Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 197: Thiên tài

Vu Duy Thiển cũng giống như khi đó, hắn đứng sau quầy bar, không có quá nhiều biểu cảm, không có vẻ lạnh lùng, thậm chí có thể nói là có một chút thả lỏng, nhưng bầu không khí vờn quanh hắn lại khác với mọi người.

Ánh mắt của hắn, động tác pha rượu, áo sơ mi trắng thẳng thớm cùng áo ghi-lê sọc đen xám, căn bản không cần cà vạt, thái độ cư xử nghiêm khắc với mọi việc có thể để lộ qua ánh mắt và động tác trên tay.

“Thật có lỗi, ta không sử dụng điện thoại di động.” Hắn không ngước mặt lên, tiếp tục đọc báo, đã sớm quen với những câu hỏi như vậy, hắn trả lời một cách lưu loát.

Đây nhất định là một cách để từ chối, người đẹp tóc vàng hơi thất vọng. Có một người đàn ông ngồi ở góc khuất đang đeo kính râm, ánh mắt khó phân biệt vẫn đang dừng trên người đàn ông đứng sau quầy bar, nhiệt độ đang sôi sục trong máu may mắn được bình ổn bởi câu nói kia của Vu Duy Thiển.

Cảnh tượng vô cùng quen thuộc, đó là chuyện đã rất lâu trước kia, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng ở trong tình cảnh tương tự, dường như cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, người đàn ông phương Đông sau quầy bar nâng mắt lên khỏi tờ báo, lướt qua vài người, chống lại tầm mắt của người đang ngồi trong góc.

Tựa hồ có cái gì đó lặng lẽ truyền lại, làm cho nhiệt độ trong không khí phải thay đổi.

“Muốn uống cái gì?” Cũng giống như những câu hỏi thông thường nhưng chưa từng có người khách nào nghe thấy giọng điệu như vậy của hắn, thái độ cư xử hoàn toàn bất đồng với những người khác.

“Chỉ cần là ngươi pha chế thì thuốc độc ta cũng uống.” Lê Khải Liệt không gỡ mắt kính xuống, đi đến quầy bar, tầm mắt lướt qua những khách hàng trong quán một vòng rồi nghiêng người hôn môi của Vu Duy Thiển một cái, “Khi nào thì đóng cửa, ta chờ ngươi.”

“Vẫn còn sớm, ngươi ở đây sẽ làm phiền ta, đi vào bên trong chờ đi.” Hắn nắm lấy đuôi tóc của Lê Khải Liệt, tóc của người này được buộc thành đuôi ngựa, phối hợp với mắt kính đen, bởi vì mặc đồ tây và giày da khiến cho tính cách ngang ngược bị gò bó, nhưng thật ra lại lộ ra bản chất vừa lưu manh vừa cao quý, nhất thời vẫn chưa bị mọi người nhận ra.

Nhưng thông qua cuộc đối thoại của hai người, lại ở kế bên quan sát nên người đẹp tóc vàng may mắn nhìn thấy đã la hoảng lên, “Leo! Ngươi là Miracle Leo! Vậy hắn chính là–”

Hình ảnh của Vu Duy Thiển xuất hiện trên truyền hình phần lớn đều là một bên mặt, cũng hiếm khi mở miệng nói chuyện, quán bar khai trương cũng không hề dùng các phương thức quảng cáo, khách hàng vào quán chỉ cảm thấy ông chủ ở nơi đây thật khác người, không ai ngờ rằng hắn chính là người đàn ông đã làm cho Miracle Leo công khai tình yêu trước toàn thế giới.

Tiếng kêu hoảng hốt của cô gái khiến người khác chú ý, quán bar của Vu Duy Thiển cũng không tính là quá đặc biệt, vừa mở cửa buôn bán chưa được vài ngày, khách không nhiều lắm, nhưng chỉ cần đến nơi này một lần thì ít có ai không đến lần thứ hai.

Ước chừng khoảng hơn một trăm mét vuông, không lớn không nhỏ, ánh sáng cũng nhu hòa, sàn nhà được lót gỗ, một cây đàn dương cầm cũ kỹ đặt bên mép tường, phong cách bài trí có loại hoài cổ, dường như tất cả ồn ào nhộn nhịp trong thành thị đều bị lắng đọng ở nơi đây, rất khó phân biệt loại cảm xúc này là do cách bài trí hay là do người điều chế rượu ở sau quầy bar.

Đây là một quán bar đơn thuần, khác với những nơi tụ tập chơi bời, những người đến nơi này không ngờ lại tận mắt nhìn thấy nhân vật số một trong làng giải trí, Lê Khải Liệt.

“Còn không chịu đi vào?” Vu Duy Thiển ở phía sau đẩy mạnh Lê Khải Liệt vào bên trong, khách khứa trong quán đều sắp nhảy dựng lên, “Leo? Wirth?”

Đã sớm dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống này, Vu Duy Thiển tạm thời để Lê Khải Liệt lảng tránh, nhưng Lê Khải Liệt chưa bao giờ là người chịu nghe lời, “Hi!” Hắn lười nhác gật đầu.

Xác nhận thân phận, đám người càng trở nên xôn xao, Lê Khải Liệt lại vô cùng thản nhiên, mắt kính đen che giấu đôi mắt thú giống như sói, nhưng cũng không thể che giấu tầm mắt mạnh mẽ kia, “Đây là quán bar, không phải buổi biểu diễn của ta, nếu các ngươi thích nơi này, còn muốn nhìn thấy ta, còn muốn đến đây uống rượu thì im lặng một chút đi.”

Bình tĩnh lên tiếng nhưng vẫn không thể ngăn cạn hơi thở điên cuồng bá đạo. Vu Duy Thiển biết người này đã thu liễm rất nhiều, nhìn đối phương ở nơi đó ngăn cản hỗn loạn, hắn cầm lấy một cái ly.

Rất nhiều người pha chế rượu có thể biểu diễn kỹ thuật, cách pha chế luôn có phong cách khoa trương cái tôi cá nhân của mình, nhưng Vu Duy Thiển thì không.

Hắn lắc bình pha rượu, mỗi một động tác đều rõ ràng, sau đó là tạm dừng rồi hoàn thành bước cuối là nghiêng bình vào ly, sau khi những viên đá được trộn đều trong hỗn hợp, chất lỏng mát lạnh màu đỏ với thời gian và nhiệt độ vừa đúng được đổ vào ly sâm banh ướp lạnh.

“Uống xong rồi lập tức đi vào, đỡ phải ở đây chướng mắt ta.” Hắn nâng ly đặt đến trước mặt Lê Khải Liệt.

“Là ta chướng mắt ngươi hay là bọn họ đều yêu ta cho nên khiến ngươi chướng măt?” Cho dù Duy của hắn che giấu như thế nào thì hắn cũng có thể nghe ra ý tứ của đối phương.

“Nếu ta nói là ngươi chướng mắt ta thì chẳng lẽ ngươi sẽ ngoan ngoãn quay về?” Nhìn Lê Khải Liệt uống rượu, Vu Duy Thiển có thể cảm giác được bọn họ đang bị đủ loại ánh mắt vây quanh, những ánh mắt đó đều là tò mò chuyện riêng tư của bọn họ.

“Đương nhiên là không, từ giờ trở đi, chỉ cần ta có thời gian rãnh rỗi thì ta đều phải nhìn thấy ngươi.” Được chất lỏng mát lạnh rót qua cổ họng nhưng giọng nói của Lê Khải Liệt vẫn âm trầm, “Đừng dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta, Duy, hiện tại ta rất bình tĩnh.”

Ánh mắt như vậy là sao? Vu Duy Thiển biết rõ cho dù có nói cái gì đi nữa thì cũng sẽ dư thừa, “Ngồi vào bên kia đi, chờ ta xong rồi sẽ gọi ngươi.”

Lúc này Lê Khải Liệt bưng ly rượu rời đi, ngồi vào chỗ cũ, nơi đó có thể nhìn thấy tất cả nhất cử nhất động ở phía sau quầy bar.

Những người đứng xem đã sớm kéo dài lỗ tai, từ khi Lê Khải Liệt công khai tình yêu đã khiến cho số lượng người hâm mộ sút giảm nhưng lại bất giờ tăng vọt lên ngay sau đó, giới truyền thông muốn chụp ảnh riêng tư của bọn họ nhưng vì người đàn ông phương Đông thần bí này vô cùng kín đáo nên chưa có kẻ nào thành công.

Hiện tại bọn họ tận mắt nhìn thấy vị siêu sao quốc tế cũng có tình yêu giống như những người bình thường, bọn họ lại ở ngay quán bar của người đàn ông đặc biệt này, còn có thể tiếp xúc gần gũi với siêu sao, quả thật tựa như một giấc mơ.

Những kẻ nằm mơ vẫn chưa lấy lại tinh thần, Vu Duy Thiển mặc kệ bọn họ, tiếp tục làm công chuyện của hắn.

Lúc này có người ở ngoài cửa tiến vào, “Thật sự làm cho người ta thất vọng, vì sao ngươi mở quán bar mà không mời ta?” Lời nói trách móc nửa thật nửa giả, một phụ nữ với những đường cong xinh đẹp tiến vào khiến cho quán bar vang lên những tiếng hút hơi nho nhỏ.

Samantha đội chiếc mũ rộng vành, chiếc váy sọc vàng khoét sâu ngực, kiểu dáng đơn giản nhưng lại làm nổi bật đường cong mê người, nàng vừa tiến vào thì lập tức làm cho những gã đàn ông khác trong quán đều trừng lớn mắt.

Nàng dường như rất hưởng thụ những ánh mắt chú ý của người khác, đi đến trước quầy bar rồi ngồi xuống, “Wirth, rất vui được gặp lại ngươi.” Nàng ló người hôn hai má của hắn.

Chỉ là xả giao nhưng lại có người chịu không nổi, “Ngươi tới làm cái gì?” Lê Khải Liệt lập tức tiến đến, lời nói của hắn có hàm chứa nghi ngờ, Samantha không phải người bình thường, nếu nàng xuất hiện thì tuyệt đối không phải chỉ đến ghé thăm đơn giản như vậy.

“Thật sự khác với trước kia, hình như ta nghe thấy có một loại cảm giác chán ghét, Leo, ngươi thật sự là có mới nới cũ nha.” Samantha lắc đầu, nhấc nón lên làm lộ ra một đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, cũng không biết là có phải cố ý nói trước mặt người khác hay không.

Vu Duy Thiển không hề có phản ứng gì đối với những lời trêu đùa này, “Các ngươi vào trong đi.” Hắn chỉ ra phía sau.

“Ngươi không lo lắng ta và hắn ở riêng với nhau hay sao?” Samantha đứng dậy, dừng lại trò đùa, ánh mắt của nàng dần dần trở nên nghiêm túc, “Như vậy thì chúng ta đi đây.”

Chăm chú nhìn bọn họ đi vào phòng nghỉ ở sau quầy bar, Vu Duy Thiển để cho nhân viên phục vụ tiếp khách, hắn đi đến trước cửa phòng nghỉ, cửa bỗng nhiên mở ra, “Ta thì lo lắng ngươi ở bên ngoài một mình.”

Nhìn thấy Vu Duy Thiển ở trước cửa, Lê Khải Liệt lại cười một cách xấu xa rồi nói tiếp, “Hình như ngươi cũng không yên tâm đối với ta.” Hắn kéo Vu Duy Thiển vào bên trong.

“Khi nào ta hoàn toàn yên tâm đối với ngươi thì ngươi hẳn lo lắng.” Trừ phi không cần một người, bằng không làm sao có thể hoàn toàn yên tâm, Lê Khải Liệt rốt cục vẫn là một con ngựa hoang.

“Mỗi lần thấy ngươi ghen thì cảm giác đều rất tốt.” Đóng cửa lại, cũng không bận tâm Samantha đang ở đó, hắn áp Vu Duy Thiển vào tường.

“Làm cái gì.” Hắn liếc mắt về phía Samantha, “Nếu ngươi muốn làm cái gì ở nơi này thì không bằng trước tiên xử lý người dư thừa một chút.”

“Ngươi xử lý ta là đủ rồi, không cho phép ngươi xử lý kẻ khác.” Có lẽ là vì lo lắng nên gần đây Lê Khải Liệt thường lợi dụng hôn Vu Duy Thiển nhiều hơn, trong khi số lần thân thiết giữa hắn và Vu Duy Thiển lại ít ỏi đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đây là một loại cân bằng buồn cười, chẳng qua đương sự cười không nổi, tất cả cảm xúc bị che giấu, chỉ để mặt ngoài gió êm sóng lặng.

Kỳ thật bọn họ đều có vô vàn lý do để lo lắng cho đối phương, nhưng có việc không cần lúc nào cũng đặt ngoài miệng, một khi mở miệng thì khó tránh khỏi bất đồng quan điểm, có thể mang tâm tư khác nhau nhưng hành động biểu hiện bên ngoài đều rất ăn ý.

Bầu không khí trong phòng hoàn toàn trái ngược với bên ngoài, thoạt nhìn Samantha không thoải mái như vẻ ngoài của nàng, thưởng thức xong cảnh tượng hai người đàn ông điển trai tán tỉnh nhau, nàng đi đến ghế sô pha mà ngồi xuống, “Ta đã nghe nói về chuyện của các ngươi.”

Nàng hé miệng ra chính là câu này, cả hai người đều quay đầu lại.

Hiện tại bọn họ gặp phải rất nhiều chuyện, không biết nàng nói đến chuyện nào, nhưng Lê Khải Liệt đã gỡ mắt kính xuống, không che giấu sự biến hóa, theo thái độ của hắn thì Vu Duy Thiển có thể phát hiện trong những người phụ nữ đã từng đi qua đời hắn thì Samantha quả thật là người khác biệt nhất.

“Kula Ha đang tìm Tham Lang, bọn họ cũng tìm ta, hiện tại ngay cả ta cũng không biết tại sao chỉ trong một đêm lại khiến cho nhiều người hứng thú như vậy.” Samantha cởi mũ ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Lê Khải Liệt, “Ngươi có biết hay không?”

“Sao, Hecate cũng có lúc bận rộn như vậy à?” Lê Khải Liệt không nhìn nàng mà chỉ nhìn Vu Duy Thiển rồi cau mày, “Hiện tại ta không phải chờ chuyện này.” Trong cổ họng cất lên tiếng rít gào bị đè nén, hắn đang ảo não.

“Không phải ngươi đã sớm đoán được sẽ có ngày này hay sao?” Vu Duy Thiển đùa cợt, lấy ra một lọ rượu Sherry từ ngăn tủ rồi rót một ly cho Samantha.

Bọn họ không ngờ Samantha sẽ tìm tới tận nơi, nhưng một khi nàng đến thì chứng tỏ Hecate coi trọng chuyện này, cũng chứng tỏ chuyện này không phải nhỏ, càng chứng tỏ bọn họ cho dù có muốn tránh cũng tránh không được.

Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có hai người, một người thì không biết vì sao bản chất thú tính lại trỗi dậy, còn một người lại suy nhược thể chất hơn cả người bình thường, làm sao bọn họ có thể tham gia vào trò chơi truy tìm bảo vật này được?

“Thân phận của ngươi không biết khi nào sẽ bị điều tra ra, Leo, ngươi trước kia rất thành công.” Samantha uống một ngụm Sherry, “Kula Ha sớm muộn gì sẽ tìm đến ngươi, hiện tại ngươi nên nghĩ cách để đối phó, hắn muốn các ngươi giao thứ gì đó trong cây đàn vi-ô-lông.”

Thấy Vu Duy Thiển nhìn về phía mình, Samantha liếm đôi môi đỏ mọng, mỉm cười rồi lên tiếng, “Đừng ngạc nhiên, chẳng phải ta đã sớm nói với ngươi các thành viên của Hecate trải khắp thế giới hay sao, đương nhiên cũng có người trong FBI.”

“Vì sao ngươi không nói là Reid với ngươi trao đổi điều kiện để hợp tác.” Rất rõ ràng đối với những việc có quan hệ đến lợi ích, Lê Khải Liệt như cười như không mà nói toạc ra, Reid sẽ lợi dụng CIA, đương nhiên cũng sẽ không buông tha tình báo từ phía Hecate.

Samantha quả nhiên không phản bác.

Nghe bọn họ đối thoại, không khó suy đoán nguyên nhân mà Samantha và Lê Khải Liệt quen biết, trước kia nàng vẫn biểu hiện tình cảm và sự tin tưởng đối với hắn, có lẽ không chỉ là tình cảm nam nữ.

Bạn đang �

Đạo chích, Vu Duy Thiển không có cách nào liên hệ nghề này với Hecate.

Có đôi khi tình báo chiếm được cũng là một loại đánh cắp, khi đó Samantha có thể dễ dàng đưa người của Hecate cho Lê Khải Liệt mượn, giúp đỡ hắn trong rất nhiều việc, có lẽ không chỉ là do tình cảm nam nữ cho nên mới có thể buông tay hoàn toàn như vậy.

Samantha vì chuyện của Tham Lang mới tự mình tìm tới tận cửa, nhưng không chỉ có như thế, “Được rồi, ta tới đây không chỉ để nhắc nhở các ngươi, còn tặng thêm một tin tức miễn phí.”

“Reid nói muốn tìm người có thể lấy ra thứ gì đó bên trong cây đàn, ta đã tìm được rồi.” Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai người đàn ông, nàng đưa ra một bức ảnh, “Người này là thợ chuyên nghiệp mà các nhạc sĩ đều tin tưởng, nói là số một cũng không khoa trương, nếu muốn tìm một người có thể mở ra cây đàn vi-ô-lông mà không ảnh hưởng đến âm sắc thì chỉ có hắn, tìm được hắn thì sẽ biết là ai lấy đi thứ gì ở bên trong, đương nhiên cũng có thể biết bên trong là cái gì.”

Bức ảnh chụp một người đàn ông tóc đen, đồng tử màu đen, môi rất mỏng, khóe mắt hơi rủ xuống, thoạt nhìn không phải là người khiến người ta ưa thích, nhưng khuôn mặt nhìn rất được, cân đối dễ nhìn, có lẽ cùng là người phương Đông nên có một chút tương tự với Vu Duy Thiển.

Quả thật đây là đầu mối mới, Lê Khải Liệt không cám ơn Samantha, bởi vì hắn vốn không muốn dính dáng đến chuyện này, bức ảnh cuối cùng được chuyển cho Reid.

Nghe nói người này không dễ tìm, hiện tại không ở Mỹ, hắn thường xuyên bay tới bay lui giữa các quốc gia, các nhạc sĩ nổi tiếng đều mời hắn về để đích thân điều âm hoặc sửa chữa bảo dưỡng nhạc cụ cho bọn họ.

Một thiên tài am hiểu nhiều loại nhạc cụ như vậy cũng rất hiếm thấy, cho nên muốn gặp hắn rất khó, nhưng số phận luôn rất đưa đẩy, ông trời tựa hồ rất thích trêu ngươi.

Vài ngày sau vào buổi tối, Vu Duy Thiển đóng cửa quán, hôm nay Lê Khải Liệt có một chương trình talkshow, thật sự không có cách nào tự mình đi đón hắn cho nên đã gọi Owen lái xe đến đây, khi Vu Duy Thiển chuẩn bị bước lên xe thì ở sau lưng hắn liền vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Trời đã khuya, trên đường thưa thớt người, vài bóng người từ đằng xa chạy đến, người chạy đến đầu tiên lộ ra vẻ mặt khẩn trương, “Tránh ra! Làm ơn cho ta trốn một chút! Đi nhờ xe của các ngươi!”

Hắn chạy như điên về phía bọn họ, nhảy vào băng sau, “Mau lái xe đi! Có người muốn giết ta!”

Tóc đen, người phương Đông, khóe mắt rủ xuống.

————–

P/S: sam ngố ăn dấm =)), thấy vợ bị bồ cũ hun là nhào đến kêu la ỏm củ tỏi, thiếu điều nhào vào cào mặt tình địch

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương