tâm, hắn còn nói thêm cái gì nữa?” Khi nói đến đây, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt thật kỳ lạ mà nhìn Vu Duy Thiển đang ngồi ở phía bên kia, đối phương dường như không để ý đến tầm mắt quan sát của hắn, mà câu trả lời của Owen lại hoàn toàn không xác định, tựa hồ chính Owen cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Hắn nhắc ngươi đừng quên chuyện đã đáp ứng trước kia với hắn, nhất định phải làm được, nếu làm không được thì ngươi không cần phải quay lại Manhattan, ngươi đã đáp ứng với hắn chuyện gì?” Owen không biết Lê Khải Liệt đã đáp ứng chuyện gì với Kim McKay, nhưng bên đương sự lại vô cùng rõ ràng, yêu cầu của Kim McKay chính là muốn Vu Duy Thiển đi cùng.
“Ta biết rồi.” Không để ý đến câu hỏi của Owen, hắn lập tức cúp máy.
Sau khi đến nơi này, Vu Duy Thiển cũng rất ít khi nói chuyện với Lê Khải Liệt, hắn luôn giữ thái độ ôn hòa, bọn họ ngủ ở hai phòng giành riêng cho khách, phòng ngủ chính vốn được chuẩn bị cho Lydia, thiết kế bên trong chỉ thích hợp dành cho nữ tính.
“Ngươi có ý kiến thế nào đối với án mạng lần này, Vivian bảo rằng nó có liên quan đến ngươi, ngươi có nghĩ đến cái gì hay không?” Từ khi đến nơi này, Lê Khải Liệt không tiếp xúc thân mật với Vu Duy Thiển, thậm chí hắn cố gắng tránh né, nay bọn họ một người ngồi ở ghế sô pha đặt cạnh cửa sổ, một người ngồi gần cửa cái.
“Không có, ta không có gì muốn nói.” Lại lật sang một trang tạp chí, có thể cảm giác được không khí di chuyển trong căn phòng yên lặng, Vu Duy Thiển mặc một bộ âu phục màu xám đậm, cổ áo mở rộng, trên chân mang một đôi dép lê bằng da, hắn im lặng lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách đang tồn tại.
“Thật sự không có?” Lê Khải Liệt xác nhận lại một lần nữa, rốt cục được đáp trả bằng một ánh mắt vô tình, Vu Duy Thiển cầm tờ tạp chí trên tay nhưng tựa hồ cũng không tập trung được bao nhiêu.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Về sau chúng ta là đối tác, ngươi không nên giấu diếm đối với người hợp tác của mình.” Lê Khải Liệt uống cạn ly rượu whisky, ly rượu đặt xuống bàn vang lên một tiếng trong veo lại lạnh lẽo, hắn chăm chú quan sát Vu Duy Thiển.
“Chẳng lẽ ngươi sẽ nói cho ta biết tất cả những chuyện về ngươi?” Vu Duy Thiển ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cảm thấy nực cười để liếc nhìn Lê Khải Liệt, thái độ lãnh đạm làm cho người ta hoài nghi một chút dịu dàng đã từng cảm nhận được có phải là thật hay không, hay căn bản chỉ là Lê Khải Liệt tự mình đơn phương.
Hai bên thái dương nổi lên gân xanh, ánh mắt của Lê Khải Liệt trở nên u ám, nhưng không tiến lên để bắt lấy người nam nhân đang ngồi trên ghế.
Từ lần đó tận mắt nhìn thấy xác chết, thái độ của Vu Duy Thiển vẫn là như vậy, tựa hồ ngay cả tính kiên nhẫn cũng đều đánh mất, cả người đắm chìm vào một loại suy nghĩ nào đó, không nói chuyện nhiều với lê Khải Liệt. Nếu là người khác thì Lê Khải Liệt đã sớm trở mặt mà mắng chửi, thậm chí sẽ động thủ, nhưng trải qua buổi tối hôm ấy, sau khi Vu Duy Thiển cứu Lydia, lại trấn an cảm xúc của hắn thì hắn không muốn phá hư mối quan hệ có thể xem là yên ổn giữa bọn họ nhanh như vậy.
Vu Duy Thiển ngồi lật tờ tạp chí, theo như lời của Wolf thì Lydia đã bình yên vô sự, hôm nay sẽ tránh né giới truyền thông để đến đây tụ họp với bọn họ, đây là một sự phiền toái, gia tộc Claudy cố tình gây sự, không thể cứ tiếp tục như vậy, Lê Khải Liệt chuẩn bị bảo Wolf đưa Lydia đem về Hashim.
Từ lúc nghe nói đến khi tận mắt nhìn thấy xác chết của vụ án mạng liên hoàn, Vu Duy Thiển kỳ thật đã suy nghĩ rất nhiều, những lời mà Vivian nói ắt hẳn không sai, người tạo ra những vụ giết chóc như vậy quả thật đang nhằm về phía hắn….
Lê Khải Liệt từ sô pha đứng dậy, trở về phòng ngủ, hắn cầm lấy điện thoại rồi bấm một dãy số.
Sau vài tiếng bíp bíp, tiếp theo người bắt máy điện thoại nghe thấy giọng nói của hắn thì lập tức kinh ngạc mà cất lên tiếng cười, “A, đây không phải Leo hay sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã giấu kín ngài Wirth, không ngờ ngươi lại gọi cho ta. Bode đây nguyện ý vì người cống hiến hết sức lực, ngươi chuẩn bị đem người giao cho lão gia hay sao?”
“Ngươi cũng biết điều đó không có khả năng, đừng để cho ta nói lại một lần nữa.” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp lại lạnh lùng, trong lòng của Bode nhảy dựng lên, hắn siết chặt điện thoại trong tay, che giấu bằng tiếng cười ha hả, “Hắc, vậy là sao, còn có chuyện làm cho Leo phải lưỡng lự? Người ở trong tay ngươi, công chúa Lydia cũng bình yên vô sự, lão gia rất là tức giận nga.”
“Trong tay bọn họ có người mà ta muốn, còn trong tay của ta có người mà bọn họ muốn, điều này chẳng phải rất rõ ràng hay sao?” Khóe miệng nhếch lên, Lê Khải Liệt cười một cách quỷ dị, “Ngươi nhắn lại dùm ta, bảo bọn họ đừng tiếp tục manh động, nếu không ta sẽ làm cho bọn họ cả đời không thể chiếm được thứ mà bọn họ muốn, nếu ta đem giấu Vu Duy Thiển đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy, bọn họ cũng biết kết quả sẽ như thế nào.”
Rèm che trong phòng đều bị kéo xuống, trong không gian âm u, Lê Khải Liệt cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa, người nam nhân đang ngồi trong phòng khách ắt hẳn biết được hiện tại ngoại trừ mình là người hợp tác của hắn, thì cũng chính là vụ khí và lợi thế của hắn dùng để đối phó với gia tộc Claudy, là một quân cờ cũng là một vũ khí.
Vu Duy Thiển đáp ứng hợp tác thật sự chỉ vì cam đoan Vivian không bị liên lụy hay là vì nguyên nhân nào khác? Lê Khải Liệt đột nhiên không thể xác định, từ sau khi nghe Richard nói như thế, hắn không thể xác định lý do mà Vu Duy Thiển đáp ứng yêu cầu của hắn, là vì giữa bọn họ quả thật tồn tại một loại biến hóa kỳ diệu nào đó hay là vì thứ gì khác?
“Đem giấu ngài Wirth đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy?” Bode kinh ngạc lặp lại, “Đừng nói đùa, chúng ta đều biết hắn đặc biệt đối với ngươi, ngươi tính dùng thủ đoạn gì để nhốt hắn? Ngươi nỡ lòng hay sao?”
“Có nỡ hay không, muốn thử xem hắn đối với ta có bao nhiêu đặc biệt hay không? không bằng chúng ta đánh cược một phen?” Lê Khải Liệt khẽ nheo mắt lại, sự thâm trầm khó dò lộ ra trong ngữ khí ngả ngớn làm cho Bode phải nuốt nước miếng, hắn không thể nắm chắc đối với Lê Khải Liệt, ngay cả lão gia trong nhà cũng vậy, nếu không cũng sẽ không dùng Lydia để khống chế Lê Khải Liệt.
Theo như lời Lê Khải Liệt, người kia ở gia tộc Claudy thực chất đã không còn tác dụng, hiện tại Vu Duy Thiển lại ở trong tay hắn, trên người của Vu Duy Thiển có thứ mà gia tộc rất cần, Lê Khải Liệt xem như đã nắm được yếu điểm của gia tộc Claudy.
“Đừng nói như vậy, Leo, ta chỉ là một bác sĩ gia đình nho nhỏ, đừng chỉa mũi chuyện này về phía ta, không quan hệ đến ta, ta chỉ là người truyền lời mà thôi.” Bode hô to oan uổng, phủi sạch mọi quan hệ, đồng thời buông tha cho việc phái người đi thăm dò nơi phát ra tín hiệu điện thoại, bây giờ cho dù có tra ra được thì cũng không làm được gì, Lê Khải Liệt nhất định sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
“Ta không muốn gây khó dễ cho ngươi, ta chỉ cần ngươi nói cho ta biết một chuyện.” Ngồi xuống bên giường, Lê Khải Liệt tạm dừng trong vài giây, ánh mắt hướng về phía phòng khách, nhìn vào cánh cửa đã khép lại, “Ngươi đã từng nói ngươi nghe được truyền thuyết về Vu Duy Thiển từ nơi đó, ta muốn biết truyền thuyết đó nói về cái gì.”
Nguồn:
————-
P/S: con sam tiếp tục tự kỷ vì bị mù thông tin về vợ :D
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook