Vú Nuôi Của Rồng
-
Chương 44: Tử vong sinh vật
Cái miệng hôi thối của nó khạc ra một đoàn tử diễm màu đỏ sẫm. Mùi vị tử khí nồng nặc làm A Khờ không dám trực tiếp đối kháng mà nhảy sang một bên để tránh né. Rồi cái móng vuốt bằng xương đen sì của nó chụp xuống, A Khờ mới nhanh chân mà ngã lăn xuống đất tránh kịp thời. Lúc này hắn đã rơi vào bên trong vùng đầm lầy, những cái xác ma thú thối rữa bốc mùi tử khí vô cùng khó chịu. Hắn không dám thở mạnh vì sợ hít phải khí độc vào người.
Ré... ré...
Cái xác thối ngửa cổ lên trời mà gầm rú. Tiếng gầm của nó làm cho cái đầm lầy bên dưới nhúc nhích, dao động. Vô số những con côn trùng nhỏ như bọ nước ào ào túa ra như thác lũ. A Khờ nhìn đám độc trùng bay đi mà cảm giác da đầu như muốn tê dại. Cái nơi đầm lầy này quả nhiên không phải là nơi dành cho sinh vật sống tồn tại.
Một đoàn tử diễm từ miệng cái xác thối lại tiếp tục phun đến. Một đám lớn độc trùng bị ngọn lửa nuốt lấy rồi tan biến như chưa từng tồn tại. A Khờ cảm giác hơi nóng và mùi vị tử vong phả đến trước mặt. Cả thân thể và linh hồn hắn không phải đã trải qua mấy lần tôi luyện mà thành, e rằng chỉ với hơi nóng và mùi tử khí của nó cũng làm hắn kiệt quệ mà không cách chống trả.
A Khờ vận khởi hết toàn bộ linh lực, bộc phát sức mạnh của long huyết ở trong người mà gầm lên một tiếng. Tiếng gầm của hắn so với tiếng kêu re ré của cái xác thối phải uy lực gấp mấy lần. Linh hồn của cái xác thối bị chấn động mạnh, buộc nó phải lùi lại phía sau một chút. Đoàn tử diễm đang công kích đến cũng run rẩy mà giảm bớt uy lực. A Khờ đem cây gậy sắt bổ mạnh đến.
Ầm!
Âm thanh chấn động của vụ va chạm làm cho mặt nước vốn yên tĩnh bị khấy cho sôi lên sùng sục. A Khờ mượn cái khí thế vừa lấy lại được mà nhảy lên trên cao tung ra một trăm lẻ tám đường côn ảnh. Đây là món tuyệt kỹ "vô ảnh côn" hắn mới tu luyện được. Một trăm lẻ tám đường côn ảnh này thực chất là một trăm lẻ tám côn được hắn sử dụng tốc độ cực hạn mà đánh ra. Một gậy đi qua, một gậy tới. Cứ liên miên bất tuyệt như vậy mà tạo thành một cái bóng ảnh rất đẹp mắt. Với thực lực hiện tại, một trăm lẻ tám gậy đã là giới hạn của hắn.
Nhận thấy sự biến ảo trong côn pháp của A Khờ, cái xác thối ré lên một tiếng, rồi lập tức vỗ cánh lao tới. Cái xác thối muốn dùng thân hình khổng lồ của nó để đối kháng với côn pháp của A Khờ. Những tiếng kêu lách cách của xương cốt bị đánh gãy, nhưng chẳng cản trở được tốc độ lao đến của nó. Cái đuôi đầy xương gai của nó vô ảnh vô tung từ phía sau quật tới. A Khờ bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đánh trúng mà văng ra xa đến mấy chục trượng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy cây đại thụ liên tiếp bị chấn gãy. Tốc độ rơi xuống của hắn lúc này mới giảm xuống. Hắn cảm giác như xương cốt của mình bị đánh cho vỡ vụn gần hết. Hắn lồm cồm đứng dậy, ánh mắt nhìn trước ngực hằn lên một đường roi dài bầy nhầy máu thịt. Nơi chỗ vết thương máu đen chảy ra cũng đang bốc lên mùi hôi rất khó chịu. Cái đuôi đầy gai nhọn của cái xác thối vậy mà có chứa độc khí vô cùng đáng sợ. Cũng may là trong người hắn có long huyết, chỉ cần vận khởi một chút là có thể ngăn chặn được chất độc tiếp tục xâm nhập vào bên trong. Nhưng tình hình này cũng không thể kéo dài được lâu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn e rằng còn chưa bị nó đánh chết đã bị mấy thứ độc khí xung quanh làm cho kiệt sức mà chết.
A Khờ lần này không còn đường lui nữa. Hắn liều mạng đi sâu vào bên trong để chạy trốn. Cái xác thối ré lên một tiếng rồi cười gằng, giọng cười lanh lảnh của nó làm cho hắn cảm thấy đinh tai nhức óc, khó chịu vô cùng:
- Ha ha, nhân loại bé nhỏ! Ngươi hôm nay phải làm thức ăn cho ta rồi. Linh hồn thánh cấp, ha ha ha, đã lâu rồi ta không có được thưởng thức một món ăn ngon như vậy. Ha ha ha, chạy đi, ngươi cứ chạy đi. Ha ha ha!
Tiếng cười điên loạn của nó không ngăn cản được bước chân kiên định của hắn. Trong lòng hắn chỉ có một cái ý niệm duy nhất, chạy, nhất định phải kéo nó chạy càng xa nơi này càng tốt.
Vùng đầm lầy phía trước mặt ban đầu chỉ là những cái xác thối nằm lại trên mặt đất, càng đi vào sâu bên trong mùi tử khí càng giảm bớt. Nhưng những sinh vật kỳ dị như cái thây ma đi lại kiếm ăn mỗi lúc một nhiều. Thậm chí hắn còn thỉnh thoảng nhìn thấy vài cái hồn thể bay lượn xung quanh hút tử khí và linh hồn yếu kém khác làm thức ăn. Những sinh vật này ban đầu thực lực cũng rất thấp, nhưng càng vào sâu bên trong thực lực của chúng càng cao. Mà số lượng của chúng lại không có giảm bớt, thậm chí còn muốn đông đảo hơn rất nhiều. Cái đầm lầy khổng lồ này dường như là nguồn nuôi dưỡng để cho những sinh vật này tồn tại. Và bức tường tử khí vô hình bên ngoài chính là bình chướng ngăn chặn các sinh vật ngoại lai khác đi vào bên trong, cũng ngăn cách luôn chúng chạy thoát ra ngoài. A Khờ không hiểu, một nơi như thế này làm sao có thể tồn tại ở trong lãnh thổ của một đế quốc?
Hắn không hiểu điều đó bởi vì hắn cũng là một sự tồn tại khác biệt của thế giới này. Vạn vật sinh ra, dù đó là một sinh linh nhỏ bé như một tế bào, hay nó là thứ tà ác gây hại cho thế gian. Đã là thứ được tạo tạo ra trong thế giới này, thì chúng đều có lý do tồn tại của riêng mình.
Ánh mắt đỏ thẫm như ngọn lửa ma trơi của những sinh vật quỷ dị bắt đầu chú ý đến động tĩnh từ bên phía A Khờ gây ra. Ban đầu đám sinh vật tử vong này nhìn thấy sự xuất hiện của hắn thì đều tỏ ra lo lắng và sợ hãi vì một thứ giống loài khác biệt. Nhưng khi ngửi được mùi vị máu tươi trên người hắn chúng dường như hoan hỉ mà muốn lao tới.
Ré... ré...
Tiếng ré giận dữ của cái xác rồng làm cho bầy thủ trở nên cảnh giác mà lui lại phía sau. Một con quái vật xương trắng to lớn đi ra từ giữa bầy sinh vật tử vong. Con quái vật này khi sống của lẽ là một con thần thú Bạch Tượng. Thân thể khổng lồ của nó dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đủ làm cho một ngọn núi nhỏ bị san thành bình địa. Nó đưa ánh mắt thách thức nhìn lên cái xác rồng to lớn ở trên bầu trời. Hai cái sinh vật này vốn dĩ đều là thần thú, sự uy nghiêm của chúng dù chết đi cũng gây kinh hãi cho các sinh vật khác. Cảm nhận được uy áp thần cấp tỏa ra từ hai con thần thú này, A Khờ chỉ còn có cách là cố gắng mà gượng ép chống đỡ. Hắn lúc này mới biết, thực lực cấp thần là mạnh mẽ đến thế nào. Cũng may lần trước thu phục được tàn hồn của Bạch Lang là do nàng hao tổn quá nhiều năng lượng. Thời gian gần đây tuy nàng được hắn trợ giúp thì thực lực vẫn không hồi phục được mấy phần. Hắn trong lòng âm thầm làm ra một cái quyết định, nếu như hôm nay hắn trốn thoát được ra ngoài, hắn nhất định phải phụ trợ cho Bạch Lang hồi sinh lại. Một cái tồn tại thần cấp bên cạnh phụ trợ, nhất định hắn không thể phung phí được.
Trong lúc hắn còn đang lơ đãng suy nghĩ lung tung, hai cỗ xác thối thần cấp đã xông vào giao chiến ác liệt. Cuộc chiến thần cấp khấy đảo cả bầu không khí vốn âm u, tĩnh mịch của nơi này. Mặt nước của đầm lầy bị đánh cho nát tan, vài chỗ còn lộ ra cả lớp bùn sình bên dưới. A Khờ đứng ngay giữa trung tâm cuộc chiến nên áp lực lại càng kinh khủng. Hắn bị hai luồng uy áp đè nén như muốn ép hắn thành thịt vụn. Đúng lúc này, từ giữa vùng đầm lầy mặt nước bắt đầu ầm ầm chuyển động.
Ồm... ò...
Tiếng gầm gừ của một con quái vật nước khổng lồ làm cho trận chiến của hai con thần thú tạm thời phải ngưng lại. Cái đầu to lớn với những lớp da sần sùi, kèm theo ánh mắt màu lửa đỏ của nó nhìn chằm chằm đến. Mọi sinh vật ở gần đầm nước đều sợ hãi chạy trốn đi chỗ khác. A Khờ có thể cảm nhận được hơi thở của sự sống từ con quái vật khổng lồ này. Hắn càng nghĩ càng không cách nào hiểu thấu. Làm sao trong vùng đất chết này lại có sinh vật sống tồn tại được chứ? Chuyện này... làm sao có thể đây?
A Khờ bần thần đứng giật lui lại phía sau. Đột nhiên hắn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Ầm!
Cái đuôi to lớn của con quái vật khổng lồ đập xuống. Hắn bị sức ép của uy áp thần cấp làm cho chôn chân chặt lại một chỗ. Rồi đột nhiên có bàn tay của ai đó kéo mạnh hắn ra khỏi chỗ này. Hắn nhờ thế mà may mắn trốn thoát được một kiếp. Một luồng gió nhẹ thổi đến làm cho sống lưng của hắn lạnh toát. Hai con thần thú thấy con mồi của mình vất vả săn được lại có kẻ muốn cướp đi, chúng ngay lập tực hợp lực lại mà công kích tới. Con cá sấu khổng lồ từ dưới mặt nước nhảy bổ lên, dường như nó muốn nuốt chửng cả hai con quái vật thần cấp vào trong bụng. Tiếng gầm gừ của ba con quái vật làm cho vùng đầm lầy rộng lớn trở nên kịch liệt rung động. A Khờ có cảm tưởng như là trời đất quay cuồng, bầu trời cũng muốn đổ sụp xuống.
Trận chiến của ba con quái vật khổng lồ đã thật sự biến nơi đầm lầy này thành một mảnh hỗn loạn, chết chóc. Vô số sinh vật lớn nhỏ vì cuộc tranh chấp này mà bị tiêu tan, hủy diệt. A Khờ có lẽ là người may mắn nhất khi chạy thoát khỏi cuộc vây giết này. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của mình truyền đến. Rồi mùi thơm của cơ thể nữ nhân làm hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc. Báo nữ không biết từ lúc nào mà từ dưới nước chui lên đứng ở trước mặt hắn. Còn bàn tay hắn đang nắm là của Tiêu Lăng, nàng đang cố gắng truyền linh lực của mình vào trong cơ thể hắn. Độc khí trong người hắn tuy rằng đã được ngăn chặn không cho lan vào bên trong thể nội, nhưng nơi vết thương bên ngoài đã bắt đầu thâm đen lại, linh lực cũng theo vết thương mà thoát ra ngoài. Hắn nhìn hai nữ trước mắt mà không biết là nên vui hay nên buồn. Hắn nói:
- Hai nàng làm sao lại có mặt ở đây? Chẳng phải là ta đã dặn dò các nàng rời đi rồi hay sao?
Báo nữ không nói, Tiêu Lăng cũng không trả lời. Một người thì đang giúp hắn trị thương, còn một người thì đang quan sát xung quanh. Hắn cũng không nghĩ ra, hai người các nàng làm sao có thể xâm nhập vào nơi đây một cách dễ dàng như vậy. Thậm chí sự xuất hiện của các nàng ở bên cạnh mà hắn cũng không hề hay biết. Hắn buông lỏng thân người, rồi thăm thẳm thở dài:
- Có phải các nàng xem thường người phu quân này lắm đúng không?
Tiêu Lăng nhìn thấy vết thương trên người hắn vẫn không có chút tiến triển nào, lại nghe hắn nói mấy lời như thế thì nước mắt rơi xuống:
- Là ta cảm nhận được chàng gặp nguy hiểm nên mới quay lại. Từ lúc chàng cứu ta, mạng sống của ta chính là của chàng. Nếu chàng gặp phải chuyện gì thì ta sống tiếp trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa!
Nàng đau lòng mà không kiềm được nước mắt, linh lực từ tay nàng càng mãnh liệt truyền vào trong cơ thể hắn. Hắn hốt hoảng muốn gạt tay nàng ra, nhưng ngay lúc này báo em cũng quay sang nhìn hắn nói:
- Từ ngày chúng ta làm vợ chồng đến nay, toàn là chàng bảo vệ bọn ta. Bây giờ là lúc ta bảo hộ lại cho chàng, dù có chết ta cũng không để cho chàng xảy ra bất kỳ chuyện gì đâu.
Nàng nói xong liền ôm lấy hắn và Tiêu Lăng nhấp nhô lên mấy cái rồi ẩn vào trong khung cảnh xung quanh mà biến mất. Khi nàng xuất hiện một lần nữa thì đã đi đến một nơi hoàn toàn khác biết so với khi nãy. Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi:
- Đây là nơi nào?
Ánh mắt nàng u buồn nhìn rừng cây ở phía trước mặt. Loáng thoáng trong rừng cây là vài ngọn đuốc đang được đốt cháy, ẩn hiện dưới ánh sáng yếu ớt của chúng là những ngôi nhà hình tròn nằm san sát nhau. Lúc này nàng mới chậm rãi nói:
- Nơi này chính là Báo tộc!
Nàng trực tiếp ôm lấy hắn, kéo theo Tiêu Lăng đi vào bên trong. Hắn có thể cảm nhận được sâu thẳm bên trong tâm hồn của nàng là một sự đau buồn vô tận. Và cuối cùng, hắn mệt mỏi rơi vào hôn mê.
Ré... ré...
Cái xác thối ngửa cổ lên trời mà gầm rú. Tiếng gầm của nó làm cho cái đầm lầy bên dưới nhúc nhích, dao động. Vô số những con côn trùng nhỏ như bọ nước ào ào túa ra như thác lũ. A Khờ nhìn đám độc trùng bay đi mà cảm giác da đầu như muốn tê dại. Cái nơi đầm lầy này quả nhiên không phải là nơi dành cho sinh vật sống tồn tại.
Một đoàn tử diễm từ miệng cái xác thối lại tiếp tục phun đến. Một đám lớn độc trùng bị ngọn lửa nuốt lấy rồi tan biến như chưa từng tồn tại. A Khờ cảm giác hơi nóng và mùi vị tử vong phả đến trước mặt. Cả thân thể và linh hồn hắn không phải đã trải qua mấy lần tôi luyện mà thành, e rằng chỉ với hơi nóng và mùi tử khí của nó cũng làm hắn kiệt quệ mà không cách chống trả.
A Khờ vận khởi hết toàn bộ linh lực, bộc phát sức mạnh của long huyết ở trong người mà gầm lên một tiếng. Tiếng gầm của hắn so với tiếng kêu re ré của cái xác thối phải uy lực gấp mấy lần. Linh hồn của cái xác thối bị chấn động mạnh, buộc nó phải lùi lại phía sau một chút. Đoàn tử diễm đang công kích đến cũng run rẩy mà giảm bớt uy lực. A Khờ đem cây gậy sắt bổ mạnh đến.
Ầm!
Âm thanh chấn động của vụ va chạm làm cho mặt nước vốn yên tĩnh bị khấy cho sôi lên sùng sục. A Khờ mượn cái khí thế vừa lấy lại được mà nhảy lên trên cao tung ra một trăm lẻ tám đường côn ảnh. Đây là món tuyệt kỹ "vô ảnh côn" hắn mới tu luyện được. Một trăm lẻ tám đường côn ảnh này thực chất là một trăm lẻ tám côn được hắn sử dụng tốc độ cực hạn mà đánh ra. Một gậy đi qua, một gậy tới. Cứ liên miên bất tuyệt như vậy mà tạo thành một cái bóng ảnh rất đẹp mắt. Với thực lực hiện tại, một trăm lẻ tám gậy đã là giới hạn của hắn.
Nhận thấy sự biến ảo trong côn pháp của A Khờ, cái xác thối ré lên một tiếng, rồi lập tức vỗ cánh lao tới. Cái xác thối muốn dùng thân hình khổng lồ của nó để đối kháng với côn pháp của A Khờ. Những tiếng kêu lách cách của xương cốt bị đánh gãy, nhưng chẳng cản trở được tốc độ lao đến của nó. Cái đuôi đầy xương gai của nó vô ảnh vô tung từ phía sau quật tới. A Khờ bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đánh trúng mà văng ra xa đến mấy chục trượng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy cây đại thụ liên tiếp bị chấn gãy. Tốc độ rơi xuống của hắn lúc này mới giảm xuống. Hắn cảm giác như xương cốt của mình bị đánh cho vỡ vụn gần hết. Hắn lồm cồm đứng dậy, ánh mắt nhìn trước ngực hằn lên một đường roi dài bầy nhầy máu thịt. Nơi chỗ vết thương máu đen chảy ra cũng đang bốc lên mùi hôi rất khó chịu. Cái đuôi đầy gai nhọn của cái xác thối vậy mà có chứa độc khí vô cùng đáng sợ. Cũng may là trong người hắn có long huyết, chỉ cần vận khởi một chút là có thể ngăn chặn được chất độc tiếp tục xâm nhập vào bên trong. Nhưng tình hình này cũng không thể kéo dài được lâu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn e rằng còn chưa bị nó đánh chết đã bị mấy thứ độc khí xung quanh làm cho kiệt sức mà chết.
A Khờ lần này không còn đường lui nữa. Hắn liều mạng đi sâu vào bên trong để chạy trốn. Cái xác thối ré lên một tiếng rồi cười gằng, giọng cười lanh lảnh của nó làm cho hắn cảm thấy đinh tai nhức óc, khó chịu vô cùng:
- Ha ha, nhân loại bé nhỏ! Ngươi hôm nay phải làm thức ăn cho ta rồi. Linh hồn thánh cấp, ha ha ha, đã lâu rồi ta không có được thưởng thức một món ăn ngon như vậy. Ha ha ha, chạy đi, ngươi cứ chạy đi. Ha ha ha!
Tiếng cười điên loạn của nó không ngăn cản được bước chân kiên định của hắn. Trong lòng hắn chỉ có một cái ý niệm duy nhất, chạy, nhất định phải kéo nó chạy càng xa nơi này càng tốt.
Vùng đầm lầy phía trước mặt ban đầu chỉ là những cái xác thối nằm lại trên mặt đất, càng đi vào sâu bên trong mùi tử khí càng giảm bớt. Nhưng những sinh vật kỳ dị như cái thây ma đi lại kiếm ăn mỗi lúc một nhiều. Thậm chí hắn còn thỉnh thoảng nhìn thấy vài cái hồn thể bay lượn xung quanh hút tử khí và linh hồn yếu kém khác làm thức ăn. Những sinh vật này ban đầu thực lực cũng rất thấp, nhưng càng vào sâu bên trong thực lực của chúng càng cao. Mà số lượng của chúng lại không có giảm bớt, thậm chí còn muốn đông đảo hơn rất nhiều. Cái đầm lầy khổng lồ này dường như là nguồn nuôi dưỡng để cho những sinh vật này tồn tại. Và bức tường tử khí vô hình bên ngoài chính là bình chướng ngăn chặn các sinh vật ngoại lai khác đi vào bên trong, cũng ngăn cách luôn chúng chạy thoát ra ngoài. A Khờ không hiểu, một nơi như thế này làm sao có thể tồn tại ở trong lãnh thổ của một đế quốc?
Hắn không hiểu điều đó bởi vì hắn cũng là một sự tồn tại khác biệt của thế giới này. Vạn vật sinh ra, dù đó là một sinh linh nhỏ bé như một tế bào, hay nó là thứ tà ác gây hại cho thế gian. Đã là thứ được tạo tạo ra trong thế giới này, thì chúng đều có lý do tồn tại của riêng mình.
Ánh mắt đỏ thẫm như ngọn lửa ma trơi của những sinh vật quỷ dị bắt đầu chú ý đến động tĩnh từ bên phía A Khờ gây ra. Ban đầu đám sinh vật tử vong này nhìn thấy sự xuất hiện của hắn thì đều tỏ ra lo lắng và sợ hãi vì một thứ giống loài khác biệt. Nhưng khi ngửi được mùi vị máu tươi trên người hắn chúng dường như hoan hỉ mà muốn lao tới.
Ré... ré...
Tiếng ré giận dữ của cái xác rồng làm cho bầy thủ trở nên cảnh giác mà lui lại phía sau. Một con quái vật xương trắng to lớn đi ra từ giữa bầy sinh vật tử vong. Con quái vật này khi sống của lẽ là một con thần thú Bạch Tượng. Thân thể khổng lồ của nó dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đủ làm cho một ngọn núi nhỏ bị san thành bình địa. Nó đưa ánh mắt thách thức nhìn lên cái xác rồng to lớn ở trên bầu trời. Hai cái sinh vật này vốn dĩ đều là thần thú, sự uy nghiêm của chúng dù chết đi cũng gây kinh hãi cho các sinh vật khác. Cảm nhận được uy áp thần cấp tỏa ra từ hai con thần thú này, A Khờ chỉ còn có cách là cố gắng mà gượng ép chống đỡ. Hắn lúc này mới biết, thực lực cấp thần là mạnh mẽ đến thế nào. Cũng may lần trước thu phục được tàn hồn của Bạch Lang là do nàng hao tổn quá nhiều năng lượng. Thời gian gần đây tuy nàng được hắn trợ giúp thì thực lực vẫn không hồi phục được mấy phần. Hắn trong lòng âm thầm làm ra một cái quyết định, nếu như hôm nay hắn trốn thoát được ra ngoài, hắn nhất định phải phụ trợ cho Bạch Lang hồi sinh lại. Một cái tồn tại thần cấp bên cạnh phụ trợ, nhất định hắn không thể phung phí được.
Trong lúc hắn còn đang lơ đãng suy nghĩ lung tung, hai cỗ xác thối thần cấp đã xông vào giao chiến ác liệt. Cuộc chiến thần cấp khấy đảo cả bầu không khí vốn âm u, tĩnh mịch của nơi này. Mặt nước của đầm lầy bị đánh cho nát tan, vài chỗ còn lộ ra cả lớp bùn sình bên dưới. A Khờ đứng ngay giữa trung tâm cuộc chiến nên áp lực lại càng kinh khủng. Hắn bị hai luồng uy áp đè nén như muốn ép hắn thành thịt vụn. Đúng lúc này, từ giữa vùng đầm lầy mặt nước bắt đầu ầm ầm chuyển động.
Ồm... ò...
Tiếng gầm gừ của một con quái vật nước khổng lồ làm cho trận chiến của hai con thần thú tạm thời phải ngưng lại. Cái đầu to lớn với những lớp da sần sùi, kèm theo ánh mắt màu lửa đỏ của nó nhìn chằm chằm đến. Mọi sinh vật ở gần đầm nước đều sợ hãi chạy trốn đi chỗ khác. A Khờ có thể cảm nhận được hơi thở của sự sống từ con quái vật khổng lồ này. Hắn càng nghĩ càng không cách nào hiểu thấu. Làm sao trong vùng đất chết này lại có sinh vật sống tồn tại được chứ? Chuyện này... làm sao có thể đây?
A Khờ bần thần đứng giật lui lại phía sau. Đột nhiên hắn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Ầm!
Cái đuôi to lớn của con quái vật khổng lồ đập xuống. Hắn bị sức ép của uy áp thần cấp làm cho chôn chân chặt lại một chỗ. Rồi đột nhiên có bàn tay của ai đó kéo mạnh hắn ra khỏi chỗ này. Hắn nhờ thế mà may mắn trốn thoát được một kiếp. Một luồng gió nhẹ thổi đến làm cho sống lưng của hắn lạnh toát. Hai con thần thú thấy con mồi của mình vất vả săn được lại có kẻ muốn cướp đi, chúng ngay lập tực hợp lực lại mà công kích tới. Con cá sấu khổng lồ từ dưới mặt nước nhảy bổ lên, dường như nó muốn nuốt chửng cả hai con quái vật thần cấp vào trong bụng. Tiếng gầm gừ của ba con quái vật làm cho vùng đầm lầy rộng lớn trở nên kịch liệt rung động. A Khờ có cảm tưởng như là trời đất quay cuồng, bầu trời cũng muốn đổ sụp xuống.
Trận chiến của ba con quái vật khổng lồ đã thật sự biến nơi đầm lầy này thành một mảnh hỗn loạn, chết chóc. Vô số sinh vật lớn nhỏ vì cuộc tranh chấp này mà bị tiêu tan, hủy diệt. A Khờ có lẽ là người may mắn nhất khi chạy thoát khỏi cuộc vây giết này. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của mình truyền đến. Rồi mùi thơm của cơ thể nữ nhân làm hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc. Báo nữ không biết từ lúc nào mà từ dưới nước chui lên đứng ở trước mặt hắn. Còn bàn tay hắn đang nắm là của Tiêu Lăng, nàng đang cố gắng truyền linh lực của mình vào trong cơ thể hắn. Độc khí trong người hắn tuy rằng đã được ngăn chặn không cho lan vào bên trong thể nội, nhưng nơi vết thương bên ngoài đã bắt đầu thâm đen lại, linh lực cũng theo vết thương mà thoát ra ngoài. Hắn nhìn hai nữ trước mắt mà không biết là nên vui hay nên buồn. Hắn nói:
- Hai nàng làm sao lại có mặt ở đây? Chẳng phải là ta đã dặn dò các nàng rời đi rồi hay sao?
Báo nữ không nói, Tiêu Lăng cũng không trả lời. Một người thì đang giúp hắn trị thương, còn một người thì đang quan sát xung quanh. Hắn cũng không nghĩ ra, hai người các nàng làm sao có thể xâm nhập vào nơi đây một cách dễ dàng như vậy. Thậm chí sự xuất hiện của các nàng ở bên cạnh mà hắn cũng không hề hay biết. Hắn buông lỏng thân người, rồi thăm thẳm thở dài:
- Có phải các nàng xem thường người phu quân này lắm đúng không?
Tiêu Lăng nhìn thấy vết thương trên người hắn vẫn không có chút tiến triển nào, lại nghe hắn nói mấy lời như thế thì nước mắt rơi xuống:
- Là ta cảm nhận được chàng gặp nguy hiểm nên mới quay lại. Từ lúc chàng cứu ta, mạng sống của ta chính là của chàng. Nếu chàng gặp phải chuyện gì thì ta sống tiếp trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa!
Nàng đau lòng mà không kiềm được nước mắt, linh lực từ tay nàng càng mãnh liệt truyền vào trong cơ thể hắn. Hắn hốt hoảng muốn gạt tay nàng ra, nhưng ngay lúc này báo em cũng quay sang nhìn hắn nói:
- Từ ngày chúng ta làm vợ chồng đến nay, toàn là chàng bảo vệ bọn ta. Bây giờ là lúc ta bảo hộ lại cho chàng, dù có chết ta cũng không để cho chàng xảy ra bất kỳ chuyện gì đâu.
Nàng nói xong liền ôm lấy hắn và Tiêu Lăng nhấp nhô lên mấy cái rồi ẩn vào trong khung cảnh xung quanh mà biến mất. Khi nàng xuất hiện một lần nữa thì đã đi đến một nơi hoàn toàn khác biết so với khi nãy. Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi:
- Đây là nơi nào?
Ánh mắt nàng u buồn nhìn rừng cây ở phía trước mặt. Loáng thoáng trong rừng cây là vài ngọn đuốc đang được đốt cháy, ẩn hiện dưới ánh sáng yếu ớt của chúng là những ngôi nhà hình tròn nằm san sát nhau. Lúc này nàng mới chậm rãi nói:
- Nơi này chính là Báo tộc!
Nàng trực tiếp ôm lấy hắn, kéo theo Tiêu Lăng đi vào bên trong. Hắn có thể cảm nhận được sâu thẳm bên trong tâm hồn của nàng là một sự đau buồn vô tận. Và cuối cùng, hắn mệt mỏi rơi vào hôn mê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook