Vũ Nghịch Càn Khôn
-
Chương 4: Do con ta kết liễu
- Cha!
Sở Nam khó khăn thốt lên một tiếng, đôi mắt đen nhánh như bảo thạch lóe lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên là không thể tưởng tượng nổi cha hắn lại có công phu như thế, nắm quyền này, còn có hỏa diễm tử sắc trên nắm quyền đại diện cho…. Võ Tướng.
- Còn có thể đi không?
Sở Thiên Phong cắt đứt suy nghĩ kinh ngạc trong lòng nhi tử, trong giọng nói của ông ta không có chút nhu tình nào giữa phụ thân đối với nhi tử.
Sở Nam rất muốn lắc đầu nói không, rất muốn dựa vào lưng phụ thân, rất muốn hưởng thụ sự quan tâm của phụ thân, nhưng nhìn ánh mắt đầy chờ mong như phát sáng của phụ thân, hắn khẽ cắn răng, bình tĩnh nói:
- Có thể!
Vì thế, Sở Thiên Phong không nói gì thêm, xoay người lại, đứng trước mặt Sở Nam.
Thế nhưng trong nháy mắt phụ thân xoay người, Sở Nam đã nhìn thấy một tia tiếu ý trên khóe miệng phụ thân.
Như vậy là đủ rồi, đủ lắm rồi, khuôn mặt đầy máu của Sở Nam hiện lên nụ cười rực rỡ, chỉ cần có thể khiến phụ thân lộ vẻ vui mừng thì bất luận phải trả giá gì, cho dù so với bây giờ đau đớn hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần thì hắn cũng chấp nhận, hắn không oán, cũng không hối.
Thế nhưng, Sở Nam chẳng qua chỉ nhìn thấy vẻ vui mừng trên khóe miệng phụ thân mình mà lại không thể nhìn thấy vẻ đau lòng, thương tiếc, và không đành lòng trong mắt phụ thân….
Sở Thiên Phong nhất định là rất đau đớn vì nhi tử yêu quý, bằng không thì ông ta đã không sống tại Bạch gia thôn nhỏ nhoi này suốt hơn mười năm, bằng không ông ta sẽ không từ trên trời xuất hiện lúc Bạch Trạch Vũ muốn giết hắn.
Chỉ có điều, Sở Thiên Phong đã đem toàn bộ cảm tình giấu vào trong long, sau đó phủ lên bên ngoài một lớp lãnh khốc vô tình, bởi vì con của ông không giống người thường, ông sớm muộn cũng sẽ chết, cho dù có đột phá Võ Tướng, tu luyện đến cảnh giới Võ Vương thì cũng chỉ tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ mà thôi.
Ông ta chết rồi thì nhi tử sẽ như thế nào?
Chỉ một cái Bạch gia thôn nho nhỏ đã ẩn chứa tranh đấu như vậy, có người muốn lấy mạng nhi tử, muốn đưa hắn vào chỗ chết, huống chi là ngoài Bạch gia thôn? Người có thể giết chết nhi tử càng hàng ngàn hàng vạn, nhiều vô số kể.
Nhi tử dựa vào cái gì mà sống?
Mặc dù toàn bộ kinh mạch của con ông bị hủy, nhưng ý chí sinh tồn, ý chí trở nên mạnh mẽ thì tuyệt đối không thể bị hủy.
Hủy rồi thì nhi tử sẽ trở thành phế vật chân chính.
Cho nên, Sở Thiên Phong phải nắm bắt mỗi cơ hội, rèn luyện ý chí kiên cường của nhi tử, cho dù nhi tử mình đầy thương tích, xương cốt vỡ vụn, thân thể chịu sự thiêu đốt của hỏa diễm thì hắn cũng nhất định phải tiếp tục tàn khốc.
Tiểu Nhược Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, gương mặt khả ái sớm đã thấm đẫm nước mắt, nàng muốn nhịn không khóc, nhưng nhìn thấy cảnh Sở Nam bị đánh đến thổ huyết ngã xuống đất, rồi lại vô cùng ương ngạnh đứng lên, lại bị đánh ngã, rồi lại đứng lên….
Nước mắt của Nhược Tuyết không kìm được mà tràn ra như suối….
- Sở Nam ca ca, ta dìu người.
Nhược Tuyết nức nở nói, Sở Nam cố gắng nở một nụ cười, khẽ nói:
- Tiểu Nhược Tuyết, ca ca có thể tự làm được.
Nước mắt trong suốt như ngọc cứ như vậy chảy xuống, đôi tay nhỏ bé của Tiểu Nhược Tuyết bịt chặt miệng, không để mình khóc thành tiếng, đi bên cạnh Sở Nam, theo sát mỗi bước chân của hắn, không, hẳn là lết đi, bởi vì hai chân của Sở Nam không hề rời khỏi mặt đất.
Mà nhân vật chính trong chuyện lần này là Bạch Trạch Vũ thì khóe miệng lúc này dính đầy máu tươi, trong thân thể cũng chịu đau đớn vô cùng tận, thế nhưng, những điều này đối với Bạch Trạch Vũ mà nói cũng không phải là kinh ngạc nhất, khiến hắn khiếp sợ đó là cha của tên phế vật không ngờ đã đạt đến cảnh giới Võ Tướng, hơn nữa còn là tiến vào cảnh giới Võ Tướng rất lâu rồi, hắn không phải chỉ là một thợ rèn của Bạch gia thôn thôi sao? Cho dù rèn ra được những nông cụ rất tốt thì cũng không thể có tu vi cao như vậy mới đúng, còn nữa, cấp bậc Võ Tướng như hắn tại sao lại luân lạc đến Bạch gia thôn này?
Nhìn Sở Thiên Phong đi về phía mình, sự sợ hãi trong lòng Bạch Trạch Vũ giống như cây leo điên cuồng sinh trưởng, với tu vi cao cấp Võ Sư của hắn, trước mặt Võ Tướng hoàn toàn không khác gì một con kiến.
Chênh lệch giữa Bạch Trạch Vũ và Sở Thiên Phong cũng giống như chênh lệch giữa Sở Nam và Bạch Trạch Vũ vậy, chỉ có điều Bạch Trạch Vũ có thể có được tinh thần bất khuất và ý chí điên cuồng giống như Sở Nam sao?
- Ngươi…. ngươi…. muốn làm…. Gì?
Bạch Trạch Vũ run rẩy nhìn Sở Thiên Phong chỉ còn cách hắn năm bước hỏi.
Vẻ mặt Sở Thiên Phong lạnh lẽo, toàn thân tản mát ra sát khí mãnh liệt, cứ như vậy tràn ra theo mỗi bước chân của ông ta.
- Không…. Đừng…. giết ta….
Bạch Trạch Vũ khủng hoảng rồi, vội vàng cầu xin:
- Van cầu người.... đừng…. giết ta…..
Stv dừng chân trước mặt Bạch Trạch Vũ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ không giết ngươi!
- Tạ ơn đại thúc, tạ ơn….
- Tính mạng của ngươi…. sẽ do con ta kết liễu!
Sở Thiên Phong vẫn lạnh lùng nói tiếp.
- Hả?
Bạch Trạch Vũ ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn về phía Sở Nam ở phía xa đang chậm rãi di chuyển về phía trước, sự phẫn nộ và sợ hãi trong lòng dâng trào.
- Không có khả năng, không có khả năng….
Sở Thiên Phong không để ý đến những lời gào rú của Bạch Trạch Vũ, lạnh lùng phun ra một chữ:
- Cút!
Chỉ một chữ cút nhưng lại ẩn hàm sát khí dày đặc khiến thân thể Bạch Trạch Vũ run rẩy, không dám tiếp tục đứng lại, chủ yếu là bởi vì cảnh giới Võ Tướng của Sở Thiên Phong đem đến cho hắn áp lực quá lớn, hắn sợ Sở Thiên Phong dưới cơn phẫn nộ sẽ giết hắn, giống như giết một con kiến vậy.
Cho nên, Bạch Trạch Vũ quay người, thổ ra một ngụm huyết rồi lảo đảo bỏ chạy như điên, nhưng trong lòng lại nghẹn một ngụm oán khí, oán hận lẩm bẩm:
- Không có khả năng, Sở Nam là phế vật, hắn không thể kết liễu ta được, phế vật có thể giết chết ta sao? Quả là nằm mơ, si tâm vọng tưởng!
Đáng tiếc, lúc Bạch Trạch Vũ nói đến đây thì trong đầu không kìm được xẹt qua hình ảnh Sở Nam bị hắn đánh ngã rồi lại lảo đảo đứng lên, trong mắt hắn lập tức lóe lên sự tàn nhẫn, gằn giọng nói:
- Cho rằng Võ Tướng thì ghê gớm lắm sao? Sư phụ của ta đã là cảnh giới Võ Vương, chờ ta quay trở về Thánh Hỏa Môn thì nhất định sẽ mời sư phụ ra tay, phế đi tu vi Võ Tướng của ngươi, khiến ngươi giống như con của mình, biến thành phế vật, đến lúc đó ta sẽ từ từ sỉ nhục các ngươi!
- Cứ chờ mà xem, ta nhất định sẽ báo thù này! Hôm nay ngươi đánh ta một quyền, ngày sau ta sẽ đánh ngươi một trăm quyền, một ngàn quyền!
Bạch Trạch Vũ thù hận nói, ộc một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, hận ý trong lòng càng đậm.
Sở Nam giống như ốc sên, khó khăn tiến về phía trước, lúc nghe thấy câu nói của phụ thân: “Tánh mạng của ngươi sẽ do con ta kết liễu!”, thì trong người hắn bỗng nhiên xuất hiện một cổ lực lượng, không quan tâm đến máu chảy, không để ý đến đau đớn, Sở Nam cắn răng, xiết chặt nắm đấm, trong lòng thầm thề:
- Cha, nhi tử sẽ không để cho người phải thất vọng, ta nhất định sẽ kết liễu tính mạng của Bạch Trạch Vũ, nhất định sẽ như vậy!
Thề xong, Sở Nam kiên định bước ra một bước.
Lúc này, mặt trời đang lặn đỏ rực như máu….
Sở Nam khó khăn thốt lên một tiếng, đôi mắt đen nhánh như bảo thạch lóe lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên là không thể tưởng tượng nổi cha hắn lại có công phu như thế, nắm quyền này, còn có hỏa diễm tử sắc trên nắm quyền đại diện cho…. Võ Tướng.
- Còn có thể đi không?
Sở Thiên Phong cắt đứt suy nghĩ kinh ngạc trong lòng nhi tử, trong giọng nói của ông ta không có chút nhu tình nào giữa phụ thân đối với nhi tử.
Sở Nam rất muốn lắc đầu nói không, rất muốn dựa vào lưng phụ thân, rất muốn hưởng thụ sự quan tâm của phụ thân, nhưng nhìn ánh mắt đầy chờ mong như phát sáng của phụ thân, hắn khẽ cắn răng, bình tĩnh nói:
- Có thể!
Vì thế, Sở Thiên Phong không nói gì thêm, xoay người lại, đứng trước mặt Sở Nam.
Thế nhưng trong nháy mắt phụ thân xoay người, Sở Nam đã nhìn thấy một tia tiếu ý trên khóe miệng phụ thân.
Như vậy là đủ rồi, đủ lắm rồi, khuôn mặt đầy máu của Sở Nam hiện lên nụ cười rực rỡ, chỉ cần có thể khiến phụ thân lộ vẻ vui mừng thì bất luận phải trả giá gì, cho dù so với bây giờ đau đớn hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần thì hắn cũng chấp nhận, hắn không oán, cũng không hối.
Thế nhưng, Sở Nam chẳng qua chỉ nhìn thấy vẻ vui mừng trên khóe miệng phụ thân mình mà lại không thể nhìn thấy vẻ đau lòng, thương tiếc, và không đành lòng trong mắt phụ thân….
Sở Thiên Phong nhất định là rất đau đớn vì nhi tử yêu quý, bằng không thì ông ta đã không sống tại Bạch gia thôn nhỏ nhoi này suốt hơn mười năm, bằng không ông ta sẽ không từ trên trời xuất hiện lúc Bạch Trạch Vũ muốn giết hắn.
Chỉ có điều, Sở Thiên Phong đã đem toàn bộ cảm tình giấu vào trong long, sau đó phủ lên bên ngoài một lớp lãnh khốc vô tình, bởi vì con của ông không giống người thường, ông sớm muộn cũng sẽ chết, cho dù có đột phá Võ Tướng, tu luyện đến cảnh giới Võ Vương thì cũng chỉ tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ mà thôi.
Ông ta chết rồi thì nhi tử sẽ như thế nào?
Chỉ một cái Bạch gia thôn nho nhỏ đã ẩn chứa tranh đấu như vậy, có người muốn lấy mạng nhi tử, muốn đưa hắn vào chỗ chết, huống chi là ngoài Bạch gia thôn? Người có thể giết chết nhi tử càng hàng ngàn hàng vạn, nhiều vô số kể.
Nhi tử dựa vào cái gì mà sống?
Mặc dù toàn bộ kinh mạch của con ông bị hủy, nhưng ý chí sinh tồn, ý chí trở nên mạnh mẽ thì tuyệt đối không thể bị hủy.
Hủy rồi thì nhi tử sẽ trở thành phế vật chân chính.
Cho nên, Sở Thiên Phong phải nắm bắt mỗi cơ hội, rèn luyện ý chí kiên cường của nhi tử, cho dù nhi tử mình đầy thương tích, xương cốt vỡ vụn, thân thể chịu sự thiêu đốt của hỏa diễm thì hắn cũng nhất định phải tiếp tục tàn khốc.
Tiểu Nhược Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, gương mặt khả ái sớm đã thấm đẫm nước mắt, nàng muốn nhịn không khóc, nhưng nhìn thấy cảnh Sở Nam bị đánh đến thổ huyết ngã xuống đất, rồi lại vô cùng ương ngạnh đứng lên, lại bị đánh ngã, rồi lại đứng lên….
Nước mắt của Nhược Tuyết không kìm được mà tràn ra như suối….
- Sở Nam ca ca, ta dìu người.
Nhược Tuyết nức nở nói, Sở Nam cố gắng nở một nụ cười, khẽ nói:
- Tiểu Nhược Tuyết, ca ca có thể tự làm được.
Nước mắt trong suốt như ngọc cứ như vậy chảy xuống, đôi tay nhỏ bé của Tiểu Nhược Tuyết bịt chặt miệng, không để mình khóc thành tiếng, đi bên cạnh Sở Nam, theo sát mỗi bước chân của hắn, không, hẳn là lết đi, bởi vì hai chân của Sở Nam không hề rời khỏi mặt đất.
Mà nhân vật chính trong chuyện lần này là Bạch Trạch Vũ thì khóe miệng lúc này dính đầy máu tươi, trong thân thể cũng chịu đau đớn vô cùng tận, thế nhưng, những điều này đối với Bạch Trạch Vũ mà nói cũng không phải là kinh ngạc nhất, khiến hắn khiếp sợ đó là cha của tên phế vật không ngờ đã đạt đến cảnh giới Võ Tướng, hơn nữa còn là tiến vào cảnh giới Võ Tướng rất lâu rồi, hắn không phải chỉ là một thợ rèn của Bạch gia thôn thôi sao? Cho dù rèn ra được những nông cụ rất tốt thì cũng không thể có tu vi cao như vậy mới đúng, còn nữa, cấp bậc Võ Tướng như hắn tại sao lại luân lạc đến Bạch gia thôn này?
Nhìn Sở Thiên Phong đi về phía mình, sự sợ hãi trong lòng Bạch Trạch Vũ giống như cây leo điên cuồng sinh trưởng, với tu vi cao cấp Võ Sư của hắn, trước mặt Võ Tướng hoàn toàn không khác gì một con kiến.
Chênh lệch giữa Bạch Trạch Vũ và Sở Thiên Phong cũng giống như chênh lệch giữa Sở Nam và Bạch Trạch Vũ vậy, chỉ có điều Bạch Trạch Vũ có thể có được tinh thần bất khuất và ý chí điên cuồng giống như Sở Nam sao?
- Ngươi…. ngươi…. muốn làm…. Gì?
Bạch Trạch Vũ run rẩy nhìn Sở Thiên Phong chỉ còn cách hắn năm bước hỏi.
Vẻ mặt Sở Thiên Phong lạnh lẽo, toàn thân tản mát ra sát khí mãnh liệt, cứ như vậy tràn ra theo mỗi bước chân của ông ta.
- Không…. Đừng…. giết ta….
Bạch Trạch Vũ khủng hoảng rồi, vội vàng cầu xin:
- Van cầu người.... đừng…. giết ta…..
Stv dừng chân trước mặt Bạch Trạch Vũ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ không giết ngươi!
- Tạ ơn đại thúc, tạ ơn….
- Tính mạng của ngươi…. sẽ do con ta kết liễu!
Sở Thiên Phong vẫn lạnh lùng nói tiếp.
- Hả?
Bạch Trạch Vũ ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn về phía Sở Nam ở phía xa đang chậm rãi di chuyển về phía trước, sự phẫn nộ và sợ hãi trong lòng dâng trào.
- Không có khả năng, không có khả năng….
Sở Thiên Phong không để ý đến những lời gào rú của Bạch Trạch Vũ, lạnh lùng phun ra một chữ:
- Cút!
Chỉ một chữ cút nhưng lại ẩn hàm sát khí dày đặc khiến thân thể Bạch Trạch Vũ run rẩy, không dám tiếp tục đứng lại, chủ yếu là bởi vì cảnh giới Võ Tướng của Sở Thiên Phong đem đến cho hắn áp lực quá lớn, hắn sợ Sở Thiên Phong dưới cơn phẫn nộ sẽ giết hắn, giống như giết một con kiến vậy.
Cho nên, Bạch Trạch Vũ quay người, thổ ra một ngụm huyết rồi lảo đảo bỏ chạy như điên, nhưng trong lòng lại nghẹn một ngụm oán khí, oán hận lẩm bẩm:
- Không có khả năng, Sở Nam là phế vật, hắn không thể kết liễu ta được, phế vật có thể giết chết ta sao? Quả là nằm mơ, si tâm vọng tưởng!
Đáng tiếc, lúc Bạch Trạch Vũ nói đến đây thì trong đầu không kìm được xẹt qua hình ảnh Sở Nam bị hắn đánh ngã rồi lại lảo đảo đứng lên, trong mắt hắn lập tức lóe lên sự tàn nhẫn, gằn giọng nói:
- Cho rằng Võ Tướng thì ghê gớm lắm sao? Sư phụ của ta đã là cảnh giới Võ Vương, chờ ta quay trở về Thánh Hỏa Môn thì nhất định sẽ mời sư phụ ra tay, phế đi tu vi Võ Tướng của ngươi, khiến ngươi giống như con của mình, biến thành phế vật, đến lúc đó ta sẽ từ từ sỉ nhục các ngươi!
- Cứ chờ mà xem, ta nhất định sẽ báo thù này! Hôm nay ngươi đánh ta một quyền, ngày sau ta sẽ đánh ngươi một trăm quyền, một ngàn quyền!
Bạch Trạch Vũ thù hận nói, ộc một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, hận ý trong lòng càng đậm.
Sở Nam giống như ốc sên, khó khăn tiến về phía trước, lúc nghe thấy câu nói của phụ thân: “Tánh mạng của ngươi sẽ do con ta kết liễu!”, thì trong người hắn bỗng nhiên xuất hiện một cổ lực lượng, không quan tâm đến máu chảy, không để ý đến đau đớn, Sở Nam cắn răng, xiết chặt nắm đấm, trong lòng thầm thề:
- Cha, nhi tử sẽ không để cho người phải thất vọng, ta nhất định sẽ kết liễu tính mạng của Bạch Trạch Vũ, nhất định sẽ như vậy!
Thề xong, Sở Nam kiên định bước ra một bước.
Lúc này, mặt trời đang lặn đỏ rực như máu….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook