Vu Sắc Mỹ Túy
-
Chương 234: Hươu chết về tay ai
----------
Vu Duy Thiển là một người phương Đông thuần túy, hiện tại hắn thoạt nhìn đã có vài phần con lai, không trắng nõn như Vivian nhưng bởi vì mái tóc đen tuyền càng làm cho màu da của hắn thêm phần nhợt nhạt.
Vivian từng không tiếc lấy ra lực lượng của mình cho hắn, lần này hắn uống xong máu của người Davila thì hắn đã tiếp cận đến thể chất của người Davila, ánh mắt càng sắc bén hơn, tốc độ nhanh hơn, so với thiên hồn mà hắn từng sở hữu thì tuy rằng lực lượng khác nhau nhưng hiệu quả tựa hồ giống nhau.
Ngoại trừ không thể sử dụng oan hồn để làm trợ lực thì cơ hồ không có gì khác với trước kia khi có được bất tử, ánh mắt của hắn vẫn sắc bén, đôi môi mỏng mím lại vẫn lạnh lùng và mê ngươi như trước.
Hắn và Lê Khải Liệt sóng vai đứng một chỗ, khoác trên mình chiếc áo của Lê Khải Liệt, hai thân hình cao lớn nổi bật giữa vùng đất trắng xóa, Vivian mặc chiếc váy đỏ đứng bên cạnh bọn họ, ánh mắt của ba người nhìn Supuringu Issei như đang nhìn một xác chết.
Supuringu Issei thoáng chốc bừng tỉnh, mặc dù chưa từng giao thủ với mấy người này nhưng hắn bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm và sợ hãi.
Hắn hối hận, thói quen trốn trong đám người để đảm bảo an toàn cho mình, hắn vội vàng lui ra sau vài bước, hấp tấp leo lên sườn núi, nhưng đụn tuyết lại gây khó khăn cho hắn, khiến hắn bị lún chân, hắn nhìn thấy Senzou ở phía trên, lập tức quát to một cách kinh hoàng, “Senzou! Kéo cậu lên! Mau kéo ta lên! Nhanh lên!”
Vừa rồi còn quát tháo mà hiện tại như một con chó cụp đuôi, Senzou đứng trên cao nhìn hắn, không hề nói một câu, đương nhiên cũng không có ý ra tay cứu giúp.
Supuringu Issei tựa như một người rơi vào đầm cá sấu, kích động muốn phóng lên bờ, cuối cùng thân tín của hắn cũng kéo hắn lên, nhưng hắn lo lắng dư thừa, trong mắt của Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt thì người như thế căn bản không cần nóng lòng ra tay.
“Nói không chừng còn có thể biết được kết cục, có muốn đi xem hay không?” Chỉ cần Vu Duy Thiển không sao thì tâm tình của Lê Khải Liệt sẽ rất tốt, giống như đi xem kịch, hắn đề nghị như vậy, Vu Duy Thiển cũng không có ý kiến, “Senzou muốn mượn tay của chúng ta để hủy diệt gia tộc Supuringu.”
“Hắn lợi dụng Bode để đem chúng ta đến nay, hiện tại mục đích đã đạt được, hy vọng hắn không có chủ ý đối với thuốc đồng hóa, hắn thoạt nhìn cũng không phải một thằng ngu.” Nếu không thì chính là muốn chết, trong mắt của Lê Khải Liệt lộ rõ sát ý, “Ta đã hứa với ngươi phải lấy bằng được thuốc đồng hóa để trao đổi với Bode.”
“Vậy thì đi xem thôi.” Giống như được tái thế làm người, mặc dù không phải hoàn toàn khỏe hẳn nhưng Vu Duy Thiển quả thật có một loại cảm giác được hồi sinh, mặc kệ Lê Khải Liệt có kháng nghị hay không thì hắn vẫn bế Vivian đặt vào lòng của Lê Khải Liệt, “Ôm chặt nàng, chúng ta leo lên.”
“Để ta bế nàng?” Lê Khải Liệt cau mày, vẻ mặt đáng sợ, Vivian cũng muốn kháng nghị nhưng đến khi há miệng thì chỉ có thể thở dốc, không thể nói ra lời nào, nàng thật sự không còn sức.
Nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Vivian, nàng là vì Vu Duy Thiển nên mới trở thành như vậy, Lê Khải Liệt đành cau mày, “Quên đi, dù sao vẫn tốt hơn là để ngươi bế.”
Nếu Vivian lựa chọn thì nàng đương nhiên sẽ muốn Vu Duy Thiển ôm ấp mà không phải là Lê Khải Liệt, nhưng chính là vì vậy nên hắn mới giao nàng cho Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển tự mình biết hắn nợ Vivian rất nhiều, nếu không thể báo đáp thì đừng làm cho nàng có ảo tưởng.
Đây là sự dịu dàng của hắn, Vivian không phải không hiểu, nhìn thấy Vu Duy Thiển hiện tại bình yên vô sự, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Kỳ thật nếu Lê Khải Liệt không ghen dữ như vậy thì nàng sẽ không cố ý kích thích hắn, hai người này quả thật yêu nhau, cho dù là nàng thì cũng không thể chen chân vào giữa bọn họ, kỳ thật nàng đã sớm buông tay, bọn họ làm cho nàng không còn lời nào để nói.
Tuyết phủ trên sườn dốc rất trơn, nhưng hiện tại đối với Vu Duy Thiển đã không thành vấn đề, cùng Lê Khải Liệt leo lên phía trên, đưa Vivian cho Ka Zhaye bảo vệ, bọn họ nhìn thấy trên tuyết có không ít xác chết, còn có người bị thương, nhưng bọn họ cũng sẽ không động thủ.
Tuyết trắng xóa, đến khi bị giẫm lên thì lại thành màu đen, khắp nơi đều có vết máu, cuộc chiến sắp kết thúc, người của Reid đang truy bắt những kẻ đào tẩu, chỉ còn lại Supuringu Issei và vài tên thân tín còn sót lại của hắn đang chiến đấu, không ít người bị đội đặc nhiệm của Reid bắt giữ.
“Supuringu tiêu rồi, tiêu rồi….Ngươi vừa lòng chưa? Senzou! Cậu đã làm gì có lỗi với ngươi, cụ đã làm gì có lỗi với ngươi? Ngươi muốn hại gia tộc Supuringu đến mức này hay sao?” Supuringu Issei nhìn thấy hai người xuất hiện nơi sườn dốc, giọng nói trở nên yếu ớt một chút.
Tầm mắt dịch chuyển, Senzou cũng nhìn thấy bọn họ.
Quần áo của Lê Khải Liệt ướt sũng trong tuyết, mái tóc đỏ giống như đang nhiễu máu, che giấu ánh mắt tàn bạo và khát máu giống một con sói hoang, hắn vừa đi lên thì mùi máu tươi trong không khí tựa hồ càng trở nên nồng nặc, ở bên cạnh hắn là Vu Duy Thiển….
Tầm mắt của Senzou lướt qua, tuy rằng chỉ như thế nhưng hắn vẫn lưu ý đến sự khác biệt rõ ràng trên người của Vu Duy Thiển, “Ta đã từng làm công cụ của ngươi, lần này để ngươi làm công cụ của ta, hy vọng ngươi không để ý, Wirth.”
Hắn chậm rãi nói về chuyện trước kia, lễ độ đến mức không thể bắt bẻ, hiện tại còn lộ ra nụ cười như thế, mặt nạ của Senzou rốt cục được tháo xuống, quả thật hắn là một thương nhân.
Giống như trước đây, Vu Duy Thiển vẫn không nhiều lời với Senzou, “Giao thuốc đồng hóa ra đây.” Hắn chỉ nói một câu này.
“Đừng giao cho bọn họ! Giao cho ta! Ta là cậu của ngươi a, Senzou!” Cho dù người trong gia tộc đã bị thương vong quá phân nửa nhưng Supuringu Issei vẫn ôm hy vọng cuối cùng, không chịu buông tay, được ăn cả ngã về không, hắn nhằm về phía Senzou, “Mở nó ra, nếu không thì giao nó cho ta ngay lập tức! Suy nghĩ một chút, Senzou, nó có thể làm cho ngươi trở thành kẻ thống trị! Cho ngươi–”
“Không có hứng thú, tất cả những gì ta làm từ trước cho đến nay là để cho mọi người của Supuringu đều thấy rõ nếu không có Senzou ta thì các ngươi chẳng là gì cả, cho dù ta kế thừa thuật âm dương thì sao, chờ những người này đều chết hết, gia tộc Supuringu cuối cùng không còn ai có thể sử dụng thuật âm dương, ngay cả ta cũng sẽ mất đi lực lượng này.”
Hắn đưa ra cổ tay trái, nơi đó có một đường chỉ màu đen quấn quanh cổ tay, giống như thực vật, lại giống như ảo giác của mọi người, đường chỉ kia thoắt ẩn thoắt hiện, không rõ lắm, nhưng Supuringu Issei lại biến sắc, “Phong ấn! Ngươi tự phong ấn chính mình!”
“Từ nay về sau gia tộc Supuringu không còn âm dương sư nữa, đừng hòng dùng thứ này để yêu cầu ta làm việc cho các ngươi, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ gia tộc Supuringu rồi.” Hắn lại che kỹ ống tay áo, Supuringu Issei nghe hắn nói như thế thì tựa hồ bị đả kích rất lớn, nhưng ánh mắt rốt cục vẫn dừng trên tay của Senzou.
Cái lọ nhỏ kia, chỉ cần mở nó ra—
Ảo tưởng và điên cuồng tràn ngập trong đầu của Supuringu Issei, hắn đã không còn lựa chọn nào khác, băng đạn trống không, hắn ném khẩu súng xuống dất, cố sống cố chết mà đoạt lấy thứ trong tay của Senzou, “Đưa cho ta! Đưa nó cho ta!”
“Ngươi điên rồi, không biết cách sử dụng thì ngươi cũng sẽ trở thành con rối giống tất cả mọi người.” Cổ tay bị nắm chặt, Senzou muốn đẩy hắn ra nhưng Supuringu Issei lại cố sức giành lấy cái lọ.
Bode vẫn đứng dưới tàng cây để bảo vệ Eve, hiện tại nhìn thấy tình cảnh này, hắn lớn tiếng nhắc nhở, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, “Đừng để cho hắn mở ra! Nếu nó lan ra không khí thì tất cả chúng ta đều tiêu đời!”
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều tiến lên, tốc độ cực nhanh, hai thân ảnh thoáng hiện, Lê Khải Liệt đi đoạt lấy thuốc đồng hóa, Vu Duy Thiển cầm chuôi dao nhắm về phía sau cổ của Supuringu Issei, một kích trúng ngay mục tiêu, Supuringu Issei kéo Senzou té ngã xuống đất, khi ngã xuống mà hắn vẫn nắm chặt bàn tay của Senzou.
Chiếc lọ nhỏ bị văng ra khi hai người đang giằng co, xẹt qua tay của Lê Khải Liệt, rơi theo một đường cong xuống lớp tuyết dưới đất, ở ngay trước mặt Bode.
Hắn vội vàng xông lên thì bỗng nhiên Reid cầm súng chỉa vào hắn, “Đừng nhúc nhích, nó không phải là của ngươi.”
Bode dừng chân, “Đó là nguyên tố do cha của ta phát hiện, không phải của ta, chẳng lẽ lại là của ngươi hay sao? Đặc vụ Reid, nó không thuộc về nước Mỹ, ngươi muốn dùng nó để đi lĩnh công?”
Thuốc đồng hóa còn khủng khiếp hơn so với bất cứ vũ khí hóa học nào, nó rơi vào tay ai thì cũng sẽ trở thành uy hiếp rất lớn, Reid không dám cam đoan nếu hắn giao lên cấp trên thì sẽ không bị người ta lợi dụng, không trả lời, ngay trong lúc chần chờ thì Lê Khải Liệt liền chậm rãi đi qua.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người hắn, bông tuyết theo gió lẳng lặng bay xuống đất, từng làn khói trắng bốc lên theo hơi thở của mọi người, quân đội hoàng thất của Hashim hiểu rất rõ giá trị của cái lọ kia, chỉ cần sử dụng nó thì toàn thể thế giới sẽ ngoan ngoãn nghe lời vương quốc Hashim.
Vu Duy Thiển cũng nhìn Lê Khải Liệt, cảm giác được tầm mắt chăm chú của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt quay đầu mỉm cười đối với hắn.
Trên đụn tuyết, cái lọ nhỏ bằng thủy tinh lẳng lặng nằm yên, hắn cầm nó lên, đôi mắt có ý tứ sâu xa nhìn nó một hồi lâu, nó rất nhỏ, cũng không có đặc biệt, lớp bột phấn màu trắng ở bên trong hơi lấp lánh giữa ánh hoàng hôn, nhưng cũng chính là một thứ nhỏ nhắn không có gì nổi bật lại khiến cho cả thế giới rối loạn.
“Nó là của ngươi, Bode.” Hắn ném nó về phía Bode, Bode chụp được, khuôn mặt bị phỏng trở nên thư giãn một chút, cố gắng nhoẻn miệng cười, “Ta cũng sẽ không nuốt lời, ta xác định ta có cách để khống chế sự biến hóa trên thân thể của ngươi, Leo, chờ chúng ta trở về rồi….”
Đùng! Một tiếng súng vang lên, Bode im bặt.
Hắn cúi đầu nhìn máu tươi đang thấm ra ngoài bụng của mình, Eve là người đầu tiên phản ứng, nàng từ phía sau nhào đến, kêu lên những tiếng vô nghĩa.
Trên đụn tuyết, không ai chú ý đến Supuringu Issei đang quỳ rạp dưới đất, giá rét làm cho người ta thanh tỉnh, hắn từ hôn mê tỉnh lại, dùng khẩu súng của xác chết kế bên để nhắm vào Bode rồi cười ha hả, “Ta sống không được thì các ngươi cũng sống không được….chúng ta đều sẽ biến thành những kẻ đần độn không có đầu óc….”
Eve đáng lý không có năng lực tư duy, đáng lý nàng cũng không hiểu bất cứ cái gì, nhưng nàng nhìn thấy Bode bị thương, nàng liền cất lên tiếng kêu quái dị rồi nhào về phía Supuringu Issei, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều tiến về phía Bode, bởi vì bọn họ đều phát hiện cái lọ trong tay của Bode đã bị vỡ.
Kết tinh màu trắng giống như bông tuyết tản ra khắp không trung.
…………
P/S: tóm lại thế này, mọi thứ bắt nguồn từ việc Senzou muốn hủy diệt Supuringu. Muốn hủy diệt Supuringu thì Senzou phải mượn tay của Liệt Duy và Vivian. Muốn mượn tay của Vivian thì phải dính đến Duy, cho nên mới lợi dụng Woodley làm giả ký ức của Amy Lee, nhờ vụ đó mà Duy và Liệt nghĩ đến Vivian và đến Paris. Tiếp theo muốn Liệt Duy và Vivian đến Nhật thì phải lợi dụng Bode vì Bode là người duy nhất biết cách chữa bệnh dã thú cho Liệt, mà muốn nắm được Bode thì phải bắt Eve và thuốc đồng hóa.
Cuối cùng…ta nói mọi người có hiểu không?
Vu Duy Thiển là một người phương Đông thuần túy, hiện tại hắn thoạt nhìn đã có vài phần con lai, không trắng nõn như Vivian nhưng bởi vì mái tóc đen tuyền càng làm cho màu da của hắn thêm phần nhợt nhạt.
Vivian từng không tiếc lấy ra lực lượng của mình cho hắn, lần này hắn uống xong máu của người Davila thì hắn đã tiếp cận đến thể chất của người Davila, ánh mắt càng sắc bén hơn, tốc độ nhanh hơn, so với thiên hồn mà hắn từng sở hữu thì tuy rằng lực lượng khác nhau nhưng hiệu quả tựa hồ giống nhau.
Ngoại trừ không thể sử dụng oan hồn để làm trợ lực thì cơ hồ không có gì khác với trước kia khi có được bất tử, ánh mắt của hắn vẫn sắc bén, đôi môi mỏng mím lại vẫn lạnh lùng và mê ngươi như trước.
Hắn và Lê Khải Liệt sóng vai đứng một chỗ, khoác trên mình chiếc áo của Lê Khải Liệt, hai thân hình cao lớn nổi bật giữa vùng đất trắng xóa, Vivian mặc chiếc váy đỏ đứng bên cạnh bọn họ, ánh mắt của ba người nhìn Supuringu Issei như đang nhìn một xác chết.
Supuringu Issei thoáng chốc bừng tỉnh, mặc dù chưa từng giao thủ với mấy người này nhưng hắn bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm và sợ hãi.
Hắn hối hận, thói quen trốn trong đám người để đảm bảo an toàn cho mình, hắn vội vàng lui ra sau vài bước, hấp tấp leo lên sườn núi, nhưng đụn tuyết lại gây khó khăn cho hắn, khiến hắn bị lún chân, hắn nhìn thấy Senzou ở phía trên, lập tức quát to một cách kinh hoàng, “Senzou! Kéo cậu lên! Mau kéo ta lên! Nhanh lên!”
Vừa rồi còn quát tháo mà hiện tại như một con chó cụp đuôi, Senzou đứng trên cao nhìn hắn, không hề nói một câu, đương nhiên cũng không có ý ra tay cứu giúp.
Supuringu Issei tựa như một người rơi vào đầm cá sấu, kích động muốn phóng lên bờ, cuối cùng thân tín của hắn cũng kéo hắn lên, nhưng hắn lo lắng dư thừa, trong mắt của Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt thì người như thế căn bản không cần nóng lòng ra tay.
“Nói không chừng còn có thể biết được kết cục, có muốn đi xem hay không?” Chỉ cần Vu Duy Thiển không sao thì tâm tình của Lê Khải Liệt sẽ rất tốt, giống như đi xem kịch, hắn đề nghị như vậy, Vu Duy Thiển cũng không có ý kiến, “Senzou muốn mượn tay của chúng ta để hủy diệt gia tộc Supuringu.”
“Hắn lợi dụng Bode để đem chúng ta đến nay, hiện tại mục đích đã đạt được, hy vọng hắn không có chủ ý đối với thuốc đồng hóa, hắn thoạt nhìn cũng không phải một thằng ngu.” Nếu không thì chính là muốn chết, trong mắt của Lê Khải Liệt lộ rõ sát ý, “Ta đã hứa với ngươi phải lấy bằng được thuốc đồng hóa để trao đổi với Bode.”
“Vậy thì đi xem thôi.” Giống như được tái thế làm người, mặc dù không phải hoàn toàn khỏe hẳn nhưng Vu Duy Thiển quả thật có một loại cảm giác được hồi sinh, mặc kệ Lê Khải Liệt có kháng nghị hay không thì hắn vẫn bế Vivian đặt vào lòng của Lê Khải Liệt, “Ôm chặt nàng, chúng ta leo lên.”
“Để ta bế nàng?” Lê Khải Liệt cau mày, vẻ mặt đáng sợ, Vivian cũng muốn kháng nghị nhưng đến khi há miệng thì chỉ có thể thở dốc, không thể nói ra lời nào, nàng thật sự không còn sức.
Nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Vivian, nàng là vì Vu Duy Thiển nên mới trở thành như vậy, Lê Khải Liệt đành cau mày, “Quên đi, dù sao vẫn tốt hơn là để ngươi bế.”
Nếu Vivian lựa chọn thì nàng đương nhiên sẽ muốn Vu Duy Thiển ôm ấp mà không phải là Lê Khải Liệt, nhưng chính là vì vậy nên hắn mới giao nàng cho Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển tự mình biết hắn nợ Vivian rất nhiều, nếu không thể báo đáp thì đừng làm cho nàng có ảo tưởng.
Đây là sự dịu dàng của hắn, Vivian không phải không hiểu, nhìn thấy Vu Duy Thiển hiện tại bình yên vô sự, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Kỳ thật nếu Lê Khải Liệt không ghen dữ như vậy thì nàng sẽ không cố ý kích thích hắn, hai người này quả thật yêu nhau, cho dù là nàng thì cũng không thể chen chân vào giữa bọn họ, kỳ thật nàng đã sớm buông tay, bọn họ làm cho nàng không còn lời nào để nói.
Tuyết phủ trên sườn dốc rất trơn, nhưng hiện tại đối với Vu Duy Thiển đã không thành vấn đề, cùng Lê Khải Liệt leo lên phía trên, đưa Vivian cho Ka Zhaye bảo vệ, bọn họ nhìn thấy trên tuyết có không ít xác chết, còn có người bị thương, nhưng bọn họ cũng sẽ không động thủ.
Tuyết trắng xóa, đến khi bị giẫm lên thì lại thành màu đen, khắp nơi đều có vết máu, cuộc chiến sắp kết thúc, người của Reid đang truy bắt những kẻ đào tẩu, chỉ còn lại Supuringu Issei và vài tên thân tín còn sót lại của hắn đang chiến đấu, không ít người bị đội đặc nhiệm của Reid bắt giữ.
“Supuringu tiêu rồi, tiêu rồi….Ngươi vừa lòng chưa? Senzou! Cậu đã làm gì có lỗi với ngươi, cụ đã làm gì có lỗi với ngươi? Ngươi muốn hại gia tộc Supuringu đến mức này hay sao?” Supuringu Issei nhìn thấy hai người xuất hiện nơi sườn dốc, giọng nói trở nên yếu ớt một chút.
Tầm mắt dịch chuyển, Senzou cũng nhìn thấy bọn họ.
Quần áo của Lê Khải Liệt ướt sũng trong tuyết, mái tóc đỏ giống như đang nhiễu máu, che giấu ánh mắt tàn bạo và khát máu giống một con sói hoang, hắn vừa đi lên thì mùi máu tươi trong không khí tựa hồ càng trở nên nồng nặc, ở bên cạnh hắn là Vu Duy Thiển….
Tầm mắt của Senzou lướt qua, tuy rằng chỉ như thế nhưng hắn vẫn lưu ý đến sự khác biệt rõ ràng trên người của Vu Duy Thiển, “Ta đã từng làm công cụ của ngươi, lần này để ngươi làm công cụ của ta, hy vọng ngươi không để ý, Wirth.”
Hắn chậm rãi nói về chuyện trước kia, lễ độ đến mức không thể bắt bẻ, hiện tại còn lộ ra nụ cười như thế, mặt nạ của Senzou rốt cục được tháo xuống, quả thật hắn là một thương nhân.
Giống như trước đây, Vu Duy Thiển vẫn không nhiều lời với Senzou, “Giao thuốc đồng hóa ra đây.” Hắn chỉ nói một câu này.
“Đừng giao cho bọn họ! Giao cho ta! Ta là cậu của ngươi a, Senzou!” Cho dù người trong gia tộc đã bị thương vong quá phân nửa nhưng Supuringu Issei vẫn ôm hy vọng cuối cùng, không chịu buông tay, được ăn cả ngã về không, hắn nhằm về phía Senzou, “Mở nó ra, nếu không thì giao nó cho ta ngay lập tức! Suy nghĩ một chút, Senzou, nó có thể làm cho ngươi trở thành kẻ thống trị! Cho ngươi–”
“Không có hứng thú, tất cả những gì ta làm từ trước cho đến nay là để cho mọi người của Supuringu đều thấy rõ nếu không có Senzou ta thì các ngươi chẳng là gì cả, cho dù ta kế thừa thuật âm dương thì sao, chờ những người này đều chết hết, gia tộc Supuringu cuối cùng không còn ai có thể sử dụng thuật âm dương, ngay cả ta cũng sẽ mất đi lực lượng này.”
Hắn đưa ra cổ tay trái, nơi đó có một đường chỉ màu đen quấn quanh cổ tay, giống như thực vật, lại giống như ảo giác của mọi người, đường chỉ kia thoắt ẩn thoắt hiện, không rõ lắm, nhưng Supuringu Issei lại biến sắc, “Phong ấn! Ngươi tự phong ấn chính mình!”
“Từ nay về sau gia tộc Supuringu không còn âm dương sư nữa, đừng hòng dùng thứ này để yêu cầu ta làm việc cho các ngươi, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ gia tộc Supuringu rồi.” Hắn lại che kỹ ống tay áo, Supuringu Issei nghe hắn nói như thế thì tựa hồ bị đả kích rất lớn, nhưng ánh mắt rốt cục vẫn dừng trên tay của Senzou.
Cái lọ nhỏ kia, chỉ cần mở nó ra—
Ảo tưởng và điên cuồng tràn ngập trong đầu của Supuringu Issei, hắn đã không còn lựa chọn nào khác, băng đạn trống không, hắn ném khẩu súng xuống dất, cố sống cố chết mà đoạt lấy thứ trong tay của Senzou, “Đưa cho ta! Đưa nó cho ta!”
“Ngươi điên rồi, không biết cách sử dụng thì ngươi cũng sẽ trở thành con rối giống tất cả mọi người.” Cổ tay bị nắm chặt, Senzou muốn đẩy hắn ra nhưng Supuringu Issei lại cố sức giành lấy cái lọ.
Bode vẫn đứng dưới tàng cây để bảo vệ Eve, hiện tại nhìn thấy tình cảnh này, hắn lớn tiếng nhắc nhở, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, “Đừng để cho hắn mở ra! Nếu nó lan ra không khí thì tất cả chúng ta đều tiêu đời!”
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều tiến lên, tốc độ cực nhanh, hai thân ảnh thoáng hiện, Lê Khải Liệt đi đoạt lấy thuốc đồng hóa, Vu Duy Thiển cầm chuôi dao nhắm về phía sau cổ của Supuringu Issei, một kích trúng ngay mục tiêu, Supuringu Issei kéo Senzou té ngã xuống đất, khi ngã xuống mà hắn vẫn nắm chặt bàn tay của Senzou.
Chiếc lọ nhỏ bị văng ra khi hai người đang giằng co, xẹt qua tay của Lê Khải Liệt, rơi theo một đường cong xuống lớp tuyết dưới đất, ở ngay trước mặt Bode.
Hắn vội vàng xông lên thì bỗng nhiên Reid cầm súng chỉa vào hắn, “Đừng nhúc nhích, nó không phải là của ngươi.”
Bode dừng chân, “Đó là nguyên tố do cha của ta phát hiện, không phải của ta, chẳng lẽ lại là của ngươi hay sao? Đặc vụ Reid, nó không thuộc về nước Mỹ, ngươi muốn dùng nó để đi lĩnh công?”
Thuốc đồng hóa còn khủng khiếp hơn so với bất cứ vũ khí hóa học nào, nó rơi vào tay ai thì cũng sẽ trở thành uy hiếp rất lớn, Reid không dám cam đoan nếu hắn giao lên cấp trên thì sẽ không bị người ta lợi dụng, không trả lời, ngay trong lúc chần chờ thì Lê Khải Liệt liền chậm rãi đi qua.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người hắn, bông tuyết theo gió lẳng lặng bay xuống đất, từng làn khói trắng bốc lên theo hơi thở của mọi người, quân đội hoàng thất của Hashim hiểu rất rõ giá trị của cái lọ kia, chỉ cần sử dụng nó thì toàn thể thế giới sẽ ngoan ngoãn nghe lời vương quốc Hashim.
Vu Duy Thiển cũng nhìn Lê Khải Liệt, cảm giác được tầm mắt chăm chú của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt quay đầu mỉm cười đối với hắn.
Trên đụn tuyết, cái lọ nhỏ bằng thủy tinh lẳng lặng nằm yên, hắn cầm nó lên, đôi mắt có ý tứ sâu xa nhìn nó một hồi lâu, nó rất nhỏ, cũng không có đặc biệt, lớp bột phấn màu trắng ở bên trong hơi lấp lánh giữa ánh hoàng hôn, nhưng cũng chính là một thứ nhỏ nhắn không có gì nổi bật lại khiến cho cả thế giới rối loạn.
“Nó là của ngươi, Bode.” Hắn ném nó về phía Bode, Bode chụp được, khuôn mặt bị phỏng trở nên thư giãn một chút, cố gắng nhoẻn miệng cười, “Ta cũng sẽ không nuốt lời, ta xác định ta có cách để khống chế sự biến hóa trên thân thể của ngươi, Leo, chờ chúng ta trở về rồi….”
Đùng! Một tiếng súng vang lên, Bode im bặt.
Hắn cúi đầu nhìn máu tươi đang thấm ra ngoài bụng của mình, Eve là người đầu tiên phản ứng, nàng từ phía sau nhào đến, kêu lên những tiếng vô nghĩa.
Trên đụn tuyết, không ai chú ý đến Supuringu Issei đang quỳ rạp dưới đất, giá rét làm cho người ta thanh tỉnh, hắn từ hôn mê tỉnh lại, dùng khẩu súng của xác chết kế bên để nhắm vào Bode rồi cười ha hả, “Ta sống không được thì các ngươi cũng sống không được….chúng ta đều sẽ biến thành những kẻ đần độn không có đầu óc….”
Eve đáng lý không có năng lực tư duy, đáng lý nàng cũng không hiểu bất cứ cái gì, nhưng nàng nhìn thấy Bode bị thương, nàng liền cất lên tiếng kêu quái dị rồi nhào về phía Supuringu Issei, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều tiến về phía Bode, bởi vì bọn họ đều phát hiện cái lọ trong tay của Bode đã bị vỡ.
Kết tinh màu trắng giống như bông tuyết tản ra khắp không trung.
…………
P/S: tóm lại thế này, mọi thứ bắt nguồn từ việc Senzou muốn hủy diệt Supuringu. Muốn hủy diệt Supuringu thì Senzou phải mượn tay của Liệt Duy và Vivian. Muốn mượn tay của Vivian thì phải dính đến Duy, cho nên mới lợi dụng Woodley làm giả ký ức của Amy Lee, nhờ vụ đó mà Duy và Liệt nghĩ đến Vivian và đến Paris. Tiếp theo muốn Liệt Duy và Vivian đến Nhật thì phải lợi dụng Bode vì Bode là người duy nhất biết cách chữa bệnh dã thú cho Liệt, mà muốn nắm được Bode thì phải bắt Eve và thuốc đồng hóa.
Cuối cùng…ta nói mọi người có hiểu không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook