Vú Nuôi Của Rồng
Chương 28: Hắc Kỵ doanh binh đoàn

Sự kiện ở quán trọ chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm trong hành trình đầy thử thách của A Khờ ở cái thế giới này. Con đường ở phía trước của hắn còn rất dài và rất nhiều kỳ ngộ cũng như trắc trở đang đợi chờ.

Ngay sáng sớm ngày hôm sau, A Khờ cùng chúng nữ thẳng hướng Hắc Thạch thành mà đi. Nhưng hành trình lần này của hắn lại nhiều thêm một người. Xuân Nhi từ đêm hôm đó vẫn không ngừng lẽo đẽo theo phía sau lưng. Nàng lấy rất nhiều lý do như là vì nhiệm vụ của tiểu thư giao phó, hay đại loại như ở đó nàng có rất nhiều người quen, có thể sẽ nhanh chóng giúp hắn tìm thấy người mà hắn muốn tìm. Nói tóm lại là dù hắn có đuổi nàng đi nàng cũng sẽ không buông tha cho hắn. Mặc dù nàng lúc nào cũng giữ một khoảng cách an toàn với hắn, nhưng chúng nữ đều cho rằng nàng đã nhập vào trong "ma chướng" của hắn rồi thì đừng hòng mà thoát ra được.

A Khờ dĩ nhiên là không ngại rước thêm một cái phiền phức, vì dù sao trong người nàng vẫn còn lưu lại tàn hồn của thần nữ Bạch Lang. Nếu như trên đường đi có gặp chuyện gì bất trắc hắn sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực nữa. Đương nhiên những chuyện này hắn chỉ để ở trong lòng mà không nói ra ngoài miệng. Thứ nhất, hắn là cái người nghèo mạt rệp nhưng lại rất ưa sĩ diện. Thứ hai, một con bài tẩy lợi hại như vậy hắn không việc gì phải nói ra cho mọi người chú ý. Thứ ba, cái này hình như hắn còn chưa có nghĩ ra.

Xuân Nhi cưỡi một con bạch lang (đương nhiên đây chỉ là một loại chiến thú cấp ba của bạch lang tộc, không có liên quan gì đến thần nữ cả) đi theo bên cạnh thấy hắn cứ hết nhìn sang mình lại quay mặt sang chỗ khác cười một mình. Nàng có chút chột dạ trong lòng, lại có chút tức giận muốn mắng người:

- Này, này! Cái đầu đậu hũ thối nhà ngươi lại suy nghĩ cái chuyện mờ ám gì mà cứ cười một mình như vậy? Ngươi có tin là ta đá ngươi xuống đất luôn không?

Bình thường mấy nữ nhân đi theo hắn đều không có ai nói chuyện với hắn kiểu như vậy, mà cái nữ nhân từ đâu nhảy đến này cứ quấn lấy hắn rồi đòi đánh, đòi đá. Các nàng thấy rất khó chịu trong lòng, đặc biệt là xà nữ và báo chị là hai người khó chịu nhất. Báo chị thì nóng giận nói:

- Hừ, ngươi là ai mà dám nói chuyện với chồng của ta như vậy?

Xuân Nhi liếc mắt nhìn nàng, rồi hiếu kỷ hỏi:

- Ngươi vẫn còn là thân xử nữ, từ khi nào lại là vợ của hắn!

Báo chị không những không xấu hố, mà còn lớn tiếng nói:

- Em gái ta đã gả cho hắn rồi, ta đương nhiên cũng muốn gã cho hắn. Ngươi có ý kiến gì sao?

- Đúng vậy, chủ nhân muốn lấy ai thì lấy, nhưng ta có thể bảo đảm rằng chủ nhân sẽ không bao giờ lấy ngươi.

- Cái gì, hắn dám không lấy ta sao? Ta sẽ... ta sẽ...

Thấy ánh mắt mọi người nhìn đến nàng không khỏi xấu hổ mà đính chính lại:

- Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn, ý ta nói là dù hắn có muốn lấy ta ta cũng không thèm để ý đến hắn. Cha ta dù sao cũng là một thánh kỵ sĩ, ông nội ta là pháp sư cấp bảy. Cô cô của ta còn là một kỳ tài trận pháp sư. Các ngươi nghĩ ta có thể lấy hắn được sao?

Báo em từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, nghe nàng ta nói như vậy mới mỉm cười hỏi:

- Nếu đã như vậy tiểu thư theo những kẻ thấp hèn như chúng ta đây làm cái gì? Không phải như thế sẽ làm mất hết thân phận của người hay sao?

Nàng nghe hỏi đến thì cứng lưỡi, ấp úng nói:

- Thì ta... thì ta đi theo để bảo vệ hắn! Đúng, đúng chính là ta muốn đi theo bảo vệ hắn!

Nàng nói đến đây thì hưng phấn đứng dậy vỗ tay. Động tác của nàng quá đột ngột nên suýt chút nữa là rơi khỏi lưng ma thú rớt xuống đất. Cũng may là thân thủ của nàng nhanh nhạy nên không gây ra trò cười cho mọi người. Nhưng báo chị liền không bỏ qua cơ hội đó mà mỉa mai nàng:

- Hừ, cưỡi ma thú đứng còn không vững mà đòi muốn đi theo bảo vệ người ta, đúng là chuyênn cười!

- Thì... thì... thì...

Thấy các nàng cứ tranh nhau ta một câu ngươi một câu như vậy A Khờ hơi cảm thấy nhức đầu. Bây giờ hắn mới biết cứ không phải lấy nhiều vợ là tốt, suốt ngày mà nghe bọn họ tranh nhau như vậy hắn không bị các nàng làm cho tức chết thì cũng bị làm cho điên khùng mà chết.

- Các nàng có thể dừng được chưa?

Nghe hắn gắt gỏng nói chuyện các nàng đều ngay lập tức không lên tiếng nữa. Nhưng Xuân Nhi thì ấm ức nói:

- Nữ nhân của ngươi ức hiếp ta!

Hắn nhìn nàng vẻ mặt rất bình thản, nói:

- Vậy thì ngươi đừng đi theo ta nữa là được chứ gì?

- Không được!

Nàng ngay lập tức nhảy dựng lên. Hắn hơi nhìn nàng một chút, lại lạnh nhạt nói:

- Vậy thì ta hết cách rồi!

Hắn nói đến đó lại quay mặt đi chỗ khác, còn cố tình ngồi xếp bằng trên lưng ma lang để tĩnh tọa.

- Nếu như ta làm nữ nhân của ngươi thì thế nào?

Nàng đột nhiên hỏi đến làm cho tất cả mọi người đều mở to mắt mà nhìn, chỉ có hắn là làm như không có chuyện gì, đương nhiên nói:

- Nếu như vậy thì ta có thể suy nghĩ lại!

Hắn nói xong lại nhắm mắt ngồi thiền, đến một cái liếc mắt hắn cũng chẳng thèm. Nàng vừa tức giận, vừa xấu hổ nói:

- Hừ, ta chẳng qua là muốn thử lòng của ngươi một chút mà thôi. Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ đến.

Nàng hậm hực vung roi đánh mạnh lên người con bạch lang làm cho nó đau đớn kêu rống lên mà chạy đi. Thấy nàng một thân một mình lại bỏ đi như vậy, chúng nữ không khỏi bốn mắt nhìn nhau. Tiêu Lăng lo lắng nói:

- Hay là chàng đuổi theo nàng ta đi, dù sao nàng ta thực lực cũng chỉ đạt tới trung cấp tông sư đi một mình như vậy e rằng sẽ không an toàn.

Hắn lúc này mới cười xòa nói:

- Nàng yên tâm đi, nàng ta cũng không có đi xa đâu. Với lại từ đây đến Hắc Thạch thành cũng không có kẻ nào dám đ-ng đến nàng ta.

Hắn đương nhiên là không có đem chuyện tàn hồn thần nữ nói ra, mà làm một bộ mặt thần thần bí bí khiến chúng nữ vô cùng sốt ruột.

- Khi nào đến lúc rồi các nàng sẽ biết!

Hắn nói xong lại xếp bằng như cũ. Các nàng biết hắn đang cố tình làm khó nên không ai hỏi đến nữa. Quả thật đúng như lời hắn vừa nói, Xuân Nhi chỉ đi trước một đoạn liền cố y đứng chờ. Hắn làm như không quen không biết mà đi thẳng qua. Chúng nữ cũng chẳng thèm nhìn đến mà đi theo. Chỉ có Tiểu Long đang nằm ngủ là ngáy lên khò khò. Nàng thấy mọi người lơ mình đi như vậy trong lòng cảm giác rất là khó chịu:

- Này, các người làm như vậy là có ý gì? Các ngươi dám khinh thường ta sao?

Nàng đang nói đột nhiên im bặt lại. Tiểu Long đang ngủ trong lòng của Tiêu Lăng cũng mở to mắt ra nhìn. A Sân và A Si đang chở theo chúng nữ ánh mắt căng thẳng đề phòng. Đợi đến khi mẹ chúng đi ở phía sau đưa cánh ra vuốt nhẹ lên đầu chúng, chúng mới bình tĩnh trở lại. Chỉ có A Khờ là ánh mắt có chút nheo lại, rồi lặng lẽ ra hiệu cho mọi người dừng ở phía sau:

- Các vị bằng hữu là người ở đâu đến sao lại muốn chặng đường của ta?

Một gã đàn ông mắt xếch, để râu quai nón, có bộ mặt hung ác nhe răng ra cười:

- Bọn ta là người của đoàn trưởng Hắc Kỵ doanh binh đoàn, là binh đoàn thiện chiến số một của Đại Việt quốc. Các ngươi là người từ ngoài đến, lại mang theo rất nhiều tạp chủng không hợp cách, không thể tiến vào trong địa phận của Đại Việt quốc. Một là ngươi để đám người đi bên cạnh ở lại, hai là nộp tiền chuộc mỗi người một trăm vạn tử linh thạch. Sủng thú thì mỗi con mười vạn tinh linh thạch. Vị chi hết thẩy là một trăm vạn tinh linh thạch, số lẻ không tính đến. Ngươi có ý kiến gì hay không?

Đoàn kỵ binh này mặc thuần một màu đen, thú cưỡi cũng mặc giáp đen. Trên ngực trái mỗi người đều có đeo một cái quân huy hình đầu ma thú màu đen. Tên đang đứng nói chuyện đeo cái quân huy hình đầu ma thú hổ sư, là một loại ma thú cao cấp. Bên trên đầu ma thú hổ sư là một cái ngôi sao màu đỏ, biểu tượng cho cấp bậc của hắn. Đám kỵ binh ở phía sau toàn bộ đều đeo quân huy hình ma lang cấp hai, cấp ba. Phía bên trên quân huy cũng được gắn thêm hình ngôi sao màu đỏ. Có kẻ thì chỉ có một sao, có kẻ gắn tới năm sao. Đa số mấy tên kỵ sĩ đầu sói năm sao đều xếp ở sau lưng tên thủ lĩnh có quân huy đầu hổ sư một sao. Tổng cộng hết thẩy có một trăm bốn mươi bốn tên, chia thành mười hai đội, mỗi đội có mười hai tên. Và cộng thêm tên thủ lĩnh này nữa là một trăm bốn mươi lăm tên. Thực lực cao nhất là tên thủ lĩnh có cái quân huy đầu hổ sư một sao, cấp bậc đại tông sư cao cấp. Và cấp thấp nhất là cấp tông sư sơ cấp.

A Khờ giả vờ lẩm nhẩm trong miệng, rồi nói:

- Vị đại nhân này người có tính nhầm hay không? Chúng ta tổng cộng có bảy người, mỗi người một trăm tử linh thạch, đổi ra tinh linh thạch thì chỉ tốn có bảy vạn, cộng với sáu con thú cưỡi nữa thì cũng chỉ có sáu mươi bảy vạn tinh linh thạch. Làm sao người lại nói là một trăm vạn cho được?

Tên thủ lĩnh hơi nhếch bộ râu lên hơi hơi nhẩm tính, rồi xua tay nói:

- Ta nói một trăm vạn tức là một trăm vạn! Ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Cuối cùng ngươi là giao người hay là giao tinh linh thạch, ngươi mau quyết định nhanh đi! Lão gia không có thời gian mà đợi ngươi lôi thôi đâu!

A Khờ hắn làm người xưa nay nếu bị ngươi ta tính ở trên đầu một cái hắn phải trả lại gấp mười lần. Đám người này rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng. Có cái chuyện nào đi qua biên giới vào thành lại nộp nhiều tinh linh thạch như vậy? Dù hắn có đủ linh thạch để trả, hắn cũng nhất quyết không có đưa cho đám giặc phỉ này.

- Nếu như ta không giao người, cũng không đưa linh thạch thì các ngươi làm thế nào?

Tên thủ lĩnh hai mắt trợn to, ria mép thì dựng ngược nói lớn:

- Vậy thì ngươi để mạng lại là được rồi!

- Thật vậy sao?

A Khờ nham hiểm cười rồi nhảy khỏi người chiến lang mà lao đến. Khí thế trên người hắn đột nhiên tăng mạnh, áp cho tên thủ lĩnh mặt đen thở đến không đều. Hắn bây giờ mới biết, thì ra mình dậm phải đinh rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương