Vu Sắc Mỹ Túy
-
Chương 34: Bị tập kích
Trời nhá nhem tối, thời tiết trở nên se lạnh, mọi người vội vàng tan sở từ những tòa cao ốc văn phòng. Ở một góc phố, tấm biển quán bar lay động đón gió, tiếng cọt kẹt bị bao phủ trong âm thanh của xe cộ và dòng người đi đường, khách quen của quán bar thỉnh thoảng trải qua nơi này vẫn luôn liếc nhìn một cái, giống như vài ngày trước, Maze vẫn tạm dừng kinh doanh.
“Wolf, ngươi nói xem, Leo rốt cục đi nơi nào?” Lydia có vẻ thực buồn rầu, mái tóc xoăn gợn sóng được nàng bới lên một cách tùy ý, trên người mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cùng quần jean, đeo một cặp kính đen, nhưng ngụy trang như vậy vẫn không thể che lấp vẻ đẹp thật sự của nàng. Nàng đứng ở trước cửa khiến cho không ít người chú ý, nếu không phải bên cạnh nàng có một người nam nhân thoạt nhìn không dễ dàng chọc giận, e rằng đã sớm có người tiếp cận.
“Cha nói rất đúng, ta tới đây chỉ làm cho hắn thêm phiền toái.” Nàng ảo não thở dài, vô cùng hối hận vì chính mình đã làm ra quyết định này.
“Công chúa điện hạ, chúng ta cần phải quay về.” Vệ sĩ Wolf của nàng quan sát hai bên trái phải, đây là lần thứ tư hắn dùng ánh mắt màu xám tro để dọa một người đàn ông đang muốn tiếp cận, trên mặt không có biểu tình giống như một tảng đá, “Nơi này không an toàn.”
“Ở trong mắt của ngươi có chỗ nào an toàn hay sao?” Lydia mỉm cười trêu ghẹo hắn, “Nơi này là nước Mỹ, không phải Hashim của chúng ta, cho nên cha mới muốn ngươi đi theo ta, bất quá…” Nàng nhún vai, “Ta không thể không ra khỏi nhà vì an toàn của mình.”
Lại một lần nữa ló đầu nhìn vào lớp kính thủy tinh của quán bar, ánh mắt của nàng bỗng nhiên trợn to, tháo xuống mắt kính rồi chỉ vào bên trong, “Wolf! Bên trong có người!”
Xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, chiếc áo gió màu xám như được mạ một tầng bóng đen, một người nam nhân không biết đã xuất hiện từ khi nào đang đứng bên trong không gian tối tăm, giống như ở thế giới bên kia, hắn đứng nơi đó, từ bên trong nhìn nàng, không biết là vì tác dụng của thấu kính hay là ảo giác của nàng, nàng phát hiện trong ánh mắt đó không hề thiếu ý tứ quan sát tìm tòi.
“Là Wirth! Hắn đã trở lại!” Nàng reo lên một tiếng mừng rỡ, tìm được hắn thì có thể tìm được Lê Khải Liệt, không xác định lý do là vì sao, nhưng trong lòng của nàng chỉ nghĩ như vậy.
“Cẩn thận!” Thân thể bị áp đảo mạnh mẽ, Wolf rút súng ra, Lydia được hắn đẩy vào khung cửa.
Một viên đạn bắn trúng vách tường, nổ tung, khói trắng mù mịt, Lydia không hề đề phòng, nàng vừa hít sâu một hơi thì vội vàng che mũi, xung quanh có mấy người đàn ông đeo kính đen đang tiếp cận nàng, Wolf giương súng nhắm vào mấy người kia, không hề lưu tình mà bóp cò.
Đùng! Đùng!
Tiếng súng khiến cho đường phố hỗn loạn, vài người đàn ông có thân phận không rõ cũng không lập tức đào tẩu, tương phản, bọn họ cũng rút súng ra, viên đạn lại giống như lúc trước, không phải đạn dược bình thường mà là đạn đã được lắp thuốc súng đặc biệt.
Viên đạn nổ mạnh làm tỏa ra những luồng khói trắng trong không khí khiến Lydia dần dần trở nên khó thở, thể lực chống đỡ hết nổi, nàng được Wolf che chắn, vịn vào khung cửa, nghe thấy phía sau không ngừng có tiếng súng, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, cửa kính bỗng nhiên mở ra, khi nàng ngã xuống thì được một cánh tay mạnh mẽ đỡ được.
Toàn thân khẩn trương, nàng cố gắng trợn to mắt, sau khi thấy rõ người nam nhân trước mặt thì mới an tâm, “Wirth….” Nàng thật sự khó thở, nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, trước ngực không ngừng phập phồng nhưng lại không thể hít vào bao nhiêu không khí.
“Là tác dụng của thuốc súng, đừng lo lắng, ngươi sẽ ổn.” Lúc này giọng nói của Vu Duy Thiển vô cùng vững vàng, nhưng nàng vẫn rất khẩn trương, nàng nhìn không thấy đôi mắt phía sau tròng kính, vì thế liền kéo xuống gọng kính của hắn, đồng tử màu đen lộ ra một chút kinh ngạc và tức giận, “Không ngờ công chúa và tình nhân của ngươi đều vô lễ giống nhau.”
Lydia giật giật môi, muốn nói cái gì đó nhưng lại không có khí lực, nàng há mồm hít sâu từng hơi, Vu Duy Thiển đặt nàng lên ghế.
Khói trắng tràn ngập ngoài cửa, Wolf ngăn cản một phen, khi phát hiện không thấy Lydia thì sắc mặt của hắn vô cùng đáng sợ, gầm lên một tiếng như dã thú, đột nhiên cảm giác phía sau có người tiếp cận, hắn nắm chặt khẩu súng lục rồi xoay người bóp cò—
Rắc! Khẩu súng bị đối phương nâng lên nhanh như chớp, tiếp theo cổ tay bị bẻ ngược, băng đạn trong báng súng bị đối phương gỡ ra.Tất cả đều xảy ra chỉ trong chớp mắt!
Wolf không phải là vệ sĩ bình thường, hắn là vệ sĩ của hoàng thất Hashim, hắn đã từng giết người và cũng không thiếu những lần suýt bị giết chết, nhưng không có lần nào bị bại nhanh như vậy, ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có.
Đây là sự nhạy bén và quyết đoán mà chỉ những người đã từng trải qua sống chết mới có được, không biết phải dùng bao nhiêu nguy hiểm mới có thể đổi lấy phản ứng như vậy, Wolf xuyên qua màn khói để nhìn rõ người trước mặt, có vẻ rất bất ngờ, “Ngài Wirth? Ngài…”
“Hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện phiếm.” Vu Duy Thiển kéo hắn vào cửa, một mảnh băng dính được dán lên khung cửa, che lại hết thảy khe hở, hắn ném cuộn băng dính còn lại cho Wolf, “Ngươi còn chịu đựng được hay không? Dán cửa sổ lại.”
Wolf đã từng trải qua đủ loại huấn luyện, hắn đã sớm ngưng thở, không hít vào quá nhiều thuốc súng, thân thể của hắn còn có thể duy trì, hắn gật đầu tiếp nhận băng dính, bắt đầu dán lại cửa sổ, đồng thời âm thầm quan sát Vu Duy Thiển. Hắn không hề lầm, phản ứng vừa rồi của Vu Duy Thiển không phải của người bình thường, chỉ những người đã từng trải qua chiến tranh, kinh lịch sống chết và thử thách thì mới có được.
Tiếng súng bên ngoài đã ngừng bắn nhưng không thể xác định những người đó đã rời đi hay chưa, trong quán bar đang dần dần chìm vào bóng tối chỉ còn nghe thấy tiếng xé rách của băng dính, Vu Duy Thiển đến phía sau quầy bar, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng từ ngăn tủ, sau đó nói với Wolf, “Nơi này có tiếng súng, chẳng bao lâu nữa cảnh sát sẽ đến, ngươi có thể gọi điện kêu xe cấp cứu.”
Lydia vẫn không ngừng thở hổn hển, trên người của nàng đổ mồ hôi lạnh, đầu váng mắt hoa, dựa vào lưng ghế, nàng hỏi trong cơn hỗn loạn, “Wirth…Ngươi có biết Leo ở đâu hay không….”
Vu Duy Thiển đến gần nàng, “Ngươi nên lo lắng cho bản thân của mình trước, ngươi có lẽ đã hít vào quá nhiều thuốc súng.”
“Không, ngươi nói cho ta biết đi.” Lydia miễn cưỡng chống đỡ, nắm lấy ống tay áo của hắn, cực lực ngẩng đầu, hít sâu vào một hơi rồi nói ra một câu đầy đủ, “Hắn vẫn ổn đúng không?”
Trên trán của nàng đổ mồ hôi, tư thế dựa lưng vào ghế có vẻ rất vô lực, đến lúc này nàng còn quan tâm Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nhớ đến biểu tình của người nọ khi hắn chuẩn bị ra khỏi nhà, cũng giống như Lydia, Lê Khải Liệt rất quan tâm đến nàng.
“Hắn không sao.” Khẽ nhếch miệng, hắn trả lời như vậy, Lydia lại cảm thấy dường như hắn có một chút mất hứng, “Hắn thật sự không sao?” (eo, có người ghen)
“Đúng vậy, hắn không sao, ngươi muốn ta cam đoan với ngươi?” Hắn mỉm cười hỏi nàng, Lydia lắc đầu, nhìn ra sự mất kiên nhẫn bên dưới nụ cười của hắn, nàng ngượng ngùng mỉm cười đáp lại, “Thật có lỗi, ta chỉ là lo lắng….Ta không nên đến tìm hắn….Hắn muốn ta quay về, nhưng ta không nghe lời….”
Dược tính phát tác rất nhanh, nàng mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, lồng ngực tựa như bị cái gì đó ngăn chận, khí quản bị bế tắc, cảm giác phi thường khó chịu, “Bọn họ đi chưa? Bọn họ là ai…..Ta cảm thấy….Ta hít thở không được….”
Nàng bắt lấy cổ họng của mình, nhưng ngẩng đầu lên cũng không làm cho hô hấp của nàng trở nên thông thuận được bao nhiêu, Wolf nghe được lời của nàng thì vội vàng ném băng dán trong tay sang một bên, “Công chúa điện hạ!” Khuôn mặt mang theo đồ chụp mắt màu đen trở nên vặn vẹo, hắn cầm súng vọt đến trước cửa rồi hướng ra ngoài nhìn một lượt, cửa kính không bị vỡ nát, ngoài cửa không nhìn thấy những kẻ tập kích, trên đất còn vài thi thể của mấy người đàn ông bị hắn bắn chết.
“Bọn họ đi rồi, không kịp chờ cảnh sát, xe cấp cứu còn chưa đến, để ta đưa người đến bệnh viện.” Wolf xoay người đối mặt với Vu Duy Thiển, “Nơi này có cửa sau đúng không? Chính là nơi mà ngài đi vào.”
Vu Duy Thiển tỏ vẻ tán thưởng đối với khả năng quan sát của Wolf, “Cửa sau đã khóa, chờ ta mở cửa.”
Hắn vừa muốn đi thì cổ tay lại bị Lydia giữ chặt, tuy rằng cơ thể không khỏe nhưng nàng vốn là một vị công chúa, lúc này Lydia biểu hiện ra sự cứng cỏi và chịu đựng hoàn toàn khác hẳn với những người con gái bình thường, “Cẩn thận một chút….”
Trong vòng một ngày có hai người muốn hắn cẩn thận, một người là Lê Khải Liệt, người còn lại là tình nhân trong vụ tai tiếng tình cảm của người nọ, Vu Duy Thiển cảm thấy có một chút nực cười, hắn ừ một tiếng, không đợi hắn mở miệng bảo nàng buông tay thì Lydia đã đau đớn mà rên rỉ vài tiếng, cánh tay vô lực hạ xuống, sắc mặt đỏ bừng.
“Ta không thể thở!” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, thoạt nhìn thập phần vất vả, Vu Duy Thiển dừng chân, sờ lên vầng trán thấm ướt mồ hôi của nàng, “Đừng miễn cưỡng kháng cự, loại dược tính này kiềm hãm hệ thần kinh, ngươi càng kháng cự thì nó sẽ càng làm cho ngươi đau đớn, thả lỏng thân thể rồi ngủ một giấc thì ngươi sẽ khỏe hơn.”
Lydia muốn gật đầu nhưng lúc này đã không còn kịp, chức năng thân thể bắt đầu làm ra phản ứng, dược tính làm tê liệt hệ hô hấp của nàng, khiến nàng cảm thấy bản thân mình không thể hít thở.
“Ngài có biện pháp gì hay không?” Wolf là vệ sĩ từng trải, rất có kinh nghiệm, trong thời gian ngắn nhất làm ra phản ứng chính xác nhất, hắn nghiêm túc hỏi Vu Duy Thiển, “Trong viên đạn có chứa hoạt chất Ancaloit, ngài có thể nói ra những lời này chứng tỏ ngài cũng có một chút hiểu biết đối với thứ này, ngài có biết bây giờ nên làm thế nào hay không?” (ancaloit=chất độc có thể gây nhức đầu, ói mửa, kiềm hãm hệ thần kinh.)
Sau khi nghe xong những lời giải thích dễ hiểu của Vu Duy Thiển thì Wolf mới xác định được dược tính của chất độc, người nam nhân phản ứng còn nhanh hơn hắn đã không còn đơn giản là một ông chủ quán bar trong mắt của hắn.
“Biện pháp cứu chữa?” Vu Duy Thiển đeo vào cặp mắt kính đã bị Lydia tháo xuống lúc trước, “Rất đơn giản, CPR.”
Đây là cách đơn giản nhất cũng là biện pháp duy nhất, dưới tình huống như vậy có lẽ sẽ có hiệu quả, Wolf không ngờ hắn sẽ cho ra đáp án này, “CPR?”
“Chính là hô hấp nhân tạo.” Vu Duy Thiển lặp lại một lần nữa, Wolf cất súng vào, lắc tay một cách sốt ruột, “Ta đương nhiên biết hô hấp nhân tạo, ta chỉ muốn hỏi ngài còn cách nào khác hay không.”
“Ta chỉ là một ông chủ quán bar bình thường, ngươi mới là vệ sĩ của công chúa vương quốc Hashim, ngươi không biết thì ta làm sao biết được.” Vu Duy Thiển cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay, ngón tay lướt qua báng súng, hắn trả lời một cách lơ đễnh.
Chờ Vu Duy Thiển ngẩng đầu thì phát hiện Wolf đã đứng bên cạnh. Wolf gắt gao nhíu mày, tựa hồ đang do dự là trước tiên mạo hiểm đưa nàng lên xe đến bệnh viện hay là ở đây tiến hành cách cứu chữa khẩn cấp, cũng chính là hô hấp nhân tạo.
“Ta không thể mạo phạm công chúa.” Cuối cùng hắn nói một câu như vậy, sau đó lui vào một góc.
Vu Duy Thiển nhìn Wolf một cái, sau đó tháo xuống mắt kính, điềm tĩnh đặt vào trong túi, rồi cúi người nâng đầu của Lydia lên, làm cho hàm dưới của nàng hướng lên trên, chạm đến bờ môi đang bị hắn mở ra, khi hắn thổi vào luồng hơi đầu tiên thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa kịch liệt, “Mở cửa!”
Sau khi không thấy động tĩnh ở bên trong, bất quá chỉ cách ba giây thì cánh cửa bằng kính đã bị đập nát, khóa cửa bị mở tung, băng dính trên cửa phát lên những tiếng xé nát, một thân ảnh cao lớn che lấp ánh sáng từ bên ngoài, Lê Khải Liệt xuất hiện trước cửa.
————–
P/S: đến thật đúng lúc:>
“Wolf, ngươi nói xem, Leo rốt cục đi nơi nào?” Lydia có vẻ thực buồn rầu, mái tóc xoăn gợn sóng được nàng bới lên một cách tùy ý, trên người mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cùng quần jean, đeo một cặp kính đen, nhưng ngụy trang như vậy vẫn không thể che lấp vẻ đẹp thật sự của nàng. Nàng đứng ở trước cửa khiến cho không ít người chú ý, nếu không phải bên cạnh nàng có một người nam nhân thoạt nhìn không dễ dàng chọc giận, e rằng đã sớm có người tiếp cận.
“Cha nói rất đúng, ta tới đây chỉ làm cho hắn thêm phiền toái.” Nàng ảo não thở dài, vô cùng hối hận vì chính mình đã làm ra quyết định này.
“Công chúa điện hạ, chúng ta cần phải quay về.” Vệ sĩ Wolf của nàng quan sát hai bên trái phải, đây là lần thứ tư hắn dùng ánh mắt màu xám tro để dọa một người đàn ông đang muốn tiếp cận, trên mặt không có biểu tình giống như một tảng đá, “Nơi này không an toàn.”
“Ở trong mắt của ngươi có chỗ nào an toàn hay sao?” Lydia mỉm cười trêu ghẹo hắn, “Nơi này là nước Mỹ, không phải Hashim của chúng ta, cho nên cha mới muốn ngươi đi theo ta, bất quá…” Nàng nhún vai, “Ta không thể không ra khỏi nhà vì an toàn của mình.”
Lại một lần nữa ló đầu nhìn vào lớp kính thủy tinh của quán bar, ánh mắt của nàng bỗng nhiên trợn to, tháo xuống mắt kính rồi chỉ vào bên trong, “Wolf! Bên trong có người!”
Xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, chiếc áo gió màu xám như được mạ một tầng bóng đen, một người nam nhân không biết đã xuất hiện từ khi nào đang đứng bên trong không gian tối tăm, giống như ở thế giới bên kia, hắn đứng nơi đó, từ bên trong nhìn nàng, không biết là vì tác dụng của thấu kính hay là ảo giác của nàng, nàng phát hiện trong ánh mắt đó không hề thiếu ý tứ quan sát tìm tòi.
“Là Wirth! Hắn đã trở lại!” Nàng reo lên một tiếng mừng rỡ, tìm được hắn thì có thể tìm được Lê Khải Liệt, không xác định lý do là vì sao, nhưng trong lòng của nàng chỉ nghĩ như vậy.
“Cẩn thận!” Thân thể bị áp đảo mạnh mẽ, Wolf rút súng ra, Lydia được hắn đẩy vào khung cửa.
Một viên đạn bắn trúng vách tường, nổ tung, khói trắng mù mịt, Lydia không hề đề phòng, nàng vừa hít sâu một hơi thì vội vàng che mũi, xung quanh có mấy người đàn ông đeo kính đen đang tiếp cận nàng, Wolf giương súng nhắm vào mấy người kia, không hề lưu tình mà bóp cò.
Đùng! Đùng!
Tiếng súng khiến cho đường phố hỗn loạn, vài người đàn ông có thân phận không rõ cũng không lập tức đào tẩu, tương phản, bọn họ cũng rút súng ra, viên đạn lại giống như lúc trước, không phải đạn dược bình thường mà là đạn đã được lắp thuốc súng đặc biệt.
Viên đạn nổ mạnh làm tỏa ra những luồng khói trắng trong không khí khiến Lydia dần dần trở nên khó thở, thể lực chống đỡ hết nổi, nàng được Wolf che chắn, vịn vào khung cửa, nghe thấy phía sau không ngừng có tiếng súng, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, cửa kính bỗng nhiên mở ra, khi nàng ngã xuống thì được một cánh tay mạnh mẽ đỡ được.
Toàn thân khẩn trương, nàng cố gắng trợn to mắt, sau khi thấy rõ người nam nhân trước mặt thì mới an tâm, “Wirth….” Nàng thật sự khó thở, nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, trước ngực không ngừng phập phồng nhưng lại không thể hít vào bao nhiêu không khí.
“Là tác dụng của thuốc súng, đừng lo lắng, ngươi sẽ ổn.” Lúc này giọng nói của Vu Duy Thiển vô cùng vững vàng, nhưng nàng vẫn rất khẩn trương, nàng nhìn không thấy đôi mắt phía sau tròng kính, vì thế liền kéo xuống gọng kính của hắn, đồng tử màu đen lộ ra một chút kinh ngạc và tức giận, “Không ngờ công chúa và tình nhân của ngươi đều vô lễ giống nhau.”
Lydia giật giật môi, muốn nói cái gì đó nhưng lại không có khí lực, nàng há mồm hít sâu từng hơi, Vu Duy Thiển đặt nàng lên ghế.
Khói trắng tràn ngập ngoài cửa, Wolf ngăn cản một phen, khi phát hiện không thấy Lydia thì sắc mặt của hắn vô cùng đáng sợ, gầm lên một tiếng như dã thú, đột nhiên cảm giác phía sau có người tiếp cận, hắn nắm chặt khẩu súng lục rồi xoay người bóp cò—
Rắc! Khẩu súng bị đối phương nâng lên nhanh như chớp, tiếp theo cổ tay bị bẻ ngược, băng đạn trong báng súng bị đối phương gỡ ra.Tất cả đều xảy ra chỉ trong chớp mắt!
Wolf không phải là vệ sĩ bình thường, hắn là vệ sĩ của hoàng thất Hashim, hắn đã từng giết người và cũng không thiếu những lần suýt bị giết chết, nhưng không có lần nào bị bại nhanh như vậy, ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có.
Đây là sự nhạy bén và quyết đoán mà chỉ những người đã từng trải qua sống chết mới có được, không biết phải dùng bao nhiêu nguy hiểm mới có thể đổi lấy phản ứng như vậy, Wolf xuyên qua màn khói để nhìn rõ người trước mặt, có vẻ rất bất ngờ, “Ngài Wirth? Ngài…”
“Hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện phiếm.” Vu Duy Thiển kéo hắn vào cửa, một mảnh băng dính được dán lên khung cửa, che lại hết thảy khe hở, hắn ném cuộn băng dính còn lại cho Wolf, “Ngươi còn chịu đựng được hay không? Dán cửa sổ lại.”
Wolf đã từng trải qua đủ loại huấn luyện, hắn đã sớm ngưng thở, không hít vào quá nhiều thuốc súng, thân thể của hắn còn có thể duy trì, hắn gật đầu tiếp nhận băng dính, bắt đầu dán lại cửa sổ, đồng thời âm thầm quan sát Vu Duy Thiển. Hắn không hề lầm, phản ứng vừa rồi của Vu Duy Thiển không phải của người bình thường, chỉ những người đã từng trải qua chiến tranh, kinh lịch sống chết và thử thách thì mới có được.
Tiếng súng bên ngoài đã ngừng bắn nhưng không thể xác định những người đó đã rời đi hay chưa, trong quán bar đang dần dần chìm vào bóng tối chỉ còn nghe thấy tiếng xé rách của băng dính, Vu Duy Thiển đến phía sau quầy bar, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng từ ngăn tủ, sau đó nói với Wolf, “Nơi này có tiếng súng, chẳng bao lâu nữa cảnh sát sẽ đến, ngươi có thể gọi điện kêu xe cấp cứu.”
Lydia vẫn không ngừng thở hổn hển, trên người của nàng đổ mồ hôi lạnh, đầu váng mắt hoa, dựa vào lưng ghế, nàng hỏi trong cơn hỗn loạn, “Wirth…Ngươi có biết Leo ở đâu hay không….”
Vu Duy Thiển đến gần nàng, “Ngươi nên lo lắng cho bản thân của mình trước, ngươi có lẽ đã hít vào quá nhiều thuốc súng.”
“Không, ngươi nói cho ta biết đi.” Lydia miễn cưỡng chống đỡ, nắm lấy ống tay áo của hắn, cực lực ngẩng đầu, hít sâu vào một hơi rồi nói ra một câu đầy đủ, “Hắn vẫn ổn đúng không?”
Trên trán của nàng đổ mồ hôi, tư thế dựa lưng vào ghế có vẻ rất vô lực, đến lúc này nàng còn quan tâm Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nhớ đến biểu tình của người nọ khi hắn chuẩn bị ra khỏi nhà, cũng giống như Lydia, Lê Khải Liệt rất quan tâm đến nàng.
“Hắn không sao.” Khẽ nhếch miệng, hắn trả lời như vậy, Lydia lại cảm thấy dường như hắn có một chút mất hứng, “Hắn thật sự không sao?” (eo, có người ghen)
“Đúng vậy, hắn không sao, ngươi muốn ta cam đoan với ngươi?” Hắn mỉm cười hỏi nàng, Lydia lắc đầu, nhìn ra sự mất kiên nhẫn bên dưới nụ cười của hắn, nàng ngượng ngùng mỉm cười đáp lại, “Thật có lỗi, ta chỉ là lo lắng….Ta không nên đến tìm hắn….Hắn muốn ta quay về, nhưng ta không nghe lời….”
Dược tính phát tác rất nhanh, nàng mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, lồng ngực tựa như bị cái gì đó ngăn chận, khí quản bị bế tắc, cảm giác phi thường khó chịu, “Bọn họ đi chưa? Bọn họ là ai…..Ta cảm thấy….Ta hít thở không được….”
Nàng bắt lấy cổ họng của mình, nhưng ngẩng đầu lên cũng không làm cho hô hấp của nàng trở nên thông thuận được bao nhiêu, Wolf nghe được lời của nàng thì vội vàng ném băng dán trong tay sang một bên, “Công chúa điện hạ!” Khuôn mặt mang theo đồ chụp mắt màu đen trở nên vặn vẹo, hắn cầm súng vọt đến trước cửa rồi hướng ra ngoài nhìn một lượt, cửa kính không bị vỡ nát, ngoài cửa không nhìn thấy những kẻ tập kích, trên đất còn vài thi thể của mấy người đàn ông bị hắn bắn chết.
“Bọn họ đi rồi, không kịp chờ cảnh sát, xe cấp cứu còn chưa đến, để ta đưa người đến bệnh viện.” Wolf xoay người đối mặt với Vu Duy Thiển, “Nơi này có cửa sau đúng không? Chính là nơi mà ngài đi vào.”
Vu Duy Thiển tỏ vẻ tán thưởng đối với khả năng quan sát của Wolf, “Cửa sau đã khóa, chờ ta mở cửa.”
Hắn vừa muốn đi thì cổ tay lại bị Lydia giữ chặt, tuy rằng cơ thể không khỏe nhưng nàng vốn là một vị công chúa, lúc này Lydia biểu hiện ra sự cứng cỏi và chịu đựng hoàn toàn khác hẳn với những người con gái bình thường, “Cẩn thận một chút….”
Trong vòng một ngày có hai người muốn hắn cẩn thận, một người là Lê Khải Liệt, người còn lại là tình nhân trong vụ tai tiếng tình cảm của người nọ, Vu Duy Thiển cảm thấy có một chút nực cười, hắn ừ một tiếng, không đợi hắn mở miệng bảo nàng buông tay thì Lydia đã đau đớn mà rên rỉ vài tiếng, cánh tay vô lực hạ xuống, sắc mặt đỏ bừng.
“Ta không thể thở!” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, thoạt nhìn thập phần vất vả, Vu Duy Thiển dừng chân, sờ lên vầng trán thấm ướt mồ hôi của nàng, “Đừng miễn cưỡng kháng cự, loại dược tính này kiềm hãm hệ thần kinh, ngươi càng kháng cự thì nó sẽ càng làm cho ngươi đau đớn, thả lỏng thân thể rồi ngủ một giấc thì ngươi sẽ khỏe hơn.”
Lydia muốn gật đầu nhưng lúc này đã không còn kịp, chức năng thân thể bắt đầu làm ra phản ứng, dược tính làm tê liệt hệ hô hấp của nàng, khiến nàng cảm thấy bản thân mình không thể hít thở.
“Ngài có biện pháp gì hay không?” Wolf là vệ sĩ từng trải, rất có kinh nghiệm, trong thời gian ngắn nhất làm ra phản ứng chính xác nhất, hắn nghiêm túc hỏi Vu Duy Thiển, “Trong viên đạn có chứa hoạt chất Ancaloit, ngài có thể nói ra những lời này chứng tỏ ngài cũng có một chút hiểu biết đối với thứ này, ngài có biết bây giờ nên làm thế nào hay không?” (ancaloit=chất độc có thể gây nhức đầu, ói mửa, kiềm hãm hệ thần kinh.)
Sau khi nghe xong những lời giải thích dễ hiểu của Vu Duy Thiển thì Wolf mới xác định được dược tính của chất độc, người nam nhân phản ứng còn nhanh hơn hắn đã không còn đơn giản là một ông chủ quán bar trong mắt của hắn.
“Biện pháp cứu chữa?” Vu Duy Thiển đeo vào cặp mắt kính đã bị Lydia tháo xuống lúc trước, “Rất đơn giản, CPR.”
Đây là cách đơn giản nhất cũng là biện pháp duy nhất, dưới tình huống như vậy có lẽ sẽ có hiệu quả, Wolf không ngờ hắn sẽ cho ra đáp án này, “CPR?”
“Chính là hô hấp nhân tạo.” Vu Duy Thiển lặp lại một lần nữa, Wolf cất súng vào, lắc tay một cách sốt ruột, “Ta đương nhiên biết hô hấp nhân tạo, ta chỉ muốn hỏi ngài còn cách nào khác hay không.”
“Ta chỉ là một ông chủ quán bar bình thường, ngươi mới là vệ sĩ của công chúa vương quốc Hashim, ngươi không biết thì ta làm sao biết được.” Vu Duy Thiển cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay, ngón tay lướt qua báng súng, hắn trả lời một cách lơ đễnh.
Chờ Vu Duy Thiển ngẩng đầu thì phát hiện Wolf đã đứng bên cạnh. Wolf gắt gao nhíu mày, tựa hồ đang do dự là trước tiên mạo hiểm đưa nàng lên xe đến bệnh viện hay là ở đây tiến hành cách cứu chữa khẩn cấp, cũng chính là hô hấp nhân tạo.
“Ta không thể mạo phạm công chúa.” Cuối cùng hắn nói một câu như vậy, sau đó lui vào một góc.
Vu Duy Thiển nhìn Wolf một cái, sau đó tháo xuống mắt kính, điềm tĩnh đặt vào trong túi, rồi cúi người nâng đầu của Lydia lên, làm cho hàm dưới của nàng hướng lên trên, chạm đến bờ môi đang bị hắn mở ra, khi hắn thổi vào luồng hơi đầu tiên thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa kịch liệt, “Mở cửa!”
Sau khi không thấy động tĩnh ở bên trong, bất quá chỉ cách ba giây thì cánh cửa bằng kính đã bị đập nát, khóa cửa bị mở tung, băng dính trên cửa phát lên những tiếng xé nát, một thân ảnh cao lớn che lấp ánh sáng từ bên ngoài, Lê Khải Liệt xuất hiện trước cửa.
————–
P/S: đến thật đúng lúc:>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook