Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Sáng sớm ngày hôm sau, Anh Nữ mang theo tâm trạng đầy mong đợi đứng chờ Linh Phủ.

Nàng và A Vân, mỗi người xách theo hai chiếc bọc nặng nề, đứng bên cổng lớn của nội nha.

Chuyến đi lần này, không biết bao giờ mới trở về, nên cả hai đã mang theo những vật dụng thường ngày cần thiết.

Hai năm qua, cuối cùng cũng đến ngày bước ra khỏi cánh cửa này!

Trong lòng A Vân cũng không kém phần sôi sục như Anh Nữ. Nàng ta thầm cảm tạ bản thân vì đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. Bước chân ra ngoài này có nghĩa là quy củ “nô bộc nội nha không được ra ngoài” đã bị phá vỡ. Một quy củ đã bị phá, những quy củ khác cũng chẳng còn xa vời nữa.

Cuối cùng, từ bên ngoài cửa vọng lại tiếng gõ mõ. Người gác cổng nhìn qua ô quan sát trên cánh cửa phía đông, rồi mở cửa ra.

Ngoài cửa là sai dịch Tôn Bảo. Hắn hơi lúng túng nhìn hai nha hoàn, hỏi:

“Là Anh Nữ và A Vân cô nương phải không?”

Anh Nữ lập tức gật đầu.

Tôn Bảo nói: “Linh Phủ cô nương đang đợi các ngươi ở tiền nha, bảo ta dẫn các ngươi qua đó.”

Anh Nữ lại gật đầu, rồi cùng A Vân bước xuống bậc thềm.

Cả hai không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn lên bầu trời phía trên, một màu xanh biếc như được gột rửa, quang đãng và trong trẻo.

Mang theo tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp, họ đi về phía tiền nha, tò mò nhưng không dám ngó nghiêng quá lộ liễu, chỉ có thể âm thầm quan sát.

Chưa đầy thời gian uống một chén trà, hai người đã đến một khu sân lớn. Từ xa, A Vân đã thấy Khuất Nguyên Đình đang đứng trên bậc thềm trò chuyện với Linh Phủ.

Tim nàng ta lại rộn ràng, kéo tay Anh Nữ bước tới gần. Nàng ta không dám ngắt lời hai người, chỉ có thể ngước đôi mắt đen láy nhìn Khuất Nguyên Đình.

Chiếc mũi cao thẳng, đôi mày anh tuấn… Những ý nghĩ mơ hồ trong đầu A Vân lại chợt bay bổng.

Linh Phủ nói với Khuất Nguyên Đình:

“Việc buôn bán cây ngô đồng mà hôm qua đã bàn bạc, ta cũng sẽ để tâm. Hiện giờ mùa bận rộn nhất ở đồng ruộng đã qua, chờ lúc rảnh rỗi, có thể gọi dân làng hái quả ngô đồng. Qua mùa thu hoạch, Vương huynh đã hứa sẽ đến thu mua gỗ và quả ngô đồng. Dân làng có thêm một khoản thu nhập.”

Thương vụ này là kết quả của buổi bàn bạc miệt mài ngày hôm qua. Huyện Sở Ấp là nơi có nhiều cây ngô đồng nhất. Linh Phủ sau khi đọc các sách vở đã biết rằng gỗ ngô đồng có thể chế tác thành các loại đồ nội thất, đồ thủ công mỹ nghệ chạm khắc, thậm chí còn dùng làm xà, kèo, cửa, và cửa sổ trong xây dựng. Lá, hoa, quả, và vỏ cây ngô đồng đều có thể dùng làm thuốc. Nhưng dân làng ở đây lại ít ai biết, chỉ thường dùng lá và hoa ngô đồng làm thức ăn cho heo, dê.

Thật là lãng phí. Vì vậy, hôm qua, Linh Phủ cùng Khuất Nguyên Đình đã hợp tác quảng bá cây ngô đồng với Vương Tuyền Xương trong bữa tiệc, không ngừng thuyết phục ông ta.

Vương Tuyền Xương trước đây đã từng đến huyện Sở Ấp, cũng từng chú ý đến loại cây này. Nay Khuất Nguyên Đình lại nhắc đến, còn hứa sẽ giảm hai phần thuế trên cơ sở thuế thập nhất, với điều kiện hấp dẫn như vậy, ông ta làm sao từ chối? Vì thế, ngay tại bữa tiệc, hai bên đã nhất trí, khách chủ đều hài lòng.

Khuất Nguyên Đình nhìn Linh Phủ với ánh mắt cảm khái:

“Nếu nàng là nam tử, đi thi khoa cử làm quan, ắt hẳn sẽ là một người khéo léo, yêu dân như con.”



Hắn liếc nhìn Tôn Bảo cùng những người khác đang chất hành lý lên xe ngựa, lại dặn dò nàng:

“Thôn quê hẻo lánh, rắn rết, côn trùng lại nhiều. Khi ra ngoài, nàng phải cẩn thận. Có chuyện gì thì bảo Tôn Bảo về báo lại, đừng cố gắng quá sức.”

Linh Phủ mỉm cười đáp lời, A Vân đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ.

Hắn khen ngợi Linh Phủ khéo léo, nên đây chính là lý do khiến hắn coi trọng nàng sao?


A Vân càng nghĩ càng cảm thấy quyết định của mình thật đúng đắn. Đi theo Linh Phủ ra ngoài, nàng ta nhất định sẽ nắm bắt cơ hội thể hiện bản thân, để Khuất huyện lệnh đại nhân thấy rằng người khéo léo không chỉ có mình Linh Phủ.

Linh Phủ thấy A Vân và Anh Nữ, liền gọi họ qua xe ngựa sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Nửa tuần trà trôi qua, đoàn người của Linh Phủ liền khởi hành. Khuất Nguyên Đình đứng trước nha môn, tự mình tiễn xe ngựa rời xa, lòng đầy nặng trĩu nhớ thương...

Lần này Linh Phủ chọn nơi đóng quân là thôn Khê Kiều, trấn La Tập, chính là thôn của La lão bá.

Chọn nơi này chủ yếu vì vị trí khá trung tâm, đi đến các nơi khác trong huyện Sở Ấp đều không quá xa.

Huyện Sở Ấp địa thế tương đối bằng phẳng, không có nhiều đường núi gập ghềnh. Nếu cưỡi ngựa từ thôn Khê Kiều xuất phát, có thể đi về trong ngày; đến huyện thành cũng không tính là xa.

Xe ngựa đi chậm, Linh Phủ cùng A Vân, Anh Nữ ngồi chung một xe, còn Hà tư hộ tá và Triệu Nhị cưỡi ngựa theo sau. Tôn Bảo vì lanh lợi nên được Hà tư hộ tá cử đi trước một bước đến thôn Khê Kiều để chuẩn bị chỗ nghỉ.

Anh Nữ và A Vân lâu rồi không được nhìn cảnh vật bên ngoài, vừa lên xe liền chia nhau mỗi người một bên cửa sổ.

Ngay cả người chất phác như Anh Nữ cũng không kìm được mà thỉnh thoảng reo lên:

“Ôi! Lúa kia…”

“Đậu nành!”

“Chao ôi, cải ngồng này tốt quá…”

Sự vui vẻ mộc mạc của Anh Nữ khiến Linh Phủ cũng mỉm cười. Ngay cả A Vân, vốn luôn xem thường Anh Nữ, cũng bị cảnh sắc đồng quê hấp dẫn. Ít khi nàng ta có cơ hội nhìn thấy những cánh đồng mênh m.ô.n.g như vậy, lúc này trong lòng cũng thấy khoan khoái.

Linh Phủ bèn nói:


“Anh Nữ, ngươi nhận ra không ít thứ ngoài đồng nha!”

Anh Nữ rụt đầu lại, cười ngượng ngùng:

“Nô tỳ vốn xuất thân từ nhà nông, từ nhỏ đã theo phụ mẫu ra đồng, mấy thứ này đừng nói nhận ra, còn phải biết làm nữa.”

Linh Phủ mắt sáng lên:



“Anh Nữ biết làm ruộng sao?”

Anh Nữ đáp:

“Mấy việc này nhà nông chúng ta ai cũng phải biết. Làm tốt thì được phụ mẫu khen, bà con làng xóm cũng tán thưởng đôi câu; làm không tốt thì bị chê là lười biếng, vụng về.”

A Vân ngạc nhiên:

“Không phải nói nam cày nữ dệt sao? Sao nữ tử lại không dệt vải mà còn phải làm ruộng?”

Anh Nữ cười nói:

“Dệt vải đương nhiên là cần, nhưng vào vụ mùa, cả nhà già trẻ trai gái đều ra đồng còn không làm kịp. Chúng ta tám, chín tuổi đã phải làm việc đồng áng nghiêm chỉnh rồi.”

Linh Phủ vỗ tay cười lớn:

“Vậy thì tốt quá, lần này đến thôn quê, Anh Nữ ngươi có thể phát huy tác dụng lớn!”

Anh Nữ nghi hoặc:

“Tiểu thư muốn nô tỳ đi làm ruộng sao?”

A Vân cũng chăm chú lắng nghe, sợ rằng Linh Phủ kéo họ ra ngoài để làm ruộng.

Linh Phủ nói:

“Không phải bắt ngươi ngày nào cũng làm, chỉ là có thể sẽ nhờ ngươi chỉ bảo một số kiến thức về làm ruộng.”

“Làm ruộng cũng là học vấn sao?” Anh Nữ càng thêm khó hiểu.

“Đương nhiên, làm ruộng là một môn đại học vấn.” Linh Phủ quay sang A Vân, thấy nàng ta nhíu mày, bèn nói:

“A Vân, những điều này ngươi phải học từ Anh Nữ. Nàng dạy ngươi thuật canh tác, ngươi dạy nàng biết chữ, học toán, hai người cùng bổ sung cho nhau.”

Sắc mặt A Vân thoáng đượm vẻ khó chịu. Nàng không ngờ Linh Phủ lại muốn mình học thứ này. Nhìn đôi tay trắng nõn của mình, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Linh Phủ lại rất hài lòng. Anh Nữ và A Vân mỗi người một sở trường, kỹ năng không trùng lặp, thật sự rất tốt.

Lấy A Vân làm ví dụ, trước đây Linh Phủ dùng ba loại văn thư khác nhau — sổ hộ khẩu của một thôn, hồ sơ phán quyết, và sổ sách chi tiêu của huyện nha — để khảo sát nàng ta. A Vân, dù chưa từng thấy hộ khẩu hay hồ sơ phán quyết, vẫn hiểu được nội dung. Về phần sổ sách, nàng càng khiến Linh Phủ kinh ngạc.

Quả nhiên, tiểu thư quan gia được giáo dục tốt có khác!

Kiến thức của họ ít nhất cũng phải đủ để đảm bảo tương lai khi làm chủ gia đình, quản lý tốt nội trạch, điên trang, và hàng loạt tài sản khác.

A Vân, có lẽ là nữ tử học thức tốt nhất mà Linh Phủ từng gặp ở huyện Sở Ấp. Nếu thực sự có cơ hội thích hợp, nàng không muốn thấy A Vân như ngọc quý bị chôn vùi, cả đời làm nô tỳ trong nội nha.

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương