Vũ Khí Bóng Đêm 1: Thành Phố Xương
-
Chương 26
Simon hạ cung. Cậu chớp mắt sau cặp kính, miệng hơi hé mở. Cậu có vẻ kinh ngạc hệt như Clary.
Jace nằm trên đầu cầu thang, đúng nơi con quỷ ném anh xuống. Anh đang cố hết sức đứng lên thì Clary trượt xuống mấy bậc thang quỳ thụp xuống bên cạnh anh. “Jace…”
“Anh ổn.” Anh ngồi thẳng, lau máu trên khóe miệng. Anh ho và nhổ ra máu đỏ. “Alec…”
“Thanh stele của anh,” cô ngắt lời khi cho tay vào áo khoác. “Anh cần chữa cho mình không?”
Anh nhìn cô. Ánh mặt trời đổ xuống qua giếng trời vỡ nát chiếu sáng gương mặt anh. Anh trông như thể đang kìm mình khỏi điều gì đó bằng một nỗ lực vô cùng to lớn. “Anh vẫn ổn,” anh lại nói và đẩy cô sang bên, không hề nhẹ nhàng chút nào. Anh đứng dậy loạng choạng và suýt ngã – một cử động không duyên dáng đầu tiên cô thấy nơi anh, “Alec?”
Clary nhìn theo trong khi anh đi cà nhắc về phía người bạn đang nằm im bất tỉnh. Rồi cô nhét chiếc Cốc Thánh vào túi áo lạnh và đứng dậy. Isabelle đã bò tới bên anh trai và ôm đầu anh vào trong lòng, vuốt mái tóc anh. Ngực anh phập phồng lên xuống – chầm chậm, nhưng anh còn thở. Simon, dựa người vào tường mà quan sát, có vẻ kiệt sức tới khó tả. Clary nắm chặt tay cậu khi đi tới bên. “Cảm ơn,” cô thì thào. “Cậu tuyệt lắm.”
“Đừng cảm ơn mình,’ cậu nói, “hãy cảm ơn khóa học bắn cung của trại hè B’nai B’rith.”
“Simon, mình không…”
“Clary!” đó là Jace, đang gọi cô. “Đưa thanh stele cho anh.”
Simon miễn cưỡng thả tay cô. Cô quỳ xuống bên những Thợ Săn Bóng Tối, chiếc Cốc Thánh nặng nề đè lên hông cô. Gương mặt Alec trắng bệch, lốm đốm những vệt máu, đôi mắt xanh một cách không bình thường. Alec để lại trên cổ tay Jace những vệt máu. “Tớ có…,” anh cất tiếng, rồi dường như đã thấy Clảry, như thể lần đầu tiên. Cái gì đó trong ánh nhìn của anh mà cô chưa từng tưởng tượng thấy. Khải hoàn. “Tớ có giết nó không?”
Gương mặt Jace nhăn lại một cách đau đớn. “Cậu…”
“Có,” Clary nói. “Nó chết rồi.”
Alec nhìn cô mà cười. Máu sủi bọt từ miệng. Jace giằng tay ra, chạm những ngón tay lên hai bên mặt Alec. “Đừng,” anh nói. “Nằm im, cứ nằm im đấy.”
Alec nhắm mắt. “Hãy làm điều cậu phải làm,” anh thì thào.
Isabelle rút thanh stele của mình và đưa cho Jace. “Cầm lấy.”
Anh gật đầu, vẽ bằng mũi thanh stele lên mặt trước áo Alec. Lớp vải tách ra như thể anh dùng dao cắt đi. Isabelle quan sát bằng đôi mắt hoảng loạn trong khi anh xé áo, phanh ra bộ ngực trần của Alec. Da Alec rất trắng, đó đây có vài vết sẹo trong suốt. Trên ngực anh còn những vết thương khác: dấu móng vuốt chằng chịt đang đen lại, từ đó máu đỏ đang ào ạt chảy ra. Jace cắn chặt răng, đặt mũi stele lên da Alec, vẽ một cách thuần thục do luyện tập nhiều lần. Nhưng có gì đó không ổn. Kể cả khi anh vẽ những ấn ký trị thương, chúng dường như cứ thế biến mất như anh vẽ trên nước.
Jace ném thanh stele sang bên. “Chết tiệt.”
Giọng Isabelle run rẩy. “Có chuyện gì thế?”
“Nó làm anh ấy bị thương bằng móng vuốt,” Jace nói. “Anh ấy dính độc. Các Ấn Ký không có tác dụng.” Anh lại chạm lên mặt Alec, nhẹ nhàng. “Alec,” anh nói. “Cậu có nghe tớ nói không?”
Alec không nhúc nhích. Bọng mắt anh trông xanh xanh và đen như một vết bầm. Nếu không có tiếng thở của anh, Clary sẽ tưởng anh đã chết rồi.
Isabelle cúi đầu, mái tóc phủ lên gương mặt Alec. Cô choàng tay ôm trọn người anh. “Có lẽ,” cô thì thào, “chúng ta có thể…”
“Đưa anh ấy tới bênh viện đi.” Simon đang đứng nhìn họ, cái cung treo tòng teng ở một bên tay. “Mình sẽ giúp đưa anh ta vào xe. Bệnh viện của Hội Giáo Lý nằm ngay trên Đại lộ số Bảy…”
“Không bệnh viện gì hết,” Isabelle nói. “Chúng ta cần đưa anh ấy trở lại Học viện.”
“Nhưng…”
“Bệnh viện không biết cách chữa trị cho Alec,” Jace nói. “Anh ấy bị Đại Quỷ đánh trọng thương. Không một bác sĩ người thường nào biết cách chữa lành những vết thương này.”
Simon gật đầu. “Được rồi. Đưa anh ta lên xe.”
May mắn sao, chiếc xe không bị kéo đi. Isabelle đắp chiếc chăn bẩn ngang ghế sau và đặt Alec nằm trên đó, đầu đặt trên lòng Isabelle. Jace ngồi trên sàn bên cạnh bạn. Áo anh dính đầy máu trên cổ tay, ngực, máu người hòa chúng với máu quỷ. Khi anh nhìn Simon, Clary thấy tất cả ánh vàng đã bị gột sạch ra khỏi ánh mắt bởi một cung bậc cảm xúc cô chưa bao giờ thấy ở nơi anh. Hoảng sợ.
“Lái nhanh lên, anh bạn người thường,” anh nói. “Lái như thể lửa địa ngục đang đốt đít cậu ấy.”
Simon lái đi.
Họ quặt xe xuống Flatbush và phóng lên cầu, đi ngang tốc độ của tàu Q trong lúc nó đang xình xịch đi qua mặt nước xanh. Ánh mặt trời chói chang rọi vào mắt Clary, tỏa ra những tia nóng điên người lên dòng sông Đông. Cô nắm chặt lấy ghế trong khi Simon rẽ đường cung ra khỏi cầu với vận tốc năm mươi dặm một giờ.
Cô nghĩ về những điều tệ hại cô đã nói với Alec, về cái cách anh đã lao vào quỷ Abbadon, và về vẻ khải hoàn trên mặt anh. Khi quay đầu lại, cô thấy Jace đang quỳ cạnh người bạn trong khi máu đang loang dần trên tấm chăn. Cô nghĩ tới cậu bé với xác con chim cắt. Yêu thương là hủy diệt.
Clary quay đầu nhìn ra đằng trước mà cổ họng nghẹn ứ. Qua chiếc gương chiếu hậu chếch một góc không hợp lý, Clary thấy Isabelle đang quấn chăn quanh cổ Alec. Cô nàng ngước mắt và nhìn vào mắt Clary. “Còn bao xa?”
“Có lẽ là mười phút. Simon đang lái nhanh hết mức rồi.”
“Mình biết,” Isabelle nói. “Simon- những gì cậu đã làm thật không thể tin nổi. Cậu di chuyển quá nhanh. Mình không thể nghĩ một người thường có thể nghĩ tới một việc như thế.”
Simon dường như không bị lời khen ngợi từ một nguồn không ngờ tới làm cho rối trí chút nào; cậu vẫn dán mắt vào đường. “Ý cậu là bắn vào giếng trời á? Mình nghĩ ra ngay khi các cậu bước vào. Mình đang nghĩ tới cái giếng trời đó và các cậu bảo quỷ không chịu được ánh sáng mặt trời trực tiếp. Vì thế, thực ra mình mất một lúc mới hành động. Đừng thấy xấu hổ nha,” cậu nói thêm, “cậu không thể thấy được cái giếng trời này đâu nếu cậu không biết nó ở đó.”
Mình biết nó ở đó, Clary nghĩ. Đáng ra mình phải biết mà đập vỡ nó. Thậm chí nếu mình không có cung và tên, mình có thể dùng gì đó mà ném vào hoặc bảo Jace. Cô thấy mình ngu ngốc, vô dụng và vụng về, cứ như đầu cô chứa toàn bông không vậy. Sự thật là cô sợ. Quá sợ không thể nghĩ ngợi gì cho ra hồn. Cô cảm thấy xấu hổ đang bừng sáng sau mí mắt như một mặt trời bé con.
Rồi Jace nói, “cậu làm tốt lắm.”
Simon nheo mắt. “Vậy, nếu anh không phiền nói cho tôi biết – về thứ đó, về con quỷ - nó từ đâu tới?”
“Nó là Quý Bà Dorothea,” Clary nói. “Ý mình là, một dạng khác của bà ta.”
“Bà ấy chưa bao giờ có thân hình gợi cảm, nhưng mình không nghĩ bà ta lại xấu đến thế.”
“Mình nghĩ bà ta bị nhập,” Clary chậm chạp cất tiếng, cô ghép từng mảnh ký ức lại. “Bà ta muốn mình đưa chiếc Cốc. Rồi bà ta mở cổng dịch chuyển…”
“Thật thông minh,” Clary nói. “Con quỷ nhập vào bà ta, rồi giấu dạng siêu hình ở ngoài Cổng Dịch Chuyển, vì thế Máy Cảm Ứng không thể dò ra. Thế là chúng ta ngù ngờ đi vào cùng suy nghĩ đơn giản rằng sẽ đụng độ vài Kẻ Lầm Đường mà thôi. Thế mà chúng ta lại đối mặt với một Đại Quỷ. Abbadon – một trong những con Cổ Quỷ. Chúa Tể của những Tội Đồ.”
“Ờm, có vẻ từ giờ những Tội Đồ phải học cách sống mà không có nó,” Simon nói và quặt sang một con đường khác.”
“Nó không chết,” Isabelle bảo. “Khó có ai giết được đại quỷ lắm. Cậu phải giết chúng cả ở dạng thể chất và dạng siêu hình thì chúng mới chết hẳn. Chúng ta chỉ dọa nó bỏ chạy thôi.”
“Ồ.” Simon có vẻ thất vọng. “Còn về Quý Bà Dorothea? Bà ấy sẽ ổn chứ…”
Cậu ngừng nói, vì Alec bắt đầu ho sặc lên, thở khò khè, Jace bực bội lầm bầm chửi thề. “Sao chúng ta chưa về chứ?”
“Chúng ta về rồi. Chỉ là tôi không muốn đâm vào tường thôi.”Simon cẩn thận đậu lại ở góc đường, Clary thấy cửa Học Viện đã mở, bác Hodge đứng ngay dưới mái vòm. Chiếc xe đỗ xịch lại và Jace nhảy ra, với ra sau nhấc Alec lên như thể anh ấy không nặng hơn một đứa tẻ. Isabelle đi theo, cầm theo thanh trượng gắn lông vũ đẫm máu của người anh trai. Cửa Học Viện đóng sầm lại sau lưng họ.
Trong cơn mệt mỏi đang vắt kiệt từng chút sức lực, Clary nhìn Simon. “Mình xin lỗi. Mình không biết cậu nên giải thích thế nào cho Eric về vết máu.”
“Kệ Eric đi,” cậu nói với sự thuyết phục. “Cậu ổn không?”
“Không có lấy một vết trầy. Mọi người đều bị thương, nhưng mình thì không.”
“Đó là nghề của họ mà, Clary,” cậu nhẹ nhàng nói. “Quần thảo với quỷ - đó là điều họ làm. Không phải của cậu.”
“Mình làm gì đây, Simon?” cô hỏi, nhìn gương mặt bạn để tìm ra câu trả lời. “Mình làm gì đây?”
“À – cậu lấy chiếc Cốc,” cậu nói. “Đúng không nào?”
Cô gật đầu và vỗ vào túi. “Đúng.”
Simon có vẻ nhẹ nhõm hơn. “Mình thật không muốn hỏi,” cậu nói. “Có được chiếc Cốc là tốt rồi, đúng không?”
“Ừ,” cô nói. Cô nghĩ tới mẹ và nắm chặt lấy chiếc Cốc hơn. “Mình biết thế mà.”
Church đón cô ở đầu cầu thang, kêu meo meo như một con mèo già và dẫn cô tới bệnh xá. Cánh cửa đôi đã mở, qua đó cô có thể thấy cơ thể bất động của Alec đặt trên giường phủ ga trắng muốt. Bác Hodge đang lúi cúi trên người anh; Isabelle ngồi cạnh người gia sư già, tay đang cầm chiếc khay bạc.
Jace không ở cùng họ. Anh không ở cùng vì anh đang đứng ngoài bệnh xá, dựa người vào tường, bàn tay dính đầy máu co lại, buông thõng. Khi Clary dừng lại trước anh, anh mở choàng mắt và cô thấy đôi đồng tử đang mở rộng, toàn bộ sắc vàng bị màu đen nuốt gọn.
“Anh ấy sao rồi?” cô hỏi, nhẹ nhàng hết mức có thể.
“Alec mất rất nhiều máu. Dính phải quỷ độc cũng là điều bình thường, nhưng vì đây là Đại Quỷ, bác Hodge không biết dùng thuốc giải loại thường dùng có hiệu quả không.”
Cô vươn tay chạm vào tay anh. “Jace…”
Anh tránh ra. “Đừng.”
Hơi thở cô nghẹn lại. “Em chưa bao giờ muốn có chuyện gì xảy ra cho Alec. Em xin lỗi.”
Anh nhìn cô như thể lần đầu nhìn thấy. “Đó không phải lỗi của em,” anh nói. “Là của anh.”
“Của anh? Jace, không phải đâu…”
“Ồ, nhưng đúng thế đấy,” anh nói giọng mảnh như một miếng băng lạnh. “Mea culpa, mea maxima culpa.”
“Nghĩa là gì thế?”.
“Lỗi của tôi,” anh nói. “Lỗi của tôi, lỗi của tôi mọi dòng. Tiếng la tinh.” Anh vô thức vén lọn tóc khỏi trán cô, như thể không ý thức mình đang làm gì. “Một phần của lễ Mi-xa.”
“Em tưởng anh không tin vào tôn giáo.”
“Anh có thể không tin vào tội ác,” anh nói “nhưng anh vẫn cảm thấy có tội. Thợ Săn Bóng Tối bọn anh muốn sống theo một tôn chỉ, mà tôn chỉ đó lại không linh hoạt. Danh dự, lỗi lầm, ăn năn, những thứ đó là thật đối với bọn anh, và mặc dù chúng không liên quan tới tôn giáo nhưng lại liên quan tới con người bọn anh. Anh là thế đấy, Clary ạ,” anh tuyệt vọng nói. “Anh là một thành viên của Clave. Nó nằm trong máu huyết, xương tủy của anh. Vậy nói cho anh nghe, nếu em chắc chắn rằng đây không phải lỗi của anh, thì vì sao ý nghĩ đầu tiên trong anh khi thấy Abbadon lại không phải là về những chiến binh đồng đội của anh, mà là về em vậy?” Cánh tay kia của anh giơ lên, anh ôm lấy gương mặt cô, giam giữ gương mặt cô trong hai lòng bàn tay. “Anh biết – anh đã biết – Alec không hành xử bình thường. Anh biết có gì đó không ổn. Nhưng anh chỉ nghĩ về em mà thôi…”
Anh cúi đầu, để trán họ chạm vào nhau. Cô có thể cảm thấy hơi thở anh làm lay động hàng lông mi của cô. Cô nhắm mắt, để sự gần gụi với anh lan tỏa trong mình như một cơn thủy triều. “Nếu Alec chết, đó là do anh giết anh ấy,” anh nói. “Anh đã để bố chết, và giờ anh lại giết luôn cả người anh em duy nhất anh có.”
“Không phải đâu,” cô thì thào.
“Ồ, đúng đấy.” Họ đã ở khoảng cách gần để trao nhau một nụ hôn. Và anh vẫn ôm cô rất chặt, như chẳng điều gì có thể cho anh tin vào sự tồn tại của cô. “Clary,” anh nói. “Chuyện gì đang xảy ra với anh thế này?’
Cô cố tìm trong trí một câu trả lời – và nghe có ai đang húng hắng. cô mở mắt. Bác Hodge đứng cạnh cửa bệnh xá, bộ com lê gọn gàng đã lấm tấm những vết bẩn. “Ta đã cố gắng hết sức. cậu ấy đã dùng thuốc an thần, không đau đớn, nhưng…” Bác lắc đầu. “Ta phải liên lạc với hội Tu Huynh Câm. Điêu này vượt qua khả năng của ta rồi.”
Jace từ từ rời khỏi Clảy. “Bọn họ mất bao lâu mới tới được.”
“Ta không biết.” Bác Hodge bắt đầu bước xuống hành lang, vừa đi vừa lắc đầu. “Ta sẽ phái Hugo đi ngay lập tức, nhưng các Tu Huynh tới lúc nào là chuyện của họ,”
“Nhưng vì chuyện này…” Kể cả Jace cũng phải cố lắm mới theo kịp những sải bước dài của bác Hodge; Clary thì đã cách xa thảm hại sau hai người đó và phải cố dỏng tai nghe anh nói. “Cậu ấy sẽ chết mất.”
“Có thể” bác Hodge chỉ đáp có thể.
Thư viện tối và có mùi của mưa: một trong những ô cửa sổ để ngỏ, và một vũng nước đọng lại dưới những tấm rèm. Hugo kêu ríu rít và nhảy trên chỗ đậu trong khi bác Hodge đi tới, dừng lại chỉ để bật ngọn đèn trên bàn. “Thật đáng tiếc,” bác Hodge nói khi với lấy cây bút mực và tờ giấy, “rằng các cháu không mang chiếc Cốc về. Bác nghĩ, dù sao thế sẽ đem lại chút an ủi cho Alec và chắc chắn là cho…”
“Nhưng cháu có mang chiếc Cốc về,” Clary ngạc nhiên đáp. “Anh không nói gì với bác sao, Jace?”
Jace đang chớp mắt, nhưng do ánh nắng bất ngờ hay vì bị hỏi đột ngột thì Clary không rõ. “Không có thời gian – anh đang đưa Alec lên lầu…”
Bác Hodge đã đứng im phăng phắc, chiếc bút không hề rung động giữa mấy ngón tay. “Các cháu có chiếc Cốc?”
“Vâng.” Clary rút chiếc Cốc khỏi áo: nó vẫn lạnh, như thể tiếp xúc với cơ thể cô cũng không thể làm kim loại ấm lên được. Những viên hồng ngọc trên đó hấp háy sáng như những con mắt đỏ. “Cháu có nó ở đây.”
Cây bút hoàn toàn tuột khỏi tay bác Hodge và rơi xuống sàn ngay chân bác. Ngọn đèn bàn hắt ánh sáng ngược lên, không ưu ái cho gương mặt dạn dày của bác: ánh sáng soi rõ từng nếp hằn khắc khổ, lo lắng và mệt mỏi. “Đó là chiếc Cốc của Thiên Thần sao?”
“Đúng nó,,” Jace nói. “Nó là…”
“Giờ không vấn đề gì rồi,” bác Hodge nói. Bác đặt tờ giấy xuống bàn và tiến tới chỗ Jace, nắm lấy vai cậu học trò. “Jace Wayland, cháu biết cháu đã làm được gì không?”
Jace ngạc nhiên ngước mắt nhìn Bác Hodge. Clary nhận thấy sự đối lập: gương mặt đầy nếp nhăn của người già và gương mặt tươi trẻ của một cậu thiếu niên, những lọn tóc sáng màu rơi xuống mắt Jace thậm chí còn làm anh trông trẻ hơn. “Cháu không hiểu ý của bác,” Jace nói.
Hơi thở của bác Hodge rít qua kẽ răng. “Cháu rất giống anh ấy.”
‘Giống ai?’ Jace kinh ngạc hỏi; rõ ràng anh chưa bao giờ nghe bác Hodge nói chuyện kiểu này.
“Giống bố cháu,” bác Hodge nói và nhướn mắt nhìn con Hugo đang khe khẽ vỗ đôi cánh đen trong không khí ẩm ướt, bay liệng ngay trên đầu họ.
Bac Hodge nheo mắt. “Hugin,” bác nói, và với một tiếng quang quác ghê tai, con chim xòe móng vuốt, lao thẳng vào mặt Clary.
Clary nghe Jace hét, và rồi thế giới chỉ toàn những sợi lông vũ bay và hết móng vuốt rồi mỏ chim liên tiếp bổ xuống. cô thấy đau rát trên má và ré lên, theo bản năng đưa tay lên che mặt.
Cô cảm thấy chiếc Cốc Thánh bị giằng khỏi tay. “Không!” cô thét mà cố nắm lấy. Một cơn đau kinh hoàng chạy dọc cánh tay. Chân cô dường như bị đứt lìa. Cô trượt chân và ngã, đầu gối đập mạnh trên nền cứng. Móng vuốt cào lên trán cô.
“Đủ rồi, Hugo.” Hodge điềm tĩnh ra lệnh.
Con chim ngoan ngoãn bay xa khỏi Clary. Vừa khạc nhổ, Clary vừa chớp mắt để máu chảy xuống từ khóe mắt. Mặt cô dường như bị xé vụn.
Hodge không nhúc nhích; lão đứng nagy tại đó, tay cầm Cốc Thánh. Hugo đang bị kích động lượn từng vòng lớn và kêu khe khẽ. Còn Jace – Jace đang bất động nằm dưới chân Hodge, nằm thật im, như đột nhiên chìm vào cơn mộng mị.
Tất cả các ý nghĩ khác đều bay biến khỏi đâu cô. “Jace!”nói cũng làm cô đâu – cơn đau trên má thật đáng nể và cô cảm nhận được vị máu trong miệng. Jace không cử động.
“Cậu ta không sao đâu,” Hodge nói. Clary đang đứng dậy, muốn lao về phía lão – nhưng bị dội lại khi cô va vào thứ gì đó cứng và bền như pha lê. Giận dữ, cô đấm tay vào không khí
“Bác Hodge!” cô hét. Cô đá, gần như làm chân mình bầm dập vì bức tường vô hình đó. “Đừng ngốc nghếch vậy. Khi hội Clave biết bác đã làm gì…”
“Thì ta đã đi rồi,” lão nói, quỳ xuống bên Jace.
“Nhưng…” Cô choáng váng, như bị sốc điện khi nhận ra sự thật. “Ông chưa từng gửi thư cho hội Clave, đúng không. Vậy nên ông cư xử kỳ lạ khi tôi hỏi. ông muốn chiếc Cốc cho riêng mình.”
“Không,” Hodge nói, “không phải cho ta.”
Cổ họng clary khô khốc như ngói. “Ông làm việc cho Valentine,” cô thì thào.
“Ta không làm việc cho Valentine,”hodge nói. Lão nâng tay Jace lên và rút gì đó khỏi tay anh. Là chiếc nhẫn chạm trổ hình ngôi sao mà Jace luôn đeo. Hodge đeo vào tay mình. “Nhưng ta là người của Valentine, quả vậy thật.”
Bằng cử động nhuần nhuyễn, lão xoay chiếc nhẫn ba lần quanh ngón tay. Lúc đầu chẳng có chuyện gì xảy ra; rồi Clary nghe có tiếng cửa mở và vô thức quay lại xem ai bước vào thư viện. Khi cô quay lại, cô thấy bầu không khí cạnh Hodge gờn gợn như bề mặt hồ nhìn từ xa. Bức tường không khí gợn sóng rẽ ra như một tấm màn bạc, và rồi một người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh Hodge, như thể hắn ta kết lại từ không khí ẩm.
“Starkweather,” hắn nói. “Anh có chiếc Cốc rồi chứ?”
Hodge giơ chiếc cốc trên tay, nhưng không nói gì. Bác ta đờ đẫn, nhưng vì sợ hay sửng sốt, thì thực sự Clary không biết. Clary luôn thấy lão rất cao, nhưng giờ trông lão như bị gù và teo nhỏ lại. ‘Chủ nhân Valentine của tôi,” cuối cùng lão nói. “Tôi không nghĩ ngài xuất hiện nhanh thế.”
Valentine. Hắn không còn nhiều mét tương đồng với cậu thanh niên đẹp trai trong bức hình, dù đôi mắt vẫn đen như cũ. Gương mặt hắn không phải giống như cô tưởng tượng: khắc khổ, kín kẽ, nội tâm, khuôn mặt của thầy tu với đôi mắt u buồn. Lộ ra bên dưới cổ tay áo com lê cắt may là những vết sẹo trắng gợn lên do nhiều năm sử dụng stele để lại. “Ta đã nói ta sẽ tới với người qua một Cổng Dịch Chuyển,” hắn nói. Giọng hắn nghe sang sảng, quen thuộc đến lạ lùng. “Ngươi không tin sao?”
“Có. Chỉ là – tôi nghĩ ngài sẽ phái Pangborn hoặc Blackwell, chứ không phải thân chinh hạ cố.”
“Người nghĩ ta sẽ để chúng mang chiếc Cốc về ư? Ta không ngốc. Ta biết sự cám dỗ của nó ra sao.” Valentine giơ tay ra, và Clary trông thấy, sáng lên trên ngón tay hắn là chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn của Jace. “Đưa cho ta.”
Nhưng Hodge ôm cứng lấy chiếc Cốc. “Tôi muốn có điều ngài hứa trước.”
“Trước ư? Ngươi không tin ta hả, Starkweather?” Valentine mỉm cười, một nụ cười không hề có chút vui vẻ nào. “Ta sẽ làm theo những gì người yêu cầu. Thỏa thuận là thỏa thuận. Mặc dù phải nói, ta rất kinh ngạc khi nhận được tin từ người. Nói nào ngày, ta đã nghĩ ngươi sẽ không màng gì một cười đời đầy những suy tính che giấu. Ngươi chưa bao giờ thích hợp với chiến trường cả.”
“Ngài không biết cảm giác của tôi thế nào,” Hodge nói, thở dài thườn thượt. “Lúc nào cũng phải lo sợ…”
“Đúng. Ta không biết.”Giọng Valentine nghe buồn hệt như đôi mắt, như thể hắn đang thương hại Hodge. Nhưng trong đó còn có một vẻ khinh ghét, một sự ghê gớm. “Nếu người không định đưa chiếc cốc cho ta,” hắn nói, “người không nên triệu hồi ta tới đây.”
Gương mặt Hodge giật giật. “Không dễ để phản bội những gì ta tin vào – những người tin tưởng mình.”
“ý ngươi là vợ chồng Lightwood, hay những đứa con của họ.”
“Cả hai,” Hodge nói.
“À, vợ chồng Lightwood.” Valentien vươn tay vuốt ve quả địa cầu bằng đồng đặt trên bàn, những ngón tay dài di chuyển theo đường viền của những châu lục và đại dương. “Nhưng thực sự thì ngươi nợ chúng cai gì nào? Người phải chịu đựng sự trừng phạt đáng ra phải dành cho chúng. Nếu chúng không có mối quan hệ cấp cao với những kẻ lãnh đạo của Clave, thì chúng đã về, đi dưới ánh mặt trời như những người bình thường. Chúng được tự do về nha.” Giọng hắn khi nói tới “nhà” lại phấn khích lên bằng tất cả ý nghĩa sâu xa của từ đó. Ngón tay hắn đã ngừng di chuyển quanh quả địa cầu; Clary chắn hắn đang chạm vào nơi chắc là Idris.
Hodge vội nhìn đi nơi khác. “Họ làm điều những người khác sẽ làm.”
“Người sẽ không làm thế. Ta sẽ không làm thế. Để một người bạn thay mình chịu khổ ư? Và chắc chắn điều này phải khiến ngươi thấy chua xót này, Starweather, khi biết rằng chúng đã dễ dàng đẩy định mệnh này cho ngươi…”
Đôi vai Hodge run lên. “Nhưng đó không phải lỗi của con cái họ. Chúng chẳng làm gì…”
“Ta không biết ngươi lại yêu trẻ con cơ đấy, Starkweather ạ,” Valentine nói, tựa như ý tưởng đó làm hắn thấy vui.
Từng hơi thở ngắn, nhanh tràn ra khỏi lồng ngực Hodge, “Jace…”
“Ngươi không cần nói với Jace.” Lần đầu tiên Valentien có vẻ tức giận. Hắn liếc nhìn thân hình bất động trên sàn. “Nó đang chảy máu,” hắn nhận xét. “Vì sao?”
Hodge ôm chiếc Cốc trước ngực. Đốt ngón tay của lão trắng bệch. “Không phải máu thằng bé. Nó chỉ bất tỉnh, chứ không bị thương.”
Valentine ngửa cổ mỉm cười vui vẻ. “Ta tự hỏi,” hắn nói, “khi tỉnh dậy nó sẽ nghĩ về ngươi như thế nào. Phản bội không bao giờ là đẹp, nhưng phản bội một đứa trẻ - là phản bội gấp đôi, đúng không nào?”
“Ngài sẽ không làm thằng bé bị thương,” Hodge thì thào. “Ngài đã thề không làm thằng bé bị thương.”
“Không bao giờ ta làm vậy,” Valentien nói. “Nào, tới đây.” Hắn rời khỏi bàn, tiến tới chỗ Hodge, người đang rúm ró né xa dần hệt như một con thú nhỏ mắc bẫy. Clary có thể nhìn thấy sự khổ sở ở lão. “Và ngươi sẽ làm được gì nếu ta nói ta định làm nó tổn thương chứ? Ngươi sẽ đánh lại ta sao? Giữ chiếc cốc tránh xa ta? Thậm chí nếu ngươi có thể giết ta, hội Clave cũng không bỏ lời nguyền rủa với người. Ngươi sẽ trốn ở đây tới khi chết, sợ cả việc mở một ô cửa sổ quá rộng. Cái gì ngươi sẽ không đánh đổi, để không còn phải sợ nữa đây? Ngươi sẽ không từ bỏ cái gì, để lại được về nhà?”
Clary không dám nghĩ tiếp. Cô không thể chịu nổi vẻ mặt Hodge. Lão nghèn nghẹt nói, “Nói với tôi rằng ngài sẽ không làm thằng bé tổn thương và tôi sẽ đưa nó cho ngài.”
“Không,” Valentine nói, nghe còn nhẹ nhàng hơn. “Đằng nào ngươi cũng phải đưa cho ta thôi.” Và hắn vươn tay.
Hodge nhắm mắt. Trong một khoảnh khắc gương mặt lão và gương mặt của một trong những thiên thần bằng đá cẩm thạch dưới bàn chân, đau dớn, sầu khổ và bị đè nén dưới sức nặng ghê người. Sau đó lão lầm bầm tuôn một tràng chửi thề thống thiết, rồi giơ chiếc Cốc Thánh cho Valentine, dù tay run như chiếc lá trong cơn gió dữ.
“Cám ơn,” valentine nói. Hắn cầm lấy chiếc cốc, trầm tư ngắm nghía. “Ta tin là người đã làm móp phần viền cốc.”
Hodge chẳng nói gì. Mặt lão xám nghoét. Valentine cúi xuống và bế Jace; khi hắn nhẹ nhàng bế anh lên, Clary thấy chiếc áo khoác được cắt may hoàn hảo bó sát quanh tay và lưng hắn, và cô nhận ra hắn là một người đàn ông vô cùng lực lưỡng, với bắp chân phải to bằng thân cây sồi. Jace, nằm rũ ra trong vòng tay hắn, chỉ như một đứa trẻ nếu đem so sánh với hắn.
“Hắn sẽ sớm về với bố thôi,” Valentien nói và nhìn xuống gương mặt trắng bệch của Jace. “Về nơi thằng bé thuộc về.”
Hodge giật mình. Valentine quay gót và bước vào tấm màn không khí gợn sóng từ đó hắn vừa bước ra. Clary nhận ra, hẳn hắn đã để Cổng Dịch Chuyển mở ra sau lưng. Nhìn qua nó, giống như nhìn vào ánh nắng phản chiếu trên gương mặt.
Hodge vươn một cánh tay khẩn khoản. “Đợi đã!” lão thét. “Còn lời ngài hứa với tôi? Ngài hứa kết thúc lời nguyền cho tôi.”
“Đúng,” Valentien nói. Hắn dừng lại và nhìn chằm chằm vào Hodge, người đang thở dốc và lùi lại, tay quơ cào trước ngực như bị gì đó đâm thẳng vào tim. Máu đen túa ra quanh những ngón tay to bè và nhỏ giọt xuống sàn Hodge ngẩng khuôn mặt sẹo lên nhìn Valentien. “Thế là xong ư?” lão hoảng loạn hỏi. “Lời nguyền – đã được giải rồi ư?”
“Phải,” Valentine nói. “Và cầu cho sự tự do ngươi đã mua lấy đó đem lại cho ngươi niềm vui.” Nói xong, hắn bước vào tấm màn khí lóng lánh. Trong một thoáng, dường như chính cơ thể hắn cũng gờn gợn, hệt như hắn đang chìm trong nước. Rồi hắn biến mất, mang Jace theo cùng.
Jace nằm trên đầu cầu thang, đúng nơi con quỷ ném anh xuống. Anh đang cố hết sức đứng lên thì Clary trượt xuống mấy bậc thang quỳ thụp xuống bên cạnh anh. “Jace…”
“Anh ổn.” Anh ngồi thẳng, lau máu trên khóe miệng. Anh ho và nhổ ra máu đỏ. “Alec…”
“Thanh stele của anh,” cô ngắt lời khi cho tay vào áo khoác. “Anh cần chữa cho mình không?”
Anh nhìn cô. Ánh mặt trời đổ xuống qua giếng trời vỡ nát chiếu sáng gương mặt anh. Anh trông như thể đang kìm mình khỏi điều gì đó bằng một nỗ lực vô cùng to lớn. “Anh vẫn ổn,” anh lại nói và đẩy cô sang bên, không hề nhẹ nhàng chút nào. Anh đứng dậy loạng choạng và suýt ngã – một cử động không duyên dáng đầu tiên cô thấy nơi anh, “Alec?”
Clary nhìn theo trong khi anh đi cà nhắc về phía người bạn đang nằm im bất tỉnh. Rồi cô nhét chiếc Cốc Thánh vào túi áo lạnh và đứng dậy. Isabelle đã bò tới bên anh trai và ôm đầu anh vào trong lòng, vuốt mái tóc anh. Ngực anh phập phồng lên xuống – chầm chậm, nhưng anh còn thở. Simon, dựa người vào tường mà quan sát, có vẻ kiệt sức tới khó tả. Clary nắm chặt tay cậu khi đi tới bên. “Cảm ơn,” cô thì thào. “Cậu tuyệt lắm.”
“Đừng cảm ơn mình,’ cậu nói, “hãy cảm ơn khóa học bắn cung của trại hè B’nai B’rith.”
“Simon, mình không…”
“Clary!” đó là Jace, đang gọi cô. “Đưa thanh stele cho anh.”
Simon miễn cưỡng thả tay cô. Cô quỳ xuống bên những Thợ Săn Bóng Tối, chiếc Cốc Thánh nặng nề đè lên hông cô. Gương mặt Alec trắng bệch, lốm đốm những vệt máu, đôi mắt xanh một cách không bình thường. Alec để lại trên cổ tay Jace những vệt máu. “Tớ có…,” anh cất tiếng, rồi dường như đã thấy Clảry, như thể lần đầu tiên. Cái gì đó trong ánh nhìn của anh mà cô chưa từng tưởng tượng thấy. Khải hoàn. “Tớ có giết nó không?”
Gương mặt Jace nhăn lại một cách đau đớn. “Cậu…”
“Có,” Clary nói. “Nó chết rồi.”
Alec nhìn cô mà cười. Máu sủi bọt từ miệng. Jace giằng tay ra, chạm những ngón tay lên hai bên mặt Alec. “Đừng,” anh nói. “Nằm im, cứ nằm im đấy.”
Alec nhắm mắt. “Hãy làm điều cậu phải làm,” anh thì thào.
Isabelle rút thanh stele của mình và đưa cho Jace. “Cầm lấy.”
Anh gật đầu, vẽ bằng mũi thanh stele lên mặt trước áo Alec. Lớp vải tách ra như thể anh dùng dao cắt đi. Isabelle quan sát bằng đôi mắt hoảng loạn trong khi anh xé áo, phanh ra bộ ngực trần của Alec. Da Alec rất trắng, đó đây có vài vết sẹo trong suốt. Trên ngực anh còn những vết thương khác: dấu móng vuốt chằng chịt đang đen lại, từ đó máu đỏ đang ào ạt chảy ra. Jace cắn chặt răng, đặt mũi stele lên da Alec, vẽ một cách thuần thục do luyện tập nhiều lần. Nhưng có gì đó không ổn. Kể cả khi anh vẽ những ấn ký trị thương, chúng dường như cứ thế biến mất như anh vẽ trên nước.
Jace ném thanh stele sang bên. “Chết tiệt.”
Giọng Isabelle run rẩy. “Có chuyện gì thế?”
“Nó làm anh ấy bị thương bằng móng vuốt,” Jace nói. “Anh ấy dính độc. Các Ấn Ký không có tác dụng.” Anh lại chạm lên mặt Alec, nhẹ nhàng. “Alec,” anh nói. “Cậu có nghe tớ nói không?”
Alec không nhúc nhích. Bọng mắt anh trông xanh xanh và đen như một vết bầm. Nếu không có tiếng thở của anh, Clary sẽ tưởng anh đã chết rồi.
Isabelle cúi đầu, mái tóc phủ lên gương mặt Alec. Cô choàng tay ôm trọn người anh. “Có lẽ,” cô thì thào, “chúng ta có thể…”
“Đưa anh ấy tới bênh viện đi.” Simon đang đứng nhìn họ, cái cung treo tòng teng ở một bên tay. “Mình sẽ giúp đưa anh ta vào xe. Bệnh viện của Hội Giáo Lý nằm ngay trên Đại lộ số Bảy…”
“Không bệnh viện gì hết,” Isabelle nói. “Chúng ta cần đưa anh ấy trở lại Học viện.”
“Nhưng…”
“Bệnh viện không biết cách chữa trị cho Alec,” Jace nói. “Anh ấy bị Đại Quỷ đánh trọng thương. Không một bác sĩ người thường nào biết cách chữa lành những vết thương này.”
Simon gật đầu. “Được rồi. Đưa anh ta lên xe.”
May mắn sao, chiếc xe không bị kéo đi. Isabelle đắp chiếc chăn bẩn ngang ghế sau và đặt Alec nằm trên đó, đầu đặt trên lòng Isabelle. Jace ngồi trên sàn bên cạnh bạn. Áo anh dính đầy máu trên cổ tay, ngực, máu người hòa chúng với máu quỷ. Khi anh nhìn Simon, Clary thấy tất cả ánh vàng đã bị gột sạch ra khỏi ánh mắt bởi một cung bậc cảm xúc cô chưa bao giờ thấy ở nơi anh. Hoảng sợ.
“Lái nhanh lên, anh bạn người thường,” anh nói. “Lái như thể lửa địa ngục đang đốt đít cậu ấy.”
Simon lái đi.
Họ quặt xe xuống Flatbush và phóng lên cầu, đi ngang tốc độ của tàu Q trong lúc nó đang xình xịch đi qua mặt nước xanh. Ánh mặt trời chói chang rọi vào mắt Clary, tỏa ra những tia nóng điên người lên dòng sông Đông. Cô nắm chặt lấy ghế trong khi Simon rẽ đường cung ra khỏi cầu với vận tốc năm mươi dặm một giờ.
Cô nghĩ về những điều tệ hại cô đã nói với Alec, về cái cách anh đã lao vào quỷ Abbadon, và về vẻ khải hoàn trên mặt anh. Khi quay đầu lại, cô thấy Jace đang quỳ cạnh người bạn trong khi máu đang loang dần trên tấm chăn. Cô nghĩ tới cậu bé với xác con chim cắt. Yêu thương là hủy diệt.
Clary quay đầu nhìn ra đằng trước mà cổ họng nghẹn ứ. Qua chiếc gương chiếu hậu chếch một góc không hợp lý, Clary thấy Isabelle đang quấn chăn quanh cổ Alec. Cô nàng ngước mắt và nhìn vào mắt Clary. “Còn bao xa?”
“Có lẽ là mười phút. Simon đang lái nhanh hết mức rồi.”
“Mình biết,” Isabelle nói. “Simon- những gì cậu đã làm thật không thể tin nổi. Cậu di chuyển quá nhanh. Mình không thể nghĩ một người thường có thể nghĩ tới một việc như thế.”
Simon dường như không bị lời khen ngợi từ một nguồn không ngờ tới làm cho rối trí chút nào; cậu vẫn dán mắt vào đường. “Ý cậu là bắn vào giếng trời á? Mình nghĩ ra ngay khi các cậu bước vào. Mình đang nghĩ tới cái giếng trời đó và các cậu bảo quỷ không chịu được ánh sáng mặt trời trực tiếp. Vì thế, thực ra mình mất một lúc mới hành động. Đừng thấy xấu hổ nha,” cậu nói thêm, “cậu không thể thấy được cái giếng trời này đâu nếu cậu không biết nó ở đó.”
Mình biết nó ở đó, Clary nghĩ. Đáng ra mình phải biết mà đập vỡ nó. Thậm chí nếu mình không có cung và tên, mình có thể dùng gì đó mà ném vào hoặc bảo Jace. Cô thấy mình ngu ngốc, vô dụng và vụng về, cứ như đầu cô chứa toàn bông không vậy. Sự thật là cô sợ. Quá sợ không thể nghĩ ngợi gì cho ra hồn. Cô cảm thấy xấu hổ đang bừng sáng sau mí mắt như một mặt trời bé con.
Rồi Jace nói, “cậu làm tốt lắm.”
Simon nheo mắt. “Vậy, nếu anh không phiền nói cho tôi biết – về thứ đó, về con quỷ - nó từ đâu tới?”
“Nó là Quý Bà Dorothea,” Clary nói. “Ý mình là, một dạng khác của bà ta.”
“Bà ấy chưa bao giờ có thân hình gợi cảm, nhưng mình không nghĩ bà ta lại xấu đến thế.”
“Mình nghĩ bà ta bị nhập,” Clary chậm chạp cất tiếng, cô ghép từng mảnh ký ức lại. “Bà ta muốn mình đưa chiếc Cốc. Rồi bà ta mở cổng dịch chuyển…”
“Thật thông minh,” Clary nói. “Con quỷ nhập vào bà ta, rồi giấu dạng siêu hình ở ngoài Cổng Dịch Chuyển, vì thế Máy Cảm Ứng không thể dò ra. Thế là chúng ta ngù ngờ đi vào cùng suy nghĩ đơn giản rằng sẽ đụng độ vài Kẻ Lầm Đường mà thôi. Thế mà chúng ta lại đối mặt với một Đại Quỷ. Abbadon – một trong những con Cổ Quỷ. Chúa Tể của những Tội Đồ.”
“Ờm, có vẻ từ giờ những Tội Đồ phải học cách sống mà không có nó,” Simon nói và quặt sang một con đường khác.”
“Nó không chết,” Isabelle bảo. “Khó có ai giết được đại quỷ lắm. Cậu phải giết chúng cả ở dạng thể chất và dạng siêu hình thì chúng mới chết hẳn. Chúng ta chỉ dọa nó bỏ chạy thôi.”
“Ồ.” Simon có vẻ thất vọng. “Còn về Quý Bà Dorothea? Bà ấy sẽ ổn chứ…”
Cậu ngừng nói, vì Alec bắt đầu ho sặc lên, thở khò khè, Jace bực bội lầm bầm chửi thề. “Sao chúng ta chưa về chứ?”
“Chúng ta về rồi. Chỉ là tôi không muốn đâm vào tường thôi.”Simon cẩn thận đậu lại ở góc đường, Clary thấy cửa Học Viện đã mở, bác Hodge đứng ngay dưới mái vòm. Chiếc xe đỗ xịch lại và Jace nhảy ra, với ra sau nhấc Alec lên như thể anh ấy không nặng hơn một đứa tẻ. Isabelle đi theo, cầm theo thanh trượng gắn lông vũ đẫm máu của người anh trai. Cửa Học Viện đóng sầm lại sau lưng họ.
Trong cơn mệt mỏi đang vắt kiệt từng chút sức lực, Clary nhìn Simon. “Mình xin lỗi. Mình không biết cậu nên giải thích thế nào cho Eric về vết máu.”
“Kệ Eric đi,” cậu nói với sự thuyết phục. “Cậu ổn không?”
“Không có lấy một vết trầy. Mọi người đều bị thương, nhưng mình thì không.”
“Đó là nghề của họ mà, Clary,” cậu nhẹ nhàng nói. “Quần thảo với quỷ - đó là điều họ làm. Không phải của cậu.”
“Mình làm gì đây, Simon?” cô hỏi, nhìn gương mặt bạn để tìm ra câu trả lời. “Mình làm gì đây?”
“À – cậu lấy chiếc Cốc,” cậu nói. “Đúng không nào?”
Cô gật đầu và vỗ vào túi. “Đúng.”
Simon có vẻ nhẹ nhõm hơn. “Mình thật không muốn hỏi,” cậu nói. “Có được chiếc Cốc là tốt rồi, đúng không?”
“Ừ,” cô nói. Cô nghĩ tới mẹ và nắm chặt lấy chiếc Cốc hơn. “Mình biết thế mà.”
Church đón cô ở đầu cầu thang, kêu meo meo như một con mèo già và dẫn cô tới bệnh xá. Cánh cửa đôi đã mở, qua đó cô có thể thấy cơ thể bất động của Alec đặt trên giường phủ ga trắng muốt. Bác Hodge đang lúi cúi trên người anh; Isabelle ngồi cạnh người gia sư già, tay đang cầm chiếc khay bạc.
Jace không ở cùng họ. Anh không ở cùng vì anh đang đứng ngoài bệnh xá, dựa người vào tường, bàn tay dính đầy máu co lại, buông thõng. Khi Clary dừng lại trước anh, anh mở choàng mắt và cô thấy đôi đồng tử đang mở rộng, toàn bộ sắc vàng bị màu đen nuốt gọn.
“Anh ấy sao rồi?” cô hỏi, nhẹ nhàng hết mức có thể.
“Alec mất rất nhiều máu. Dính phải quỷ độc cũng là điều bình thường, nhưng vì đây là Đại Quỷ, bác Hodge không biết dùng thuốc giải loại thường dùng có hiệu quả không.”
Cô vươn tay chạm vào tay anh. “Jace…”
Anh tránh ra. “Đừng.”
Hơi thở cô nghẹn lại. “Em chưa bao giờ muốn có chuyện gì xảy ra cho Alec. Em xin lỗi.”
Anh nhìn cô như thể lần đầu nhìn thấy. “Đó không phải lỗi của em,” anh nói. “Là của anh.”
“Của anh? Jace, không phải đâu…”
“Ồ, nhưng đúng thế đấy,” anh nói giọng mảnh như một miếng băng lạnh. “Mea culpa, mea maxima culpa.”
“Nghĩa là gì thế?”.
“Lỗi của tôi,” anh nói. “Lỗi của tôi, lỗi của tôi mọi dòng. Tiếng la tinh.” Anh vô thức vén lọn tóc khỏi trán cô, như thể không ý thức mình đang làm gì. “Một phần của lễ Mi-xa.”
“Em tưởng anh không tin vào tôn giáo.”
“Anh có thể không tin vào tội ác,” anh nói “nhưng anh vẫn cảm thấy có tội. Thợ Săn Bóng Tối bọn anh muốn sống theo một tôn chỉ, mà tôn chỉ đó lại không linh hoạt. Danh dự, lỗi lầm, ăn năn, những thứ đó là thật đối với bọn anh, và mặc dù chúng không liên quan tới tôn giáo nhưng lại liên quan tới con người bọn anh. Anh là thế đấy, Clary ạ,” anh tuyệt vọng nói. “Anh là một thành viên của Clave. Nó nằm trong máu huyết, xương tủy của anh. Vậy nói cho anh nghe, nếu em chắc chắn rằng đây không phải lỗi của anh, thì vì sao ý nghĩ đầu tiên trong anh khi thấy Abbadon lại không phải là về những chiến binh đồng đội của anh, mà là về em vậy?” Cánh tay kia của anh giơ lên, anh ôm lấy gương mặt cô, giam giữ gương mặt cô trong hai lòng bàn tay. “Anh biết – anh đã biết – Alec không hành xử bình thường. Anh biết có gì đó không ổn. Nhưng anh chỉ nghĩ về em mà thôi…”
Anh cúi đầu, để trán họ chạm vào nhau. Cô có thể cảm thấy hơi thở anh làm lay động hàng lông mi của cô. Cô nhắm mắt, để sự gần gụi với anh lan tỏa trong mình như một cơn thủy triều. “Nếu Alec chết, đó là do anh giết anh ấy,” anh nói. “Anh đã để bố chết, và giờ anh lại giết luôn cả người anh em duy nhất anh có.”
“Không phải đâu,” cô thì thào.
“Ồ, đúng đấy.” Họ đã ở khoảng cách gần để trao nhau một nụ hôn. Và anh vẫn ôm cô rất chặt, như chẳng điều gì có thể cho anh tin vào sự tồn tại của cô. “Clary,” anh nói. “Chuyện gì đang xảy ra với anh thế này?’
Cô cố tìm trong trí một câu trả lời – và nghe có ai đang húng hắng. cô mở mắt. Bác Hodge đứng cạnh cửa bệnh xá, bộ com lê gọn gàng đã lấm tấm những vết bẩn. “Ta đã cố gắng hết sức. cậu ấy đã dùng thuốc an thần, không đau đớn, nhưng…” Bác lắc đầu. “Ta phải liên lạc với hội Tu Huynh Câm. Điêu này vượt qua khả năng của ta rồi.”
Jace từ từ rời khỏi Clảy. “Bọn họ mất bao lâu mới tới được.”
“Ta không biết.” Bác Hodge bắt đầu bước xuống hành lang, vừa đi vừa lắc đầu. “Ta sẽ phái Hugo đi ngay lập tức, nhưng các Tu Huynh tới lúc nào là chuyện của họ,”
“Nhưng vì chuyện này…” Kể cả Jace cũng phải cố lắm mới theo kịp những sải bước dài của bác Hodge; Clary thì đã cách xa thảm hại sau hai người đó và phải cố dỏng tai nghe anh nói. “Cậu ấy sẽ chết mất.”
“Có thể” bác Hodge chỉ đáp có thể.
Thư viện tối và có mùi của mưa: một trong những ô cửa sổ để ngỏ, và một vũng nước đọng lại dưới những tấm rèm. Hugo kêu ríu rít và nhảy trên chỗ đậu trong khi bác Hodge đi tới, dừng lại chỉ để bật ngọn đèn trên bàn. “Thật đáng tiếc,” bác Hodge nói khi với lấy cây bút mực và tờ giấy, “rằng các cháu không mang chiếc Cốc về. Bác nghĩ, dù sao thế sẽ đem lại chút an ủi cho Alec và chắc chắn là cho…”
“Nhưng cháu có mang chiếc Cốc về,” Clary ngạc nhiên đáp. “Anh không nói gì với bác sao, Jace?”
Jace đang chớp mắt, nhưng do ánh nắng bất ngờ hay vì bị hỏi đột ngột thì Clary không rõ. “Không có thời gian – anh đang đưa Alec lên lầu…”
Bác Hodge đã đứng im phăng phắc, chiếc bút không hề rung động giữa mấy ngón tay. “Các cháu có chiếc Cốc?”
“Vâng.” Clary rút chiếc Cốc khỏi áo: nó vẫn lạnh, như thể tiếp xúc với cơ thể cô cũng không thể làm kim loại ấm lên được. Những viên hồng ngọc trên đó hấp háy sáng như những con mắt đỏ. “Cháu có nó ở đây.”
Cây bút hoàn toàn tuột khỏi tay bác Hodge và rơi xuống sàn ngay chân bác. Ngọn đèn bàn hắt ánh sáng ngược lên, không ưu ái cho gương mặt dạn dày của bác: ánh sáng soi rõ từng nếp hằn khắc khổ, lo lắng và mệt mỏi. “Đó là chiếc Cốc của Thiên Thần sao?”
“Đúng nó,,” Jace nói. “Nó là…”
“Giờ không vấn đề gì rồi,” bác Hodge nói. Bác đặt tờ giấy xuống bàn và tiến tới chỗ Jace, nắm lấy vai cậu học trò. “Jace Wayland, cháu biết cháu đã làm được gì không?”
Jace ngạc nhiên ngước mắt nhìn Bác Hodge. Clary nhận thấy sự đối lập: gương mặt đầy nếp nhăn của người già và gương mặt tươi trẻ của một cậu thiếu niên, những lọn tóc sáng màu rơi xuống mắt Jace thậm chí còn làm anh trông trẻ hơn. “Cháu không hiểu ý của bác,” Jace nói.
Hơi thở của bác Hodge rít qua kẽ răng. “Cháu rất giống anh ấy.”
‘Giống ai?’ Jace kinh ngạc hỏi; rõ ràng anh chưa bao giờ nghe bác Hodge nói chuyện kiểu này.
“Giống bố cháu,” bác Hodge nói và nhướn mắt nhìn con Hugo đang khe khẽ vỗ đôi cánh đen trong không khí ẩm ướt, bay liệng ngay trên đầu họ.
Bac Hodge nheo mắt. “Hugin,” bác nói, và với một tiếng quang quác ghê tai, con chim xòe móng vuốt, lao thẳng vào mặt Clary.
Clary nghe Jace hét, và rồi thế giới chỉ toàn những sợi lông vũ bay và hết móng vuốt rồi mỏ chim liên tiếp bổ xuống. cô thấy đau rát trên má và ré lên, theo bản năng đưa tay lên che mặt.
Cô cảm thấy chiếc Cốc Thánh bị giằng khỏi tay. “Không!” cô thét mà cố nắm lấy. Một cơn đau kinh hoàng chạy dọc cánh tay. Chân cô dường như bị đứt lìa. Cô trượt chân và ngã, đầu gối đập mạnh trên nền cứng. Móng vuốt cào lên trán cô.
“Đủ rồi, Hugo.” Hodge điềm tĩnh ra lệnh.
Con chim ngoan ngoãn bay xa khỏi Clary. Vừa khạc nhổ, Clary vừa chớp mắt để máu chảy xuống từ khóe mắt. Mặt cô dường như bị xé vụn.
Hodge không nhúc nhích; lão đứng nagy tại đó, tay cầm Cốc Thánh. Hugo đang bị kích động lượn từng vòng lớn và kêu khe khẽ. Còn Jace – Jace đang bất động nằm dưới chân Hodge, nằm thật im, như đột nhiên chìm vào cơn mộng mị.
Tất cả các ý nghĩ khác đều bay biến khỏi đâu cô. “Jace!”nói cũng làm cô đâu – cơn đau trên má thật đáng nể và cô cảm nhận được vị máu trong miệng. Jace không cử động.
“Cậu ta không sao đâu,” Hodge nói. Clary đang đứng dậy, muốn lao về phía lão – nhưng bị dội lại khi cô va vào thứ gì đó cứng và bền như pha lê. Giận dữ, cô đấm tay vào không khí
“Bác Hodge!” cô hét. Cô đá, gần như làm chân mình bầm dập vì bức tường vô hình đó. “Đừng ngốc nghếch vậy. Khi hội Clave biết bác đã làm gì…”
“Thì ta đã đi rồi,” lão nói, quỳ xuống bên Jace.
“Nhưng…” Cô choáng váng, như bị sốc điện khi nhận ra sự thật. “Ông chưa từng gửi thư cho hội Clave, đúng không. Vậy nên ông cư xử kỳ lạ khi tôi hỏi. ông muốn chiếc Cốc cho riêng mình.”
“Không,” Hodge nói, “không phải cho ta.”
Cổ họng clary khô khốc như ngói. “Ông làm việc cho Valentine,” cô thì thào.
“Ta không làm việc cho Valentine,”hodge nói. Lão nâng tay Jace lên và rút gì đó khỏi tay anh. Là chiếc nhẫn chạm trổ hình ngôi sao mà Jace luôn đeo. Hodge đeo vào tay mình. “Nhưng ta là người của Valentine, quả vậy thật.”
Bằng cử động nhuần nhuyễn, lão xoay chiếc nhẫn ba lần quanh ngón tay. Lúc đầu chẳng có chuyện gì xảy ra; rồi Clary nghe có tiếng cửa mở và vô thức quay lại xem ai bước vào thư viện. Khi cô quay lại, cô thấy bầu không khí cạnh Hodge gờn gợn như bề mặt hồ nhìn từ xa. Bức tường không khí gợn sóng rẽ ra như một tấm màn bạc, và rồi một người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh Hodge, như thể hắn ta kết lại từ không khí ẩm.
“Starkweather,” hắn nói. “Anh có chiếc Cốc rồi chứ?”
Hodge giơ chiếc cốc trên tay, nhưng không nói gì. Bác ta đờ đẫn, nhưng vì sợ hay sửng sốt, thì thực sự Clary không biết. Clary luôn thấy lão rất cao, nhưng giờ trông lão như bị gù và teo nhỏ lại. ‘Chủ nhân Valentine của tôi,” cuối cùng lão nói. “Tôi không nghĩ ngài xuất hiện nhanh thế.”
Valentine. Hắn không còn nhiều mét tương đồng với cậu thanh niên đẹp trai trong bức hình, dù đôi mắt vẫn đen như cũ. Gương mặt hắn không phải giống như cô tưởng tượng: khắc khổ, kín kẽ, nội tâm, khuôn mặt của thầy tu với đôi mắt u buồn. Lộ ra bên dưới cổ tay áo com lê cắt may là những vết sẹo trắng gợn lên do nhiều năm sử dụng stele để lại. “Ta đã nói ta sẽ tới với người qua một Cổng Dịch Chuyển,” hắn nói. Giọng hắn nghe sang sảng, quen thuộc đến lạ lùng. “Ngươi không tin sao?”
“Có. Chỉ là – tôi nghĩ ngài sẽ phái Pangborn hoặc Blackwell, chứ không phải thân chinh hạ cố.”
“Người nghĩ ta sẽ để chúng mang chiếc Cốc về ư? Ta không ngốc. Ta biết sự cám dỗ của nó ra sao.” Valentine giơ tay ra, và Clary trông thấy, sáng lên trên ngón tay hắn là chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn của Jace. “Đưa cho ta.”
Nhưng Hodge ôm cứng lấy chiếc Cốc. “Tôi muốn có điều ngài hứa trước.”
“Trước ư? Ngươi không tin ta hả, Starkweather?” Valentine mỉm cười, một nụ cười không hề có chút vui vẻ nào. “Ta sẽ làm theo những gì người yêu cầu. Thỏa thuận là thỏa thuận. Mặc dù phải nói, ta rất kinh ngạc khi nhận được tin từ người. Nói nào ngày, ta đã nghĩ ngươi sẽ không màng gì một cười đời đầy những suy tính che giấu. Ngươi chưa bao giờ thích hợp với chiến trường cả.”
“Ngài không biết cảm giác của tôi thế nào,” Hodge nói, thở dài thườn thượt. “Lúc nào cũng phải lo sợ…”
“Đúng. Ta không biết.”Giọng Valentine nghe buồn hệt như đôi mắt, như thể hắn đang thương hại Hodge. Nhưng trong đó còn có một vẻ khinh ghét, một sự ghê gớm. “Nếu người không định đưa chiếc cốc cho ta,” hắn nói, “người không nên triệu hồi ta tới đây.”
Gương mặt Hodge giật giật. “Không dễ để phản bội những gì ta tin vào – những người tin tưởng mình.”
“ý ngươi là vợ chồng Lightwood, hay những đứa con của họ.”
“Cả hai,” Hodge nói.
“À, vợ chồng Lightwood.” Valentien vươn tay vuốt ve quả địa cầu bằng đồng đặt trên bàn, những ngón tay dài di chuyển theo đường viền của những châu lục và đại dương. “Nhưng thực sự thì ngươi nợ chúng cai gì nào? Người phải chịu đựng sự trừng phạt đáng ra phải dành cho chúng. Nếu chúng không có mối quan hệ cấp cao với những kẻ lãnh đạo của Clave, thì chúng đã về, đi dưới ánh mặt trời như những người bình thường. Chúng được tự do về nha.” Giọng hắn khi nói tới “nhà” lại phấn khích lên bằng tất cả ý nghĩa sâu xa của từ đó. Ngón tay hắn đã ngừng di chuyển quanh quả địa cầu; Clary chắn hắn đang chạm vào nơi chắc là Idris.
Hodge vội nhìn đi nơi khác. “Họ làm điều những người khác sẽ làm.”
“Người sẽ không làm thế. Ta sẽ không làm thế. Để một người bạn thay mình chịu khổ ư? Và chắc chắn điều này phải khiến ngươi thấy chua xót này, Starweather, khi biết rằng chúng đã dễ dàng đẩy định mệnh này cho ngươi…”
Đôi vai Hodge run lên. “Nhưng đó không phải lỗi của con cái họ. Chúng chẳng làm gì…”
“Ta không biết ngươi lại yêu trẻ con cơ đấy, Starkweather ạ,” Valentine nói, tựa như ý tưởng đó làm hắn thấy vui.
Từng hơi thở ngắn, nhanh tràn ra khỏi lồng ngực Hodge, “Jace…”
“Ngươi không cần nói với Jace.” Lần đầu tiên Valentien có vẻ tức giận. Hắn liếc nhìn thân hình bất động trên sàn. “Nó đang chảy máu,” hắn nhận xét. “Vì sao?”
Hodge ôm chiếc Cốc trước ngực. Đốt ngón tay của lão trắng bệch. “Không phải máu thằng bé. Nó chỉ bất tỉnh, chứ không bị thương.”
Valentine ngửa cổ mỉm cười vui vẻ. “Ta tự hỏi,” hắn nói, “khi tỉnh dậy nó sẽ nghĩ về ngươi như thế nào. Phản bội không bao giờ là đẹp, nhưng phản bội một đứa trẻ - là phản bội gấp đôi, đúng không nào?”
“Ngài sẽ không làm thằng bé bị thương,” Hodge thì thào. “Ngài đã thề không làm thằng bé bị thương.”
“Không bao giờ ta làm vậy,” Valentien nói. “Nào, tới đây.” Hắn rời khỏi bàn, tiến tới chỗ Hodge, người đang rúm ró né xa dần hệt như một con thú nhỏ mắc bẫy. Clary có thể nhìn thấy sự khổ sở ở lão. “Và ngươi sẽ làm được gì nếu ta nói ta định làm nó tổn thương chứ? Ngươi sẽ đánh lại ta sao? Giữ chiếc cốc tránh xa ta? Thậm chí nếu ngươi có thể giết ta, hội Clave cũng không bỏ lời nguyền rủa với người. Ngươi sẽ trốn ở đây tới khi chết, sợ cả việc mở một ô cửa sổ quá rộng. Cái gì ngươi sẽ không đánh đổi, để không còn phải sợ nữa đây? Ngươi sẽ không từ bỏ cái gì, để lại được về nhà?”
Clary không dám nghĩ tiếp. Cô không thể chịu nổi vẻ mặt Hodge. Lão nghèn nghẹt nói, “Nói với tôi rằng ngài sẽ không làm thằng bé tổn thương và tôi sẽ đưa nó cho ngài.”
“Không,” Valentine nói, nghe còn nhẹ nhàng hơn. “Đằng nào ngươi cũng phải đưa cho ta thôi.” Và hắn vươn tay.
Hodge nhắm mắt. Trong một khoảnh khắc gương mặt lão và gương mặt của một trong những thiên thần bằng đá cẩm thạch dưới bàn chân, đau dớn, sầu khổ và bị đè nén dưới sức nặng ghê người. Sau đó lão lầm bầm tuôn một tràng chửi thề thống thiết, rồi giơ chiếc Cốc Thánh cho Valentine, dù tay run như chiếc lá trong cơn gió dữ.
“Cám ơn,” valentine nói. Hắn cầm lấy chiếc cốc, trầm tư ngắm nghía. “Ta tin là người đã làm móp phần viền cốc.”
Hodge chẳng nói gì. Mặt lão xám nghoét. Valentine cúi xuống và bế Jace; khi hắn nhẹ nhàng bế anh lên, Clary thấy chiếc áo khoác được cắt may hoàn hảo bó sát quanh tay và lưng hắn, và cô nhận ra hắn là một người đàn ông vô cùng lực lưỡng, với bắp chân phải to bằng thân cây sồi. Jace, nằm rũ ra trong vòng tay hắn, chỉ như một đứa trẻ nếu đem so sánh với hắn.
“Hắn sẽ sớm về với bố thôi,” Valentien nói và nhìn xuống gương mặt trắng bệch của Jace. “Về nơi thằng bé thuộc về.”
Hodge giật mình. Valentine quay gót và bước vào tấm màn không khí gợn sóng từ đó hắn vừa bước ra. Clary nhận ra, hẳn hắn đã để Cổng Dịch Chuyển mở ra sau lưng. Nhìn qua nó, giống như nhìn vào ánh nắng phản chiếu trên gương mặt.
Hodge vươn một cánh tay khẩn khoản. “Đợi đã!” lão thét. “Còn lời ngài hứa với tôi? Ngài hứa kết thúc lời nguyền cho tôi.”
“Đúng,” Valentien nói. Hắn dừng lại và nhìn chằm chằm vào Hodge, người đang thở dốc và lùi lại, tay quơ cào trước ngực như bị gì đó đâm thẳng vào tim. Máu đen túa ra quanh những ngón tay to bè và nhỏ giọt xuống sàn Hodge ngẩng khuôn mặt sẹo lên nhìn Valentien. “Thế là xong ư?” lão hoảng loạn hỏi. “Lời nguyền – đã được giải rồi ư?”
“Phải,” Valentine nói. “Và cầu cho sự tự do ngươi đã mua lấy đó đem lại cho ngươi niềm vui.” Nói xong, hắn bước vào tấm màn khí lóng lánh. Trong một thoáng, dường như chính cơ thể hắn cũng gờn gợn, hệt như hắn đang chìm trong nước. Rồi hắn biến mất, mang Jace theo cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook